Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 60: Tiểu Mặc là đội trưởng tiểu đội duy trì trật tự

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 60: Tiểu Mặc là đội trưởng tiểu đội duy trì trật tự

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Trong vòng ba ngày, đám người Vân Tiểu Mặc ở Thánh Cung đã học xong căn bản, biết cách dùng Thánh Ngữ trong giao tiếp đơn giản hằng ngày như chào hỏi, hỏi đường, tự giới thiệu, vân vân. Bọn chúng vốn là bốn đứa trẻ chọn ra từ những đứa xuất sắc, cho nên khả năng học tập đặc biệt mau, đã gặp qua, nghe đến, đều không quên được.

Hôm nay, vừa học xong lớp dạy Thánh Ngữ, Vân Tiểu Mặc liền đuổi theo Phương Chung hỏi thăm tin tức.

“Phương sư huynh, ta muốn gặp Phù trưởng lão, huynh có thể mang ta đi gặp ông ấy không?" Trong lòng hắn vẫn nhớ việc tìm Long trì cho Tiểu Bạch, đáng tiếc ở đây ba ngày, hắn cũng không có cách nào đi, ngoài viện thủ vệ nghiêm ngặt, hắn không dám tự tiện xông vào, trước mắt chỉ có thể tìm Phù trưởng lão, bảo hắn mau chóng thực hiện lời hứa.

Phương Chung nghe vậy, nhướng mày, sắc mặt rất kém: “Ngươi muốn gặp Phù trưởng lão? Vân Tiểu Mặc ngươi phải biết rõ thân phận cùng hoàn cảnh hiện tại của mình, ngươi cùng lắm cũng chỉ là đệ tử mới nhập môn, ngươi cho rằng Phù trưởng lão là người ngươi muốn gặp thì gặp sao? Hay là, ngươi muốn lợi dụng quan hệ với Phù trưởng lão, rồi trở thành trường hợp đặc biệt?"

“Nhưng là Phù trưởng lão đã từng đồng ý với đệ, cho Tiểu Bạch đến Long trì …" Vân Tiểu Mặc nhu nhu cái miệng nhỏ nhắn.

“Long trì?" Phương Chung như thể nghe được truyện hài hước nhất trần đời, cười ầm lên, châm chọc nói: “Cho nên mới nói, trẻ con chính là trẻ con, đã không biết lại còn ngây thơ, ngươi cho rằng Long trì là nơi nào? Ngươi muốn đi liền đi? Nói cho ngươi biết, Long trì chính là một trong những cấm địa của Thánh Cung, chỉ có thân phận trưởng lão, tôn giả trở lên mới có tư cách đi vào. Ngươi muốn đi Long trì, chờ khi nào ngươi trở thành tôn giả hãy nói"

“Bất quá ta nhìn ngươi muốn lên đến tôn giả, phỏng chừng ít nhất cũng phải chờ 15 16 năm nữa, cũng có khi a, ngươi cả đời này cũng không làm được tôn giả. Ta khuyên ngươi vẫn là không nên suy nghĩ xa xôi, mơ mộng linh tinh, thực tế một chút, luyện tập võ công cho tốt, Thánh Cung chúng ta không nuôi phế nhân"

Phương Chung ở trong viện này coi như lão nhân từng trải, phàm là có đệ tử mới vào cung, đều do hắn dạy dỗ. Bình thường các đệ tử mới rất là cung kính, mỗi người ít nhiều gì đều tặng hắn một chút vàng bạc, coi như tiền biếu. Mà khi ba đứa nhỏ này tới, hắn liền ý thức được, muốn kiếm vàng trên người chúng, là không có khả năng, cho nên từ khi bắt đầu nhìn thấy chúng, hắn đều chưng ra vẻ mặt thối, cực kì không thân thiện.

Đừng nhìn hắn ở đây hết sức ngang tàng, kì thật trong số các đệ tử Thánh Cung, hắn chỉ có thể xem như hạng chót, cho dù ở trong này bắt nạt người mới, gặp các đệ tử khác, hắn ngay lập tức liền biến thành rùa rụt cổ. Không có biện pháp, ở Thánh Cung, cái được coi trọng là thực lực, công phu hắn kém, sao dám không cúi đầu trước mặt người khác chứ?

“Phù trưởng lão rõ ràng đáp ứng rồi, người lớn các ngươi vì cái gì nói không giữ lời như vậy?" Cái miệng Vân Tiểu Mặc vểnh ngược tới trời rồi, rất là uỷ khuất, nếu không phải bởi vì Long trì, hắn mới không thèm đến cái nơi quỷ quái này.

“Đó là Phù trưởng lão đáp ứng ngươi. Có bản lĩnh thì ngươi đi tìm hắn đi!" Phương Chung phất phất tay áo, khinh thường rời đi.

“Thì bây giờ không phải là đang đi tìm hắn sao? Ngươi lại không chịu mang ta đi gặp hắn…" Vân Tiểu Mặc trừng mắt nhìn bóng dáng tên kia rời đi, oán giận cũng theo đó mà lên.

Lúc này, ngoài viện tiến vào một đội người, đi đầu là một người Vân Tiểu Mặc nhận ra, chính là người mấy ngày trước bị giam phòng tối, Tống Tu. Hôm nay Tống Tu thực sự rực rỡ hẳn ra, mặc vào phục sức dành cho đệ tử cao cấp ở Thánh Cung, phía sau còn có một tiểu đội tay sai đệ tử, cũng coi là một loại uy phong.

Hắn chắp hai tay sau lưng, thong thả bước đến trước mặt Vân Tiểu Mặc, cúi đầu híp mắt đánh giá thằng bé, tầm mắt hạ xuống một chút, dừng ở cái túi áo phình to, ánh sáng loé lên dưới đáy mắt.

Bởi vì Vân Tiểu Mặc là đệ tử mới nhập môn, cho nên mặc trên người chính là trang phục đệ tử sơ cấp giản dị nhất, chỗ cổ áo cùng viền tay áo đều thêu hoa văn đặc trưng của Thánh Cung. Trang phục Thánh Cung chủ yếu lấy màu trắng làm chủ đạo, phân chia theo cấp bậc thân phận, phần lớn dựa vào hoa văn khác nhau thêu trên cổ áo và tay áo. Ví dụ như đệ tử sơ cấp, chỉ có một cái hoa văn trọc lóc, mà đệ tử cao cấp, ngoại trừ một cái hoa văn chuyên thuộc ra, bên cạnh còn thêu một vòng mặt trời đỏ. Mặt trời đỏ thêu bên hoa văn càng nhiều chứng tỏ địa vị ở Thánh Cung của người đó càng cao.

Chú ý tới tầm mắt đối phương dừng ở nơi Tiểu Bạch ẩn thân, Vân Tiểu Mặc nhướng mày cảnh giác, ngẩng đầu nhìn lại hắn, cái miệng nhỏ nhắn nhếch nhếch, không rõ lắm âm mưu thực sự của đối phương.

Tống Tu liếc xéo hắn, một lúc sau, hắn kéo khoé môi, mỉm cười nói: “Vân Tiểu Mặc, ngươi muốn gặp Phù trưởng lão sao?" Khi hắn đi vào, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của Phương Chung và Vân Tiểu Mặc, nhất thời mưu kế liền nảy ra.

“Ừ" Vân Tiểu Mặc gật đầu, nhìn Tống Tu đột nhiên cười với hắn, hắn chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, đáy lòng rối loạn.

Tống Tu lại nói: “Cung chủ sắp xuất quan, phân phó rất nhiều trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão đi họp bàn, Phù trưởng lão cũng đến đó rồi, đoán chừng mấy ngày tới ngươi không gặp được ông ấy đâu"

“Vậy rút cuộc ta lúc nào mới có thể gặp ông ấy?" Vân Tiểu Mặc rất là rối rắm.

“Xem chừng còn phải đợi thêm mấy ngày, cụ thể thế nào, ta cũng không biết chắc" Tròng mắt Tông Tu đảo một cái, đột nhiên hạ giọng nói: “Bất quá nếu ngươi cảm thấy buồn, muốn xuất cung đi chơi một chút, thì ta có biện pháp nha"

“Xuất cung?" Vân Tiểu Mặc trong lòng vừa động, có chút động tâm. Nơi này vừa buồn vừa nhàm chán, hắn cũng rất muốn ra ngoài mua sắm, lúc tới thấy phong cảnh ven đường không tồi, cũng rất náo nhiệt, hắn rất là muốn đi.

“Ngươi có biện pháp gì?"

Tống Tu thấy hắn động tâm, trong lòng vui vẻ, giống như anh em tốt mà khoác vai hắn, khom người ghé sai tai hắn nói: “Mấy ngày nay ta tốn không ít tâm tư tạo lập quan hệ với đội trưởng tiểu đội duy trì trật tự, hiện tại ta cùng hắn không khác gì anh em với nhau."

Chính xác là, ngày ấy sau khi bị giam vào phòng tối, hắn hao hết tâm tư hối lộ đội trưởng tiểu đội duy trì trật tự mới làm cho gã thả hắn ra trước. Dĩ nhiên, tin tức truyền ra là hắn bị giam phòng tối một ngày một đêm, nhưng thực chất là hắn đã sớm về phòng ngủ của mình tiêu dao khoái hoạt. Ai bảo hắn ở Thánh Cung giao thiệp rộng, hơn nữa lại có chút của cải đây?

“Ta nói với ngươi, tiểu đội duy trì trật tự hiện tại đang nhận người, nếu ai có thể được tuyển, gia nhập tiểu đội, là có thể thường xuyên ra vào cung, đi tuần tra trên đường lớn. Bây giờ ta đang tính đi báo danh, đeo tên đội viên rồi, về sau muốn ra ngoài lúc nào, chỉ cần báo hội trưởng đại ca một tiếng, là có thể theo đám bọn hắn xuất cung đi tuần tra. Ngươi nếu như cũng muốn tự do xuất cung ý mà …thì cùng ta đi ghi danh đi, tiểu đội tuyển thành viên, chỉ nhìn thực lực mạnh yếu, không xem tuổi tác cấp bậc"

“Thật có thể không?" Vân Tiểu Mặc hồ nghi theo dõi hắn, tổng cảm thấy hắn không có lòng tốt như vậy “Ngươi không phải là không ưa ta sao? Tại sao lại muốn giúp ta?"

Tống Tu chột dạ ho nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Trước kia ta đúng là không thích ngươi, nhưng mà bây giờ chúng ta đã là sư huynh đệ, ta nhập môn so với ngươi sớm hơn, là sư huynh của ngươi, sư huynh chiếu cố sư đệ, là lẽ thường phải làm nha"

Vân Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái, còn đang do dự, liền bị Tống Tu ôm vai, kéo rời khỏi viện.

Bởi vì đi cùng Tống Tu, cho nên lúc xuất viện, hầu như không ai ngăn cản, Tới chỗ tiểu đội duy trì trật tự, từ báo danh đến xét duyệt, đều phi thường thuận lợi, rất nhanh, hai người liền nhận được phù hiệu thành viên tiểu đội duy trì trật tự, đó là một cái dây lụa màu đỏ, bên trên thêu năm chữ “Đội duy trì trât tự", hai người đem phù hiệu buộc vào tay phải, tuyên bố thân phận của mình.

Sau khi sắp xếp ổn thoả xong, đội trưởng phát biểu:

“Kỷ lý cô lỗ ….Kỷ lý cô lỗ ….Vân Tiểu Mặc …Tống Tu…Kỷ lý cô lỗ…"

Vân Tiểu Mặc chỉ nghe được mỗi tên mình cùng Tống Tu, ngoài ra một chữ cũng không biết, sau đó trong tay liền được đưa tới một tấm bài gỗ, mặt trên viết sáu chữ đỏ to oành “Yêu Thánh Ngữ, nói Thánh Ngữ", sáu chữ to này hắn xem là hiểu liền.

“Tại sao đưa ta cái này?" Vân Tiểu Mặc không hiểu ra sao, nhìn quanh một vòng, bên trong tiểu đội của bọn họ có tổng cộng bảy người, xếp hàng từ cao đến thấp, hắn là người cuối cùng, cũng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng là những người khác cũng không có nhận bài tử, vì sao chỉ có một mình hắn nhận? Hắn rất là khó hiểu.

Tống Tu đứng ngay phía trước hắn, hạ thấp âm thanh, nhỏ giọng giải thích: “Mỗi tiểu đội, đều phải chọn ra một đội trưởng tạm thời, hiện tại mọi người chọn ngươi làm đội trưởng, đội trưởng đương nhiên phải cầm bài tử, đây là vinh hạnh của ngươi"

Hắn vừa nói, vừa cười trộm trong lòng.

Bởi vì nơi bọn họ muốn tuần tra hôm nay, là một con phố loạn nhất trên Thánh Đảo, người dân nơi đó ngư long hỗn tạp, chuyện đánh nhau ẩu đả xảy ra như cơm bữa, còn thường xuyên chết người, là nơi tất cả đội viên của tiểu đội duy trì trật tự không muốn đi nhất. Hôm nay vừa nghe nói phải đi Tu La phố, mọi người liền ai cũng không chịu nhận chức vị đội trưởng lâm thời. Bởi vì mấy lần trước đi, mấy vị đội trưởng không ai thoát khỏi cảnh bị người Tu La phố đánh tới chết. Thánh Cung phái người đi quản chế, đáng tiếc cũng không có hiệu quả, Tu La phố vẫn như cũ là Tu La phố, không có gì thay đổi.

Nếu mọi người ai cũng không muốn đảm nhiệm chức vị tiểu đội trưởng, như vậy trách nhiệm nặng nề này chỉ phải rơi vào người cái gì cũng không biết lại thoạt nhìn cứng đầu cứng cổ- Vân Tiểu Mặc.

Đang mơ mơ màng màng, Vân Tiểu Mặc vẫn chưa kịp làm rõ tình huống hiện tại thì đã bị bắt tiếp nhận chức tiểu đội trưởng, dẫn mọi người xuất phát. Đầu vai hắn mang tấm bài “Yêu Thánh Ngữ, nói Thánh Ngữ", trên tay phải đeo phù hiệu đội trưởng đội duy trì trật tự, dẫn đầu đội ngũ, hiên ngang đi ra ngoài.

Hắn bộ dáng nhìn rất đáng yêu, rước lấy không ít người qua đường vây xem, mọi người vẫn là lần đầu tiên thấy người nhỏ tuổi như vậy được làm đội trưởng tiểu đội duy trì trật tự, không khỏi ngạc nhiên, bàn tán xôn xao.

Vân Tiểu Mặc thật vất vả xuất cung, đối với mọi chuyện bên ngoài, tràn ngập tò mò, khi thì chạy bên này, lúc lại nhảy sang bên kia, nhìn quanh khắp nơi. Bởi vì hắn là đội trưởng, các đội viên tạm thời đều phải nghe hắn, cho nên hắn chạy bên này, các đội viên cũng chỉ có thể chạy bên này, hắn nhảy bên kia, bọn chúng cũng chỉ có thể nhảy theo tới bên kia.

Trên phố Thánh Đảo, bởi vậy liền xuất hiện một tình cảnh tức cười như thế này, môt đứa nhỏ năm tuổi đeo tấm bài “Yêu Thánh Ngữ, nói Thánh Ngữ", bỗng nhiên chui vào tiệm bánh bao nào đó nhìn, rồi lại bỗng nhiên lẻn vào quán đường nhân xem, mà một chuỗi người đi phía sau hắn, xếp thành hàng, giống như một con rắn dài chạy theo.

“Đội trưởng, Kỷ lý cô lỗ ……Kỷ lý cô lỗ…." Có đội viên chịu không được nữa, liền thử mở miệng nhắc nhở hắn đi đến Tu La phố.

“Cái gì?" Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, nháy mắt mấy cái, một câu cũng nghe không hiểu.

“Đội trưởng, Kỷ lý cô lỗ….Kỷ lý cô lỗ…." Đội viên kia lại lặp lại một lần.

Vân Tiểu Mặc vẫn là lắc đầu “Nga, nghe không hiểu"

Đội viên kia nóng nảy, trực tiếp từ trong miệng tuôn ra một câu phi Thánh Ngữ: “Đội trưởng, chúng ta hẳn là nên đi Tu La phố nha"

Vân Tiểu Mặc hai mắt trừng lên, tay nhỏ bẻ phấn nộn chỉ vào hắn, dùng một ít số từ đơn trong Thánh Ngữ mà hắn biết được, bắt đầu thực hiện chức trách của tiểu đội trưởng đội duy trì trật tự:

“A, không nói Thánh Ngữ….Bắt lại! Phòng tối!"

Đội viên cả người ngây ra, làm sao chỉ trong một lát, hắn lại bị phán giam phòng tối rồi?

“Đội trưởng, …Kỷ lý cô lỗ….Kỷ lý cô lỗ…" Hắn thử vì chính mình giải thích, hắn đây không phải là vì nhắc nhở đội trưởng, nên mới không nói Thánh Ngữ sao?

Vân Tiểu Mặc tỏ vẻ cực kì nghiêm túc, quơ quơ tấm bài trong tay trước mắt tên kia: “Không nói Thánh Ngữ….Phòng tối"

Đội viên xanh cả mặt, bất chấp tất cả, lại không dùng Thánh Ngữ nói: “Đội trưởng, cho ta một cơ hội nữa đi, chúng ta đều là người chấp pháp, muốn bắt thì phải bắt người khác, cớ sao lại bắt người trong nhà?"

Nhóm đội viên còn lại cũng gật gật đầu, tỏ vẻ hùa theo.

“Vậy được rồi! Nếu mọi người đồng ý chỉ bắt người khác, không bắt người nhà, vậy từ giờ trở đi, tất cả mọi người đều không cần nói Thánh Ngữ nữa"

Vân Tiểu Mặc thở ra, nhất thời thoải mái hơn nhiều, cái trò nghẹn không thể nói này cũng thật mệt.

“Đúng rồi, chỗ nào có thể mua ngựa gỗ? Đi đường nhiều rất mệt a, chúng ta mua một con ngựa gỗ đi, đi ngựa gỗ tuần tra, không phải càng oai sao?"

Không đợi các đội viên đang trợn mắt há mồm kịp hoàn hồn xong, Vân Tiểu Mặc đã mở chân hướng đến cửa hàng đối diện chuyên bán ngựa gỗ từ từ đi tới.

Tống Tu nhíu lông mày, mắt lạnh híp lại, âm thầm đánh một cái chủ ý.

“Ngươi hỏi hắn, một con ngựa gỗ hết bao nhiêu bạc?" Vân Tiểu Mặc chỉ chỉ vị đội viên vừa rồi, ý bảo hắn tiến hành mặc cả với lão bản bán ngựa gỗ.

Lão bản nhìn đoàn người bọn họ, chú ý tới trang phục cùng phụ hiệu trên tay áo, liền đoán được thân phận của đối phương. Người trên đảo đối với đội duy trì trật tự luôn có một cảm giác sợ hãi vô hình, bởi vì bọn họ thường xuyên tuần tra trên đường, chỉ cần thấy có người không vừa mắt, liền liền tìm cách vu cho tội không nói Thánh Ngữ rồi nhốt vào phòng tối. Nếu muốn được thả ra hay thả ra trước thời hạn, đều phải đút bạc.Tóm lại, đối dân thường mà nói, đội duy trì trật tự đều là không thể trêu vào.

Nhưng mà bây giờ nhìn người dẫn đầu chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lại không nói Thánh Ngữ, trong lòng lão bản tràn ngập nghi vấn.

Đội viên bị điểm tên, chỉ có thể buồn bực chấp nhận, cùng lão bản thương lượng.

“Đội trưởng, lão bản nói, mỗi con ngựa gỗ giá không giống nhau, hỏi ngày rút cuộc muốn mua loại ngựa giá nào?" Không có biện pháp, ai bảo lão nhân gia tiểu đội trưởng nhà hắn không hiểu hết Thánh Ngữ? Hắn đành phải đảm đương vai trò phiên dịch.

Vân Tiểu Mặc nhìn khắp nơi, ngựa gỗ đặt ở bên ngoài kì thật cũng không nhiều, chỉ có bốn con. Hắn xem qua từng cái xong, nhìn trúng một con ngựa gỗ có kí hiệu ba ngôi sao, chỉ ra một ngón tay be bé nói: “Con kia bao nhiêu tiền?"

“Lão bản nói, con kia giá khá cao, hắn đề nghị đội trưởng mua loại đánh dấu một hình tròn, đó là do cửa hàng bọn họ tự sản xuất ra, công năng đầy đủ, hơn nữa là xe mở mui, thích hợp hóng gió"

Vân Tiểu Mặc liếc qua một cái, ghét bỏ chau cái mũi, lắc đầu nói: “Quá xấu, ta thích con kia cơ"

“Đội trưởng, lão bản nói, con đó chỉ cần một vạn lượng"

“Một vạn lượng? Đắt như vậy?" Vân Tiểu Mặc hếch cái miệng nhỏ nhắn, tay sờ sờ nhẫn trữ vật, không tha nói: “Không giảm giá sao?"

“Lão bản nói, nể tình chúng ta là người của đội duy trì trật tự, sẽ giảm cho chúng ta chín phần trăm."

“Chín phần trăm? Thế mà cũng là giảm sao?" Vân Tiểu Mặc bất mãn chớp mắt vài cái, nghĩ thầm lão bản này như thế nào so với mẫu thân còn keo kiệt hơn?

“không mua"

Lão bản và hội viên nghe hắn nói như thế, cùng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, rất nhanh liền bị câu tiếp theo cũng hắn làm cho nghẹn chết.

“Ta thuê đi, ta thuê ngựa gỗ của ngươi, thời gian một ngày"

“Như vậy cũng được?" Lão bản bị hắn ảnh hưởng, một câu phi Thánh Ngữ bất giác thốt ra.

Lúc này ánh mắt Vân Tiểu Mặc sáng lên, ngay lập tức đưa bài gỗ giơ ra, dùng Thánh Ngữ nói: “Không nói Thánh Ngữ! Bắt lại! Nhốt phòng tối"

Lão bản cả người khẽ run rẩy, hoá ra chỉ cho châu quan phóng hoả, không cho dân chúng đốt đèn?
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại