Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 55: Thiên Tuyệt uy vũ, tấn chức Huyền tôn!

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 55: Thiên Tuyệt uy vũ, tấn chức Huyền tôn!

" Định—-"

Thanh âm lạnh lùng thốt ra từ miệng Long Thiên Tuyệt, mâu quang sắc bén như phi đao hướng thẳng về phía thân ảnh màu đỏ, một cổ khí thế mãnh liệt kinh người từ áo bào bùng phát, hắn bay lên, cả khuôn mặt bỗng dưng ngửa lên, như hắn chính là Chiến thần từ viễn cổ đi tới!

Cả ngọn núi lay động vừa dưới chân hắn, mà hắn chính là chúa tể của thiên hạ, nắm trong tay quyền sanh sát.

Trong không khí, khí lưu bắt đầu vặn vẹo, dừng lại.

Thân ảnh màu đỏ cách hắn không quá một bước, bỗng dưng dừng lại, không có cách nào đi về phía trước một tấc.

Trong vòng mười bước, thời gian, không gian hết thảy ngưng trệ!

Trong vòng mười bước, hắn chính là chúa tể vạn vật!

Huyền tôn chi cảnh, không gian biến đổi!

Hắn, đột phá!

Ánh mắt Độc Cô Kiêu đột nhiên thay đổi, vô số ý niệm hoảng sợ hiện lên trong đầu hắn, một kiếm khách, tốc độ chỉ cần chậm một chút, thì tánh mạng của hắn liền trực tiếp bị uy hiếp, nhưng hiện tại, cả người hắn đều bị định trụ, mất đi năng lực hành động, kết quả như thế, tương đương với trực tiếp tuyên bố cái chết của hắn!

Hắn vạn lần không ngờ được, Long Thiên Tuyệt lại tấn chức vào lúc này, hắn càng không tưởng được, nhờ vào cuộc giao chiến kịch liệt trong khoảng thời gian ngắn ngủi kia, đã kích thích Long Thiên Tuyệt, khiến cho hắn rốt cục phá tan bức tường cản trở, nhảy lên đến Huyền tôn chi cảnh.

Huyền tôn chi cảnh, ở Ngạo Thiên đại lục cơ hồ có thể quét sạch thiên hạ.

Cho đến lúc này, cả Ngạo Thiên đại lục, người bước vào Huyền tôn chi cảnh, tổng cộng chỉ có hai người, mà bây giờ, lại thêm người thứ ba!

Hai mươi lăm tuổi tấn chức Huyền tôn, đủ để cho mọi người trong thiên hạ nhìn theo bóng lưng hắn. Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục, chỉ có hắn là người trẻ tuổi nhất, có đủ tiềm lực để tấn chức Huyền tôn, Thiên Long tôn giả ngày xưa, Lăng Thiên Cung tôn chủ hôm nay, hắn chính là một kỳ tích, một truyền thuyết, một ngôi sao chói mắt nhất!

" Huyền tôn chi cảnh?! Hắn cư nhiên đột phá!" Dạ Thập Thất từ trước đến giờ vốn là người thâm trầm ổn trọng, giờ phút này cũng không cách nào bình tĩnh nữa rồi, một đôi con ngươi trừng lớn như sắp lòi ra. Ngửa đầu nhìn thân ảnh mặc y giống như chiến thần, trong đôi mắt hắn hiện ra tia sáng điên cuồng, tâm tình kích động khó có thể ức chế.

Vân Khê dù thần sắc rất trấn định, nhưng tim cũng đang khẽ run, hắn thật sự thành công! Nàng đã sớm biết, hắn nhất định sẽ thành công!

Dạ Hàn Nguyệt trực tiếp vui thích địa kêu lên: “Quá chấn động rồi! Thì ra là đây chính là thực lực của Huyền tôn chi cảnh, hoàn toàn có thể sánh ngang với nội của ta."

Cấm địa Thánh cung, giờ phút này đang có một gã hạt y* quần áo nam tử ngồi bế quan, hắn tĩnh tọa ở một tấm bệ hình rồng được làm từ bạch ngọc, cả người khí thế nguy nga, giống như một pho tượng phật viễn cổ, khiến người ta ngước mắt nhìn lên. Song nhìn kỹ, chung quanh Phật tượng quanh quẩn một tầng bóng tối nhàn nhạt, không phải là màu vàng thánh khiết, mà là màu đen tràn đầy tà khí. (*quần áo màu nâu)

Thật giống như cảm nhận được cái gì, hắn phút chốc mở mắt ra, đôi con ngươi tinh duệ thâm trầm hiện ra một đạo ánh sáng kinh người, mang theo nhiệt độ nóng rực cùng lực xuyên thấu, bất luận cái gì đều không thể ngăn cản nó, vừa chạm vào nó liền bị đốt cháy!

" Huyền tôn! Rốt cuộc là người nào tấn chức rồi?"

" Mặc kệ là ai, cũng đều trở thành chướng ngại ngăn ta thống nhất thiên hạ! Người nào ngăn ta, đều phải chết!"

Cả thạch thất quanh quẩn lời của hắn, thanh âm không ngừng vang lên kích động, cuối cùng tiêu thất trong vô hình….

Ở một góc của Đông Lăng quốc, trên cánh đồng hoang vu bát ngát, có một cái giếng cổ ngàn năm bị hai cây Hòe thụ bao lấy. Khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, ngẫu nhiên có chim bay làm kinh động nơi đây, mới có thể lưu lại mấy tiếng chim hót nhỏ vụn.

Bỗng nhiên, một cái đầu trồi lên trên mặt giếng cổ, tóc bạc ẩm ướt hổn độn, che lại phân nửa bộ mặt người này, thấy không rõ dung mạo hắn, chỉ có thể mơ hồ thấy được giữa mái tóc bạc ẩm ướt kia, là một đôi mắt lóng lánh hữu thần, bên trong sâu lắng thâm trầm, như chứa đựng tang thương, nhìn lần nữa, lại thấy sự giảo hoạt khó che dấu được, giàu dư vị.

Hai tay của hắn vung lên trên mặt nước, trong đó cầm chặt một quả trứng to to, phải dùng hai tay hợp lại, mới có thể đem nó vững vàng địa cầm lấy. Nếu để người ngoài nhìn thấy, chỉ xem nó như một quả trứng không chút thu hút, chẳng qua so với những quả trứng thường thì to hơn một chút

Người nọ vừa cẩn thận cầm lấy quả trứng, vừa ngửa đầu nhìn về miệng giếng, thở dài một hơi nói: “Đầu năm nay, Huyền tôn cũng không còn giá trị nữa rồi, lão già ta đây biết phải sống thế nào cơ chứ?"

Hắn lại cúi đầu nhìn quả trứng lớn trong tay, oán niệm nói: “Cái vật nhỏ này, nước lửa bất xâm, lão phu hoàn toan không cách nào nắm giữ được ngươi."

Hắn tung người nhảy, phút chốc bay khỏi miệng giếng, phủi phủi những giọt nước trên người, đưa mắt nhìn về phía hoàng cung Đông Lăng quốc, nhắm được mục tiêu, tinh thần dường như từ từ vui thích dần lên: “Được rồi, hay là đi xem Tiểu bảo bối của lão phu một chút đi, lâu rồi không thấy hắn, rất nhớ hắn. Lão già ở Thánh cung kia nếu để ý đến Tiểu bảo bối, cũng phải xem lão phu có đáp ứng hay không!"

Hắn lắc lắc ống tay áo, không thấy hắn có những động tác gì khác, sau một khắc, người đã bay ra ngoài trăm bước, càng lúc càng xa, trong chớp mắt tựu biến mất ở cuối cánh đồng bát ngát.

Kèm theo việc Long Thiên Tuyệt tấn chức, hai vị cường giả cường đại nhất Ngạo Thiên đại lục, cũng vì đó mà xuất đầu lộ diện.

Gió nổi mây bay!

Trận tỷ võ vẫn còn tiếp tục……

Độc Cô Kiêu dường như đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động, trở thành cá trên thớt, mặc người chém giết.

Long Thiên Tuyệt xuất đôi song chưởng, khí thế mạnh mẽ phóng ra từ thân thể hắn, trong chốc lát, toàn bộ Song Tử Phong đều bị bao phủ trong khí thế của hắn.

Giờ phút này, nếu hắn dùng kiếm, một chiêu liền dễ dàng đâm thủng tim đối phương, hoặc chém đứt đầu kẻ nọ. Nhưng mà hắn không làm vậy, hắn chỉ khẽ khép tay thành quả đấm, xuất một chưởng!

“A—"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng tận đỉnh núi.

Mặc y thân ảnh như diều đứt dây, bay lên không trung, bay thật xa thật xa, rồi thẳng tắp rơi xuống.

Tiếng kêu của hắn vang vọng liên hồi, như tiếng trống trận, nặng nề khiến tâm người xao động.

Độc Cô Kiêu bị đánh bại, hoàn toàn bị bại!

Nếu hỏi hắn đến tột cùng vì sao thua, chỉ có thể nói, hắn thật thiếu may mắn. Nếu hắn có thể ăn hai viên Cửu chuyển Thái cực đan trước trận đấu, có lẽ kết quả liền chẳng như vậy, nhưng ai biết được?

Không thèm để ý đến sinh tử của Độc Cô Kiêu, Long Thiên Tuyệt thu hồi khí thế, nhanh chóng đi đến chân núi, hắn đã thủ hạ lưu tình, về phần Độc Cô Kiêu có thể sống sót hay không, chỉ có thể tùy theo số mệnh.

Thấy Long Thiên Tuyệt đang đi về phía mình, Vân Khê lắc đầu, nàng còn đang bị vây trong trạng thái hoảng hốt, tưởng mình đang mơ.

Thực lực như vậy, làm mọi việc đều dễ như bỡn, thật sự quá kinh người, thực khiến người ta chấn động.

Đến khi nào, nàng mới có thể có được thực lực đó?

Vân Khê chăm chú nhìn hắn, bên trong mắt đẹp tràn đầy sùng bái cuồng nhiệt không chút che dấu.

“Chúng ta đi thôi." Long Thiên Tuyệt không nói gì thêm, đến gần nàng, hướng nàng dịu dàng cười, khẽ véo lấy mũi nàng, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tiêu sái rời đi.

Vân Khê mặc hắn nắm, cả người dường như còn bị vây trong trạng thái hoảng hốt, quên luôn phản ứng.

Dạ Thập Thất nhìn bóng hai người dần rời đi, dần thu lại thần sắc chấn động, hài lòng vuốt vuốt cằm.

Không quan tâm thắng thua, thâm trầm ổn định, phong nhã hào hoa, thanh niên tài giỏi như vậy, khiến người ta vô cùng hâm mộ cùng tán thưởng. Có lẽ, thời của bọn họ đã qua rồi, tương lai của Ngạo Thiên đại lục, đã đến lúc giao đến tay đám thanh niên trẻ tuổi rồi.

Dạ Hàn Nguyệt thấy Vân Khê đi rồi, một tiếng từ giã cũng không nói, đáy lòng ẩn ẩn có chút mất mác:"Thập Thất gia gia, hai người Vân tỷ tỷ đã đi mất, chúng ta làm gì bây giờ?"

Dạ Thập Thất cười thâm trầm, nói:"Trở về thôi! Cũng đến lúc chúng ta nên trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ. Đi, mang theo Độc Cô Kiêu, ba chúng ta cùng nhau về thôi."

Dưới chân núi Song Tử Phong, Độc Cô Kiêu đập vào một cái hố đất, giữa màn bụi hiện ra thân hình. Hắn choáng váng, hoa mắt một trận, chỉ cám thấy trời mênh mông sương mù, sao mây chồng chéo lên nhau mà bay, mắt của hắn chẳng chống đỡ được nữa rồi, rốt cuộc nhắm nghiền hai mắt, ngất đi.

Ở một góc hoàng cung Đông Lăng quốc.

Ngự hoa viên, Bách Hoa đình.

Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hai đứa nhóc, hiếm lắm Vân Tiểu Mặc mới hào phóng lấy ra những bảo bối trân quý trong nhẫn trữ vật của mình và cả trong chiếc nhẫn trữ vật của Tống Tu, cho lũ bạn thân mến cùng xem xét.

“Tiểu Mặc, ngươi thật lợi hại! Cư nhiên có nhiều thứ tốt như vậy!" Khuôn mặt Nam Cung Anh lộ lên biểu tình khoa trương, đối với một bàn đầy bảo vật, hai mắt tỏa sáng.

“Tiểu Mặc, hạt châu này thật xinh đẹp, tặng cho ta được không?" Tuy trong miệng là hỏi, nhưng trong tay thì trực tiếp cầm lấy một viên dạ minh châu, nhét vào túi của mình, kia chính là bảo vật mà Tiểu Mặc cướp được từ Nhị phu nhân Tư Đồ gia, hiện tại lại rơi vào túi người khác.

Hồi sau, nàng càng không quên nói một câu:"Lần tới khi bắn chim, còn có thể dùng tới."

Vân Tiểu Mặc khe khẽ liếc mắt nhìn túi áo cuae Nam Cung An, nàng lại muốn dùng Dạ Minh Châu loại thượng từa đi ném chim, thế thì thật đau lòng a! Ai, dù sao nàng cũng là bạn tốt của mình, nếu đòi lại, không cho nàng, tựa hồ rất không phóng khoáng.

" Anh Tử, khối ngọc này so với kia hạt châu đẹp mắt nhiều, ngươi không muốn khối ngọc này sao."Vân Tiểu Mặc chọn lấy một khối Ngọc Thạch không quá trân quý, muốn đổi lấy Dạ Minh Châu.

Nam Cung Anh nhặt Ngọc Thạch lên, xoay qua xoay lại mấy lần đánh giá, cau mày nói: “Màu của khối ngọc này không đẹp, chẳng qua nếu như Tiểu Mặc tặng ta…, ta đây đành miễn cưỡng nhận lấy đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc nhất thời đen một vòng, nàng cư nhiên chê nó xấu, hơn nữa rất là không khách khí, cầm lấy một viên Dạ Minh Châu của hắn còn không đủ, còn muốn lấy thêm của hắn một khối ngọc thạch…..Thật quá thiệt thòi cho hắn a!

Vội vàng đem tất cả bảo vật mình sở hữu thu vào chiếc nhẫn trữ vật, đáy lòng Vân Tiểu Mặc có chút trống trải, không vì cái gì khác, chính bởi vì vô duyên vô cớ liền mất một viên Dạ Minh Châu cùng một khối Ngọc Thạch.

Không phải là hắn keo kiệt, thật đấy!

Nếu tiểu đồng bọn của hắn phải khổ sở vì nghèo, hoặc là giống như hảo hài tử Trịnh Nam không chút động dung vì bảo vật, hắn tuyệt đối nguyện ý chia sẻ chút bảo vật. Nhưng Anh Tử là ai? Anh Tử là Tiểu công chúa Nam Hi quốc, nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó cho bằng được. Dạ Minh Châu cùng Ngọc Thạch rơi vào trong tay của nàng, chỉ cần không bao lâu nàng đã chơi chán, sau đó vứt đi đâu cũng chẳng biết, nàng vốn là một tiểu nữ chuyên phá sảng, bảo vật như vậy rơi vào trong tay của nàng, chỉ có bị phá hư.

Hắn đau lòng a!

Tà tà liếc khuôn mặt nhỏ bé của Nam Cung Anh không tim không có phổi, Vân Tiểu Mặc xoay mắt, nói: " Anh Tử, không bằng chúng ta đi chơi trò chơi đi?"

Nam Cung Anh nghe vậy, vui vẻ địa vung lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vỗ tay kêu lên vui mừng nói: “Tốt! Chơi trò gì?"

Lúc này, Hiên Viên Nghễ Nhi cùng Tào Trì hai người vừa vặn đi ngang qua đó, nghe được thanh âm Nam Cung Anh kêu lên vui mừng, tiến lên trước hỏi thử.

" Các ngươi muốn chơi trò gì? Ta có thể chơi cùng được không?"Hiên Viên Nghễ Nhi cười nhàn nhạt, nắm tà váy, ưu nhã đi vào Bách Hoa đình.

Tào Trì trên mặt không vui, làm sao đi đâu cũng có thể thấy tiểu tử thúi kia vậy? Bất quá thấy biểu muội vào đình, hắn cũng chỉ đành vào theo.

" Chúng ta không muốn cùng chơi đùa với ngươi!"

Nam Cung Anh thấy Hiên Viên Nghễ Nhi, bản năng sinh ra một loại cảnh giác, kia thuần túy là hai nữ tử đang tranh giành với nhau, ai bảo hai người tính tình đều cao ngạo như nhau cơ chứ?

Bất đồng chính là, Nam Cung Anh cao ngạo, chẳng qua là ngoài mặt, nàng cho là mình sanh ở hoàng tộc, là người ưu việt, cho nên nàng không muốn cùng người bình thường kết giao bằng hữu, hơn nữa thấy thân thế của đối phương ngang hàng với nàng, mọi phương diện so với nàng còn xuất sắc hơn, trong nội tâm nàng khó tránh khỏi sinh ra ghen tỵ với cùng không vui, nhưng nàng cũng chính là kẻ ngoài miệng không buông tha người, nhưng tuyệt đối không có ý gì xấu.

Hiên Viên Nghễ Nhi thì vừa vặn ngược lại với nàng, cao ngạo của nàng ta vốn từ trong xương mà ra, nàng ta không cần thân phận hoàng tộc của mình, cũng nguyện ý kết giao bằng hữu với người không ở trong hoàng tộc, nhưng nàng ta có yêu cầu rất cao khi lựa chọn bằng hữu, đối phương phải có sự thông minh cùng năng lực ngang nàng, nếu không được vậy, nàng xem đối phương thấp hơn nàng ta một bậc. Nàng ta rất có lễ phép, cũng rất có gia giáo, tuyệt đối sẽ không làm trò người trước mặt người mà mắng chửi đối phương, hay cố ý hạ thấp đối phương, nhưng trong nội tâm của nàng chính là khinh thường đối phương, đó là một loại cao ngạo trong xương tủy, dù ai cũng không cách nào thay đổi.

Vân Tiểu Mặc mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có thể đánh giá khả năng của người khác, có thể xem đó là khả năng thiên bẩm đi. Vì vậy, nếu bàn về kết giao bằng hữu, Vân Tiểu Mặc thích kết giao cùng Nam Cung Anh đơn thuần, không có tâm tư gì hơn, bởi vì cùng nàng kết giao, hắn không cần suy tư quá nhiều, phòng bị cũng ít, hỉ nộ ái ố của nàng toàn bộ đều viết ở trên mặt, rất dễ dàng thấu hiểu. Hiên Viên Nghễ Nhi thì không như vậy, thật sự nàng rất thông minh, rất có khả năng, thậm chí có lúc hắn cảm giác mình theo không kịp ý nghĩ của nàng, càng không thể nhận biết nàng đến tột cùng lúc nào cao hứng, lúc nào mất hứng. Cần phải dụng tâm để đoán được tâm tư người khác, nhưng nếu làm bằng hữu với họ, thật sự là quá mệt mỏi, quá cực khổ rồi, đây cũng là lí do Vân Tiểu Mặc đối với Hiên Viên Nghễ Nhi xa cách, không thân thiết giống như cùng Nam Cung Anh và Trịnh Nam.

Trong đình đột nhiên có thêm hai người, Vân Tiểu Mặc mấp máy miệng, từ chối cho ý kiến.

Hiên Viên Nghễ Nhi ảm đạm cười, đối với việc Nam Cung Anh thẳng thắng cự tuyệt như vậy, một chút cũng không để vào mắt.

" Nhiều người chơi mới vui! Ta giỏi chơi rất nhiều trò, bình thường ta chơi rất hiếm khi thua!"

Nam Cung Anh vừa nghe, trong lòng nhất thời nhộn nhạp, lòng háo thắng nhất thời trào dâng, muốn tranh cao thấp với nàng ta một phen.

“Vậy chúng ta thi với nhau, xem thử ai có thể thắng!"

" Được, ta vui lòng phụng bồi." Chất giọng thánh thót như cũ vang lên, giọng điệu nắm chắc phần thắng.

Nam Cung Anh gấp gáp thúc giục: " Tiểu Mặc, ngươi mau nói! Rốt cuộc chúng ta nên thi cái gì?"

Vân Tiểu Mặc liếc trái ngó phải nhìn hai người, suy tư nói: “Chúng ta chơi trò đấu trí đột nhiên thay đổi đi!"

" Cái gì gọi là đấu trí đột nhiên thay đổi?"

" Cái gì gọi là đấu trí đột nhiên thay đổi?"

Nam Cung Anh và Hiên Viên Nghễ Nhi hai người cùng lúc nói.

Không chỉ các nàng tò mò, Trịnh Nam cùng Tào Trì cũng tò mò dựng tai lên.

Vân Tiểu Mặc kiên nhẫn giải thích: “Đấu trí đột nhiên thay đổi chính là một trò chơi có chút xảo quyêth, đáp án của nó không phải là những thứ thường ngày chúng ta hay nghĩ, các ngươi cần động não, nghĩ thật kĩ."

Tào Trì là người đầu tiên đứng ra phản bác: “Làm gì có loại trò chơi này? Không phải ngươi đang đùa chúng ta đấy chứ? Khi chúng ta ở Ngạo Thiên quốc, trò gì chúng ta cũng chơi rồi, duy nhất chưa từng chơi đấu trí đột nhiên thay đổi gì đó."

“Đó là do ngươi kiến thức hạn hẹp? Tiểu Mặc nói có, thì chính là có, không có cũng phải có!" Nam Cung Anh ngang ngược nói, hiện tại, nàng đang mù quáng sùng bái Vân Tiểu Mặc, xem hắn là vị thần chẳng ai có thể ngăn cản.

Không muốn đấu võ mồm với đồ đầu đất, Tào Trì là vô luận như thế nào cũng không muốn mất mặt trước mặt biểu muội, vươn ngực, ngẩng đầu nói: " Tốt, bản thân ta muốn xem một chút, rốt cuộc hắn có thể hỏi được cái vấn đề gì mà không thể trả lời theo lẽ thường."

Hiên Viên Nghễ Nhi không để ý đến cuộc tranh cãi của hai người kia, tay nhỏ bé nâng quai hàm, tinh tế cân nhắc, mỉm cười nói: " Nghe qua có vẻ rất thú vị, quy tắc của trò chơi là gì?"

Đôi con ngươi của Vân Tiểu Mặc khẽ lưu chuyển, ánh mắt rơi vào túi áo phình to bên hông Tào Trì, chỉ thoáng liếc qua, không dừng lại quá lâu, hắn bình tĩnh nói: “Quy tắc là như vầy, ta đặt câu hỏi, các ngươi trả lời, nếu như các ngươi trả lời đúng, ta liền lấy ra một bảo vật, làm phần thưởng. Nếu như các ngươi trả lời sai, vậy các ngươi xuất ra bảo vật, nộp cho ta! Như thế nào?"

" Nghe có vẻ không tồi."Hiên Viên Nghễ Nhi hơi hơi vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý, dù sao tùy tiện lấy một món trên người nàng, đều là bảo vật, không sợ thua không trả nổi. Huống chi, nàng tự tin, nàng tuyệt sẽ không thua.

Vân Tiểu Mặc nghiêm túc liếc Tào Trì một cái, hướng hắn khoe hàm răng sạch sẽ, hắn ta mới là đối tượng quan trọng mà hắn muốn “chiếu cố".

Tào Trì nhận thấy ánh mắt của hắn, cảm thấy bị khiêu khích, hắn ngẩng cằm lên, hừ nói: “Chơi thì chơi, chẳng lẽ ta đây không biết chơi sao?"

Vân Tiểu Mặc lại quét mắt một vòng, nếu Hiên Viên Nghễ Nhi cùng Tào Trì đều đáp ứng, Nam Cung Anh cùng Trịnh Nam hai người có thể xưng là người mình, tự nhiên là sẽ không có cái gì dị nghị. Sau khi nhất trí thông qua, hắn trước hết điểm tên Nam Cung Anh, nói: " vậy trước tiên từ Anh Tử bắt đầu đi, ngươi làm người đầu tiên phô diễn khả năng cho mọi người xem nha."

Nam Cung Anh là người đầu tiên được điểm tên, nhất thời mừng rỡ không khỏi, khinh khinh hướng về phía Hiên Viên Nghễ Nhi vứt một cái ánh mắt thực vênh váo, nhưng lại không nghĩ tới, là người đầu tiên trả lời, không hẳn là chuyện tốt, ngược lại đó là người chịu thiệt thòi nhất a.

Vân Tiểu Mặc không chớp mắt lấy ra một bảo vật, đặt ở trên bàn, nói: " Anh Tử, nếu như ngươi trả lời đúng câu hỏi, kiện bảo bối này sẽ là của ngươi. Nếu như ngươi trả lời sai…."

Nam Cung Anh đại đại liệt liệt ngắt lời hắn, nói bằng giọng không hề gì: “Sai thì kệ sai! Chẳng lẽ Tiểu Mặc thật sự muốn lấy bảo vật của ta sao?"

Vân Tiểu Mặc giơ tay lên lau mồ hôi, quả nhiên không thể cùng dã man nữ giảng đạo lý, dạ minh châu của hắn a.

" Anh Tử, nếu đã chơi, mỗi người đều phải tuân thủ quy tắc của nó, nếu như ngươi không tuân thủ quy tắc, vậy ngươi rút lui đi."Vì dạ minh châu của mình, Vân Tiểu Mặc quyết định thẳng thừng ra tay với nàng.

Nam Cung Anh cong cong cái miệng nhỏ nhắn, bất đắc dĩ móc ra mới Ngọc Thạch mới vừa lấy được, nặng nề đặt ở trên bàn đá: “Nha, vầy cũng có thể đi?"

Vân Tiểu Mặc giương mắt nhìn Ngọc Thạch kia, ánh mắt lại tà tà địa hướng túi quần nàng mà nhìn, thật ra thì hắn vẫn thích Dạ Minh Châu hơn a.

Kệ đi, Ngọc Thạch liền Ngọc Thạch đi, nhiều lắm là hỏi nàng mấy vòng.

Hắn hắng giọng một cái, bắt đầu ra câu hỏi: “Anh Tử là người thứ nhất trả lời, ta đây ra câu hỏi đơn giản một chút."

Nam Cung Anh nghe vậy, mặt mày cười tươi như hoa, Tiểu Mặc quả nhiên đối với nàng rất tốt.

" Xin hỏi, có một con gà trống ở trên nóc nhà đẻ trứng, ngươi nói trứng gà có từ bên trái rơi xuống hay là bên phải xuống?

Nam Cung Anh còn chưa ngừng cười, chợt nghe đến một câu hỏi như vậy, nàng không khỏi mơ màng. Nhắc tới vấn đề đơn giản cũng là thật rất đơn giản, nàng chỉ cần trả lời bên trái hay là bên phải là được rồi, nhưng vấn đề là, gà trống nếu đẻ trứng, rốt cuộc từ bên nào rơi xuống, nàng như thế nào biết được? Nàng có bao giờ quan sát gà trống đâu?

" Bên trái? Không đúng, không đúng, chẳng lẽ là bên phải? Cũng không đúng, cũng không đúng, ngươi chờ một chút, để cho ta suy nghĩ thật cẩn thận..."Nàng cũng thật cơ trí, vừa trả lời vấn đề, vừa quan sát sắc mặt Vân Tiểu Mặc, cố gắng rút ra manh mối từ đó.

Đáng tiếc a, Vân Tiểu Mặc vốn di truyền từ cha hắn bản tính gặp chuyện mặt không đổi sắc, ưu điểm là chẳng quan tâm hơn thua, cho nên đại đa số thời điểm, trên mặt của hắn đều là một vẻ mặt, hoàn toàn không thấy được manh mối gì.

Ba người còn lại ở đó cũng thử nghĩ về vấn đề này, câu hỏi này thực rất đơn giản súc tích, nhưng rốt cuộc đáp án là gì a…."

Đôi mắt đẹp của Hiên Viên Nghễ Nhi khẽ xoay vài vòng, đột nhiên phì cười ra tiếng, đáp án đã đoán ra được rồi.

Vân Tiểu Mặc âm thầm địa liếc nàng một cái, trong lòng thầm u ám, cô gái nhỏ này thông minh như vậy, như vậy nhất định có thể trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng nếu nàng thật trả lời được, vậy mình chẳng phải sẽ gặp xui xẻo sao?

Không được! Như vậy tuyệt đối không thể cho nàng chơi trò này!

Đôi con ngươi linh động lưu chuyển, liếc về phía Tào Trì, chỉ thấy hắn đang vắt hết óc suy tư, rối rắm nghĩ về vấn đề gà với trứng.

Vân Tiểu Mặc sờ sờ cằm, âm thầm gật đầu, đáy mắt nổi lên ánh sáng giảo hoạt.

Nam Cung Anh bên này vẫn quan sát vẻ mặt Vân Tiểu Mặc, đột nhiên thấy hắn gật đầu, nàng nhất thời mừng rỡ, chẳng lẽ là nàng đã đoán đúng? Từ từ, nàng mới vừa nói bên nào cơ?

Đúng, là bên phải!

Nàng không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên.

" Là bên phải!"

Vân Tiểu Mặc cong cong khóe môi, cười đến rất ngọt ngào: “Ngươi xác định? Không thay đổi đáp án chứ?"

Nam Cung Anh mãnh liệt gật đầu tựa như trống bỏi: “Không thay đổi nữa!" Thần sắc tự tin, thật giống như đã nắm chắc phần thắng. Hắn đã gật đầu, làm sao có thể không đúng chứ?

Vân Tiểu Mặc đang chờ những lời này của nàng, tuyên bố đáp án: “Đáp án chính xác là, gà trống không biết đẻ trứng, cho nên, ngươi trả lời sai!"

Thuận tay, hắn nhanh chóng thu hồi Ngọc Thạch, sợ nàng đột nhiên chơi xấu không thuận theo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Anh cứng đơ, quanh người nàng nổi lên khí âm, bão táp dần tới trong yên lặng.

Vân Tiểu Mặc nhìn bộ dáng kia của nang, gáy không nhịn được chợt lạnh, có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, Nam Cung Anh chép miệng, sau đó lớn tiếng cho lên: “Tiểu Mặc, ngươi gạt ta! Ngươi mới vừa rõ ràng gật đầu."

Vân Tiểu Mặc vô tội địa lắc đầu: “Đây là trò chơi, chúng ta phải tuân thủ quy tắc của nói, ta làm sao có thể nêu đáp án cho ngươi chứ?"Rõ ràng là một mình ngươi suy nghĩ nhiều rồi, lầm tưởng đó gợi ý của hắn, điều này có thể trách ai.

" Lần này là không tính, ta còn muốn đoán một lần nữa!"Nam Cung Anh" ba " địa hạ xuống, đem Dạ Minh Châu nện lên trên bàn, khiến Tiểu Mặc đau lòng.

" Lần này nên đơn giản một chút, không cho ra câu hỏi khó như vậy, ta làm sao biết gà trống nó sẽ không đẻ trứng đây? Nó làm sao lại vô dụng như vậy? Gà mái có thể đẻ trứng, nó lại không thể đẻ trứng, thật là vô dụng! Đáng đời nó khi bị người nướng ăn!"

Vân Tiểu Mặc run run khóe miệng, đối với suy nghĩ của nàng, hắn thật sự không dám khen tặng.

" Được rồi, vậy thì ra lại vấn đề đơn giản."Vân Tiểu Mặc trong đầu suy nghĩ một phen, nói, " xin hỏi, nếu như một cây kim rớt xuống biển rộng, làm sao bây giờ?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Anh nhất thời nở hoa, ha ha, cái vấn đề này đúng là đơn giản hơn nhiều, nàng không chút nghĩ ngợi liền trả lời: “Đương nhiên là đem vớt lên!"

Ba tiếng phì cười lần lượt vang lên.

Trịnh Nam không dám đắc tội vị cô nãi nãi nhỏ này, cho nên nén cười, đứng ở một bên. Hiên Viên Nghễ Nhi che miệng cười khẽ, cũng không muốn thẳng thừng khiến nàng ta xấu hổ, bởi vì muốn nàng ta xấu hổ, thật sự chẳng chút khó khăn.

Tào Trì sẽ không nghĩ nhiều như vậy, lạnh giọng cười nhạo nói: “Ngươi thử nhảy xuống biển tìm xem, nếu như ngươi có thể đem kim vớt lên, ta liền bội phục ngươi!"

Nam Cung Anh cũng không cho rằng hắn đúng nói: “Mò thì mò! Hoàng gia gia của ta là hoàng đế Nam Hi quốc, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, toàn bộ dân chúng Nam Hi quốc đều nghe theo hắn. Hắn ra lệnh xuống biển mò kim, ai dám không làm?"

Thực là một ý nghĩ quá bưu hãn!

Vân Tiểu Mặc ước chi mình chưa từng quen biết nàn, nếu một ngày kia Nam Hi quốc mất nước, đoán chừng không thoát khỏi có liên quan trực tiếp tới nàn.

Tào Trì không khách khí cười lớn, châm chọc nói: “Ngươi rất giỏi a! Ta đây mỏi mắt mong chờ, xem Hoàng gia gia của ngươi có thể hay không vì một cây kim, triệu tập lực lượng quốc dân đi mò kim đáy biển?"

" Ngươi….Vậy ngươi thử nói xem, đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?" Nam Cung Anh giận đến đỏ mặt, thật quá quắt, cư nhiên giễu cợt nàng!

Tào Trì lúc nãy đã suy nghĩ cái vấn đề này rồi, trên thực tế chỉ số thông minh của hắn cùng Nam Cung Anh không có gì khác biệt, bọn họ sở dĩ có thể được đề cử đi tham gia Thánh đồng tổng tuyển cử, kì thực liên quan mật thiết đến bối cảnh thân phận của bọn họ. Tào Trì coi như là Ngạo Thiên quốc hoàng tộc, cùng hoàng gia liên lạc chặt chẽ, dù hắn là ngốc tử, chỉ cần hoàng đế nói một câu, bảo hắn là thần đồng, hắn chính là thần đồng.

Nam Cung Anh thì càng không cần phải nói rồi, Nam Hi quốc hoàng đế thương yêu nhất chính là vị cháu gái này, nàng muốn núi vàng có núi vàng, nàng muốn tham gia Thánh đồng tổng tuyển cử, ai cũng vô pháp ngăn trở. Ngoài ra, bản thân Nam Cung Anh còn có chút thiên phú, ít nhất trí nhớ của nàng siêu cường, nhớ rõ không dưới trăm bộ sách, chỉ bất quá chính là đầu óc có chút thẳng*, trả lời loại câu hỏi cần suy nghĩ nhiều này, đầu óc nàng khó kịp thích ứng. (*ý là nghĩ theo 1 chiều)

Nam Cung Anh không trả lời được câu hỏi, Tào Trì cũng như nàng không biết gì, hắn nói quanh co nói: “Ta….Cái vấn đề này cũng không phải là hỏi ta, ta vì sao lại phải thay ngươi đoán?"

Nam Cung Anh thật giống như bắt được cái nhược điểm gì, chẳng dễ dàng buông tha nói: “Ngươi căn bản là đoán không ra! Ngươi cũng chẳng thông minh lắm đâi, có bản lãnh ngươi tới trả lời câu hỏi của Tiểu Mặc!"

" Trả lời thì trả lời! Loại câu hỏi này, căn bản không làm khó được ta!"

Đang lúc hai người còn cãi vả, Vân Tiểu Mặc bất động thanh sắc, trước tiên lặng lẽ thu hồi Dạ Minh Châu xinh đẹp của hắn, may là không có bị đập nứt, bằng không thì hắn càng đau lòng.

Anh Tử cũng thiệt là, nữ tử tại sao có thể thô lỗ như vậy?

Những khi như vậy, hắn lại vô cùng hoài niệm Tiểu Tĩnh, vẫn Tiểu Tĩnh ôn nhu đáng yêu nhất, cũng không biết nàng bây giờ có phải là đang đi theo gia gia của nàng trở lại Đoan Mộc Gia tộc hay không? (TC: Mặc Mặc chung tình a…)

" Uy, ngươi ra câu hỏi đi!"Tào Trì không phục địa hướng về phía Vân Tiểu Mặc reo lên.

Vân Tiểu Mặc hoàn hồn, hướng túi áo Tào Trì liếc nhìn: “Bảo vật của ngươi đâu?"

Tào Trì lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt kia thật giống như đang nói…, bất quá chính là một hai bảo vật, hắn có nhiều mà, ai giống như kẻ nào đó thực không phóng khoáng? Chỉ lấy ra một món đồ nho nhỏ đặt trên bàn như vậy.

Vì thể hiện sự hào phóng của mình, hắn cố ý cầm viên Đông châu hảo hạng đặt cược, không hổ là người của hoàng tộc, tùy tiện lấy ra một viên Đông châu, cũng có thể ngang với hạt châu được khảm trên ngân quan của Vân Tiểu Mặc.

Vân Tiểu Mặc nhìn viên châu trong tay hắn, hai mắt hiện ra ngân quang, thật là đồ tốt a!

" Mau đặt câu hỏi đi!"Tào Trì vẻ mặt vẻ đắc ý.

Hiên Viên Nghễ Nhi khẽ nhíu mày, âm thầm lắc đầu, thật là một đứa ngốc! Người ta chẳng qua là tùy tiện cầm một bảo vật tầm thường tới đánh cuộc, mà chính hắn nhưng ba ba địa chủ động đưa lên một viên Đông châu trân quí như vậy, quả thực chính là đầu đất!

Nàng thực bị sỉ nhục khi làm bạn với hắn.

Vân Tiểu Mặc khẽ gõ ngón tay lên cằm mình, suy nghĩ một chút nói: “Ân, câu hỏi của ta là, sáng sớm tỉnh lại, chuyện đầu tiên mọi người đều phải làm là gì?"

" Ngươi cho rằng ta là đầu đất sao? Đương nhiên là rời giường a!" Tào Trì vẻ mặt ngu không ai bì nổi.

" Hẳn phải mở mắt trước mới đúng."Thanh âm Hiên Viên Nghễ Nhi theo sát hắn vang lên, nàng vẫn ngồi ở một bên nghe, đã sớm muốn trổ tài rồi, nhưng vẫn không có tìm được cơ hội trả lời vấn đề, nghe được Tào Trì chưa động não đã trả lời, nàng liền không nhịn được nói ra.

" Mở mắt trước?" Tào Trì vẻ mặt mê mang, cư nhiên đáp án là vậy? Hắn không phục, điều này cũng quá đơn giản đi? Hắn cũng có thể trả lời được.

“Cái này không tính là! Đổi câu khác!" Hắn trực tiếp ăn quịt.

" Ân, vậy câu hỏi thứ hai."Vân Tiểu Mặc không chút khách lấy đi Đông châu.

Tào Trì nóng nảy, vội vàng đưa tay giật lại, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Vân Tiểu Mặc đã đem Đông châu hoàn hảo không tổn hao gì thu vào trong chiếc nhẫn trữ vật.

" Uy, sao ngươi có thể thu lấy hạt châu của ta? Ta nói cái này không tính, đổi lại một câu hỏi khác."

Vân Tiểu Mặc mấp máy miệng, rất bình tĩnh trả hắn một câu: “Xin tuân thủ quy tắc trò chơi."

" Ha ha, ngươi cũng đâu trả lời được đâu? Kém cỏi!" Nam Cung Anh vui vẻ, rốt cục cũng bắt được điểm yếu của hắn, dùng sức mà trêu chọc hắn.

Tào Trì run run nét mặt, hạ quyết tâm, lại từ trong túi quần móc ra một bảo vật, nói: “Ta đây trả lời một câu hỏi nữa, nếu như ta trả lời đúng, ta không cần cái thứ giẻ rách này của ngươi, ta muốn ngươi đem hạt châu của ta trả lại cho ta!"

Vân Tiểu Mặc quan sát bảo vật trong tay hắn, cảm thấy tạm vừa ý, liền gật đầu nói: “Được rồi, ta đây ra câu hỏi thứ hai, có người cầm trứng gà ném tảng đá, vì sao trứng gà không bị vỡ?"

Tào Trì nhất thời ngẩn ra, câu hỏi kiểu gì vậy? Lấy trứng chọi với đá, làm sao có thể không vỡ?

“Ngươi hỏi lại lần nữa đi!"Hắn hoài nghi có phải hay không mình nghe lầm câu hỏi.

Vân Tiểu Mặc hắng giọng một cái, lần nữa lập lại câu hỏi của hắn: “Xin hỏi, có người cầm trứng gà ném tảng đá, vì sao trứng gà không bị vỡ?"

Hiên Viên Nghễ Nhi đứng cạnh khẽ nhếch mi, chân mày từ từ giản ra, trong lòng đã có đáp án.

Tào Trì còn đang trong buồn bực khổ tư, thầm nghĩ tiểu tử đáp án câu hỏi của tiểu tử kia luôn có chút lắt léo, đáp án của câu hỏi này khẳng định cũng không có dễ nghĩ ra, lần này hắn phải cẩn thận một chút, nghĩ thông suốt mới được đáp lời."

Trầm tư suy nghĩ chỉ chốc lát, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên: “A! Bởi vì kia trứng gà kia đã chín!"

Hắn đắc chí, vì sự thông minh tài trí của mình mà cảm thấy tự hào, nghĩ đến bình thường hắn đều ăn trứng chí, cầm trứng gà đã chín đi đập tảng đá, đạp kiểu gì cũng không vỡ! Đáp án này tuyệt đối sẽ không sai, không thể bắt bẻ được!

Chỉ mỗi hắn đắc chí một mình, bốn người còn lại trên đầu đầu đầy hắc tuyến*, trí tưởng tượng của hắn thật là phong phú. *(=.=|||)

Cảm giác được bầu không khí quái dị, Tào Trì cuối cùng cũng thoát khỏi ảo mộng mà hoàn hồn, nhìn mấy người đứng hai bên, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ đáp án của ta không đúng?"

Vân Tiểu Mặc không trả lời câu hỏi của hắn, mà là cơ trí nêu ra một câu hỏi khác: “Ta đây đưa ngươi một cái vấn đề sao, chúng ta đều biết, đông qua, hoàng qua, tây qua, nam qua* đều có thể ăn, cái qua gì gì không thể ăn đây?" (*bí đao, dưa chuột, dưa hấu, bí đỏ)

"

Tào Trì hơi sửng sờ, đang định nghĩ đáp án cho câu này, Vân Tiểu Mặc lại trực tiếp công bố đáp án: “Đáp án dĩ nhiên là sỏa qua!" (*đứa ngốc)

Hiên Viên Nghễ Nhi, Nam Cung Anh cùng Trịnh Nam ba người nhất thời phì cười thành tiếng, Nam Cung Anh cười đến cực kì khoa trương, gục ở trên người Trịnh Nam, cười đến không thẳng thắt lưng được. Thấy Tào Trì bị chỉnh, lo lắng trong lòng từ hồi nãy đã sớm bị ném ra ngoài chín tầng mây, nàng tự ý xem việc Vân Tiểu Mặc chỉnh ác Tào Trì, coi là báo thù thay mình. Vì vậy, sự sùng bái của nàng với Vân Tiểu Mặc càng thêm nhiều, nhưng nước chảy ra biển, cuồn cuộn không dứt.

" Ngươi, ngươi dám trêu chọc ta?" Tào Trì nghẹn đỏ mặt, chỉ vào mũi Vân Tiểu Mặc nói, “Vậy ngươi thử nói xem, đáp án đến tột cùng là cái gì?"

Vân Tiểu Mặc nhếch môi nói: “Đáp án dĩ nhiên là, người nọ là dùng tay trái cầm trứng gà, tay phải ném tảng đá, thử hỏi, trứng gà như thế nào lại vỡ?"

Vừa nói, hắn vừa nhanh tay lẹ mắt thu lấy bảo vật, làm phong phú bảo khố của mình.

" Tay trái cầm trứng gà, tay phải ném tảng đá? Làm sao có thể như vậy?" Tào Trì bị đả kích nặng nề, không muốn tin tưởng đáp án thế nhưng lại khác thường như vậy, hoàn toàn không có trong suy nghĩ của hắn.

Vân Tiểu Mặc thực vô tội nhún vai, nói: “Đúng vậy a! Ta còn hảo tâm lặp lại câu hỏi lần nữa cho ngươi, ta rõ ràng nói chính là ‘có người cầm trứng gà ném tảng đá, vì sao ngồi trứng gà không có bị vỡ’ Là ngươi tự mình nghĩ không thông thấu, không thể trách người khác được.Câu hỏi đơn giản như vậy cũng không biết, thật không biết vì cái gì mà ngươi được chọn lựa tới tham gia Thánh Đồng tổng tuyển cử."

Hắn khoanh tay bày ra bộ dáng tiểu đại nhân, lắc đầu thở dài, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý, bất động thanh sắc địa lặng lẽ rời đình.

Đợi đến lúc những người khác chú ý tới hắn, hắn đã đi khỏi đình được năm sáu bước rồi.

" Tiểu Mặc, ngươi đi đâu vậy? Không tiếp tục chơi trò chơi sao?" Nam Cung Anh đang khiến thực cao hứng, hắn đi, không nhịn được cảm thấy mất hứng.

Hiên Viên Nghễ Nhi khẽ nhíu mi, cũng nói theo: “Ta còn chưa trả lời mà? Làm sao lại không chơi nữa?"Nàng rất có lòng tin, nhất định có thể trả lời các câu hỏi của hắn, ít nhất hắn những câu hỏi lúc nãy, toàn bộ nàng đều có thể đoán được.

Vân Tiểu Mặc nuốt nuốt nước miếng, hắn vì sao lại phải rời đi, còn không phải là sợ nàng trả lời sao? Nàng nếu là nói đúng, chẳng phải sẽ đem bảo vật của hắn lấy đi hết sao? Hắn mới không muốn đâu!

Bảo vật của hắn, ai cũng đừng nghĩ cùng hắn đoạt!

Bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, Vân Tiểu Mặc thật nghiêm túc trả lời: “Tiểu Bạch ở trong phòng một mình, ta không yên lòng, ta phải đi xem nó một chút. Các ngươi tiếp tục chơi đi, không cần phải để ý đến ta."

Hắn không có nói dối, Tiểu Bạch đích xác là một mình đợi ở trong phòng, không chịu ra cửa. Lý do rất đơn giản, bởi vì xiêm y đặc chế cho Tiểu Bạch còn chưa có làm xong, vì tránh khỏi bị chỉ trích do không hợp lễ hoáp, nó quyết định khi còn chưa có nội khố, đành tạm thời không ra khỏi cửa gặp người cho thỏa đáng, bởi vì nó xấu hổ a.

Nhưng là không có Vân Tiểu Mặc, bọn họ còn thế nào chơi? Bọn họ vừa không biết bất kỳ câu hỏi đấu trí nào hết?

Trong đình, bốn người rất là mất hứng.

Vân Tiểu Mặc vừa đi vừa nhảy trở lại cung điện của mình, thắng lợi trở về, tâm tình thật là không tệ.

" A, Tường thúc thúc, sao ngươi ở chỗ này?" Hắn mới vừa vào điện, liền thấy Đông Phương Vân Tường đang đùa với Tiểu Bạch, cả phòng đầu cung nữ thái giám hầu hạ, Tiểu Bạch mắc cỡ nhắm ngực Đông Phương Vân Tường mà chui. Có thể là bởi vì Tiểu Mặc Mặc đối với Đông Phương Vân Tường cảm tình rất tốt, cho nên Tiểu Bạch cũng theo phương châm yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Đông Phương Vân Tường không có bất kỳ bài xích nào, một lớn một nhỏ vậy mà lại đùa giỡn rất vui vẻ.

Nghe được thanh âm Vân Tiểu Mặc gọi mình, Đông Phương Vân Tường từ từ ngước mắt, hắn mỉm cười, đôi mắt ôn hòa khẽ soi Tiểu Mặc từ trên xuống dưới, Vân Tiểu Mặc lập tức cảm thấy như được ánh mặt trời khẽ soi rọi thân mình, ấm áp, rất là ấm áp.

Vân Tiểu Mặc bước mấy bước liền đến trước mặt Đông Phương Vân Tường, ngọt ngào cong cong môi, nở nụ cười.

" Tiểu Mặc, đi nơi nào chơi? Ngươi nhìn xem, đổ đầy mồ hôi."Ngón tay thon dài xẹt qua trán của hắn, lau đi một tầng mồ hôi mỏng, Đông Phương Vân Tường hiện lên ý cười, ánh mắt phá lệ ôn nhu.

Vân Tiểu Mặc lắc mắt qua lại, hắc hắc cười khúc khích nói: “Không có gì." Sự tích vinh quang hôm nay, vẫn không nên hồi báo cho Tường thúc thúc, hắn thực xấu hổ a

Hắn đảo đảo đôi song đồng, tầm mắt rơi vào trên người Tiểu Bạch: " Xiêm y của Tiểu Bạch còn chưa có làm tốt sao? Không có xiêm y, Tiểu Bạch cũng không thể cùng ta ra khỏi cửa mà chơi."

Tiểu Bạch hít mũi một cái, tỏ vẻ nó rất ủy khuất, cũng không phải là sao? Không có xiêm y mạc, nó làm sao có thể mặt dày mà ra ngoài gặp người?

Tầm mắt nhìn thấy vẻ mặt của Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, Đông Phương Vân Tường không khỏi có chút dở khóc dở cười, nói không rõ đến tột cùng là suy nghĩ của Tiểu Mặc quá mức đặc biệt, hay là Tiểu Bạch quá mức thông thái nữa, bọn họ cư nhiên lại khiến việc nhỏ này trở nên rối rắm.

Thế tại sao trước đây hai người bọn họ suốt ngày chạy khắp nơi, giương oai mọi chỗ, lại không nghĩ tới chuyện may quần áo cho Tiểu Bạch mặc, hiện tại lại đột nhiên bắt đầu chú trọng?

Đông Phương Vân thực khó có thể hiểu được tư tưởng của một hài tử cùng một con thú sủng.

Hắn hướng bên cạnh thái giám vẫy vẫy tay: “Chuyện tiểu hoàng tử phân phó, làm tới đâu rồi?"

“Hồi hoàng thượng, đã chuẩn bị xong, nô tài sẽ sai người đi mang tới."

Đông Phương Vân Tường khẽ vuốt cằm.

Liên tục, các cung nữ dâng lên xiêm y xếp nghiêm chỉnh khéo léo thành một hàng, tổng cộng là mười bộ, làm bằng tay nên đặc biệt tinh tế, đủ loại phong cách. Tuy nói là chỉ là may xiêm y cho thú sủng, người trong cung cũng không dám qua loa. Phải biết rằng hoàng thượng vô cùng coi trọng Tiểu hoàng tử, chỉ cần khiến Tiểu hoàng tử vui vẻ, hoàng thượng cũng sẽ vui vẻ, như vậy bọn họ sao lại lo không có phần thưởng đây?

Vân Tiểu Mặc ngạc nhiên nhìn từng kiện xiêm y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười rực rỡ vô cùng.

" Tiểu Bạch, mau mặc thử một chút." Hắn tràn đầy mong đợi.

Tiểu Bạch liền nhảy lên cái khay xiêm y, giơ chân ngắn sờ sờ, qua lại dò xét liễu một phen, đầu nhỏ lắc rồi lại lắc, vui vẻ vô cùng.

" ha ha, thật tốt quá! Tiểu Bạch sau này cũng có xiêm y của riêng mình."

" Tiểu Mặc Mặc, nhanh lên một chút bảo bọn họ cất kỹ, sau này Tiểu Bạch một ngày mặc một bộ, ngày ngày đều mặc quần áo mới!"

Tiểu Bạch cái kia vui vẻ đắc ý a, nó một khi vui vẻ, liền không nhịn được thỏa mãn lăn lộn.

" Tiểu Bạch, mau thử một chút quần áo mới nữa." Vân Tiểu Mặc khẩn cấp địa thúc giục, hắn thật rất mong đợi nha.

" Được được!" Tiểu Bạch đi tới bộ quần áo gần nhất, tiểu trảo bới bới, ngửa đầu nói " Hôm nay sẽ mặc bộ này!"

Vân Tiểu Mặc cười ngọt ngào nói: “Ừ, ta giúp ngươi mặc!"

Đông Phương Vân Tường tĩnh tọa ở một bên, nhìn bọn họ ấm áp hỗ trợ nhau, khẽ nheo mắt, cười dịu dàng. Nếu có thể, hắn hy vọng có thể dốc hết hết thảy, bảo vệ nụ cười tươi sáng hồn nhiên của Tiểu Mặc, bởi vì đó là thứ tốt đẹp nhất hắn thấy, cũng là thứ trân quí nhất trong lòng hắn

Để có thể bảo vệ nó, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, cho dù là cho vượt mọi chông gai, hai tay dính đầy máu tanh, hắn cũng không tiếc.....

Tiểu Bạch mặc vào cái áo nhỏ hoa lệ tinh xảo, đang thẳng lưng hóp bụng đứng nghiêm, lại tưng tưng nhảy cẫng lên, rất giống tiểu hài tử. Nó giống như người mẫu tí hon, mặc áo nhỏ, đi qua đi lại, kêu một tiếng tốt lắm.

Một người một thú sủng, đùa giỡn qua lại một hồi.

Đến khi bọn họ mệt mỏi, Đông Phương Vân Tường kéo Vân Tiểu Mặc ngồi xuống, có một số việc, hắn không thể không trao đổi thật kỹ với Tiểu Mặc.

" Tiểu Mặc, bối cảnh trong Thánh cung rất là phức tạp, Tường thúc thúc sợ ngươi đi Thánh cung sẽ có nguy hiểm. Hay là vẫn nên đừng đi?"

" Nhưng mà Tiểu Mặc muốn đi xem thử! Phù gia gia không phải đã nói rồi sao? Bên trong Thánh cung có long trì, nếu Tiểu Bạch có thể ở long trì tắm rửa ba ngày lời mà nói…, nó sẽ lớn lên nhanh hơn. Tiểu Mặc muốn mang Tiểu Bạch đi Long trì…."

Đông Phương Vân Tường hơi sửng sốt, thì ra là những suy nghĩ trong lòng hắn chính là vì Tiểu Bạch cho nên mới quyết định đi Thánh cung. Một bụng lời nói muốn dùng để khuyên can…, tức khắc đều chắn ngay cổ họng, trong lúc nhất thời không biết nên từ đâu nói đến.

Hắn nhíu mi, nói: “Ngươi đi Thánh cung, đây là chuyện lớn, không bằng trước tạm hoãn, đợi báo việc này cho mẫu thân ngươi, đợi nàng trả lời, ngươi lại đi Thánh cung không muộn.Tường thúc thúc cảm thấy ngươi một mình một người đi vào Thánh cung sẽ rất nguy hiểm, phải biết rằng tại Thánh cung kia, người của Tường Thúc thúc khó lòng xâm nhập, đến lúc đó lại không cách nào bảo đảm được an toàn của ngươi. Nếu ngươi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Tường thúc thúc sẽ rất thương tâm, mẹ ngươi cũng sẽ rất thương tâm, đến lúc đó Tường thúc thúc càng thêm không có cách nào đối mặt với mẫu thân ngươi."

" Sẽ không có nguy hiểm! Hiện tại Tiểu Bạch rất lợi hại, vạn nhất ta thật sự gặp nguy hiểm, Tiểu Bạch có chở ta rời khỏi Thánh cung. Nó chỉ cần khua mình một chút, đax có thể bay ra rất xa, không tới nửa ngày, nói không chừng là có thể từ Thánh cung về tới đây thăm Tường thúc thúc liền."

Đông Phương Vân Tường đưa tay vuốt ve đầu Tiểu Mặc, cười đến bất đắc dĩ, ý nghĩ của hắn không khỏi quá mức ngây thơ. Tiểu Bạch sau khi biến thân, thực lực đúng là tăng cường không ít, nhưng là bên trong Thánh cung tàng long ngọa hổ, không biết cất dấu bao nhiêu cao thủ, sâu không lường được a.
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại