Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 16: Hồng Môn yến của Tiểu Mặc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 16: Hồng Môn yến của Tiểu Mặc

Ba người chăm chú nhìn lên, bạch y nữ tử vẫn ổn thỏa ở chủ vị như cũ, mang vẻ cười yếu ớt mà nhìn bọn họ, phảng phất như chưa từng hoạt động nửa bước.

Khắp trong đại sảnh, trừ bạch y nữ tử trên chủ vị cũng chỉ có nam tử áo đen đội mũ lạp đứng bên người nàng, còn lại đều là đệ tử bình thường, như vậy bạch sắc nhân ảnh xuất quỷ nhập thần vừa nãy là sao?

Bạch y, tại đây, chỉ có nữ tử kia mặc bạch y.

Không thể nào, tuyệt đối không phải là nàng!

Bọn họ vô luận như thế nào cũng không dám tin tưởng công phu một nữ nhân có thể xuất quỷ nhập thần, xuất thần nhập hóa.

Ban ngày, chẳng nhẽ gặp quỷ?

Ba người bọn họ không thấy rõ ràng ai động tay, Độc Cô Mưu lại không như vậy. Vân Khê đang ở bên người hắn lại đột nhiên biến mất, xuất hiện trước mặt ba người của Tư Đồ gia. Đây rốt cuộc là công phu gì? Trong lòng hắn khiếp sợ, khiếp sợ biến hóa đột ngột này của nàng, công phu nàng khi nào trở nên quỷ thần khó lường đến thế?

Lão giả một hồi mới tỉnh lại, nghiêm mặt đỏ lên, nổi giận nói: “Đây chính là đạo đãi khách của Lăng Thiên Cung các ngươi? Long Thiên Tuyệt rốt cuộc ở nơi đâu? Lão phu muốn hướng hắn tự mình đòi thuyết pháp!"

Lão ở Tư Đồ gia luôn là một quản gia có thân phận có địa vị, lần đầu đến Lăng Thiên Cung, không lý do đã bị một bạt tai, làm sao có thể nhẫn?

Tức giận từ từ dâng lên.

Phía sau, tâm tình hai gã đệ tử cũng không tốt hơn chỗ nào, bọn họ tới đây để đưa người, cũng không phải tới chịu đòn.

“Đây là tôn chủ phu nhân chúng ta, các ngươi dám can đảm bất kính với phu nhân cũng chính là bất kính với tôn chủ" Một đệ tử theo hầu đứng ở hai bên đại sảnh không nhịn được mà tiến lên nói.

Lão giả đối với Vân Khê chẳng thèm ngó tới, thổi râu mép, hừ lạnh nói: “Phu nhân? Lão phu cũng chưa từng nghe Long Thiên Tuyệt đã thành thân. Nàng là phu nhân không khỏi danh bất chính, ngôn bất thuận, lão phu không cần thừa nhận!"

Vân Khê cười yếu ớt như cũ, mi liễu giương nhẹ lên một góc độ, mở miệng nói: “Được rồi, để tỏ lòng thành ý của Lăng Thiên Cung...... Người đâu, đi mời Tiểu Thiếu chủ, để cho hắn học một ít thế nào gọi là tiếp đãi khách nhân."

“Dạ, phu nhân." Đệ tử lĩnh mệnh lui ra.

Ba người Tư Đồ gia liếc lẫn nhau một cái, Tiểu Thiếu chủ, là con Long Thiên Tuyệt đi. Nữ nhân của Long Thiên Tuyệt bọn họ có thể không để vào mắt, chỉ là nữ tắc, làm sao có tư cách nói chuyện với bọn hắn? Bất quá, giờ là nhi tử hắn tới.

Ba người tùy ý chọn vị trí ngồi xuống, lỗ mũi hướng lên trời, vẻ mặt tức giận, nửa con mắt cũng không nhìn qua Vân Khê một cái, từ đầu tới đuôi hoàn toàn không đem nàng để vào mắt.

Vân Khê chưa cùng bọn họ so đo, khóe miệng vẽ lên hoàn mĩ.

Độc Cô Mưu có chút kinh ngạc liếc nàng, ba người này quái đản như thế, hơn nữa tỏ rõ sự miệt thị, nàng cũng không có trả thù sao? Cái này thật là kỳ quái rồi!

Trong lúc bất chợt, bắt gặp thần sắc quỷ dị nổi lên đáy mắt nàng, hắn mới chợt hiểu ra, thì ra đây mới là bắt đầu, nàng còn có lưu chiêu đằng sau.

Hắn đã nói mà, tiểu nữ nhân có thù tất báo như nàng, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua ba người kia?

Mơ hồ, trong tim hắn có chút mong đợi.

(TND: Mơ hồ, trong tim ta có cảm giác, hình như anh này cũng là nam phụ thì phải? *mắt long lanh*)

Dù sao hắn không làm sát thủ đã nhiều ngày, hiện tại tạm thời nghỉ ngơi luyện tiếng nói, thỉnh thoảng xem một chút hí kịch cũng không tệ.

Không bao lâu sau, Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch từ đại sảnh đi tới: “Mẫu thân, tìm con có chuyện sao?"

Ba người Tư Đồ gia tò mò đánh giá, tầm mắt một đường dõi theo thằng bé, chân mày nhíu lại, thì ra đứa nhóc này chính là Tiểu Thiếu chủ Lăng Thiên Cung, nhi tử của Long Thiên Tuyệt? Chỉ một tên nhóc như vậy mà có tư cách theo chân bọn họ, những người có thân phận có địa vị bậc này, giao thiệp sao?

Nghĩ tới, tiếng hừ lạnh lại từ trong mũi truyền ra, mọi người lỗ mũi hướng lên trời, không ai bì nổi, hoàn toàn không nhìn mẫu tử kia.

“Tiểu Mặc, trong nhà có mấy vị khách nhân, phụ thân ngươi hiện tại đang dùng đồ ăn sáng, có chút bận rộn, ngươi thay phụ thâ tiếp đãi một chút đi." Vân Khê nghiêng mắt nhìn thần sắc ba người họ, giọng nói phiêu phiêu nhẹ nhàng.

Ăn sáng? Bận rộn?

Long Thiên Tuyệt thật sự là không đem Tư Đồ gia bọn họ để vào trong mắt, hắn ăn sáng, so sánh với bọn họ tiếp kiến còn trọng yếu hơn?

Tức giận ở đáy lòng tăng thêm mấy phần.

“Nga, Tiểu Mặc biết rồi." Thần sắc Vân Tiểu Mặc có chút mê mang, nhưng cũng không có chối từ, không phải là chào hỏi khách khứa sao? Chả khác gì trò chơi mở quán rượu của mình, chỉ bất quá lần này đổi thành ba người lớn mà thôi.

“Đúng rồi, mấy vị đại gia đại thúc này là tới chuộc người, chính là mấy kẻ trộm đạo Xích đầu linh cô lần trước. Dựa theo giá thị trường của Lăng Thiên Cung chúng ta, một người một vạn lượng bạc. Bất quá con là Lăng Thiên Cung Tiểu Thiếu chủ, cuối cùng chốt giá bao nhiêu, con tự quyết định đi." Vân Khê hướng về phía nhi tử ôn nhu mỉm cười, trong mắt đẹp ánh sáng nhu hòa lưu chuyển, chan chứa thâm ý.

Khóe miệng ba người Tư Đồ gia giần giật, nữ nhân này coi Thất tiểu thư nhà bọn họ thành rau cải trắng sao, lại còn theo giá thị trường mà tính tiền nữa.

Vân Khê không để ý đến bọn họ, mắt đẹp lưu chuyển, rồi hướng Độc Cô Mưu nói: “Độc Cô, nhiệm vụ ngươi hôm nay chính là hảo hảo phụng bồi Thiếu chủ đãi khách, trở lại ta sẽ đưa ngươi bạc sau."

Độc Cô Mưu ôm kiếm mà đứng, không có bất kỳ phản ứng gì. Hắn từ đầu cũng chưa từng mang hi vọng nàng có thể phát bạc cho hắn.

Tư Đồ gia vừa nghe hai chữ Độc Cô, trong lòng nhất tề chấn động.

“Chẳng nhẽ vị này chính là thiên… thiên hạ đệ nhất sát thủ, Độc Cô Mưu, Độc Cô Đại hiệp?"

Nhìn phục trang kinh điển của Độc Cô Mưu cùng Bảo kiếm trong tay hắn, bọn họ càng xem càng cảm giác mình suy đoán không sai. Ba người nhìn nhau, Độc Cô Mưu ba chữ này trên giang hồ giống như một viên Kinh Lôi, người nào nếu bị hắn nhắm vào, nhất định phải chết không thể nghi ngờ!

Chẳng qua là, Độc Cô Mưu từ lúc nào tiến vào Lăng Thiên Cung, hơn nữa lại nghe theo nữ nhân của Long Thiên Tuyệt phân phó? Đây tuyệt đối không phải một tin tức tốt lành!

Độc Cô Mưu đứng đó, cước bộ khẽ dịch một chút, ôm kiếm nhìn ba người họ, hơi thở lạnh lẽo không tiếng động truyền lại, chấp nhận suy đoán của bọn hắn.

Ba người hít thanh, đáy lòng bắt đầu hoảng lên.

Dựa vào bản lãnh Độc Cô Mưu, đừng nói ba người bọn họ không cách nào ngăn cản, coi như là nhiều hơn mấy người cũng chưa chắc có thể từ tay hắn chạy trốn.

Bọn họ làm sao lại đen đủi như vậy, hết lần này tới lần khác gặp phải đệ nhất thiên hạ sát thủ?

" Tiểu Mặc, mẫu thân cũng đi dùng chút đồ ăn sáng, nơi này để Độc Cô thúc thúc phụng bồi con. Hảo hảo mà đãi khách, không cần thẹn thùng." Vân Khê giống như hiền thê lương mẫu phân phó, hướng nhi tử quỷ bí trừng mắt nhìn, sau đó xoay người, nhanh nhẹn rời đi.

“Dạ, Tiểu Mặc nhớ." Vân Tiểu Mặc nhận được ánh mắt, biết điều gật gật đầu, tâm lĩnh.

" Ba vị khách nhân mời ngồi vào đi, hàn xá đơn sơ, xin đừng trách móc." Vân Tiểu Mặc mang một bộ dáng Tiểu đại nhân, dẫn đầu ngồi ở chủ vị. Độc Cô Mưu cũng dịch theo mấy bước, ôm kiếm đứng sau thằng bé, nghiễm nhiên chính là một bảo vệ tận chức tận trách a.

Ánh mắt ba người Tư Đồ gia đảo qua đảo lại trên người Độc Cô Mưu cùng Vân Tiểu Mặc, lại bị khí thế lạnh lẽo khiếp người Độc Cô Mưu dọa sợ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bọn họ vừa mới nhập tọa, liền thấy Vân Tiểu Mặc tay nhỏ bé nắm lên một con cua từ từ gặm. Bởi vì vấn đề chiều cao, ba người bọn họ chỉ có thể nhìn đến đỉnh đầu thằng bé cùng con cua lớn, hình tượng này thực sự tức cười. Tức cười hơn chính là, không chỉ thằng bé bắt đầu ăn, sủng vật trong lòng cũng nhảy lên bàn, không chút khách khí kiếm ăn.

Khách nhân còn chưa động, chủ nhân đã ăn trước như vậy, quả nhiên vẫn còn con nít.

Bất quá, cùng một hài tử giao dịch, có lẽ so với Long Thiên Tuyệt như hồ ly lang soi thì dễ dàng hơn nhiều.

Nghĩ tới vậy, lão giả ho nhẹ, nói: “Long Tiểu Thiếu chủ, chúng ta cũng không đói, hay là trước nói một chút chánh sự đi."

Vân Tiểu Mặc tinh tế gặm chân cua, thanh âm non nớt vang lên: “Nhưng là ta đói bụng, ta còn chưa ăn cơm đâu."

Chờ thằng bé thật vất vả gặm xong một chân, đang dùng sức lột cái khác, miệng vừa nhai vừa nói: " Các ngươi đừng khách khí, cứ coi như nhà mình đi. Đúng rồi, các ngươi uống rượu không? Giang hồ hào kiệt đều ăn thịt uống rượu ngụm lớn, có đúng hay không?"

Vân Tiểu Mặc giơ giơ lên tay nhỏ bé: “Người tới, mang rượu lên!"

Ba người sắc mặt cổ quái nhìn hắn, thật sự có chút im lặng, chẳng nhẽ phải cùng một hài tử dông dài?

" Các ngươi cũng ăn đi, đừng chỉ nhìn ta a, ta sẽ xấu hổ." Vân Tiểu Mặc ngọt ngào nhếch môi, khóe miệng còn dính ít thịt cua.

Tiểu Bạch oạch một cái té xuống bàn, Tiểu Mặc Mặc xấu hổ, điều này có thể sao?

Khóe miệng ba người Tư Đồ gia run rẩy, bọn họ cũng không nhìn ra thằng nhóc kia rốt cuộc thẹn thùng ở chỗ nào. So sánh với hài tử cùng lứa tầm thường, thằng bé này một chút cũng không nhát gan, hơn nữa đầy người khí chất sang quý, không hề thua kém Lão Tử, một hài tử như vậy, may mà hiện tại tuổi còn quá nhỏ, nếu lớn lên chút nữa, có lẽ lại là một Long Thiên Tuyệt thứ hai!

“Tiểu Thiếu chủ, cậu xem thử có thể cho chúng tôi gặp Thất tiểu thư một lần hay không?" Lão giả thử dò xét.

Vân Tiểu Mặc không chút nghĩ ngợi, sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề a! Cơm nước xong, ta liền mang bọn ngươi đi"

Lão giả mừng rỡ: “Thật tốt quá! Tiểu Thiếu chủ thiện lương nhân hậu, ngày sau nhất định Đại Phú Đại quý."

Hai người khác cũng ngày liếc nhau một cái, theo sau phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy a, Tiểu Thiếu chủ nếu như có thể thả Thất tiểu thư, tương lai nhất định được báo đáp nhiều hơn nữa."

Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, chỉ một chút đã mắc câu rồi.

Đáy lòng ba người vui mừng, xem ra hôm nay tới, căn bản không có vấn đề rồi.

Trước khi đến còn thập phần lo lắng, không biết có thể thuận lợi cứu Thất tiểu thư khỏi Lăng Thiên Cung hay không, dù sao bọn họ Tư Đồ gia từ trước đến nay còn chưa có kinh nghiệm chuộc người. Người khác phàm chỉ cần vào Lăng Thiên Cung, mà không bị bới một lớp da thì căn bản không thể rời đi. Dĩ nhiên, muốn không bị lột da, biện pháp duy nhất, chính là xài ngân lượng.

Gia chủ lần này chỉ cho bọn họ một vạn lượng bạc tới chuộc người, nhiều lắm cũng chỉ có thể chuộc một mình Thất tiểu thư, căn bản không có phần những người khác. Nhưng mà, trước mắt nhìn Tiểu Thiếu chủ dễ nói chuyện như vậy, lòng bọn họ cũng thầm thả lỏng, nói không chừng còn có thể không tốn một lượng bạc chuộc lại tất cả mọi người.

Cái lưỡi nghịch ngợm vươn lên liếm khóe môi, Vân Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói: “Các ngươi yên tâm! Ta là Thiếu chủ Lăng Thiên Cung, ta nói trả người thì nhất định sẽ trả."

Mấy kẻ hẹp hòi bên kia thấy thế liền trở nên dũng cảm hơn.

" Tại hạ xin mượn hoa hiến Phật, kính Tiểu Thiếu chủ một chén."

“Chúng ta cũng kính Tiểu Thiếu chủ."

Ba người của Tư Đồ gia bưng chén rượu lên, bắt đầu yên lòng ăn uống, được ăn chùa thì tội gì không ăn, người ngoài có muốn nếm thử cao lương mĩ vị của Lăng Thiên Cung còn không có cơ hội đâu.

Vân Tiểu Mặc cũng bưng lên một chén nước, giương khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Ta là tiểu hài tử, không thể uống rượu, ta lấy nước thay rượu."

Lão giả cười to, nói: “Được! Tiểu Thiếu chủ quả nhiên dũng cảm, hào khí vạn trượng!"

“Các ngươi yên tâm ăn đi, ăn nhiều một chút, không ăn sẽ lãng phí a." Vân Tiểu Mặc mời gọi ba người, còn mình và Tiểu Bạch cũng ăn đến vô cùng hoan khoái.

Ba người của Tư Đồ gia không có buồn phiền trong lòng, ăn cũng đặc biệt nhiều, rượu ngon một chén tiếp một chén rót vào bụng.

Rượu còn uống chưa đủ, thì Vân Tiểu Mặc đã ăn được kha khá liền ngẩng đầu nhìn ba người, nói: “Các ngươi có thể biểu diễn tiết mục hay không? Ta nghĩ muốn xem một chút."

Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, bản tính ham chơi.

Lão giả hướng một người bên cạnh liếc mắt, vẻ mặt ôn hoà nói: “Hắn có thể biểu diễn dùng đầu lưỡi nâng kiếm, Tiểu Thiếu chủ có muốn xem hay không?"

Vân Tiểu Mặc vỗ tay: “Được, hay lắm!"

Ăn no, xem biểu diễn, cuộc sống bình ổn này, thật đẹp a!

“Chuyển một vòng, chuyển một vòng nữa!"

Vân Tiểu Mặc hăng hái bừng bừng nhìn người nọ biểu diễn, không nói thì thôi, thật đúng là tuyệt diệu, hắn lại có thể dùng đầu lưỡi của mình điều khiển một thanh trường kiếm, không nghiên không lệch, hơn nữa còn có thể chuyển động.

Tay nhỏ bé tùy ý nhặt một củ lạc, vừa xem xét, vừa trầm trồ khen ngợi.

Không biết là cố ý hay là vô tình, củ lạc từ giữa ngón tay thằng bé trượt ra, rơi xuống mặt đất, vừa đúng lúc tên đệ tử đang biểu diễn kia dẫm lên.

“A!! Lưỡi của ta, lưỡi!" Trường kiếm đột nhiên rơi xuống, đâm vào non nửa đầu lưỡi hắn ta, máu tươi ứa đầy, đau đến oa oa gào khóc.

Vân Tiểu Mặc phồng má, tiếc nuối lắc đầu, thở dài nói: “Thì ra là nguy hiểm như vậy a, vậy ta sẽ không học đâu."

Vẻ mặt ngây thơ chất phác, ai cũng không nghi ngờ thằng bé đến cùng có đúng là vô ý hay không, chỉ tội cho tên đệ tử kia không cẩn thận mà tự làm mình bị thương.

Lão giả nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui thích của Vân Tiểu Mặc trầm xuống, đáy lòng lộp bộp, tiểu hài tử biến sắc mặt so với thời tiết còn nhanh hơn, vạn nhất thằng nhóc này đột nhiên mất hứng, thay đổi chú ý, vậy chuyện cứu người của bọn họ chẳng phải là đi tong rồi sao?

" Tiểu Thiếu chủ, ngươi xem, chúng ta cũng ăn được nhiều rồi, có phải nên đi xem Thất tiểu thư rồi hay không?"

Vân Tiểu Mặc vuốt vuốt bụng, gật đầu nói: “Được rồi, cám ơn các ngươi đã chiêu đãi, ta ăn no."

Đứa nhỏ này rất có lễ phép nha!

Rượu cùng đồ ăn là của nhà thằng bé, nó ngược lại còn muốn đáp tạ bọn họ, hài tử có lễ như vậy, đầu năm nay còn có thể đi đâu mà tìm đây?

Lão giả cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên! Chỉ cần Tiểu Thiếu chủ cao hứng là tốt rồi."

Vân Tiểu Mặc vừa uống chén nước, vừa nhìn Tiểu Bạch cũng xoa xoa bụng thỏa mãn ợ một cái, hẳn là đã ăn no, nên liền hướng đệ tử hai bên ngoắc ngoắc tay nói: “Các ngươi tới đây, mau tính xem mấy bàn ăn này tổng cộng bao nhiêu tiền, để cho khách nhân còn kết toán đi. A, vừa nãy bọn họ còn biểu diễn tiết mục cho ta xem, để tỏ lòng biết ơn, vậy thì chiết khấu cho còn 90% giá ban đầu."

Trong lòng ngẫm nghĩ, người ta vì biểu diễn, không cẩn thận mà rách cả đầu lưỡi, cũng không phải dễ dàng gì, giảm giá khấu trừ coi như là cho hắn tiền thuốc thang. (TT: ~.~)

Xem đi, tim của Tiểu Mặc vẫn là thiện lương nhất.

Vân Tiểu Mặc dưới đáy lòng tự tán dương một phen.

Mấy người Tư Đồ gia đã sớm ngây như phỗng, sửng sờ ở một bên.

" Hồi bẩm Thiếu chủ, đã tính xong, tổng cộng là một ngàn ba trăm năm mươi lượng."

Vân Tiểu Mặc phất tay một cái nói: “Ừ, vậy mời các ngươi đem một ngàn ba trăm năm mươi lượng vàng thanh toán trước đi rồi ta liền mang bọn ngươi đi xem người."

Lão giả cuối cùng từ trong ngu ngơ trở về, trợn mắt há hốc mồm mà la hoảng lên: “Ngươi nói cái gì? Một ngàn ba trăm năm mươi lượng V À N G?"

Rõ ràng là bọn họ được mời khách, mời ăn cơm, tại sao phút cuối lại đòi tiền rượu với thức ăn đây?

Điều này cũng thôi, đã thế một phát liền hô tận một ngàn ba trăm năm mươi lượng...... Vàng?!

Chẳng nhẽ rượu cùng đồ ăn toàn bộ đều dùng hoàng kim làm ra?

Đây là đánh cướp mà, quả thật là cướp đoạt, hay họ chính là cướp đây?

Vân Tiểu Mặc nhăn mặt nhăn mày nói: “Đã cho các ngươi giảm giá còn 90% rồi."

" Ngươi!"Lão giả tức giận chỉ vào thằng bé, thật muốn xông lên tóm lấy nó hung hăng dạy dỗ, đứa nhỏ này rốt cuộc là thật khờ ngốc hay giả khờ? Tại sao hắn có loại cảm giác như lọt vào bẫy của người khác rồi?

Trước mắt bỗng nhiên hiện lên một đạo hắc ảnh chặn lại tầm nhìn, ánh mắt lão giả từ từ dời lên, đụng tới hàn khí từ dưới mũ che màu đen của Độc Cô Mưu toát ra. Cho dù là cách một tầng màu đen, nhưng lão vẫn có thể tiếp thu được ánh mắt uy hiếp từ Độc Cô Mưu, tựa như chỉ cần lão xông thêm một bước, bảo kiếm trong tay hắn sẽ vô tình rút ra khỏi vỏ, một kiếm liền mất mạng!

Lão giả từ từ rút tay trở về, ổn định tâm thần, xé ra vẻ tươi cười cứng ngắc trên mặt, nói: “Không bằng như vậy, trên người chúng ta không mang nhiều vàng, có thể viết phiếu nợ hay không?"

“Ta ghét nhất người khác viết phiếu nợ nha!" Vân Tiểu Mặc bỉu môi, từ trong ngực tùy tiện móc ra một xấp phiếu nợ, một tờ, hai tờ, ba tờ, lại hơn ba tờ.

“Các ngươi nhìn đi, đây là phiếu nợ của Dung gia Dung Thiếu Hoa, cái này là của Mạnh gia Mạnh Lạc Thu, còn có Tam đại Thánh Địa Dạ Hàn Tinh, cũng đã thiếu hơn một tháng rồi, đến bây giờ còn chưa đưa đến đây nữa."

Thằng bé bất mãn hừ hừ nói: “Viết phiếu nợ, không đáng tin!"

Dung Thiếu Hoa, Mạnh Lạc Thu?

Còn có người của Tam đại Thánh Địa?

Uy hiếp, quả thật là uy hiếp mà, đến hai vị thiếu chủ trong thập đại gia tộc cùng Tam đại Thánh Địa còn thiếu nó bạc đến mức phải viết phiếu nợ, vậy ba người bọn họ sao còn dám chống cự? Đây không phải là tự tìm chết sao?

Hơn nữa, bảo kiếm trong tay Độc Cô Mưu, bọn họ tuyệt đối tin tưởng, chỉ cần một kiếm đã có thể chặt xuống thủ cấp ba người bọn họ, không nghi ngờ chút nào!

" Tiểu Thiếu chủ, trên người chúng ta thật sự không có nhiều vàng như vậy, ngươi xem.... " Da thịt trên mặt lão giả không nhịn được giần giật, đây là chuyện gì a, ăn bữa cơm thôi cũng xảy ra đại sự rồi.

" Các ngươi không phải là tới chuộc người sao? Trên người không mang vàng còn muốn chuộc người nào? Không cần hỏi, các ngươi khẳng định là muốn ăn chùa của nhà ta!" Vân Tiểu Mặc hừ mũi, bốc khói nói: “Người đâu, đóng cửa, thả Tiểu Bạch!"

Tiểu Bạch ‘hưu’ một cái rơi xuống trước mặt ba người, từ trong miệng phun ra một luồng Hỏa Long, hù ba tên kia cả kinh nhảy dựng.

Mẹ ơi, lại là một sủng vật biết phun lửa sao?!

“Tiểu Thiếu chủ, bình tĩnh, bình tĩnh đã!" Lão giả không ngừng móc ra ngân phiếu từ trên người, đưa về phía trước, vội vàng la lên: “Trên người chúng ta có đem theo một vạn lượng bạc, là thật tâm thật lòng muốn chuộc người, ngươi nhìn mà xem."

Tiểu Bạch ‘hưu’ một tiếng nhảy tới, đoạt đi ngân phiếu trong tay của lão, thân thể nho nhỏ loạng choạng đưa “báu vật" đến mặt của Vân Tiểu Mặc.

" Vậy trước tiên cứ thanh toán tiền ăn uống đi đã, về phần chuộc người, lần sau các ngươi mang đủ rồi hãy bàn." Vân Tiểu Mặc nhìn kỹ mỗi tấm ngân phiếu, rồi cẩn thận xếp lại, nhét vào trong ngực mình, sau đó cái tay nhỏ bé vung lên liền nói “Người đâu, tiễn khách!"

" Tiểu Thiếu chủ!!" Ba người trợn tròn mắt, một vạn lượng bạc chẳng lẽ cứ như vậy bị nuốt sống?

“Đúng rồi, có phải các người chỉ tính toán chuộc một người hay không?" Vân Tiểu Mặc chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nói “Vậy trừ Thất tiểu thư, những người khác đều bán vào hoàng cung đi, chúng ta cũng có thể kiếm được ít bạc. Còn nữa, trong vòng ba ngày, nếu như các ngươi không đến chuộc người, Thất tiểu thư cụng sẽ bị bán đi cùng bọn kia luôn."

Long Thiên Thần từ đầu đã ở ngoài cửa xem cuộc vui hồi lâu, lúc này thần thái hoan hỉ cất bước đi đến, cười cười nói: “Tiểu Mặc, bán vào hoàng cung sợ rằng không được giá tốt, không bằng đem đi thanh lâu."

“Thanh lâu là cái gì?" Vân Tiểu Mặc không hiểu nghiêng đầu.

Long Thiên Thần suy nghĩ một chút, nói quanh co nói: “Chính là một loại… giống như tửu lâu vậy."

Vân Tiểu Mặc gật đầu: “Nga, vậy thì bán vào thanh lâu."

Ba người của Tư Đồ gia nóng nảy, nếu Thất tiểu thư thật sự bị đưa tới thanh lâu, gia chủ còn không đem ba người bọn họ thiến đi rồi bán vào cung làm thái giám mới là lạ!

" Tiểu Thiếu chủ, ngàn vạn lần không nên! Mọi người, chúng ta đều chuộc, cho chúng ta một chút thời gian, chúng ta rất nhanh sẽ góp đủ ngân lượng tới chuộc người."

Vân Tiểu Mặc nhếch miệng nhỏ nhắn nói: “Chỉ có ba ngày! Thời gian nhiều, lãng phí lương thực của chúng ta."

“Dạ, vậy chúng ta cáo từ trước!" Ba người của Tư Đồ gia mãnh liệt lau mồ hôi, liên tục cáo lui.

Từ đại sảnh đi ra ngoài, ba người đã bị đệ tử Lăng Thiên Cung xem như phạm nhân tạm giam mà áp tải ra cửa, nhưng dọc đường đi ai cũng không dám lên tiếng, trong đầu còn tái hiện lại tình cảnh lúc nãy, bọn họ nghĩ không nổi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ba người lớn cứ như vậy mà bị một hài tử dắt mũi sao?

Cho đến khi ra khỏi phạm vi của Lăng Thiên Cung, ba người mới thở phào một cái thật dài, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng vẫn còn sợ hãi.

“Chết tiệt! Ai nói hài tử thì dễ gạt? Ta thấy nó còn khó dây dưa hơn so với nữ nhân kia!"

“Chúng ta bỗng nhiên tổn thất một vạn lượng, kết quả lại chỉ ăn uống một bữa, đến bóng dáng Thất tiểu thư cũng chưa thấy, phải trở khai báo với gia chủ thế nào đây?"

" Một vạn lượng một bữa rượu, không khỏi quá mắc đi?"

" ngô ngô...... Còn có..... Lưỡi của ta......"

" đi, đi, nơi đây không nên ở lâu! Lần tới ta nhất định không tới nữa."

“Đúng, trở về ta sẽ giả bệnh để người khác đi!"

Ba người chạy trối chết trở lại Tư Đồ gia, đồng thời che giấu chuyện đã phát sinh ở Lăng Thiên Cung, dù sao chuyện ba kẻ lớn đầu còn bị một hài tử năm tuổi trêu chọc cũng không được vinh quang cho lắm. Bọn họ tùy ý bịa linh tinh vài chuyện rồi rối rít làm bộ ốm đau, đem chuyện chuộc người quăng lại cho những người khác trong gia tộc. Ba người kia, từ đó, không còn bước vào Lăng Thiên Cung nửa bước
Tác giả : Bắc Đằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại