Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 36: Ngươi tên là Vân Tiểu Mặc?

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 36: Ngươi tên là Vân Tiểu Mặc?

Ngũ trưởng lão phụng mệnh trước hết đi đuổi bắt con tin, không được chậm trễ, cho nên hắn quyết định mang theo hai thủ hạ đi suốt đêm đến trạm dịch mà Vân Tiểu Mặc nghỉ tạm.

Đêm tĩnh lặng thật đáng sợ.

Trong không khí có mùi sát khí.

Ngũ trưởng lão bước chậm, nín thở dò xét, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, sát khí nồng đậm kia lập tức biến mất không thấy. Là ảo giác của hắn sao?

Ngũ trưởng lão lắc đầu, tiếp tục dẫn đệ tử đi về phía trước.

“Ngũ trưởng lão, sao vậy?" Đệ tử nhận thấy sự khác thường của hắn, bèn hỏi thăm.

“Hình như là có người theo dõi chúng ta, nhưng chỉ trong chốc lát sát khí lại biến mất." Ngũ trưởng lão nghi ngờ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Mong người này không phải là nhằm vào chúng ta, chính là thực lực của hắn cao hơn lão phu nhiều."

“Điều này làm sao có thể? Hiện tại Ngũ trưởng lão đã là cao thủ Thiên Huyền, trên đời này có mấy người có thể so sánh với Ngũ trưởng lão được?"

“Đúng thế! Ngũ trưởng lão cẩn thận quá mức rồi!"

Hai gã đệ tử vô trách nhiệm mà thổi phồng hắn, trong lòng thì cũng không lo lắng chút nào, nếu thật có sát thủ như vậy thì người đối phương muốn ám sát cũng chỉ là Ngũ trưởng lão, bọn họ chỉ là râu ria thôi, căn bản sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Ngũ trưởng lão vui vẻ ngoéo môi, tâm tình tốt nói: “Đúng như vậy, trên đời này người có thể giết lão phu sợ là chẳng có mấy!" Tự tin không biết lấy từ đâu ra, Ngũ trưởng lão nghênh ngang cười to, trong lòng sinh ra sự dũng cảm.

Trong đêm tối, một ánh kiếm lóe sáng đột nhiên không tiếng động tới gần Ngũ trưởng lão, vừa nhanh, vừa mãnh liệt như sét đánh.

Soạt!

Lập tức, đùi phải Ngũ trưởng lão bị mũi nhọn xẹt qua!

Vốn là Ngũ trưởng lão đang đi lại bình thường, bất thình lình ngã về phía trước, tiếng gào thét kinh thiên động đia vang tận trời.

Đùi phải của hắn cứ như vậy mà bị chặt đứt.

Hai gã đệ tử bên cạnh chỉ cảm thấy một cơn gió quất vào mặt, rét lạnh thấu xương, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không thấy, sau đó chứng kiến Ngũ trưởng lão ngã xuống đất, đùi phải và thân thể của hắn tách ra.

Quá mức quỷ dị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ bọn họ thực sự gặp phải quỷ rồi?

“Ngũ trưởng lão, ngài không sao chứ?"

Làm sao có thể không sao? Ngươi cứ thử đứt một chân thử xem!

“Trời Đánh, rốt cuộc người nào ám toán lão phu? Lão phu nhất định phải giết ngươi!"

Trên đường lớn, tràn ngập tiếng rên rỉ điên cuồng của Ngũ trưởng lão là muốn đem hung thủ kia băm vằm trăm mảnh cũng không trút hết nỗi hận trong lòng hắn.

Cách một con đường, nam tử đội nón có ký hiệu cấm vệ quân cầm kiếm lặng lẽ rời đi, bóng lưng lạnh lùng, nghiêm túc, hơi thở như có như không.

Lỗ trưởng lão vừa mới nằm ngủ chưa lâu, đã nghe được tiếng ồn ào ngoài viện, rất là náo nhiệt. Hắn đứng dậy xuống giường, mặc chiếc áo mỏng đi ra ngoài cửa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hai bên trái phải của hắn là Bình trưởng lão và Kỳ trưởng lão cũng rối rít ra khỏi phòng, đến đây kiểm tra.

“Lỗ trưởng lão, không xong rồi! Ngũ trưởng lão bị đứt một đùi phải, không đúng là bị quỷ chặt đứt một cái đùi phải!"

Lỗ trưởng lão nghe đệ tử báo lại, lập tức có cảm giác không ổn, vội vàng tiến lên nhìn, thấy Ngũ trưởng lão nằm trên cáng, chỗ bị cụt ở đùi phải máu chảy đầm đìa, hắn thất kinh, vội hỏi: “rốT cuộc là xảy ra chuyện gì?"

“Lỗ trưởng lão, chúng ta không nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy một trận gió âm thổi qua, sau đó Ngũ trưởng lão mất chân. Nhất định là quỷ, nhất định là quỷ làm!" Hai gã đệ tử hồi tưởng lại tình huống lúc đó vẫn thấy sợ hãi trong lòng.

Ngũ trưởng lão cũng gào thét lên: “Trời đánh! Nếu để lão tử biết ai làm, lão tử giết cả nhà hắn! Ôi, chân của ta!"

“Mau đưa đỡ hắn xuống, trị liệu cẩn thận!" Lỗ trưởng lão nhíu mày, phất tay sai người đưa xuống.

Kỳ trưởng lão và Bình trưởng lão vây quanh người Lỗ trưởng lão suy tư về chuyện này, càng nghĩ càng thấy quỷ dị.

“Lỗ trưởng lão, chuyện này thật kỳ quặc, chúng ta vừa phái Ngũ trưởng lão đi đuổi bắt nhi tử Long Thiên Tuyệt, Ngũ trưởng lão liền xảy ra chuyện, ngươi nói có phải việc này có người giở trò không?"

“Có lý! Đối phương nhất định là người của Long Thiên Tuyệt, biết chúng ta muốn đối phó với nhi tử Long Thiên Tuyệt cho nên mới ra tay trước."

Lỗ trưởng lão suy nghĩ lại lời nói của hai người, cũng cảm thấy có đạo lý, hắn xoa mi tâm, nhức đầu nói: “Bất kể đối phương có phải là người của Long Thiên Tuyệt hay không, hắn có thể im hơi lặng tiếng chém đứt chân Ngũ trưởng lão không để lại dấu vết, chứng minh Huyền giai của hắn nhất định rất cao, võ công sâu không lường được."

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ để như vậy?" Kỳ trưởng lão không phục.

Lỗ trưởng lão suy ngẫm trong chốc lát, ánh mắt chếch đi rơi vào người Bình trưởng lão, nói: “Bình trưởng lão, xem ra chỉ có thể mời ngươi tự mình đi một chuyến. Cần phải cẩn thận, Thượng Quan gia chúng ta không thể có tổn thất lớn hơn nữa."

“Xin Lỗ trưởng lão yên tâm, lão phu nhất định hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi." Bình trưởng lão khom người lui ra ngoài chuẩn bị.

Sáng sớm hôm sau, Vân Tiểu Mặc dậy sớm ra ngoài, định lại đi Tường Thụy ngân hiệu thử xem.

Mới ra khỏi cửa không lâu, liền phát hiện lại có người theo dõi.

“Tiểu Bạch, nhớ lấy, lần này chỉ đốt tóc, không đốt y phục." Vân Tiểu Mặc âm thầm phân phó.

Cùng một cái hẻm nhỏ, đến đầu hẻm, thân ảnh Vân Tiểu Mặc vụt lên, liền ẩn náu vào cửa hẻm.

Phía sau hắn, Hiên Viên Nghễ Nhi, Tào Trì và thập đại hộ vệ vội vàng tiến bước đã tìm đến đến đầu hẻm, Tào Trì vì muốn lập công trước mặt biểu muội, chạy lên đầu đứng mũi chịu sào.

Vừa mới qoẹo vào cửa hẻm, một ngọn lửa phun vào mặt làm hắn sợ đến mức hôn mê bất tỉnh luôn, tóc hắn đang bắt lửa từ từ cháy lên.

Vân Tiểu Mặc vốn định cầm kiếm đánh lén phía sau, nhìn người trước mắt dễ dàng bị dọa đến ngất đi như vậy, hắn mất hứng, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên, đến gần nhìn thấy người ngất đi không phải ai khắc mà chính là người vẫn bất hòa với hắn, Tào Trì. Hắn ồ lên một tiếng, nhìn các đốm lửa nhỏ đầy tóc hắn, nghiêng đầu suy tư, tiểu tử này sao lại theo dõi hắn?

Hiên Viên Nghễ Nhi và thập đại hộ vệ đuổi theo ngay sau, thấy Tào trì ngất xỉu trên mặt đất, đầu tóc đốt cháy, mà bọn họ cùng nhau theo đuôi Vân Tiểu Mặc lại yên lành đứng một bên, suy nghĩ một chút, mấy người không khỏi sợ hãi.

“Mau, mau dập tắt lửa!" Lúc lâu sau, Hiên Viên Nghễ Nhi rốt cục phản ứng được.

Vân Tiểu Mặc quay đầu đối mặt với nàng, nhìn một lúc lâu, rốt cục nghẹn ra một câu: “các ngươi đang theo dõi ta?" Nếu không phải vậy, vì sao bọn họ vẫn bám theo hắn?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Nghễ Nhi ửng đỏ, ho nhẹ, nói: “đường lớn khắp nơi, tại sao nói là chúng ta đang theo dõi ngươi? Bổn công chúa thấy rảnh rỗi nên vào thị trấn nhỏ đi dạo một chút thôi."

Lời của nàng vừa dứt, đột nhiên nói: “ta còn chưa hỏi ngươi, tại sao ngươi lại đốt tóc của hắn? mặc dù biểu ca không được người khác ưa thích, nhưng dù sao hắn cũng là biểu ca của ta, là hoàng thân quốc thích, người có biết mưu hại hoàng thân quốc thích là tội lớn?"

Vân Tiểu Mặc hừ lạnh nói: “ta không cần biết hoàng thân quốc thích cái gì, tóm lại các ngươi lén lút đi theo ta là không đúng!"

“Đã nói là không bám theo ngươi rồi." Hiên Viên Nghễ Nhi dậm mạnh chân phản bác, lại chột dạ, nàng chẳng qua là tò mò, sáng sớm hắn ra ngoài là muốn đi đâu cho nên mới đi theo.

Bên này, lửa cũng bị dập tắt rồi, Tào Trì được thập đại hộ vệ cứu chữa, dần dần tỉnh lại.

“A, tóc của ta!" Tào Trì vuốt cái đầu bị đốt chỉ còn trơ trọi một ít tóc của mình, cứ tưởng là đã chết. Hắn vừa đảo mắt, rất nhanh nhìn thấy Vân Tiểu Mặc, phải ứng đầu tiên là giơ đôi tay nhằm về phía hắn.

“Vân Tiểu Mặc, ta liều mạng với ngươi!"

Trực giác hắn rất chính xác, thoáng một cái đã nghĩ ra là Vân Tiểu Mặc giở trò quỷ, hắn nghiến răng nghiến lợi, thực giống muốn ăn thịt người.

Một bóng dáng màu trắng chợt hiện kèm theo một ngọn lửa phun vào hắn, cản trở đường đi của Tào Trì.

“Lửa, có lửa! Nó là yêu thú, nó là yêu thú!" Tào Trì sợ hãi liên tục rút lui, nhanh chóng trốn phía sau Hiên Viên Nghễ Nhi, tìm kiếm sự che chở.

Tiểu Bạch trở lại đầu vai Vân Tiểu Mặc, đắc ý ngẩng đầu, vẫn không quên quăng một ánh mắt khinh bỉ cho Tào Trì.

Hừ, muốn hại Tiểu Mặc Mặc, phải qua cửa ải của nó đã!

Hiên Viên Nghễ Nhi cũng có chút kinh ngạc nhìn tiểu Bạch, ánh mắt nàng chợt sáng lên, nó biết phun lửa, thật là thông minh!

Không nhìn Tào Trì hèn yếu vô dụng phía sau, Hiên Viên Nghễ Nhi đi lên trước, chọc cười tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, ngươi thực lợi hại! Thú sủng bình thường trời sinh không có thần lực, ngươi nhất định là thần thú như trong sách, nếu không sao lại lợi hại như vậy?"

Tiểu Bạch được nàng khen ngợi như lọt vào sương mù, không tìm đâu ra đông tây nam bắc, tiểu công chúa chính là tiểu công chúa, ngay cả lời khen ngợi cũng nghe xuôi tai như vậy, có trình độ! Đáy lòng tiểu Bạch vui thích cười ha hả.

Vân Tiểu Mặc nhìn bộ dạng đắc ý của tiểu Bạch, khóe miệng không khỏi lay động, thật không chịu được nó!

“Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!"

Hiên Viên Nghễ Nhi sững sờ, vội hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Ta có thể đi cùng ngươi không?" Lần này nàng thẳng thắn nói thật, sẽ không lại lén lút đi theo nữa, làm công chúa không thể có hành vi theo dõi người được.

Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, dù sao cũng không phải bí mật gì, nàng đi cùng cũng không sao. Hắn không nói gì, lạnh lùng xoay người, tiếp tục đi về phía cửa hàng bạc Tường Thụy.

Hiên Viên Nghễ Nhi xách váy, cũng không nói thêm gì đi theo.

“Nghễ Nhi, chờ ta một chút!" Tào Trì càng nghĩ càng giận, không hiểu vì sao biểu muội lại tốt với Vân Tiểu Mặc như vậy, sợ mình không chú ý một chút thì biểu muội sẽ bị người ta lừa gạt chạy đi, hắn không chần chờ, đẩy lấy một cọng tóc đuôi gà lập tức đuổi theo.

Hôm nay Tường Thụy cửa hiệu rốt cục cũng mở rộng cửa, nhóm người Vân Tiểu Mặc vào cửa hàng khiến mọi người chung quanh chú ý.

“Mấy vị tiểu khách quan, tại hạ có thể giúp gì?" Một gã nam nhân trung niên có thái độ ôn hòa đi từ trong cửa hàng bạc ra, đến tiếp đãi bọn họ.

Vân Tiểu Mặc ngửa đầu, nói: “Ta muốn tìm chủ nhân của các ngươi, cũng là nhị hoàng tử Đông Lăng quốc, Đông Phương Vân Tường."

Nam tử trung niên hơi sửng sốt, cẩn thận đánh giá hắn, trong lòng âm thầm suy nghĩ, hắn làm sao biết được chủ nhân sau lưng của Tường Thụy ngân hiệu là nhị hoàng tử Đông Lăng quốc? đây là bí mật lớn nhất của Tường Thụy ngân hiệu, chỉ có mấy nguyên lão quan trọng nhất của cửa hàng mới biết được bí mật này, mà hắn vừa vặn là một trong số đó.

Hôm nay bọn họ cũng may là gặp được hắn, nếu đổi là người khác, nhất định sẽ bị coi là kẻ coi là kẻ điên, trực tiếp bị đuổi ra ngoài. Chẳng qua mấy đứa nhỏ này có quan hệ thế nào với nhị hoàng tử? Nó làm sao biết nhị hoàng tử?

Nam tử trung niên không ngừng suy nghĩ trong lòng, chậm chạp không trả lời.

Hiên Viên Nghễ Nhi có chút kinh ngạc, thì ra hắn tới đây để tìm nhị hoàng tử Đông Lăng quốc, khó trách hắn muốn đi cùng bọn họ đến Đông Lăng quốc.

Tào Trì nhìn nam tử trung niên không trả lời, cũng không ngừng suy tư, không nhịn được cười to châm chọc: “Ngươi điên rồi sao, tìm nhị hoàng tử Đông Lăng quốc hẳn là nên đi hoàng cung Đông Lăng quốc tìm, chạy đến địa phương này làm sao tìm được? thật là ngu ngốc, vô dụng, người như ngươi mà lại muốn đến tham gia cuộc tuyển chọn thánh đồng, thật là chuyện buồn cười nhất trên đời!"

Vân Tiểu Mặc quay đầu, có thâm ý quét mắt cái đuôi gà buồn cười của hắn mấy lần, cúi đầu cười nói: “chính xác là chuyện buồn cười nhất trên đời!"

Tào Trì cảm thấy sự giễu cợt và khinh thường trong giọng hắn, hắn nghẹn lại, nhớ lại mái tóc của mình, gương mặt hắn sưng lên thành gan heo: “Vân Tiểu Mặc, ngươi chờ ta! Sớm muộn gì ta cũng cho ngươi mất mặt!"

Hắn xoay người, hầm hừ chạy ra khỏi cửa hàng bạc.

Hiên Viên Nghễ Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, sao nàng lại gặp phải một biểu ca ngu ngốc như vậy? Chỉ bằng chỉ số thông minh và năng lực của hắn mà còn muốn nhục nhã người khác, rõ ràng là tự rước lấy nhục!

Lúc này, nam tử trung niên rốt cục mở miệng nói: “tiểu thiếu gia, ngươi muốn gặp nhị hoàng tử, có bằng chứng gì?"

Con mắt Vân Tiểu Mặc đảo một vòng, bỗng nhiên nhớ tới miếng ngọc bội, cho nên lấy móc ngọc bội từ trong ngực ra, để trước mặt hắn, nói: “cái này là do Tường thúc thúc cho ta trước khi đi."

Ánh mắt nam tử trung niên sáng lên, hai tay cung kính nhận lấy ngọc bội, đánh giá tỉ mỉ một phen, sau khi xác nhận không lầm, vội vàng đổi lại vẻ mặt cười ôn hòa, nói: “tiểu thiếu gia xin đi theo ta đến hậu đường."

Vân Tiểu Mặc gật đầu, quay đầu nói với Hiên Viên Nghễ Nhi nói: “ta đi cùng bá bá, hoặc là ngươi đi trước, hoặc là chờ ta ở bên ngoài."

Hiên Viên Nghễ Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói: “ta ở đây chờ ngươi, ngươi nhanh lên một chút." Thật vất vả đi theo, làm sao nàng có thể tùy tiện rời đi?

Vân Tiểu Mặc không để ý đến nàng nữa, đi theo nam tử trung niên vào nội đường.

Sau khi rời khỏi cửa hàng bạc, Tào Trì liền trực tiếp trở về dịch trạm, về đến gần dịch trạm, đột nhiên một bóng đen chụp xuống đầu hắn, cả người hắn bị phủ trong bao tải.

Hắn hoảng sợ muốn kêu to, giọng nói vừa phát ra đã bị người ta đánh bất tỉnh.

Đến lúc hắn nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, chỉ thấy có ba người đang vây quanh hắn, một lão già, hai gã nam tử trẻ tuổi.

“Hắn chính là Vân Tiểu Măc? Sao lại xấu như vậy? Nhi tử của Long Thiên Tuyệt không đến nỗi xấu như vậy chứ?" Bình trưởng lão cúi đầu nhìn người ngã trên mặt đất, mông lung tỉnh lại, Tào Trì, mà cau mày lại, rất là nghi ngờ, trong ấn tượng của hắn thì chỉ sợ đi khắp Ngạo Thiên đại lục cũng không tìm được mỹ nam nào so sánh với Long Thiên Tuyệt, nhi tử hắn sinh ra sao lại có bộ dạng này? Nhìn lại một cái ổ gà con kia quả thực là hỏng bét.

Gã đệ tử bên cạnh trả lời: “chắc là không sai a, nghe thủ vệ dịch trạm nói, sáng sớm Vân Tiểu Mặc rời khỏi dịch trạm đi vào trong thị trấn nhỏ. Hắn đúng lúc là đứa nhỏ từ hướng đó trở lại, là Vân Tiểu Mặc cũng không sai, nhìn cái đầu này giống như là bị lửa đốt, nếu mà ngay ngắn một chút thì miễn cưỡng cũng có thể gặp người."

Tào Trì nghe được liên tục hộc máu, bọn họ bắt sai người thì thôi lại còn hạ thấp hắn như thế, chẳng lẽ hắn lại kém xa Vân Tiểu Mặc như vậy sao?

Bực bội, thực bực bội!

“Ta không phải là Vân Tiểu Mặc! Các ngươi tìm lộn người!" Hắn tỉnh lại, hô lớn lên.

Đệ tử ngồi xổm xuống, vỗ mạnh vào sau ót hắn, trách mắng: “Dĩ nhiên ngươi sẽ không nói ngươi là Vân Tiểu Mặc, ai mà ngu như thế, lại thừa nhận mình chính là người chúng ta muốn bắt đâu?"

“Ta thực không phải là Vân Tiểu Mặc!" Tào Trì bị oan muốn chết.

Bình trưởng lão nhíu mày trầm tư chốc lát, ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “có lẽ hắn thật không phải Vân Tiểu Mặc."

Tào Trì nghe thế, lập tức mừng rỡ, song nhanh chóng đau đớn giống như bị đâm rách lá phổi vậy.

“Vân Tiểu Mặc võ nghệ cao cường, làm sao có thể dễ dàng bị hai người các ngươi đánh lén như vậy? Ta thấy tiểu tử này ngu ngơ, không có chút năng lực phản kháng nào, thấy thế nào cũng không giống nhi tử Long Thiên Tuyệt." Vẻ mặt Bình trưởng lão ghét bỏ, không coi trọng Tào Trì.

Tào Trì im miệng, suy nghĩ một chút, người họ muốn bắt cóc là Vân Tiểu Mặc, thật tốt quá! Hắn đang lo không có cơ hội trừng trị tiểu tử kia, hiện tại vừa đúng lúc có thể mượn tay bọn họ loại bỏ Vân Tiểu Mặc, cứ thế biểu muội cũng không thấy hứng thú với Vân Tiểu Mặc nữa.

“Ta biết Vân Tiểu Mặc đang ở đâu! Chỉ cần các ngươi thả ta, ta sẽ mang bọn ngươi đi tìm hắn!" Hắn chủ động xin đi giết giặc.

Ánh mắt Bình trưởng lão híp lại, phất phất tay cho hai gã đệ tử, ý bảo bọn họ mở trói.

Tại Tường Thụy ngân hiệu, Hiên Viên Nghễ Nhi chờ hồi lâu, rốt cục thấy Vân Tiểu Mặc đi ra ngoài từ nội đường, nàng không nhịn thu hồi cảm xúc mất kiên nhẫn của mình, mỉm cười tiến lên nói: “thế nào rồi, mọi việc xử lý xong rồi chứ?"

“Ừ." Vân Tiểu Mặc lạnh lùng gật đầu, nhưng trong lòng đang suy nghĩ về những lời mà vị bá bá kia vừa nói, theo ý của hắn, tình cảnh trước mắt của Tường thúc thúc không tốt lắm. Hoàng thượng Đông Lăng quốc bị bệnh nguy kịch, các vị hoàng tử bị vây trong giai đoạn gay cấn, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tình cảnh Tường thúc thúc bất tiện, lúc này sợ là không thích hợp gặp mặt.

Mặc dù bá bá nói như vậy, nhưng hắn cảm thấy trong thời điểm khó khăn này hắn nên ở bên cạnh giúp đỡ Tường thúc thúc mới đúng, nghĩ như thế, hắn củng cố quyết tâm đi Đông Lăng quốc.

Dọc đường hắn phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, không chừng có thể giúp đỡ lúc khó khăn.

Hiên Viên Nghễ Nhi thấy hắn ngẩn người, mặc dù buồn bực trong lòng nhưng cũng không quấy rầy hắn.

Đoàn người ra khỏi cửa hàng, liền trở về dịch trạm.

Tới chỗ hẻo lánh, tiểu Bạch đột nhiên xông ra từ trong túi quần, cái mũi nhỏ ngửi ngửi khắp nơi, không biết là ngửi thấy mùi vị gì kì quái.

“Tiểu Bạch, làm sao vậy?" Vân Tiểu Mặc cúi đầu dò hỏi.

Tiểu Bạch hít hít lỗ mũi nói: “hình như ta ngửi thấy mùi vị của tên quỷ chán ghét kia."

“Tên quỷ chán ghét?" Vân Tiểu Mặc không hiểu ra sao.

Tiểu Bạch vặn vẹo eo nhỏ nói: “chính là Tào Trì đó, ta như là ngửi thấy mùi vị của hắn ở quanh đây."

Trong bóng tối, Tào Trì nói với ba người bên cạnh: “Nhìn đi, thằng bé mặc trang phục màu đen chính là Vân Tiểu Mặc!"

Bình trưởng lão hí mắt đánh giá Vân Tiểu Mặc, âm thầm gật đầu nói: “không sai! Nó là Vân Tiểu Mặc rồi, giống chín phần cha hắn."

“Tiền bối, cô bé kia ta biểu muội của ta, các ngươi có thể không làm tổn thương nàng không?" Tào Trì mong đợi nhìn Bình trưởng lão, hắn không hi vọng làm liên lụy đến biểu muội.

Bình trưởng lão lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ngươi yên tâm! Chúng ta là danh môn chính phái, chưa bao giờ làm chuyện gì tàn nhẫn hại người."

“Thật không?" Đáy lòng Tào Trì hừ lạnh một tiếng, nếu các ngươi là danh môn chính phái vậy tại sao vô duyên vô cớ bắt người đi? Nếu các ngươi chưa bao giờ làm chuyện gì tàn nhẫn hại người, ta Tào Trì theo họ ngươi!

“Ngươi đi, dẫn biểu muội của ngươi và thập đại cao thủ rời đi!" Bình trưởng lão đại khái đánh giá thực lực thập đại cao thủ cạnh cô bé kia, bằng thân thủ của hắn muốn chế ngự bọn họ thì không có vấn đề, chỉ là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhìn trang phục của cô bé, nhất định là thân phận không tầm thường, hơn nữa khi đi ra ngoài lại có thập đại cao thủ bảo vệ như thế, hắn không muốn rước thêm mầm họa cho Thượng Quan gia tộc nữa, cho nên không muốn giao đấu với bọn họ.

“Được, bây giờ ta đi!" Trong lòng Tào Trì vui mừng, như vậy, hắn chẳng những được tự do, mà còn có thể đẩy Vân Tiểu Mặc vào địa ngục, nghĩ đến mà thấy sung sướng vô cùng.

Hắn chạy nhanh khỏi bóng tối, chạy về phía Hiên Viên Nghễ Nhi vui mừng kêu lên: “Nghễ Nhi, các ngươi đã trở lại! Vừa rồi có người truyền tin của ông ngoại hoàng đế tới dịch trạm nói là có việc gấp, bảo ngươi tự mình đến nhận tin."

“Thật không?" Hiên Viên Nghễ Nhi không nghi ngờ gì, quay đầu nói với Vân Tiểu Mặc: “vậy chúng ta đi nhanh hơn một chút, không chừng Hoàng gia gia thực sự có việc gấp đó."

“Ừ." Tiểu Mặc thuận miệng đáp lại.

Tào Trì vừa nghe thế không khỏi sốt ruột, nói: “đây là chuyện của Ngạo Thiên quốc chúng ta không liên quan gì tới hắn, hơn nữa, nhỡ mà liên quan đến chuyện bí mật quốc gia mà để một người ngoài như hắn nghe thấy, chẳng phải là không ổn?"

“Biểu ca…" Hiên Viên Nghễ Nhi cau mày, không bằng lòng với vị biểu ca này.

Vân Tiểu Mặc lạnh lùng liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ta muốn đi dạo trong trấn một chút, các ngươi về trước đi." Nói xong hắn nhanh nhẹn xoay người, lại một lần nữa đi về phía trấn nhỏ.

Hừ, bí mật với không bí mật quốc gia cái gì, hắn mới là không có hứng thú biết!

Hiên Viên Nghễ Nhi cắn cắn cánh môi, nhìn hắn hô lớn: “Tiểu Mặc, đừng đi quá xa! Giữa trưa đoàn xe sẽ phải lên đường, ngươi đừng chậm trễ đó."

“Ừ." Vân Tiểu Mặc lạnh lùng đáp lại, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.

Tào Trì thấy thực hiện được mưu kế, trong lòng rất đắc ý, chờ xem, rất nhanh thôi ngươi sẽ không gặp lại được biểu muội rồi.

“Biểu ca, sao ngươi lại cười gian trá như vậy? Không phải là ngươi đang nói dối đó chứ?" Hiên Viên Nghễ Nhi hoài nghi nhìn vẻ đắc ý mà hắn toát ra trong lúc lơ đãng, nhạy cảm cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

Sắc mặt Tào Trì trở nên ửng đỏ, vội vàng lắc đầu, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ta nói thật, Nghễ Nhi, muội nhất định phải tin tưởng ta!"

Lạnh lùng liếc hắn một cái, Hiên Viên Nghễ Nhi không để ý tới hắn nữa, trực tiếp chạy về dịch trạm.

“Tiểu Mặc Mặc, bây giờ chúng ta đi đâu?" Tiểu Bạch đứng trong túi quần, cái đầu chui ra, lắc lư nói.

“Bất cứ nơi nào cũng được, dù sao tối nay mới quay về là được." Vân Tiểu Mặc tức giận nói, nếu không phải vì muốn đi Đông Lăng quốc tìm Tường thúc thúc, một người đi đường thì khó khăn, hắn mới không muốn đi cùng bọn họ.

Hai mắt tiểu Bạch xoay chuyển, cười hì hì nói: “vậy không thì chúng ta đi ăn đi, tiểu Bạch đã đói bụng rồi."

Trên trán Vân Tiểu Mặc hiện lên mấy cái hắc tuyến, cúi đầu nhìn tiểu Bạch nói: “không phải vừa mới ăn đồ ăn sáng sao? tại sao lại đã đói bụng?"

Tiểu Bạch ngượng ngùng cúi đầu, quấy lộng cái móng vuốt nhỏ, thật xấu hổ nói: “người ta, người ta chính là đói bụng thôi!"

Cũng không biết là gần đây nó lớn nhanh hay không, sức ăn một ngày lớn đến dọa người, vừa mới ăn xong một bữa, lập tức thấy đói bụng. Chỉ sợ nó là con rồng đầu tiên thích ăn ngũ cốc, cũng là Long vương tương lai đầu tiên ăn ngũ cốc mà lớn lên từ trước đến nay của Long tộc.

Vân Tiểu Mặc không kháng cự lại được vẻ làm nũng dễ thương của nó, đành phải mang nó đi ăn cơm.

Trong bóng tối, Bình trưởng lão và hai gã thủ hạ nhìn hắn rốt cuộc bị bỏ lại một mình, vội vàng xông lên.

“Tiểu tử, xem ngươi chạy trốn đi đâu?" Một tiếng quát chói tai truyền đến từ giữa không trung, ba bóng người từ các hướng khác nhau vây kín Vân Tiểu Mặc, chỉ trong chốc lát, Vân Tiểu Mặc bị rơi vào vòng tấn công hình tam giác.

“Các ngươi muốn làm gì?" Vân Tiểu Mặc giật mình trong lòng nhưng trên mặt rất bình tĩnh, không lộ ra bất kì sợ sệt và kinh hãi gì.

Bình trưởng lão hí mắt nhìn hắn, cũng có phần tán thưởng sự can đảm của hắn, quả nhiên trấn định, bình tĩnh hơn tiểu tử kia nhiều.

“Ngươi tên là Vân Tiểu Mặc? Chúng ta đúng là tìm ngươi!"

Vân Tiểu Mặc bĩu môi nói: “ta là Vân Tiểu Mặc, nhưng mà trên đời này người gọi là Vân Tiểu Mặc rất nhiều đi, làm sao ta biết Vân Tiểu Mặc mà các ngươi muốn tìm có phải là ta hay không?"

“Tiểu tử, ngươi đừng mạnh miệng, đã có người nói cho chúng ta biết, ngươi chính là Vân Tiểu Mặc mà chúng ta muốn tìm! Hơn nữa, người và cha ngươi Long Thiên Tuyệt giống nhau như đúc, lão phu làm sao nhận nhầm được?"

Hai mắt Vân Tiểu Mặc mở to, thì ra thực sự là bọn họ nhằm vào hắn, hơn nữa nghe giọng điệu của bọn họ hình như liên quan đến phụ thân. Phu thân a, sao ngươi lại gây chuyện khắp nơi? Liên lụy nhiều người đấy!

Vân Tiểu Mặc hít cái mũi một cái, có chút bất mãn với phụ thân mình.

“Được rồi, vậy các ngươi muốn thế nào."

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, lão phu sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi cũng không phải chịu khổ. Đợi đến khi phụ thân ngươi tới chuộc ngươi, ngươi có thể về nhà cùng phụ thân ngươi." Bình trưởng lão hời hợt dụ dỗ giống như đại sứ hòa bình vậy, như là hắn không phải đến bắt người mà là tới mời khách.

Đương nhiên Vân Tiểu Mặc sẽ không tin tưởng lời hắn, bộ dạng phục tùng hắn, ánh mắt đảo quanh, ngẩng đầu lần nữa hắn tươi cười nói: “lão gia gia thật có thể đưa ta về nhà sao?"

Hiển nhiên một tiếng “lão gia gia" của Vân Tiểu Mặc khiến Bình trưởng lão rất dễ chịu, hắn lập tức đổi thành nụ cười từ ái nói: “Đó là tất nhiên, chúng ta giữ ngươi lại cũng vô dụng đúng không? Gia gia chỉ muốn bắt ngươi đổi lại một người từ phụ thân ngươi mà thôi, sẽ không làm tổn thương ngươi."

Vân Tiểu Mặc ra vẻ suy nghĩ một phen, gật đầu nói: “vậy cũng tốt, ta đi cùng các ngươi! Nhưng mà, ta vừa đánh rơi một khối ngọc bội rất quan trọng ở Tường Thụy ngân hiệu, có thể chờ ta đi lấy ngọc bội rồi đi cùng các ngươi không?"

Bình trưởng lão hí mắt suy nghĩ một chút, hiện tại hắn đã là cá trong chậu, một đứa trẻ có thể làm được chuyện gì to tát? Huống chi nếu hắn chịu ngoan ngoãn đi theo bọn họ, bọn họ cũng đỡ tốn sức lực, hơn nữa, nếu Long Thiên Tuyệt biết bọn họ hành hạ con hắn, không chừng sẽ lấy tính mạng Như Nhi tới uy hiếp, vì suy nghĩ cho cả hai bên, Bình trưởng lão quyết định thuận theo ý hắn, trước hết đi cùng hắn tới Tường Thụy ngân hiệu lấy ngọc bội.

“Đi thôi! Chúng ta đi nhanh về nhanh!"

Vân Tiểu Mặc mừng thầm, liền đi lên trước dẫn đầu.
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại