Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 44: Người của Tam đại Thánh Địa đến

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 44: Người của Tam đại Thánh Địa đến

Tư Đồ Khôi cùng mấy vị trưởng lão âm thầm trao đổi suy nghĩ, ngẫm về lời của Vân Khê, chậm chạp không cách nào quyết định.

“Khê Nhi, nàng cần gì giải thích với bọn họ nhiều như vậy? Cây ngay không sợ chết đứng."

Long Thiên Tuyệt vén lại tà áo, thân hình như thương bách cao ngất, ngang nhiên mà đứng.

“Bổn Tôn cùng phu nhân sẽ ở lại Ngâm Phong Lâu một ngày, chuyện hôn sự này có thành hay không, các ngươi tự thương nghị lấy, vô luận kết quả như thế nào, sáng sớm ngày mai Bổn Tôn cùng phu nhân cũng sẽ rời đi. Trước khi đi, Bổn Tôn không ngại nói thẳng, Vân Thanh là người nhà mẹ đẻ phu nhân của Bổn Tôn, đã phàm là người mình, Bổn Tôn sẽ toàn lực hỗ trợ. Ngược lại, nếu có người động tới người của Bổn Tôn, Bổn Tôn cũng sẽ không tiếc hết thảy, làm cho đối phương trả giá thật nhiều!"

Đám người Tư Đồ Khôi nhìn lên dáng người cao lớn của hắn, lại xem đến ngũ quan tinh sảo tuyệt mỹ tản ra khí thế khó tả, cái loại khí phách lãnh ngạo bẩm sinh, áp đảo tất cả thế nhân này, làm tâm của bọn hắn thật sâu rung chuyển.

Đều thuộc hàng trưởng bối lão luyện, bọn họ cũng có cao ngạo của bọn họ, song ở trước mặt của hắn, bọn họ lại không thể không cúi đầu, bởi vì khí thế như vậy, bọn họ không hề có khả năng sánh bằng.

Không hổ là chủ nhân Lăng Thiên Cung, ngày xưa lại chính là Thiên Long tôn giả, vô luận thân phận của hắn biến hóa như thế nào, khí chất trên người cũng chính là một loại bễ nghễ thiên hạ không thay đổi được.

Bọn họ càng ngày càng tin tưởng lời của Vân Khê, ngày xưa hắn chính là Thiên Long tôn giả được mọi người xưng tụng.

Nếu hắn thật là Thiên Long tôn giả, như vậy tin đồn về hắn trên giang hồ chẳng phải không thể tin được sao?

Mọi người còn đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình thì Long Thiên Tuyệt đã nắm bàn tay nhỏ bé của Vân Khê, tiêu sái rời đi. Lời cần nói đã nói, hôn sự có thành hay không, đều xem bọn hắn lựa chọn như thế nào. Đồng ý, như vậy sau này Lăng Thiên Cung chính là hậu thuẫn của Tư Đồ gia tộc, không đồng ý, như vậy thật xin lỗi, đợi nhận lấy sự trả thù của Lăng Thiên Cung đi!

Không thể không nói, tác phong xử sự của hắn rất quyết tuyệt, rất lưu loát, không ướt át bẩn thỉu, nhưng cũng rất hữu hiệu.

Dọc theo đường đi, Vân Khê dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, hai mắt hiện lên hai trái tim.

Nàng chợt phát hiện mình thật sự thích phần bá đạo cùng kiên quyết trong tính cách của hắn, tựa như ngày đó nàng bị thủ hạ của Lãnh Mi Nhi đuổi giết, thiếu chút nữa ăn vào ba viên tăng Huyền đan, tự tổn hại thân thể, sau khi hắn đánh lui sát thủ, đã hung hăng dạy dỗ nàng một trận.

Nàng chẳng những không buồn bực, ngược lại cảm thấy hắn như vậy rất có mị lực, cũng là ở một khắc kia, tâm vì thế mà lay động. Thật không hiểu nổi, chẳng lẽ trời sanh nàng có khuynh hướng thích chịu ngược đãi?

Khóe môi cong thành một đường, Vân Khê đắm chìm trong hồi ức ngày xưa, phát hiện tất cả kỉ niệm đã qua đều rất tốt đẹp và ngọt ngào.

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ bàn tay hắn cũng như độ mạnh yếu của cái nắm tay, chung đụng đã hồi lâu, trong lòng của nàng vẫn là tràn đầy loại rung động giống như mới lần đầu gặp gỡ.

Long Thiên Tuyệt nghiêng mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang tràn đầy ý si, mâu quang từ từ thâm trầm, càng ngày càng sâu u khó dò, nơi sâu nhất chợt lóe lên một tia giảo hoạt.

Nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, lòng bàn tay tăng thêm chút lực, đem tay nàng bao phủ thật chặt, giống như hắn biết mình đang dần dần quấn lấy lòng nàng, hết sức đắc ý, trong lòng từ từ hình thành vô số kế sách dụ vợ.

Hắn chậm rãi yêu thương nàng, để nàng càng ngày càng lún sâu, để lòng hư vinh của hắn càng ngày càng được thỏa mãn.

Vân Khê còn đang mơ màng trong ý nghĩ ngọt ngào, đâu biết toan tính dưới đáy lòng hắn?

Trên đường chính người đến người đi, đột nhiên một đôi nam nữ xuất hiện, nam tử thân mặc hắc bào nhẹ nhàng, cao lớn tuấn tú, nữ tử vận một thân xích y* thêu hoa, váy áo thanh tao toả sáng, sự xuất hiện của bọn hắn, thật giống như một bức tranh mỹ lệ đầy nhu tình mật ý, chỉ một thoáng làm cho cả con đường như tươi mới, tràn đầy sức sống. Nữ tử thân mật kéo tay nam tử, trên dung nhan tuyệt sắc toả ra ánh sáng hạnh phúc ngọt ngào, nam tử thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn nàng, song đồng đen nhánh lấp lánh ánh sáng nhu hòa, một cảnh tượng như vậy, vô luận người nào thấy, cũng sẽ bị sự ngọt ngào cùng hạnh phúc này bao lấy. (*y phục màu đỏ)

Nhưng mà cũng có ngoại lệ.

Ở nơi gần cửa sổ của lầu hai Ngâm Phong Lâu, một gã nam tử vận xích y đứng gần cửa sổ, nhìn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt góc cạnh sắt nét, giống như đao kiếm, tuấn dật vô song, trong đôi mắt lạnh lóe lên vẻ tàn nhẫn. Nhìn kỹ, có thể phát hiện, một đôi hàn mâu thẳng tắp kia đang chăm chú chiếu vào trên người hắc bào nam tử, đáy mắt lướt tinh quang lạnh lùng, vẻ mặt như băng sương tháng chạp thật lãnh khốc.

Phía sau hắn, một lão giả áo xám, hơn năm mươi, thần sắc thong dong, khí định thần nhàn. Nhận thấy được tầm mắt xích y nam tử đang chuyên chú, cho nên theo tầm mắt hắn nhìn xuống dười, trên đường chính là một đôi nam nữ phá lệ nổi bật, thật giống như một đôi thần tiên quyến lữ, làm cho người ta không nhịn được hâm mộ.

“Quen sao?" Lão giả thuận miệng hỏi.

Xích y nam tử híp lại mắt, lặng yên không nói, tròng mắt đen tràn ra lũ lũ ánh sáng lạnh lẻo, bí hiểm.

Lão giả không thú vị, sờ sờ lỗ mũi, đối với sự vô lễ cùng lãnh mạc của xích y nam tử như đã nhìn quen không trách.

Đang trên đường chính đi lại, Long Thiên Tuyệt nhạy cảm, cảm thấy một đạo ánh mắt bất thiện đang ngó chừng hắn, theo quán tính ngẩng lên đầu, men theo ánh mắt nhìn lại, lại chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn xoay người, biến mất ở cửa sổ. Mặc dù như thế, hắn vẫn nhìn thấy một bên mặt như ngọc của xích y nam tử, ở dưới ánh mặt trời xẹt qua một đạo u quang, tràn đầy sát khí lạnh lẽo. Hắn hơi ngẩn ra, đáy lòng dâng lên một dự cảm xấu, cảm thấy có chuyện gì không ổn sắp phát sinh.

“Thiên Tuyệt, cây trâm này đẹp không?" Vân Khê vừa vặn nhắm vào một cây trâm ngọc, quay đầu hỏi, phát hiện hắn đang ngẩng đầu liếc về phía chỗ khác, không khỏi hiếu kỳ.

“Thiên Tuyệt, sao vậy?"

Long Thiên Tuyệt ổn định lại tinh thần, xóa đi dự cảm xấu trong lòng, lắc đầu cười yếu ớt nói: “Không có gì. Nàng nhìn trúng cái gì, cho ta xem."

Vân Khê không có tra cứu, đem cây trâm ngọc đưa đến trước mặt hắn, lắc lắc, nhẹ cười nói: “Như thế nào? Đẹp không?"

Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày nhẹ giơ lên, quay đầu hướng đồ trang sức đeo tay liếc một cái, lại mang tới một cây trâm khác làm từ hắc ngọc, không đáp hỏi ngược lại: “Nàng thấy cây trâm này sao, thử nghĩ người như thế nào thích hợp đeo?"

Vân Khê không hiểu chuyện gì, nhận lấy cây trâm từ trong tay của hắn, tinh tế đánh giá một phen, thuận miệng nói: “Trâm ngọc này là dùng cho nam nhân, thoạt nhìn bình thường, không nổi bật, tuy nhiên lại có phong cách riêng. Người dùng loại trâm ngọc này, nội tâm nhất định là cao ngạo, tựa giống như chàng!" Nàng giảo hoạt cười một tiếng, nghiêng đầu liếc về phía hắn, hắn. Không có bất kỳ hoa văn tô điểm nào, mộc mạc đơn giản, song chính vì càng đơn giản, đeo ở trên người hắn, lại càng thêm cao quý mà ưu nhã.

Long Thiên Tuyệt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bất đắc dĩ cười khẽ, đúng vậy a, hắn làm sao quên mất, loại trâm ngọc này chính là loại hắn dùng a? Chẳng biết tại sao, nhìn loại trâm ngọc này, trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt một người. Đã có bao lâu, không có gặp lại hắn rồi? Lần trước từ biệt, hắn nhất định trở về bế quan, dụng tâm tu luyện võ công.

Phát hiện hắn đang xuất thần, Vân Khê bất mãn chép miệng, hung hăng ngắt tay cánh hắn, nói: “Nghĩ gì thế? Ta phát hiện chàng hôm nay có điểm lạ a?"

Long Thiên Tuyệt vươn cánh tay duỗi ra, dễ dàng đem nàng ôm vào trong ngực, trên mặt hiện lên ý cười nói: “Nàng nghĩ nhiều, ta chỉ là đang nghĩ, nên mua cây trâm nào a?"

“Đều mua a! Mỗi ngày đổi lấy một cái khác nhau!" Vân Khê cười một tiếng.

Nụ cười Long Thiên Tuyệt như sóng gợn nhẹ nhàng nhìn nàng: “Vậy nàng giúp ta búi tóc."

“Tốt." Hạnh phúc giương mi, Vân Khê thống khoái mà đáp ứng, vì phu quân mình búi tóc, vừa là thú vị, vừa là một chuyện hạnh phúc, cớ sao lại không làm?

Gần nơi cửa sổ, một ánh mắt lại kéo tới, lộ ra sát khí đang ẩn dấu, cùng không khí hạnh phúc ngọt bên này tạo thành hai cực đối lập.

“Á!"

Trên người bị đụng phải, Vân Khê theo tiếng than cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên ngã trên mặt đất, đang nhíu mày, vuốt vuốt cái mông của mình.

Thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, thân hình mảnh mai, da trắng nõn, ngũ quan non nớt xen vào chút vẻ thành thục của nam tử, tuy nhiên đã có thể nhìn ra chỉ vài năm nữa, thiếu niên này tuyệt đối là một mỹ nam tử tuấn mỹ trác tuyệt. Bên cạnh hắn túi hạt dẻ cùng mứt hoa quả đều bị rơi vãi trên mặt đất, hắn cúi đầu nhìn thức ăn trên mặt đất bị rơi đi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng khẽ vểnh lên, rất là khả ái. (Chir: Ak, tiểu mĩ-mĩ-mĩ…..*nước miếng lại chảy*)

Vân Khê nhìn thiếu niên, không khỏi liên tưởng tới Tiểu Mặc ở Đông Lăng quốc xa xôi, đáy lòng dâng lên một cổ trìu mến, đưa tay về phía hắn.

Thiếu niên ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt thuần khiết khẽ chớp chớp, khóe môi đột nhiên kéo lên, lộ ra nụ cười thuần túy trong sáng, nhẹ nhàng kêu lên: “Cám ơn tỷ tỷ xinh đẹp!"

Bàn tay thiếu niên hướng nàng, mượn lực đạo trên tay nàng, từ trên mặt đất bò dậy, hai mắt vẫn như cũ dừng lại ở thức ăn rơi trên đất, cái miệng nhỏ nhắn khẽ dẩu lên.

Vân Khê nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn kia, thật không đành lòng, từ trong lòng ngực móc ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay của hắn: “Cho ngươi, lại đi mua cái khác a." Nhìn quần áo trên người hài tử thật bất phàm, hẳn là nhi tử nhà có tiền, bất quá cũng khó đảm bảo mọi hài tử gia thế giàu có mà ra cửa đều mang theo bạc, cho nên nàng vẫn là hảo tâm cho hắn một thỏi bạc. Bình thường mà nói, thiện tâm của nàng hiếm khi bộc phát, hôm nay bởi vì thấy hắn, nhớ đến con của mình, đột nhiên mẫu tính nổi lên, coi như là thiếu niên này gặp may mắn đi.

Thiếu niên cúi đầu nhìn thỏi bạc trong tay mình, chân mày thanh tú lại nhíu càng chặt hơn, hắn gãi gãi đầu, thần sắc xấu hổ, nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ta không biết đường đi, không nhớ rõ ta mới vừa tử nơi nào mua rồi, ngươi có thể dẫn ta đi không?"

Vân Khê cúi đầu nhìn túi hạt dẻ, lại nhìn cách đó không xa ở phố đối diện có cửa hàng hạt dẻ, cái trán nhịn không được rơi đầy hắc tuyến, không thể nào a, mới đi vài bước, hắn đã quên đường đi rồi? Cõi đời này thật có người mù đường như vậy sao?

Long Thiên Tuyệt híp mắt đánh giá thiếu niên, ánh mắt sắc bén thấy được ngọc bội hắn đeo trên hông, hoa văn trang trí trên ngọc bội là loại rất đặc thù, mà loại hoa văn ấy kia đủ khiến hắn giật mình. Hắn khẽ chạm dưới đầu vai Vân Khê, dùng ánh mắt làm ám hiệu, lại lập tức mở miệng nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi mua."

Vân Khê theo tầm mắt của hắn nhìn lại, cũng nhìn thấy ngọc bội kia, nàng hơi ngơ ngẩn, không hiểu được hắn đến tột cùng là ám chỉ cái gì. Hoa văn trên ngọc bội kia đúng là rất đặc biệt, chẳng qua là nàng hoàn toàn không biết được, chẳng lẽ thiếu niên này có lai lịch không hề tầm thường sao?

Khó được thấy Long Thiên Tuyệt đối đãi người lạ nào đặc biệt như thế, tâm nàng cũng trở nên tốt hơn, mỉm cười đánh giá thiếu niên, hỏi: “Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì? Từ đâu tới đây?"

“Ta tên là Dạ Hàn Nguyệt, tỷ tỷ xinh đẹp, còn ngươi?" Thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái cười.

“Dạ Hàn Nguyệt?" Vân Khê bừng tỉnh đại ngộ, khó trách nhìn hắn có chút quen thuộc, Dạ Hàn Nguyệt, Dạ Hàn Tinh, chắc là người cùng gia tộc đi, cho nên Long Thiên Tuyệt mới đối với hắn đặc biệt như thế.

“Ta tên là Vân Khê, ngươi có thể gọi ta Vân tỷ tỷ." Vân Khê cười yếu ớt nhìn hắn, thiếu niên này so với huynh trưởng hắn thật đơn thuần khả ái hơn nhiều lắm.

“Vân tỷ tỷ hảo! Di, cái tên này rất quen thuộc, ta thật giống như nghe được ở nơi đâu rồi….." Dạ Hàn Nguyệt gắng sức nhớ lại, nhưng vẫn không thể nhớ ra, đến tột cùng mình nghe được cái tên này ở nơi đâu.

Vân Khê nhẹ nhàng cười một tiếng, có lẽ là từ huynh trưởng hắn nghe tới a?

“Ngươi không phải là người bản sứ đi? Sao lại tới đây?"

“Ta đi theo Thập Thất gia gia tới, người đang ở Ngâm Phong Lâu chờ ta, ta mới vừa mua đồ ăn vặt xong, sau đó tìm không thấy Ngâm Phong Lâu. Vân tỷ tỷ, ngươi biết Ngâm Phong Lâu ở nơi nào không?" Dạ Hàn Nguyệt gãi gãi đầu, hiện lên một nụ cười ngại ngùng, thật là đơn thuần.

“Ngâm Phong Lâu?" Vân Khê nhẹ câu mi tâm, lại quay đầu nhìn về phía đại môn tửu lâu bên phải, trên đại môn chính là ba chữ “Ngâm Phong Lâu" thật to tựu phát sáng bắt mắt trên cửa hiệu, nàng im lặng không nói gì.

Đứa nhỏ này thật quá ngớ ngẩn! Nàng lắc đầu thở dài, làm sao người từ Tam Đại Thánh Địa tới lại ngớ ngẩn như vậy chứ?

“Hàn Nguyệt, tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi Ngâm Phong Lâu, nhưng trước tiên ngươi nói cho tỷ tỷ, ngươi tại sao lại tới đây?" Người của Tam đại Thánh Địa xuất hiện ở nơi này, sợ là có chuyện trọng yếu, nàng rất là tò mò.

“Nga, Tam đại Thánh Địa chúng ta nhận được tin tức, nói có người tự tiện sử dụng thần khí, phá hư quy tắc của Ngạo Thiên đại lục, cho nên Dạ sứ giả phái Thập Thất gia gia đến đây kiểm tra đối chiếu chân tướng sự thật."

Vân Khê trong lòng cả kinh, chẳng bao giờ nghĩ tới bởi vì mình sử dụng thần khí, làm kinh động người của Tam đại Thánh Địa. Đây thật là phiền toái lớn!

“Nếu thật sự có người tự tiện sử dụng thần khí, người của Tam đại Thánh Địa sẽ xử trí như thế nào?"

“Tự tiện sử dụng thần khí, đây chính là trọng tội, sau khi trải qua thẩm tra của các bình phán trong Tam đại Thánh Địa, sẽ phái Hắc Phạt sứ giả đến đây bắt người, áp giải tới Huyễn Dạ Tinh Hải, tiếp nhận xét xử công khai, sau khi căn cứ vào các nguyên do xảy ra, các nguyên lão Tam đại Thánh Địa sẽ thương nghị, cuối cùng xác định xử trí người này như thế nào." Nói đến chế độ thẩm nghị của Tam đại Thánh Địa, Dạ Hàn Nguyệt thuộc như lòng bàn tay.

Chân mày Vân Khê nhíu chặt, vừa vặn thấy Long Thiên Tuyệt trở lại, ánh mắt nàng ngưng trọng nhìn về hắn, hắn hẳn là đã sớm biết tự tiện sử dụng thần khí sẽ kinh động Tam đại Thánh Địa sao? Nhưng vì sao hắn chưa nói cùng nàng, là sợ nàng lo lắng hãi hùng sao?

Long Thiên Tuyệt gửi cho nàng một ánh mắt an tâm, giao một phần hạt dẻ cũng mứt quả trong tay cho Dạ Hàn Nguyệt, một phần khác đưa cho Vân Khê, hướng về phía nàng ôn nhu cười một tiếng, ý nói: “Hết thảy có ta! Nàng chỉ để ý ăn thật ngon, hảo hảo chơi, còn lại, không cần phải lo lắng."

Thật không cần phải lo lắng sao?

Vân Khê khó có thể xóa đi tia sầu lo trong lòng.

“Vân tỷ tỷ, ngươi có thể mang ta đi Ngâm Phong Lâu sao? Thập Thất gia gia tìm không được ta, hắn sẽ nóng nảy." Dạ Hàn Nguyệt đang cầm thức ăn trong tay, vui vẻ rạo rực, môi mỏng nhếch nhẹ.

“Ngâm Phong Lâu?" Long Thiên Tuyệt hướng tửu lâu bên cạnh liếc mắt, lộ ra thần sắc chỉ-biết-câm-nín giống Vân Khê, nghĩ thầm một người khôn khéo như Dạ Hàn Tinh, tại sao có thể có một đệ đệ mơ mơ màng màng như vậy?

“Chỗ kia không phải là Ngâm Phong Lâu sao?" Hắn thuận tay chỉ chỉ, dư quang lại chú ý tới nơi gần cửa sổ lầu hai có một lão giả hướng ngoài cửa sổ thò đầu ra, lại hướng bọn họ bên này nhìn tới.

Dạ Hàn Nguyệt theo phương hướng hắn chỉ điểm nhìn lại, khuôn mặt trắng nõn lúc này hiện ra nụ cười sùng bái: “A? Ngươi thật lợi hại! Nhanh như vậy đã tìm thấy Ngâm Phong Lâu rồi."

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt im lặng liếc nhau một cái, ta lạy ngươi, Ngâm Phong Lâu của người ta từ trước tới giờ vẫn ở nơi đó có được hay không?

“Vậy ngươi mau vào đi thôi, đừng để cho người thân đợi lâu." Trực giác của Vân Khê cho rằng nên cách người của Tam đại Thánh Địa xa một chút thì tốt hơn, cho nên không có ý định đi vào cùng hắn, để tránh tự dưng chọc tới người của Tam đại Thánh Địa.

“Vân tỷ tỷ, cám ơn các ngươi. Nga, đúng rồi!" Dạ Hàn Nguyệt cúi đầu từ trong túi quần móc móc, đột nhiên lần ra một viên ngọc châu to lớn chiếu ra tia sáng màu vàng, nhếch miệng cười nói, “Cái này tặng tỷ, làm lễ vật đáp tạ các ngươi."

“Hoàng linh châu?" Long Thiên Tuyệt như nhìn ra nguồn gốc hạt châu, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, thần sắc có chút khác thường.

“Thì ra nó gọi Hoàng linh châu a? Đây là một vị Liễu gia chủ tặng phụ thân ta, cha ta đem đưa cho ta, để cho ta chơi đùa, nhưng ta không thích màu vàng, màu vàng không hợp với bát tự của ta. Tỷ tỷ nếu như cũng không thích, vậy để ta vứt nó đi, ta cho ngươi cái khác." Hắn vừa nói, lại đưa tay vào trong túi quần tìm kiếm. (Chir:thiệt quá khả ái)

Khóe miệng Vân Khê co quắp, bất khả tư nghị theo dõi hắn, đây mới là người từ Tam đại Thánh Địa ra tới, tiện tay chọn một món đồ, chính là một viên linh châu của thập đại gia tộc, hắn còn ngại màu sắc hạt châu của người ta không hợp, hắn có thể bớt ngớ ngẩn một chút đi không?

“Không cần! Ta thật thích cái này!" Nàng vội vàng ngăn trở hắn tiếp tục rà xoát khắp người, Liễu gia chủ mà hắn nói tới là thuộc Liễu gia trong thập đại gia tộc đi? Liễu gia có ý muốn cùng Tam đại Thánh Địa thiết lập quan hệ, cho nên đành hi sinh vốn, đem Hoàng linh châu của nhà mình cống ra ngoài đi.

Dạ Hàn Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tỷ tỷ thích là tốt rồi! Sau này chúng ta còn gặp lại."

Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Vân Khê nắm linh châu trong tay, thầm suy ngẫm, tư vị trong lòng thật khó nói thành lời. Thế gian này hết thảy đều thật kỳ diệu, có nhiều thứ đau khổ theo đuổi, cầu xin mà không được, có nhiều thứ không cần cầu xin, chính nó sẽ tự động đưa tới cửa. Cộng thêm này một viên Hoàng linh châu, trên người của nàng đã có năm viên linh châu, nàng mơ hồ có loại cảm giác, mười viên linh châu này cùng mười loại thần khí nhất định có liên quan gì đó, nếu không bọn chúng cũng sẽ không cùng nhau bị phân tán đến thập đại gia tộc. Chỉ bất quá tác dụng của linh châu khách quan mà nói so với thần khí thực chất kém rất nhiều, cho nên người của thập đại gia tộc cũng không coi trọng linh châu như vậy, lại đem thần khí coi là sinh mệnh của gia tộc mà bảo vệ.

Quay đầu lại, phát hiện Long Thiên Tuyệt đang ngắm nhìn cửa sổ lầu hai, kinh ngạc đến xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì, mi tâm khẽ nhíu.

“Thiên Tuyệt, chàng làm sao vậy?"

“Chẳng lẽ hắn thật sự tới?" Long Thiên Tuyệt thở dài, không hiểu sao lại nghe được một câu như vậy, khiến cho Vân Khê càng thêm bối rối khó hiểu.

“Ai tới?"

Thật giống như vừa trải qua một phen đắn đo suy nghĩ, Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng thở dài nói: “Chúng ta đi thôi, hôm nay không đi Ngâm Phong Lâu được."

“Tại sao?" Vân Khê không giải thích được.

“Trước đừng hỏi, đợi sau lại nói cho nàng biết." Nhìn cửa sổ một lần nữa, Long Thiên Tuyệt lôi kéo Vân Khê nhanh chóng rời khỏi đường chính.

Hai người mới vừa đi không xa, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện lần nữa ở cửa sổ, một đôi lệ quang bám chặt lấy bóng lưng Long Thiên Tuyệt, ánh mắt kia thật giống như có lực xuyên thấu, sát khí bức người.

“Long Thiên Tuyệt, bảy năm không gặp, thật lâu……."
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại