Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 34: Tiệc rượu ở Tư Đồ Phủ
Vân Khê quan sát thần sắc Mạnh Hạ Thu, thấy hắn thỉnh thoảng quay đầu lưu luyến, trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Mạnh Hạ Thu tuyệt không phải là loại người mà để hai người bọn họ dễ dàng đuổi đi như vậy, Liễu Dật Phong và Dung Thiếu Khanh lúc trước không gặp qua Tư Đồ Mẫn Mẫn, cho nên khi phát hiện ra nàng khác một trời một vực so với lời đồn, kỳ vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. Nhưng Mạnh Hạ Thu thì khác, hiển nhiên là trước kia hắn đã gặp Tư Đồ Mẫn Mẫn, chẳng qua là Tư Đồ Mẫn Mẫn không biết thôi.
Khó khăn a!
“Khê nhi, nhanh chóng trở về thôi! Sợ là Mạnh Hạ Thu thực sự coi trọng Tư Đồ Mẫn Mẫn, rất khó đuổi đi." Long Thiên Tuyệt dùng bí âm bí mật truyền vào lỗ tai nàng, mang theo nồng đậm lo lắng. Xem ra không chỉ có nàng nghĩ như thế, Long Thiên Tuyệt cũng thế.
Vân Khê quay đầu, âm thầm liếc mắt hắn một cái, ghé mắt nhìn về phía nha hoàn do nhị phu nhân phái tới, vụt một cái thân thể nàng đột nhiên yếu ớt tựa vào bệ cửa sổ, than nhẹ nói: “đau đầu quá…"
“Đại tiểu thư, ngài làm sao vậy?" Tiểu Trà tiến lên đỡ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn thật lòng toát ra vẻ lo âu.
“Ta đau đầu." Vân Khê xoa nhẹ huyệt thái dương, giả vờ thống khổ.
Tiểu Trà vội vàng nói: “vậy làm thế nào bây giờ? Nô tì đỡ ngài đi tìm đại phu nhé."
Ở góc độ người khác không nhìn thấy, Vân Khê nháy mắt với nàng, tiếp tục yếu ớt nói: “Ta nghĩ ta nên về phủ nghỉ ngươi một chút là không sao, e là hôm nay quá mệt rồi."
Tiểu Trà hiểu ý, dìu nàng nói: “Được, vậy nô tỳ đỡ nàng về phủ."
Nha hoàn của nhị phu nhân nghe nàng nói phải về phủ, không khỏi sốt ruột giơ tay ra ngăn cản đường đi của hai người, nói: “Đại tiểu thư, nếu ngài không thoải mái, vậy đi xem đại phu một chút. Tối nay ngài còn phải gặp mặt Mạnh gia chủ, nếu bây giờ về phủ, rồi lại quay lại, đi qua đi lại thì làm sao có đủ thời gian đây."
Vừa dứt lời, “Bốp" đột nhiên một tiếng bạt tai vang giòn vang lên, nặng nề rơi trên khuôn mặt nàng.
“Lớn mật! rốt cuộc là thân thể đại tiểu thư quan trọng, hay là gặp người quan trọng?"
Không biết tiểu Trà lấy dũng khí từ đâu mà bất ngờ bạt tai nàng một cái, đánh cho nha hoàn kia đầu óc choáng váng, đâu còn phân biệt được rõ đông tây nam bắc?
“Ngươi, ngươi dám đánh ta?" Nha hoàn trợn mắt nhìn tiểu Trà giống như nàng làm ra chuyện trời đất khó dung vậy.
Long Thiên Tuyệt cũng không ngờ tới tiểu Trà lại có can đảm này, trong lòng cũng có phần tán thưởng, hắn hừ lạnh lên tiếng nói: “ngươi đùa giỡn với thân thể của đại tiểu thư, chẳng lẽ không đáng đánh sao? Nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, ngươi có chịu trách nhiệm được sao?"
“Nhưng nhị phu nhân nói không thể trở về!" Nha hoàn bị hắn hù dọa, nhất thời đáy lòng không kịp nghĩ nhiều, nức nở nói lên.
Vân Khê liếc mắt nhìn nha hoàn, trong chớp mắt đáy mắt trở nên lạnh lùng, mặc dù biết là nàng phụng mệnh làm việc nhưng nếu nàng lựa chọn như vậy thì nên lường trước hậu quả thích đáng, cho nên không có gì đáng đồng tình.
“Tiểu Trà, ta không thoải mái, chúng ta trở về thôi."
Tiểu Trà dìu Vân Khê đang định rời đi thì Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên do dự, nói: “các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau."
Vân Khê thấy lạ, không rõ ý của hắn nhưng vẫn gật đầu rời đi trước.
Giữa đôi mắt đẫm lệ tràn đầy vẻ không cam lòng và ủy khuất của nha hoàn, ba người Vân Khê lần lượt rời đi.
Bọn họ vừa mới đi, Mạnh Hạ Thu liền nhận được tin.
Vân Khê lên xe ngựa, đang muốn lên đường thì Mạnh Hạ Thu vội vàng đuổi theo từ cửa chính: “Tư Đồ tiểu thư, vì sao phải vội vàng rời đi như vậy? Chẳng lẽ Tụ Bảo Đường tiếp đãi không chu toàn?"
“Không phải, là do thân thể của ta hơi khó chịu, muốn về phủ nghỉ ngơi." Vân Khê xoa huyệt thái dương, chân mày nhíu lại, nói: “còn có, ước hẹn tối nay, ta sợ là không thể đi được, xin mạnh gia chủ thứ lỗi."
“Thân thể khó chịu sao? Vừa vặn Tụ Bảo Đường có đại phu lúc nào cũng có thể xem bệnh, không thì tiểu thư để đại phu điều trị một chút, Tư Đồ tiểu thư cũng không phải mệt nhọc đi xe ngựa."
“Không cần! như vậy sợ là bất tiện, tiểu nữ cáo từ." Vân Khê không muốn nói nhiều với hắn, thuận tay buông rèm xe ngựa xuống, ngăn cách với tầm mắt mong mỏi của Mạnh Hạ Thu ở bên ngoài.
Mạnh Hạ Thu bất đắc dĩ, đành nhìn xe ngựa đi xa, mi tâm từ từ nhíu chặt.
“Gia chủ, không xong! Có người xông vào bảo khố"
“Gia chủ, không xong! Nội bộ mâu thuẫn…"
Nhất thời, vô số tin tức xấu truyền đến tai Mạnh Hạ Thu, hắn rùng mình, đây là có chuyện gì? Hôm nay đến tột cùng là ngày gì lại xảy ra nhiều chuyện như vây?
Cũng không còn tâm tư tiếp tục ngơ ngẩn mà tiễn thân ảnh mỹ nhân nữa, hắn xoay người vào xử lý từng chuyện của Tụ Bảo Đường.
Trên đường trở về, thỉnh thoảng vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài đều nhìn thấy thần thái sáng láng của Long Thiên Tuyệt trên lưng ngựa, người không biết còn tưởng rằng hắn trúng giải nhất.
Nghĩ về việc hắn vừa rời đi một chút không biết là đi làm chuyện gì thần bí, sau khi trở về là bộ dáng như thế này làm người ta không khỏi suy nghĩ xa vời.
Gần bữa tối, Tư Đồ phủ nghênh đón khách quý là Hách Liên Tử Phong, trên dưới Tư Đồ phủ đều đặc biệt niềm nở tiếp đãi.
Tư Đồ Khôi tự mình mời rượu tiếp khách, nhị công tử Tư Đồ Nam Tinh cùng mấy vị trưởng lão ngồi cùng bàn, mọi người nâng chén hàn huyên, rất là náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, Tư Đồ Khôi tỉ mỉ quan sát Hách Liên Tử Phong, xưa nay gặp gỡ cũng nhiều nhưng không nói chuyện với nhau nhiều. Trong ấn tượng của hắn, Hách Liên Tử Phong tài trí mưu lược, cương nghị cứng cỏi, nhất định là nhân tài trẻ tuổi xuất chúng của Ngạo Thiên đại lục, cho dù đương gia (chủ nhân) thập đại gia tộc bọn họ cũng không có được tư thái sai đâu đánh đó của hắn. Nếu có thể gả con gái cho một nam tử tướng mạo vô song, tài hoa xuất chúng như thế thì hắn cũng không còn gì tiếc nuối.
Tư Đồ Khôi càng đánh giá Hách Liên Tử Phong, càng cảm thấy hài lòng.
“Khó có dịp Hách Liên công tử hạ cố đến nhà, nếu không chê tệ xá đơn sơ, chi bằng ở lại chơi mấy ngày."
“Đâu có? Tư Đồ gia chủ khách khí rồi, vậy Hách Liên cung kính không bằng tuân mệnh." Ngược lại Hách Liên Tử Phong cũng không có từ chối.
Nghe thấy thế, Tư Đồ Khôi mừng rỡ, càng nhiệt tình tiếp đãi hắn dùng cơm.
Con ngươi Hách Liên Tử Phong thu liễm thâm thúy, bề ngoài nhìn tôn quý lạnh nhạt khiến người ta không đoán ra tâm tư chân chính của hắn. Song một người như vậy có thể tỏa ra ôn hòa với ngươi cũng thật là vinh hanh, Tư Đồ Khôi rất mà mừng rỡ như thấy được hi vọng thông gia với gia tộc Hách Liên.
Hắn liếc mắt với người hầu bên cạnh, người hầu nhận lệnh lui ra khỏi phòng khách.
“Nghe nói Hách Liên công tử năm nay hai mươi lăm tuổi, chưa có hôn ước, không biết trong lòng Hách Liên công tử có người ngưỡng mộ chưa?" Tư Đồ Khôi quan sát kỹ thần sắc Hách Liên Tử Phong, không bỏ sót chút gì.
Gương mặt tuấn tú hờ hững của Hách Liên Tử Phong dâng lên vẻ ảm đạm, trong nháy mắt lại thu hồi, thanh âm trầm thấp như tiếng trúc: “không có."
“Vậy thì tốt!" Tư Đồ Khôi vỗ tay lớn tiếng tán thưởng, tự mình thất lễ, hắn chỉnh đốn thần sắc, trầm giọng nói: “ý lão phu là Hách Liên công tử là nhân trung long phượng, anh kiệt tuấn tài nên chỉ có thục nữ tài tử mới xứng đôi vừa lứa. Nếu Hách Liên công tử đồng ý thì chắc chắn rằng sẽ có vô số danh môn khuê tú khắp Ngạo Thiên đại lục bằng lòng làm thiếp của Hách Liên công tử…"
Hách Liên Tử Phong nhấp rượu, không đáp lại, lạnh lùng cự nhân ngàn dặm.
Dù thế cũng không ảnh hưởng tới hình tượng vĩ ngạn của hắn trong lòng người gia tộc Tư Đồ, nhân tài kiệt xuất của thập đại gia tộc tự nhiên là như thế.
“Cha, hôm nay khó có dịp Hách Liên công tử đến nhà làm khách, chi bằng mời thất muội tới đàn một bản góp vui được không?" Tư Đồ Nam Tinh đột nhiên đề nghị, hắn là người cuồng nhiệt sùng bái Hách Liên Tử Phong, ngày thường đã luôn muốn có cơ hội xây dựng quan hệ với hắn, hiện nay rốt cục cũng có, hắn tất nhiên là phải nắm chắc.
Tư Đồ Khôi đã sớm phái hạ nhân đi gọi người rồi, đâu cần hắn mở lời? Nhưng miệng vẫn hiền lành nói: “Được, đi mời thất muội của ngươi tới đàn một khúc, góp vui cho Hách Liên công tử."
Hách Liên Tử Phong ngồi tĩnh lặng, tâm tư thâm trầm, đáy xẹt qua tia u ám. Tư Đồ gia có ý định gì, làm sao hắn không biết? Chỉ là, hừ!
Thừa dịp lúc hạ nhân đi mời thất tiểu thư, Hách Liên Tử Phong chủ động mở miệng: “Tư Đồ gia chủ có nghe nói Thánh cung gần đây có dị động gì không?"
Tư Đồ Khôi nghi hoặc nói: “Nga? Lão phu không rõ, xin Hách Liên công tử chỉ giáo."
Đầu ngón tay Hách Liên Tử Phong khuấy động chén rượu, thuận tiện rủ rỉ kể ra: “Mọi người cũng biết Thánh cung có tứ đại tôn giả, trừ vị Thiên Long tôn giả mất tích mấy năm trước, nghe nói tam đại tôn giả khác gần đây lần lượt bị giết hại. Song điều kỳ quái là, gần đây có tin đồn rằng tam đại tôn giả kia không những chết đi sống lại mà thực lực tăng lên rất nhiều so với trước kia. Nhiều khi cả ba người đồng thời xuất hiện một chỗ, cứ có người bất kính với Thánh cung thì bọn họ liền đại khai sát giới, gân như tiêu diệt hoàn toàn thế lực của đối phương. Hai ngày trước, ta định đi thăm hỏi Doãn gia, nhưng không ngờ lại nhìn thấy thảm trạng của Doãn gia sau khi bị tập kích. Hỏi rõ mới biết là do tam đại tôn giả của Thánh cung gây nên, may mà lần này bọn họ chỉ cảnh cáo, không hề đuổi cùng giết tận, không thì…"
“Lại có chuyện như vậy?" Mọi người kinh ngạc vạn phần, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu. Doãn gia cũng là một trong thập đại gia tộc, đứng hàng thứ bảy, thực lực không kém mà vẫn bị Thánh cung tập kích. Bọn họ là người đứng mũi chịu sào bất kính với Thánh cung, nếu Thánh cung thực có kế hoạch trả thù vậy thập đại gia tộc tất nhiên sẽ lâm vào chiến tranh.
Hách Liên Tử Phong dừng lại một chút, không nhanh không chậm nói: “Mục đích của tại hạ tới hôm nay chính là muốn bàn bạc với Tư Đồ gia chủ việc này. Nếu Thánh cung muốn đại khai sát giới, thậm chí làm nguy hai đến lợi ích của thập đại gia tộc, thì thập đại gia tộc của chúng ta nhất định phải hợp lại, cùng nhau đương đầu. Chỉ như thế mới có thể đánh bại thế lực khổng lồ của Thánh cung, đảm bảo cuộc sống an bình cho thập đại gia tộc chúng ta."
“Vậy Hách Liên công tử có đề nghị gì?" Sắc mặt Tư Đồ Khôi trầm trọng, tâm tư chuyển động, trong nháy mắt liền nghĩ đến rất nhiều chuyện, lần này Hách Liên Tử Phong tới sợ là có ý đồ khác.
Hách Liên Tử Phong không lên tiếng ngay lập tức, hắn yên lặng một chút, đợi đến khi mọi người có phần sốt ruột, hắn mới từ từ mở miệng nói: “thập đại gia tộc chúng ta đồng khí liên chi (cùng nhau liên kết), trước giờ cùng chung tiến lùi, chẳng qua lúc làm việc, mỗi gia tộc luôn làm theo ý mình, thực lực rõ ràng yếu đi rất nhiều cho nên ý của tại hạ là nhân dịp nửa tháng sau chính là ngày lành tháng tốt tại hạ kế nhiệm vị trí Hách Liên gia chủ, tại hạ đặc biệt mời gia chủ của thập đại gia tộc đến gặp mặt, mượn cơ hội này thảo luận chuyện liên minh giữa thập đại gia tộc và tuyển chọn Minh chủ. Nếu vị Minh chủ mà thập đại gia tộc tuyển chọn có thể làm mọi người tin phục thì tất cả mọi người sẽ nghe theo hiệu lệnh của Minh chủ, đồng tâm nhất trí, toàn lực lật đổ Thánh cung, khiến Thánh cung biến mất hoàn toàn khỏi Ngạo Thiên đại lục!"
“Liên minh, Minh chủ?" vẻ mặt Tư Đồ Khôi càng thêm trầm trọng, ánh mắt đen thui tối sầm lại, ra vẻ đang cân nhắc nhưng trong lòng lại tính toán.
Ý đồ của Hách Liên Tử Phong là muốn Tư Đồ gia ủng hộ hắn đảm nhiệm vị trí Minh chủ, nhưng hắn sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội mượn sức Hách Liên Tử Phong đây?
“Hách Liên công tử mưu trí hơn người, rất có uy tín trong thập đại gia tộc, tất nhiên là người được chọn lựa có một không hai cho vị trí minh chủ! Chỉ là Tư Đồ gia ta địa vị thấp kém, đến lúc đó ở tại cuộc họp liên minh thì chưa chắc có thể tác động các gia tộc khác cùng ủng hộ Hách Liên công tử…" Tư Đồ Khôi vừa khéo léo nói xong, vừa tỉ mỉ quan sát thần sắc Hách Liên Tử Phong, có thâm ý khác.
Hách Liên Tử Phong khẽ cong môi, tựa tiếu phi tiếu, đồng thời đáy mắt xẹt qua tia đen đậm.
Đúng lúc đó, thất tiểu thư và nha hoàn bước vào phòng khách, phá vỡ bầu không khí quái dị.
“Phụ thân, ngài gọi nữ nhi không biết có chuyện gì?" Thất tiểu thư biết rõ còn cố hỏi, còn không tự chủ nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, trước kia nàng chỉ là tò mò khi nghe nói Hách Liên Tử Phong là người xuất chúng như thế nào, hôm nay thấy tận mắt, lập tức tim nàng đập loạn nhịp, bị dáng người hào hoa phong nhã và khí chất xuất sắc siêu quần của hắn hấp dẫn.
Trước đây trên đường đến Lăng Thiên cung nàng từng mê luyến dung nhan thiên thần của Long Thiên Tuyệt, nhưng sau đó biết hắn là tôn chủ tà phái, hơn nữa là người hãm hại nàng bị nhốt vào địa lao thì một chút ảo tưởng trong lòng đều tan vỡ.
Bây giờ nhìn thấy Hách Liên Tử Phong thật xuất sắc như thế, ảo tưởng nữ nhi dưới đáy lòng nàng lại cháy lên lần nữa. Hơn nữa, thân phận của Hách Liên Tử Phong hoàn toàn khác Long Thiên Tuyệt, một vị là người tà phái mà chính phái đuổi giết, còn một vị lại là chính phái trong chính phái, danh môn trong danh môn, không thể so sánh nổi. Nếu được gả cho một vị nhân tài kiệt xuất, danh môn tuấn tài trong chính phái như vậy thì sau này ban đêm nằm mơ nàng cũng thoải mái mà cười.
Ánh mắt và sắc mặt nàng biểu lộ sự mừng rỡ quá ràng trước tầm mắt của mọi người đang ngồi đó, trong lòng mấy vị trưởng lão không khỏi sinh ra sự khinh thường. Thất tiểu thư là người nông cạn lỗ mãng như thế làm sao có thể so sánh với đại tiểu thư đoan trang xinh đẹp? Chỉ tiếc đại tiểu thư…
Tư Đồ Khôi ho nhẹ, nhắc nhở nàng bớt phóng túng một chút, sau đó mở miệng nói: “Nữ nhi tới vừa đúng lúc, hôm nay Hách Liên công tử hạ cố đến nhà, ngươi đến đàn một khúc, góp vui cho công tử."
“Dạ, Phụ thân!" Thất tiểu thư khom người, nhẹ nhàng liếc mắt quyến rũ Hách Liên Tử Phong một cái rồi mới bắt đầu chuẩn bị cầm cụ.
Từ đầu đến cuối mắt Hách Liên Tử Phong đều nhìn chăm chú vào chén rượu, không có nhìn nàng một cái nào, những chuyện như thế hắn đã thấy nhiều, mãi cũng thành thói quen, dù đối phương là mỹ nhân trên trời cũng không thể lay động được lòng hắn. Người bên cạnh cũng có cách nào hiểu rõ tính toán trong lòng hắn, huống chi là một nữ nhân làm sao có thể giao động tâm trí hắn.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, ngón tay thất tiểu thư đã đặt lên dây, đang muốn bắt đầu gảy đàn.
“Gia chủ, đại tiểu thư và Tường trưởng lão đã trở lại." Đột nhiên có hạ nhân vào bẩm báo.
Tay thất tiểu thư thình lình run lên, chạm vào dây đàn, vang lên thanh âm run rẩy. Nàng lúng túng ngẩng đầu, thấy mọi người, ngay cả người chưa từng nhìn nàng một cái, Hách Liên Tử Phong cũng đang nhìn nàng, chẳng qua nàng lại để hắn chứng kiến tình trạng của nàng lúc này, vừa quẫn bách, vừa bối rối, trong lòng nàng ảo não không thôi.
Tất cả mọi thứ đều là do lỗi của đại tiểu thư, nếu không phải nàng ta đột nhiên quay về thì sao nàng lại sinh ra bối rối?
Thất tiểu thư cúi đầu gần như muốn cắn nát môi mình, Tư Đồ Mẫn Mẫn chết tiệt, món nợ này, nàng nhớ kỹ!
Tư Đồ Khôi nghe nói đại nữ nhi trở lại, trong lòng vui mừng, hắn liếc mắt đến chỗ Hách Liên Tử Phong, nói: “Đại tiểu thư nếu đã về thì bảo nàng ra gặp khách."
Nghĩ đến sự thiếu sót và lỗ mãng của tiểu nữ nhi, lại không thể biểu diễn được, Tư Đồ Khôi quyết định gửi gắm hi vọng vào đại nữ nhi, tuy đã từng xảy ra chuyện nhưng dù sao Hách Liên Tử Phong chưa từng gặp đại nữ nhi, biết đâu hắn lại coi trọng đại nữ nhi của mình? Hơn nữa, Hách Liên Tử Phong là người tính toán đại sự, không xem trọng tình cảm trai gái, nhưng đại nữ nhi đảm đương một trong những bí mật trọng yếu của Tư Đồ gia, nếu trao đổi bí mật này với Hách Liên Tử Phong, tin chắc rằng hắn sẽ không từ chối.
Hắn suy nghĩ chu toàn trong lòng, liền sai hạ nhân gọi đại nữ nhi đến đây.
Thất tiểu thư nghe phụ thân nói như thế, lập tức mất hết ý chí, phụ thân đã nói rõ ràng bảo nàng hôm nay phải biểu hiện thật tốt, giành được sự ưu ái của Hách Liên công tử, nhưng vì sao bây giờ lại thay đổi ý định? Rốt cuộc là tại sao?
Nàng nghĩ mãi mà không rõ.
Vân Khê vừa vào cửa phủ, định về phòng ngủ nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, để tối nay bắt đầu dò xét Tư Đồ phủ. Ai ngờ mới đi được nửa đường, có người đến truyền lời, nói là gia chủ mời nàng đến tiệc rượu.
Vân Khê rất là nhức đầu, chuyện nàng càng muốn tránh xa thì lại càng không tránh khỏi.
Đây là đạo lý gì?
Từ sau khi vào cửa phủ, Long Thiên Tuyệt đã về Nam viện từ sớm để tránh nghi ngờ. Vân Khê không có người bàn bạc đối sách thì buộc lòng phải đi, trong lòng chỉ mong Hách Liên Tử Phong không nhận ra nàng.
Hẳn là không nhận ra được? Trừ khi hắn có hỏa nhãn kim tinh!
Khó khăn a!
“Khê nhi, nhanh chóng trở về thôi! Sợ là Mạnh Hạ Thu thực sự coi trọng Tư Đồ Mẫn Mẫn, rất khó đuổi đi." Long Thiên Tuyệt dùng bí âm bí mật truyền vào lỗ tai nàng, mang theo nồng đậm lo lắng. Xem ra không chỉ có nàng nghĩ như thế, Long Thiên Tuyệt cũng thế.
Vân Khê quay đầu, âm thầm liếc mắt hắn một cái, ghé mắt nhìn về phía nha hoàn do nhị phu nhân phái tới, vụt một cái thân thể nàng đột nhiên yếu ớt tựa vào bệ cửa sổ, than nhẹ nói: “đau đầu quá…"
“Đại tiểu thư, ngài làm sao vậy?" Tiểu Trà tiến lên đỡ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn thật lòng toát ra vẻ lo âu.
“Ta đau đầu." Vân Khê xoa nhẹ huyệt thái dương, giả vờ thống khổ.
Tiểu Trà vội vàng nói: “vậy làm thế nào bây giờ? Nô tì đỡ ngài đi tìm đại phu nhé."
Ở góc độ người khác không nhìn thấy, Vân Khê nháy mắt với nàng, tiếp tục yếu ớt nói: “Ta nghĩ ta nên về phủ nghỉ ngươi một chút là không sao, e là hôm nay quá mệt rồi."
Tiểu Trà hiểu ý, dìu nàng nói: “Được, vậy nô tỳ đỡ nàng về phủ."
Nha hoàn của nhị phu nhân nghe nàng nói phải về phủ, không khỏi sốt ruột giơ tay ra ngăn cản đường đi của hai người, nói: “Đại tiểu thư, nếu ngài không thoải mái, vậy đi xem đại phu một chút. Tối nay ngài còn phải gặp mặt Mạnh gia chủ, nếu bây giờ về phủ, rồi lại quay lại, đi qua đi lại thì làm sao có đủ thời gian đây."
Vừa dứt lời, “Bốp" đột nhiên một tiếng bạt tai vang giòn vang lên, nặng nề rơi trên khuôn mặt nàng.
“Lớn mật! rốt cuộc là thân thể đại tiểu thư quan trọng, hay là gặp người quan trọng?"
Không biết tiểu Trà lấy dũng khí từ đâu mà bất ngờ bạt tai nàng một cái, đánh cho nha hoàn kia đầu óc choáng váng, đâu còn phân biệt được rõ đông tây nam bắc?
“Ngươi, ngươi dám đánh ta?" Nha hoàn trợn mắt nhìn tiểu Trà giống như nàng làm ra chuyện trời đất khó dung vậy.
Long Thiên Tuyệt cũng không ngờ tới tiểu Trà lại có can đảm này, trong lòng cũng có phần tán thưởng, hắn hừ lạnh lên tiếng nói: “ngươi đùa giỡn với thân thể của đại tiểu thư, chẳng lẽ không đáng đánh sao? Nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, ngươi có chịu trách nhiệm được sao?"
“Nhưng nhị phu nhân nói không thể trở về!" Nha hoàn bị hắn hù dọa, nhất thời đáy lòng không kịp nghĩ nhiều, nức nở nói lên.
Vân Khê liếc mắt nhìn nha hoàn, trong chớp mắt đáy mắt trở nên lạnh lùng, mặc dù biết là nàng phụng mệnh làm việc nhưng nếu nàng lựa chọn như vậy thì nên lường trước hậu quả thích đáng, cho nên không có gì đáng đồng tình.
“Tiểu Trà, ta không thoải mái, chúng ta trở về thôi."
Tiểu Trà dìu Vân Khê đang định rời đi thì Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên do dự, nói: “các ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau."
Vân Khê thấy lạ, không rõ ý của hắn nhưng vẫn gật đầu rời đi trước.
Giữa đôi mắt đẫm lệ tràn đầy vẻ không cam lòng và ủy khuất của nha hoàn, ba người Vân Khê lần lượt rời đi.
Bọn họ vừa mới đi, Mạnh Hạ Thu liền nhận được tin.
Vân Khê lên xe ngựa, đang muốn lên đường thì Mạnh Hạ Thu vội vàng đuổi theo từ cửa chính: “Tư Đồ tiểu thư, vì sao phải vội vàng rời đi như vậy? Chẳng lẽ Tụ Bảo Đường tiếp đãi không chu toàn?"
“Không phải, là do thân thể của ta hơi khó chịu, muốn về phủ nghỉ ngơi." Vân Khê xoa huyệt thái dương, chân mày nhíu lại, nói: “còn có, ước hẹn tối nay, ta sợ là không thể đi được, xin mạnh gia chủ thứ lỗi."
“Thân thể khó chịu sao? Vừa vặn Tụ Bảo Đường có đại phu lúc nào cũng có thể xem bệnh, không thì tiểu thư để đại phu điều trị một chút, Tư Đồ tiểu thư cũng không phải mệt nhọc đi xe ngựa."
“Không cần! như vậy sợ là bất tiện, tiểu nữ cáo từ." Vân Khê không muốn nói nhiều với hắn, thuận tay buông rèm xe ngựa xuống, ngăn cách với tầm mắt mong mỏi của Mạnh Hạ Thu ở bên ngoài.
Mạnh Hạ Thu bất đắc dĩ, đành nhìn xe ngựa đi xa, mi tâm từ từ nhíu chặt.
“Gia chủ, không xong! Có người xông vào bảo khố"
“Gia chủ, không xong! Nội bộ mâu thuẫn…"
Nhất thời, vô số tin tức xấu truyền đến tai Mạnh Hạ Thu, hắn rùng mình, đây là có chuyện gì? Hôm nay đến tột cùng là ngày gì lại xảy ra nhiều chuyện như vây?
Cũng không còn tâm tư tiếp tục ngơ ngẩn mà tiễn thân ảnh mỹ nhân nữa, hắn xoay người vào xử lý từng chuyện của Tụ Bảo Đường.
Trên đường trở về, thỉnh thoảng vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài đều nhìn thấy thần thái sáng láng của Long Thiên Tuyệt trên lưng ngựa, người không biết còn tưởng rằng hắn trúng giải nhất.
Nghĩ về việc hắn vừa rời đi một chút không biết là đi làm chuyện gì thần bí, sau khi trở về là bộ dáng như thế này làm người ta không khỏi suy nghĩ xa vời.
Gần bữa tối, Tư Đồ phủ nghênh đón khách quý là Hách Liên Tử Phong, trên dưới Tư Đồ phủ đều đặc biệt niềm nở tiếp đãi.
Tư Đồ Khôi tự mình mời rượu tiếp khách, nhị công tử Tư Đồ Nam Tinh cùng mấy vị trưởng lão ngồi cùng bàn, mọi người nâng chén hàn huyên, rất là náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, Tư Đồ Khôi tỉ mỉ quan sát Hách Liên Tử Phong, xưa nay gặp gỡ cũng nhiều nhưng không nói chuyện với nhau nhiều. Trong ấn tượng của hắn, Hách Liên Tử Phong tài trí mưu lược, cương nghị cứng cỏi, nhất định là nhân tài trẻ tuổi xuất chúng của Ngạo Thiên đại lục, cho dù đương gia (chủ nhân) thập đại gia tộc bọn họ cũng không có được tư thái sai đâu đánh đó của hắn. Nếu có thể gả con gái cho một nam tử tướng mạo vô song, tài hoa xuất chúng như thế thì hắn cũng không còn gì tiếc nuối.
Tư Đồ Khôi càng đánh giá Hách Liên Tử Phong, càng cảm thấy hài lòng.
“Khó có dịp Hách Liên công tử hạ cố đến nhà, nếu không chê tệ xá đơn sơ, chi bằng ở lại chơi mấy ngày."
“Đâu có? Tư Đồ gia chủ khách khí rồi, vậy Hách Liên cung kính không bằng tuân mệnh." Ngược lại Hách Liên Tử Phong cũng không có từ chối.
Nghe thấy thế, Tư Đồ Khôi mừng rỡ, càng nhiệt tình tiếp đãi hắn dùng cơm.
Con ngươi Hách Liên Tử Phong thu liễm thâm thúy, bề ngoài nhìn tôn quý lạnh nhạt khiến người ta không đoán ra tâm tư chân chính của hắn. Song một người như vậy có thể tỏa ra ôn hòa với ngươi cũng thật là vinh hanh, Tư Đồ Khôi rất mà mừng rỡ như thấy được hi vọng thông gia với gia tộc Hách Liên.
Hắn liếc mắt với người hầu bên cạnh, người hầu nhận lệnh lui ra khỏi phòng khách.
“Nghe nói Hách Liên công tử năm nay hai mươi lăm tuổi, chưa có hôn ước, không biết trong lòng Hách Liên công tử có người ngưỡng mộ chưa?" Tư Đồ Khôi quan sát kỹ thần sắc Hách Liên Tử Phong, không bỏ sót chút gì.
Gương mặt tuấn tú hờ hững của Hách Liên Tử Phong dâng lên vẻ ảm đạm, trong nháy mắt lại thu hồi, thanh âm trầm thấp như tiếng trúc: “không có."
“Vậy thì tốt!" Tư Đồ Khôi vỗ tay lớn tiếng tán thưởng, tự mình thất lễ, hắn chỉnh đốn thần sắc, trầm giọng nói: “ý lão phu là Hách Liên công tử là nhân trung long phượng, anh kiệt tuấn tài nên chỉ có thục nữ tài tử mới xứng đôi vừa lứa. Nếu Hách Liên công tử đồng ý thì chắc chắn rằng sẽ có vô số danh môn khuê tú khắp Ngạo Thiên đại lục bằng lòng làm thiếp của Hách Liên công tử…"
Hách Liên Tử Phong nhấp rượu, không đáp lại, lạnh lùng cự nhân ngàn dặm.
Dù thế cũng không ảnh hưởng tới hình tượng vĩ ngạn của hắn trong lòng người gia tộc Tư Đồ, nhân tài kiệt xuất của thập đại gia tộc tự nhiên là như thế.
“Cha, hôm nay khó có dịp Hách Liên công tử đến nhà làm khách, chi bằng mời thất muội tới đàn một bản góp vui được không?" Tư Đồ Nam Tinh đột nhiên đề nghị, hắn là người cuồng nhiệt sùng bái Hách Liên Tử Phong, ngày thường đã luôn muốn có cơ hội xây dựng quan hệ với hắn, hiện nay rốt cục cũng có, hắn tất nhiên là phải nắm chắc.
Tư Đồ Khôi đã sớm phái hạ nhân đi gọi người rồi, đâu cần hắn mở lời? Nhưng miệng vẫn hiền lành nói: “Được, đi mời thất muội của ngươi tới đàn một khúc, góp vui cho Hách Liên công tử."
Hách Liên Tử Phong ngồi tĩnh lặng, tâm tư thâm trầm, đáy xẹt qua tia u ám. Tư Đồ gia có ý định gì, làm sao hắn không biết? Chỉ là, hừ!
Thừa dịp lúc hạ nhân đi mời thất tiểu thư, Hách Liên Tử Phong chủ động mở miệng: “Tư Đồ gia chủ có nghe nói Thánh cung gần đây có dị động gì không?"
Tư Đồ Khôi nghi hoặc nói: “Nga? Lão phu không rõ, xin Hách Liên công tử chỉ giáo."
Đầu ngón tay Hách Liên Tử Phong khuấy động chén rượu, thuận tiện rủ rỉ kể ra: “Mọi người cũng biết Thánh cung có tứ đại tôn giả, trừ vị Thiên Long tôn giả mất tích mấy năm trước, nghe nói tam đại tôn giả khác gần đây lần lượt bị giết hại. Song điều kỳ quái là, gần đây có tin đồn rằng tam đại tôn giả kia không những chết đi sống lại mà thực lực tăng lên rất nhiều so với trước kia. Nhiều khi cả ba người đồng thời xuất hiện một chỗ, cứ có người bất kính với Thánh cung thì bọn họ liền đại khai sát giới, gân như tiêu diệt hoàn toàn thế lực của đối phương. Hai ngày trước, ta định đi thăm hỏi Doãn gia, nhưng không ngờ lại nhìn thấy thảm trạng của Doãn gia sau khi bị tập kích. Hỏi rõ mới biết là do tam đại tôn giả của Thánh cung gây nên, may mà lần này bọn họ chỉ cảnh cáo, không hề đuổi cùng giết tận, không thì…"
“Lại có chuyện như vậy?" Mọi người kinh ngạc vạn phần, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu. Doãn gia cũng là một trong thập đại gia tộc, đứng hàng thứ bảy, thực lực không kém mà vẫn bị Thánh cung tập kích. Bọn họ là người đứng mũi chịu sào bất kính với Thánh cung, nếu Thánh cung thực có kế hoạch trả thù vậy thập đại gia tộc tất nhiên sẽ lâm vào chiến tranh.
Hách Liên Tử Phong dừng lại một chút, không nhanh không chậm nói: “Mục đích của tại hạ tới hôm nay chính là muốn bàn bạc với Tư Đồ gia chủ việc này. Nếu Thánh cung muốn đại khai sát giới, thậm chí làm nguy hai đến lợi ích của thập đại gia tộc, thì thập đại gia tộc của chúng ta nhất định phải hợp lại, cùng nhau đương đầu. Chỉ như thế mới có thể đánh bại thế lực khổng lồ của Thánh cung, đảm bảo cuộc sống an bình cho thập đại gia tộc chúng ta."
“Vậy Hách Liên công tử có đề nghị gì?" Sắc mặt Tư Đồ Khôi trầm trọng, tâm tư chuyển động, trong nháy mắt liền nghĩ đến rất nhiều chuyện, lần này Hách Liên Tử Phong tới sợ là có ý đồ khác.
Hách Liên Tử Phong không lên tiếng ngay lập tức, hắn yên lặng một chút, đợi đến khi mọi người có phần sốt ruột, hắn mới từ từ mở miệng nói: “thập đại gia tộc chúng ta đồng khí liên chi (cùng nhau liên kết), trước giờ cùng chung tiến lùi, chẳng qua lúc làm việc, mỗi gia tộc luôn làm theo ý mình, thực lực rõ ràng yếu đi rất nhiều cho nên ý của tại hạ là nhân dịp nửa tháng sau chính là ngày lành tháng tốt tại hạ kế nhiệm vị trí Hách Liên gia chủ, tại hạ đặc biệt mời gia chủ của thập đại gia tộc đến gặp mặt, mượn cơ hội này thảo luận chuyện liên minh giữa thập đại gia tộc và tuyển chọn Minh chủ. Nếu vị Minh chủ mà thập đại gia tộc tuyển chọn có thể làm mọi người tin phục thì tất cả mọi người sẽ nghe theo hiệu lệnh của Minh chủ, đồng tâm nhất trí, toàn lực lật đổ Thánh cung, khiến Thánh cung biến mất hoàn toàn khỏi Ngạo Thiên đại lục!"
“Liên minh, Minh chủ?" vẻ mặt Tư Đồ Khôi càng thêm trầm trọng, ánh mắt đen thui tối sầm lại, ra vẻ đang cân nhắc nhưng trong lòng lại tính toán.
Ý đồ của Hách Liên Tử Phong là muốn Tư Đồ gia ủng hộ hắn đảm nhiệm vị trí Minh chủ, nhưng hắn sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội mượn sức Hách Liên Tử Phong đây?
“Hách Liên công tử mưu trí hơn người, rất có uy tín trong thập đại gia tộc, tất nhiên là người được chọn lựa có một không hai cho vị trí minh chủ! Chỉ là Tư Đồ gia ta địa vị thấp kém, đến lúc đó ở tại cuộc họp liên minh thì chưa chắc có thể tác động các gia tộc khác cùng ủng hộ Hách Liên công tử…" Tư Đồ Khôi vừa khéo léo nói xong, vừa tỉ mỉ quan sát thần sắc Hách Liên Tử Phong, có thâm ý khác.
Hách Liên Tử Phong khẽ cong môi, tựa tiếu phi tiếu, đồng thời đáy mắt xẹt qua tia đen đậm.
Đúng lúc đó, thất tiểu thư và nha hoàn bước vào phòng khách, phá vỡ bầu không khí quái dị.
“Phụ thân, ngài gọi nữ nhi không biết có chuyện gì?" Thất tiểu thư biết rõ còn cố hỏi, còn không tự chủ nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, trước kia nàng chỉ là tò mò khi nghe nói Hách Liên Tử Phong là người xuất chúng như thế nào, hôm nay thấy tận mắt, lập tức tim nàng đập loạn nhịp, bị dáng người hào hoa phong nhã và khí chất xuất sắc siêu quần của hắn hấp dẫn.
Trước đây trên đường đến Lăng Thiên cung nàng từng mê luyến dung nhan thiên thần của Long Thiên Tuyệt, nhưng sau đó biết hắn là tôn chủ tà phái, hơn nữa là người hãm hại nàng bị nhốt vào địa lao thì một chút ảo tưởng trong lòng đều tan vỡ.
Bây giờ nhìn thấy Hách Liên Tử Phong thật xuất sắc như thế, ảo tưởng nữ nhi dưới đáy lòng nàng lại cháy lên lần nữa. Hơn nữa, thân phận của Hách Liên Tử Phong hoàn toàn khác Long Thiên Tuyệt, một vị là người tà phái mà chính phái đuổi giết, còn một vị lại là chính phái trong chính phái, danh môn trong danh môn, không thể so sánh nổi. Nếu được gả cho một vị nhân tài kiệt xuất, danh môn tuấn tài trong chính phái như vậy thì sau này ban đêm nằm mơ nàng cũng thoải mái mà cười.
Ánh mắt và sắc mặt nàng biểu lộ sự mừng rỡ quá ràng trước tầm mắt của mọi người đang ngồi đó, trong lòng mấy vị trưởng lão không khỏi sinh ra sự khinh thường. Thất tiểu thư là người nông cạn lỗ mãng như thế làm sao có thể so sánh với đại tiểu thư đoan trang xinh đẹp? Chỉ tiếc đại tiểu thư…
Tư Đồ Khôi ho nhẹ, nhắc nhở nàng bớt phóng túng một chút, sau đó mở miệng nói: “Nữ nhi tới vừa đúng lúc, hôm nay Hách Liên công tử hạ cố đến nhà, ngươi đến đàn một khúc, góp vui cho công tử."
“Dạ, Phụ thân!" Thất tiểu thư khom người, nhẹ nhàng liếc mắt quyến rũ Hách Liên Tử Phong một cái rồi mới bắt đầu chuẩn bị cầm cụ.
Từ đầu đến cuối mắt Hách Liên Tử Phong đều nhìn chăm chú vào chén rượu, không có nhìn nàng một cái nào, những chuyện như thế hắn đã thấy nhiều, mãi cũng thành thói quen, dù đối phương là mỹ nhân trên trời cũng không thể lay động được lòng hắn. Người bên cạnh cũng có cách nào hiểu rõ tính toán trong lòng hắn, huống chi là một nữ nhân làm sao có thể giao động tâm trí hắn.
Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, ngón tay thất tiểu thư đã đặt lên dây, đang muốn bắt đầu gảy đàn.
“Gia chủ, đại tiểu thư và Tường trưởng lão đã trở lại." Đột nhiên có hạ nhân vào bẩm báo.
Tay thất tiểu thư thình lình run lên, chạm vào dây đàn, vang lên thanh âm run rẩy. Nàng lúng túng ngẩng đầu, thấy mọi người, ngay cả người chưa từng nhìn nàng một cái, Hách Liên Tử Phong cũng đang nhìn nàng, chẳng qua nàng lại để hắn chứng kiến tình trạng của nàng lúc này, vừa quẫn bách, vừa bối rối, trong lòng nàng ảo não không thôi.
Tất cả mọi thứ đều là do lỗi của đại tiểu thư, nếu không phải nàng ta đột nhiên quay về thì sao nàng lại sinh ra bối rối?
Thất tiểu thư cúi đầu gần như muốn cắn nát môi mình, Tư Đồ Mẫn Mẫn chết tiệt, món nợ này, nàng nhớ kỹ!
Tư Đồ Khôi nghe nói đại nữ nhi trở lại, trong lòng vui mừng, hắn liếc mắt đến chỗ Hách Liên Tử Phong, nói: “Đại tiểu thư nếu đã về thì bảo nàng ra gặp khách."
Nghĩ đến sự thiếu sót và lỗ mãng của tiểu nữ nhi, lại không thể biểu diễn được, Tư Đồ Khôi quyết định gửi gắm hi vọng vào đại nữ nhi, tuy đã từng xảy ra chuyện nhưng dù sao Hách Liên Tử Phong chưa từng gặp đại nữ nhi, biết đâu hắn lại coi trọng đại nữ nhi của mình? Hơn nữa, Hách Liên Tử Phong là người tính toán đại sự, không xem trọng tình cảm trai gái, nhưng đại nữ nhi đảm đương một trong những bí mật trọng yếu của Tư Đồ gia, nếu trao đổi bí mật này với Hách Liên Tử Phong, tin chắc rằng hắn sẽ không từ chối.
Hắn suy nghĩ chu toàn trong lòng, liền sai hạ nhân gọi đại nữ nhi đến đây.
Thất tiểu thư nghe phụ thân nói như thế, lập tức mất hết ý chí, phụ thân đã nói rõ ràng bảo nàng hôm nay phải biểu hiện thật tốt, giành được sự ưu ái của Hách Liên công tử, nhưng vì sao bây giờ lại thay đổi ý định? Rốt cuộc là tại sao?
Nàng nghĩ mãi mà không rõ.
Vân Khê vừa vào cửa phủ, định về phòng ngủ nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, để tối nay bắt đầu dò xét Tư Đồ phủ. Ai ngờ mới đi được nửa đường, có người đến truyền lời, nói là gia chủ mời nàng đến tiệc rượu.
Vân Khê rất là nhức đầu, chuyện nàng càng muốn tránh xa thì lại càng không tránh khỏi.
Đây là đạo lý gì?
Từ sau khi vào cửa phủ, Long Thiên Tuyệt đã về Nam viện từ sớm để tránh nghi ngờ. Vân Khê không có người bàn bạc đối sách thì buộc lòng phải đi, trong lòng chỉ mong Hách Liên Tử Phong không nhận ra nàng.
Hẳn là không nhận ra được? Trừ khi hắn có hỏa nhãn kim tinh!
Tác giả :
Bắc Đằng