Thiên Tài Khí Phi
Chương 82: Hỗn loạn cả đêm
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Hai mắt Sở Minh An lóe lên nhìn bạch y nam tử đối diện, không biết nên quyết định như thế nào.
Mà nam tử đang đứng đối diện hắn lúc này cũng mở miệng nói: “Thế nào? Ngươi muốn tự nguyện đưa tay chịu trói hay là muốn ta dùng vũ lực?"
Nghe xong lời này, Sở Minh An cảm thấy huyệt Thái Dương khẽ giật, đây là muốn nói cái gì?
Bị cướp, còn phải tự nguyện sao?
Mà nửa câu sau kia lại khó hiểu vô cùng, dùng vũ lực? Dùng vũ lực gì chứ? Hắn nghĩ hắn đang làm gì a? Còn muốn dùng vũ lực sao?
Sở Minh An phẫn nộ, nhưng hắn lại không thể lên tiếng.
Tình huống bây giờ, phản kháng rất nguy hiểm. Nhưng muốn hắn ngoan ngoãn chịu trói cũng là chuyện không có khả năng!
“Cuối cùng ngươi là ai?" Ánh mắt Sở Minh An sắc bén nhìn bạch y nam tử, trên mặt không có chút biến hóa.
Nhưng hắn đã thất vọng, bach y nam tử mang mặt nạ, sắc mặt cũng không thay đổi, ánh mắt cũng chỉ khẽ động đậy.
Vân Mộng Vũ nghe câu hỏi của Sở Minh An, nàng rất muốn trả lời ta là ai? Ta là bà ngoại của ngươi! Ta là bà ngoại Vân Mộng Vũ của ngươi a! Chuyện hôm nay là do ta sắp đặt, vì báo thù sự nhục nhã ngươi ban cho ta lúc trước.
Hôm này nàng rất muốn nhìn thấy Sở Minh An bị buộc trong cảm giác bất lực, cái loại ép buộc này chỉ có thể giả vờ bị ủy khuất mà chịu nhục nhã, nàng luôn nhớ rõ, không thể nào quên!
Hôm nay, nàng cũng muốn ép buộc hắn như vậy, cho hắn nếm thử cảm giác sợ hãi này.
Trong lòng hạ quyết tâm, nàng bình tĩnh mở miệng: “Ngươi đã muốn biết như vậy, vậy được rồi, ta sẽ tốt bụng nói cho ngươi nghe. Ta tên là Vấn Thiên, ta là các chủ Thiên Binh các. Thế nào. Ngươi nên cảm thấy được ta ăn cướp là vinh hạnh mới đúng."
Nghe hắn nói xong, Sở Minh An vốn không để ý lời hắn nói. Nhưng sau khi nghe xong, cả người hắn chấn động.
Các chủ Thiên Binh các!
Dĩ nhiên là Thiên Binh các!
Tổ chức to lớn nhưng thần bí kia.
Đã biết thế lực của bạch y nam tử, hắn liền buồn bực. Hắn không nhớ rõ hắn đắc tội với Thiên Binh các khi nào, cuối cùng là có nguyên nhân gì không muốn người khác biết được a?
Lúc này hắn tự hỏi nguyên nhân nhưng cũng không làm được gì, chuyện phải làm bây giờ là tìm cách thoát thân mới đúng. Khóe mắt Sở Minh An nhìn thuộc hạ đang đánh nhau, trong lòng hiện lên một tia thâm độc.
Nếu hắn muốn có một con đường sống, như vậy hắn cũng không cần giữ lại con bài chưa lật kia!
Sở Minh An nhìn thẳng vào mắt Vân Mộng Vũ, quanh thân tản mát ra một cỗ hơi thở hủy diệt. Bị Sở Minh An nhìn như vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy mình là yêu ma mà hắn đang muốn thu phục.
Không tốt, đây là thực tâm đại pháp, có thể cắn nuốt ý chí của người khác, làm cho người ta vĩnh viễn trở thành nô lệ của hắn, không thể giải thoát. Công pháp này một khi sử dụng, thân thể của hắn cũng bị thương nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba tháng mới có thể bình phục. Nhưng công pháp này sử dụng lúc chiến đấu cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Người sử dụng một khi vận chuyển công pháp này, quanh thân lập tức tản mát ra một cỗ khí tức, làm cho người xung quanh tâm thần hoảng hốt, lâm vào ảo giác, không thể chống cự.
Mà người sử dụng có thể vận khí trong nháy mắt, lấy công pháp này để áp chế địch, làm cho địch nhân cam tâm bỏ mạng vì hắn.
Công pháp rất âm độc, người sử dụng cũng thật ác độc.
Chết sao, Vân Mộng Vũ nàng tuyệt đối không vứt bỏ ý chí của mình, vận mệnh của nàng chỉ có thể do nàng quyết định, những người khác đừng mơ tưởng mà khống chế.
Nàng mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi mình, mùi máu tươi nhất thời tràn ra trong miệng. Đầu lưỡi đau rát cùng với mùi máu trong miệng, làm cho cả người nàng thanh tỉnh một chút.
Thừa dịp thanh tỉnh, nàng lập tức khởi động nội lực trong cơ thể. Nội lực lưu chuyển các nơi, cuối cùng tập trung về hai mắt nàng. Nháy mắt, hai mắt Vân Mộng Vũ lưu chuyển, như có thể xuyên thấu tất cả sự tà ác, bắn thẳng vào nội tâm người khác.
Sở Minh An bị ánh sáng bất thình lình đâm vào mắt, nhất thời, mắt hắn đau đớn không chịu nổi. Hắn lập tức ngừng sử dụng công pháp, âm thầm vận công chữa thương, nhưng Vân Mộng Vũ làm sao có thể cho hắn cơ hội này?
Vân Mộng Vũ thu hồi nội lực, một lần nữa lưu chuyển, cuối cùng tập trung ở cổ tay. Tay nàng nhẹ nhàng vòng một vòng tròn, làm một thế công quỷ dị, ngay sau đó bông tuyết hình dạng phi tiêu trên tay lập tức bắn ra. Phi tiêu ở không trung tạo nên vài đường cong đẹp đẽ, hướng đi thật quỷ dị, làm người ta khó mà phòng bị.
Sở Minh An đang điều chỉnh lại khí huyết cùng với nội lực đang tán loạn trong cơ thể, nhưng hắn cũng không dám thả lỏng, một bên công kích một đám người áo xám đột nhiên xông lên, một bên âm thầm quan sát hành động của nam tử áo trắng. Khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn cổ tay hắn chuyển động, làm một tư thế kì dị, sau đó trong không trung có vài ánh sáng lao về phía mình, không rõ ám khí kia muốn đâm vào vị trí nào.
Sở Minh An kinh hãi trong lòng, muốn ngăn cản, nhưng đã muộn. Chỉ thấy ánh sáng màu trắng trong không trung chợt lóe lên, khoảng cách cũng đã đến gần, Sở Minh An bất đắc dĩ, chỉ có thể vận công bảo vệ điểm yếu. Ám khí màu trắng nháy mắt cắt ngang qua ngực hắn, máu tươi chảy ròng, nhưng may mà không phải ngay trái tim, quả thật rất nguy hiểm, nhưng cũng không đáng lo ngại. Sở Minh An lập tức điểm huyệt cầm máu, điểm huyệt xong, hắn giương mắt kinh hãi nhìn bạch y nam tử. Việc hôm nay chắc chắn không thể thành công, bây giờ chỉ có thể ra sức bảo vệ mình, tìm ngày báo thù mà thôi.
Vân Mộ đứng bên cạnh cũng ngây người ra, hắn hoàn toàn không hiểu lúc nãy đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi chỉ cảm thấy đầu hắn đột nhiên đau lên, như rơi vào mơ hồ, đợi đến khi phục hồi tinh thần, thì nhìn thấy ánh sáng trắng xóa của phi tiêu hình bông tuyết, ngay sau đó An vương đã bị thương.
An vương? Quả thật là An vương!
An vương không phải vương gia phế vật của Yến kinh sao?
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của hắn, một hơi thở sắc bén âm trầm, hơn nữa thân thủ cũng rất bất phàm, làm sao giống phế vật được?
Chuyện này là sao đây?
Trước kia là phế vật, bây giờ lại âm hiểm vô cùng, lợi hại phi phàm. Vân Mộng Vũ đã như thế, An vương Sở Minh An cũng vậy.
Cứ như trước giờ hắn chưa từng biết rõ việc gì cả. Cho dù sự thật xảy ra trước mắt, hắn vẫn khó có thể tin nhìn Sở Minh An, hy vọng có thể nhìn ra một chút gì đó. Lúc hắn đang ngây ngốc nhìn Sở Minh An, bên cạnh lại vang lên thanh âm của bạch nam tử.
“Vân tiên sinh, mau phái người của ngươi bắt bọn chúng cho ta. Ngươi còn chờ cái gì? Lúc này không động thủ, thì đợi đến khi nào?"
Nghe thanh âm réo rắt có chút bất mãn, Vân Mộ đột nhiên hoàn hồn.
Hắn đang tìm cơ hội lập công, sao có thể hành động ngốc nghếch như vậy? Vì thế hắn lập tức phân phó thuộc hạ phối hợp với những người áo xám của Thiên Binh các cùng công kích thuộc hạ của Sở Minh An.
Có thuộc hạ của Vân Mộ gia nhập chiến đấu, tình thế lập tức nghiêng về một bên.
Sở Minh An nhìn binh lính tinh nhuệ do mình bồi dưỡng đều lần lượt ngã xuống trước mặt mình, trong lòng tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ. Nhưng hắn biết bây giờ mình cần bình tĩnh.
Bình tĩnh! Hắn phải bình tĩnh!
Rừng vẫn còn đó, sợ gì không có củi!
Bây giờ nếu hắn muốn phá vòng vây, bạch y nam tử kia sử dụng ám khí quả thật rất cao minh, căn bản hắn không thể tránh né, như vậy hắn chỉ có thể đối mặt.
Hiện tại, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng là một mảnh ảo não, vừa rồi thật sự đáng tiếc, không thể giết hắn trong một chiêu, như vậy lúc này nàng phải cẩn thận hơn. Bây giờ là cá chết lưới rách, nên phải cẩn thận hơn gấp nhiều lần.
Sở Minh An mắt khẽ chuyển động, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, nhảy tới trước người Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ vẫn luôn quan sát hắn nên có đề phòng, nội lực toàn thân đều xuất hiện để bảo vệ điểm yếu của nàng. Vừa làm xong, Sở Minh An đã công kích tới. Vân Mộng Vũ lập tức đón nhận công kích của hắn. Bởi vì lúc nãy Sở Minh An bị phản nội lực hơn nữa còn bị ám khí gây thương tích, cho nên sức công kích cũng không còn sắc bén nữa. Vân Mộng Vũ mặc dù có nội lực, nhưng nàng chỉ biết một số chiêu thức cơ bản tỷ tỷ dạy cho nàng, cho nên bây giờ nàng phải cố hết sức để chiến đấu. Sở Minh An cũng ra tay rất tàn nhẫn, không lưu tình chút nào. Vân Mộng Vũ chỉ có thể cố gắng hết sức liều mình ngăn cản. Nhưng võ công chênh lệch quá lớn, Vân Mộng Vũ nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Ánh mắt Sở Minh An hung ác, muốn tấn công điểm yếu của bach y nam tử, đột nhiên hắn lại có cảm giác lạnh băng truyền đến từ phía sau. Hắn biết cơ hội đã mất, hôm nay không có khả năng giết vị các chủ này. Vì thế hắn vội dùng một chiêu cuối cùng, công kích sau lưng Vân Mộng Vũ, mượn thế nhảy lên nóc nhà bên cạnh, xoay người chạy nhanh thoát khỏi nơi này.
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ nhanh chóng đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, khẩn trương hỏi: “Thiếu gia, người không sao chứ?"
Hai người bọn họ đã bị Sở Minh An gây thương tích, đã bị trọng thương, sau đó lại bị Sở Minh An dùng công pháp, ảo giác liên tục hiện lên trước mặt. May mắn cuối cùng đã có phản ứng lại. Vừa thấy Vân Mộng Vũ bị công kích, lập tức chạy đến.
Nghe bọn họ hỏi, Vân Mộng Vũ trả lời không sao.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng Sở Minh An, ánh mắt hiện lên một tia hàn băng. Nàng lập tức xoay người, lấy cung tên trong tay một người mặc y bào xám. Giương cung nhắm về phía Sở Minh An, ánh mắt rét lạnh thấu xương. Mạnh mẽ buông tay, mũi tên lao về phía trước, nháy mắt đến gần Sở Minh An. Cung tiễn tới nhanh mà mạnh mẽ, Sở Minh An không thể tránh né, hắn chỉ có thể lấy tay ngăn lại. Nháy mắt mũi tên kia đâm vào tay hắn, Sở Minh An quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ. Trong ánh mắt là một cỗ ngoan tuyệt muốn hủy thiên diệt địa, hắn nhìn thật sâu thiếu niên đang cầm cung trong tay. Trong mắt hắn là một mảnh sương mù dày đặc.
Hôm nay, thù này, hắn nhớ kỹ!
Tên này, hắn cũng nhớ kỹ!
Mặt nạ con bướm tinh xảo, hắn cũng sẽ khắc sâu vào trong trí nhớ!
Nhìn xong, hắn quay đầu, nhanh chóng thi triển khinh công bay vút đi.
Vân Mộng Vũ cầm cung trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bóng dáng Sở Minh An dần dần đi xa, nàng hạ lệnh: “Đuổi theo."
Lập tức có một đám người mặc áo xám cưỡi ngựa đuổi theo.
Vân Mộng Vũ mang hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng đó, nhìn những người đang chiến đấu bên kia.
Trận chiến nhanh chóng chấm dứt.
Nhìn bên kia máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi, trong mắt Vân Mộng Vũ không hề có độ ấm. Nàng đi đến chỗ Sở Minh An đứng lúc nãy, đi đến vi trí những cái rương lớn, mở thùng ra, nhất thời tia sáng chói chang xuất hiện.
Quốc khố của Sở quốc quả thật là quý hiếm vô cùng, cái gì cũng có.
Vân Mộ đến sau, nhìn thấy số vàng bạc quý hiếm này ánh mắt sáng rực lên.
Trời ơi!
Không lẽ An vương vừa mới cướp quốc khố sao? Nếu không làm sao có thể có nhiều trân bảo như vậy, hơn nữa đều là trân phẩm quý hiếm.
Vân Mộ đoán già đoán non cũng đã đoán đúng.
Vân Mộng Vũ nhìn số trân bảo, thần sắc trong mắt cũng không hề biến hóa. Mục đích chủ yếu hôm nay của nàng là giết Sở Minh An cùng Vương Tuyết Nhi, nhưng là nay xem ra Sở Minh An đã chạy thoát, như vậy người kia thì sao?
Vương Tuyết Nhi!
Nàng từng thề trong lòng, thề sẽ giết Vương Tuyết Nhi đền mạng cho vú Vương!
Mà hôm nay lại là thời cơ tốt, nàng quyết định tự mình đi một chuyến sẽ yên tâm hơn.
Nàng quay đầu phân phó: “Các ngươi đem tất cả những thứ này chuyển đến Thiên Binh các đi, một số người ở lại đây thu dọn. Vân Mộ, ngươi mang theo kỵ binh của ngươi cùng ta đến Dạ vương phủ. Đao Ngôn, Kiếm Ngữ thân thể của hai người đều đã bị thương, hai người các ngươi cũng trở về với bọn họ đi. Ta không sao, các ngươi yên tâm quay về đi."
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ vốn rất lo lắng, nhưng tiểu thư đã nói như vậy, hơn nữa quả thật bọn họ đã bị trọng thương, đi cũng không có cách nào để bảo vệ tiểu thư, nên bọn họ đi theo những người áo xám trở về.
Vân Mộ lại mang vẻ mặt hồ đồ đi theo các chủ áo trắng đến Dạ vương phủ. Hắn đến bây giờ cũng không rõ bọn họ đi Dạ vương phủ làm gì, bất quá đây là quyết định của các chủ, hắn vẫn không nên hỏi. Nếu không, chỉ chứng tỏ sự ngu dốt của hắn mà thôi.
Vân Mộng Vũ đi phía trước, trong lòng cũng đang suy nghĩ lúc đến Dạ vương phủ sẽ thuận lợi bắt được Vương Tuyết Nhi sao?
Nàng mang Vân Mộ đi, là muốn hắn làm không công cho nàng. Hơn nữa tối hôm nay, trước hết phải làm cho Vân Mộ mệt đến chết, sáng sớm ngày mai lại cho hắn một đả kích trí mạng, ngẫm lại nàng cảm thấy vui sướng vô cùng.
Một trước một sau, tâm tư hai người đều không giống nhau, nhanh chóng đến trước cửa Dạ vương phủ.
Vừa đến Dạ vương phủ, chóp mũi lập tức quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm. Vân Mộng Vũ nhìn vào, bên trong đang chiến đấu kịch liệt. Có người của Thiên Binh các, có thi vệ của Dạ vương phủ, có ám vệ của Vương Tuyết Nhi. Mà Vương Tuyết Nhi cùng Sở Dạ cũng ở trong đó. Lúc này Sở Dạ cũng đang đứng đối diện Vương Tuyết Nhi. Vương Tuyết Nhi lại đang cố hết sức đấu lại người của Sở Dạ cùng Thiên Binh các.
Vân Mộng lạnh lùng nhìn Vương Tuyết Nhi, thân thủ linh hoạt, võ công không kém Sở Minh An.
Vân Mộ bên cạnh nhìn kỹ những người trong sân, mắt càng lúc càng mở to, sao lại như thế này a? Kia không phải là Dạ vương sao? Mà kia không phải Dạ vương sườn phi Vương Tuyết Nhi sao?
Sườn phi Vương Tuyết Nhi của Dạ vương không phải thân thể luôn suy nhược sao? Nhưng bây giờ ai nói cho hắn biết, cái người võ công cao cường kia, nữ tử lạnh lùng giết người không nương tay kia là ai a?
Sao mọi chuyện lại có thể như vậy?
Đêm nay thật sự quá quỷ dị, mọi chuyện thật ly kì, hắn lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở Dạ đang chiến đấu, trong lòng đang có một trận lửa đốt, lúc trời sắp tối, hắn nhận được một phong thơ, chỉ chứng sườn phi Tuyết Nhi của hắn là gian tế. Hắn vốn không tin, nhưng trong thư nói đêm nay Vương Tuyết Nhi sẽ mang theo người của nàng đi. Nhìn đến đây, hắn quyết định theo dõi, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng Tuyết Nhi. Tuyết Nhi nhu nhược lương thiện như vậy sao có thể là gian tế chứ? Quả thực là lời nói vô căn cứ.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn thật sự thấy Tuyết Nhi mang theo một nhóm người chuẩn bị rời đi. Vì thế hắn cảm thấy hắn bị lừa gạt, trong ngực tràn đầy tức giận. Hắn lập tức hạ lệnh bắt nàng lại. Ai biết được Tuyết Nhi bình thường nói gì nghe nấy, nghe mệnh lệnh của hắn lại xuống tay giết thuộc hạ của hắn. Vừa nghe, hắn giận dữ. Vì thế hai bên cứ giao chiến như vậy. Mà chuyện làm hắn ngoài ý muốn là người của Tuyết Nhi ai ai cũng mang võ công cao cường, ngay cả Tuyết Nhi cũng là cao thủ. Đấu một hồi, hắn cảm thấy bọn họ đã rơi vào thế hạ phong. Nhưng ai ngờ vào đúng lúc này, không biết từ nơi nào, một số người chạy đến gia nhập chiến đấu, hơn nữa rõ ràng là nhằm vào Tuyết Nhi. Sở Dạ vừa đánh nhau vừa cảm thấy không hiểu gì cả, có chuyện gì vậy a?
Mà Vương Tuyết Nhi lại không biết nói gì, làm sao có thể bị Sở Dạ phát hiện ra. Nàng đã sắp xếp kỹ càng, nhưng lại đụng phải Sở Dạ ngay cửa lớn, bất đắc dĩ, hai bên đều chiến đấu. Ai ngờ ngay lúc nàng gần thắng lợi, có thể ra khỏi Dạ vương phủ, lại có một đám người áo xám đột nhiên vọt ra.
Thời điểm những người kia lao ra cứ như là đã chờ sẵn thời cơ. Lúc nàng và Sở Dạ hai bên chiến đấu kịch liệt, nàng sắp có được thắng lợi, có thể rời khỏi thì đó là lúc những người này chạy ra. Vì thế nàng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Giữa sân nơi nơi đều có người ngã xuống, mùi máu tràn ngập khắp nơi.
Lúc trận đấu đang kịch liệt, lại nghe thấy tiếng vó ngựa chạy đến.
Nàng buồn bực, hôm nay đã xảy ra chuyện gì a, làm sao lại có nhiều người đến như vậy a?
Nàng quay đầu nhìn, thấy Vân Mộ đang cùng một bạch y nam tử đeo mặt nạ hình con bướm ngồi trên ngựa, sau lưng có rất nhiều kỵ binh đi theo.
Vân Mộ!
Sao hắn lại ở đây?
Nàng không nghĩ Vân Mộ lại ở đây ngay lúc này.
Mà nam tử áo trắng bên cạnh hắn là ai, cảm giác thực thần bí.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm giác ánh mắt của bạch y nam tử có hận ý đối với nàng, trong đó còn kèm theo sát ý.
Vương Tuyết Nhi vội nhớ lại, xác định không biết, thậm chí là gặp cũng chưa gặp qua nam tử áo trắng này a, nhưng hận ý và sát ý trong mắt hắn làm sao mà có được a.
Sở Dạ cũng mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người vừa tới, trong lúc nhất thời không biết là địch hay là bạn.
Vân Mộ làm sao có thể ở đây, hắn không bao giờ nghĩ đến. Mà nam tử áo trắng bên cạnh Vân Mộ là ai, tới nơi này làm cái gì?
Vân Mộ phục hồi tinh thần lại, hắn cẩn thận hỏi: “Các chủ, chúng ta có nên gia nhập chiến đấu không? Hay là yên lặng xem xét?"
Nghe Vân Mộ nói, độ ấm trong mắt Vân Mộng Vũ càng thấp, nàng lạnh lùng nói: “Gia nhập chiến đấu, giết Vương Tuyết Nhi cho ta."
Nghe nói như thế, trong mắt Vân Mộ xẹt qua vẻ nghi hoặc, nghe ngữ khí này, các chủ cực kỳ hận Vương Tuyết Nhi a. Nhưng làm sao mà hắn lại hận đến như vậy, lại còn muốn giết nàng ta, chẳng lẽ là mối thù về tình cảm sao? Nghĩ đến khả năng này, Vân Mộ lại nhìn tình hình bên trong, tuy rằng bây giờ trên người Vương Tuyết Nhi dính đầy vết máu, nhưng vẫn là một mỹ nhân. Như vậy xem ra chắc chắn có khả năng là mối thù tình cảm.
Tuy rằng trong lòng Vân Mộ nghĩ vậy, nhưng động tác vẫn không dám chậm chạp. Hắn lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ gia nhập chiến đấu, hơn nữa nhất định phải giết chết Vương Tuyết Nhi.
Bởi vì có kỵ binh của Vân Mộ gia nhập, Vương Tuyết Nhi bên này đã lâm vào thảm cảnh. Nhìn tình huống này, trong lòng Vương Tuyết Nhi khó chịu vô cùng, nhưng nàng không thể đầu hàng. Nàng chỉ có thể liều mình chém giết, nhưng trên người nàng nhanh chóng xuất hiện những vết thương.
Sở Dạ nhìn người của Vân Mộ gia nhập chiến đấu, hơn nữa lại muốn giết Tuyết Nhi. Không biết vì sao, hắn cảm thấy tất cả mọi việc hôm nay, đều có người sắp đặt, hơn nữa có thể khống chế được bọn họ.
Mà người kia hắn cảm thấy dường như chính là bạch y nam tử kia.
Thấy ánh mắt Sở Dạ nhìn mình, Vân Mộng Vũ khẽ quay đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua Sở Dạ, lập tức quay đầu đi. Cái liếc mắt này làm cho Sở Dạ cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị sỉ nhục. Nam tử áo trắng, dám khinh thường hắn, từ nhỏ đến lớn Sở Dạ hắn chưa bao giờ chịu sự nhục nhã này. Trong mắt Sở Dạ ánh lên một mảnh tức giận, nhưng do bạch y nam tử đã quay đầu đi, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng sự tức giận trong lòng, dời ánh mắt nhìn tình hình trong sân.
Giữa sân Vương Tuyết Nhi bị người vây quanh rất nhiều, thương tích trên người càng ngày càng nhiều, nàng biết hôm nay nàng không thể chạy thoát.
Đột nhiên trên người Vương Tuyết Nhi bộc phát ra một cỗ khí thế đáng sợ kinh người. Vương Tuyết Nhi mặc kệ thương tích trên người, ra sức bẻ gãy vòng vây. Ánh mắt nhìn bốn phía, lập tức tìm ra vị trí của Sở Dạ, trong mắt hiện lên vui sướng, lập tức không để ý đao kiếm bốn phía đang hạ xuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt Sở Dạ. Mà lúc này Sở Dạ lại đang quan sát đến thế cục trong sân, Vương Tuyết Nhi đột nhiên vọt tới, làm hắn trở tay không kịp. Không tự giác, hắn giơ kiếm ra. Vương Tuyết Nhi tất nhiên là không hề phòng bị cứ chạy lại, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ đây là lần gặp mặt cuối cùng với Sở Dạ, làm sao lường trước được Sở Dạ giơ kiếm ra. Bất ngờ nàng không kịp đề phòng, kiếm kia vừa vặn xuyên qua tim. Vương Tuyết Nhi không thể tin nhìn thanh kiến trước ngực, lập tức giương mắt bi ai nhìn Sở Dạ.
Trong lúc nhất thời, Sở Dạ cũng tưởng mình đang mơ, hắn không phải muốn giết nàng, chỉ là bản năng mà thôi. Nhìn kiếm trong tay mình, hắn mạnh mẽ buông ra, trong miệng vô ý thức thì thào nói: “Ta không phải, ta không cố ý. Không phải, không phải muốn giết ngươi, không phải……."
Nhưng chưa nói xong, liền thấy thân thể Vương Tuyết Nhi ngã xuống đất, hắn bước lên phía trước đỡ nàng ta, ngồi trên mặt đất ôm thân thể của nàng.
Vương Tuyết Nhi cảm giác mình rơi vào cái ôm quen thuộc, giương mắt nhìn Sở Dạ, trong mắt nàng chứa đầy thâm tình. Nàng nhìn nam nhân mà mình yêu nhất, trong mắt nàng chỉ có hắn mà thôi.
Trong đầu không tự giác nhớ lại chuyện cũ.
Từng, nàng từng thiết kế ra cái bẫy rồi cứu hắn.
Từng, hắn từng hứa sẽ dùng thâm tình đối với nàng.
Từng, bọn họ từng ân ái triền miên.
Từng, hắn từng quý trọng nàng như thế.
Từng…
Trong đầu là những cảnh tượng thổi qua, ngọt ngào, bi thương, thống khổ, giãy dụa, lúc này đã là quá khứ.
Nàng nhịn không được hỏi ra vấn đề trong lòng mình.
“Vương gia, ngươi có yêu thiếp thân không? Cho dù có chuyện gì xảy ra sao?" Hỏi xong, Vương Tuyết Nhi mang ánh mắt chờ mong cùng sợ hãi nhìn Sở Dạ.
Mà Sở Dạ lúc này cũng có chút mê mang, yêu? Hắn từng nghĩ là yêu, từng được Tuyết Nhi cứu, hắn cảm thấy hắn yêu cái lương thiện của nàng, sự xinh đẹp của nàng.
Rồi sau đó đến khi hai ngươi ở cạnh nhau, hai người ân ái quả thật rất ngọt ngào. Nhưng khi đề cập đến chữ yêu này, trong đầu hắn chợt xẹt qua hình ảnh của Vân Mộng Vũ, thanh lệ thoát tục, xinh đẹp như tiên nữ ở Mẫu Đơn hội.
Nhìn thấy bộ dáng suy tư của hắn, trong mắt Vương Tuyết Nhi hiện lên một chút ảm đạm.
Nàng suy yếu giương mắt nhìn hắn nói: “Không…… sao cả, thiếp thân từng…… được ở bên cạnh của vương gia, này…… Như vậy đủ rồi, vậy là đủ rồi."
Vương Tuyết Nhi nói xong, bàn tay mềm nâng lên, muốn đụng vào khuôn mặt nàng yêu nhất. Lúc chạm được, nàng lại suy sụp hạ xuống, trong mắt là sự bi ai khôn cùng, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Dạ cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát.
Một loại rung động đánh vào lòng hắn, thì ra yêu là khắc sâu như vậy.
Hắn rũ mắt nhìn dung nhan lạnh băng trong lòng, trong mắt là cảm xúc không nói nên lời. Tình hình chiến đấu trong sân cũng đã xong, người của Vương Tuyết Nhi đã bị giết.
Vân Mộng Vũ mang ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Vương Tuyết Nhi, trong đáy mắt mang theo thần sắc phức tạp.
Một nữ tử si tình, chung quy vẫn không thể làm cho người ta hận.
Thu hồi cảm xúc trong mắt, nàng và thuộc hạ của Vân Mộ rời đi.
Chỉ để lại Dạ vương phủ một đống hỗn độn, cùng với một mình Dạ vương, ôm thân thể dần dần lạnh đi kia.
Gió đêm thổi qua, một mảnh hoang vắng, thật bi ai và cô đơn.
Vân Mộng Vũ trở về an bài cho Vân Mộ một chút, ngày mai sẽ mang Vân Dung cùng lão thái thái vào thiên lao cho hắn gặp tiểu thiếp và nữ nhi. Vân Mộ vừa nghe trong lòng rất vui sướng, nên trở về chuẩn bị.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng vui vẻ đi xa của Vân Mộ, trong đáy mắt là một mảnh lạnh lùng. Hừ, ngày mai ta sẽ khiến cho ngươi biết như thế nào là địa ngục, như thế nào là thống khổ.
Thu hồi tầm mắt, Vân Mộng Vũ lẳng lặng đi một mình trên đường, hưởng thụ sự im lặng khó có được này.
Chỉ là trời không chiều lòng người, nàng muốn im lặng một lúc, nhưng khi nhìn thấy nam tử mặc cẩm y màu trắng tinh xảo đang ở phía trước đưa lưng về phía nàng, nàng biết, hôm nay sự im lặng này nàng không thể hưởng thụ.
Sở Hiên, làm sao hắn lại ở đây?
Bất quá, trong lòng nàng luôn có cảm giác hắn là người rất thần bí, cho nên chuyện đêm nay tất nhiên là không thể gạt được hắn. Bây giờ hắn đến đây, là muốn làm cái gì?
Hỏi tội nàng sao? Dù sao hắn cũng mang họ Sở, là vương gia của Sở quốc.
Nàng lẳng lặng đi đến sau lưng hắn, không nói gì, chỉ im lặng đứng đó.
Qua một thời gian, thanh âm của hắn truyền đến bên tai.
“Mưu lược của ngươi không hề làm tổn hại đến một ai trong Sở quốc."
“Trong đó cũng bao gồm ngươi sao?" Không biết vì sao, nàng thốt ra như vậy.
Nghe câu hỏi của nàng, hắn không trả lời, giữa sân là một mảnh im lặng, lúc nàng nghĩ hắn sẽ không nói, hắn lại trả lời.
“Đúng vậy, cũng bao gồm ta trong đó."
Nghe Sở Hiên trả lời, Vân Mộng Vũ cũng chỉ lơ đễnh. Nàng cũng không cho rằng mình có khả năng có thể vượt qua Sở Hiên.
“Là Xuất Trần sao?" Đột nhiên Sở Hiên hỏi một vấn đề kỳ quái.
Nghe vấn đề này, Vân Mộng Vũ có cảm giác khó hiểu.
Xuất Trần? Vì sao hắn lại nhắc tới Xuất Trần?
Vì thế nàng nhịn không được hỏi: “Có ý gì? Ngươi làm sao có thể đột nhiên nhắc tới Xuất Trần? Các ngươi quen biết nhau sao?"
“Hắn dạy ngươi nội công tâm pháp rất là độc đáo, cho nên ta tò mò quan hệ của ngươi và hắn."
Đâu chỉ là độc đáo, đó là tâm pháp cao cấp của Tuyết Uyên, nhưng sao Xuất Trần lại cho nàng, chẳng lẽ là có ý đồ gì với nàng? Trong lòng Sở Hiên thầm oán. (Sally: Anh này chưa là gì của người ta đã ăn giấm chua nhiều như vậy, ban đầu hiểu lầm anh Hàn Băng có ý với tỷ bây giờ lại ghen với anh Xuất Trần, thích người ta ko nói mà lại đi ăn giấm chua)
“Tò mò, hay cho hai chữ tò mò của ngươi? Chuyện này không liên quan đến ngươi, thật sự ta không hiểu. Chẳng lẽ ngươi đợi ta chỉ để hỏi vấn đề này sao? Ngươi không nhàm chán đến mức đó chứ?"
Thật đúng là vì để hỏi vấn đề này, trong lòng Sở Hiên cũng cảm thấy hôm nay mình rất kỳ quái, âm thầm đi theo nàng muốn bảo hộ nàng, lại nhìn thấy nàng sử dụng võ công, nhịn không được dâng lên khí huyết sôi trào, cho nên hắn chờ ở đây để hỏi về quan hệ của nàng với Xuất Trần.
Không liên quan đến hắn?
Trong lòng hắn không ngừng vọng lại những lời này.
Hắn áp chế sự phẫn nộ trong lòng, nhưng lại không áp chế được.
Đột nhiên Sở Hiên quay lại, sự chuyển động này làm Vân Mộng Vũ hoảng sợ. Nhưng không đợi Vân Mộng Vũ thấy rõ ràng, liền cảm thấy trên tay truyền đến một trận đau đớn, cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy hai tay của Sở Hiên đang cầm hai tay của nàng.
Nhất thời, nàng cảm thấy tức giận trong lòng, nàng ngẩng đầu mang vẻ căm tức nhìn Sở Hiên, nhìn thấy đôi mắt không hiểu của Sở Hiên khẽ dao động.
Giờ phút này nhìn Sở Hiên gần như vậy, cảm thấy mặt mày hắn vô cùng tinh tế, mỗi một tấc đều hoàn mỹ không thể soi mói. Đôi mắt kia bình thường luôn không có chút gợn sóng giờ phút này lại có nhiều nhiều điểm tinh quang, nháy mắt khuôn mặt của hắn vốn đã tuyệt mỹ lại càng thêm sặc sỡ loá mắt.
Mà Sở Hiên cũng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dưới ánh trăng bao phủ, đôi mắt nàng có nhiều điểm sáng như ánh ngọc lưu ly, đẹp mắt mà quyến rũ như thế. Mà mặt nạ con bướm tinh xảo dưới ánh trăng, càng tăng thêm vẻ mị hoặc của nàng. Ánh trăng như thế, dung mạo như vậy, làm cho lòng Sở Hiên dâng lên một cỗ rung động khó hiểu, thầm nghĩ sẽ vĩnh viễn nhìn đôi mắt này.
Không tự giác, Sở Hiên nắm chặt tay, lúc Vân Mộng Vũ đang lâm vào tình huống không hiểu, đột nhiên ôm nàng vào lòng.
Tất cả xảy ra đều rất đột nhiên, đột nhiên đến nỗi Vân Mộng Vũ cũng không kịp phản ứng. Nàng chỉ cảm thấy hiện tại tim nàng đập cực nhanh. Mà Sở Hiên khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đang ở trong lòng mình, trên mặt trở nên nhu hòa rất nhiều, ánh sáng trong mắt càng sáng rực. (Sally: Hic tác giả khi nào thì tác hợp cho anh chị này ak)
Tay hắn nhẹ nhàng giơ lên, muốn chạm vào mặt nàng, lại chạm trúng mặt nạ lạnh băng kia, trong đầu vội vàng thanh tỉnh. Cảm xúc lạnh băng kia tựa như nhắc nhở hắn một sự thật tàn khốc. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt cũng ảm đạm. Hắn nhẹ nhàng buông Vân Mộng Vũ ra, không dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu nói một câu, mọi việc phải cẩn thận, sau đó xoay người rời đi. Nhìn thân ảnh dần dần mơ hồ trong không trung, trong lòng Vân Mộng Vũ có chút mất mát.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra có chút không đúng, nàng giống như bị hắn chiếm tiện nghi, nhưng lại có cảm giác phức tạp a.
Thật sự là không còn gì để nói, trong lòng Vân Mộng Vũ khẽ rủa.
Chỉ chốc lát Vân Mộng Vũ cũng rời đi, trên ngã tư đường lại khôi phục như cũ, như chưa có chuyện gì phát sinh.
Vân Mộng Vũ về phủ Quận chúa, báo bình an cho tỷ tỷ, sau đó ngủ một lát, lại ra ngoài, đến thiên lao.
Về mặt thiên lao, nàng đã nhờ Sở Thụy Phong chuẩn bị, hôm nay không có người đến quấy rầy. Nàng mang theo một đám thuộc hạ của Thiên Binh các, đi vào thiên lao.
Nàng hôm nay mặc một thân bạch y như cũ, vẫn mang mặt nạ hình con bướm.
Bởi vì mới sáng sớm, cho nên thiên lao có vẻ im lặng dị thường.
Nàng lẳng lặng đi vào thiên lao, nhanh chóng đến phòng giam của Lí Như.
Nàng nhìn vào bên trong, thấy Lí Như nằm trên sàn, mắt mở thật to, mang vẻ mặt sợ hãi. Trên người mềm nhũn, giống như không có xương cốt. Trên đầu có một vết thương rất lớn, xung quanh miệng vết thương, máu đã khô cạn. Hiển nhiên Lí Như đã muốn chết, chắc là ngày hôm qua hiệu quả của thuốc đã phát tác nên mới tự sát.
Nhìn Lí Như như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ không có chút thương tiếc. Đây là sự trừng phạt đúng đắn cho Lí Như, đây là báo ứng cho nàng ta. Nhìn bên này một chút, Vân Mộng Vũ liền ra khỏi phòng giam này, đi về phía phòng giam bên cạnh.
Phòng giam bên cạnh Vân Ngọc đang bị giam giữ, lúc này Vân Ngọc mang vẻ mặt si ngốc ngồi dưới đất chơi đùa với con kiến.
Hiển nhiên, Vân Ngọc đã phát điên, nếu không thì với cái tính tình lúc nào cũng coi mình như đại tiểu thư kia, làm sao có thể chơi đùa với con kiến ở đây được chứ.
Bất quá điên rồi cũng không lạ, trong mắt Vân Mộng Vũ không có vẻ ngoài ý muốn. Nhìn mẫu thân của mình liên tục gặp sự tra tấn trong bảy ngày, theo tâm tính của Vân Ngọc, không điên mới là lạ.
Chỉ là không biết Vân Ngọc điên đến mức nào?
Nhìn bộ dáng bây giờ của Vân Ngọc, nàng cảm thấy cũng đủ rồi, người đã điên rồi, có xử phạt sao cũng vô dụng, nàng cũng sẽ không có cảm giác.
Ngay tại lúc Vân Mộng Vũ nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Nghe tiếng bước chân, ánh mắt Vân Mộng Vũ tối sầm lại, đã đến, rốt cục cũng đã đến đây.
Chỉ chốc lát Vân Mộ mang theo Vân Dung và lão thái thái đến gần. Đầu tiên Vân Mộ thỉnh an Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ khẽ gật đầu, sau đó cho bọn họ nhìn Lí Như và Vân Ngọc.
Vân Dung đứng sau Vân Mộ nhìn người mang mặt nạ hình con bướm là các chủ Thiên Binh các, trong ánh mắt nàng lộ lên vẻ nghi hoặc, nàng cảm thấy rất quen thuộc.
Lúc Vân Dung đang nghi hoặc, bên tai truyền đến tiếng kinh hô của lão thái thái. Nàng đi đến nhìn vào, cũng cả kinh nhịn không được lấy tay bưng kín miệng, nếu không nàng nhất định sẽ kinh hô ra tiếng như tổ mẫu.
Nhìn mẫu thân đã chết thê thảm nằm trên mặt đất, mắt mở thật to, che kín sợ hãi, đây là chết không nhắm mắt.
Nàng muốn ôm mẫu thân, giúp mẫu thân sửa sang lại dung nhan, lúc chạm vào thân thể của mẫu thân, tay vội rụt lại, trong mắt là sự kinh hãi vô cùng. Thân thể của mẫu thân như không có xương cốt, cứ như là xương cốt bên trong đều đã vỡ vụn. Thật sự đáng sợ, trong lúc nhất thời Vân Dung cảm thấy tay chân lạnh lẽo, có một cỗ sợ hãi lan tràn trong lòng.
Mà Vân Mộ cùng lão thái thái cũng phát hiện chuyện này, trong mắt bọn họ đều mang thần sắc kinh hãi. Đây thật sự rất tàn nhẫn.
Như là nhớ ra chuyện gì, Vân Dung vội chạy ra khỏi phòng giam này, chạy qua phòng giam bên cạnh.
Lúc nhìn thấy tình trạng của muội muội, Vân Dung sợ tới mức ngồi sụp xuống. Mà Vân Mộ cùng lão thái thái đến sau, nhìn thấy vẻ mặt si mê ngốc nghếch của Vân Ngọc đang chơi đùa với con kiến, cũng mang vẻ mặt kinh hãi. Nhất thời cảm thấy gió lạnh cứ thổi quanh thân. Đây mà là thiên lao sao, đây là địa ngục a. Một người bị sự tra tấn mà tự sát, một người lại phát điên.
Đột nhiên trong đầu Vân Mộ lóe lên, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Các chủ thần thông quản đại như vậy, chắc là biết Lí Như và Ngọc nhi đã xảy ra chuyện gì mới đúng. Nhưng ngữ khí tối hôm qua của hắn, cứ như là không muốn hắn đến đón người, không muốn cho cả nhà hắn được đoàn tụ.
Rốt cục là có chỗ nào sai lầm rồi?
Vân Mộ cảm thấy lạnh cả người, sau lưng mồ hôi lạnh tràn ra từng đợt.
Hắn giương mắt miễn cưỡng cười hỏi: “Các chủ, sao lại có chuyện này? Tiểu thiếp của thuộc hạ cùng nữ nhi vì sao lại như thế?"
Vân Mộ hỏi mà nơm nớp lo sợ, trong lòng sợ nghe được đáp án không tốt.
“Chuyện này bản các chủ cũng không biết, sáng nay bản các chủ đến đây, chuyện cũng đã thành ra như vậy. Đối với thảm kịch của người nhà Vân tiên sinh, trong lòng bản các chủ cũng biết ngươi chắc chắn rất khổ sở. Vân tiên sinh chớ đau buồn, nén bi thương lại a."
Nghe lời nói của các chủ, trong lòng Vân Mộ thở dài nhẹ nhõm. May mắn không phải như vậy, nếu sự tình đúng như hắn nghĩ, hắn thật không biết nên đối mặt như thế nào. Ngày hôm qua vì bảo toàn tính mạng của mình, hắn đã phản chiến, cũng đã đem thế lực của hắn chuyển cho Thiên Binh các. Nếu bây giờ các chủ ra tay với hắn, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Tốt rồi, thật tốt quá, lúc này Vân Mộ cảm thấy rất may mắn.
Nhìn bộ dáng kinh động của lão thái thái, ngồi sụp trên mặt đất, nửa ngày cũng không có phản ứng. Vân Dung cũng mang vẻ mặt kinh sợ ngồi dưới đất. Nhìn tình cảnh này, trong lòng Vân Mộ cảm thấy phiền chán. Các nàng làm sao vậy, muốn dọa người sao?
“Thật ngượng quá, các chủ đại nhân. Đã để cho người chê cười, người nhà của thuộc hạ là người nhát gan như vậy." Trong lòng cảm thấy xấu hổ, Vân Mộ vội vàng nhìn Vân Mộng Vũ nói.
Nhìn thấy sắc mặt xấu xí của Vân Mộ. Nghe lời nói ghê tởm của Vân Mộ, Vân Mộng Vũ thật sự cảm thấy Vân Mộ sống mà có thể ngẩng mặt đến hôm nay đúng là kỳ tích.
Trên đời này làm sao lại có người không bằng cầm thú như thế?
Lúc này đây, nhìn thấy người thân của mình chết thảm, vẻ mặt kinh ngạc bi thương, đó là chuyện bình thường. Nhưng Vân Mộ lại ngược lại, còn cảm thấy xấu hổ. Thế giới này thật đúng là không ai giống hắn.
Trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên vẻ chán ghét thật sâu, ngoài miệng cũng chỉ nói: “Không có việc gì, người nhà của Vân tiên sinh không chịu nổi đả kích lớn này mà thôi, tịnh dưỡng vài ngày là tốt rồi, Vân tiên sinh không cần chú ý."
Nghe nói như thế, Vân Mộ cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc này, lại truyền thanh âm réo rắc của các chủ.
“Vân tiên sinh, xem ra lệnh ái cùng lệnh đường quả thật là chịu không nổi đả kích này. Ta thấy hay là như vậy đi, ở đây ta có một ít thuốc, có tác dụng an ủi khá tốt. Vân tiên sinh mau mau cho các nàng nuốt vào, sẽ nhanh chóng có hiệu quả."
Vân Mộng Vũ dứt lời, lấy ra hai viên thuốc, đưa cho Vân Mộ.
Vân Mộ tất nhiên là rất vui vẻ, nên hắn tiếp nhận rồi đi về phía Vân Dung và lão thái thái.
Lúc xoay người, trong mắt Vân Mộng Vũ trong mắt hiện lên một đạo mũi nhọn, ánh mắt này lại đúng lúc bị Vân Dung nhìn thấy.
Trong đầu Vân Dung lóe lên một tia sáng, miệng nhịn không được hô: “Vân Mộng Vũ."
Beta: Sally
Hai mắt Sở Minh An lóe lên nhìn bạch y nam tử đối diện, không biết nên quyết định như thế nào.
Mà nam tử đang đứng đối diện hắn lúc này cũng mở miệng nói: “Thế nào? Ngươi muốn tự nguyện đưa tay chịu trói hay là muốn ta dùng vũ lực?"
Nghe xong lời này, Sở Minh An cảm thấy huyệt Thái Dương khẽ giật, đây là muốn nói cái gì?
Bị cướp, còn phải tự nguyện sao?
Mà nửa câu sau kia lại khó hiểu vô cùng, dùng vũ lực? Dùng vũ lực gì chứ? Hắn nghĩ hắn đang làm gì a? Còn muốn dùng vũ lực sao?
Sở Minh An phẫn nộ, nhưng hắn lại không thể lên tiếng.
Tình huống bây giờ, phản kháng rất nguy hiểm. Nhưng muốn hắn ngoan ngoãn chịu trói cũng là chuyện không có khả năng!
“Cuối cùng ngươi là ai?" Ánh mắt Sở Minh An sắc bén nhìn bạch y nam tử, trên mặt không có chút biến hóa.
Nhưng hắn đã thất vọng, bach y nam tử mang mặt nạ, sắc mặt cũng không thay đổi, ánh mắt cũng chỉ khẽ động đậy.
Vân Mộng Vũ nghe câu hỏi của Sở Minh An, nàng rất muốn trả lời ta là ai? Ta là bà ngoại của ngươi! Ta là bà ngoại Vân Mộng Vũ của ngươi a! Chuyện hôm nay là do ta sắp đặt, vì báo thù sự nhục nhã ngươi ban cho ta lúc trước.
Hôm này nàng rất muốn nhìn thấy Sở Minh An bị buộc trong cảm giác bất lực, cái loại ép buộc này chỉ có thể giả vờ bị ủy khuất mà chịu nhục nhã, nàng luôn nhớ rõ, không thể nào quên!
Hôm nay, nàng cũng muốn ép buộc hắn như vậy, cho hắn nếm thử cảm giác sợ hãi này.
Trong lòng hạ quyết tâm, nàng bình tĩnh mở miệng: “Ngươi đã muốn biết như vậy, vậy được rồi, ta sẽ tốt bụng nói cho ngươi nghe. Ta tên là Vấn Thiên, ta là các chủ Thiên Binh các. Thế nào. Ngươi nên cảm thấy được ta ăn cướp là vinh hạnh mới đúng."
Nghe hắn nói xong, Sở Minh An vốn không để ý lời hắn nói. Nhưng sau khi nghe xong, cả người hắn chấn động.
Các chủ Thiên Binh các!
Dĩ nhiên là Thiên Binh các!
Tổ chức to lớn nhưng thần bí kia.
Đã biết thế lực của bạch y nam tử, hắn liền buồn bực. Hắn không nhớ rõ hắn đắc tội với Thiên Binh các khi nào, cuối cùng là có nguyên nhân gì không muốn người khác biết được a?
Lúc này hắn tự hỏi nguyên nhân nhưng cũng không làm được gì, chuyện phải làm bây giờ là tìm cách thoát thân mới đúng. Khóe mắt Sở Minh An nhìn thuộc hạ đang đánh nhau, trong lòng hiện lên một tia thâm độc.
Nếu hắn muốn có một con đường sống, như vậy hắn cũng không cần giữ lại con bài chưa lật kia!
Sở Minh An nhìn thẳng vào mắt Vân Mộng Vũ, quanh thân tản mát ra một cỗ hơi thở hủy diệt. Bị Sở Minh An nhìn như vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy mình là yêu ma mà hắn đang muốn thu phục.
Không tốt, đây là thực tâm đại pháp, có thể cắn nuốt ý chí của người khác, làm cho người ta vĩnh viễn trở thành nô lệ của hắn, không thể giải thoát. Công pháp này một khi sử dụng, thân thể của hắn cũng bị thương nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba tháng mới có thể bình phục. Nhưng công pháp này sử dụng lúc chiến đấu cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Người sử dụng một khi vận chuyển công pháp này, quanh thân lập tức tản mát ra một cỗ khí tức, làm cho người xung quanh tâm thần hoảng hốt, lâm vào ảo giác, không thể chống cự.
Mà người sử dụng có thể vận khí trong nháy mắt, lấy công pháp này để áp chế địch, làm cho địch nhân cam tâm bỏ mạng vì hắn.
Công pháp rất âm độc, người sử dụng cũng thật ác độc.
Chết sao, Vân Mộng Vũ nàng tuyệt đối không vứt bỏ ý chí của mình, vận mệnh của nàng chỉ có thể do nàng quyết định, những người khác đừng mơ tưởng mà khống chế.
Nàng mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi mình, mùi máu tươi nhất thời tràn ra trong miệng. Đầu lưỡi đau rát cùng với mùi máu trong miệng, làm cho cả người nàng thanh tỉnh một chút.
Thừa dịp thanh tỉnh, nàng lập tức khởi động nội lực trong cơ thể. Nội lực lưu chuyển các nơi, cuối cùng tập trung về hai mắt nàng. Nháy mắt, hai mắt Vân Mộng Vũ lưu chuyển, như có thể xuyên thấu tất cả sự tà ác, bắn thẳng vào nội tâm người khác.
Sở Minh An bị ánh sáng bất thình lình đâm vào mắt, nhất thời, mắt hắn đau đớn không chịu nổi. Hắn lập tức ngừng sử dụng công pháp, âm thầm vận công chữa thương, nhưng Vân Mộng Vũ làm sao có thể cho hắn cơ hội này?
Vân Mộng Vũ thu hồi nội lực, một lần nữa lưu chuyển, cuối cùng tập trung ở cổ tay. Tay nàng nhẹ nhàng vòng một vòng tròn, làm một thế công quỷ dị, ngay sau đó bông tuyết hình dạng phi tiêu trên tay lập tức bắn ra. Phi tiêu ở không trung tạo nên vài đường cong đẹp đẽ, hướng đi thật quỷ dị, làm người ta khó mà phòng bị.
Sở Minh An đang điều chỉnh lại khí huyết cùng với nội lực đang tán loạn trong cơ thể, nhưng hắn cũng không dám thả lỏng, một bên công kích một đám người áo xám đột nhiên xông lên, một bên âm thầm quan sát hành động của nam tử áo trắng. Khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn cổ tay hắn chuyển động, làm một tư thế kì dị, sau đó trong không trung có vài ánh sáng lao về phía mình, không rõ ám khí kia muốn đâm vào vị trí nào.
Sở Minh An kinh hãi trong lòng, muốn ngăn cản, nhưng đã muộn. Chỉ thấy ánh sáng màu trắng trong không trung chợt lóe lên, khoảng cách cũng đã đến gần, Sở Minh An bất đắc dĩ, chỉ có thể vận công bảo vệ điểm yếu. Ám khí màu trắng nháy mắt cắt ngang qua ngực hắn, máu tươi chảy ròng, nhưng may mà không phải ngay trái tim, quả thật rất nguy hiểm, nhưng cũng không đáng lo ngại. Sở Minh An lập tức điểm huyệt cầm máu, điểm huyệt xong, hắn giương mắt kinh hãi nhìn bạch y nam tử. Việc hôm nay chắc chắn không thể thành công, bây giờ chỉ có thể ra sức bảo vệ mình, tìm ngày báo thù mà thôi.
Vân Mộ đứng bên cạnh cũng ngây người ra, hắn hoàn toàn không hiểu lúc nãy đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi chỉ cảm thấy đầu hắn đột nhiên đau lên, như rơi vào mơ hồ, đợi đến khi phục hồi tinh thần, thì nhìn thấy ánh sáng trắng xóa của phi tiêu hình bông tuyết, ngay sau đó An vương đã bị thương.
An vương? Quả thật là An vương!
An vương không phải vương gia phế vật của Yến kinh sao?
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của hắn, một hơi thở sắc bén âm trầm, hơn nữa thân thủ cũng rất bất phàm, làm sao giống phế vật được?
Chuyện này là sao đây?
Trước kia là phế vật, bây giờ lại âm hiểm vô cùng, lợi hại phi phàm. Vân Mộng Vũ đã như thế, An vương Sở Minh An cũng vậy.
Cứ như trước giờ hắn chưa từng biết rõ việc gì cả. Cho dù sự thật xảy ra trước mắt, hắn vẫn khó có thể tin nhìn Sở Minh An, hy vọng có thể nhìn ra một chút gì đó. Lúc hắn đang ngây ngốc nhìn Sở Minh An, bên cạnh lại vang lên thanh âm của bạch nam tử.
“Vân tiên sinh, mau phái người của ngươi bắt bọn chúng cho ta. Ngươi còn chờ cái gì? Lúc này không động thủ, thì đợi đến khi nào?"
Nghe thanh âm réo rắt có chút bất mãn, Vân Mộ đột nhiên hoàn hồn.
Hắn đang tìm cơ hội lập công, sao có thể hành động ngốc nghếch như vậy? Vì thế hắn lập tức phân phó thuộc hạ phối hợp với những người áo xám của Thiên Binh các cùng công kích thuộc hạ của Sở Minh An.
Có thuộc hạ của Vân Mộ gia nhập chiến đấu, tình thế lập tức nghiêng về một bên.
Sở Minh An nhìn binh lính tinh nhuệ do mình bồi dưỡng đều lần lượt ngã xuống trước mặt mình, trong lòng tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ. Nhưng hắn biết bây giờ mình cần bình tĩnh.
Bình tĩnh! Hắn phải bình tĩnh!
Rừng vẫn còn đó, sợ gì không có củi!
Bây giờ nếu hắn muốn phá vòng vây, bạch y nam tử kia sử dụng ám khí quả thật rất cao minh, căn bản hắn không thể tránh né, như vậy hắn chỉ có thể đối mặt.
Hiện tại, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng là một mảnh ảo não, vừa rồi thật sự đáng tiếc, không thể giết hắn trong một chiêu, như vậy lúc này nàng phải cẩn thận hơn. Bây giờ là cá chết lưới rách, nên phải cẩn thận hơn gấp nhiều lần.
Sở Minh An mắt khẽ chuyển động, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, nhảy tới trước người Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ vẫn luôn quan sát hắn nên có đề phòng, nội lực toàn thân đều xuất hiện để bảo vệ điểm yếu của nàng. Vừa làm xong, Sở Minh An đã công kích tới. Vân Mộng Vũ lập tức đón nhận công kích của hắn. Bởi vì lúc nãy Sở Minh An bị phản nội lực hơn nữa còn bị ám khí gây thương tích, cho nên sức công kích cũng không còn sắc bén nữa. Vân Mộng Vũ mặc dù có nội lực, nhưng nàng chỉ biết một số chiêu thức cơ bản tỷ tỷ dạy cho nàng, cho nên bây giờ nàng phải cố hết sức để chiến đấu. Sở Minh An cũng ra tay rất tàn nhẫn, không lưu tình chút nào. Vân Mộng Vũ chỉ có thể cố gắng hết sức liều mình ngăn cản. Nhưng võ công chênh lệch quá lớn, Vân Mộng Vũ nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Ánh mắt Sở Minh An hung ác, muốn tấn công điểm yếu của bach y nam tử, đột nhiên hắn lại có cảm giác lạnh băng truyền đến từ phía sau. Hắn biết cơ hội đã mất, hôm nay không có khả năng giết vị các chủ này. Vì thế hắn vội dùng một chiêu cuối cùng, công kích sau lưng Vân Mộng Vũ, mượn thế nhảy lên nóc nhà bên cạnh, xoay người chạy nhanh thoát khỏi nơi này.
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ nhanh chóng đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, khẩn trương hỏi: “Thiếu gia, người không sao chứ?"
Hai người bọn họ đã bị Sở Minh An gây thương tích, đã bị trọng thương, sau đó lại bị Sở Minh An dùng công pháp, ảo giác liên tục hiện lên trước mặt. May mắn cuối cùng đã có phản ứng lại. Vừa thấy Vân Mộng Vũ bị công kích, lập tức chạy đến.
Nghe bọn họ hỏi, Vân Mộng Vũ trả lời không sao.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng Sở Minh An, ánh mắt hiện lên một tia hàn băng. Nàng lập tức xoay người, lấy cung tên trong tay một người mặc y bào xám. Giương cung nhắm về phía Sở Minh An, ánh mắt rét lạnh thấu xương. Mạnh mẽ buông tay, mũi tên lao về phía trước, nháy mắt đến gần Sở Minh An. Cung tiễn tới nhanh mà mạnh mẽ, Sở Minh An không thể tránh né, hắn chỉ có thể lấy tay ngăn lại. Nháy mắt mũi tên kia đâm vào tay hắn, Sở Minh An quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ. Trong ánh mắt là một cỗ ngoan tuyệt muốn hủy thiên diệt địa, hắn nhìn thật sâu thiếu niên đang cầm cung trong tay. Trong mắt hắn là một mảnh sương mù dày đặc.
Hôm nay, thù này, hắn nhớ kỹ!
Tên này, hắn cũng nhớ kỹ!
Mặt nạ con bướm tinh xảo, hắn cũng sẽ khắc sâu vào trong trí nhớ!
Nhìn xong, hắn quay đầu, nhanh chóng thi triển khinh công bay vút đi.
Vân Mộng Vũ cầm cung trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bóng dáng Sở Minh An dần dần đi xa, nàng hạ lệnh: “Đuổi theo."
Lập tức có một đám người mặc áo xám cưỡi ngựa đuổi theo.
Vân Mộng Vũ mang hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng đó, nhìn những người đang chiến đấu bên kia.
Trận chiến nhanh chóng chấm dứt.
Nhìn bên kia máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi, trong mắt Vân Mộng Vũ không hề có độ ấm. Nàng đi đến chỗ Sở Minh An đứng lúc nãy, đi đến vi trí những cái rương lớn, mở thùng ra, nhất thời tia sáng chói chang xuất hiện.
Quốc khố của Sở quốc quả thật là quý hiếm vô cùng, cái gì cũng có.
Vân Mộ đến sau, nhìn thấy số vàng bạc quý hiếm này ánh mắt sáng rực lên.
Trời ơi!
Không lẽ An vương vừa mới cướp quốc khố sao? Nếu không làm sao có thể có nhiều trân bảo như vậy, hơn nữa đều là trân phẩm quý hiếm.
Vân Mộ đoán già đoán non cũng đã đoán đúng.
Vân Mộng Vũ nhìn số trân bảo, thần sắc trong mắt cũng không hề biến hóa. Mục đích chủ yếu hôm nay của nàng là giết Sở Minh An cùng Vương Tuyết Nhi, nhưng là nay xem ra Sở Minh An đã chạy thoát, như vậy người kia thì sao?
Vương Tuyết Nhi!
Nàng từng thề trong lòng, thề sẽ giết Vương Tuyết Nhi đền mạng cho vú Vương!
Mà hôm nay lại là thời cơ tốt, nàng quyết định tự mình đi một chuyến sẽ yên tâm hơn.
Nàng quay đầu phân phó: “Các ngươi đem tất cả những thứ này chuyển đến Thiên Binh các đi, một số người ở lại đây thu dọn. Vân Mộ, ngươi mang theo kỵ binh của ngươi cùng ta đến Dạ vương phủ. Đao Ngôn, Kiếm Ngữ thân thể của hai người đều đã bị thương, hai người các ngươi cũng trở về với bọn họ đi. Ta không sao, các ngươi yên tâm quay về đi."
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ vốn rất lo lắng, nhưng tiểu thư đã nói như vậy, hơn nữa quả thật bọn họ đã bị trọng thương, đi cũng không có cách nào để bảo vệ tiểu thư, nên bọn họ đi theo những người áo xám trở về.
Vân Mộ lại mang vẻ mặt hồ đồ đi theo các chủ áo trắng đến Dạ vương phủ. Hắn đến bây giờ cũng không rõ bọn họ đi Dạ vương phủ làm gì, bất quá đây là quyết định của các chủ, hắn vẫn không nên hỏi. Nếu không, chỉ chứng tỏ sự ngu dốt của hắn mà thôi.
Vân Mộng Vũ đi phía trước, trong lòng cũng đang suy nghĩ lúc đến Dạ vương phủ sẽ thuận lợi bắt được Vương Tuyết Nhi sao?
Nàng mang Vân Mộ đi, là muốn hắn làm không công cho nàng. Hơn nữa tối hôm nay, trước hết phải làm cho Vân Mộ mệt đến chết, sáng sớm ngày mai lại cho hắn một đả kích trí mạng, ngẫm lại nàng cảm thấy vui sướng vô cùng.
Một trước một sau, tâm tư hai người đều không giống nhau, nhanh chóng đến trước cửa Dạ vương phủ.
Vừa đến Dạ vương phủ, chóp mũi lập tức quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm. Vân Mộng Vũ nhìn vào, bên trong đang chiến đấu kịch liệt. Có người của Thiên Binh các, có thi vệ của Dạ vương phủ, có ám vệ của Vương Tuyết Nhi. Mà Vương Tuyết Nhi cùng Sở Dạ cũng ở trong đó. Lúc này Sở Dạ cũng đang đứng đối diện Vương Tuyết Nhi. Vương Tuyết Nhi lại đang cố hết sức đấu lại người của Sở Dạ cùng Thiên Binh các.
Vân Mộng lạnh lùng nhìn Vương Tuyết Nhi, thân thủ linh hoạt, võ công không kém Sở Minh An.
Vân Mộ bên cạnh nhìn kỹ những người trong sân, mắt càng lúc càng mở to, sao lại như thế này a? Kia không phải là Dạ vương sao? Mà kia không phải Dạ vương sườn phi Vương Tuyết Nhi sao?
Sườn phi Vương Tuyết Nhi của Dạ vương không phải thân thể luôn suy nhược sao? Nhưng bây giờ ai nói cho hắn biết, cái người võ công cao cường kia, nữ tử lạnh lùng giết người không nương tay kia là ai a?
Sao mọi chuyện lại có thể như vậy?
Đêm nay thật sự quá quỷ dị, mọi chuyện thật ly kì, hắn lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở Dạ đang chiến đấu, trong lòng đang có một trận lửa đốt, lúc trời sắp tối, hắn nhận được một phong thơ, chỉ chứng sườn phi Tuyết Nhi của hắn là gian tế. Hắn vốn không tin, nhưng trong thư nói đêm nay Vương Tuyết Nhi sẽ mang theo người của nàng đi. Nhìn đến đây, hắn quyết định theo dõi, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng Tuyết Nhi. Tuyết Nhi nhu nhược lương thiện như vậy sao có thể là gian tế chứ? Quả thực là lời nói vô căn cứ.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn thật sự thấy Tuyết Nhi mang theo một nhóm người chuẩn bị rời đi. Vì thế hắn cảm thấy hắn bị lừa gạt, trong ngực tràn đầy tức giận. Hắn lập tức hạ lệnh bắt nàng lại. Ai biết được Tuyết Nhi bình thường nói gì nghe nấy, nghe mệnh lệnh của hắn lại xuống tay giết thuộc hạ của hắn. Vừa nghe, hắn giận dữ. Vì thế hai bên cứ giao chiến như vậy. Mà chuyện làm hắn ngoài ý muốn là người của Tuyết Nhi ai ai cũng mang võ công cao cường, ngay cả Tuyết Nhi cũng là cao thủ. Đấu một hồi, hắn cảm thấy bọn họ đã rơi vào thế hạ phong. Nhưng ai ngờ vào đúng lúc này, không biết từ nơi nào, một số người chạy đến gia nhập chiến đấu, hơn nữa rõ ràng là nhằm vào Tuyết Nhi. Sở Dạ vừa đánh nhau vừa cảm thấy không hiểu gì cả, có chuyện gì vậy a?
Mà Vương Tuyết Nhi lại không biết nói gì, làm sao có thể bị Sở Dạ phát hiện ra. Nàng đã sắp xếp kỹ càng, nhưng lại đụng phải Sở Dạ ngay cửa lớn, bất đắc dĩ, hai bên đều chiến đấu. Ai ngờ ngay lúc nàng gần thắng lợi, có thể ra khỏi Dạ vương phủ, lại có một đám người áo xám đột nhiên vọt ra.
Thời điểm những người kia lao ra cứ như là đã chờ sẵn thời cơ. Lúc nàng và Sở Dạ hai bên chiến đấu kịch liệt, nàng sắp có được thắng lợi, có thể rời khỏi thì đó là lúc những người này chạy ra. Vì thế nàng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Giữa sân nơi nơi đều có người ngã xuống, mùi máu tràn ngập khắp nơi.
Lúc trận đấu đang kịch liệt, lại nghe thấy tiếng vó ngựa chạy đến.
Nàng buồn bực, hôm nay đã xảy ra chuyện gì a, làm sao lại có nhiều người đến như vậy a?
Nàng quay đầu nhìn, thấy Vân Mộ đang cùng một bạch y nam tử đeo mặt nạ hình con bướm ngồi trên ngựa, sau lưng có rất nhiều kỵ binh đi theo.
Vân Mộ!
Sao hắn lại ở đây?
Nàng không nghĩ Vân Mộ lại ở đây ngay lúc này.
Mà nam tử áo trắng bên cạnh hắn là ai, cảm giác thực thần bí.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm giác ánh mắt của bạch y nam tử có hận ý đối với nàng, trong đó còn kèm theo sát ý.
Vương Tuyết Nhi vội nhớ lại, xác định không biết, thậm chí là gặp cũng chưa gặp qua nam tử áo trắng này a, nhưng hận ý và sát ý trong mắt hắn làm sao mà có được a.
Sở Dạ cũng mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người vừa tới, trong lúc nhất thời không biết là địch hay là bạn.
Vân Mộ làm sao có thể ở đây, hắn không bao giờ nghĩ đến. Mà nam tử áo trắng bên cạnh Vân Mộ là ai, tới nơi này làm cái gì?
Vân Mộ phục hồi tinh thần lại, hắn cẩn thận hỏi: “Các chủ, chúng ta có nên gia nhập chiến đấu không? Hay là yên lặng xem xét?"
Nghe Vân Mộ nói, độ ấm trong mắt Vân Mộng Vũ càng thấp, nàng lạnh lùng nói: “Gia nhập chiến đấu, giết Vương Tuyết Nhi cho ta."
Nghe nói như thế, trong mắt Vân Mộ xẹt qua vẻ nghi hoặc, nghe ngữ khí này, các chủ cực kỳ hận Vương Tuyết Nhi a. Nhưng làm sao mà hắn lại hận đến như vậy, lại còn muốn giết nàng ta, chẳng lẽ là mối thù về tình cảm sao? Nghĩ đến khả năng này, Vân Mộ lại nhìn tình hình bên trong, tuy rằng bây giờ trên người Vương Tuyết Nhi dính đầy vết máu, nhưng vẫn là một mỹ nhân. Như vậy xem ra chắc chắn có khả năng là mối thù tình cảm.
Tuy rằng trong lòng Vân Mộ nghĩ vậy, nhưng động tác vẫn không dám chậm chạp. Hắn lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ gia nhập chiến đấu, hơn nữa nhất định phải giết chết Vương Tuyết Nhi.
Bởi vì có kỵ binh của Vân Mộ gia nhập, Vương Tuyết Nhi bên này đã lâm vào thảm cảnh. Nhìn tình huống này, trong lòng Vương Tuyết Nhi khó chịu vô cùng, nhưng nàng không thể đầu hàng. Nàng chỉ có thể liều mình chém giết, nhưng trên người nàng nhanh chóng xuất hiện những vết thương.
Sở Dạ nhìn người của Vân Mộ gia nhập chiến đấu, hơn nữa lại muốn giết Tuyết Nhi. Không biết vì sao, hắn cảm thấy tất cả mọi việc hôm nay, đều có người sắp đặt, hơn nữa có thể khống chế được bọn họ.
Mà người kia hắn cảm thấy dường như chính là bạch y nam tử kia.
Thấy ánh mắt Sở Dạ nhìn mình, Vân Mộng Vũ khẽ quay đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua Sở Dạ, lập tức quay đầu đi. Cái liếc mắt này làm cho Sở Dạ cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị sỉ nhục. Nam tử áo trắng, dám khinh thường hắn, từ nhỏ đến lớn Sở Dạ hắn chưa bao giờ chịu sự nhục nhã này. Trong mắt Sở Dạ ánh lên một mảnh tức giận, nhưng do bạch y nam tử đã quay đầu đi, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng sự tức giận trong lòng, dời ánh mắt nhìn tình hình trong sân.
Giữa sân Vương Tuyết Nhi bị người vây quanh rất nhiều, thương tích trên người càng ngày càng nhiều, nàng biết hôm nay nàng không thể chạy thoát.
Đột nhiên trên người Vương Tuyết Nhi bộc phát ra một cỗ khí thế đáng sợ kinh người. Vương Tuyết Nhi mặc kệ thương tích trên người, ra sức bẻ gãy vòng vây. Ánh mắt nhìn bốn phía, lập tức tìm ra vị trí của Sở Dạ, trong mắt hiện lên vui sướng, lập tức không để ý đao kiếm bốn phía đang hạ xuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt Sở Dạ. Mà lúc này Sở Dạ lại đang quan sát đến thế cục trong sân, Vương Tuyết Nhi đột nhiên vọt tới, làm hắn trở tay không kịp. Không tự giác, hắn giơ kiếm ra. Vương Tuyết Nhi tất nhiên là không hề phòng bị cứ chạy lại, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ đây là lần gặp mặt cuối cùng với Sở Dạ, làm sao lường trước được Sở Dạ giơ kiếm ra. Bất ngờ nàng không kịp đề phòng, kiếm kia vừa vặn xuyên qua tim. Vương Tuyết Nhi không thể tin nhìn thanh kiến trước ngực, lập tức giương mắt bi ai nhìn Sở Dạ.
Trong lúc nhất thời, Sở Dạ cũng tưởng mình đang mơ, hắn không phải muốn giết nàng, chỉ là bản năng mà thôi. Nhìn kiếm trong tay mình, hắn mạnh mẽ buông ra, trong miệng vô ý thức thì thào nói: “Ta không phải, ta không cố ý. Không phải, không phải muốn giết ngươi, không phải……."
Nhưng chưa nói xong, liền thấy thân thể Vương Tuyết Nhi ngã xuống đất, hắn bước lên phía trước đỡ nàng ta, ngồi trên mặt đất ôm thân thể của nàng.
Vương Tuyết Nhi cảm giác mình rơi vào cái ôm quen thuộc, giương mắt nhìn Sở Dạ, trong mắt nàng chứa đầy thâm tình. Nàng nhìn nam nhân mà mình yêu nhất, trong mắt nàng chỉ có hắn mà thôi.
Trong đầu không tự giác nhớ lại chuyện cũ.
Từng, nàng từng thiết kế ra cái bẫy rồi cứu hắn.
Từng, hắn từng hứa sẽ dùng thâm tình đối với nàng.
Từng, bọn họ từng ân ái triền miên.
Từng, hắn từng quý trọng nàng như thế.
Từng…
Trong đầu là những cảnh tượng thổi qua, ngọt ngào, bi thương, thống khổ, giãy dụa, lúc này đã là quá khứ.
Nàng nhịn không được hỏi ra vấn đề trong lòng mình.
“Vương gia, ngươi có yêu thiếp thân không? Cho dù có chuyện gì xảy ra sao?" Hỏi xong, Vương Tuyết Nhi mang ánh mắt chờ mong cùng sợ hãi nhìn Sở Dạ.
Mà Sở Dạ lúc này cũng có chút mê mang, yêu? Hắn từng nghĩ là yêu, từng được Tuyết Nhi cứu, hắn cảm thấy hắn yêu cái lương thiện của nàng, sự xinh đẹp của nàng.
Rồi sau đó đến khi hai ngươi ở cạnh nhau, hai người ân ái quả thật rất ngọt ngào. Nhưng khi đề cập đến chữ yêu này, trong đầu hắn chợt xẹt qua hình ảnh của Vân Mộng Vũ, thanh lệ thoát tục, xinh đẹp như tiên nữ ở Mẫu Đơn hội.
Nhìn thấy bộ dáng suy tư của hắn, trong mắt Vương Tuyết Nhi hiện lên một chút ảm đạm.
Nàng suy yếu giương mắt nhìn hắn nói: “Không…… sao cả, thiếp thân từng…… được ở bên cạnh của vương gia, này…… Như vậy đủ rồi, vậy là đủ rồi."
Vương Tuyết Nhi nói xong, bàn tay mềm nâng lên, muốn đụng vào khuôn mặt nàng yêu nhất. Lúc chạm được, nàng lại suy sụp hạ xuống, trong mắt là sự bi ai khôn cùng, nước mắt cũng đã rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Dạ cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát.
Một loại rung động đánh vào lòng hắn, thì ra yêu là khắc sâu như vậy.
Hắn rũ mắt nhìn dung nhan lạnh băng trong lòng, trong mắt là cảm xúc không nói nên lời. Tình hình chiến đấu trong sân cũng đã xong, người của Vương Tuyết Nhi đã bị giết.
Vân Mộng Vũ mang ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Vương Tuyết Nhi, trong đáy mắt mang theo thần sắc phức tạp.
Một nữ tử si tình, chung quy vẫn không thể làm cho người ta hận.
Thu hồi cảm xúc trong mắt, nàng và thuộc hạ của Vân Mộ rời đi.
Chỉ để lại Dạ vương phủ một đống hỗn độn, cùng với một mình Dạ vương, ôm thân thể dần dần lạnh đi kia.
Gió đêm thổi qua, một mảnh hoang vắng, thật bi ai và cô đơn.
Vân Mộng Vũ trở về an bài cho Vân Mộ một chút, ngày mai sẽ mang Vân Dung cùng lão thái thái vào thiên lao cho hắn gặp tiểu thiếp và nữ nhi. Vân Mộ vừa nghe trong lòng rất vui sướng, nên trở về chuẩn bị.
Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng vui vẻ đi xa của Vân Mộ, trong đáy mắt là một mảnh lạnh lùng. Hừ, ngày mai ta sẽ khiến cho ngươi biết như thế nào là địa ngục, như thế nào là thống khổ.
Thu hồi tầm mắt, Vân Mộng Vũ lẳng lặng đi một mình trên đường, hưởng thụ sự im lặng khó có được này.
Chỉ là trời không chiều lòng người, nàng muốn im lặng một lúc, nhưng khi nhìn thấy nam tử mặc cẩm y màu trắng tinh xảo đang ở phía trước đưa lưng về phía nàng, nàng biết, hôm nay sự im lặng này nàng không thể hưởng thụ.
Sở Hiên, làm sao hắn lại ở đây?
Bất quá, trong lòng nàng luôn có cảm giác hắn là người rất thần bí, cho nên chuyện đêm nay tất nhiên là không thể gạt được hắn. Bây giờ hắn đến đây, là muốn làm cái gì?
Hỏi tội nàng sao? Dù sao hắn cũng mang họ Sở, là vương gia của Sở quốc.
Nàng lẳng lặng đi đến sau lưng hắn, không nói gì, chỉ im lặng đứng đó.
Qua một thời gian, thanh âm của hắn truyền đến bên tai.
“Mưu lược của ngươi không hề làm tổn hại đến một ai trong Sở quốc."
“Trong đó cũng bao gồm ngươi sao?" Không biết vì sao, nàng thốt ra như vậy.
Nghe câu hỏi của nàng, hắn không trả lời, giữa sân là một mảnh im lặng, lúc nàng nghĩ hắn sẽ không nói, hắn lại trả lời.
“Đúng vậy, cũng bao gồm ta trong đó."
Nghe Sở Hiên trả lời, Vân Mộng Vũ cũng chỉ lơ đễnh. Nàng cũng không cho rằng mình có khả năng có thể vượt qua Sở Hiên.
“Là Xuất Trần sao?" Đột nhiên Sở Hiên hỏi một vấn đề kỳ quái.
Nghe vấn đề này, Vân Mộng Vũ có cảm giác khó hiểu.
Xuất Trần? Vì sao hắn lại nhắc tới Xuất Trần?
Vì thế nàng nhịn không được hỏi: “Có ý gì? Ngươi làm sao có thể đột nhiên nhắc tới Xuất Trần? Các ngươi quen biết nhau sao?"
“Hắn dạy ngươi nội công tâm pháp rất là độc đáo, cho nên ta tò mò quan hệ của ngươi và hắn."
Đâu chỉ là độc đáo, đó là tâm pháp cao cấp của Tuyết Uyên, nhưng sao Xuất Trần lại cho nàng, chẳng lẽ là có ý đồ gì với nàng? Trong lòng Sở Hiên thầm oán. (Sally: Anh này chưa là gì của người ta đã ăn giấm chua nhiều như vậy, ban đầu hiểu lầm anh Hàn Băng có ý với tỷ bây giờ lại ghen với anh Xuất Trần, thích người ta ko nói mà lại đi ăn giấm chua)
“Tò mò, hay cho hai chữ tò mò của ngươi? Chuyện này không liên quan đến ngươi, thật sự ta không hiểu. Chẳng lẽ ngươi đợi ta chỉ để hỏi vấn đề này sao? Ngươi không nhàm chán đến mức đó chứ?"
Thật đúng là vì để hỏi vấn đề này, trong lòng Sở Hiên cũng cảm thấy hôm nay mình rất kỳ quái, âm thầm đi theo nàng muốn bảo hộ nàng, lại nhìn thấy nàng sử dụng võ công, nhịn không được dâng lên khí huyết sôi trào, cho nên hắn chờ ở đây để hỏi về quan hệ của nàng với Xuất Trần.
Không liên quan đến hắn?
Trong lòng hắn không ngừng vọng lại những lời này.
Hắn áp chế sự phẫn nộ trong lòng, nhưng lại không áp chế được.
Đột nhiên Sở Hiên quay lại, sự chuyển động này làm Vân Mộng Vũ hoảng sợ. Nhưng không đợi Vân Mộng Vũ thấy rõ ràng, liền cảm thấy trên tay truyền đến một trận đau đớn, cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy hai tay của Sở Hiên đang cầm hai tay của nàng.
Nhất thời, nàng cảm thấy tức giận trong lòng, nàng ngẩng đầu mang vẻ căm tức nhìn Sở Hiên, nhìn thấy đôi mắt không hiểu của Sở Hiên khẽ dao động.
Giờ phút này nhìn Sở Hiên gần như vậy, cảm thấy mặt mày hắn vô cùng tinh tế, mỗi một tấc đều hoàn mỹ không thể soi mói. Đôi mắt kia bình thường luôn không có chút gợn sóng giờ phút này lại có nhiều nhiều điểm tinh quang, nháy mắt khuôn mặt của hắn vốn đã tuyệt mỹ lại càng thêm sặc sỡ loá mắt.
Mà Sở Hiên cũng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dưới ánh trăng bao phủ, đôi mắt nàng có nhiều điểm sáng như ánh ngọc lưu ly, đẹp mắt mà quyến rũ như thế. Mà mặt nạ con bướm tinh xảo dưới ánh trăng, càng tăng thêm vẻ mị hoặc của nàng. Ánh trăng như thế, dung mạo như vậy, làm cho lòng Sở Hiên dâng lên một cỗ rung động khó hiểu, thầm nghĩ sẽ vĩnh viễn nhìn đôi mắt này.
Không tự giác, Sở Hiên nắm chặt tay, lúc Vân Mộng Vũ đang lâm vào tình huống không hiểu, đột nhiên ôm nàng vào lòng.
Tất cả xảy ra đều rất đột nhiên, đột nhiên đến nỗi Vân Mộng Vũ cũng không kịp phản ứng. Nàng chỉ cảm thấy hiện tại tim nàng đập cực nhanh. Mà Sở Hiên khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đang ở trong lòng mình, trên mặt trở nên nhu hòa rất nhiều, ánh sáng trong mắt càng sáng rực. (Sally: Hic tác giả khi nào thì tác hợp cho anh chị này ak)
Tay hắn nhẹ nhàng giơ lên, muốn chạm vào mặt nàng, lại chạm trúng mặt nạ lạnh băng kia, trong đầu vội vàng thanh tỉnh. Cảm xúc lạnh băng kia tựa như nhắc nhở hắn một sự thật tàn khốc. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt cũng ảm đạm. Hắn nhẹ nhàng buông Vân Mộng Vũ ra, không dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu nói một câu, mọi việc phải cẩn thận, sau đó xoay người rời đi. Nhìn thân ảnh dần dần mơ hồ trong không trung, trong lòng Vân Mộng Vũ có chút mất mát.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra có chút không đúng, nàng giống như bị hắn chiếm tiện nghi, nhưng lại có cảm giác phức tạp a.
Thật sự là không còn gì để nói, trong lòng Vân Mộng Vũ khẽ rủa.
Chỉ chốc lát Vân Mộng Vũ cũng rời đi, trên ngã tư đường lại khôi phục như cũ, như chưa có chuyện gì phát sinh.
Vân Mộng Vũ về phủ Quận chúa, báo bình an cho tỷ tỷ, sau đó ngủ một lát, lại ra ngoài, đến thiên lao.
Về mặt thiên lao, nàng đã nhờ Sở Thụy Phong chuẩn bị, hôm nay không có người đến quấy rầy. Nàng mang theo một đám thuộc hạ của Thiên Binh các, đi vào thiên lao.
Nàng hôm nay mặc một thân bạch y như cũ, vẫn mang mặt nạ hình con bướm.
Bởi vì mới sáng sớm, cho nên thiên lao có vẻ im lặng dị thường.
Nàng lẳng lặng đi vào thiên lao, nhanh chóng đến phòng giam của Lí Như.
Nàng nhìn vào bên trong, thấy Lí Như nằm trên sàn, mắt mở thật to, mang vẻ mặt sợ hãi. Trên người mềm nhũn, giống như không có xương cốt. Trên đầu có một vết thương rất lớn, xung quanh miệng vết thương, máu đã khô cạn. Hiển nhiên Lí Như đã muốn chết, chắc là ngày hôm qua hiệu quả của thuốc đã phát tác nên mới tự sát.
Nhìn Lí Như như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ không có chút thương tiếc. Đây là sự trừng phạt đúng đắn cho Lí Như, đây là báo ứng cho nàng ta. Nhìn bên này một chút, Vân Mộng Vũ liền ra khỏi phòng giam này, đi về phía phòng giam bên cạnh.
Phòng giam bên cạnh Vân Ngọc đang bị giam giữ, lúc này Vân Ngọc mang vẻ mặt si ngốc ngồi dưới đất chơi đùa với con kiến.
Hiển nhiên, Vân Ngọc đã phát điên, nếu không thì với cái tính tình lúc nào cũng coi mình như đại tiểu thư kia, làm sao có thể chơi đùa với con kiến ở đây được chứ.
Bất quá điên rồi cũng không lạ, trong mắt Vân Mộng Vũ không có vẻ ngoài ý muốn. Nhìn mẫu thân của mình liên tục gặp sự tra tấn trong bảy ngày, theo tâm tính của Vân Ngọc, không điên mới là lạ.
Chỉ là không biết Vân Ngọc điên đến mức nào?
Nhìn bộ dáng bây giờ của Vân Ngọc, nàng cảm thấy cũng đủ rồi, người đã điên rồi, có xử phạt sao cũng vô dụng, nàng cũng sẽ không có cảm giác.
Ngay tại lúc Vân Mộng Vũ nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Nghe tiếng bước chân, ánh mắt Vân Mộng Vũ tối sầm lại, đã đến, rốt cục cũng đã đến đây.
Chỉ chốc lát Vân Mộ mang theo Vân Dung và lão thái thái đến gần. Đầu tiên Vân Mộ thỉnh an Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ khẽ gật đầu, sau đó cho bọn họ nhìn Lí Như và Vân Ngọc.
Vân Dung đứng sau Vân Mộ nhìn người mang mặt nạ hình con bướm là các chủ Thiên Binh các, trong ánh mắt nàng lộ lên vẻ nghi hoặc, nàng cảm thấy rất quen thuộc.
Lúc Vân Dung đang nghi hoặc, bên tai truyền đến tiếng kinh hô của lão thái thái. Nàng đi đến nhìn vào, cũng cả kinh nhịn không được lấy tay bưng kín miệng, nếu không nàng nhất định sẽ kinh hô ra tiếng như tổ mẫu.
Nhìn mẫu thân đã chết thê thảm nằm trên mặt đất, mắt mở thật to, che kín sợ hãi, đây là chết không nhắm mắt.
Nàng muốn ôm mẫu thân, giúp mẫu thân sửa sang lại dung nhan, lúc chạm vào thân thể của mẫu thân, tay vội rụt lại, trong mắt là sự kinh hãi vô cùng. Thân thể của mẫu thân như không có xương cốt, cứ như là xương cốt bên trong đều đã vỡ vụn. Thật sự đáng sợ, trong lúc nhất thời Vân Dung cảm thấy tay chân lạnh lẽo, có một cỗ sợ hãi lan tràn trong lòng.
Mà Vân Mộ cùng lão thái thái cũng phát hiện chuyện này, trong mắt bọn họ đều mang thần sắc kinh hãi. Đây thật sự rất tàn nhẫn.
Như là nhớ ra chuyện gì, Vân Dung vội chạy ra khỏi phòng giam này, chạy qua phòng giam bên cạnh.
Lúc nhìn thấy tình trạng của muội muội, Vân Dung sợ tới mức ngồi sụp xuống. Mà Vân Mộ cùng lão thái thái đến sau, nhìn thấy vẻ mặt si mê ngốc nghếch của Vân Ngọc đang chơi đùa với con kiến, cũng mang vẻ mặt kinh hãi. Nhất thời cảm thấy gió lạnh cứ thổi quanh thân. Đây mà là thiên lao sao, đây là địa ngục a. Một người bị sự tra tấn mà tự sát, một người lại phát điên.
Đột nhiên trong đầu Vân Mộ lóe lên, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Các chủ thần thông quản đại như vậy, chắc là biết Lí Như và Ngọc nhi đã xảy ra chuyện gì mới đúng. Nhưng ngữ khí tối hôm qua của hắn, cứ như là không muốn hắn đến đón người, không muốn cho cả nhà hắn được đoàn tụ.
Rốt cục là có chỗ nào sai lầm rồi?
Vân Mộ cảm thấy lạnh cả người, sau lưng mồ hôi lạnh tràn ra từng đợt.
Hắn giương mắt miễn cưỡng cười hỏi: “Các chủ, sao lại có chuyện này? Tiểu thiếp của thuộc hạ cùng nữ nhi vì sao lại như thế?"
Vân Mộ hỏi mà nơm nớp lo sợ, trong lòng sợ nghe được đáp án không tốt.
“Chuyện này bản các chủ cũng không biết, sáng nay bản các chủ đến đây, chuyện cũng đã thành ra như vậy. Đối với thảm kịch của người nhà Vân tiên sinh, trong lòng bản các chủ cũng biết ngươi chắc chắn rất khổ sở. Vân tiên sinh chớ đau buồn, nén bi thương lại a."
Nghe lời nói của các chủ, trong lòng Vân Mộ thở dài nhẹ nhõm. May mắn không phải như vậy, nếu sự tình đúng như hắn nghĩ, hắn thật không biết nên đối mặt như thế nào. Ngày hôm qua vì bảo toàn tính mạng của mình, hắn đã phản chiến, cũng đã đem thế lực của hắn chuyển cho Thiên Binh các. Nếu bây giờ các chủ ra tay với hắn, hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Tốt rồi, thật tốt quá, lúc này Vân Mộ cảm thấy rất may mắn.
Nhìn bộ dáng kinh động của lão thái thái, ngồi sụp trên mặt đất, nửa ngày cũng không có phản ứng. Vân Dung cũng mang vẻ mặt kinh sợ ngồi dưới đất. Nhìn tình cảnh này, trong lòng Vân Mộ cảm thấy phiền chán. Các nàng làm sao vậy, muốn dọa người sao?
“Thật ngượng quá, các chủ đại nhân. Đã để cho người chê cười, người nhà của thuộc hạ là người nhát gan như vậy." Trong lòng cảm thấy xấu hổ, Vân Mộ vội vàng nhìn Vân Mộng Vũ nói.
Nhìn thấy sắc mặt xấu xí của Vân Mộ. Nghe lời nói ghê tởm của Vân Mộ, Vân Mộng Vũ thật sự cảm thấy Vân Mộ sống mà có thể ngẩng mặt đến hôm nay đúng là kỳ tích.
Trên đời này làm sao lại có người không bằng cầm thú như thế?
Lúc này đây, nhìn thấy người thân của mình chết thảm, vẻ mặt kinh ngạc bi thương, đó là chuyện bình thường. Nhưng Vân Mộ lại ngược lại, còn cảm thấy xấu hổ. Thế giới này thật đúng là không ai giống hắn.
Trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên vẻ chán ghét thật sâu, ngoài miệng cũng chỉ nói: “Không có việc gì, người nhà của Vân tiên sinh không chịu nổi đả kích lớn này mà thôi, tịnh dưỡng vài ngày là tốt rồi, Vân tiên sinh không cần chú ý."
Nghe nói như thế, Vân Mộ cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc này, lại truyền thanh âm réo rắc của các chủ.
“Vân tiên sinh, xem ra lệnh ái cùng lệnh đường quả thật là chịu không nổi đả kích này. Ta thấy hay là như vậy đi, ở đây ta có một ít thuốc, có tác dụng an ủi khá tốt. Vân tiên sinh mau mau cho các nàng nuốt vào, sẽ nhanh chóng có hiệu quả."
Vân Mộng Vũ dứt lời, lấy ra hai viên thuốc, đưa cho Vân Mộ.
Vân Mộ tất nhiên là rất vui vẻ, nên hắn tiếp nhận rồi đi về phía Vân Dung và lão thái thái.
Lúc xoay người, trong mắt Vân Mộng Vũ trong mắt hiện lên một đạo mũi nhọn, ánh mắt này lại đúng lúc bị Vân Dung nhìn thấy.
Trong đầu Vân Dung lóe lên một tia sáng, miệng nhịn không được hô: “Vân Mộng Vũ."
Tác giả :
Ngọc Khuyết