Thiên Tài Ngục Phi
Chương 15: Vầng sáng nhỏ - Tiểu Quang
“Ưmmm……………."
Toàn thân đều căng cứng, khó chịu quá, Tiêu Nguyệt mở mắt ra nhìn xung quanh, cảnh vật hoàn toàn lạ lẫm. Một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt làm nàng chỉ có thể nhắm mắt lại. Rốt cuộc nàng đang ở đâu đây?
“Xin chào… ta có thể gọi ngươi là gì?" – Một giọng nói trẻ con quanh quẩn trong đầu nàng.
“Ta gọi là Tiêu Nguyệt." – Nàng đáp lại giọng nói ấy, giọng nói làm nàng cảm giác rất là ấm áp.
“Mở mắt ra nhìn ta đi, đã lâu lắm rồi không ai có thể chấp nhận ta cả, chỉ có ngươi thôi, nói chuyện với ta đi." – Giọng nói ấy mang theo mười phần nũng nịu.
Tiêu Nguyệt cố gắng chấp nhận ánh sáng chiếu thẳng vào mình mà mở mắt ra. Xung quanh nàng là một rừng nhiệt đới đúng chuẩn, trước mặt nàng một luồng sáng nhỏ đang lơ lửng qua lại.
Vầng sáng nhỏ thấy nàng mở mắt ra thì dao động liên tục, vầng sáng nhỏ phát ra một luồng khí rất ấm áp. Là vầng sáng này đang nói chuyện với nàng sao?
“Tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt!" – Vầng sáng cứ dao động xung quanh mang theo luồng khí ấm áp làm nàng rất thích. Vươn tay ra ôm ấp lấy luồng sáng đó, thật ấm làm nàng không muốn buông tay.
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt ấm quá." – Giọng nói trẻ con vang lên nghe thật vui tai.
“Vầng sáng nhỏ, là ngươi gọi ta sao?" – Tiêu Nguyệt nghi ngờ nhìn vầng sáng nhỏ đang cố dụi dụi vào người nàng.
“Tiểu Nguyệt, là ta gọi cho ngươi đó, ngươi chơi với ta đi." – Vầng sáng nhỏ vui vẻ đáp lại Tiêu Nguyệt.
“Nơi này là đâu?" – Tiêu Nguyệt nhìn vầng sáng nhỏ hỏi và nhận lại được một âm thanh reo mừng. – “Là ta tạo ra, ta có thể dựa trên trí tưởng tượng của con người để huyễn hoặc ra mọi cảnh vật."
“Vậy ngươi có thể dựa vào trí tưởng tượng của ta để tạo ra khu vui chơi không?" – Tiêu Nguyệt lại hỏi vầng sáng nhỏ, vầng sáng nhỏ đáp lại. - “Có thể a, ta xem trí nhớ của ngươi một chút."
Tiêu Nguyệt sửng sờ nhìn mọi thứ đang diễn ra, khu rừng nhiệt đới dần hóa thành trung tâm vui chơi của trẻ em. Vầng sáng nhỏ dựa vào trí nhớ của Tiêu Nguyệt mà biết cách chơi những thứ này, hào hứng hối Tiêu Nguyệt đi chơi chung với nó.
Sau khi chơi chán rồi, Tiêu Nguyệt và vầng sáng nhỏ lại đến một không gian màu trắng, vầng sáng nhỏ kể chuyện của nó cho Tiêu Nguyệt nghe.
“Tiểu Nguyệt, ta sinh ra ở trong một nơi có rất nhiều ánh sáng đẹp nhưng ta lại không đẹp như tụi nó, tụi nó có nhiều màu rất đẹp nhưng ta chỉ đơn thuần là màu trắng, tụi nó ghét bỏ không chơi với ta. Trong một lần có người đến tìm chúng ta nhưng hắn chỉ mang ta đi, để lại đám bạn của ta ở lại đó. Nơi đó tụi nó được chơi chung với nhau còn ta lại bị nhốt ở một nơi toàn màu đen không ai nói chuyện với ta cả. Ta rất buồn, còn bây giờ ta đã gặp được ngươi, ta rất vui."
Vầng sáng nhỏ kể chuyện của mình xong lại nhìn Tiêu Nguyệt, nó thấy được trong ánh mắt của Tiêu Nguyệt là sự hoài niệm. Nàng cũng kể cho nó nghe.
“Vầng sáng nhỏ, ta cũng như ngươi, khi bắt đầu nhận thức ta chỉ thấy toàn là động vật xung quanh mình, ta rất sợ, nhưng có một người bạn đã mang ta đi, nuôi dưỡng ta, rồi chính ta lại hại chết người bạn đó, có phải là ta rất xấu hay không?"
Vầng sáng nhỏ nghe thấy ấm thanh buồn bã của Tiêu Nguyệt làm nó không thích, nó vội an ủi. “ Hay là để vầng sáng nhỏ chơi với tiểu Nguyệt nha. Vầng sáng nhỏ không bỏ rơi Tiểu Nguyệt đâu, Tiểu Nguyệt cũng đừng bỏ vầng sáng nhỏ nha."
Tiêu Nguyệt nhìn vầng sáng nhỏ, “Ta hứa."
Vầng sáng nhỏ như nhớ ra cái gì vội nói với Tiêu Nguyệt: “ Tiểu Nguyệt ngươi nên tỉnh lại thôi."
Tiêu Nguyệt nghi ngờ nhìn vầng sáng nhỏ. “Không phải ta đã tỉnh rồi sao?"
Vầng sáng nhỏ nghe vậy lúng túng bay lên bay xuống. “Không đây là thức hải của ngươi, ta vào đây để nói chuyện với ngươi, chứ ta đang ở trong đan điền của ngươi, còn ngươi vẫn còn trôi lơ lửng trên mặt hồ kia."
Tiêu Nguyệt nhìn vầng sáng nhỏ hỏi. “ Vậy làm sao để tỉnh dậy?"
Vầng sáng nhỏ cười khúc khích, “Chỉ cần ngươi muốn ngươi sẽ tỉnh dậy."
Tiêu Nguyệt nghe vầng sáng nhỏ nói vậy cũng không vội, nàng nhìn vầng sáng nhỏ nhẹ nói, “Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Quang nhé."
Vầng sáng nhỏ vui mừng đáp lại. “Ừm, cảm ơn Tiểu Nguyệt."
Toàn thân đều căng cứng, khó chịu quá, Tiêu Nguyệt mở mắt ra nhìn xung quanh, cảnh vật hoàn toàn lạ lẫm. Một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt làm nàng chỉ có thể nhắm mắt lại. Rốt cuộc nàng đang ở đâu đây?
“Xin chào… ta có thể gọi ngươi là gì?" – Một giọng nói trẻ con quanh quẩn trong đầu nàng.
“Ta gọi là Tiêu Nguyệt." – Nàng đáp lại giọng nói ấy, giọng nói làm nàng cảm giác rất là ấm áp.
“Mở mắt ra nhìn ta đi, đã lâu lắm rồi không ai có thể chấp nhận ta cả, chỉ có ngươi thôi, nói chuyện với ta đi." – Giọng nói ấy mang theo mười phần nũng nịu.
Tiêu Nguyệt cố gắng chấp nhận ánh sáng chiếu thẳng vào mình mà mở mắt ra. Xung quanh nàng là một rừng nhiệt đới đúng chuẩn, trước mặt nàng một luồng sáng nhỏ đang lơ lửng qua lại.
Vầng sáng nhỏ thấy nàng mở mắt ra thì dao động liên tục, vầng sáng nhỏ phát ra một luồng khí rất ấm áp. Là vầng sáng này đang nói chuyện với nàng sao?
“Tiểu Nguyệt, tiểu Nguyệt!" – Vầng sáng cứ dao động xung quanh mang theo luồng khí ấm áp làm nàng rất thích. Vươn tay ra ôm ấp lấy luồng sáng đó, thật ấm làm nàng không muốn buông tay.
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt ấm quá." – Giọng nói trẻ con vang lên nghe thật vui tai.
“Vầng sáng nhỏ, là ngươi gọi ta sao?" – Tiêu Nguyệt nghi ngờ nhìn vầng sáng nhỏ đang cố dụi dụi vào người nàng.
“Tiểu Nguyệt, là ta gọi cho ngươi đó, ngươi chơi với ta đi." – Vầng sáng nhỏ vui vẻ đáp lại Tiêu Nguyệt.
“Nơi này là đâu?" – Tiêu Nguyệt nhìn vầng sáng nhỏ hỏi và nhận lại được một âm thanh reo mừng. – “Là ta tạo ra, ta có thể dựa trên trí tưởng tượng của con người để huyễn hoặc ra mọi cảnh vật."
“Vậy ngươi có thể dựa vào trí tưởng tượng của ta để tạo ra khu vui chơi không?" – Tiêu Nguyệt lại hỏi vầng sáng nhỏ, vầng sáng nhỏ đáp lại. - “Có thể a, ta xem trí nhớ của ngươi một chút."
Tiêu Nguyệt sửng sờ nhìn mọi thứ đang diễn ra, khu rừng nhiệt đới dần hóa thành trung tâm vui chơi của trẻ em. Vầng sáng nhỏ dựa vào trí nhớ của Tiêu Nguyệt mà biết cách chơi những thứ này, hào hứng hối Tiêu Nguyệt đi chơi chung với nó.
Sau khi chơi chán rồi, Tiêu Nguyệt và vầng sáng nhỏ lại đến một không gian màu trắng, vầng sáng nhỏ kể chuyện của nó cho Tiêu Nguyệt nghe.
“Tiểu Nguyệt, ta sinh ra ở trong một nơi có rất nhiều ánh sáng đẹp nhưng ta lại không đẹp như tụi nó, tụi nó có nhiều màu rất đẹp nhưng ta chỉ đơn thuần là màu trắng, tụi nó ghét bỏ không chơi với ta. Trong một lần có người đến tìm chúng ta nhưng hắn chỉ mang ta đi, để lại đám bạn của ta ở lại đó. Nơi đó tụi nó được chơi chung với nhau còn ta lại bị nhốt ở một nơi toàn màu đen không ai nói chuyện với ta cả. Ta rất buồn, còn bây giờ ta đã gặp được ngươi, ta rất vui."
Vầng sáng nhỏ kể chuyện của mình xong lại nhìn Tiêu Nguyệt, nó thấy được trong ánh mắt của Tiêu Nguyệt là sự hoài niệm. Nàng cũng kể cho nó nghe.
“Vầng sáng nhỏ, ta cũng như ngươi, khi bắt đầu nhận thức ta chỉ thấy toàn là động vật xung quanh mình, ta rất sợ, nhưng có một người bạn đã mang ta đi, nuôi dưỡng ta, rồi chính ta lại hại chết người bạn đó, có phải là ta rất xấu hay không?"
Vầng sáng nhỏ nghe thấy ấm thanh buồn bã của Tiêu Nguyệt làm nó không thích, nó vội an ủi. “ Hay là để vầng sáng nhỏ chơi với tiểu Nguyệt nha. Vầng sáng nhỏ không bỏ rơi Tiểu Nguyệt đâu, Tiểu Nguyệt cũng đừng bỏ vầng sáng nhỏ nha."
Tiêu Nguyệt nhìn vầng sáng nhỏ, “Ta hứa."
Vầng sáng nhỏ như nhớ ra cái gì vội nói với Tiêu Nguyệt: “ Tiểu Nguyệt ngươi nên tỉnh lại thôi."
Tiêu Nguyệt nghi ngờ nhìn vầng sáng nhỏ. “Không phải ta đã tỉnh rồi sao?"
Vầng sáng nhỏ nghe vậy lúng túng bay lên bay xuống. “Không đây là thức hải của ngươi, ta vào đây để nói chuyện với ngươi, chứ ta đang ở trong đan điền của ngươi, còn ngươi vẫn còn trôi lơ lửng trên mặt hồ kia."
Tiêu Nguyệt nhìn vầng sáng nhỏ hỏi. “ Vậy làm sao để tỉnh dậy?"
Vầng sáng nhỏ cười khúc khích, “Chỉ cần ngươi muốn ngươi sẽ tỉnh dậy."
Tiêu Nguyệt nghe vầng sáng nhỏ nói vậy cũng không vội, nàng nhìn vầng sáng nhỏ nhẹ nói, “Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Quang nhé."
Vầng sáng nhỏ vui mừng đáp lại. “Ừm, cảm ơn Tiểu Nguyệt."
Tác giả :
Vũ Phong Huyền