Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 56: Vạch Trần Vân Tiên Tử

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 56: Vạch Trần Vân Tiên Tử

Đình sư huynh cho là nàng cũng tán thành phẩm hạnh Vân Tiên Tử, cho nên thần sắc chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, tốt lời khuyên bảo nói: “Ngươi đã cũng bội phục nhân phẩm Vân Tiên Tử, vậy hôm nay liền không nên làm nàng mất hứng, đoạt danh tiếng đường muội nàng, ngươi cũng biết, cô bé bình thường cũng là sĩ diện.

Lấy thực lực của ngươi, nếu là tham gia khảo hạch, tin tưởng nhất định có thể thuận lợi tiến vào Thần huyền đường. Có thể nói đó là chuyện ván đã đóng thuyền, cần gì phải nóng lòng nhất thời? Không bằng hôm nào quay lại? Ngươi nếu hôm nào đó quay lại, người Chiến Minh chúng ta nhất định bảo đảm ngươi có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra, tiến vào Thần huyền đường. Ngày khác ngươi gia nhập Thần Huyền đường, chúng ta cũng sẽ chiếu cố cho ngươi, thậm chí ngươi nghĩ gia nhập chúng ta chiến minh, chúng ta cũng là vô cùng hoan nghênh."

Đình sư huynh không hổ là người trong Chiến Minh rất có uy vọng, nói chuyện xử sự chu đáo, biết được thực lực của Vân Khê, hắn liền nổi lên lòng thu nhận tài năng, Hứa cho nàng không ít chỗ tốt, vì muốn hòa bình giải quyết tranh đoan hôm nay, đồng thời mượn hơi.

Vân Khê trong lòng bực, tại sao nàng phải muốn được người khác chiếu cố, tại sao phải nàng nhất định phải ngày khác tới? Vân Tiên Tử đã có mặt mũi mạo nhận công lao, thì phải trả giá tương xứng chứ.

Nàng hôm nay hết lần này tới lần khác phải đi, cần phải hảo hảo mà làm ồn ào nàng ta!

“Đa tạ hảo ý của ngươi rồi, chỉ bất quá, ta cũng là nữ nhân a, ta cũng có sĩ diện, nếu như cứ như vậy để cho ta đi, ta đây sau này còn có thể ở Vạn Hoàng học viện sao?" Nàng lạnh lùng nhếch môi, hướng người phía sau vẫy vẫy tay, “Các huynh đệ tỷ muội, các ngươi nói có đúng hay không?"

“Không sai! Vạn Hoàng học viện không phải là của một mình Vân Tiên Tử nàng mở, chúng ta tại sao phải đi?"

“Vân tỷ tỷ là Huyền tôn cao thủ, đường muội Vân Tiên Tử thì coi là thứ gì? Có thể cùng Vân tỷ tỷ so sánh sao? Học viện đến tột cùng là muốn một đến thiên tài chí tôn điện cao thủ, hay là cần một Thần huyền cao thủ chỉ dựa quan hệ, tốt nhất hãy do học viện tới quyết định, những người khác ai cũng không có tư cách tới quyết định!"

“......"

“Cái gì? Huyền tôn cao thủ?" Đình sư huynh nhíu mày, tỉ mĩ quan sát Vân Khê, có chút không tin.

Vân Khê hừ lạnh một tiếng, lúc này thả ra một cổ hơi thở khổng lồ, khí vương giả hiển thị rõ, khiến cho Đình sư huynh cùng học sinh Quân Tử đảng bên cạnh hắn nhất tề rút lui ba bước, lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

“Thật sự là Huyền tôn cao thủ?!" Đình sư huynh cúi đầu nói, khiếp sợ đánh giá Vân Khê, ở trong lòng âm thầm tính toán.

Bên cạnh học sinh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đình sư huynh, không thể để nàng đi vào! Nếu để cho nàng quấy nhiễu, Vân Tiên Tử nhất định sẽ mất hứng, Vân Tiên Tử nếu không phải cao hứng, Mặc Tam Thiếu chúng ta cũng sẽ mất hứng, ta tin tưởng chiến sư huynh cũng sẽ trách tội ngươi. Bởi vì cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, anh hùng cho tới bây giờ cũng khó khăn quá mỹ nhân quan......"

“Im miệng!" Đình sư huynh uy quát một tiếng, lộ ra thần sắc không vui, “Mặc Tam Thiếu là Mặc Tam Thiếu, Chiến sư huynh là Chiến sư huynh, hai người sao có thể giống nhau mà nói? Chiến sư huynh là cảm động và nhớ ân cứu mạng Vân Tiên Tử, nhưng ta tin tưởng hắn càng muốn để cho học viện nhiều một gã cao thủ đứng đầu, như thế học viện mới có thể quật khởi, mới có thể cùng những học viện khác tranh giành cao thấp. Nếu là đến điểm này nhìn đại cục cũng không có, chiến sư huynh như thế nào lại được mọi người tôn kính?"

“Dạ, dạ, Đình sư huynh nói rất đúng." Học sinh kia liên tục đồng ý, nhưng trong lòng hết sức bỉ di, hắn xem Chiến sư huynh sở dĩ cùng Vân Tiên Tử lui tới, theo chân bọn họ Mặc Tam Thiếu giống nhau, cũng là bởi vì nhìn trúng sắc đẹp của Vân Tiên Tử. Nam nhân mà, còn không cũng là có chuyện như vậy?

Vân Khê đem lời nói hai người thu vào trong tai, trầm mặc nhìn bọn họ, không nói gì, bất quá trong nội tâm cũng là đối với vị Đình sư huynh này hảo cảm tăng lên gấp bội.

Không tệ, Chiến sư huynh hào khí hàng vạn hàng nghìn, anh hùng cái thế, như thế nào có quỳ gối ở dưới váy phụ nữ? Huống chi còn là một nữ nhân vô sỉ không biết xấu hổ?

“Đình sư huynh nếu như cảm thấy làm khó, không ngại thay ta đem một vật chuyển giao cho Chiến sư huynh, hắn nếu thấy vật này, tin tưởng sẽ hiểu rõ nội tình trong đó, sẽ không trách cứ ngươi.

Ở dưới ánh mắt Đình sư huynh nghi ngờ, Vân Khê từ trong lòng ngực móc ra một khối khăn lụa màu đen, chính là nàng đêm dò Tàng Thư Các, từng đã dùng qua, Chiến Thiên Dực là người thông minh, thấy cái này, tin tưởng hắn sẽ không cho là người ở Tàng Thư Các giúp hắn vượt qua cửa ải khó, là Vân Tiên Tử không biết xấu hổ kia.

“Đây là cái gì?" Đình sư huynh nhìn khăn lụa màu đen trong tay, rất là không giải thích được.

“Ta nếu là ngươi, cũng sẽ không hỏi nhiều như vậy, hay là nhanh chóng đem đồ đưa đi đi!" Vân Khê ngoắc ngoắc môi, không hề để ý tới bọn họ, tiếp tục dẫn người hướng nơi khảo hạch đi về phía trước.

“Đình sư huynh, bọn họ......" học sinh Quân tử đảng còn muốn ngăn trở, lại làm cho Đình sư huynh cho ngăn trở.

“Tùy đi! Có việc, ta chịu trách nhiệm." Nói xong, hắn vội vàng hướng mấy tên học sinh Chiến Minh dặn dò mấy câu sau, liền nhanh chóng rời đi nơi khảo hạch, đi trước hướng Chiến Thiên Dực hồi báo.

Trong hành lang nơi Khảo hạch, lúc này đang có một gã bạch y nữ tử tiếp thụ khảo hạch, người vây xem vẫn không ít như cũ, bất quá đến nơi này, đám người vây xem toàn bộ cũng là đại nhân vật trong học viện có uy tín danh dự, trong đó có thủ lĩnh Mặc Tam Thiếu của Quân Tử đảng, tỷ muội Mục thị ở Tiêu Tương các.

Làm cho người chú mục nhất chính là trong đó một gã bạch y nữ tử khác, nàng lẳng lặng yên đứng ở bên cạnh trưởng lão khảo hạch, giả dạng trang nhã, biết tròn biết méo. Nàng mặt không chút thay đổi, trong lúc quan sát mơ hồ lộ ra một cổ hơi thở thần nữ cao quý, nàng như vậy, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt chú ý.

Vân Khê thậm chí từ trong mắt rất nhiều học sinh thấy được một loại cuồng nhiệt sùng bái, Vân Tiên Tử quả nhiên bất thường, không khỏi làm cho nàng thay đổi cách nhìn triệt để đối đãi. Có thể ở Vạn Hoàng học viện nổi danh như thế, bị tôn xưng Vân Tiên Tử, nhất định hết sức có thủ đoạn, và có tư chất ngạo nhân.

Xa xa về phía nơi khảo hạch, bên tai Vân Khê bị rót vào các loại tiếng nghị luận sùng bái, bất quá đối tượng cũng không phải nàng, mà là kia Vân Tiên Tử.

“Vân Tiên Tử không hổ là Vân Tiên Tử, vô luận lúc nào đều xuất sắc mê người như vậy, nghe nói nàng lần này sau khi bế quan, Huyền giai đã tấn thăng đến Huyền tôn nhị phẩm, thực lực không phải chuyện đùa!"

“Nghe nói trên người của nàng truyền thừa một phần tám huyết thống cổ xưa Vân tộc, có thiên phú không giống bình thường, mới không tới hai mươi bảy tuổi, cũng đã tấn chức trở thành Huyền tôn nhị phẩm, thử hỏi trên đời này có thể có bao nhiêu thiên phú có xuất chúng như vậy?"

“Cho nên nói, Vân Tiên Tử không hổ tên tiên tử, nàng vĩnh viễn là nữ thần, tiên tử lóe sáng nhất trong suy nghĩ chúng ta......"

Truyền thừa một phần tám huyết thống cổ xưa Vân tộc?

Hai mươi bảy tuổi?

Vân Khê đột nhiên cảm thấy buồn cười, một phần tám huyết thống Vân tộc, coi như là thiên tài rồi, nàng kế thừa thuần chánh nhất huyết thống cổ xưa Vân tộc, vậy coi là cái gì?

Chỉ bất quá, nàng cũng không nghĩ tới Vân Tiên Tử năm nay đã hai mươi bảy tuổi, từ bề ngoài của nàng căn bản phân biệt không ra, xem ra nàng bảo dưỡng đúng là không tệ.

Hai mươi bảy tuổi, còn không có đem mình gả đi ra ngoài, không cần phải nói, nhất định là cái lão xử nữ rồi!

Kể từ khi Vân Khê biết được Vân Tiên Tử mạo nhận công lao của nàng, bất kể thế nào nhìn nàng cảm thấy đều không vừa mắt, bất quá điều này cũng không trách được nàng, người nào tân tân khổ khổ, bất chấp nguy hiểm cứu người, công lao lại bị người đoạt, tâm tình có thể tốt hơn chỗ nào?

Vân Khê xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người mấy người khác, đứng ở bên cạnh Vân Tiên Tử chính là một gã nam tử anh tuấn thâm trầm, tay phải của hắn không ngừng vuốt khẽ một khối Ngọc, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta khó mà tìm tòi nghiên cứu. Trên người của hắn có khí thế cường đại khiếp người, Huyền giai sâu không lường được, Vân Khê âm thầm phỏng đoán, nói vậy hắn chính là thủ lĩnh Mặc Tam Thiếu của Quân Tử đảng rồi, cũng chính là trong truyền thuyết một trong người theo đuổi Vân Tiên Tử.

Hai người này đứng ở một chỗ, cũng là rất xứng đôi, trai tài gái sắc...... Ta nhổ vào! Tiểu nhân chính là tiểu nhân, chỉ sợ chỉ có bề ngoài hoa lệ thuần khiết, cũng khó mà bôi diệt bản chất vô sỉ tiểu nhân.

“Tốt! Tốt! Ngươi bực này tuổi, cũng đã là cao thủ Thần huyền trung giai, thiên phú siêu phàm a!"

Khảo hạch trưởng lão nói chuyện, đem tinh thần Vân Khê kéo trở lại.

Thì ra là ở vạn Hoàng học viện, khảo nghiệm thực lực một người, là thông qua đánh nát một khối bia đá, căn cứ trình độ vỡ vụn của tấm bia đá để phán đoán thực lực chân chính.

Vị cô gái này tên là Vân San San, một chưởng đã làm tấm bia đá cho vỡ thành tám khối, đủ thấy thực lực nàng là Thần huyền trung giai. Cũng là từ nơi này lên, Vân Khê mới bắt đầu lặng yên đánh giá đến vị đường muội trong truyền thuyết của Vân Tiên Tử.

Cô gái này tuổi thọ hiển nhiên so sánh với Vân Tiên Tử muốn tới được trẻ tuổi bốn năm tuổi, trên người ngây thơ vẫn còn, người trẻ tuổi quen cao ngạo, điểm này thì nàng từ đầu đến cuối liền cao cao vung càm lên có thể đoán được. Nghe được mọi người tán dương cùng chúc mừng thanh, nàng cười đến rực rỡ đắc ý, phảng phất nàng từ nhỏ là ở trong tiếng vỗ tay lớn lên.

Cô gái như thế, sợ rằng một …chút cũng không chịu được việc nàng cực kì có thiên phú, lại bị người ta chất vấn cùng khiêu khích sao?

Vân Khê tà khí ngoắc ngoắc môi, đáy mắt ánh sáng chợt lóe, coi như là ngươi xui xẻo, hôm nay ta hướng về phía Đường tỷ ngươi mà đến, bất quá ai bảo ngươi ngày nào không chọn, lại chọn đúng ngày cùng nàng tiến hành khảo hạch đây? Như vậy xin lỗi rồi, ngươi cũng chỉ có thể trở thành bia đở đạn thôi!

“Phá vỡ tấm bia đá, liền thiên phú siêu phàm, chẳng lẽ người của Vạn Hoàng học viện chỉ có chút kiến thức như vậy? Nếu quả thật là nói như vậy, những người kia ở trên đường chơi trò đưa bộ ngực đập tảng đá lớn, chẳng phải là mọi người đều có thể trở thành tinh anh của Vạn Hoàng học viện sao?"

Không sai, lời độc như thế, chính là từ trong miệng Vân Khê thốt ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vân Khê cất bước đi vào đại đường nơi khảo hạch, hơi thở thanh u, thoáng cái không khí đại đường trầm muộn đi một nữa.

Nàng thần sắc ngạo nghễ, lông mày nhấc cao, đưa tới mọi người chú ý.

“Ngươi mới vừa nói gì?" Vân San San quả nhiên không nhịn được, ngôn ngữ khiêu khích như thế, nếu nàng còn có thể nhẫn, nàng cũng không phải là Vân San San.

Ánh mắt Vân Khê nhàn nhạt quét qua Vân Tiên Tử, muốn nhìn phản ứng của nàng ta, chỉ tiếc nàng thất vọng, đối phương biểu hiện được rất bình tĩnh, cũng không bởi vì lời của nàng mà bị chọc giận, chỉ bất quá đáy mắt đối phương chợt lóe rồi biến mất hàn quang cùng hơi thở khẽ giao động, để cho Vân Khê cảm thấy nàng ta tức giận.

Đá mặt mũi đường muội của nàng, chẳng khác nào là mặt mũi đá nàng, cho dù là chân chính thần nữ, đáy lòng cũng sẽ tức giận. Vân Khê cũng không tin, nàng thật có thể nhịn được.

“Ta nói, đập tấm bia đá, cũng không coi là bản lãnh gì, ở trên đường cái tùy tiện kéo người mãi võ đưa bộ ngực đập tảng đá lớn, cũng có thể so sánh với ngươi làm tốt hơn!"

Vũ nhục, tuyệt đối vũ nhục!

Vân San San lúc này mặt đỏ lên, đang muốn mở miệng mắng to, lúc này tỷ muội Mục thị vây xem đã mở miệng trước hết.

“Ta tưởng là ai đây? Thì ra lại là tiện nhân này!" Mục Tương Tương âm tàn nhìn Vân Khê, hận không được ăn nàng, nàng kề sát vào tai cô gái bên cạnh, nói nhỏ, “Đại tỷ, nàng chính là người khi dễ Tam muội, nàng chẳng những đoạt đi nam nhân tam muội, còn để cho Tam muội bêu xấu trước mặt mọi người! Hôm nay nàng tự động đưa tới cửa, chúng ta tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng!"

“Cái gì? Chính là nàng làm hại Tam muội? Đáng chết, tội đáng chết vạn lần!" Mục Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, khí tức trên thân trong nháy mắt liền bạo phát ra, đầy dẫy cả đại đường nơi khảo hạch.

“Khụ!" trưởng lão Chịu trách nhiệm khảo hạch nhìn chằm chằm Vân Khê hồi lâu, rốt cục ho khan, ngăn trở cử chỉ Mục Tiêu Tiêu lỗ mãng.

Mục Tiêu Tiêu không có cam lòng, có khảo hạch trưởng lão ở tại chỗ, nàng có điều cố kỵ, không dám làm được quá mức. Hung hăng trừng mắt nhìn Vân Khê, ánh mắt kia thật giống như đang nói…, ngươi chờ đó cho ta, hôm nay đừng mơ tưởng hoàn hảo không tổn hao gì từ nơi khảo hạch đi ra ngoài.

Vân Khê lạnh lùng mím môi, không thèm để ý tới nàng, quay đầu nhìn về phía trưởng lão khảo hạch, chắp hai tay, giọng nói có chút tôn kính: “Mới vừa học sinh làm càn, kính xin trưởng lão chớ trách! Ai, chỉ trách có ít người tên không hợp thực, thật giả lẫn lộn, thật sự là cho ta xem không được, nhìn là muốn nôn!"

“Ngươi......" Vân San San giận dữ, muốn xông về phía nàng, cho nàng một bài học. Vân Tiên Tử ở bên cạnh kéo lấy cánh tay nàng, cho nàng một ánh mắt quỷ bí, tựa tiếu phi tiếu.

Vân Khê quay đầu, cùng Vân Tiên Tử bốn mắt chống lại, ánh mắt lẫn nhau đều thâm thúy, không khí trở nên quỷ dị hơn.

Khảo hạch trưởng lão hí mắt đánh giá Vân Khê hồi lâu, lúc này mới mở miệng nói: “Ngươi chính là Vân Khê?"

Vân Khê hơi sửng sờ, cũng không biết trưởng lão là như thế nào biết được họ tên nàng, chắc tiểu tử Tử Hành kia cho nàng ghi danh, đã làm nhiều lần tuyên truyền, cho nên đối phương mới có thể nhớ kỹ mình sao?

Vân Tiên Tử đang nghe được cái chữ “Vân" này, đỉnh đầu rõ ràng có lay động, chỉ sợ nàng cũng đang tìm tòi nghiên cứu lai lịch Vân Khê?

“Học sinh chính là Vân Khê, ghi danh gia nhập Vạn Hoàng học viện không lâu, hôm nay là đặc biệt đến đây tham gia khảo hạch."

“Ừ." Khảo hạch trưởng lão âm thầm gật đầu, đáy mắt trải qua tia sáng thần bí, sờ sờ càm nói, “Ngươi mới vừa nói, đập tấm bia đá, không coi là bản lãnh gì, như vậy hiện tại liền đến phiên ngươi tới đánh tấm bia đá, xem một chút ngươi đến tột cùng có thực lực như thế nào, dám nói ra lời tự đại như vậy?"

Khảo hạch trưởng lão lời vừa nói xong, liền có mấy tên học sinh lĩnh mệnh, đi trước mang tấm bia đá mới đi vào.

Mục Tương Tương con ngươi đảo một vòng, lặng yên không một tiếng động chạy ra khỏi cửa, theo sát mấy tên học sinh đi ra.

“Các ngươi đứng lại cho ta!" Ra cửa sau, Mục Tương Tương thấy rời xa đại đường, cho nên liền lên tiếng la mấy tên học sinh.

“Mục Sư tỷ, có gì phân phó?"

Mục Tương Tương đứng chắp tay, tư thái ngạo nghễ nói: “Ta hỏi các ngươi, tấm bia đá tiến hành khảo hạch đều có chia ra sao?"

“Hồi Mục Sư tỷ lời mà nói…, mỗi một tấm bia đá tiến hành khảo hạch cũng là trải qua các trưởng lão tự mình giám định, vô luận sức nặng, độ cứng, hay là độ dầy, độ cao, cũng là thống nhất đặt chế, không có bất kỳ khác nhau, mục đích đúng là vì muốn đến nguyên tắc công bình công chính."

“Nga? Phải không? Ta làm sao nghe nói học viện chế định một nhóm tấm bia đá mới, là chuyên môn dùng để cho học sinh chí tôn điện tu luyện? Nghe nói độ cứng cùng cường độ của nó so với tấm bia đá bình thường cũng mạnh hơn gấp mười lần, các ngươi có biết nó bị đặt ở nơi đâu không?" Mục Tương Tương cười âm lãnh.

“Mục Sư tỷ, ý của ngài là?" Mấy tên học sinh cũng không ngu, lúc này sẽ hiểu nàng ý ở ngoài lời.

“Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi chiếu vào lời của ta đi làm, ta bảo đảm các ngươi có rất nhiều chỗ tốt, hơn nữa sẽ không bị trưởng lão trách phạt."

Mấy tên học sinh nhìn lẫn nhau một cái, nghĩ tới nàng là học sinh chí tôn điện, ở trong học viện được hưởng đặc quyền, là không thể dễ dàng đắc tội. Huống chi, nếu bọn họ lần này bán cái ân tình này cho nàng, hướng nàng lấy lòng, như vậy ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng.

Sau khi suy tư, mấy tên học sinh rối rít gật đầu, đáp ứng yêu cầu Mục Tương Tương.
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại