Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 1 - Chương 26: Khảo sát tiểu mặc
Chương 26: Khảo Sát Tiểu Mặc Editor: Hân Nghiên Không nhìn đến phản ứng của những người khác, Vân Khê trực tiếp lôi kéo tay nhi tử, lướt qua Tây Môn Huyền Diệp, đi về phía giữa Lâu.
Ước chừng đi một vòng, chỗ ngồi đều đầy, nơi nào còn chỗ trống? Nàng rất nhanh liền hiểu ra, bọn họ căn bản là muốn nàng khó xử, cố ý không để lại chỗ ngồi cho nàng.
“Một Quỳnh Hoa Lâu lớn như vậy, cũng chỉ có nhiêu đây chỗ ngồi? Chẳng lẽ Quỳnh Hoa Lầu muốn phá sản không kinh doanh nữa, ngay cả bàn ghế cũng mua không nổi?"
“Vân tiểu thư, lời nói này của người thật oan rồi, thái tử điện hạ ở chỗ của ta thiết yến, sao có thể không có chỗ ngồi đây? Chẳng qua là trong danh sách chiêu đãi hôm nay của thái tử điện hạ dường như không có Vân tiểu thư, cho nên mới......" Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu tiến lên đáp lời, có ý là nàng là người không mời mà tới.
Người còn lại đều xem trò vui, cúi đầu bàn tán.
Tây Môn Huyền Diệp hít sâu một hơi, thu hồi cảm xúc tức giận, nữ nhân này quả nhiên rất đặc biệt. Bàn về miệng lưỡi, hắn đấu không lại nàng, tiếp tục tranh luận cũng là tự rước lấy nhục, hắn đè xuống tâm tư, tính đợi sau yến hội sẽ tìm nàng đòi giải dược.
Vân Khê quét một vòng lần nữa, vừa vặn thấy một chỗ trống bên cạnh thái tử, đoán chừng là để lại cho người của thái tử. Nhưng mà, bây giờ nàng nhìn trúng, thì chính là của nàng rồi!
Nếu có người muốn cùng nàng lý luận cái gọi là quan niệm lễ tiết và cấp bậc, đó chính là đàn gảy tai trâu, hoàn toàn không có hiệu quả!
Bàn chân bước đi, hướng chỗ trống đi tới, lúc này bên tai đột ngột vang lên tiếng Nam Cung Dực: “Người tới, thêm một chỗ ở bên cạnh bản vương."
Mọi người kinh ngạc, quan hệ của Tĩnh vương gia và Vân Khê khi nào thì hòa hợp như vậy rồi?
Thị vệ Lưu Tuyền bên cạnh Nam Cung Dực mở một đôi mắt hình chữ O, rất không hiểu, Vương gia sao lại như vậy, chẳng lẽ ban ngày tìm tai vạ còn chưa đủ?
Vân Khê có chút buồn bực, nam nhân này vừa mới bị nàng nhục nhã, làm sao lúc này lại bắt đầu lấy lòng rồi? Chẳng lẻ hắn thuộc loại người có tinh thần chịu ngược cuồng?
Khóe miệng khẽ nhếch, nàng nhíu mày, thờ ơ.
“Vân tiểu thư......" Không đợi Nam Cung Dực nói xong…, Vân Khê đã thẳng tắp lướt qua vai hắn, đi về phía chỗ trống bên cạnh thái tử, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, nàng thoải mái ngồi xuống, tư thế ưu nhã.
Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt thổi qua đám người, dẫn tới nhiều nam tử tranh nhau hít vào, chẳng qua là cơ thể tùy ý phát ra mùi thơm đã dễ ngửi như vậy rồi, nếu là có thể ôm mỹ nhân...... Rất nhiều nam nhân trong lòng không khỏi sản sinh mơ màng.
Nam Cung Dực vẻ mặt đen thui, tâm tình tối tăm tới cực điểm, ngay cả chính hắn cũng cảm giác được bị xem thường! Nàng bị mọi người cố ý chế ngạo khó xử, mắc mớ gì tới hắn? Hắn ở một bên xem cuộc vui, nhìn nàng bêu xấu không tốt sao, làm gì tự làm mất mặt mình?
Thị vệ Lưu Tuyền lại càng tức giận không dứt, nữ nhân này thật quá mức rồi, Vương gia chuẩn bị chỗ ngồi cho nàng, giúp nàng không bị mất mặt, nàng thế nhưng không lĩnh tình? Nếu đổi lại người khác, đã mừng rỡ như điên!
“Nơi này có chỗ trống, cũng không phiền đến Tĩnh vương gia." Vân Khê đáp lại một nụ cười nhàn nhạt cho Nam Cung Dực. Rơi vào trong mắt Nam Cung Dực là sự châm chọc, giống như cười nhạo hắn tự mình đa tình, cười nhạo hắn bị xem thường!
Thật ra thì lần này hắn đã oan uổng Vân Khê rồi, nàng chẳng qua không muốn cùng hắn có bất kỳ dính dấp gì thôi, cho nên mới cự tuyệt hảo ý của hắn, cũng không phải là có chủ tâm muốn khó xử hắn.
Đây không phải là vị trí của trắc phi thái tử sao? Nàng làm sao lại chiếm chỗ ngồi của thái tử trắc phi rồi? Có trò hay để xem, thái tử trắc phi nhưng là con gái La thần Tướng, được thái tử nhất mực sủng ái...... Người vây quanh đều có vẻ mặt sắp có kịch hay, cũng không có ai nhắc nhở nàng đây là vị trí của thái tử trắc phi.
Ánh mắt Nam Cung Tỉ đầy hứng thú đánh giá Vân Khê, nàng vừa mới tới gần, hắn đã ngửi thấy một cổ mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng hơi có chút nhộn nhạo, không nghĩ tới nữ nhân này đã sinh một hài tử, mà mùi thơm cơ thể vẫn mê người như vậy. Nếu nàng không phải là con gái của phủ tướng quân, không phải là vị hôn thê của Hoàng đệ hắn, hắn cũng không để ý mà đem nàng về phủ thái tử hưởng dùng rồi.
Vân Tiểu Mặc chú ý tới ánh mắt hắn nhìn mẫu thân mang theo tham lam cùng mùi vị tà ác khinh nhờn, trong lòng rất là không vui, chừng mắt tàn nhẫn về phía Nam Cung Tỉ, trong mũi hừ lạnh.
Nam Cung Tỉ lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Vân Tiểu Mặc, hắn cúi đầu đánh giá đứa bé đáng yêu như tiên đồng trước mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt của bé quá mức thuần túy, mặt mũi quá mức hồn nhiên, làm người ta yêu thương.
“Tiểu đệ đệ, con tên là gì?"
“Mẫu thân đã nói, không nên tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ." Vân Tiểu Mặc siêu cấp không thích hắn, trực tiếp cự tuyệt nói chuyện cùng hắn.
Sắc mặt Nam Cung Tỉ có chút đen, có chút không tốt, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Thúc thúc cũng không phải là người xa lạ, trước kia mẫu thân con đã biết thúc thúc." Hắn còn có thể nói trước đây có quen biết nàng, Vân Khê đến bây giờ ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, từ đầu đã không đem cái thái tử này để vào mắt.
Vân Tiểu Mặc bĩu môi nói: “Đối với con thì chưa từng thấy qua người a!"
“Tiểu đệ đệ, hắn là đương kim thái tử gia, nếu cháu đắc tội với hắn, sẽ khó sống đó!" Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu thấy đứa bé không biết điều như vậy, liền khuyên bé. Nói xong, còn cố ý liếc mắt về Vân Khê, xem như đang uy hiếp Vân Khê.
Ngoài tính toán của nàng ta, Vân Khê không có bất kỳ phản ứng, cũng không khuyên con, chẳng qua là cúi đầu nghiên cứu móng tay của mình, thật giống như nơi đó có thêu hoa. Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu khẽ kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không sợ con của mình nói năng lỗ mãng, đắc tội thái tử ư?
Thật ra thì, cũng không phải Vân Khê không quan tâm con của mình, mà là nàng đối với nhi tử rất có lòng tin. Ngay cả điểm nhỏ này cũng không thể ứng phó nổi, sau này lớn lên gặp sóng gió, bé sẽ không chịu nổi. Nàng thà rằng làm cho bé từ nhỏ đã gặp khó khăn, thì sau này bé lớn lên sẽ không trở thành một kẻ bất lực, cả đời núp sau bóng lưng người khác.
Trưởng thành, là cần trả giá thật nhiều!
Vân Tiểu Mặc cúi đầu nhẹ vỗ về bộ lông của Tiểu Bạch, sự lạnh lẽo từ cơ thể nho nhỏ lan ra, ánh sáng thâm trầm xẹt qua đáy mắt, lóng lánh khác thường. Tiểu Bạch cảm thấy sự phẫn nộ của hắn, cũng đi theo trợn to hai mắt, mang theo địch ý trừng về phía bà chủ, vận sức chờ phát động.
Hừ, dám uy hiếp Tiểu Mặc Mặc, ta cắn chết ngươi!
Vân Tiểu Mặc đúng là rất tức giận, bé tuy nhỏ tuổi, nhưng bé không ngu ngốc, bé dĩ nhiên nghe được đối phương đang uy hiếp bé. Bé rất tức giận, nhưng bé rất nhanh nhớ lại lời nói của mẫu thân…, lúc càng tức giận, càng phải nở nụ cười rạng rỡ, chỉ có như vậy, mới không bị bất kỳ người nào đánh bại.
Lạnh lẽo ở xung quanh người thu liễm trở về, bé nở một nụ cười hết sức ngọt ngào, bé nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, lắc đầu nói: “Sẽ không đâu! Hắn là thái tử Gia, sẽ không ra tay với một đứa bé, bà cho rằng thái tử Gia vô sỉ giống như bà sao, ngay cả một đứa bé năm tuổi cũng khi dễ?"
Mặt bà chủ lộ sắc mặt quẫn bách, bị một đứa bé nói vô sỉ, quả thực mất hết mặt mũi rồi.
Nam Cung Tỉ đáy mắt xẹt qua vẻ tinh quang, khá lắm thật là một đứa bé thông minh, một câu nói đã làm cho bà chủ mất mặt, càng khiến khiến hắn không dám tự ý ra tay. Đứa bé như vậy, nếu sau khi lớn lên, nhất định là một nhân vật xuất chúng, ngay cả hắn đều có chút ghen tỵ.
Nhưng mà, cũng không thể chỉ bằng vào việc này thì nhận định đứa trẻ này thật sự có tài năng, chỉ có thể xem là lời nói đơn thuần của trẻ con. May là, hắn đã sớm chuẩn bị một phần trọng lễ cho Vân Khê, chỉ không biết hai mẹ con bọn họ có khả năng tiếp nhận không.
“Tiểu đệ đệ thật là thông minh! Tuổi này của con cũng nên đến học đường đọc sách rồi?" Hắn tự tay muốn chạm tới đầu Vân Tiểu Mặc, lại làm cho bé nhanh nhẹn lắc mình tránh thoát.
Trên mặt Nam Cung Tỉ có vẻ xấu hổ, vẻ âm lãnh ở đáy mắt vụt qua, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Khê, nói: “Bản thái tử hôm nay đúng lúc mời Trịnh phu tử và mấy học trò của hắn ở học viện tốt nhất của Nam Hi quốc chúng ta là Nam Phong học viện, cùng nhau tới tham gia yến hội tối nay, lệnh lang sớm muộn gì cũng phải vào học viện, không bằng hôm nay để cho Trịnh phu tử khảo nghiệm lệnh lang một chút, nếu như Trịnh phu tử thỏa mãn, để hắn trực tiếp thu lệnh lang tiến vào Nam Phong học viện, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vân Khê đáy mắt không còn vẻ hời hợt, không nghĩ tới đường đường thái tử một nước mà lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không bỏ qua, muốn khó xử con nàng sao.
Hừ, một người lòng dạ nhỏ mọn như vậy, cũng xứng làm thái tử một nước sao?
Cùng nhi tử liếc nhau một cái, từ trong mắt con, nàng xem thấy bé tràn đầy tự tin.
“Cũng được, nếu thái tử điện hạ có lòng như thế, ta há có thể bỏ qua ý tốt của thái tử? Vậy thì mời Trịnh phu tử đi ra, khảo nghiệm Tiểu Mặc đi."
Trên mặt Nam Cung Tỉ toát lên vẻ hưng phấn: “Cho mời Trịnh phu tử!"
Không bao lâu, từ lầu hai Quỳnh Hoa Lâu đi xuống năm người, đi tuốt đàng trước là một lão nhân gần sáu mươi tuổi, chính là Trịnh phu tử. Đi sau lão là bốn đứa trẻ, tất cả khoảng năm sáu tuổi, ba bé trai, một bé gái, hơn nữa cô bé kia lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả Vân Khê đầu tiên nhìn thấy, cũng kìm lòng không đậu kêu một tiếng sợ hãi, đối với những vật thuần khiết tốt đẹp, nàng không có năng lực kháng cự.
Nhìn trận chiến này, bọn họ hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nàng không khỏi có chút đồng tình nhi tử rồi, xem ra không lấy ra bản lãnh thật sự, rất khó vượt qua kiểm tra.
Tiểu Mặc, chúc con gặp nhiều may mắn!
Vân Khê đang đánh giá năm người, đồng thờ cũng tinh tế quan sát lầu hai, thần thức của nàng quét ngang nơi đó, cảm thấy trong đó còn có vài vị khách. Thì ra thái tử chỉ bao hết lầu một Quỳnh Hoa Lâu, lầu hai còn có những khách khác ở.
Khi ánh mắt nàng quét qua phòng thứ nhất phía bên phải cửa thang lầu hai, nàng rõ ràng cảm thấy một cổ áp lực cường đại bao phủ tới, ép tới nàng thở không nổi. Đáy lòng nàng khiếp sợ, vội vàng thu lại ánh mắt, không dám tùy tiện thử dò xét nữa.
Đưa mắt nhìn về chỗ kia, ánh mắt của nàng khẽ nheo lại, rốt cuộc người nào đến Thấm Dương thành này, mà lại có thần thức cường đại như thế? Ngay cả nàng cũng thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp), nàng âm thầm nhắc nhở chính mình, trăm ngàn lần không nên trêu chọc người trong sương phòng này.
Ước chừng đi một vòng, chỗ ngồi đều đầy, nơi nào còn chỗ trống? Nàng rất nhanh liền hiểu ra, bọn họ căn bản là muốn nàng khó xử, cố ý không để lại chỗ ngồi cho nàng.
“Một Quỳnh Hoa Lâu lớn như vậy, cũng chỉ có nhiêu đây chỗ ngồi? Chẳng lẽ Quỳnh Hoa Lầu muốn phá sản không kinh doanh nữa, ngay cả bàn ghế cũng mua không nổi?"
“Vân tiểu thư, lời nói này của người thật oan rồi, thái tử điện hạ ở chỗ của ta thiết yến, sao có thể không có chỗ ngồi đây? Chẳng qua là trong danh sách chiêu đãi hôm nay của thái tử điện hạ dường như không có Vân tiểu thư, cho nên mới......" Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu tiến lên đáp lời, có ý là nàng là người không mời mà tới.
Người còn lại đều xem trò vui, cúi đầu bàn tán.
Tây Môn Huyền Diệp hít sâu một hơi, thu hồi cảm xúc tức giận, nữ nhân này quả nhiên rất đặc biệt. Bàn về miệng lưỡi, hắn đấu không lại nàng, tiếp tục tranh luận cũng là tự rước lấy nhục, hắn đè xuống tâm tư, tính đợi sau yến hội sẽ tìm nàng đòi giải dược.
Vân Khê quét một vòng lần nữa, vừa vặn thấy một chỗ trống bên cạnh thái tử, đoán chừng là để lại cho người của thái tử. Nhưng mà, bây giờ nàng nhìn trúng, thì chính là của nàng rồi!
Nếu có người muốn cùng nàng lý luận cái gọi là quan niệm lễ tiết và cấp bậc, đó chính là đàn gảy tai trâu, hoàn toàn không có hiệu quả!
Bàn chân bước đi, hướng chỗ trống đi tới, lúc này bên tai đột ngột vang lên tiếng Nam Cung Dực: “Người tới, thêm một chỗ ở bên cạnh bản vương."
Mọi người kinh ngạc, quan hệ của Tĩnh vương gia và Vân Khê khi nào thì hòa hợp như vậy rồi?
Thị vệ Lưu Tuyền bên cạnh Nam Cung Dực mở một đôi mắt hình chữ O, rất không hiểu, Vương gia sao lại như vậy, chẳng lẽ ban ngày tìm tai vạ còn chưa đủ?
Vân Khê có chút buồn bực, nam nhân này vừa mới bị nàng nhục nhã, làm sao lúc này lại bắt đầu lấy lòng rồi? Chẳng lẻ hắn thuộc loại người có tinh thần chịu ngược cuồng?
Khóe miệng khẽ nhếch, nàng nhíu mày, thờ ơ.
“Vân tiểu thư......" Không đợi Nam Cung Dực nói xong…, Vân Khê đã thẳng tắp lướt qua vai hắn, đi về phía chỗ trống bên cạnh thái tử, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, nàng thoải mái ngồi xuống, tư thế ưu nhã.
Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt thổi qua đám người, dẫn tới nhiều nam tử tranh nhau hít vào, chẳng qua là cơ thể tùy ý phát ra mùi thơm đã dễ ngửi như vậy rồi, nếu là có thể ôm mỹ nhân...... Rất nhiều nam nhân trong lòng không khỏi sản sinh mơ màng.
Nam Cung Dực vẻ mặt đen thui, tâm tình tối tăm tới cực điểm, ngay cả chính hắn cũng cảm giác được bị xem thường! Nàng bị mọi người cố ý chế ngạo khó xử, mắc mớ gì tới hắn? Hắn ở một bên xem cuộc vui, nhìn nàng bêu xấu không tốt sao, làm gì tự làm mất mặt mình?
Thị vệ Lưu Tuyền lại càng tức giận không dứt, nữ nhân này thật quá mức rồi, Vương gia chuẩn bị chỗ ngồi cho nàng, giúp nàng không bị mất mặt, nàng thế nhưng không lĩnh tình? Nếu đổi lại người khác, đã mừng rỡ như điên!
“Nơi này có chỗ trống, cũng không phiền đến Tĩnh vương gia." Vân Khê đáp lại một nụ cười nhàn nhạt cho Nam Cung Dực. Rơi vào trong mắt Nam Cung Dực là sự châm chọc, giống như cười nhạo hắn tự mình đa tình, cười nhạo hắn bị xem thường!
Thật ra thì lần này hắn đã oan uổng Vân Khê rồi, nàng chẳng qua không muốn cùng hắn có bất kỳ dính dấp gì thôi, cho nên mới cự tuyệt hảo ý của hắn, cũng không phải là có chủ tâm muốn khó xử hắn.
Đây không phải là vị trí của trắc phi thái tử sao? Nàng làm sao lại chiếm chỗ ngồi của thái tử trắc phi rồi? Có trò hay để xem, thái tử trắc phi nhưng là con gái La thần Tướng, được thái tử nhất mực sủng ái...... Người vây quanh đều có vẻ mặt sắp có kịch hay, cũng không có ai nhắc nhở nàng đây là vị trí của thái tử trắc phi.
Ánh mắt Nam Cung Tỉ đầy hứng thú đánh giá Vân Khê, nàng vừa mới tới gần, hắn đã ngửi thấy một cổ mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng hơi có chút nhộn nhạo, không nghĩ tới nữ nhân này đã sinh một hài tử, mà mùi thơm cơ thể vẫn mê người như vậy. Nếu nàng không phải là con gái của phủ tướng quân, không phải là vị hôn thê của Hoàng đệ hắn, hắn cũng không để ý mà đem nàng về phủ thái tử hưởng dùng rồi.
Vân Tiểu Mặc chú ý tới ánh mắt hắn nhìn mẫu thân mang theo tham lam cùng mùi vị tà ác khinh nhờn, trong lòng rất là không vui, chừng mắt tàn nhẫn về phía Nam Cung Tỉ, trong mũi hừ lạnh.
Nam Cung Tỉ lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Vân Tiểu Mặc, hắn cúi đầu đánh giá đứa bé đáng yêu như tiên đồng trước mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt của bé quá mức thuần túy, mặt mũi quá mức hồn nhiên, làm người ta yêu thương.
“Tiểu đệ đệ, con tên là gì?"
“Mẫu thân đã nói, không nên tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ." Vân Tiểu Mặc siêu cấp không thích hắn, trực tiếp cự tuyệt nói chuyện cùng hắn.
Sắc mặt Nam Cung Tỉ có chút đen, có chút không tốt, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Thúc thúc cũng không phải là người xa lạ, trước kia mẫu thân con đã biết thúc thúc." Hắn còn có thể nói trước đây có quen biết nàng, Vân Khê đến bây giờ ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, từ đầu đã không đem cái thái tử này để vào mắt.
Vân Tiểu Mặc bĩu môi nói: “Đối với con thì chưa từng thấy qua người a!"
“Tiểu đệ đệ, hắn là đương kim thái tử gia, nếu cháu đắc tội với hắn, sẽ khó sống đó!" Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu thấy đứa bé không biết điều như vậy, liền khuyên bé. Nói xong, còn cố ý liếc mắt về Vân Khê, xem như đang uy hiếp Vân Khê.
Ngoài tính toán của nàng ta, Vân Khê không có bất kỳ phản ứng, cũng không khuyên con, chẳng qua là cúi đầu nghiên cứu móng tay của mình, thật giống như nơi đó có thêu hoa. Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu khẽ kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không sợ con của mình nói năng lỗ mãng, đắc tội thái tử ư?
Thật ra thì, cũng không phải Vân Khê không quan tâm con của mình, mà là nàng đối với nhi tử rất có lòng tin. Ngay cả điểm nhỏ này cũng không thể ứng phó nổi, sau này lớn lên gặp sóng gió, bé sẽ không chịu nổi. Nàng thà rằng làm cho bé từ nhỏ đã gặp khó khăn, thì sau này bé lớn lên sẽ không trở thành một kẻ bất lực, cả đời núp sau bóng lưng người khác.
Trưởng thành, là cần trả giá thật nhiều!
Vân Tiểu Mặc cúi đầu nhẹ vỗ về bộ lông của Tiểu Bạch, sự lạnh lẽo từ cơ thể nho nhỏ lan ra, ánh sáng thâm trầm xẹt qua đáy mắt, lóng lánh khác thường. Tiểu Bạch cảm thấy sự phẫn nộ của hắn, cũng đi theo trợn to hai mắt, mang theo địch ý trừng về phía bà chủ, vận sức chờ phát động.
Hừ, dám uy hiếp Tiểu Mặc Mặc, ta cắn chết ngươi!
Vân Tiểu Mặc đúng là rất tức giận, bé tuy nhỏ tuổi, nhưng bé không ngu ngốc, bé dĩ nhiên nghe được đối phương đang uy hiếp bé. Bé rất tức giận, nhưng bé rất nhanh nhớ lại lời nói của mẫu thân…, lúc càng tức giận, càng phải nở nụ cười rạng rỡ, chỉ có như vậy, mới không bị bất kỳ người nào đánh bại.
Lạnh lẽo ở xung quanh người thu liễm trở về, bé nở một nụ cười hết sức ngọt ngào, bé nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, lắc đầu nói: “Sẽ không đâu! Hắn là thái tử Gia, sẽ không ra tay với một đứa bé, bà cho rằng thái tử Gia vô sỉ giống như bà sao, ngay cả một đứa bé năm tuổi cũng khi dễ?"
Mặt bà chủ lộ sắc mặt quẫn bách, bị một đứa bé nói vô sỉ, quả thực mất hết mặt mũi rồi.
Nam Cung Tỉ đáy mắt xẹt qua vẻ tinh quang, khá lắm thật là một đứa bé thông minh, một câu nói đã làm cho bà chủ mất mặt, càng khiến khiến hắn không dám tự ý ra tay. Đứa bé như vậy, nếu sau khi lớn lên, nhất định là một nhân vật xuất chúng, ngay cả hắn đều có chút ghen tỵ.
Nhưng mà, cũng không thể chỉ bằng vào việc này thì nhận định đứa trẻ này thật sự có tài năng, chỉ có thể xem là lời nói đơn thuần của trẻ con. May là, hắn đã sớm chuẩn bị một phần trọng lễ cho Vân Khê, chỉ không biết hai mẹ con bọn họ có khả năng tiếp nhận không.
“Tiểu đệ đệ thật là thông minh! Tuổi này của con cũng nên đến học đường đọc sách rồi?" Hắn tự tay muốn chạm tới đầu Vân Tiểu Mặc, lại làm cho bé nhanh nhẹn lắc mình tránh thoát.
Trên mặt Nam Cung Tỉ có vẻ xấu hổ, vẻ âm lãnh ở đáy mắt vụt qua, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Khê, nói: “Bản thái tử hôm nay đúng lúc mời Trịnh phu tử và mấy học trò của hắn ở học viện tốt nhất của Nam Hi quốc chúng ta là Nam Phong học viện, cùng nhau tới tham gia yến hội tối nay, lệnh lang sớm muộn gì cũng phải vào học viện, không bằng hôm nay để cho Trịnh phu tử khảo nghiệm lệnh lang một chút, nếu như Trịnh phu tử thỏa mãn, để hắn trực tiếp thu lệnh lang tiến vào Nam Phong học viện, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vân Khê đáy mắt không còn vẻ hời hợt, không nghĩ tới đường đường thái tử một nước mà lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không bỏ qua, muốn khó xử con nàng sao.
Hừ, một người lòng dạ nhỏ mọn như vậy, cũng xứng làm thái tử một nước sao?
Cùng nhi tử liếc nhau một cái, từ trong mắt con, nàng xem thấy bé tràn đầy tự tin.
“Cũng được, nếu thái tử điện hạ có lòng như thế, ta há có thể bỏ qua ý tốt của thái tử? Vậy thì mời Trịnh phu tử đi ra, khảo nghiệm Tiểu Mặc đi."
Trên mặt Nam Cung Tỉ toát lên vẻ hưng phấn: “Cho mời Trịnh phu tử!"
Không bao lâu, từ lầu hai Quỳnh Hoa Lâu đi xuống năm người, đi tuốt đàng trước là một lão nhân gần sáu mươi tuổi, chính là Trịnh phu tử. Đi sau lão là bốn đứa trẻ, tất cả khoảng năm sáu tuổi, ba bé trai, một bé gái, hơn nữa cô bé kia lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả Vân Khê đầu tiên nhìn thấy, cũng kìm lòng không đậu kêu một tiếng sợ hãi, đối với những vật thuần khiết tốt đẹp, nàng không có năng lực kháng cự.
Nhìn trận chiến này, bọn họ hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nàng không khỏi có chút đồng tình nhi tử rồi, xem ra không lấy ra bản lãnh thật sự, rất khó vượt qua kiểm tra.
Tiểu Mặc, chúc con gặp nhiều may mắn!
Vân Khê đang đánh giá năm người, đồng thờ cũng tinh tế quan sát lầu hai, thần thức của nàng quét ngang nơi đó, cảm thấy trong đó còn có vài vị khách. Thì ra thái tử chỉ bao hết lầu một Quỳnh Hoa Lâu, lầu hai còn có những khách khác ở.
Khi ánh mắt nàng quét qua phòng thứ nhất phía bên phải cửa thang lầu hai, nàng rõ ràng cảm thấy một cổ áp lực cường đại bao phủ tới, ép tới nàng thở không nổi. Đáy lòng nàng khiếp sợ, vội vàng thu lại ánh mắt, không dám tùy tiện thử dò xét nữa.
Đưa mắt nhìn về chỗ kia, ánh mắt của nàng khẽ nheo lại, rốt cuộc người nào đến Thấm Dương thành này, mà lại có thần thức cường đại như thế? Ngay cả nàng cũng thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp), nàng âm thầm nhắc nhở chính mình, trăm ngàn lần không nên trêu chọc người trong sương phòng này.
Tác giả :
Bắc Đằng