Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 26: Tiểu Mặc Mặc xuất chiêu khác thường

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 26: Tiểu Mặc Mặc xuất chiêu khác thường

Trong đại sảnh, đang trình diễn vở kịch mẹ con ôm đầu khóc rống.

“Nương, mau dẫn ta rời đi thôi, ta muốn về nhà!" Thất tiểu thư bị giam mấy ngày, đã hao gầy không ít, gương mặt xinh đẹp bị bẩn tèm lem, đầu tóc rối bời, rất là chật vật. Lúc đầu, khi nàng bị giam ở nhà lao trên mặt đất, còn giữ bộ dáng Đại tiểu thư, hướng về phía mấy đệ tử Lăng Thiên Cung tạm giam nàng mà kêu hét. Cho đến khi tiếng nói nàng sắp tắt nghẹn, vẫn không ai để ý tới như cũ, nàng mới chính thức hiểu được, mình thật là hổ lạc đồng bằng, không có ngày ngẩn đầu.

Bị hành hạ mấy ngày nay, đem sự vênh váo trên người nàng nhọn toàn bộ mài mòn, giờ phút này rốt cục cũng nhìn thấy thân nhân, nên một khắc nàng cũng không muốn tiếp tục chởi ở nơi địa phương quỷ quái này nữa. Bởi vì nơi này, người căn bản không điếm xỉa đến lời nói của nàng, tất cả người bị giam đều đối xử bình đẳng.

“Hài tử số khổ của ta, sao con lại gầy thành như vậy, lòng của Nương thật đau quá." Nhị phu nhân lệ nóng oanh tròng.

Mà Tường trưởng lão thì chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt quét qua hai mẹ con, đáy mắt có một chút chán ghét, hai mẹ con làm trò trước mặt người ngoài, khóc đến thê lương như thế, quả thực mất hết thể diện của Tư Đồ gia, khó trách tại sao Thất tiểu thư không được cưng chìu, đem nàng so sánh với Đại tiểu thư hào phóng biết nặng nhẹ, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Tầm mắt của hắn tiếp tục nhìn chếch đi, rơi vào Vân Tiểu Mặc đang ngửa đầu nhìn hai mẹ con ôm đầu khóc rống kia, ánh mắt của nhóc con này rất chuyên chú, giống như là có chút bị cảm động, trong lòng hắn vui mừng, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: “Tiểu Thiếu chủ, ngươi cũng thấy đấy, mẹ con các nàng một lòng, không nguyện ý chia lìa nữa. Tiểu Thiếu chủ có tấm lòng thiện lương, có thể nhìn ở nhân luân cương thường (*), mà thả Thất tiểu thư nhà ta không?"

(*) là luân lí cùng tam cương ngũ thường

Vân Tiểu Mặc hít mũi một cái, nói: “Thật rất cảm động nga!"

Tường trưởng lão mừng rỡ, xem ra vở kịch này rất có ít a.

Hai mẹ con Nhị phu nhân cũng nghe thấy giọng nói non nớt của hắn, nên nhất tề đem nước mắt chuyển hướng hắn, mang theo vài phần mong đợi.

Vân Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái, hai cái tay nhỏ bé sờ sờ ở trên mặt, kinh ngạc nói: “Các ngươi đều nhìn ta làm cái gì? Trên mặt ta có đồ bẩn sao?"

Mọi người ở đây đều hóa đá hết.

Đứa nhỏ này có thể có chút suy nghĩ bình thường được hay không? Nếu bị cảm động, vậy thì nhanh chóng thả người đi!

Đáng tiếc ở trong đầu Vân Tiểu Mặc từ đầu đến cuối đều không có hai chữ thả người, bạc còn chưa có thu về mà, làm sao có thể dễ dàng thả người chứ?

Hắn cảm động, chẳng qua là nghĩ đến mình và mẫu thân tựa hồ chưa từng có ôm nhau khóc rống như vậy, chỉ có một lần duy nhất gặp nguy hiểm nhưng mà mẫu thân lại tới đánh cái mông nhỏ của hắn, cho nên hắn ảo tưởng một lúc nào đó, mẫu thân cũng có thể ôm hắn khóc rống một lần như vậy?

Đang lúc mọi người yên tĩnh trong im lặng, thì Vân Tiểu Mặc vừa vuốt khuôn mặt nhỏ bé, vừa mở miệng nói: “Người đâu, đem cái gương ra, ta muốn tự kiểm tra."

Râu mép của Tường trưởng lão bắt đầu run rẩy, hắn hối hận a, hối hận không nên chọn ngày hôm nay tới cửa chuộc người. Hắn thà đối mặt với tên hồ ly cha, cũng không cần đối mặt với tiểu hồ ly chỉ biết suy nghĩ hỗn loạn. Thật đả thương người a!

Hai mẹ con Nhị phu nhân nghe vậy trực tiếp bị vây trong ngu ngơ.

Vân hộ pháp nén cười nhìn khuôn mặt nhỏ bé anh tuấn khả ái của Tiểu Thiếu chủ, thật muốn hóa thân làm sói, nhào tới dùng sức nhéo nhéo mấy cái, tại sao có thể đáng yêu như thế chứ?

Tiểu Bạch lăn lộn đầy bàm, cười đến ôm bụng.

Tiểu Mặc Mặc, một chút cũng không bẩn, vẫn anh tuấn tiêu sái, phong độ có hơn! Tiểu Bạch thích nhất Tiểu Mặc Mặc rồi!

Một đầu khác, Tư Đồ Mẫn Mẫn dưới sự hướng dẫn của đệ tử Lăng Thiên Cung một đường đi qua vườn hoa, trong nội tâm nàng lo lắng an nguy của muội muội, nên cũng không có lòng dạ nào mà ngắm nghía phong cảnh chung quanh. Gương mặt xinh đẹp như phù dung đón gió, càng tăng thêm vẻ đẹp lạnh nhạt xuất trần, thân ảnh hồng nhạt của nàng, giống như là một làn gió thơm ở trong vườn hoa Lăng Thiên Cung nhẹ nhàng mà lướt đến, nơi nơi đi qua, đều lưu lại mùi thơm nhàn nhạt cùng thân ảnh diễm lệ.

Vân Thanh ngồi ở trên xe lăn, đang cúi đầu xem xét mấy bồn hoa, tâm tư thì đã bay đến thiên ngoại.

Từng nhớ được ngày đó, trên chiến trường, Hồng Ảnh vũ động, hàng vạn hàng nghìn binh mã toàn bộ lâm vào trong yên lặng, đáy mắt chỉ còn lại thân ảnh tươi đẹp kia, kỹ thuật nhảy độc nhất vô nhị vũ động tứ phương.

Một khắc kia, toàn bộ tâm thần của hắn cũng bị thân ảnh hồng sắc kia hấp dẫn, nàng bay múa mà đến, giống như cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần. Thanh lệ thoát tục như vậy, mị hoặc lòng người như vậy, song lại thuần khiết trong sáng như vậy!

Cõi đời này sao lại có nữ tử như thế?

Khiến tim của hắn bị rung động thật sâu.

Nàng lấy điệ múa dừng lại can qua, hắn tâm động, mà không có tiếp tục sát phạt, lãnh quân thối lui ra khỏi biên cảnh của Ngạo Thiên quốc.

Trăm phương ngàn kế dò thăm thân phận của nàng, hắn rốt cục cũng biết được, nàng chính là Đại tiểu thư của Tư Đồ gia tộc. Thân phận cao quý như thế, cũng không làm cho hắn chùn bước, mà hắn cũng rất may mắn, ở mới vừa cải trang bước vào Ngạo Thiên quốc, ngày đầu tiên đã gặp được nàng.

Bọn họ một người là ánh sáng quanh thân, thiếu niên tướng lãnh ý khí hăng hái, một người là danh môn khuê tú đơn thuần thanh lệ, hướng tới tự do, làm hai trái tim nhiệt tình va chạm cùng một chỗ, hết thảy đều trở nên một cách tự nhiên.

Bọn họ bổ sung hỗ trợ cho nhau, tình đầu ý hợp, hết thảy đều ngọt ngào mà hạnh phúc, mà bọn họ thì đắm chìm trong vui vẻ được xây dựng nên.

Chẳng qua là hắn không có ngờ tới, sau đó lại phát sinh kia rất nhiều không vui......

Hắn nhẹ nhàng mà thở dài, trong không khí bỗng thổi qua một trận hương thơm nhàn nhạt quen thuộc, hắn từ từ quay đầu, thân ảnh hồng sắc xinh đẹp thẳng tắp đập vào mắt của hắn, trong lòng đột nhiên chấn động, tim đập mãnh liệt gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Mẫn Mẫn ——"

Hắn cơ hồ hoài nghi là mình bị ảo giác, trừng mắt nhìn lại, thân ảnh quen thuộc kia vẫn còn đang ở đó, cảm xúc mênh mông tràn lan rất khó khăn ức chế.

Thật sự là Mẫn Mẫn, nàng lại xuất hiện ở nơi này, xuất hiện ở trước mắt của hắn, làm hắn không khỏi kích động.

Tư Đồ Mẫn mẫn trong thoáng chốc giống như nghe được có người đang gọi nàng, nàng bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy có một bóng dáng mơ hồ nhanh chóng ẩn vào phía sau núi giả, ngoài ra cái gì cũng không thấy. Nàng cười khẽ tự giễu, nhất định là nàng nghe nhầm, hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Chân của hắn bị trọng thương, cũng không biết hiện giờ đến tột cùng là thế nào rồi.

Chia xa gần một tháng, nàng bị phụ thân giam lỏng ở Tư Đồ phủ, tuy nói là giam lỏng, nhưng hết thảy đãi ngộ của Đại tiểu thư cũng không thay đổi, thay đổi duy nhất chính là bị hạn chế tự do. Lần này nếu không phải bởi vì Thất muội muội có chuyện, nàng cũng không thể có cơ hội ra phủ.

Nhưng nếu có thể, nàng thật muốn chắp cánh bay đến bên cạnh hắn, nhưng là nàng không dám, nàng sợ mình sẽ liên lụy đến hắn, thậm chí người nhà của hắn. Hiện tại Vân gia, tuyệt đối là không chịu nổi việc Tư Đồ gia tộc toàn lực tập kích, cho nên nàng không có cách nào, nàng chỉ có thể nhận nại, chỉ có thể đợi chờ, có lẽ sẽ có một ngày......

Tự mình nhớ lại, khiến ánh mắt nàng ảm đạm đi, mặt mày bị lây nhiễu sầu tư.

Trong đầu, hình ảnh nam tử khôi giáp ngân bạch với tư thế oai hùng không hề tản đi. Hắn là một thiếu niên tướng quân, hắn cũng có một có phong phạm tướng lãnh hơn người, ánh mắt hắn hơn hẳn nắng gắt, sáng quắc rực rỡ, nhưng điều hấp dẫn nàng chính là chánh khí cùng tư thế oai hùng trên bộ dáng dũng cảm nghiêm nghị của hắn.

Thân phận của hắn có lẽ không bị kịp nổi danh môn đệ tử của thập đại gia tộc, song ở trong mắt nàng, hắn so với bất luận kẻ nào đều xuất sắc cùng chính trực hơn.

“Thanh ca......" Thanh âm mặc niệm ở trong miệng, nàng lắc lắc đầu, tăng nhanh cước bộ, tiếp tục đi về phía trước.

Hai chữ nhẹ nhàng ôn nhu kia, theo gió mát truyền vào trong tai Vân Thanh, khiến hắn dù ẩn thân sau núi giả, nhưng trong lòng thì rung động không dứt. Mẫn Mẫn không có quên hắn, vẫn còn nhớ hắn, như thế liền đủ rồi.

Cúi đầu nhìn hai chân của mình một chút, hiện nay mình chật vật như vậy, sao có dũng khí để đi gặp nàng chứ?

Mẫn Mẫn, chờ ta! Cuối cùng có một ngày, ta sẽ đoan đoan chính chính đứng ở trước mặt của nàng, mà không phải giống như bây giờ, chỉ có thể từ xa nhìn nàng......

Tầm mắt không tự chủ mà đuổi theo thân ảnh của nàng, hắn chuyển động xe lăn, lặng lẽ đi theo. Chỉ cần có thể nhìn nàng thêm một cái, hắn đã hài lòng.

Trong đại sảnh, Vân Tiểu Mặc giơ gương đồng lên, trái phải quan sát một hồi lâu, lúc này mới hài lòng để xuống, lắc đầu tóc, thở dài tự luyến nói: “Nhìn tới nhìn lui, đều đẹp trai giống trước!"

Tường trưởng lão đã đối với hắn hết chỗ nói rồi.

Nhưng nhị phu nhân còn muốn thử cùng hắn thương lượng, nhìn xem có thể đi cửa sau hay không, nàng từ trong lòng ngực móc ra vài món đồ vật trân quý, đưa tới trước mặt hắn, dụ dỗ: “Tiểu Thiếu chủ, thích những thứ này đồ chơi nhỏ này không? Chúng đều dùng Phỉ Thúy, mã não chế thành, rất trân quý, thấy nơi chạm trổ chúng không, rất là sống động, chơi sẽ rất vui?"

Vân Tiểu Mặc không khách khí nhặt lên nhìn chung quanh một chút, rồi cười ngọt ngào nói: “Chơi thật vui, ta thích!"

“Vậy thì đưa cho Tiểu Thiếu chủ chơi đùa." Nhị phu nhân trong lòng mừng rỡ, nhìn cười đến vui vẻ như vậy, chắc là hấp dẫn được hắn.

“Tạ ơn đại thẩm!" Vân Tiểu Mặc loay hoay mấy cái, liền cất vào chiếc nhẫn trữ vật của mình, hắn đang lo chiếc nhẫn trữ vật của mình có không gian lớn, hận không được đem trọn phòng ốc cất chứa ở bên trong, đáng tiếc phòng ốc hắn không di chuyển được, nên đành phải thôi. Hiện ở rốt cục cũng thu thập được vài món đồ chơi nhỏ, hắn rất là hài lòng, hắn quyết định mục tiêu sau này chính là thu thập rất nhiều rất nhiều bảo vật, thề phải đem chiếc nhẫn trữ vật của mình toàn bộ nhồi nhét đầy mới thôi.

“...... Không cần cám ơn, Tiểu Thiếu chủ thích là tốt rồi." khóe miệng Nhị phu nhân co quắp mấy cái, đối với tiếng gọi “Đại thẩm" của hắn, nghe sao mà không được tự nhiên.

“Còn có những chuyện chơi đùa khác sao? Ta thích nhất là thu thập bảo vật." Con ngươi linh động của Vân Tiểu Mặc đảo qua đảo lại, hướng trên người Tường trưởng lão liếc tới, trong lòng nhận định trên người của hắn nhất định là có bảo vật.

Đã sớm nghe nói trong Lăng Thiên cung có bảo vật vô số, hắn là Tiểu Thiếu chủ của Lăng Thiên Cung, có một chiếc nhẫn trữ vật cũng không lạ gì, song khi Tường trưởng lão bị hắn liếc nhìn như, dưới tay vô ý thức che lên túi áo của mình, thật giống như còn bị hắn nhìn thêm mấy cái, là bảo vật trong túi quần sẽ biến mất không thấy tăm hơi.

Nhị phu nhân theo tầm mắt của Vân Tiểu Mặc liếc đi qua, sắc mặt khẽ biến thành chìm, ho nhẹ nói: “Tường trưởng lão, nếu như ngươi có bảo vật gì, thì lấy ra cho Tiểu Thiếu chủ giám định và thưởng thức đi, chỉ cần Tiểu Thiếu chủ vui vẻ, mọi chuyện đều dễ thương lượng......" Ý của nàng là hiện tại cứu con gái của mình ra mới là quan trọng, trên người của tên này có chút bảo vật còn không nhanh chóng lấy ra để cho tiểu tổ tong này? So sánh với con gái của nàng, thì hết thảy những thứ khác cũng không coi là cái gì.

Tường trưởng lão sắc mặt rất khó coi, tại sao hắn phải đem của bảo vật của mình lấy ra, để cứu con gái của nàng chứ? Hắn cúi đầu địa hừ lạnh một tiếng, làm bộ như không thấy.

Vân Tiểu Mặc cong cái miệng nhỏ nhắn lên, có chút ủ rũ nói: “Chơi không vui! Vân thúc thúc, ngươi tiếp đãi khách nhân đi, ta phải trở về ngủ một giấc!"

Ách ——

Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, hắn nói đi là đi, vậy bảo bọn họ phải làm sao bây giờ?

Nhị phu nhân có chút nóng nảy, tiến tới bên người Tường trưởng lão, dùng sức kéo ống tay áo của hắn, nháy mắt với hắn. Nếu vị tiểu tổ tông này đi, vậy bọn họ đàm phán với ai a? Nàng cũng nhận ra chỉ bằng mấy người bọn họ là không thể dùng vũ lực đem người từ Lăng Thiên Cung mang ra ngoài.

Sắc mặt Tường trưởng lão âm trầm, da thịt trên mặt đều khẽ giật giật, hắn rất hoài nghi, vị tiểu tổ tông này rõ ràng là muốn đánh cướp bảo vật trên người hắn, đâu có nửa điểm muốn rời đi chứ?

Nhị phu nhân thấy hắn chậm chạp không nhúc nhích, thì không khỏi nóng nảy: “Tường trưởng lão, chẳng lẽ ngươi thấy chết mà không cứu? Rốt cuộc bảo vật quan trọng, hay là tánh mạng con gái của ta quan trọng?"

Thất tiểu thư cũng nóng nảy theo, kéo ống tay áo tường trưởng lão nói: “Tường trưởng lão, ngươi có bảo vật gì, thì cho hắn nhanh đi! Ta sẽ không bao giờ … trở về phòng giam kia nữa, nếu quả thật phải về phòng giam, ta thà đụng đầu chết ở chỗ này, lúc đó ngươi làm sao mà giao phó với phụ thân ta cũng các trưởng bối!"

Hít vài hơi thật sâu, Tường trưởng lão lạnh lùng liếc hai mẹ con một cái, thật vất vả mới nhịn xuống tức giận trong lòng, đưa tay từ trong lòng ngực móc ra một con Ngọc thiềm. Tay của hắn có chút lay động, đây là bảo vật do hắn có quan hệ với Tụ Bảo đường của Mạnh gia ở Ngạo Thiên quốc mới có được, còn chưa kịp thu nạp huyền khí trong đó, hiện tại cứ như vậy mà lấy ra, trong lòng hắn nghẹn một hơi, khó có thể phát tiết. Hiện nay hắn chỉ có thể kỳ vọng vào tiểu tổ tông này không biết hàng, cảm thấy Ngọc thiềm xấu xí, không muốn lấy.

Vân Tiểu Mặc vốn đang nhìn chằm chằm vào hắn, hiện nay thấy hắn từ trong lòng ngực móc Ngọc thiềm ra, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đây không phải là Ngọc thiềm mà hắn từng ở trong Tụ Bảo đường Nam Hy quốc nhìn thấy sao? Cái con đó đã bị hắn thu nạp xong huyền khí, sau đó còn dùng binh khí chém nó, vỡ vụn hoàn toàn, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một con Ngọc thiềm, hắn nhất thời nóng lòng muốn lấy.

Trong lòng tuy là vô cùng mơ ước, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu hiện ra, nhăn nhăn cái mũi nhỏ nói: “Đây là cái gì? Lớn lên thật xấu quá!"

Tường trưởng lão đang nghẹn một ngụm hờn dỗi khó tiêu, đau lòng hết biết, chợt nghe được hắn nói như thế, sắc mặt nhất thời chuyển biến tốt đẹp lchút ít: “Không có gì, chẳng qua là một con Thiềm Thừ thôi."

Vân Tiểu Mặc bỉu môi, hướng hắn vẫy vẫy tay, lại nói: “Ngươi cầm gần một chút, ta xem không rõ ràng lắm."

Tường trưởng lão do dự, nghĩ thầm Ngọc thiềm trong tay của hắn, hình dạng bên ngoài so sánh với bảo vật Nhị phu nhân cho căn bản là rất xấu, tiểu tổ tông tánh tình trẻ con, đoán là nhất định sẽ ghét bỏ nó, cho nên liền đi đến trước mấy bước, lấy tay đem Ngọc thiềm đưa về phía hắn.

“Lớn lên thật xấu!" Vân Tiểu Mặc giọng điệu ghét bỏ nói, vừa nhận lấy Ngọc thiềm tinh tế nghiên cứu.

Tường trưởng lão nghe vậy, trái tim treo ngược trong lòng cũng buông lỏng theo.

“Thôi, mặc dù lớn lên xấu, nhưng cuối cùng cũng từ Ngọc làm ra, ta đây miễn cưỡng nhận lấy, cám ơn lão nhân gia." Vân Tiểu Mặc lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, vô cùng không khách khí đem Ngọc thiềm giấu vào trong chiếc nhẫn trữ vật.

Tường trưởng lão khẽ nhếch miệng, một cái tay đưa ra còn chưa tới kịp thu hồi, cả người đã bị xốc xếch ở trong gió.

Hắn nói gì? Miễn cưỡng nhận lấy?

Hắn rốt cuộc có biết Ngọc thiềm giá trị thế nào hay không? Chỉ một Ngọc thiềm thôi cũng đủ Tư Đồ gia hắn chuộc người đến mấy lần, nếu hắn biết phải mất Ngọc thiềm, cần gì đau khổ ở chỗ này cùng nó dây dưa sao? Trực tiếp đem bạc đưa ra, đem người chuộc đi không phải là xong rồi sao?

Hiện tại ngược lại, Ngọc thiềm cứ như vậy bị hắn nuốt mất, mà người rốt cuộc có thả hay không còn không biết. Hắn sống hơn nửa đời người, còn chưa từng bị biệt khuất như vậy, nên hai mắt hắn đỏ lên, một bộ dáng muốn đem Vân Tiểu Mặc ăn sống nuốt tươi.

“Trẻ con...... vô tri!"

Vân Tiểu Mặc nhảy xuống ghế Thái sư, ẩn thân núp ở phía sau Độc Cô mưu, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu nho nhỏ: “Lão nhân gia, ngươi làm sao vậy? Nét mặt của ngươi thật là đáng sợ!"

“Ngươi......" khuôn mặt của Tường trưởng lão bị nghẹn đến đỏ, thân thể lắc lư muốn ngả xuống sàn.

Vân hộ pháp ở trong lòng cười như điên, hắn cũng nhận ra Ngọc thiềm, nên tất nhiên là biết giá trị của nó. Tiểu Thiếu chủ thu Ngọc thiềm, còn mang vẻ mặt miễn cưỡng bất đắc dĩ, người ta đương nhiên phải giận đến hộc máu. Hiện tại hắn cũng sợ Tường trưởng lão sẽ đột nhiên nổi dóa, cùng Tiểu Thiếu chủ liều mạng, cho nên hắn tiến lên trước mấy bước, ngăn ở trước mặt Tiểu Thiếu chủ, cùng Độc Cô Mưu ngăn chặn Tường trưởng lão làm khó dễ.

“Tường trưởng lão, ngươi một lần nữa vũ nhục Tiểu Thiếu chủ nhà ta, không khỏi quá phận đi! Nếu không phải Tiểu Thiếu chủ nhà ta tính tình ôn hòa thân thiện, không cùng ngươi so đo, thì ngươi đã sớm không có cơ hội ở chỗ này nói năng lỗ mãng!"

“Lão phu đường đường là thái thượng trưởng lão của Tư Đồ gia, chẳng lẽ còn sợ các ngươi sao?" ống tay áo của Tường trưởng lão huy vũ, ngưng tụ một cơn gió ngầm, trên gương mặt âm trầm bỗng dưng bộc phát ra một đạo hàn quang, dử tợn mà sắc bén.

Cơ hồ là cùng một thời gian, Vân hộ pháp cùng Độc Cô mưu đều xuất thủ, đem trận gió kia mạnh mẽ dời đi, lợi kiếm của Độc Cô Mưu vừa ra khỏi vỏ, liền lóe ra ánh sáng lợi hại đánh thẳng cổ họng của Tường trưởng lão.

“Hừ! Kết giới!" Tường trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thân ảnh nhanh nhẹn chuyển động, liên tục lui bước về phía sau, lợi kiếm trong tay cũng tuốt ra khỏi vỏ. Tường trưởng lão dù sao cũng là một trong những nhân vật thái thượng trưởng lão của Tư Đồ gia, công phu sâu không lường được, hắn vừa lui bước, vừa lấy huyền khí làm kết giới, biến thành tư thái phòng thủ, ngăn cản trường kiếm của Độc Cô Mưu tập kích.

Hiện nay Huyền giai của hắn đã tới Thần huyền tam phẩm, Độc Cô Mưu ở trong mắt của hắn bất quá chỉ là tiểu oa nhi hai mươi mấy tuổi, cho dù có là đệ nhất thiên hạ sát thủ uy danh khắp nơi, hắn cũng không tin Độc Cô mưu có khả năng phá kết giới của hắn.

Môi của hắn một bên câu lên ý cười lạnh, trong lòng thì tự tin mười phần, trường kiếm trong tay ở giữa không trung vạch ra kiếm hoa, đồng thời phòng ngự, cũng chuẩn bị tùy thời mà phản công.

Một kiếm này của Độc Cô mưu trở nên kỳ quái, kiếm khí vô hình chợt phát triển ra, mũi kiếm rét lạnh thoáng chốc bắn ra hàng loạt số thập tròn, vừa giống như một cây hoạt đang mở ra! Mũi kiếm chạm đến kết giới huyền khí, lại không bị phản lại, mà chỉ nghe tiếng như thủy tinh vỡ nhẹ vang ở bên tai, kiếm khí mang theo khí thế hoành tảo thiên quân, xuyên thấu kết giới Tường trưởng lão, như vào chỗ không người.

Nhất Kiếm tung ra, Càn Khôn đột biến!

Ý cười vừa rồi còn đọng lại ở trên mép của Tường trưởng lão đột nhiên cứng lại, trên mặt của hắn từ từ lộ ra vẻ hoảng sợ.

Một kiếm tuyệt luân, đủ để khiến ghi lại tất cả!

Là hắn khinh thị đối thủ của hắn.

Rắc rắc rắc......

Mấy chỗ yếu huyệt quanh thân của Tường trưởng lão bị trường kiếm đâm trúng, mũi kiếm xâm nhập sâu ba tấc, tiếng ma sát với sương trắng, nghe rất rõ ràng, làm cho tóc ráy của người ta dựng đứng cả lên.

“A ——"tiếng thét chói tai của Nhị phu nhân cùng Thất tiểu thư tràn đầy cả đại sảnh, vì thế kiếm trong không khí càng tăng thêm một tầng rét lạnh cùng kinh hãi.

Tường trưởng lão khó chịu hừ một tiếng, trường kiếm rời khỏi tay, hắn ngửa người ra sau mới ngã xuống mặt đất.

Một trận gió mạnh cũng không dừng lại, kiếm khí sắc bén kèm theo bóng đen mơ hồ xoẹt tới, Tường trưởng lão nằm im tại chỗ, không dám nữa vọng động nữa, cúi đầu nhìn nơi, hàn khí lạnh lẻo phát ra, một thanh trường kiếm đang chỉ thẳng vào cổ họng của hắn.

Hắn ngước mắt, chống lại thân ảnh màu đen, cùng mũ che cùng màu không lay động một chút nào, đáy lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác lạnh cả người, lời khen từ trong miệng bậc thốt lên: “thiên hạ đệ nhất sát thủ, quả nhiên danh bất hư truyền!"

Độc Cô Mưu kiếm khí bức người, mỗi một kiếm tung ra đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, nếu không phải hắn cố ý hạ thủ lưu tình, thì lúc này tánh mạng của hắn sợ là đã sớm bị mất.

Độc Cô mưu thân ảnh màu đen đứng im bất động, phảng phất như một pho tượng, vô thanh vô tức.

Nhị phu nhân cùng Thất tiểu thư ôm nhau thành một đoàn, sớm đã bị kiếm khí của Độc Cô mưu làm kinh sợ, hiện nay lại nghe đến sáu chữ thiên hạ đệ nhất sát thủ trong miệng Tường trưởng lão nói ra, lại làm cho hai mẹ con càng thêm không dám thở mạnh, sợ Độc Cô mưu sẽ đem mục tiêu dời đi hướng chỗ các nàng.

Song mẹ con các nàng cũng quá lo lắng rồi, dưới kiếm của Độc Cô mưu chưa bao giờ giết oan mệnh người, sát thủ có nguyên tắc của sát thủ, nếu không có trả thù lao, hắn cũng không dễ dàng giết người. Hôm nay nếu không phải vì bảo vệ an nguy của Vân Tiểu Mặc, hắn mới lười xuất thủ đối phó người của Tư Đồ gia.

Đang lúc Độc Cô mưu xuất thủ đối phó Tường trưởng lão, thì Vân hộ pháp nửa đường biến chiêu, ngược lại tấn công về hướng hai gã đệ tử Tư Đồ gia cùng Tường trưởng lão đến đây. Lấy thực lực của Vân hộ pháp, đối phó với bọn họ, dư dả, khi Độc Cô mưu chế phục Tường trưởng lão hắn đồng thời cũng chế phục xong.

Vân Tiểu Mặc thấy nguy cơ đã giải trừ, thì thở ra, bĩu môi, đột nhiên hắn ý thức được có thực lực cường đại là quan trọng đến cỡ nào. Nếu hôm nay không có Vân thúc thúc cùng Độc Cô thúc thúc ở chỗ này, sợ rằng hắn thật sự đã mất đi cái mạng nhỏ. Hắn ở trong lòng âm thầm quyết định, từ hôm nay bắt đầu, hắn phải cố gắng luyện công, tuyệt đối không thể lười biếng ham chơi nữa, nếu không ngày sau, lấy gì để bảo vệ mình, bảo vệ người nhà?

“Tiểu Thiếu chủ, bọn họ quá mức vô lễ, đối với Tiểu Thiếu chủ bất kính, Tiểu Thiếu chủ muốn xử trí bọn họ như thế nào?" Vân hộ pháp xin chỉ thị.

“Ừ......" Vân Tiểu Mặc đang nhức đầu, còn không có nghĩ ra chủ ý gì.

Thì Tường trưởng lão thổi râu mép, hừ lạnh nói: “Muốn giết cứ giết, lão phu tài nghệ không bằng người, không lời nào để nói!"

Nhị phu nhân nhìn cảnh tượng này, không khỏi địa nóng nảy: “Tiểu Thiếu chủ, là hắn vô lễ, không liên quan với chúng ta a! Kính xin Tiểu Thiếu chủ nhìn rõ mọi việc, thả hai mẹ con chúng ta trở về."

“Ngươi......" Tường trưởng lão không nghĩ tới hai mẹ con nàng vì bảo vệ tánh mạng, mà đẩy hắn vào hố đá, để giữ sinh tử cho bản thân, nàng so sánh với người ở Lăng Thiên Cung còn đáng hận hơn! sắc mặt hắn xanh mét, thật muốn một tay bóp chết nàng!

“Tường trưởng lão, ngươi đối với Tiểu Thiếu chủ vô lễ, đó là ngươi gieo gió gặt bảo! Gia chủ phân phó ngươi tới cứu nữ nhi của ta thôi, ngươi lại nhiều lần đùn đẩy, không chịu đem hết toàn lực ra, ngươi bây giờ còn có thể diện gì sống ở cõi đời này?" Nhị phu nhân lại nói.

“Ngươi......" Tường trưởng lão tức giận, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, hôm nay hắn coi như là đã lãnh giáo.

Nhị phu nhân cũng mặc kệ hắn có phải là giận đến hộc máu hay không, chỉ quay đầu vẻ mặt nịnh hót nhìn về phía Vân Tiểu Mặc: “Tiểu Thiếu chủ, có thể nể tình ta đã hiến vật quý, mà thả ta hai mẹ con ta hay không? Các ngươi bắt con gái của ta, cũng không có chỗ dùng gì, không phải sao?"

Ngón tay của nàng vừa chuyển, liền chỉ hướng Tường trưởng lão, nói: “Hắn thì lại khác! Hắn có địa vị cực cao trong Tư Đồ gia tộc, ở trong hang ngũ thái thượng trưởng lão đứng hàng thứ thứ sáu, nếu các ngươi giam giữ hắn, mang hắn cùng Tư Đồ gia đàm phán, nhất định là có thể nhận được càng nhiều bạc. Thật, ta không dám nói bừa, xin Tiểu Thiếu chủ nhất định phải tin tưởng ta."

“Phốc!" Tường trưởng lão khí huyết dâng trào, lần này thật sự là bị nàng tức giận được hộc máu, “Tốt, ngươi rất tốt! Lão phu nhớ kỹ!"

Vân Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn hai người Nhị phu nhân cùng Tường trưởng lão một chút, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, thật giống như cũng có chút đạo lý......"

Nhị phu nhân vừa nghe xong, nhất thời mừng rỡ trong lòng, còn thêm dầu thêm mở nói: “Tiểu Thiếu chủ nghe ta khẳng định không sai! Lấy giá trị con người của Tường trưởng lão, ít nhất cũng có trên hai vạn hai, Tiểu Thiếu chủ cứ theo giá hai vạn hai mà cùng Tư Đồ gia ra giá, tuyệt đối có thể kiếm được nhiều hơn!"

Lần này, ngay cả hai gã đệ tử khác của Tư Đồ gia cũng nghe không nổi nữa.

“Nhị phu nhân, Tường trưởng lão vì cứu Thất tiểu thư, tận tâm tận lực, sao ngươi có thể bỏ đá xuống giếng, bán đứng cho hắn như thế?"

“Đúng vậy! Cho dù Tường trưởng lão thật bị bọn họ bắt, các ngươi cũng đừng mơ tưởng bình an rời đi Lăng Thiên Cung!"

Hai người bị Vân hộ pháp điểm huyệt nói, không cách nào hành động nên đều mang vẻ mặt tức giận.

“Ngươi là cái thứ gì? Bất quá chỉ là nô tài của Tư Đồ gia, chó của Tư Đồ gia nuôi! Có tư cách dạy dỗ bổn phu nhân sao? Các ngươi dám phạm thượng, bổn phu nhân còn không có trị ngươi tội này đâu!" Nhị phu nhân mang vẻ mặt lên giọng nuốt người, thật giống như đều đang dạy dỗ bọn họ cái gì là Thiên Kinh địa nghĩa. Bọn họ bất quá là nô tài của Tư Đồ gia, coi như là vì Tư Đồ gia mà chết, thì cũng là chuyện đương nhiên, nàng chỉ xem bọn họ như cỏ rác, như cặn bã, tánh mạng của bọn họ sao có thể so sánh với tánh mạng tôn quý của mẹ con nàng chứ?

“Nhị phu nhân, chớ có khinh người quá đáng!"

“Nhị phu nhân, những hành động ngày hôm nay của ngươi, nếu bọn ta có cơ hội, chắc chắn sẽ chi tiết bẩm báo gia chủ, để xem gia chủ đến tột cùng là coi trọng thuộc hạ…, hay là nghe lời của Nhị phu nhân đây?"

“Các ngươi ——" Nhị phu nhân nghe bọn hắn nói tới gia chủ, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nếu bọn họ thật sự trở về đem chuyện hôm nay chuyển cáo với phu quân của nàng, thì cục diện mà nàng thật vất vả mới đem Đại phu nhân chèn ép xuống sẽ hoàn toàn bị lật đổ, nàng sao có thể cam tâm chứ?

Không biết từ chỗ nào sinh ra sự can đảm, nàng khom người nhặt lên trường kiếm của tường trưởng lão, từng bước đi về phía hai gã đệ tử: “Bổn phu nhân hôm nay sẽ giết các ngươi, xem các ngươi còn như thế nào đi đến trước mặt gia chủ tố cáo?"

Nàng hai tay nắm trường kiếm, càng ép càng gần, phong vận dư âm trên dung nhan hiện ra vẻ âm tàn. Hai gã đệ tử trợn to hai mắt, không thể tin được, nàng lại dám giết người diệt khẩu, mắt thấy trường kiếm sẽ phải đâm thấu trái tim, tim của hai đệ tử nhất thời nhảy thót lên tới cổ họng.

Lúc này, một tiếng quát từ ngoài cửa truyền đến: “Dừng tay!"

Nhị phu nhân vốn không phải là người tập võ, tuy cầm lợi khí trong tay, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm, đột nhiên nghe được có người quát, cái tay nàng run lên, trường kiếm keng một tiếng rơi xuống đất. Quay đầu nhìn lại, vừa dặn bắt gặp Tư Đồ Mẫn Mẫn bước nhanh vào đại sảnh.

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đến làm cái gì?" Nhị phu nhân trong bụng hơi luống cuống, đồng thời hận ý đối với Tư Đồ Mẫn mẫn càng đậm.

Ánh mắt Tư Đồ Mẫn Mẫn lạnh nhạt ở trong đại sảnh lần lượt quét qua, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Nhị phu nhân, rồi nhíu mày nói: “Nhị nương, bọn họ là người của Tư Đồ gia, ngươi làm sao có thể đả thương bọn họ?"

“Bổn phu nhân làm cái gì, còn không đến phiên ngươi dạy bảo!" Nhị phu nhân trợn mắt nhìn, đưa tay đem con gái của mình che ở phía sau, vừa chỉ vào Tư Đồ Mẫn mẫn vừa quay sang Vân Tiểu Mặc nói, “Tiểu Thiếu chủ, nàng là Đại tiểu thư của Tư Đồ gia! Nếu ngươi không ngại đem nàng bắt lấy, nhất định là có thể đổi được giá tiền tốt hơn!"

Tư Đồ Mẫn mẫn cúi đầu thở dài, nàng không ngờ giữa thân nhân với nhau mà tình cảm lạnh mỏng, trái tim nàng rất là băng giá. Nàng quay đầu, mâu quang như nước nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, nhìn gương mặt hắn khả ái tuấn tú, ánh mắt liền nổi lên một tầng ánh sáng nhu hòa, nàng khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi chính là Tiểu Thiếu chủ của Lăng Thiên Cung sao? Ta lấy tánh mạng của mình, để đổi mấy người bọn họ, ngươi cảm thấy có được không?"

Thanh âm nàng êm ái giống như là một trận Xuân Phong quất vào mặt, tất cả mọi người trong đại sảnh lâm vào yên tĩnh, đối với lời của nàng đều rất là kinh ngạc.

Càng kinh ngạc hơn là Nhị phu nhân cùng Thất tiểu thư, hai mẹ con liếc nhau một cái, rồi ngây người như phỗng. Nàng trăm phương ngàn kế mà nghĩ hại đối phương, nhưng đối phương lại cam tâm tình nguyện lấy tánh mạng mình để đổi lấy tự do của các nàng, đáy lòng ở nơi nào đó bỗng bị thứ gì nặng nề đụng xuống. Bất quá rất nhanh, Nhị phu nhân khôi phục tinh thần, mắt lạnh nhìn về phía Tư Đồ Mẫn mẫn, Nàng ta đích thị là cố ý mượn cơ hội này thu mua lòng người, tuyệt đối không phải thật tâm muốn cứu các nàng.

Tường trưởng lão giương mắt nhìn Đại tiểu thư, hắn chỉ cảm thấy thân ảnh của nàng đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn, trong mắt lão ngân ngấn nước mắt. Vẫn là Mẫn Mẫn nha đầu tâm địa thiện lương, hắn không có yêu thương lầm nàng, hiện tại liên tưởng đến ngày đó vì chia rẽ nàng cùng Vân Thanh, hắn cũng tham dự vào đó, bây giờ nghĩ lại, không khỏi bắt đầu có chút hối hận.

Hai gã đệ tử từ dưới kiếm tìm được đường sống trong chỗ chết, thì càng đối với Đại tiểu thư tràn đầy cảm kích.

Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn mỉm cười nhìn Tư Đồ Mẫn mẫn, hắn chỉ cảm thấy trên người của nàng có hơi thở thanh tân thoát tục, cùng hai nữ nhân của Tư Đồ gia khác nhau rất lớn, nhất là khi nàng khẽ mỉm cười, làm cho lòng hắn sinh ra mấy phần ấm áp cùng thích ý.

Hắn nhếch môi cười ngọt ngào, nói: “Tại sao phải phiền phức như vậy? Các ngươi là người một nhà, cùng nhau ở lại không phải là tốt hơn sao?"

Tư Đồ Mẫn mẫn ngẩn ra, có chút bị nụ cười ngọt như ánh mặt trời của hắn mê hoặc, nhưng khi nghe rõ ràng nội dung lời nói của hắn, nàng không khỏi cau chân mày.

Vân Tiểu Mặc không cho nàng có cơ hội nói chuyện lần nữa, liền đưa tay dắt tay nàng, cười tươi nói: “Tỷ tỷ, lần đầu tiên ngươi tới nhà ta phải không? Ta cùng ngươi đi dạo khắp nơi, nhé?"

Tư Đồ Mẫn Mẫn khẽ mím môi cười, nàng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có nụ cười quá mức sạch sẻ rạng rỡ, nên nàng không cách nào cự tuyệt. Chẳng qua, bọn hắn bây giờ không phải là đang đàm luận chánh sự sao? Sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến đi chơi vậy? Thật là tâm tính của tiểu hài tử! Nàng bất đắc dĩ lắc đầu.

“Vân thúc thúc, phiền toái ngươi đem bọn họ toàn bộ nhốt vào trong địa lao đi, ta theo tỷ tỷ đi dạo khắp nơi." Vân Tiểu Mặc vừa nói xong, đã lôi kéo tay Tư Đồ Mẫn Mẫn đi ra ngoài.

Trong đại sảnh, những người còn lại toàn bộ trợn tròn mắt, đây là cái tình huống gì? Tiểu Thiếu chủ lôi kéo Đại tiểu thư Tư Đồ gia đi chơi, còn đem toàn bộ những người còn lại đuổi đến địa lao, này......

Nhị phu nhân sửng sờ một chút, rất nhanh hồi phục tinh thần, hô lớn nói: “Tiểu Thiếu chủ, ngươi không phải là đáp ứng sẽ thả mẹ con chúng ta đi sao?"

Vân Tiểu Mặc dừng bước quay đầu, cau mày nói: “Ta lúc nào đã nói những lời này?"

Ánh mắt hắn nhìn xuống, hướng phía Tiểu Bạch đi theo bên chân hắn liếc một cái: “Tiểu Bạch, ngươi đã nghe chưa?"

Đỉnh đầu Tiểu Bạch nhất thời lắc như cái trống.

Vân Tiểu Mặc nhún nhún vai đầu, nói: “Các ngươi thấy đó, ta căn bản cũng không có nói ra những lời này! Các ngươi cứ an tâm chờ ở trong đại lao đi, sẽ có những người khác tới chuộc các ngươi."

Quay đầu lại, hắn hăng hái bừng bừng tiếp tục lôi kéo Tư Đồ Mẫn Mẫn đi ra ngoài: “Tỷ tỷ, chúng ta đi!"

Toàn thân Nhị phu nhân thật giống như bị sét đánh trúng, cả người phiêu diêu ngoài ngàn dặ, đây là chuyện gì? Nàng dùng lời ngon tiếng ngọt lâu như vậy, còn tặng bảo vật, đến cuối cùng là bị giải vào địa lao. Đáng giận nhất là tại sao chỉ có nha đầu Tư Đồ Mẫn mẫn chết tiệt kia, là có thể có được đãi ngộ tốt như vậy, mà mẹ con các nàng lại chỉ có thể bị giam trong lao? Đây là thế đạo gì?

“Tiểu Thiếu chủ, ngươi không thể làm như vậy! Chúng ta tới là chuộc người, ngươi không thể đem chúng ta giam lại!"

“Nương, ta không muốn trở về địa lao! Đánh chết ta cũng không về cái nơi đáng sợ đó!"

Tiếng gào thét của hai mẹ con một lớp tiếp theo một lớp, kêu đến thê thảm, đáng tiếc đều vô dụng, cuối cùng vẫn có kết quả bị đưa vào địa lao.
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại