Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 4 - Chương 22: Lại có thêm một Huyền tôn!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 4 - Chương 22: Lại có thêm một Huyền tôn!

Bạch Sở Mục không còn cách nào khác, cuối cùng đành đem hi vọng ký thác vàoVân Tiểu Mặc khả ái thuần lương.

“Tiểu Mặc, giúp Bạch thúc thúc hướng mẫu thân cầu tình đi! Có thể để mẫu thân đem người thả ra không, Văn trưởng lão là tộc nhân của Bạch thúc thúc, Bạch thúc thúc không thể trơ mắt nhìn hắn chịu tội..... ." Bạch Sở Mục ngồi sụt xuống trước mặt Vân Tiểu Mặc, nhướng cặp lông mày lên, tranh thủ đồng tình của hắn.

Vân Tiểu Mặc khả ái nháy mắt mấy cái, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bả vai của đối phương, trấn an nói: “Bạch thúc thúc, ngươi đừng lo lắng nữa! Mẫu thân là người thiện lương nhất trên đời, chắc chắn không tùy tiện khi dễ người tốt!"

“Tiểu Mặc nói không sai! lời của Tiểu hài tử lúc nào cũng đúng cả!" Vân Khê trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Cũng là nhi tử hiểu rõ mình, nàng dĩ nhiên sẽ không khi dễ người tốt, bởi vì nàng chỉ biết khi dễ kẻ xấu! Hơn nữa còn là hung hăng khi dễ!

Bạch Sở Mục liếc mắt, nói Vân Khê là người thiện lương nhất trên đời này, mọi người trên mặt đất đều cười, sau đó Ngọc Hoàng đại đế cùng Vương Mẫu nương nương trên trời chắc chắn cũng cười!

Long Thiên Tuyệt vung ống tay áo, dễ dàng thu hồi kết giới, hắn mỉm cười cầm tay Vân Khê, nhìn gương mặt vô cùng “thuần lương" của hai mẹ con, tuy hắn buồn cười, nhưng cũng hết sức tự hào.

Tại sao ư?

Bởi vì … hai mẹ con cực phẩm này, là phu nhân đáng yêu cùng nhi tử khả ái của hắn!

“Trở về nói cho Mẫn trưởng lão của Bạch Sa đảo các ngươi, muốn chuộc người, phải có chút thành ý! Nếu không, chúng ta không dám bảo đảm, có trực tiếp đem món đồ hư này vứt xuống biển không." Long Thiên Tuyệt nói.

Vân Khê tiếp lời: " không sai! món đồ như vậy, ta còn không thèm, chờ ta chơi chán rồi, trực tiếp đem vứt xuống biển cho cá ăn!"

“Đừng! Ngàn vạn lần đừng!" Bạch Sở Mục vội vàng ngăn cản, “Sáng mai thuyền của Tam Đại Thánh Địa sẽ tới đón chúng ta, không bằng các ngươi theo ta một chuyến, đối mặt cùng Mẫn trưởng lão nói chuyện? Chuyện lớn như vậy, ta không làm chủ được!"

Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người liếc nhau một cái, âm thầm nháy mắt.

Long Thiên Tuyệt nói: “Được! Sáng mai đến Tam Đại Thánh Địa!"

Bạch Sở Mục thở dài, hướng Vu khí quăng đi một ánh mắt đồng tình, tình hình trước mắt hắn cũng không thể làm điều gì khác.

Bên này, Âu Li, Ứng ngũ cùng mấy vị đức cao vọng trọng lánh đời cao nhân đã sớm lâm vào kích động cùng hưng phấn, thật lâu khó có thể tự kềm chế, hiện tại thấy cuộc phong ba nho nhỏ rốt cục trở lại bình thường, bọn họ không nhịn được chạy đến, đem Long Thiên Tuyệt hai vợ chồng vây ở trong đó.

“Long tôn chủ, Long phu nhân, chúng ta có mắt như mù, lúc trước đã chậm trễ."

“Đúng vậy a, đúng a! người của Tam Đại Thánh Địa khinh người quá đáng, lại làm ra chuyện gà cắp chó trộm này, trộm mất thần khí của Long phu nhân, thật sự là không nên, đáng lý phải là được trừng phạt!"

“Chúng ta cũng tính sáng ngày mai đến Tam Đại Thánh Địa, nếu như nhị vị không ngại, chúng ta có thể cùng nhau tới, coi như là giúp đỡ nhị vị một phen, để cho Tam Đại Thánh Địa không dám khinh thường thực lực của chúng ta? Chúng ta người đông thế mạnh, chỉ bằng người của Tam Đại Thánh Địa bọn họ cũng không dám quá điên cuồng!"

“Đúng! Chúng ta đi cùng nhị vị, tin tưởng tam đại Thánh Địa không dám tùy ý chậm trễ nhị vị."

“......"

Các âm thanh nịnh nọt liên tục vang lên.

Những người này đều có chỗ cần giúp đỡ, nhưng ngoài miệng lại không trực tiếp mở miệng, tránh nặng tìm nhẹ, quyết định điều quan trọng nhất chính là theo hai vợ chồng bọn họ.

Vân Khê trong lòng buồn cười, nhưng không đành lòng vạch trần bọn họ.

Ứng ngũ vài lần định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nét mặt già nua làm sao cũng không thể trở lại bình thường. Cũng là Âu Li thản nhiên, không vội cũng không nóng nảy, cười đến thản nhiên. Hắn hiện tại căn bản không lo lắng có thể hay không trở về Long Tường đại lục, bởi vì hắn cả đời này lớn nhất mục tiêu đã xuất hiện, bồi dưỡng một thiên tài luyện khí sư, mới là chuyện quan trọng nhất, về phần những thứ khác, thuận theo tự nhiên thôi!

Tầm mắt nhàn nhạt của Long Thiên Tuyệt quét qua một vòng, mở miệng nói: " Tâm nguyện của chư vị, Long mỗ hiểu. Chư vị xin yên tâm, chỉ cần chư vị không cùng Long mỗ trở mặt, Long mỗ có thể thỏa mãn tâm nguyện của chư vị."

Những lời ngắn ngủi của Hắn, đã thu phục được lòng người. Những lánh đời cao nhân này, đối với hắn mà nói, vẫn có giá trị không ít. Hơn nữa lần này tới Long Tường đại lục, thế lực của bọn họ đơn bạc, hắn cần những người này thành lập một thế lực nhất định, trăm lợi mà không có hại. Quan trọng nhất, hắn biết người nào có thể kết giao, nhưng cũng không nên quen biết quá sâu.

Các cao thủ nghe vậy, không khỏi mừng rỡ, rối rít lên tiếng cảm tạ.

Đêm đã khuya.

Từ dạ tiệc trở về, đám người Vân Khê được bố trí tại sương phòng do ở Lưu xuyên Nhất hùng đặc biệt chuẩn bị, Long Thiên Tuyệt cùng lão bằng hữu gặp mặt, đã lâu không có cơ hội tương kiến, cho nên lúc này vẫn chưa trở về phòng.

Vân Khê một mình lưu lại sương phòng, chuẩn bị rửa mặt một phen rồi đi ngủ.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa, sau đó tiếng gõ cửa liền vang lên.

“Người nào?" Vân Khê thuận miệng trả lời.

“Ta." Một tiếng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến.

Bàn tay đang chải tóc của Vân Khê có chút dừng lại, hai lông mày của nàng không khỏi nhướng lên, lúc này rồi, sao hắn lại còn tới đây? Xem sắc trời hiện giờ, nếu lúc này để hắn vào, vạn nhất Long Thiên Tuyệt bắt gặp, hắn sẽ không hiểu lầm sao? Mặc dù không, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi không thoải mái, nàng nên tận lực chiếu cố đến tâm tình của hắn quan trọng hơn.

“Đã trễ như thế này, có chuyện gì, sáng mai rồi nói sau." Vân Khê thanh âm có chút Lãnh, mặc dù lúc ở Địa Cung, vào thời khắc nguy cấp nhất hắn vẫn lựa chọn đứng bên phe của nàng, nhưng có một số việc làm đau lòng nàng, dù ra sau cũng khó mà bù đấp được.

Ngoài cửa lâm vào tĩnh lặng.

Vân Khê tiếp tục chải mái tóc dài của mình, nghe người ngoài cửa vẫn chậm chạp không rời đi, chân mày của nàng càng nhíu chặt hơn.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Rất quan trọng sao?" Nàng lại hỏi.

Ngoài cửa một mảnh im lặng. Ánh sáng trong phòng tuy có hơi mờ ảo, nhưng nàng vẫn nhìn thấy một bóng người, nhàn nhạt đứng bên cạnh cửa sổ, đường viền mơ hồ hiện lên vẻ thê lương. Mái tóc đen khẽ theo gió vũ động, thân ảnh cơ hồ hơi lảo đảo, tăng thêm một chút vẻ thê lương xung quanh của hắn.

Không muốn nhìn thấy thân ảnh khiến nàng phiền lòng, nàng đứng dậy, thổi tắt ánh nến trên bàn.

Dưới ánh trăng, thân ảnh nhàn nhạt vẫn đứng sừng sững bất động như cũ, tựa hồ như hoá thành một tượng đá.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Vân Khê có chút không nhịn được, hướng về ngoài cửa gầm nhẹ.

Rốt cục, cái kia thanh âm trầm thấp lần nữa vang lên: “Có thể cho ta một cơ hội nữa không?"

Vân Khê im lặng, nghe hắn tiếp tục nói: “Ta biết ngươi không ủng hộ cách làm của ta, nhưng việc đã đến nước này...... Có thể cho ta một cơ hội nữa không, quên đi chuyện không vui, trở lại bên nhau như lúc trước?"

Lần này, đổi lại Vân Khê lâm vào trầm mặc.

Hồi lâu, hắn nói thêm câu:"...... Giống như bằng hữu, giống như thân nhân sống bên cạnh nhau!"

Vân Khê nhàn nhạt hô hấp, trong đầu bỗng nhiên hỗn loạn thành một mảnh, các loại hình ảnh của hắn lần lượt, cái lần hắn liều mạng cứu mình, lần cưỡi ngựa xem hoa trong đầu hiện lên, nếu nói hắn rất tàn nhẫn, rất lạnh khốc, cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất với nàng, hắn chưa bao giờ chân chính thương tổn qua.

Nhưng bên này, Thiên tuyệt cũng không thích nàng cùng Hách Liên Tử Phong tiếp xúc quá nhiều.....

Khi hai bên cân bằng, nàng vẫn quyết định nghiêng về gia đình của mình, thủ hộ tình cảm khó khăn lắm mới đạt được của nàng. Về phần hắn, ngày sau nếu có thể, nàng sẽ tìm cơ hội báo đáp, giúp hắn thực hiện tâm nguyện của bản thân. Báo ân phương pháp, cũng không chỉ có một loại!

“Không được! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là ngươi, ta là ta, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa, chẳng qua là người xa lạ mà thôi!"

Tiếng hít thở ngoài cửa bỗng nhiên trở nên nặng nề, Vân Khê rõ ràng cảm thấy hình như sắp xảy ra chuyện, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, sợ hắn làm chuyện gì xúc động.

Tuy nhiên, nàng nghĩ sai rồi, Hách Liên Tử Phong cũng không nói thêm gì nữa, chỉ từ từ xoay người, lặng lẽ rời khỏi.

Xác định ngoài cửa thật sự không có ai rồi, Vân Khê lúc này mới mở cửa bước ra.

Trong màn đêm, mơ hồ có thể thấy đạo thân ảnh cao to mà cứng cáp kia từ từ biến mất ở trong bóng tối, hắn không có trực tiếp trở về phòng, mà là hướng về phía bờ biển bước đi, bóng lưng tựa hồ khoác lên một tầng sa mỏng, lạnh băng mà mơ hồ.

Trong lòng nàng, không khỏi có chút chua xót. Nàng không phải quá mức nhẫn tâm chứ? Nàng đem ánh sáng mỏng manh duy nhất dưới đáy lòng hắn cướp đi. Từ nay về sau, hắn có tựa như đêm dài này, vĩnh viễn sống trong âm u không?

Trong thoáng chốc, có một người bên cạnh, ôm nàng vào ngực, thanh âm nho nhỏ vang lên bên tai: “Khê Nhi, ta yêu ngươi ——"

Trong giọng nói nho nhỏ đó cất chứa một nỗi cảm động thật sâu, Long Thiên Tuyệt thật ra đã sớm trở về, xa xa nhìn thấy thân ảnh của Hách Liên Tử Phong, trong lòng hắn khẽ động, liền dừng bước, muốn nhìn xem Khê Nhi sẽ giải quyết ra sao. Hắn thừa nhận mình có chút ghen tị, đáng lẽ không nên hoài nghi nàng, nhưng nội tâm vẫn có chút tư tâm, hắn liền lựa chọn núp ở chỗ tối quan sát dò xét thử xem.

Khi hắn nghe được nàng vô tình cự tuyệt Hách Liên Tử Phong, đáy lòng của hắn nhất thời có chút kích động, Khê Nhi là vì hắn mới cự tuyệt khẩn cầu của Hách Liên Tử Phong thấp, điểm này hắn biết. Ngoài niềm cảm động, hắn cũng có chút đau lòng, là tư tâm của hắn, đã làm khó cho nàng.

Ôm lấy nàng thật chặt, tất cả sự thương yêu của Long Thiên Tuyệt hiện lên trước mặt nàng, để nàng biết hắn có bao nhiêu yêu nàng, quan tâm nàng. Yêu nàng, cho dù là dùng thời gian cả đời của hắn, cũng không đủ!

Thật lâu không nghe thấy Vân Khê đáp lại, Long Thiên Tuyệt cúi đầu xem xét, thấy nàng mặt không chút thay đổi, có vẻ âm u, tựa hồ còn nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt nữa.

“Khê Nhi?" Hắn cúi đầu khẽ gọi.

Cơ hồ không chút nào báo trước, Vân Khê đột nhiên bắt một cánh tay của hắn, cúi đầu hung hăng cắn xuống.

Khi Long Thiên Tuyệt phát ra tiếng rên nhẹ, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhỏm, chịu đựng đau đớn trên tay, khoé miệng ngược lại nhếch lên một nụ cười.

Vân Khê ngẩng đầu, hung hãn địa nhìn chằm chằm hắn, nói: “Sau này nếu còn dám dò xét ta, không tín nhiệm ta, ta liền mang theo Tiểu Mặc rời nhà trốn đi!"

“Không cho! Nàng muốn trốn,cũng chỉ có thể dẫn ta theo!" Long Thiên Tuyệt ôm lấy nàng thật chặt, giọng nói trần đầy bá đạo.

Vân Khê bật cười, bị hắn cho đánh bại rồi, không nhịn được liếc mắt: “Mang theo chàng, vậy còn coi cái gì là rời nhà trốn đi?"

“Vậy thì đừng trốn đi nữa! Ta cam đoan với nàng, sau này ta không bao giờ dò xét nàng nữa, vô luận nàng làm cái gì, ta cũng vô điều kiện tín nhiệm nàng. Như vậy, nàng đáp ứng ta, sau này vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không được mang theo Tiểu Mặc trốn đi?" Ngữ khí của hắn trở nên chân thành.

Vân Khê giương mắt, nhìn sâu vào con ngươi như ánh sao sáng của hắn, cũng không đành lòng trách cứ hắn nữa. Nàng xoay người, ôm lấy hắn, yên lặng gật đầu.

Ánh trăng tiêu sái, mang theo một cỗ lành lạnh.

Hai người ôm lấy nhau thật chặt, không làm gì, cũng không nói gì cả, chẳng qua lẳng lặng hưởng thụ thời khắc này.

Cũng không biết bao lâu, từ hướng bờ biển, một tiếng gầm hét vang lên, chấn động đến tận mây xanh. Kèm theo tiếng sóng vỗ bờ...... Tiếng gầm lớn như vậy, giống như là một thanh kiếm đầy sắc bén, xé toang sự yên lặng của đêm tối!

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt liếc nhau một cái, trong lòng hiểu rõ, và cũng biết nơi phát ra tiếng gầm đó ở nơi nào.

“Hắn không có việc gì chứ? chẳng lẽ suy nghĩ không thông liền nhảy xuống biển rồi?" Vân Khê có chút lo lắng, mặc dù biết khả năng này rất nhỏ.

Long Thiên tuyệt không chấp nhận nói:"Nàng đừng nghĩ hắn yếu đuối như vậy, hắn từ một gia tộc bị vứt bỏ, có được ngày hôm nay, có thể biết được nội tâm hắn cường đại cùng cương nghị cỡ nào. Làm sao có thể bởi vì tình cảm ngăn trở, mà nghĩ không thông quyết định nhảy xuống biển tự vẫn?"

“Nhưng mà......" Nhưng những lời lúc nãy của nàng, đích xác có chút tàn nhẫn. Cái dạng người kiêu ngạo như hắn, có thể nói ra những lời khẩn cầu như vậy, để giữ lại tình bạn này, có thể biết nội tâm của hắn đã đau khổ như thế nào. Tuy nhiên nàng không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, và đã mang đi sự ấm áp duy nhất trong lòng hắn, thật sự không thể nào tưởng tượng, sau này Hách Liên Tử Phong sẽ biến thành bộ dáng như thế nào.

“Đừng nhưng mà nữa! Ta đoán, tối nay sau khi hắn nghĩ thông suốt, sáng mai nhất định sẽ trở lại bình thường. Hắn phí công thu thập đủ Thập Đại thần khí, chính là vì đến Long Tường đại lục hoàn thành tâm nguyện của bản thân, trước khi chưa hoàn thành, hắn tuyệt đối không dám tự vẫn." Long Thiên Tuyệt cắt đứt những suy đoán trong lòng nàng, nói một cách rất chắc chắc.

Vân Khê mấp máy môi, đột nhiên nói:" Vậy nếu là chàng? Nếu có một ngày ta tuyệt tình với chàng giống hắn vậy, chàngcó nghĩ đến tự vẫn hay không?"

Long Thiên Tuyệt khẽ sửng sốt, sau đó quyết đoán lắc đầu: “Dĩ nhiên không! Ta tại sao lại muốn tự vẫn?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Khê bất mãn cong lên, lộ ra chút buồn bực, được rồi, nàng bất quá muốn thỏa mãn một chút lòng hư vinh của mình, nhưng ngươi cũng đừng trả lời quyết đoán như vậy chứ?

Tức giận! rất tức giận!

“Nàng rất thất vọng?" Long Thiên Tuyệt nhíu mày, nhếch môi cười nói, “Nếu có một ngày nàng vô tình đối với ta như vậy, ta sẽ không giống hắn lặng yên xoay người rời đi đâu, mà sẽ vững vàng nhìn nàng, quấn quít giữ chặt lấy ngươi, cho đến khi băng tâm của nàng tan chảy mới thôi. Dĩ nhiên, tình huống như vậy sẽ không có cơ hội phát sinh, ta nhất định sẽ kiên quyết ngăn chặn!"

Những lời này khiến nàng rất hài lòng, Vân Khê mở miệng, nở một nụ cười thật ngọt ngào.

“Ta yêu nàng còn không kịp, làm sao để ngươi có cơ hội rời khỏi ta?" Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, mang theo một chút mê hoặc. Hắn cúi đầu, con ngươi từ từ trầm xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, mang theo nồng đậm yêu thương.

Vân Khê từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu đáp lại hắn, cảm giác giữa răng môi đều là hương vị ngọt ngào.

Dưới chân, đột nhiên chấn động kịch liệt, sau đó vang lên tiếng gầm gừ chấn động thiên địa!

Chỉ một thoáng, thiên địa biến sắc.

Cuồng Phong gào thét, kinh đào phách Lãng.

Tất cả mọi người trên Thánh Đảo đều bị tiếng động khổng lồ này thức tỉnh.

Long Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn bờ biển, mâu quang từ từ tối sầm lại: “Huyền tôn chi cảnh! không ngờ hắn lại đột phá vào lúc này!"

“Huyền tôn? Thế gian này lại thêm một cao thủ đáng sợ!" Vân Khê chân mày nhẹ chau lại, không biết nên thay Hách Liên Tử Phong cao hứng, hay là nên thay thế gian này lo lắng.
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại