Thiên Tài Ngục Phi
Chương 53: Mộ Kình Thiên động tâm
Bóng dáng màu trắng đứng giữa dòng người nổi bật hắn lên, mái tóc dài đen mượt đang phấp phới bay, nhìn từ xa đã ra dáng của mỹ nam. Đập vào mắt Tiêu Nguyệt là một bên mặt hoàn hảo của hắn. Hắn đứng đó lặng yên nhìn về phía Tiêu Nguyệt, nụ cười xuất hiện trên môi của hắn như che cả ánh mắt trời.
Tiêu Nguyệt cảm thấy máu mình sắp bao tạc mất rồi, nàng không khống chế được cảm xúc nữa. Giống thật sự quá giống, ngày xưa hắn cũng mặc một màu trắng, tuy mái tóc ngắn lúc nãy đã trở thành tóc dài. Nhưng thần thái đó, cảm giác đó, khuôn mặt đó nàng sẽ không bao giờ quên được.
Là Dật của nàng!
Tiêu Nguyệt vội chen qua dòng người chạy về phía Tiêu Dật nhưng khi vừa chạm đến được hắn thì hắn đã hoàn toàn biến mất, một chút hơi ấm cũng không để lại. Bàn tay chụp vào khoảng không của Tiêu Nguyệt co lại, tại sao, tại sao nàng đã tới gần như vậy lại không chạm vào hắn được một lần?
Tiêu Nguyệt ngơ ngác ngồi sụp xuống đất, nàng không rời mắt khỏi bàn tay, từng giọt nước mắt lăn dài trên má…
Mộ Kình Thiên cảm nhận được linh lực bạo động của Tiêu Nguyệt thì đã nghi ngờ rồi, nhìn theo ánh mắt của nàng thì cũng chỉ thấy một dòng người màu đỏ. Hắn không ngờ Tiêu Nguyệt lại điên cuồng chạy đi như thế, vội vã đuổi theo.
Nhìn thấy Tiêu Nguyệt khóc Mộ Kình Thiên cũng ngơ ngác, từ lúc gặp nàng tới giờ, không nhìn thấy một tiểu chủ nhân hay nổi nóng thì cũng là bộ dáng tinh nghịch, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ thấy một người hoạt bát như vậy khóc.
Mộ Kình Thiên đưa tay ra nắm lấy tay của Tiêu Nguyệt. bàn tay hắn to lớn và ấm áp bao trọn lấy tay của nàng. Hắn cảm giác được trái tim lạnh buốt của hắn một lần nữa nhói lên.
Tiêu Nguyệt cảm nhận được độ ấm của Mộ Kình Thiên thì quay sang nhìn hắn, lấy tay còn lại kích động bắt lấy tay hắn.
“Kình Thiên, ngươi có thấy không? Thấy không hả?"
Mộ Kình Thiên lắc đầu nhẹ lay Tiêu Nguyệt. “Ta chỉ nhìn thấy người với người, tiểu chủ nhân ngài thấy cái gì cơ chứ."
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì linh lực càng ngày càng bạo động, nước mắt lăn dài.
“Ngươi có thấy chàng không? Có thấy chàng không? Chàng mặc bộ y phục màu trắng, là màu mà chàng thích nhất. Chàng cũng đến đây phải không? Chàng không bỏ rơi ta mà."
Nghe trong miệng Tiêu Nguyệt nhắc đến một người con trai khác làm Mộ Kình Thiên cảm thấy có ai đâm một nhát doa vào lòng mình. Hắn không biết phải giải thích như thế nào về cảm giác của mình lúc này nữa, hắn lại ghen vì một cô bé mới mười tuổi.
Mộ Kình Thiên phức tạp không nói, cũng vì như vậy hắn nghe được tiếng khóc nỉ non của Tiêu Nguyệt.
“Ta và chàng đã chết cùng với nhau mà… ta xuyện qua đây thì có phải chàng cũng xuyên qua không? … hức hức … Dật! Ta xin lỗi chàng, Dật! hức hức"
Mộ Kình Thiên nghe được lời nói của Tiêu Nguyệt thì sửng sốt, chết … xuyên qua … là đoạt xá sao? Mộ Kình Thiên nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt, rốt cuộc đây là nàng đang mê sảng sao?
Tiêu Nguyệt không hề biết những gì nàng nói đang dần đem bí mật của nàng lộ ra một góc cho Mộ Kình Thiên xem, lúc này cảm xúc của nàng rất hỗn loạn.
Ngày đó chết đi, nàng không hề có ý nghĩ sẽ sống lại một lần nữa, nàng nguyện cùng chết với Dật, mãi mãi ở bên nhau cứ như vậy thôi. Ngày sống lại, nàng cố tìm một lý do để sống tiếp, nàng lấy Tiêu Hàm ra làm lý do, nàng lấy lý do báo thù cho Tiêu Hàm để sống tiếp.
Nhưng tận sâu trong lòng ký ức về Dật luôn ẩn nấp ở đó, mỗi lúc có cơ hội nó lại hiện lên, nhắc nhở sự hèn nhất của nàng, dày vò nàng. Nàng nguyện chết với hắn nhưng nàng lại cố sống tiếp, phải chăng là nàng đang sợ chết? Vì lần đó không có cách nào cứu chữa nữa nên nàng mới dám nghĩ là một muốn chết cùng một chỗ với Dật?
Nếu không thì tại sao khi được sinh ra lần nữa, nàng không tự sát để được cùng chết với Dật mà lại cố gắng tu luyện báo thù, lý do đó lớn lắm sao? Có lẽ là nàng là một kẻ ham sống sợ chết đi. Sao bây giờ nàng không chết đi để đừng bị dày vò như vầy nữa?
Ý niệm của Tiêu Nguyệt vừa hiện lên, Thiên Lam đã cảm nhận được, hắn cố gắng áp chế cảm xúc của nàng lại nhưng hắn quá xem thường tình cảm của Tiêu Nguyệt rồi, hắn không làm được. Nhưng Mộ Kình Thiên thì làm được.
Mộ Kình Thiên cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Nguyệt càng ngày càng không khống chế được, hắn nhanh tay đem một viên mê dược bỏ vào miệng của Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt cứ vậy xụi lơ trong lòng hắn, ôm lấy Tiêu Nguyệt, Mộ Kình Thiên đứng dậy, ánh mắt hắn quét xung quanh, sát khí bộc phát cực mạnh, dọa những người đang xem cuộc vui hoảng sợ, mặc dù tu vi của họ cao hơn Mộ Kình Thiên nhưng sát khí của hắn quá lớn, làm họ sợ sệt lui ra một bên nhường đường.
Không ai để ý, trong ba người còn lại kia, đã có một người nắm chặt tay tới mức chảy máu, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ, không hề hợp với tuổi của hắn, nhìn về phía bóng dáng đã biến mất kia, nghiến răng rít nhỏ.
“Tại sao lúc nào ngươi cũng cướp đoạt hết thảy của ta? Tại sao?"
Tiêu Nguyệt cảm thấy máu mình sắp bao tạc mất rồi, nàng không khống chế được cảm xúc nữa. Giống thật sự quá giống, ngày xưa hắn cũng mặc một màu trắng, tuy mái tóc ngắn lúc nãy đã trở thành tóc dài. Nhưng thần thái đó, cảm giác đó, khuôn mặt đó nàng sẽ không bao giờ quên được.
Là Dật của nàng!
Tiêu Nguyệt vội chen qua dòng người chạy về phía Tiêu Dật nhưng khi vừa chạm đến được hắn thì hắn đã hoàn toàn biến mất, một chút hơi ấm cũng không để lại. Bàn tay chụp vào khoảng không của Tiêu Nguyệt co lại, tại sao, tại sao nàng đã tới gần như vậy lại không chạm vào hắn được một lần?
Tiêu Nguyệt ngơ ngác ngồi sụp xuống đất, nàng không rời mắt khỏi bàn tay, từng giọt nước mắt lăn dài trên má…
Mộ Kình Thiên cảm nhận được linh lực bạo động của Tiêu Nguyệt thì đã nghi ngờ rồi, nhìn theo ánh mắt của nàng thì cũng chỉ thấy một dòng người màu đỏ. Hắn không ngờ Tiêu Nguyệt lại điên cuồng chạy đi như thế, vội vã đuổi theo.
Nhìn thấy Tiêu Nguyệt khóc Mộ Kình Thiên cũng ngơ ngác, từ lúc gặp nàng tới giờ, không nhìn thấy một tiểu chủ nhân hay nổi nóng thì cũng là bộ dáng tinh nghịch, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ thấy một người hoạt bát như vậy khóc.
Mộ Kình Thiên đưa tay ra nắm lấy tay của Tiêu Nguyệt. bàn tay hắn to lớn và ấm áp bao trọn lấy tay của nàng. Hắn cảm giác được trái tim lạnh buốt của hắn một lần nữa nhói lên.
Tiêu Nguyệt cảm nhận được độ ấm của Mộ Kình Thiên thì quay sang nhìn hắn, lấy tay còn lại kích động bắt lấy tay hắn.
“Kình Thiên, ngươi có thấy không? Thấy không hả?"
Mộ Kình Thiên lắc đầu nhẹ lay Tiêu Nguyệt. “Ta chỉ nhìn thấy người với người, tiểu chủ nhân ngài thấy cái gì cơ chứ."
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì linh lực càng ngày càng bạo động, nước mắt lăn dài.
“Ngươi có thấy chàng không? Có thấy chàng không? Chàng mặc bộ y phục màu trắng, là màu mà chàng thích nhất. Chàng cũng đến đây phải không? Chàng không bỏ rơi ta mà."
Nghe trong miệng Tiêu Nguyệt nhắc đến một người con trai khác làm Mộ Kình Thiên cảm thấy có ai đâm một nhát doa vào lòng mình. Hắn không biết phải giải thích như thế nào về cảm giác của mình lúc này nữa, hắn lại ghen vì một cô bé mới mười tuổi.
Mộ Kình Thiên phức tạp không nói, cũng vì như vậy hắn nghe được tiếng khóc nỉ non của Tiêu Nguyệt.
“Ta và chàng đã chết cùng với nhau mà… ta xuyện qua đây thì có phải chàng cũng xuyên qua không? … hức hức … Dật! Ta xin lỗi chàng, Dật! hức hức"
Mộ Kình Thiên nghe được lời nói của Tiêu Nguyệt thì sửng sốt, chết … xuyên qua … là đoạt xá sao? Mộ Kình Thiên nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt, rốt cuộc đây là nàng đang mê sảng sao?
Tiêu Nguyệt không hề biết những gì nàng nói đang dần đem bí mật của nàng lộ ra một góc cho Mộ Kình Thiên xem, lúc này cảm xúc của nàng rất hỗn loạn.
Ngày đó chết đi, nàng không hề có ý nghĩ sẽ sống lại một lần nữa, nàng nguyện cùng chết với Dật, mãi mãi ở bên nhau cứ như vậy thôi. Ngày sống lại, nàng cố tìm một lý do để sống tiếp, nàng lấy Tiêu Hàm ra làm lý do, nàng lấy lý do báo thù cho Tiêu Hàm để sống tiếp.
Nhưng tận sâu trong lòng ký ức về Dật luôn ẩn nấp ở đó, mỗi lúc có cơ hội nó lại hiện lên, nhắc nhở sự hèn nhất của nàng, dày vò nàng. Nàng nguyện chết với hắn nhưng nàng lại cố sống tiếp, phải chăng là nàng đang sợ chết? Vì lần đó không có cách nào cứu chữa nữa nên nàng mới dám nghĩ là một muốn chết cùng một chỗ với Dật?
Nếu không thì tại sao khi được sinh ra lần nữa, nàng không tự sát để được cùng chết với Dật mà lại cố gắng tu luyện báo thù, lý do đó lớn lắm sao? Có lẽ là nàng là một kẻ ham sống sợ chết đi. Sao bây giờ nàng không chết đi để đừng bị dày vò như vầy nữa?
Ý niệm của Tiêu Nguyệt vừa hiện lên, Thiên Lam đã cảm nhận được, hắn cố gắng áp chế cảm xúc của nàng lại nhưng hắn quá xem thường tình cảm của Tiêu Nguyệt rồi, hắn không làm được. Nhưng Mộ Kình Thiên thì làm được.
Mộ Kình Thiên cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Nguyệt càng ngày càng không khống chế được, hắn nhanh tay đem một viên mê dược bỏ vào miệng của Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt cứ vậy xụi lơ trong lòng hắn, ôm lấy Tiêu Nguyệt, Mộ Kình Thiên đứng dậy, ánh mắt hắn quét xung quanh, sát khí bộc phát cực mạnh, dọa những người đang xem cuộc vui hoảng sợ, mặc dù tu vi của họ cao hơn Mộ Kình Thiên nhưng sát khí của hắn quá lớn, làm họ sợ sệt lui ra một bên nhường đường.
Không ai để ý, trong ba người còn lại kia, đã có một người nắm chặt tay tới mức chảy máu, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ, không hề hợp với tuổi của hắn, nhìn về phía bóng dáng đã biến mất kia, nghiến răng rít nhỏ.
“Tại sao lúc nào ngươi cũng cướp đoạt hết thảy của ta? Tại sao?"
Tác giả :
Vũ Phong Huyền