Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 7 - Chương 15: Tiểu Nguyệt nha có thú sủng mới
Vân Khê kinh ngạc nhìn về phía Hư Vô công tử, vẫn cảm thấy dạng người kiệt ngao bất tuân lại vô cùng kiêu ngạo như hắn sẽ không thể nào nhận thua.
Quyết định của hắn, ngoài dự liệu của mọi người!
“Nhớ kỹ lời ngươi nói, trên người chúng ta chảy dòng máu giống nhau, ngươi sẽ đối xử tốt với tất cả tộc nhân!" Lạnh lùng nói xong, Hư Vô công tử xoay người, nhanh nhẹn rời đi.
Ở phía sau hắn, Lục Vân Mạn, Thập Vân Mạn cùng Tứ Vân Mạn cũng rối rít bóp nát tích phân bài của mình.
Đến bây giờ, có tích phân bài trên người, chỉ còn lại có hai cha con Vân Khê và Vân Mộ Phàm.
Vô Tâm nguyên lão giận đến nỗi bộ mặt không ngừng biến hình, những người này một đám người thoát khỏi bàn tay của bà ta, không hề làm việc theo ý của bà ta, thật đáng giận!
Vô Thương nguyên lão hơi thở trầm xuống, hướng Vân Khê ngoắt ngoắt tay, vừa gọi đến vừa nói: “Vân Khê, ngươi cho là mình thật sự có tư cách trở thành Tông chủ của Vân tộc sao?" Nàng cười lạnh, ánh mắt kia vô cùng quỷ dị.
“Chỉ cần ngươi tự động buông tha vị trí thứ nhất, hơn nữa giao ra Tàn Hoa bí lục, ta bảo đảm một nhà các ngươi có thể bình an rời khỏi Nội tông."
Đây mới là mục đích cuối cùng của bà ta sao?
Muốn dùng Long Thiên Tuyệt để uy hiếp nàng, khiến cho nàng chủ động nhận thua.
Vân Khê ánh mắt run lên: “Thiên Tuyệt đâu? Ta làm sao có thể xác định được Thiên Tuyệt có thật sự ở trong tay ngươi hay không, căn bản là ngươi muốn gạt ta?"
“Không thành vấn đề, ta sẽ để ngươi tin tưởng." Vô Thương nguyên lão hướng một gã thủ hạ ngoắt ngoắt tay, phân phó mấy tiếng, sau đó nhìn Vân Khê, cười càng thêm quỷ dị, giống như nắm chắc phần thắng.
Không bao lâu, thủ hạ vội vã chạy về: “Vô Thương nguyên lão, không tốt, không tốt!"
Vô Thương nguyên lão sắc hơi hơi chìm xuống: “Có lời gì từ từ nói, như vậy còn ra thể thống gì?"
“Vô Thương nguyên lão, Long Thiên Tuyệt hắn…… Hắn……" Thuộc hạ khó xử lắp bắp nói.
“Hắn rốt cuộc làm sao?" Vô Thương nguyên lão trong lòng căng thẳng, mơ hồ sinh ra dự cảm xấu.
“Long Thiên Tuyệt hắn…… Hắn chạy!"
Sự căng thẳng trong lòng Vân Khê, thoáng cái nới lỏng, nàng đã sớm biết, Thiên Tuyệt không dễ dàng bị khống chế như vậy.
“Làm sao có thể?" Vô Thương nguyên lão hai mắt trừng trừng, vẻ mặt không tin nói, “Ta không phải là dùng ba tầng xiềng xích khóa hắn lại sao?"
“Dạ, nhưng là…… Xiềng xích còn đó, nhưng không có người."
Vân Khê khóe môi khẽ cong lên, chỉ là xiềng xích, làm sao có thể khóa được Thiên Tuyệt?
“Không thể nào! Cho dù hắn có thể mở được xiềng xích, vậy còn trận pháp của ta? Hắn không thể nào phá giải trận pháp của ta!" Vô Thương nguyên lão chưa từ bỏ ý định.
“Trận pháp…… Trận pháp đúng là không có bị phá giải……" Thuộc hạ dè dặt nhìn Vô Thương nguyên lão, muốn nói lại thôi.
Vô Thương nguyên lão nghe vậy, đắc ý nở nụ cười: “Điều này là đương nhiên, trận pháp ta bày, người bình thường làm sao có thể phá giải? Hơn nữa, cho dù trận pháp bị phá giải, ta còn để lại bốn vị nguyên lão ở ngoài trận trông chừng. Cho dù Long Thiên Tuyệt có ba đầu sáu tay, cũng không có thể chạy thoát được thiên la địa vọng của ta!"
Thuộc hạ len lén liếc Vô Thương nguyên lão, dùng sức nuốt xuống nước miếng, muốn nói lại thôi.
Vân Khê lạnh lùng câu môi cười, Vô Thương nguyên lão vì muốn khống chế được Thiên Tuyệt, thật đúng là nhọc lòng rồi, thủ đoạn gì cũng đều sử dụng.
“Vô Thương nguyên lão, ngươi không khỏi cao hứng quá sớm đi? Nếu như bố trí của ngươi vô cùng hoàn mỹ, vậy người đâu?"
Nụ cười thu lại, Vô Thương nguyên lão trừng con mắt hung ác hướng thuộc hạ: “Đúng vậy a, hắn ở đâu?"
Thuộc hạ nghẹn đỏ mặt, rung giọng nói: “Mới vừa rồi thuộc hạ không có đem lời nói cho hết, trận pháp đúng là không có bị phá giải, thế nhưng Long Thiên Tuyệt thật sự từ trong trận pháp chạy đi rồi, hơn nữa……"
“Hơn nữa cái gì? Chết tiệt, ngươi không thể nói một lần cho xong sao?" Vô Thương nguyên lão nghiến răng nghiến lợi.
“Bốn vị nguyên lão…… Bốn vị nguyên lão bị giam vào trong trận pháp rồi!" Thuộc hạ nói.
Oanh!
Trong không khí có thanh âm quái dị gì đó nổ tung.
Vô Thương nguyên lão giật mình tại chỗ, tâm tình phức tạp không biết nên như thế nào.
Làm sao có thể?
Người bị bà ta nhốt thì chạy, còn người được an bài trông coi thì lại bị nhốt… Lộn xộn, toàn bộ lộn xộn rồi!
Bà ta không muốn tin tưởng, quay thân, chạy đi, đi trước chứng thực.
Vân Khê mím môi, nhợt nhạt nở nụ cười, Vô Thương nguyên lão cũng quá xem nhẹ thực lực của Thiên Tuyệt. Xiềng xích, trận pháp, làm sao có thể vây được hắn?
Cho dù còn có bốn vị nguyên lão, cũng không có cách nào ngăn cản hắn!
Mặc dù đã xác nhận Thiên Tuyệt an toàn, Vân Khê vẫn không nhịn được đi theo, muốn biết đến tột cùng.
Chờ mọi người đi tới nơi Vô Thương nguyên lão nhốt Long Thiên Tuyệt, quả nhiên như lời thuộc hạ kia nói, nơi xiềng xích buộc chặt đã không có người, ngược lại bốn vị nguyên lão trông chừng bị vây ở trong trận pháp, đang cùng thi triển bản lĩnh cao cường phá trận. Thấy đoàn người Vô Thương nguyên lão đến, bốn vị nguyên lão như thấy được cứu tinh, rối rít hướng Vô Thương nguyên lão hô lớn: “Vô Thương nguyên lão, mau thả chúng ta đi ra ngoài!"
“Một đám người đồ vô dụng! Ngay cả một người đều không trông được, thả các ngươi đi ra ngoài để làm gì?" Vô Thương nguyên lão vô cùng tức giận, tay bà ta vung lên, trận pháp lập tức biến mất.
Bốn vị nguyên lão như nhận được đại xá, mọi người từ trong trận pháp đi ra, chột dạ liếc về phía Vô Thương nguyên lão, một người trong đó nói: “Vô Thương nguyên lão, thật sự không trách được chúng ta, chúng ta đã tận lực. Chỉ trách Long Thiên Tuyệt kia quá xảo trá nhiều thủ đoạn, hắn dùng kế lừa chúng ta lừa vào trận pháp, kết quả hắn lại chạy thoát, cho nên chúng ta mới……"
“Các ngươi không có đầu óc sao? Các ngươi đều là người đã hơn ngàn tuổi, vậy mà một cái tiểu Hoàng Mao cũng không đấu lại được?" Vô Thương nguyên lão hổn hển.
“Nhưng là, nhưng là hắn nói…… Hắn nói hắn biết nội dung của Tàn Hoa bí lục…… Chúng ta cũng là vì muốn thay Nội tông tìm về Tàn Hoa bí lục, cho nên mới tin lời của hắn……"
“Tàn Hoa bí lục?" Vô Thương nguyên lão sắc mặt biến hóa, bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Vân Khê, “Ngươi lại đem Tàn Hoa bí lục của Vân tộc truyền cho một ngoại nhân?"
Bà ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Long Thiên Tuyệt có thể từ trong tầng tầng lớp lớp canh phòng của mình đào thoát, thì ra là hắn cũng tu luyện Tàn Hoa bí lục, khó trách, khó trách a…… Bà ta buồn bực vô cùng, đều do mình coi thường Long Thiên Tuyệt, đánh giá thấp hắn. Đáng hận hơn chính là, ngay từ lúc ban đầu Long Thiên Tuyệt ở trước mặt bà ta giả bộ, cố ý yếu thế, mới để cho bà ta thiếu cảnh giác. Hiện tại đã biết rõ tất cả, đáng tiếc đã chậm.
“Ai nói chàng là người ngoài? Chàng là phu quân của ta, đó chính là người của ta! Ta đem Tàn Hoa bí lục truyền cho nam nhân của ta, có vấn đề gì?" Vân Khê đảo đảo mắt, nói giọng đương nhiên.
“Đúng vậy, ta là người của nàng, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, ta đi theo phu nhân ở rể Vân tộc, vậy thì không phải là người ngoài!" Long Thiên Tuyệt đột nhiên xuất hiện ở trong đám người, hắn nở nụ cười sáng rỡ, cất bước đi về phía Vân Khê.
Vân Khê mỉm cười, nàng đã sớm đoán được hẳn là phu quân còn đang ở phụ cận, chẳng qua là chàng giấu quá sâu, nàng một chút cũng không cảm giác được.
Vô Thương nguyên lão cùng bốn vị nguyên lão nhìn thấy hắn, mọi người lộ ra vẻ mặt muốn ăn thịt người, nghiến răng nghiến lợi với hắn.
“Ngươi coi như là phu quân của nàng, thế nhưng vẫn là ngoại nhân! Tàn Hoa bí lục từ trước đến giờ cũng là chỉ truyền cho huyết mạch của Vân tộc, chỉ có người trên người chảy xuôi dòng máu của Vân tộc, mới có tư cách nhận được truyền thừa của Tàn Hoa bí lục."
“Ta sẽ để cho trên người hắn có máu của ta, như vậy không phải là được sao? Trên người của ta có huyết thống thuần khiết nhất của Vân tộc, mỗi một giọt máu của ta độ tinh khiết cũng là trăm phần trăm, chàng chỉ cần uống một giọt máu của ta, điều hòa điều hòa, trên người chàng sẽ có dòng máu của Vân tộc có độ tinh khiết nhất, có thể tương đương với những cao thủ tầm thường của Vân tộc." Vân Khê đưa tay ra, đem ngón tay mới vừa nàng dùng miệng cắn chảy máu ra để cùng thánh khí khế ước về phía Long Thiên Tuyệt, miệng hơi chu lên, lộ ra vẻ ủy khuất, “Bị thương……"
“Làm sao không cẩn thận như vậy? Để cho vi phu hôn nhẹ……" Long Thiên Tuyệt cầm lấy ngón tay của nàng, khẽ liếm, hai mắt không hề chớp ngưng mắt nhìn Vân Khê, hai vợ chồng ngọt ngào nhìn nhau.
Vân Mộ Phàm tay sờ lên bờ môi, ho nhẹ, buồn cười.
Hút một giọt máu người Vân tộc người, liền coi như là có huyết mạch của Vân tộc rồi, lý luận ngược đời như thế, chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhi bảo bối của hắn có thể nghĩ ra.
Nữ nhi cùng con rể không coi ai ra gì làm ra cử chỉ vô cùng thân thiết, đây mới chính là tức chết người không đền mạng, hoàn toàn không đem mấy vị nguyên lão để vào trong mắt, nhìn vẻ mặt của Vô Thương nguyên lão và bốn vị nguyên lão so với trứng gà ung còn thối hơn thì sẽ biết.
“Ngươi…… Ngươi già mồm át lẽ phải! Ngươi…… Các ngươi không biết xấu hổ!" Vô Thương nguyên lão giận đến cùng cực.
“Hôn nhẹ ngón tay mà thôi……" Vân Khê vô tội nhìn về phía Vô Thương nguyên lão, thuận tiện quơ quơ ngón tay vô cùng trong sạch của nàng, Vô Thương nguyên lão giận đến nỗi suýt chút nữa hôn mê, cũng không thể ngây ngốc ở chỗ này nữa, mang theo bốn vị nguyên lão cùng thuộc hạ của nàng, phất tay áo giận mà rời đi.
Vân Khê cúi đầu nở nụ cười, âm thầm so tư thế chiến thắng.
Quay đầu, suy nghĩ của nàng một lần nữa trở lại trên người Tông chủ, thật vất vả bắt được bà ta, nói gì thì nói cũng không thể để cho bà ta chạy.
“Vô Hi nguyên lão, trải qua kiểm chứng của ta, Nội tông sở dĩ xuất hiện tà độc, chính là do Vân Thanh Uyển một người tạo thành. Ta đề nghị, hội nguyên lão hội đem Vân Thanh Uyển giao cho ta xử trí, ta chắc chắn tìm được nguồn gốc chân chính của tà độc, đem nguồn gốc của tà độc hoàn toàn tiêu hủy, sẽ không để cho tà độc đối với Nội tông tạo thành uy hiếp." Vân Khê chủ động đề nghị.
“Không được! Không thể đem Thanh Uyển giao cho nàng!" Vô Tâm nguyên lão là người đầu tiên phản đối.
“Vô Tâm nguyên lão, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục nhìn thấy cao thủ Nội tông bị tà độc xâm hại, tiếp tục thương vong sao?" Vân Mộ Phàm nói.
“Các ngươi tại sao phải nói, Thanh Uyển có liên quan đến tà độc? Chỉ bằng hai cha con khẳng định, liền đổ tội cho Thanh Uyển, ta cũng có thể nói như vậy, là hai cha con các ngươi liên hợp lại, muốn đối phó Thanh Uyển, cho nên mới gài tang vật giá họa! Vô Hi nguyên lão, ta đề nghị nhốt hai cha con bọn họ lại, chịu sự cáo buộc của hội nguyên lão, một khi kiểm chứng là thật, lập tức thi hành tộc quy, trị hai cha con tử tội, hoặc là đưa hai cha con bọn họ trục xuất Vân tộc!" Vô Tâm nguyên lão lạnh lùng nói.
Vân Khê cười lạnh: “Các ngươi nếu không tin lời ta nói…, có thể đi đến tầng mộ cuối nhìn một chút, nơi đó có ba bộ thi thể, chính là kiệt tác của Vân Thanh Uyển!"
“Có thi thể? Các ngươi đi nhìn một chút!" Vô Hi nguyên lão lên tiếng, hướng thuộc hạ ngoắt ngoắt tay, không bao lâu, liền thấy mấy tên thuộc hạ mang tới ba bộ thi thể trở về, Vô Tâm nguyên lão nhìn ba bộ thi thể kia một cái, sắc mặt khẽ biến không biết bao nhiêu lần, hình như là nhận ra rồi, bà ta á khẩu không trả lời được.
“Vân Khê, Vân Thanh Uyển liền giao cho ngươi, ngươi lập tức tra rõ ràng nguồn gốc của tà độc. Chờ ngươi giải quyết vấn đề tà độc xong, hội nguyên lão khắc sẽ cho ngươi một cái công đạo. Vô Tâm nguyên lão, ngươi còn có dị nghị gì hay không?"
Vô Tâm nguyên lão không cam lòng trừng Vân Khê một cái, lại chỉ có thể lắc đầu, không có lời nào để nói.
“Đa tạ hai vị nguyên lão, ta nhất định sẽ không để cho các ngươi thất vọng!" Vân Khê khóe môi hơi cong lên.
Sau khi chờ tất cả mọi người rời đi, hiện trường chỉ còn lại có ba người Vân Khê, Long Thiên Tuyệt và Vân Mộ Phàm, còn có một người đang hôn mê – Tông chủ.
Vân Khê nhìn Tông chủ, ánh mắt lạnh xuống: “Nhớ ngày đó, bà ta lấy Tiểu Nguyệt Nha uy hiếp ta, khiến cho ta phải quỳ xuống trước mặt bà ta, bà ta nhất định chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày rơi vào lòng bàn tay của ta sao? Hôm nay ta sẽ hút khô tất cả huyền khí trên người của bà ta, khiến cho bà ta không còn thể ngang ngược càn rỡ nữa!"
Nói là làm, tuyệt không ậm ờ!
Vân Khê đánh ra hai chưởng, đồng loạt rơi vào hai vai của Tông chủ.
Vân Thanh Uyển trong hôn mê, toàn thân huyền khí chạy toán loạn, từ trong cơ thể tiết ra ngoài, nàng đột nhiên tỉnh táo lại, quay đầu lại, thấy được Vân Khê đang thu nạp nàng huyền khí, nàng lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Vân Khê, ngươi dám? Mau dừng tay cho ta!"
“Ta sao không dám? Ngươi làm nhiều việc ác, sớm nên gặp báo ứng! Hôm nay ta hút khô huyền khí trên người của ngươi, chính là thay trời hành đạo! Nhưng, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy…… Ta sẽ đem ngươi giao cho Hách Liên đại ca, để cho hắn tự tay giết ngươi, báo thù cho mẫu thân của hắn!" Vân Khê ánh mắt ngoan lệ, tốc độ thu nạp huyền khí tăng nhanh.
Trong miệng Vân Thanh Uyển phát ra gầm thét cùng với tiếng gào thét khàn khàn: “Vân Khê, ngươi dừng tay cho ta! Ngươi không thể cướp đi tất cả tu vi của ta! Vân Khê, ngươi tiện nhân này, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Nàng mắng càng hùng hồn, Vân Khê thu nạp càng thêm hung mãnh, chỉ thấy da thịt trên mặt của Vân Thanh Uyển bị từng đạo huyền khí cọ rửa, mỗi một cái mạch máu và kinh lạc đều trở nên vô cùng rõ ràng, đợi đến sau khi huyền khí bị rút ra xong, theo mỗi một cái mạch máu và kinh lạc, mặt của bà ta biến đổi nhanh chóng, xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy toan tính của Vân Thanh Uyển thoáng cái già đi mấy chục tuổi, có nhiều nếp nhăn, giống như là một lão thái thái bảy tám chục tuổi lão.
Cuối cùng, Vân Khê thu tay, không tiếp tục nữa.
Nàng muốn để lại mệnh của Tông chủ, cho Hách Liên Tử Phong, huynh ấy mới là người muốn giết Tông chủ nhất!
Vân Thanh Uyển chỉ cảm thấy cả người mình đau đớn, cách cái chết chỉ kém một bước, nàng còn chưa ý thức được, dung mạo của mình giờ phút này đã xảy ra biến hóa đáng sợ, nàng lấy ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm Vân Khê: “Vân Khê, hiện tại tốt nhất ngươi nên giết ta, nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Mệt mỏi quá độ, cho nên sau khi bà ta nói xong những lời này, liền ngất đi.
Vân Khê không để ý đến nàng, ngồi xuống tại chỗ, từ từ tiêu hóa huyền khí mới vừa thu nạp vào.
Vân Mộ Phàm và Long Thiên tuyệt không có quấy rầy nàng, biết nàng mới vừa thu nạp công lực vạn năm của Tông chủ, huyền khí vô cùng tràn đầy cùng dồi dào, nếu không tiêu hóa một bộ phận trước, sợ là nàng sẽ bị cỗ lực lượng khổng lồ này nuốt trọn, hai người cha và con rể ở một bên lặng yên canh chừng cho nàng.
Thú con vẫn dấu ở trên người Vân Khê, cảm thấy trong cơ thể Vân Khê có huyền khí cuồn cuộn, nó từ trên người nàng từ từ bò xuống, thoáng cái rơi vào trong tầm mắt Long Thiên Tuyệt.
“Đây là cái gì? Thú con thật đáng yêu!" Long Thiên Tuyệt lần đầu tiên nhìn thấy thú con, liền nghĩ ngay đến nữ nhi, không vì cái gì khác, thật sự chỉ là thú con này và con gái của mình quá xứng đôi, hắn có thể khẳng định, nữ nhi thấy thú con này, nhất định sẽ thích.
“Cẩn thận, nó là……" Lời nói của Vân Mộ Phàm vẫn còn chưa nói hết, chỉ thấy Tiểu Mặc dẫn muội muội, từ Ngọa long Cư đi ra, ánh mắt hai huynh muội cũng đồng thời bị thú con màu đỏ hấp dẫn.
“Ông ngoại, đây là quà mẫu thân tặng cho chúng con sao?" Tiểu Mặc bật thốt lên.
“Ách, không phải, nó là……" Vân Mộ Phàm không biết nên nói từ đâu.
Ở một bên, Tiểu Nguyệt Nha cất bước đi tới trước mặt của thú con màu đỏ, một câu không hỏi, trực tiếp khom người ôm lấy, ánh mắt xinh đẹp cười như trăng lưỡi liềm: “Tiểu Hồng Hồng, chúng ta cùng nhau chơi đùa đi!"
Vân Mộ Phàm thấy một trận như vậy sợ hết hồn hết vía, miệng lưỡi hơi run: “Tiểu Nguyệt Nha, cháu mau thả nó xuống, nó…… Nó không phải là thú sủng tầm thường!" Trong đầu xẹt qua hình ảnh lúc thú con nguyên hình phát uy, toàn thân Vân Mộ Phàm mỗi một dây thần kinh đều trở nên căng thẳng, vạn nhất thú con bị chọc giận, đột nhiên phát uy, Tiểu Nguyệt Nha chẳng phải là……
Long Thiên Tuyệt nhận thấy vẻ mặt của nhạc phụ không đúng, cẩn thận nhìn thú con kia, mơ hồ, cảm giác được hơi thở của thú con không đơn giản: “Nhạc phụ đại nhân, chẳng lẽ nó là……"
Vân Mộ Phàm ra sức gật đầu, ra sức nháy mắt với hắn.
Long Thiên Tuyệt rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn ra vẻ trấn định nói lời dụ dỗ với nữ nhi: “Tiểu Nguyệt Nha, ngoan! Phụ thân cũng rất thích nó, con có thể đem tặng cho phụ thân hay không?"
Tiểu Nguyệt Nha chẹp cái miệng nhỏ nhắn, nhìn phụ thân một chút, có vẻ hơi chần chờ.
Long Thiên Tuyệt không ngừng cố gắng, hắn bày ra nụ cười phụ thân hiền từ hoàn mỹ: “Tiểu Nguyệt Nha, bình thường phụ thân có phải rất thương con hay không, có phải con muốn cái gì, phụ thân đều giúp con thực hiện nguyện vọng hay không? Hiện tại phụ thân muốn nó, con có thể cũng giúp phụ thân thực hiện nguyện vọng này hay không?"
Tiểu Nguyệt Nha cúi đầu liếc nhìn thú con trong ngực, cái miệng nhỏ nhắn chuyển từ trái sang phải, lại từ phải đến trái, lưu luyến không rời, cuối cùng, tay nhỏ bé của nàng nâng lên đem thú con màu đỏ tặng đi ra ngoài: “Phụ thân, cho!"
Long Thiên Tuyệt nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đưa tay muốn đón, ai ngờ, tay mới giơ ra được một nửa, thú con màu đỏ đột nhiên thoát khỏi tay Tiểu Nguyệt Nha, nhảy chui vào trong ngực bé, móng vuốt nhỏ bám chặt lấy xiêm y của bé.
Hai người Vân Mộ Phàm và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau choáng váng, đây là tình huống gì, thú con này rốt cuộc có ý đồ gì?
Tiểu Nguyệt Nha đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt cười ngọt ngào, tay nhỏ bé ôm lấy thú con, ôn nhu một chút một chút vuốt nó, an ủi: “Tiểu Hồng Hồng đừng sợ, đó là cha ta, cha ta không phải là người xấu!"
Nói xong, nàng giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng về phía phụ thân nói với vẻ rất chân thật: “Phụ thân, người không nên nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Hồng, sẽ hù dọa đến nó."
Bắt gặp ánh mắt lấp lánh vô số ánh sao của nữ nhi, Long Thiên Tuyệt bị đả kích vô cùng, hắn làm sao lại giống người xấu?
Vân Mộ Phàm hắc tuyến, không nhịn được dưới đáy lòng mắng, ngươi cái lão yêu thú vô sỉ này, cũng không biết sống mấy vạn năm rồi, lại còn giả bộ lưu manh lừa gạt đứa trẻ? Ngươi sẽ bị hù dọa? Có quỷ mới tin!
Đồng thời, ông cũng vô cùng đồng tình con rể của mình, âm thầm cảm thấy may mắn người bị Tiểu Nguyệt Nha ghét bỏ không phải là ông. Song, sau một khắc, ông càng thêm đồng tình mình.
Chỉ nghe Tiểu Nguyệt Nha giọng rất nghiêm túc nói với ông: “Ông ngoại, người xoay người sang chỗ khác, người có râu mép, sẽ hù dọa đến Tiểu Hồng Hồng!"
Vân Mộ Phàm vô tội sờ sờ đám râu ngắn lại ít ỏi dưới cằm của mình, ông thật là vô tội, râu mép của ông thật là vô tội? Ông mơ hồ nhìn thấy được ánh mắt đắc ý của thú con, đang thị uy với mình……
“Ca ca, chúng ta cùng nhau mang Tiểu Hồng Hồng đi chơi đi!" Hai huynh muội ngây thơ nắm tay nhỏ bé, trở lại Ngọa Long Cư một lần nữa, chỉ còn lại có cha và con rể Long Thiên Tuyệt và Vân Mộ Phàm ngươi trừng ta ta trừng ngươi, mắt to trừng đôi mắt ti hí.
Chờ sau khi Vân Khê ngồi xuống, cha và con rể vẫn còn đang trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt đều chua chua.
“Hai người làm sao vậy?" Vân Khê nhìn hai người chăm chú, tình cảm của bọn họ lúc nào lại phát triển mặn nồng mãnh liệt như vậy, có cần phải ngắm nhìn nhau thắm thiết như vậy hay không?
Long Thiên Tuyệt là người đầu tiên định thần lại, khẽ ho một tiếng: “Khê Nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng, nàng nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo, không nên kinh hoảng."
“Chuyện gì?" Mới vừa rồi ngồi thiền, hoàn toàn bị ngăn cách thế giới bên ngoài, Vân Khê hoàn toàn, không có nhận thấy được đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
“Cái kia…… Nàng có phát hiện trên người của mình thiếu một chút gì hay không?" Long Thiên Tuyệt hỏi uyển chuyển, không đành lòng thoáng cái làm cho nàng kinh sợ.
Vân Khê cúi đầu nhìn một chút, lại dùng tay sờ sờ, lắc đầu: “Không thiếu cái gì a."
“Thật không thiếu gì sao? Ví dụ như…… Thú con?" Long Thiên Tuyệt hướng dẫn từng bước, Vân Mộ Phàm dứt khoát quay đầu, làm như mình không tồn tại.
Vân Khê nghe thấy hai chữ thú con, bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, thú con đâu? Chạy đi đâu?"
Long Thiên Tuyệt không nói tiếp, đem Ngọa long Cư đặt ở trước mặt Vân Khê, ngón tay chỉ vào bên trong.
Vì tò mò, Vân Khê khom người, hướng Ngọa long Cư trước mặt nhìn quanh, không nhìn còn tốt, vừa nhìn một cái, Vân Khê kinh hãi mở to hai mắt nhìn. Mọi người đoán xem nàng nhìn thấy cái gì, nàng nhìn thấy con trai con gái của mình đang hóa trang cho thú con màu đỏ……, trong tay nữ nhi cầm bút vẽ lông mày, đang vẽ loạn xạ ở trên mặt thú con, nhi tử thì đính ở trên đầu thú con một cái nơ con bướm thật bắt mắt thật to……
“……" Vân Khê bị làm cho sợ đến nỗi cả người mồ hôi lạnh ứa ra, “Thiên, Tuyệt…… Hai người làm sao…… Không ngăn cản…… Bọn họ? Cha, cha…… Chẳng lẽ…… Người chưa nói cho bọn nhỏ biết…… Thú con này…… Là….. Là thần thú…… Vạn năm sao?"
Một con thần thú sống vài ngàn năm, bây giờ lại bị hai đứa trẻ coi là đồ chơi để chơi đùa, nàng thật sự không dám nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào.
“Khê Nhi, nàng nên suy nghĩ thoáng một chút đi, có lẽ…… Có lẽ thần thú kia tính tình cổ quái. Ta thấy nó hình như thật sự thích Tiểu Nguyệt Nha, có lẽ nó sẽ không tổn thương con bé." Vân Mộ Phàm thử an ủi nữ nhi.
Long Thiên Tuyệt gật đầu phụ hoa: “Nên thuận theo tự nhiên! Nếu như bây giờ chúng ta can thiệp, nói không chừng ngược lại sẽ chọc giận nó, khoảng cách của nó với bọn nhỏ lại gần như vậy, bị thương tổn vẫn là bọn nhỏ."
Vân Khê từ từ bình tĩnh lại, lại vừa cẩn thận quan sát một phen, xác định thú con không có bất kỳ tức giận, ngược lại lại mang vẻ mặt thích thú, lòng của nàng cũng chầm chậm buông xuống. Nói không chừng thật sự thú con vài ngàn năm kia tính tình quái gở, đột nhiên có người làm bạn nó, nó cảm thấy mới lạ. Nghĩ lại nó có thể trung thành thủ hộ thánh khí vài ngàn năm, thì không phải là cái thần thú hung tàn thích giết chóc, huống chi, ý nghĩ ban đầu của mình, cũng là hi vọng nó với hài tử của mình có thể thân cận với nhau, hiện tại mục đích đã đạt được, chẳng qua là quá trình này nằm ngoài dự đoán của nàng.
“Yên tâm, ta sẽ chú ý mọi lúc mọi nơi. Còn có đám người đại ca trông chừng nữa……" Long Thiên Tuyệt an ủi.
Vân Khê gật đầu, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nàng dời đi đề tài: “Phụ thân, theo người nếu ta muốn điều tra nguồn gốc của tà độc, thì ta nên điều tra từ nơi nào đây?"
“Vân Thanh Uyển lén lén lút lút đến chư thần mộ, không phải chỉ đơn giản trộm thánh khí như vậy, con nghĩ xem, nếu như nàng chỉ đơn thuần là vì trộm thánh khí, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể, tại sao hết lần này tới lần khác muốn tìm lúc này? Còn có, nàng tại sao muốn đem ba đứa con của cung chủ đến mộ? Ta đoán, trong mộ có lẽ còn dấu bí mật gì."
“Người nói rất đúng! Nhưng nếu nguồn gốc của tà độc là ở Nội tông, thì thời gian lâu như vậy các nguyên lão của hội nguyên lão không thể không phát hiện ra, khả năng lớn nhất là, có lẽ nguồn gốc của tà độc cũng không phải là ở Nội tông, mà là đang ở nơi này. Vân Thanh Uyển vì tìm người thử độc, cho nên mới phải đem tà độc dẫn tới Nội tông, thậm chí dẫn ra bên ngoài Nội tông……" Vân Khê suy tư trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, “Đúng rồi, tấm bia mộ kia! Phụ thân, người còn nhớ không, thời điểm chúng ta tìm được ba bộ thi thể kia, tấm bia mộ bên cạnh thi thể kia viết tên ai?"
Vân Mộ Phàm bị hỏi khó rồi, lúc trước thời gian vội vàng, ông căn bản không có thời gian chú ý. Bây giờ nghĩ lại, trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ, tấm bia mộ kia cùng với các tấm bia mộ khác hình như có chút khác biệt, là mới tinh……
“Đi, chúng ta quay lại nhìn một chút!"
Long Thiên Tuyệt đem Tông chủ đang trong hôn mê ném vào Kim hòa tháp, đi theo hai cha con Vân Khê quay lại tầng mộ thứ năm một lần nữa.
Chương V16 Đinh Tiêu Dao, sống hay chết?
Từng dãy bia mộ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng ma luyện, thê lương, trầm lâu.
Chữ viết trên bia mộ đã hoàn toàn không nhìn thấy rõ, lưu lại chỉ có dấu vết của năm tháng.
Chỉ có một tấm bia mộ trong đó là mới tinh, trên bia mộ hình như không có chữ viết, nhưng chung quanh bia mộ lại có rất nhiều dấu chân hơn so với những nơi khác
Dấu chân, in trên một ít cành lá và bụi đất.
“Mọi người cẩn thận lục soát bên dưới, nhìn một chút xem có thu được đầu mối gì hay không." Vân Khê cẩn thận quan sát bốn phía bia mộ, tất cả chi tiết đều rõ ràng
Có vấn đề chính là tấm bia mộ kia, nếu không mấy người huynh muội Vân Trung Báo cũng sẽ không trúng độc bỏ mình sau đó nằm xung quanh bia mộ.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng vang kẽo kẹt, có người động đến cơ quan của tấm bia mộ……
Kẽo kẹt kẽo kẹt…… Tấm bia đá từ từ chuyển động, lộ ra một đường nứt dưới đất, kèm theo lỗ hổng từ từ mở ra, một cỗ mùi xông thẳng vào mũi, đập vào mặt!
“Mọi người cẩn thận! Đây là khí độc mê tung Băng Vụ!"
Vân Khê kinh hoàng kêu lên, ba người vội vàng lui về phía sau.
Độc khí một khi tràn ngập, cả không gian của tầng mộ đều bị bao phủ bởi một tầng màu đen nồng đậm, tất cả cỏ cây cùng đất xung quanh, trong nháy mắt bị độc tính cắn nuốt
Mê tung Băng Vụ, trên bảng xếp hạng độc dược, xếp hàng thứ nhất!
Độc tính của nó vô cùng cường hãn.
Mắt thấy khí độc kia sắp đuổi kịp ba người, Vân Khê theo bản năng giơ Nguyệt thần quyền trượng trong tay lên cao, hướng phía sau.
Ánh sáng thánh khiết chợt phát sáng, đen khí độc dày đặc trấn áp xuống, từ từ lui trở về phía dưới lỗ hổng của bia mộ.
Vân Khê chưa hết kinh hoàng, ngạc nhiên nhìn quyền trượng trong tay, nàng bỗng nhiên hiểu được, Vân Thanh Uyển vì sao phải liều chết để có được thánh khí này.
Dựa theo khí độc trước mắt thì tình huống ở phía dưới bia mộ có thể thấy được, Vân Thanh Uyển căn bản không có biện pháp tiến vào trong đó, chỉ khi nào bà ta chiếm được thánh khí, mới có thể loại bỏ sự uy hiếp của khí độc, tiến vào cửa vào bia mộ.
“Nơi này chắc là nguồn gốc của tà độc rồi, nhất định Vân Thanh Uyển có dấu bí mật gì ở bên trong, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi xuống xem một chút." Ba người đồng thời rút lui đến ngoài trăm bước, khí độc không có lan tới đây, Vân Khê nhìn chăm chú về phía nơi khí độc giăng đầy tầng mộ, trực giác nói cho nàng biết không chừng người Vân Huyên vẫn muốn tìm người, đang ở phía dưới tấm bia mộ. Bởi vì chỉ có chỗ này, là an toàn nhất, không…dễ dàng bị phát hiện nhất.
“Ta và nàng cùng nhau đi xuống!" Long Thiên Tuyệt nói.
Vân Khê lắc đầu: “Độc tính quá nặng, chàng ngăn cản không nổi. Ta đối với độc tính tương đối có kinh nghiệm, vẫn là ta một người đi xuống thì hơn, chàng và phụ thân ở phía trên chờ ta, bất kể có phát hiện gì hay không, trong vòng một canh giờ, ta nhất định sẽ trở lại."
“Khê Nhi……" Long Thiên Tuyệt còn muốn nói cái gì đó, Vân Mộ Phàm ngăn hắn lại, “Để cho Khê nhi đi đi! Trong tay con bé có thánh khí có thể chống đỡ khí độc xâm hại, ta nghĩ đây chính là lý do Vân Thanh Uyển muốn có được thánh khí!"
“Phụ thân nói rất đúng, chỉ có ta mới có thể thao túng lực lượng của thánh khí, có thánh khí hỗ trợ, ta không có việc gì. Hai người ở chỗ này chờ ta, ta đi xuống nhìn một chút!" Lời nói của Vân Khê vừa ngừng, tiểu phượng hoàng tự động bay ra, đậu lên đầu vai của nàng, “Ta cùng đi với ngươi." Thanh âm của Vân Huyên có chút run rẩy, bà ta dường như cũng cảm ứng được cái gì, lộ ra vẻ mặt vừa chờ đợi vừa khẩn trương.
Hai người Long Thiên Tuyệt và Vân Mộ Phàm không có ngăn cản nữa, đưa mắt nhìn Vân Khê từ từ đi xuống cửa vào của tấm bia mộ, tâm của hai người như bị treo ngược lên.
Cửa vào khí độc vẫn tồn tại, thánh khí cảm ứng được uy hiếp, tự động phóng ra ánh sáng màu trắng, giống như đèn chiếu sáng.
Vân Khê men theo ánh đèn, đi xuống bậc thang, từng bước đi xuống cửa vào.
Vân Khê một đường đi về phía trước xuống phía dưới, bậc thang dưới chân hết sức thô ráp, gập ghềnh, kèm theo khí lạnh khi nàng từ từ đi sâu về phía trước.
Đi xuống sâu thêm một tầng, trong không khí mùi cũng càng dày đặc.
Tiểu phượng hoàng đứng ở đầu vai của Vân Khê hít thở càng ngày càng nặng, hai chân của nó không ngừng chuyển động, kiễng chân nhìn ra xa, hận không được giờ phút này bay ngay đến chỗ sâu, đi nhìn xem đến tột cùng là gì.
“Ta cảm thấy tiếng tim đập của Tiêu Dao, hắn nhất định đang ở bên trong!"
Vân Khê nghi ngờ nhìn nó, nó có thể khoa trương chút nữa hay không, cũng không phải là đang diễn phim Hàn, nghe được tiếng tim đập của người cũng đã rất giỏi rồi, bây giờ còn có thể đoán được là tiếng tim đập của ai, vậy thì đúng là gặp quỷ.
“Ngươi không tin? Ta cùng hắn là vợ chồng, cảm ứng giữa phu thê thật sự rất thần kỳ."
Vân Khê im lặng không nói gì, có lẽ, bà ta nói đúng.
Vân Khê cẩn thận quan sát bốn phía, dưới chân không ngừng chút nào.
Rốt cục, nàng bước xuống một bậc thang cuối cùng, cây đuốc trên bức tường đá, chiếu sáng không gian, toàn không gian trống rỗng, nhưng có một luồng hàn khí khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, từ cửa nhỏ tràn vào trong không gian.
Bên trong cửa nhỏ sương mù màu đen dày đặc, nơi đó, chắc là nơi phát tán ra tà độc.
Vân Khê đem quyền trượng đặt phía trước, đợi cho lực lượng của quyền trượng sương mù màu đen đầy lùi dần dần, nàng mới cất bước đi vào cửa nhỏ.
Quang cảnh trước mắt rộng mở rõ ràng, ánh mắt của nàng chớp động, bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động thật sâu.
Đó là một cái Mặc trì (hồ màu đen), Mặc trì đó chuyển động quay cuồng, toàn bộ nước cũng là màu đen, gần sát mặt nước, sương mù dày đặc, cách mặt nước tương đối cao, sương mù lượn lờ trên mặt hồ, trôi nổi thành từng đoàn từng đoàn.
Những thứ này còn chưa đủ để khiến cho Vân Khê giật mình, chân chính làm cho nàng rung động chính là, ở trung tâm Mặc trì có một giường ngọc được chế tạo từ ngọc bích, trên giường có một nam tử đang nằm. Nam tử này mặc quần áo màu trắng xanh, lặng yên nằm ở nơi đó, giống như đã mất đi sức sống.
Trong sự bao phủ của sương mù màu, quanh thân hắn lại nổi lên một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, ngăn cách đám sương mù màu đen với hắn.
Lại nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, Vân Khê không khỏi kinh diễm (kinh ngạc + hâm mộ), dung mạo của nam tử này thật anh tuấn, ngũ quan cũng rất nhu hòa,
Không có bất kỳ góc cạnh nào, ở trong ấn tượng Vân Khê, những người có tướng mạo như vậy, đích thị là những người không tranh quyền thế. Hắn hơi có vẻ đơn bạc, không có bất kỳ huyết sắc, giữa lông mày một vết chu sa đỏ sẫm, nam tử như vậy rất ấn tượng, rất dễ dàng khiến cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy liền có ấn tượng sâu sắc với hắn.
Chẳng lẽ, hắn chính là Đinh Tiêu Dao trong truyền thuyết?
Trên đầu vai, tiểu phượng hoàng thân thể lay động, trả lời nàng: “Tiêu Dao! Thật sự là Tiêu Dao!"
Thân thể nho nhỏ khẽ lay động, thế nhưng tiểu phượng hoàng không tiến lên dù nửa bước, không phải là nó không muốn, mà là nó không thể, thân thể của nó bị điểm huyệt rồi, một bước cũng không có cách nào đi được.
“Mê tung Băng Vụ là khí độc độc nhất, đồng thời cũng là thuốc để bảo tồn thân thể tốt nhất, nhìn tình trạng của Đinh tiền bối, ông ấy sợ là đã……"
“Sẽ không! Ta có thể nghe được tiếng tim đập của chàng, chàng nhất định còn sống!" Thanh âm kích động của Vân Huyên kích, cắt đứt lời nói của Vân Khê, tiểu phượng hoàng đột nhiên như mũi tên rời cung bay ra ngoài, xuyên qua đám khí độc dày đặc, đậu xuống trên người nam tử.
“Tiêu Dao, chàng mau tỉnh lại! Ta đến nhìn chàng đây……" Từng giọt từng giọt nước mắt, từ trong đôi mắt của Tiểu Phượng Hoàng rơi xuống, thanh âm Vân Huyên nghẹn ngào. Song, trả lời nàng, chỉ có tiếng nước chảy trong Mặc trì.
Vân Khê nhướng mày, khinh thân bay lên, đi theo nó bay đến trung tâm của Mặc trì. Nàng lấy tay, bắt mạch cho Đinh Tiêu Dao.
Mạch đập yếu ớt, cực kỳ yếu ớt……
Tiếng tim đập, gần như là dừng lại……
Ông ấy lại thật sự còn sống!
“Ông ấy có thể sống sót thật sự là kỳ tích. Chắc Vân Thanh Uyển đã làm rất nhiều chuyện."
Vân Khê vừa nói, vừa không quên quan sát vẻ mặt của Vân Huyên, chỉ tiếc bà ta hiện tại gửi thân trong cơ thể của tiểu phượng hoàng, khiến cho người ta rất khó phán đoán ra nàng vui buồn hay không.
“Vân Khê, ta biết ngươi có biện pháp cứu chàng, ta cầu xin ngươi, ngươi cứu chàng đi, chỉ cần chàng có thể sống lại, ngươi muốn ta làm bất kỳ cái gì, ta đều nguyện ý."
Vân Khê cúi đầu, chống lại ánh mắt mong mỏi của bà ta, nàng chần chờ.
Cứu, nói dễ hơn làm?
“Ngươi cũng biết, Tạo Hóa Đan không phải là đan dược dễ dàng luyện chế như vậy." Vân Khê nói.
“Ta biết, nhưng chỉ cần có một ti hi vọng, ta cũng muốn thử một chút."
“Cho dù hắn sống lại, ngươi sẽ lấy thân phận như thế nào đối mặt với ông ấy? Ngươi bây giờ, dù sao cũng chỉ là một hồn phách…… Chẳng lẽ ngươi muốn ông ấy cùng với một hồn phách sống với nhau cả đời?" Vân Khê nói ra sự thật tàn khốc, thân thể của tiểu phượng hoàng đột nhiên run rẩy, run rẩy không ngừng.
“Ta…… Ta chỉ muốn nhìn thấy chàng hảo hảo mà sống, chỉ cần chàng hảo hảo sống, ta liền có thể yên tâm rời đi."
“Ngươi thật sự có thể yên tâm rời đi?" Vân Khê khẽ thở dài, đột nhiên có chút đồng tình với bà ta, hai người bọn họ, hiện tại một người là hoạt tử nhân (người thực vật), một người chỉ là một sợi hồn phách, cả đời này cũng không thể ở cùng một chỗ. Cái thế giới này, có đôi khi tàn khốc như thế.
Đang nói chuyện, bên trong Mặc trì phát ra thanh âm kỳ quái, ọc ọc ọc, trong ao không ngừng nổi lên bong bóng, nước ao giống như bị đốt nóng.
“Không tốt! Khí độc Mê tung Băng Vụ sợ là ép không được rồi!" Vân Khê cả kinh nói, nàng khom lưng, nâng Đinh Tiêu Dao lên, chạy ra khỏi Mặc trì, “Chúng ta mau rời khỏi nơi này!"
Một người một thú, cộng thêm một hoạt tử nhân, chạy vội ra khỏi lòng đất.
“Phụ thân, Thiên Tuyệt, chúng ta đi mau! Độc khí rất nhanh sẽ xông lên rồi!"
Đoàn người nhanh chóng hướng truyền trận cửa vào chạy đi, mà pử phía sau bọn họ, khí độc màu đen phá tan lỗ hổng ở phía dưới bia mộ,
Giống như là rời khỏi cương một con ngựa hoang, ở trong không gian tầng mộ chạy như điên, không tới một khắc, cả không gian tầng mộ bị nuốt sống.
“Các ngươi đi trước, ta tới bày kết giới, cần phải đem khí độc phong ấn ở bên trong, nếu không một khi khí độc lan ra phía ngoài, ngấm vào trong nước biển như vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Lời nói của Vân Mộ Phàm nhắc nhở Vân Khê và Long Thiên Tuyệt.
Nội tông của Vân tộc vốn là xây dưới đáy biển, một khi nước biển bị khí độc ô nhiễm, như vậy cả Nội tông rất nhanh cũng sẽ gặp tai họa, đến lúc đó
Nội tông rất có thể gặp phải tai hoạ ngập đầu, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
“Phụ thân, chúng ta giúp người!"
Ba người đồng tâm hiệp lực, bày ra kết giới, rốt cục đem khí độc phong ấn ở bên trong kết giới.
Thở phào một hơi, sau khi ba người xác định đã an toàn, liền dẫn Đinh Tiêu Dao rời đi chư thần mộ.
Thân ảnh ba người càng chạy càng xa, khí độc mê tung Băng Vụ điên cuồng mà va đập vào kết giới, giống như một mãnh thú. Bên ngoài kết giới, có một người từ từ đi đến gần, một thân áo bào màu bạc, ngang tàng mà đứng, hắn ngưng mắt nhìn về phía kết giới, khóe môi lạnh lùng giương lên.
“Vân Khê, đây là ngươi nợ ta!"
Ở phía sau hắn, hai loại huyền khí màu đen và tím xem lẫn nhau từ bên trong thân thể của hắn từ từ dâng lên, hai loại màu sắc ánh sáng bất đồng hòa trộn với nhau.
Đột nhiên, một con cự thú biến hóa không ngừng, xông vào kết giới!
Ba người Vân Khê rời đi cửa vào chư thần mộ, cách đó không xa, một chiếc thuyền lớn dừng ở bên bờ, còn đang chờ đợi bọn họ.
Trên thuyền, đông đảo cao thủ dùng ánh mắt khác nhau, nhìn ba người Vân Khê, không cam lòng, kèm theo ghen tỵ, càng nhiều hơn là ao ước hâm mộ, bởi vì từ khắc đó bắt đầu, Vân Khê chính là xếp thứ nhất trên bảng Phong Vân, đạt được danh hiệu đệ nhất Vân Mạn, chỉ dựa vào điểm này, liền đủ bọn họ hâm mộ.
Ngươi có bản lãnh đi đoạt được đệ nhất Vân Mạn thử xem, ngươi có bản lãnh để cho Hư Vô công tử chủ động tiêu hủy tích phân bài nhận thua thử xem?
Vô Hi nguyên lão chờ đợi ở bên bờ, nhìn ba người Vân Khê mang theo một người thứ tư một đường đi đến, không khỏi hỏi thăm: “Các ngươi làm sao đến muộn như vậy? Người này là?"
“Vô Hi nguyên lão, nguồn gốc của tà độc đã điều tra rõ ràng, chính là cùng người này có liên quan. Người này tên là Đinh Tiêu Dao, chính là chủ nhân của Côn Luân Tiên cảnh vạn năm trước, chưởng môn phái Côn Luân. Ông ấy bởi vì bị thương nặng, không có cách nào chữa trị, bị Vân Thanh Uyển len lén mang đến Nội tông, giấu ở bên trong tầng mộ, lấy khí độc mê tung Băng Vụ tới bảo tồn thân thể của ông ấy. Độc tính của Mê tung Băng Vụ rất mạnh, rất khó khống chế, Vân Thanh Uyển vì tìm kiếm phương pháp phá giải khí độc mê tung Băng Vụ, không tiếc dùng tộc nhân để làm thí nghiệm, cho nên sau này mới có chuyện cao thủ của Nội tông không ngừng trúng tà. Sự kiện tà độc phát sinh là như vậy." Vô Hi nguyên lão thâm trầm buông tiếng thở dài, phía sau nàng nguyên lão và những cao thủ rối rít ồ lên.
Hai người Vô Tâm nguyên lão và Vô Thương nguyên lão liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc, các nàng tựa hồ cũng không có ngờ tới chân tướng sự việc lại là như thế.
“Vậy độc khí mê tung Băng Vụ đâu? Có thể tiếp tục khuếch tán ra hay không, có ảnh hưởng đến Nội tông hay không?" Vô Thương nguyên lão lo lắng nói.
“Phụ thân ta đã bày ra kết giới, đem khí độc phong ấn tại không gian tầng mộ thứ năm, tin tưởng độc khí sẽ không tiếp tục khuếch tán ra ngoài." Vân Khê nói.
“Vân Khê, ngươi làm rất tốt!" Vô Hi nguyên lão tán dương, “Chờ chúng ta trở lại Nội tông, hội nguyên lão sẽ cho ngươi thân phận chính thức, ngươi không hổ là người truyền thừa huyết mạch chính thống của Vân tộc!"
Đang nói chuyện, dưới chân đột nhiên một trận lay động, không biết xảy ra chuyện gì.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía cửa vào của chư thần mộ, có một bóng người ngồi Bạch Hạc, phóng lên cao, bay vút, hướng bờ biển bên kia bay đi.
“Người kia là ai?" Long Thiên Tuyệt hí mắt, ngó chừng một ít bóng người, có cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Bạch Hạc kia, chẳng lẽ chính là thần thủ bảo vệ Hạc Tiên học viện trong truyền thuyết?" Vân Mộ Phàm kiến thức uyên bác, thấy quanh thân Bạch Hạc kia quanh quẩn một vòng ánh sáng trắng nhàn nhạt, không khỏi nghĩ đến điều đó.
Vân Khê lại nghĩ đến chuyện khác, ba người bọn họ đã là ba người cuối cùng rời đi chư thần mộ, làm sao ở phía sau bọn họ còn có một người tồn tại, hơn nữa lại im hơi lặng tiếng, bọn họ lại cũng không có nhận thấy được?
“Nguy rồi! Kết giới!" Nàng kêu lên một tiếng, đáng tiếc đã muộn, ở trong tầm mắt của nàng, sương mù màu đen cuồn cuộn từ cửa ra vào chư thần mộ khuếch tán ra ngoài bay vọt lên cao, giống như là những đám mây, không bị khống chế lan ra phía ngoài.
Những cao thủ kia chờ đợi ở trên thuyền cũng nhìn được một màn này, rối rít hô lên.
Ùn ùn kéo đến, khí độc màu đen giống như một mãnh thú, cắn nuốt trời đất.
“Vân Khê, ngươi không phải nói khí độc đã bị phong ấn sao?"
“Đồ lừa gạt!"
“Mọi người chạy mau a!"
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn!
Vân Khê làm sao có thể nghĩ đến, khí độc bị phong ấn thật sự chạy ra khỏi kết giới, lan đi ra ngoài? Hai mắt nàng vững vàng khóa chặt trên bóng người đã biến thành điểm nhỏ kia: “Chết tiệt, nếu để cho ta biết là ai phá hư kết giới, ta nhất định cho hắn sống không bằng chết!"
“Mọi người đi mau! Đi báo cho mọi người ở Nội tông, mau sớm rút lui khỏi Nội tông!" Vân Khê vừa hô lớn, vừa giơ lên Nguyệt thần quyền trượng lên cao.
Một khắc sau, ánh sáng Thánh khí đại phóng, ánh sáng nhu hòa như mặt trời, chiếu rọi bốn phương, đem màu đen khí độc đẩy lùi.
Các cao thủ quay đầu lại, nhìn thấy một màn này, mới vừa nói lời oán trách, hết thảy thu trở lại.
“Đó là……" Vô Hi nguyên lão nhìn quyền trượng trong tay Vân Khê, ánh mắt dại ra thật lâu.
“Chẳng lẽ đây chính là thánh khí trong truyền thuyết? Thánh khí lại nhận Vân Khê làm chủ nhân mới? Thánh khí là tín vật của thượng cổ linh huyết tộc, nó bình thường sẽ ở trong các hậu duệ của linh huyết tộc chọn lựa ra người ưu tú nhất nhận chủ." Vô Tâm nguyên lão có chút khó mà tiếp nhận.
“Bây giờ không phải là lúc nói điều này, Vân Khê tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản khí độc nhất thời, chúng ta vẫn nên mau sớm chạy về Nội tông, nói để cho người trong tộc mau sớm rời xa Hải Vực, tạm lánh nhất thời, nếu không, Vân tộc chúng ta rất có thể gặp phải tai hoạ ngập đầu!" Vô Thương nguyên lão nói.
“Vô Thương nguyên lão nói đúng, hiện tại chuyện quan trọng nhất đúng là bảo vệ tốt an toàn cho tộc nhân! Vô Hi nguyên lão, ngươi lưu lại khống chế cục diện, ta cùng Vô Thương nguyên lão đi trước quay lại Nội tông, dẫn mọi người đi tạm lánh, hi vọng tới kịp." Vô Tâm nguyên lão nói.
Thời điểm sống chết của Vân tộc, ba vị nguyên lão trong lúc đó không còn có bất kỳ tranh đấu cùng nghi kỵ, các ty chức kia, đi thi hành chức trách của mình.
Vân Khê gắt gao chống đở, lực lượng thánh khí tuy mạnh, nhưng khí độc khí là vô hình, không có sinh mệnh, đánh không bại được nó, hơi không cẩn thận một chút, rất có khả năng tạo thành khí độc tùy ý lan tràn. Nàng bây giờ có thể làm, chính là cố gắng kéo dài thời gian, để cho các tộc nhân có thêm thời gian chạy trốn.
Hai người Vô Thương nguyên lão và Vô Tâm nguyên lão rời thuyền, lướt sóng mà đi, trong chốc lát, đã cách mấy dặm. Nửa đường quay đầu, thấy thân ảnh Vân Khê một mình ngăn cản khí độc, hai người ăn ý ngoảnh mặt đi, không nói gì, tiếp tục hướng Nội tông phương hướng mà đi đi.
Vô Hi nguyên lão không có rời đi, một thuyền cao thủ cũng không có rời đi.
“Vân Khê, ta tới giúp ngươi!" Vô Hi nguyên lão cách đó không xa đẩy ra một chưởng, đem một cỗ huyền khí hùng hậu đánh vào trên người Vân Khê, thánh khí thả ra bạch quang, trong nháy mắt sáng gấp đôi. Khí độc màu đen liền bị đè xuống vài phần, chỉ lộ ra khỏi miệng vách đá một chút đỉnh đầu.
Các cao thủ thấy thế, nhất thời lòng tin tăng nhiều, mọi người hăng hái đứng ra.
“Ta tới!"
“Ta cũng vậy!"
“……"
Mấy trăm cao thủ xếp thành hàng dài, dọc theo bờ biển tạo thành vòng lớn, một tên tiếp theo một tên đem huyền khí chuyển vận cho Vân Khê, mượn lực lượng từ nàng, để cho quyền trượng phát huy ra uy lực lớn nhất của nó.
Long Thiên Tuyệt không có gia nhập trong đó, hắn hướng về phía trên bầu trời huýt sáo một tiếng, mười mấy con Thần Long ở trên bầu trời xếp thành một hàng, làm tốt công tác chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chở mọi người rút lui.
Thời gian một chút xíu đi qua, sắc trời dần dần ảm đạm xuống.
Trên bờ biển các cao thủ đã mệt mỏi cả tinh thần lẫn sức lực, rốt cục, bọn họ nghe được tin tức của Vô Tâm nguyên lão và Vô Thương nguyên lão truyền đến, toàn bộ cao thủ Nội tông đã rút lui.
Trong lòng vẫn căng thẳng, bỗng dưng buông lỏng ra.
Có một hai người cao thủ trước nới lỏng lực đạo, mượn cơ hội lần này, khí độc bị trấn áp đã lâu, liền chạy ra ngoài một chút.
Chớ coi thường một chút khí độc này, khí độc một khi lan ra, liền càng không thể thu thập!
Nỗ lực một hồi lâu, nhất thời toàn bộ bị phá hủy đi.
“Đi mau!" Long Thiên tuyệt hô lớn lên, mười mấy con Thần Long chấn hưng tinh thần, chở mấy trăm cao thủ, bằng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi hải đảo.
Khí độc màu đen lan tràn chung quanh, cắn nuốt một mảng lớn của Hải Vực……
Quyết định của hắn, ngoài dự liệu của mọi người!
“Nhớ kỹ lời ngươi nói, trên người chúng ta chảy dòng máu giống nhau, ngươi sẽ đối xử tốt với tất cả tộc nhân!" Lạnh lùng nói xong, Hư Vô công tử xoay người, nhanh nhẹn rời đi.
Ở phía sau hắn, Lục Vân Mạn, Thập Vân Mạn cùng Tứ Vân Mạn cũng rối rít bóp nát tích phân bài của mình.
Đến bây giờ, có tích phân bài trên người, chỉ còn lại có hai cha con Vân Khê và Vân Mộ Phàm.
Vô Tâm nguyên lão giận đến nỗi bộ mặt không ngừng biến hình, những người này một đám người thoát khỏi bàn tay của bà ta, không hề làm việc theo ý của bà ta, thật đáng giận!
Vô Thương nguyên lão hơi thở trầm xuống, hướng Vân Khê ngoắt ngoắt tay, vừa gọi đến vừa nói: “Vân Khê, ngươi cho là mình thật sự có tư cách trở thành Tông chủ của Vân tộc sao?" Nàng cười lạnh, ánh mắt kia vô cùng quỷ dị.
“Chỉ cần ngươi tự động buông tha vị trí thứ nhất, hơn nữa giao ra Tàn Hoa bí lục, ta bảo đảm một nhà các ngươi có thể bình an rời khỏi Nội tông."
Đây mới là mục đích cuối cùng của bà ta sao?
Muốn dùng Long Thiên Tuyệt để uy hiếp nàng, khiến cho nàng chủ động nhận thua.
Vân Khê ánh mắt run lên: “Thiên Tuyệt đâu? Ta làm sao có thể xác định được Thiên Tuyệt có thật sự ở trong tay ngươi hay không, căn bản là ngươi muốn gạt ta?"
“Không thành vấn đề, ta sẽ để ngươi tin tưởng." Vô Thương nguyên lão hướng một gã thủ hạ ngoắt ngoắt tay, phân phó mấy tiếng, sau đó nhìn Vân Khê, cười càng thêm quỷ dị, giống như nắm chắc phần thắng.
Không bao lâu, thủ hạ vội vã chạy về: “Vô Thương nguyên lão, không tốt, không tốt!"
Vô Thương nguyên lão sắc hơi hơi chìm xuống: “Có lời gì từ từ nói, như vậy còn ra thể thống gì?"
“Vô Thương nguyên lão, Long Thiên Tuyệt hắn…… Hắn……" Thuộc hạ khó xử lắp bắp nói.
“Hắn rốt cuộc làm sao?" Vô Thương nguyên lão trong lòng căng thẳng, mơ hồ sinh ra dự cảm xấu.
“Long Thiên Tuyệt hắn…… Hắn chạy!"
Sự căng thẳng trong lòng Vân Khê, thoáng cái nới lỏng, nàng đã sớm biết, Thiên Tuyệt không dễ dàng bị khống chế như vậy.
“Làm sao có thể?" Vô Thương nguyên lão hai mắt trừng trừng, vẻ mặt không tin nói, “Ta không phải là dùng ba tầng xiềng xích khóa hắn lại sao?"
“Dạ, nhưng là…… Xiềng xích còn đó, nhưng không có người."
Vân Khê khóe môi khẽ cong lên, chỉ là xiềng xích, làm sao có thể khóa được Thiên Tuyệt?
“Không thể nào! Cho dù hắn có thể mở được xiềng xích, vậy còn trận pháp của ta? Hắn không thể nào phá giải trận pháp của ta!" Vô Thương nguyên lão chưa từ bỏ ý định.
“Trận pháp…… Trận pháp đúng là không có bị phá giải……" Thuộc hạ dè dặt nhìn Vô Thương nguyên lão, muốn nói lại thôi.
Vô Thương nguyên lão nghe vậy, đắc ý nở nụ cười: “Điều này là đương nhiên, trận pháp ta bày, người bình thường làm sao có thể phá giải? Hơn nữa, cho dù trận pháp bị phá giải, ta còn để lại bốn vị nguyên lão ở ngoài trận trông chừng. Cho dù Long Thiên Tuyệt có ba đầu sáu tay, cũng không có thể chạy thoát được thiên la địa vọng của ta!"
Thuộc hạ len lén liếc Vô Thương nguyên lão, dùng sức nuốt xuống nước miếng, muốn nói lại thôi.
Vân Khê lạnh lùng câu môi cười, Vô Thương nguyên lão vì muốn khống chế được Thiên Tuyệt, thật đúng là nhọc lòng rồi, thủ đoạn gì cũng đều sử dụng.
“Vô Thương nguyên lão, ngươi không khỏi cao hứng quá sớm đi? Nếu như bố trí của ngươi vô cùng hoàn mỹ, vậy người đâu?"
Nụ cười thu lại, Vô Thương nguyên lão trừng con mắt hung ác hướng thuộc hạ: “Đúng vậy a, hắn ở đâu?"
Thuộc hạ nghẹn đỏ mặt, rung giọng nói: “Mới vừa rồi thuộc hạ không có đem lời nói cho hết, trận pháp đúng là không có bị phá giải, thế nhưng Long Thiên Tuyệt thật sự từ trong trận pháp chạy đi rồi, hơn nữa……"
“Hơn nữa cái gì? Chết tiệt, ngươi không thể nói một lần cho xong sao?" Vô Thương nguyên lão nghiến răng nghiến lợi.
“Bốn vị nguyên lão…… Bốn vị nguyên lão bị giam vào trong trận pháp rồi!" Thuộc hạ nói.
Oanh!
Trong không khí có thanh âm quái dị gì đó nổ tung.
Vô Thương nguyên lão giật mình tại chỗ, tâm tình phức tạp không biết nên như thế nào.
Làm sao có thể?
Người bị bà ta nhốt thì chạy, còn người được an bài trông coi thì lại bị nhốt… Lộn xộn, toàn bộ lộn xộn rồi!
Bà ta không muốn tin tưởng, quay thân, chạy đi, đi trước chứng thực.
Vân Khê mím môi, nhợt nhạt nở nụ cười, Vô Thương nguyên lão cũng quá xem nhẹ thực lực của Thiên Tuyệt. Xiềng xích, trận pháp, làm sao có thể vây được hắn?
Cho dù còn có bốn vị nguyên lão, cũng không có cách nào ngăn cản hắn!
Mặc dù đã xác nhận Thiên Tuyệt an toàn, Vân Khê vẫn không nhịn được đi theo, muốn biết đến tột cùng.
Chờ mọi người đi tới nơi Vô Thương nguyên lão nhốt Long Thiên Tuyệt, quả nhiên như lời thuộc hạ kia nói, nơi xiềng xích buộc chặt đã không có người, ngược lại bốn vị nguyên lão trông chừng bị vây ở trong trận pháp, đang cùng thi triển bản lĩnh cao cường phá trận. Thấy đoàn người Vô Thương nguyên lão đến, bốn vị nguyên lão như thấy được cứu tinh, rối rít hướng Vô Thương nguyên lão hô lớn: “Vô Thương nguyên lão, mau thả chúng ta đi ra ngoài!"
“Một đám người đồ vô dụng! Ngay cả một người đều không trông được, thả các ngươi đi ra ngoài để làm gì?" Vô Thương nguyên lão vô cùng tức giận, tay bà ta vung lên, trận pháp lập tức biến mất.
Bốn vị nguyên lão như nhận được đại xá, mọi người từ trong trận pháp đi ra, chột dạ liếc về phía Vô Thương nguyên lão, một người trong đó nói: “Vô Thương nguyên lão, thật sự không trách được chúng ta, chúng ta đã tận lực. Chỉ trách Long Thiên Tuyệt kia quá xảo trá nhiều thủ đoạn, hắn dùng kế lừa chúng ta lừa vào trận pháp, kết quả hắn lại chạy thoát, cho nên chúng ta mới……"
“Các ngươi không có đầu óc sao? Các ngươi đều là người đã hơn ngàn tuổi, vậy mà một cái tiểu Hoàng Mao cũng không đấu lại được?" Vô Thương nguyên lão hổn hển.
“Nhưng là, nhưng là hắn nói…… Hắn nói hắn biết nội dung của Tàn Hoa bí lục…… Chúng ta cũng là vì muốn thay Nội tông tìm về Tàn Hoa bí lục, cho nên mới tin lời của hắn……"
“Tàn Hoa bí lục?" Vô Thương nguyên lão sắc mặt biến hóa, bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Vân Khê, “Ngươi lại đem Tàn Hoa bí lục của Vân tộc truyền cho một ngoại nhân?"
Bà ta rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Long Thiên Tuyệt có thể từ trong tầng tầng lớp lớp canh phòng của mình đào thoát, thì ra là hắn cũng tu luyện Tàn Hoa bí lục, khó trách, khó trách a…… Bà ta buồn bực vô cùng, đều do mình coi thường Long Thiên Tuyệt, đánh giá thấp hắn. Đáng hận hơn chính là, ngay từ lúc ban đầu Long Thiên Tuyệt ở trước mặt bà ta giả bộ, cố ý yếu thế, mới để cho bà ta thiếu cảnh giác. Hiện tại đã biết rõ tất cả, đáng tiếc đã chậm.
“Ai nói chàng là người ngoài? Chàng là phu quân của ta, đó chính là người của ta! Ta đem Tàn Hoa bí lục truyền cho nam nhân của ta, có vấn đề gì?" Vân Khê đảo đảo mắt, nói giọng đương nhiên.
“Đúng vậy, ta là người của nàng, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, ta đi theo phu nhân ở rể Vân tộc, vậy thì không phải là người ngoài!" Long Thiên Tuyệt đột nhiên xuất hiện ở trong đám người, hắn nở nụ cười sáng rỡ, cất bước đi về phía Vân Khê.
Vân Khê mỉm cười, nàng đã sớm đoán được hẳn là phu quân còn đang ở phụ cận, chẳng qua là chàng giấu quá sâu, nàng một chút cũng không cảm giác được.
Vô Thương nguyên lão cùng bốn vị nguyên lão nhìn thấy hắn, mọi người lộ ra vẻ mặt muốn ăn thịt người, nghiến răng nghiến lợi với hắn.
“Ngươi coi như là phu quân của nàng, thế nhưng vẫn là ngoại nhân! Tàn Hoa bí lục từ trước đến giờ cũng là chỉ truyền cho huyết mạch của Vân tộc, chỉ có người trên người chảy xuôi dòng máu của Vân tộc, mới có tư cách nhận được truyền thừa của Tàn Hoa bí lục."
“Ta sẽ để cho trên người hắn có máu của ta, như vậy không phải là được sao? Trên người của ta có huyết thống thuần khiết nhất của Vân tộc, mỗi một giọt máu của ta độ tinh khiết cũng là trăm phần trăm, chàng chỉ cần uống một giọt máu của ta, điều hòa điều hòa, trên người chàng sẽ có dòng máu của Vân tộc có độ tinh khiết nhất, có thể tương đương với những cao thủ tầm thường của Vân tộc." Vân Khê đưa tay ra, đem ngón tay mới vừa nàng dùng miệng cắn chảy máu ra để cùng thánh khí khế ước về phía Long Thiên Tuyệt, miệng hơi chu lên, lộ ra vẻ ủy khuất, “Bị thương……"
“Làm sao không cẩn thận như vậy? Để cho vi phu hôn nhẹ……" Long Thiên Tuyệt cầm lấy ngón tay của nàng, khẽ liếm, hai mắt không hề chớp ngưng mắt nhìn Vân Khê, hai vợ chồng ngọt ngào nhìn nhau.
Vân Mộ Phàm tay sờ lên bờ môi, ho nhẹ, buồn cười.
Hút một giọt máu người Vân tộc người, liền coi như là có huyết mạch của Vân tộc rồi, lý luận ngược đời như thế, chỉ sợ cũng chỉ có nữ nhi bảo bối của hắn có thể nghĩ ra.
Nữ nhi cùng con rể không coi ai ra gì làm ra cử chỉ vô cùng thân thiết, đây mới chính là tức chết người không đền mạng, hoàn toàn không đem mấy vị nguyên lão để vào trong mắt, nhìn vẻ mặt của Vô Thương nguyên lão và bốn vị nguyên lão so với trứng gà ung còn thối hơn thì sẽ biết.
“Ngươi…… Ngươi già mồm át lẽ phải! Ngươi…… Các ngươi không biết xấu hổ!" Vô Thương nguyên lão giận đến cùng cực.
“Hôn nhẹ ngón tay mà thôi……" Vân Khê vô tội nhìn về phía Vô Thương nguyên lão, thuận tiện quơ quơ ngón tay vô cùng trong sạch của nàng, Vô Thương nguyên lão giận đến nỗi suýt chút nữa hôn mê, cũng không thể ngây ngốc ở chỗ này nữa, mang theo bốn vị nguyên lão cùng thuộc hạ của nàng, phất tay áo giận mà rời đi.
Vân Khê cúi đầu nở nụ cười, âm thầm so tư thế chiến thắng.
Quay đầu, suy nghĩ của nàng một lần nữa trở lại trên người Tông chủ, thật vất vả bắt được bà ta, nói gì thì nói cũng không thể để cho bà ta chạy.
“Vô Hi nguyên lão, trải qua kiểm chứng của ta, Nội tông sở dĩ xuất hiện tà độc, chính là do Vân Thanh Uyển một người tạo thành. Ta đề nghị, hội nguyên lão hội đem Vân Thanh Uyển giao cho ta xử trí, ta chắc chắn tìm được nguồn gốc chân chính của tà độc, đem nguồn gốc của tà độc hoàn toàn tiêu hủy, sẽ không để cho tà độc đối với Nội tông tạo thành uy hiếp." Vân Khê chủ động đề nghị.
“Không được! Không thể đem Thanh Uyển giao cho nàng!" Vô Tâm nguyên lão là người đầu tiên phản đối.
“Vô Tâm nguyên lão, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục nhìn thấy cao thủ Nội tông bị tà độc xâm hại, tiếp tục thương vong sao?" Vân Mộ Phàm nói.
“Các ngươi tại sao phải nói, Thanh Uyển có liên quan đến tà độc? Chỉ bằng hai cha con khẳng định, liền đổ tội cho Thanh Uyển, ta cũng có thể nói như vậy, là hai cha con các ngươi liên hợp lại, muốn đối phó Thanh Uyển, cho nên mới gài tang vật giá họa! Vô Hi nguyên lão, ta đề nghị nhốt hai cha con bọn họ lại, chịu sự cáo buộc của hội nguyên lão, một khi kiểm chứng là thật, lập tức thi hành tộc quy, trị hai cha con tử tội, hoặc là đưa hai cha con bọn họ trục xuất Vân tộc!" Vô Tâm nguyên lão lạnh lùng nói.
Vân Khê cười lạnh: “Các ngươi nếu không tin lời ta nói…, có thể đi đến tầng mộ cuối nhìn một chút, nơi đó có ba bộ thi thể, chính là kiệt tác của Vân Thanh Uyển!"
“Có thi thể? Các ngươi đi nhìn một chút!" Vô Hi nguyên lão lên tiếng, hướng thuộc hạ ngoắt ngoắt tay, không bao lâu, liền thấy mấy tên thuộc hạ mang tới ba bộ thi thể trở về, Vô Tâm nguyên lão nhìn ba bộ thi thể kia một cái, sắc mặt khẽ biến không biết bao nhiêu lần, hình như là nhận ra rồi, bà ta á khẩu không trả lời được.
“Vân Khê, Vân Thanh Uyển liền giao cho ngươi, ngươi lập tức tra rõ ràng nguồn gốc của tà độc. Chờ ngươi giải quyết vấn đề tà độc xong, hội nguyên lão khắc sẽ cho ngươi một cái công đạo. Vô Tâm nguyên lão, ngươi còn có dị nghị gì hay không?"
Vô Tâm nguyên lão không cam lòng trừng Vân Khê một cái, lại chỉ có thể lắc đầu, không có lời nào để nói.
“Đa tạ hai vị nguyên lão, ta nhất định sẽ không để cho các ngươi thất vọng!" Vân Khê khóe môi hơi cong lên.
Sau khi chờ tất cả mọi người rời đi, hiện trường chỉ còn lại có ba người Vân Khê, Long Thiên Tuyệt và Vân Mộ Phàm, còn có một người đang hôn mê – Tông chủ.
Vân Khê nhìn Tông chủ, ánh mắt lạnh xuống: “Nhớ ngày đó, bà ta lấy Tiểu Nguyệt Nha uy hiếp ta, khiến cho ta phải quỳ xuống trước mặt bà ta, bà ta nhất định chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày rơi vào lòng bàn tay của ta sao? Hôm nay ta sẽ hút khô tất cả huyền khí trên người của bà ta, khiến cho bà ta không còn thể ngang ngược càn rỡ nữa!"
Nói là làm, tuyệt không ậm ờ!
Vân Khê đánh ra hai chưởng, đồng loạt rơi vào hai vai của Tông chủ.
Vân Thanh Uyển trong hôn mê, toàn thân huyền khí chạy toán loạn, từ trong cơ thể tiết ra ngoài, nàng đột nhiên tỉnh táo lại, quay đầu lại, thấy được Vân Khê đang thu nạp nàng huyền khí, nàng lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Vân Khê, ngươi dám? Mau dừng tay cho ta!"
“Ta sao không dám? Ngươi làm nhiều việc ác, sớm nên gặp báo ứng! Hôm nay ta hút khô huyền khí trên người của ngươi, chính là thay trời hành đạo! Nhưng, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy…… Ta sẽ đem ngươi giao cho Hách Liên đại ca, để cho hắn tự tay giết ngươi, báo thù cho mẫu thân của hắn!" Vân Khê ánh mắt ngoan lệ, tốc độ thu nạp huyền khí tăng nhanh.
Trong miệng Vân Thanh Uyển phát ra gầm thét cùng với tiếng gào thét khàn khàn: “Vân Khê, ngươi dừng tay cho ta! Ngươi không thể cướp đi tất cả tu vi của ta! Vân Khê, ngươi tiện nhân này, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Nàng mắng càng hùng hồn, Vân Khê thu nạp càng thêm hung mãnh, chỉ thấy da thịt trên mặt của Vân Thanh Uyển bị từng đạo huyền khí cọ rửa, mỗi một cái mạch máu và kinh lạc đều trở nên vô cùng rõ ràng, đợi đến sau khi huyền khí bị rút ra xong, theo mỗi một cái mạch máu và kinh lạc, mặt của bà ta biến đổi nhanh chóng, xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
Khuôn mặt xinh đẹp đầy toan tính của Vân Thanh Uyển thoáng cái già đi mấy chục tuổi, có nhiều nếp nhăn, giống như là một lão thái thái bảy tám chục tuổi lão.
Cuối cùng, Vân Khê thu tay, không tiếp tục nữa.
Nàng muốn để lại mệnh của Tông chủ, cho Hách Liên Tử Phong, huynh ấy mới là người muốn giết Tông chủ nhất!
Vân Thanh Uyển chỉ cảm thấy cả người mình đau đớn, cách cái chết chỉ kém một bước, nàng còn chưa ý thức được, dung mạo của mình giờ phút này đã xảy ra biến hóa đáng sợ, nàng lấy ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm Vân Khê: “Vân Khê, hiện tại tốt nhất ngươi nên giết ta, nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Mệt mỏi quá độ, cho nên sau khi bà ta nói xong những lời này, liền ngất đi.
Vân Khê không để ý đến nàng, ngồi xuống tại chỗ, từ từ tiêu hóa huyền khí mới vừa thu nạp vào.
Vân Mộ Phàm và Long Thiên tuyệt không có quấy rầy nàng, biết nàng mới vừa thu nạp công lực vạn năm của Tông chủ, huyền khí vô cùng tràn đầy cùng dồi dào, nếu không tiêu hóa một bộ phận trước, sợ là nàng sẽ bị cỗ lực lượng khổng lồ này nuốt trọn, hai người cha và con rể ở một bên lặng yên canh chừng cho nàng.
Thú con vẫn dấu ở trên người Vân Khê, cảm thấy trong cơ thể Vân Khê có huyền khí cuồn cuộn, nó từ trên người nàng từ từ bò xuống, thoáng cái rơi vào trong tầm mắt Long Thiên Tuyệt.
“Đây là cái gì? Thú con thật đáng yêu!" Long Thiên Tuyệt lần đầu tiên nhìn thấy thú con, liền nghĩ ngay đến nữ nhi, không vì cái gì khác, thật sự chỉ là thú con này và con gái của mình quá xứng đôi, hắn có thể khẳng định, nữ nhi thấy thú con này, nhất định sẽ thích.
“Cẩn thận, nó là……" Lời nói của Vân Mộ Phàm vẫn còn chưa nói hết, chỉ thấy Tiểu Mặc dẫn muội muội, từ Ngọa long Cư đi ra, ánh mắt hai huynh muội cũng đồng thời bị thú con màu đỏ hấp dẫn.
“Ông ngoại, đây là quà mẫu thân tặng cho chúng con sao?" Tiểu Mặc bật thốt lên.
“Ách, không phải, nó là……" Vân Mộ Phàm không biết nên nói từ đâu.
Ở một bên, Tiểu Nguyệt Nha cất bước đi tới trước mặt của thú con màu đỏ, một câu không hỏi, trực tiếp khom người ôm lấy, ánh mắt xinh đẹp cười như trăng lưỡi liềm: “Tiểu Hồng Hồng, chúng ta cùng nhau chơi đùa đi!"
Vân Mộ Phàm thấy một trận như vậy sợ hết hồn hết vía, miệng lưỡi hơi run: “Tiểu Nguyệt Nha, cháu mau thả nó xuống, nó…… Nó không phải là thú sủng tầm thường!" Trong đầu xẹt qua hình ảnh lúc thú con nguyên hình phát uy, toàn thân Vân Mộ Phàm mỗi một dây thần kinh đều trở nên căng thẳng, vạn nhất thú con bị chọc giận, đột nhiên phát uy, Tiểu Nguyệt Nha chẳng phải là……
Long Thiên Tuyệt nhận thấy vẻ mặt của nhạc phụ không đúng, cẩn thận nhìn thú con kia, mơ hồ, cảm giác được hơi thở của thú con không đơn giản: “Nhạc phụ đại nhân, chẳng lẽ nó là……"
Vân Mộ Phàm ra sức gật đầu, ra sức nháy mắt với hắn.
Long Thiên Tuyệt rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn ra vẻ trấn định nói lời dụ dỗ với nữ nhi: “Tiểu Nguyệt Nha, ngoan! Phụ thân cũng rất thích nó, con có thể đem tặng cho phụ thân hay không?"
Tiểu Nguyệt Nha chẹp cái miệng nhỏ nhắn, nhìn phụ thân một chút, có vẻ hơi chần chờ.
Long Thiên Tuyệt không ngừng cố gắng, hắn bày ra nụ cười phụ thân hiền từ hoàn mỹ: “Tiểu Nguyệt Nha, bình thường phụ thân có phải rất thương con hay không, có phải con muốn cái gì, phụ thân đều giúp con thực hiện nguyện vọng hay không? Hiện tại phụ thân muốn nó, con có thể cũng giúp phụ thân thực hiện nguyện vọng này hay không?"
Tiểu Nguyệt Nha cúi đầu liếc nhìn thú con trong ngực, cái miệng nhỏ nhắn chuyển từ trái sang phải, lại từ phải đến trái, lưu luyến không rời, cuối cùng, tay nhỏ bé của nàng nâng lên đem thú con màu đỏ tặng đi ra ngoài: “Phụ thân, cho!"
Long Thiên Tuyệt nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đưa tay muốn đón, ai ngờ, tay mới giơ ra được một nửa, thú con màu đỏ đột nhiên thoát khỏi tay Tiểu Nguyệt Nha, nhảy chui vào trong ngực bé, móng vuốt nhỏ bám chặt lấy xiêm y của bé.
Hai người Vân Mộ Phàm và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau choáng váng, đây là tình huống gì, thú con này rốt cuộc có ý đồ gì?
Tiểu Nguyệt Nha đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt cười ngọt ngào, tay nhỏ bé ôm lấy thú con, ôn nhu một chút một chút vuốt nó, an ủi: “Tiểu Hồng Hồng đừng sợ, đó là cha ta, cha ta không phải là người xấu!"
Nói xong, nàng giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng về phía phụ thân nói với vẻ rất chân thật: “Phụ thân, người không nên nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Hồng, sẽ hù dọa đến nó."
Bắt gặp ánh mắt lấp lánh vô số ánh sao của nữ nhi, Long Thiên Tuyệt bị đả kích vô cùng, hắn làm sao lại giống người xấu?
Vân Mộ Phàm hắc tuyến, không nhịn được dưới đáy lòng mắng, ngươi cái lão yêu thú vô sỉ này, cũng không biết sống mấy vạn năm rồi, lại còn giả bộ lưu manh lừa gạt đứa trẻ? Ngươi sẽ bị hù dọa? Có quỷ mới tin!
Đồng thời, ông cũng vô cùng đồng tình con rể của mình, âm thầm cảm thấy may mắn người bị Tiểu Nguyệt Nha ghét bỏ không phải là ông. Song, sau một khắc, ông càng thêm đồng tình mình.
Chỉ nghe Tiểu Nguyệt Nha giọng rất nghiêm túc nói với ông: “Ông ngoại, người xoay người sang chỗ khác, người có râu mép, sẽ hù dọa đến Tiểu Hồng Hồng!"
Vân Mộ Phàm vô tội sờ sờ đám râu ngắn lại ít ỏi dưới cằm của mình, ông thật là vô tội, râu mép của ông thật là vô tội? Ông mơ hồ nhìn thấy được ánh mắt đắc ý của thú con, đang thị uy với mình……
“Ca ca, chúng ta cùng nhau mang Tiểu Hồng Hồng đi chơi đi!" Hai huynh muội ngây thơ nắm tay nhỏ bé, trở lại Ngọa Long Cư một lần nữa, chỉ còn lại có cha và con rể Long Thiên Tuyệt và Vân Mộ Phàm ngươi trừng ta ta trừng ngươi, mắt to trừng đôi mắt ti hí.
Chờ sau khi Vân Khê ngồi xuống, cha và con rể vẫn còn đang trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt đều chua chua.
“Hai người làm sao vậy?" Vân Khê nhìn hai người chăm chú, tình cảm của bọn họ lúc nào lại phát triển mặn nồng mãnh liệt như vậy, có cần phải ngắm nhìn nhau thắm thiết như vậy hay không?
Long Thiên Tuyệt là người đầu tiên định thần lại, khẽ ho một tiếng: “Khê Nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng, nàng nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo, không nên kinh hoảng."
“Chuyện gì?" Mới vừa rồi ngồi thiền, hoàn toàn bị ngăn cách thế giới bên ngoài, Vân Khê hoàn toàn, không có nhận thấy được đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
“Cái kia…… Nàng có phát hiện trên người của mình thiếu một chút gì hay không?" Long Thiên Tuyệt hỏi uyển chuyển, không đành lòng thoáng cái làm cho nàng kinh sợ.
Vân Khê cúi đầu nhìn một chút, lại dùng tay sờ sờ, lắc đầu: “Không thiếu cái gì a."
“Thật không thiếu gì sao? Ví dụ như…… Thú con?" Long Thiên Tuyệt hướng dẫn từng bước, Vân Mộ Phàm dứt khoát quay đầu, làm như mình không tồn tại.
Vân Khê nghe thấy hai chữ thú con, bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, thú con đâu? Chạy đi đâu?"
Long Thiên Tuyệt không nói tiếp, đem Ngọa long Cư đặt ở trước mặt Vân Khê, ngón tay chỉ vào bên trong.
Vì tò mò, Vân Khê khom người, hướng Ngọa long Cư trước mặt nhìn quanh, không nhìn còn tốt, vừa nhìn một cái, Vân Khê kinh hãi mở to hai mắt nhìn. Mọi người đoán xem nàng nhìn thấy cái gì, nàng nhìn thấy con trai con gái của mình đang hóa trang cho thú con màu đỏ……, trong tay nữ nhi cầm bút vẽ lông mày, đang vẽ loạn xạ ở trên mặt thú con, nhi tử thì đính ở trên đầu thú con một cái nơ con bướm thật bắt mắt thật to……
“……" Vân Khê bị làm cho sợ đến nỗi cả người mồ hôi lạnh ứa ra, “Thiên, Tuyệt…… Hai người làm sao…… Không ngăn cản…… Bọn họ? Cha, cha…… Chẳng lẽ…… Người chưa nói cho bọn nhỏ biết…… Thú con này…… Là….. Là thần thú…… Vạn năm sao?"
Một con thần thú sống vài ngàn năm, bây giờ lại bị hai đứa trẻ coi là đồ chơi để chơi đùa, nàng thật sự không dám nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào.
“Khê Nhi, nàng nên suy nghĩ thoáng một chút đi, có lẽ…… Có lẽ thần thú kia tính tình cổ quái. Ta thấy nó hình như thật sự thích Tiểu Nguyệt Nha, có lẽ nó sẽ không tổn thương con bé." Vân Mộ Phàm thử an ủi nữ nhi.
Long Thiên Tuyệt gật đầu phụ hoa: “Nên thuận theo tự nhiên! Nếu như bây giờ chúng ta can thiệp, nói không chừng ngược lại sẽ chọc giận nó, khoảng cách của nó với bọn nhỏ lại gần như vậy, bị thương tổn vẫn là bọn nhỏ."
Vân Khê từ từ bình tĩnh lại, lại vừa cẩn thận quan sát một phen, xác định thú con không có bất kỳ tức giận, ngược lại lại mang vẻ mặt thích thú, lòng của nàng cũng chầm chậm buông xuống. Nói không chừng thật sự thú con vài ngàn năm kia tính tình quái gở, đột nhiên có người làm bạn nó, nó cảm thấy mới lạ. Nghĩ lại nó có thể trung thành thủ hộ thánh khí vài ngàn năm, thì không phải là cái thần thú hung tàn thích giết chóc, huống chi, ý nghĩ ban đầu của mình, cũng là hi vọng nó với hài tử của mình có thể thân cận với nhau, hiện tại mục đích đã đạt được, chẳng qua là quá trình này nằm ngoài dự đoán của nàng.
“Yên tâm, ta sẽ chú ý mọi lúc mọi nơi. Còn có đám người đại ca trông chừng nữa……" Long Thiên Tuyệt an ủi.
Vân Khê gật đầu, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nàng dời đi đề tài: “Phụ thân, theo người nếu ta muốn điều tra nguồn gốc của tà độc, thì ta nên điều tra từ nơi nào đây?"
“Vân Thanh Uyển lén lén lút lút đến chư thần mộ, không phải chỉ đơn giản trộm thánh khí như vậy, con nghĩ xem, nếu như nàng chỉ đơn thuần là vì trộm thánh khí, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể, tại sao hết lần này tới lần khác muốn tìm lúc này? Còn có, nàng tại sao muốn đem ba đứa con của cung chủ đến mộ? Ta đoán, trong mộ có lẽ còn dấu bí mật gì."
“Người nói rất đúng! Nhưng nếu nguồn gốc của tà độc là ở Nội tông, thì thời gian lâu như vậy các nguyên lão của hội nguyên lão không thể không phát hiện ra, khả năng lớn nhất là, có lẽ nguồn gốc của tà độc cũng không phải là ở Nội tông, mà là đang ở nơi này. Vân Thanh Uyển vì tìm người thử độc, cho nên mới phải đem tà độc dẫn tới Nội tông, thậm chí dẫn ra bên ngoài Nội tông……" Vân Khê suy tư trong chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, “Đúng rồi, tấm bia mộ kia! Phụ thân, người còn nhớ không, thời điểm chúng ta tìm được ba bộ thi thể kia, tấm bia mộ bên cạnh thi thể kia viết tên ai?"
Vân Mộ Phàm bị hỏi khó rồi, lúc trước thời gian vội vàng, ông căn bản không có thời gian chú ý. Bây giờ nghĩ lại, trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ, tấm bia mộ kia cùng với các tấm bia mộ khác hình như có chút khác biệt, là mới tinh……
“Đi, chúng ta quay lại nhìn một chút!"
Long Thiên Tuyệt đem Tông chủ đang trong hôn mê ném vào Kim hòa tháp, đi theo hai cha con Vân Khê quay lại tầng mộ thứ năm một lần nữa.
Chương V16 Đinh Tiêu Dao, sống hay chết?
Từng dãy bia mộ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng ma luyện, thê lương, trầm lâu.
Chữ viết trên bia mộ đã hoàn toàn không nhìn thấy rõ, lưu lại chỉ có dấu vết của năm tháng.
Chỉ có một tấm bia mộ trong đó là mới tinh, trên bia mộ hình như không có chữ viết, nhưng chung quanh bia mộ lại có rất nhiều dấu chân hơn so với những nơi khác
Dấu chân, in trên một ít cành lá và bụi đất.
“Mọi người cẩn thận lục soát bên dưới, nhìn một chút xem có thu được đầu mối gì hay không." Vân Khê cẩn thận quan sát bốn phía bia mộ, tất cả chi tiết đều rõ ràng
Có vấn đề chính là tấm bia mộ kia, nếu không mấy người huynh muội Vân Trung Báo cũng sẽ không trúng độc bỏ mình sau đó nằm xung quanh bia mộ.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng vang kẽo kẹt, có người động đến cơ quan của tấm bia mộ……
Kẽo kẹt kẽo kẹt…… Tấm bia đá từ từ chuyển động, lộ ra một đường nứt dưới đất, kèm theo lỗ hổng từ từ mở ra, một cỗ mùi xông thẳng vào mũi, đập vào mặt!
“Mọi người cẩn thận! Đây là khí độc mê tung Băng Vụ!"
Vân Khê kinh hoàng kêu lên, ba người vội vàng lui về phía sau.
Độc khí một khi tràn ngập, cả không gian của tầng mộ đều bị bao phủ bởi một tầng màu đen nồng đậm, tất cả cỏ cây cùng đất xung quanh, trong nháy mắt bị độc tính cắn nuốt
Mê tung Băng Vụ, trên bảng xếp hạng độc dược, xếp hàng thứ nhất!
Độc tính của nó vô cùng cường hãn.
Mắt thấy khí độc kia sắp đuổi kịp ba người, Vân Khê theo bản năng giơ Nguyệt thần quyền trượng trong tay lên cao, hướng phía sau.
Ánh sáng thánh khiết chợt phát sáng, đen khí độc dày đặc trấn áp xuống, từ từ lui trở về phía dưới lỗ hổng của bia mộ.
Vân Khê chưa hết kinh hoàng, ngạc nhiên nhìn quyền trượng trong tay, nàng bỗng nhiên hiểu được, Vân Thanh Uyển vì sao phải liều chết để có được thánh khí này.
Dựa theo khí độc trước mắt thì tình huống ở phía dưới bia mộ có thể thấy được, Vân Thanh Uyển căn bản không có biện pháp tiến vào trong đó, chỉ khi nào bà ta chiếm được thánh khí, mới có thể loại bỏ sự uy hiếp của khí độc, tiến vào cửa vào bia mộ.
“Nơi này chắc là nguồn gốc của tà độc rồi, nhất định Vân Thanh Uyển có dấu bí mật gì ở bên trong, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi xuống xem một chút." Ba người đồng thời rút lui đến ngoài trăm bước, khí độc không có lan tới đây, Vân Khê nhìn chăm chú về phía nơi khí độc giăng đầy tầng mộ, trực giác nói cho nàng biết không chừng người Vân Huyên vẫn muốn tìm người, đang ở phía dưới tấm bia mộ. Bởi vì chỉ có chỗ này, là an toàn nhất, không…dễ dàng bị phát hiện nhất.
“Ta và nàng cùng nhau đi xuống!" Long Thiên Tuyệt nói.
Vân Khê lắc đầu: “Độc tính quá nặng, chàng ngăn cản không nổi. Ta đối với độc tính tương đối có kinh nghiệm, vẫn là ta một người đi xuống thì hơn, chàng và phụ thân ở phía trên chờ ta, bất kể có phát hiện gì hay không, trong vòng một canh giờ, ta nhất định sẽ trở lại."
“Khê Nhi……" Long Thiên Tuyệt còn muốn nói cái gì đó, Vân Mộ Phàm ngăn hắn lại, “Để cho Khê nhi đi đi! Trong tay con bé có thánh khí có thể chống đỡ khí độc xâm hại, ta nghĩ đây chính là lý do Vân Thanh Uyển muốn có được thánh khí!"
“Phụ thân nói rất đúng, chỉ có ta mới có thể thao túng lực lượng của thánh khí, có thánh khí hỗ trợ, ta không có việc gì. Hai người ở chỗ này chờ ta, ta đi xuống nhìn một chút!" Lời nói của Vân Khê vừa ngừng, tiểu phượng hoàng tự động bay ra, đậu lên đầu vai của nàng, “Ta cùng đi với ngươi." Thanh âm của Vân Huyên có chút run rẩy, bà ta dường như cũng cảm ứng được cái gì, lộ ra vẻ mặt vừa chờ đợi vừa khẩn trương.
Hai người Long Thiên Tuyệt và Vân Mộ Phàm không có ngăn cản nữa, đưa mắt nhìn Vân Khê từ từ đi xuống cửa vào của tấm bia mộ, tâm của hai người như bị treo ngược lên.
Cửa vào khí độc vẫn tồn tại, thánh khí cảm ứng được uy hiếp, tự động phóng ra ánh sáng màu trắng, giống như đèn chiếu sáng.
Vân Khê men theo ánh đèn, đi xuống bậc thang, từng bước đi xuống cửa vào.
Vân Khê một đường đi về phía trước xuống phía dưới, bậc thang dưới chân hết sức thô ráp, gập ghềnh, kèm theo khí lạnh khi nàng từ từ đi sâu về phía trước.
Đi xuống sâu thêm một tầng, trong không khí mùi cũng càng dày đặc.
Tiểu phượng hoàng đứng ở đầu vai của Vân Khê hít thở càng ngày càng nặng, hai chân của nó không ngừng chuyển động, kiễng chân nhìn ra xa, hận không được giờ phút này bay ngay đến chỗ sâu, đi nhìn xem đến tột cùng là gì.
“Ta cảm thấy tiếng tim đập của Tiêu Dao, hắn nhất định đang ở bên trong!"
Vân Khê nghi ngờ nhìn nó, nó có thể khoa trương chút nữa hay không, cũng không phải là đang diễn phim Hàn, nghe được tiếng tim đập của người cũng đã rất giỏi rồi, bây giờ còn có thể đoán được là tiếng tim đập của ai, vậy thì đúng là gặp quỷ.
“Ngươi không tin? Ta cùng hắn là vợ chồng, cảm ứng giữa phu thê thật sự rất thần kỳ."
Vân Khê im lặng không nói gì, có lẽ, bà ta nói đúng.
Vân Khê cẩn thận quan sát bốn phía, dưới chân không ngừng chút nào.
Rốt cục, nàng bước xuống một bậc thang cuối cùng, cây đuốc trên bức tường đá, chiếu sáng không gian, toàn không gian trống rỗng, nhưng có một luồng hàn khí khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, từ cửa nhỏ tràn vào trong không gian.
Bên trong cửa nhỏ sương mù màu đen dày đặc, nơi đó, chắc là nơi phát tán ra tà độc.
Vân Khê đem quyền trượng đặt phía trước, đợi cho lực lượng của quyền trượng sương mù màu đen đầy lùi dần dần, nàng mới cất bước đi vào cửa nhỏ.
Quang cảnh trước mắt rộng mở rõ ràng, ánh mắt của nàng chớp động, bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động thật sâu.
Đó là một cái Mặc trì (hồ màu đen), Mặc trì đó chuyển động quay cuồng, toàn bộ nước cũng là màu đen, gần sát mặt nước, sương mù dày đặc, cách mặt nước tương đối cao, sương mù lượn lờ trên mặt hồ, trôi nổi thành từng đoàn từng đoàn.
Những thứ này còn chưa đủ để khiến cho Vân Khê giật mình, chân chính làm cho nàng rung động chính là, ở trung tâm Mặc trì có một giường ngọc được chế tạo từ ngọc bích, trên giường có một nam tử đang nằm. Nam tử này mặc quần áo màu trắng xanh, lặng yên nằm ở nơi đó, giống như đã mất đi sức sống.
Trong sự bao phủ của sương mù màu, quanh thân hắn lại nổi lên một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, ngăn cách đám sương mù màu đen với hắn.
Lại nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, Vân Khê không khỏi kinh diễm (kinh ngạc + hâm mộ), dung mạo của nam tử này thật anh tuấn, ngũ quan cũng rất nhu hòa,
Không có bất kỳ góc cạnh nào, ở trong ấn tượng Vân Khê, những người có tướng mạo như vậy, đích thị là những người không tranh quyền thế. Hắn hơi có vẻ đơn bạc, không có bất kỳ huyết sắc, giữa lông mày một vết chu sa đỏ sẫm, nam tử như vậy rất ấn tượng, rất dễ dàng khiến cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy liền có ấn tượng sâu sắc với hắn.
Chẳng lẽ, hắn chính là Đinh Tiêu Dao trong truyền thuyết?
Trên đầu vai, tiểu phượng hoàng thân thể lay động, trả lời nàng: “Tiêu Dao! Thật sự là Tiêu Dao!"
Thân thể nho nhỏ khẽ lay động, thế nhưng tiểu phượng hoàng không tiến lên dù nửa bước, không phải là nó không muốn, mà là nó không thể, thân thể của nó bị điểm huyệt rồi, một bước cũng không có cách nào đi được.
“Mê tung Băng Vụ là khí độc độc nhất, đồng thời cũng là thuốc để bảo tồn thân thể tốt nhất, nhìn tình trạng của Đinh tiền bối, ông ấy sợ là đã……"
“Sẽ không! Ta có thể nghe được tiếng tim đập của chàng, chàng nhất định còn sống!" Thanh âm kích động của Vân Huyên kích, cắt đứt lời nói của Vân Khê, tiểu phượng hoàng đột nhiên như mũi tên rời cung bay ra ngoài, xuyên qua đám khí độc dày đặc, đậu xuống trên người nam tử.
“Tiêu Dao, chàng mau tỉnh lại! Ta đến nhìn chàng đây……" Từng giọt từng giọt nước mắt, từ trong đôi mắt của Tiểu Phượng Hoàng rơi xuống, thanh âm Vân Huyên nghẹn ngào. Song, trả lời nàng, chỉ có tiếng nước chảy trong Mặc trì.
Vân Khê nhướng mày, khinh thân bay lên, đi theo nó bay đến trung tâm của Mặc trì. Nàng lấy tay, bắt mạch cho Đinh Tiêu Dao.
Mạch đập yếu ớt, cực kỳ yếu ớt……
Tiếng tim đập, gần như là dừng lại……
Ông ấy lại thật sự còn sống!
“Ông ấy có thể sống sót thật sự là kỳ tích. Chắc Vân Thanh Uyển đã làm rất nhiều chuyện."
Vân Khê vừa nói, vừa không quên quan sát vẻ mặt của Vân Huyên, chỉ tiếc bà ta hiện tại gửi thân trong cơ thể của tiểu phượng hoàng, khiến cho người ta rất khó phán đoán ra nàng vui buồn hay không.
“Vân Khê, ta biết ngươi có biện pháp cứu chàng, ta cầu xin ngươi, ngươi cứu chàng đi, chỉ cần chàng có thể sống lại, ngươi muốn ta làm bất kỳ cái gì, ta đều nguyện ý."
Vân Khê cúi đầu, chống lại ánh mắt mong mỏi của bà ta, nàng chần chờ.
Cứu, nói dễ hơn làm?
“Ngươi cũng biết, Tạo Hóa Đan không phải là đan dược dễ dàng luyện chế như vậy." Vân Khê nói.
“Ta biết, nhưng chỉ cần có một ti hi vọng, ta cũng muốn thử một chút."
“Cho dù hắn sống lại, ngươi sẽ lấy thân phận như thế nào đối mặt với ông ấy? Ngươi bây giờ, dù sao cũng chỉ là một hồn phách…… Chẳng lẽ ngươi muốn ông ấy cùng với một hồn phách sống với nhau cả đời?" Vân Khê nói ra sự thật tàn khốc, thân thể của tiểu phượng hoàng đột nhiên run rẩy, run rẩy không ngừng.
“Ta…… Ta chỉ muốn nhìn thấy chàng hảo hảo mà sống, chỉ cần chàng hảo hảo sống, ta liền có thể yên tâm rời đi."
“Ngươi thật sự có thể yên tâm rời đi?" Vân Khê khẽ thở dài, đột nhiên có chút đồng tình với bà ta, hai người bọn họ, hiện tại một người là hoạt tử nhân (người thực vật), một người chỉ là một sợi hồn phách, cả đời này cũng không thể ở cùng một chỗ. Cái thế giới này, có đôi khi tàn khốc như thế.
Đang nói chuyện, bên trong Mặc trì phát ra thanh âm kỳ quái, ọc ọc ọc, trong ao không ngừng nổi lên bong bóng, nước ao giống như bị đốt nóng.
“Không tốt! Khí độc Mê tung Băng Vụ sợ là ép không được rồi!" Vân Khê cả kinh nói, nàng khom lưng, nâng Đinh Tiêu Dao lên, chạy ra khỏi Mặc trì, “Chúng ta mau rời khỏi nơi này!"
Một người một thú, cộng thêm một hoạt tử nhân, chạy vội ra khỏi lòng đất.
“Phụ thân, Thiên Tuyệt, chúng ta đi mau! Độc khí rất nhanh sẽ xông lên rồi!"
Đoàn người nhanh chóng hướng truyền trận cửa vào chạy đi, mà pử phía sau bọn họ, khí độc màu đen phá tan lỗ hổng ở phía dưới bia mộ,
Giống như là rời khỏi cương một con ngựa hoang, ở trong không gian tầng mộ chạy như điên, không tới một khắc, cả không gian tầng mộ bị nuốt sống.
“Các ngươi đi trước, ta tới bày kết giới, cần phải đem khí độc phong ấn ở bên trong, nếu không một khi khí độc lan ra phía ngoài, ngấm vào trong nước biển như vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Lời nói của Vân Mộ Phàm nhắc nhở Vân Khê và Long Thiên Tuyệt.
Nội tông của Vân tộc vốn là xây dưới đáy biển, một khi nước biển bị khí độc ô nhiễm, như vậy cả Nội tông rất nhanh cũng sẽ gặp tai họa, đến lúc đó
Nội tông rất có thể gặp phải tai hoạ ngập đầu, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
“Phụ thân, chúng ta giúp người!"
Ba người đồng tâm hiệp lực, bày ra kết giới, rốt cục đem khí độc phong ấn ở bên trong kết giới.
Thở phào một hơi, sau khi ba người xác định đã an toàn, liền dẫn Đinh Tiêu Dao rời đi chư thần mộ.
Thân ảnh ba người càng chạy càng xa, khí độc mê tung Băng Vụ điên cuồng mà va đập vào kết giới, giống như một mãnh thú. Bên ngoài kết giới, có một người từ từ đi đến gần, một thân áo bào màu bạc, ngang tàng mà đứng, hắn ngưng mắt nhìn về phía kết giới, khóe môi lạnh lùng giương lên.
“Vân Khê, đây là ngươi nợ ta!"
Ở phía sau hắn, hai loại huyền khí màu đen và tím xem lẫn nhau từ bên trong thân thể của hắn từ từ dâng lên, hai loại màu sắc ánh sáng bất đồng hòa trộn với nhau.
Đột nhiên, một con cự thú biến hóa không ngừng, xông vào kết giới!
Ba người Vân Khê rời đi cửa vào chư thần mộ, cách đó không xa, một chiếc thuyền lớn dừng ở bên bờ, còn đang chờ đợi bọn họ.
Trên thuyền, đông đảo cao thủ dùng ánh mắt khác nhau, nhìn ba người Vân Khê, không cam lòng, kèm theo ghen tỵ, càng nhiều hơn là ao ước hâm mộ, bởi vì từ khắc đó bắt đầu, Vân Khê chính là xếp thứ nhất trên bảng Phong Vân, đạt được danh hiệu đệ nhất Vân Mạn, chỉ dựa vào điểm này, liền đủ bọn họ hâm mộ.
Ngươi có bản lãnh đi đoạt được đệ nhất Vân Mạn thử xem, ngươi có bản lãnh để cho Hư Vô công tử chủ động tiêu hủy tích phân bài nhận thua thử xem?
Vô Hi nguyên lão chờ đợi ở bên bờ, nhìn ba người Vân Khê mang theo một người thứ tư một đường đi đến, không khỏi hỏi thăm: “Các ngươi làm sao đến muộn như vậy? Người này là?"
“Vô Hi nguyên lão, nguồn gốc của tà độc đã điều tra rõ ràng, chính là cùng người này có liên quan. Người này tên là Đinh Tiêu Dao, chính là chủ nhân của Côn Luân Tiên cảnh vạn năm trước, chưởng môn phái Côn Luân. Ông ấy bởi vì bị thương nặng, không có cách nào chữa trị, bị Vân Thanh Uyển len lén mang đến Nội tông, giấu ở bên trong tầng mộ, lấy khí độc mê tung Băng Vụ tới bảo tồn thân thể của ông ấy. Độc tính của Mê tung Băng Vụ rất mạnh, rất khó khống chế, Vân Thanh Uyển vì tìm kiếm phương pháp phá giải khí độc mê tung Băng Vụ, không tiếc dùng tộc nhân để làm thí nghiệm, cho nên sau này mới có chuyện cao thủ của Nội tông không ngừng trúng tà. Sự kiện tà độc phát sinh là như vậy." Vô Hi nguyên lão thâm trầm buông tiếng thở dài, phía sau nàng nguyên lão và những cao thủ rối rít ồ lên.
Hai người Vô Tâm nguyên lão và Vô Thương nguyên lão liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc, các nàng tựa hồ cũng không có ngờ tới chân tướng sự việc lại là như thế.
“Vậy độc khí mê tung Băng Vụ đâu? Có thể tiếp tục khuếch tán ra hay không, có ảnh hưởng đến Nội tông hay không?" Vô Thương nguyên lão lo lắng nói.
“Phụ thân ta đã bày ra kết giới, đem khí độc phong ấn tại không gian tầng mộ thứ năm, tin tưởng độc khí sẽ không tiếp tục khuếch tán ra ngoài." Vân Khê nói.
“Vân Khê, ngươi làm rất tốt!" Vô Hi nguyên lão tán dương, “Chờ chúng ta trở lại Nội tông, hội nguyên lão sẽ cho ngươi thân phận chính thức, ngươi không hổ là người truyền thừa huyết mạch chính thống của Vân tộc!"
Đang nói chuyện, dưới chân đột nhiên một trận lay động, không biết xảy ra chuyện gì.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía cửa vào của chư thần mộ, có một bóng người ngồi Bạch Hạc, phóng lên cao, bay vút, hướng bờ biển bên kia bay đi.
“Người kia là ai?" Long Thiên Tuyệt hí mắt, ngó chừng một ít bóng người, có cảm giác giống như đã từng quen biết.
“Bạch Hạc kia, chẳng lẽ chính là thần thủ bảo vệ Hạc Tiên học viện trong truyền thuyết?" Vân Mộ Phàm kiến thức uyên bác, thấy quanh thân Bạch Hạc kia quanh quẩn một vòng ánh sáng trắng nhàn nhạt, không khỏi nghĩ đến điều đó.
Vân Khê lại nghĩ đến chuyện khác, ba người bọn họ đã là ba người cuối cùng rời đi chư thần mộ, làm sao ở phía sau bọn họ còn có một người tồn tại, hơn nữa lại im hơi lặng tiếng, bọn họ lại cũng không có nhận thấy được?
“Nguy rồi! Kết giới!" Nàng kêu lên một tiếng, đáng tiếc đã muộn, ở trong tầm mắt của nàng, sương mù màu đen cuồn cuộn từ cửa ra vào chư thần mộ khuếch tán ra ngoài bay vọt lên cao, giống như là những đám mây, không bị khống chế lan ra phía ngoài.
Những cao thủ kia chờ đợi ở trên thuyền cũng nhìn được một màn này, rối rít hô lên.
Ùn ùn kéo đến, khí độc màu đen giống như một mãnh thú, cắn nuốt trời đất.
“Vân Khê, ngươi không phải nói khí độc đã bị phong ấn sao?"
“Đồ lừa gạt!"
“Mọi người chạy mau a!"
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn!
Vân Khê làm sao có thể nghĩ đến, khí độc bị phong ấn thật sự chạy ra khỏi kết giới, lan đi ra ngoài? Hai mắt nàng vững vàng khóa chặt trên bóng người đã biến thành điểm nhỏ kia: “Chết tiệt, nếu để cho ta biết là ai phá hư kết giới, ta nhất định cho hắn sống không bằng chết!"
“Mọi người đi mau! Đi báo cho mọi người ở Nội tông, mau sớm rút lui khỏi Nội tông!" Vân Khê vừa hô lớn, vừa giơ lên Nguyệt thần quyền trượng lên cao.
Một khắc sau, ánh sáng Thánh khí đại phóng, ánh sáng nhu hòa như mặt trời, chiếu rọi bốn phương, đem màu đen khí độc đẩy lùi.
Các cao thủ quay đầu lại, nhìn thấy một màn này, mới vừa nói lời oán trách, hết thảy thu trở lại.
“Đó là……" Vô Hi nguyên lão nhìn quyền trượng trong tay Vân Khê, ánh mắt dại ra thật lâu.
“Chẳng lẽ đây chính là thánh khí trong truyền thuyết? Thánh khí lại nhận Vân Khê làm chủ nhân mới? Thánh khí là tín vật của thượng cổ linh huyết tộc, nó bình thường sẽ ở trong các hậu duệ của linh huyết tộc chọn lựa ra người ưu tú nhất nhận chủ." Vô Tâm nguyên lão có chút khó mà tiếp nhận.
“Bây giờ không phải là lúc nói điều này, Vân Khê tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản khí độc nhất thời, chúng ta vẫn nên mau sớm chạy về Nội tông, nói để cho người trong tộc mau sớm rời xa Hải Vực, tạm lánh nhất thời, nếu không, Vân tộc chúng ta rất có thể gặp phải tai hoạ ngập đầu!" Vô Thương nguyên lão nói.
“Vô Thương nguyên lão nói đúng, hiện tại chuyện quan trọng nhất đúng là bảo vệ tốt an toàn cho tộc nhân! Vô Hi nguyên lão, ngươi lưu lại khống chế cục diện, ta cùng Vô Thương nguyên lão đi trước quay lại Nội tông, dẫn mọi người đi tạm lánh, hi vọng tới kịp." Vô Tâm nguyên lão nói.
Thời điểm sống chết của Vân tộc, ba vị nguyên lão trong lúc đó không còn có bất kỳ tranh đấu cùng nghi kỵ, các ty chức kia, đi thi hành chức trách của mình.
Vân Khê gắt gao chống đở, lực lượng thánh khí tuy mạnh, nhưng khí độc khí là vô hình, không có sinh mệnh, đánh không bại được nó, hơi không cẩn thận một chút, rất có khả năng tạo thành khí độc tùy ý lan tràn. Nàng bây giờ có thể làm, chính là cố gắng kéo dài thời gian, để cho các tộc nhân có thêm thời gian chạy trốn.
Hai người Vô Thương nguyên lão và Vô Tâm nguyên lão rời thuyền, lướt sóng mà đi, trong chốc lát, đã cách mấy dặm. Nửa đường quay đầu, thấy thân ảnh Vân Khê một mình ngăn cản khí độc, hai người ăn ý ngoảnh mặt đi, không nói gì, tiếp tục hướng Nội tông phương hướng mà đi đi.
Vô Hi nguyên lão không có rời đi, một thuyền cao thủ cũng không có rời đi.
“Vân Khê, ta tới giúp ngươi!" Vô Hi nguyên lão cách đó không xa đẩy ra một chưởng, đem một cỗ huyền khí hùng hậu đánh vào trên người Vân Khê, thánh khí thả ra bạch quang, trong nháy mắt sáng gấp đôi. Khí độc màu đen liền bị đè xuống vài phần, chỉ lộ ra khỏi miệng vách đá một chút đỉnh đầu.
Các cao thủ thấy thế, nhất thời lòng tin tăng nhiều, mọi người hăng hái đứng ra.
“Ta tới!"
“Ta cũng vậy!"
“……"
Mấy trăm cao thủ xếp thành hàng dài, dọc theo bờ biển tạo thành vòng lớn, một tên tiếp theo một tên đem huyền khí chuyển vận cho Vân Khê, mượn lực lượng từ nàng, để cho quyền trượng phát huy ra uy lực lớn nhất của nó.
Long Thiên Tuyệt không có gia nhập trong đó, hắn hướng về phía trên bầu trời huýt sáo một tiếng, mười mấy con Thần Long ở trên bầu trời xếp thành một hàng, làm tốt công tác chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chở mọi người rút lui.
Thời gian một chút xíu đi qua, sắc trời dần dần ảm đạm xuống.
Trên bờ biển các cao thủ đã mệt mỏi cả tinh thần lẫn sức lực, rốt cục, bọn họ nghe được tin tức của Vô Tâm nguyên lão và Vô Thương nguyên lão truyền đến, toàn bộ cao thủ Nội tông đã rút lui.
Trong lòng vẫn căng thẳng, bỗng dưng buông lỏng ra.
Có một hai người cao thủ trước nới lỏng lực đạo, mượn cơ hội lần này, khí độc bị trấn áp đã lâu, liền chạy ra ngoài một chút.
Chớ coi thường một chút khí độc này, khí độc một khi lan ra, liền càng không thể thu thập!
Nỗ lực một hồi lâu, nhất thời toàn bộ bị phá hủy đi.
“Đi mau!" Long Thiên tuyệt hô lớn lên, mười mấy con Thần Long chấn hưng tinh thần, chở mấy trăm cao thủ, bằng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi hải đảo.
Khí độc màu đen lan tràn chung quanh, cắn nuốt một mảng lớn của Hải Vực……
Tác giả :
Bắc Đằng