Thiên Tài Khí Phi

Chương 76: Đuổi ra khỏi nhà

Vân Mộng Vũ ngồi một mình trong phòng mang tâm trạng buồn bực.

Hôm nay bị làm sao vậy, Sở Hiên hôm nay cũng lạ, mà bây giờ tỷ tỷ cũng lạ.

Thật sự là kỳ quái…

Lúc Vân Mộng Vũ còn đang suy nghĩ, Lục Bình vào phòng, Hồng Mai cũng vào ngay sau đó. Tiểu nha đầu Lục Bình vừa vào phòng, hai mắt đảo tròn quanh phòng, sau khi tìm kiếm một lúc, chưa phát hiện người nàng muốn tìm, lập tức kinh hãi nói: “Nha, tiểu thư kia đâu? Sao lại đột nhiên biến mất như vậy? Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác? Nhất định là vậy rồi, nếu không làm sao có thể giống nhau như vậy chứ?"

Nghe được lời của nàng, Vân Mộng Vũ xấu hổ, nha đầu kia thật là càng ngày càng phóng đại mọi chuyện lên. Xem ra nàng phải xuống bếp nấu một ít thuốc bổ não cho nha đầu này……

Nàng bất đắc dĩ vẫy tay với Lục Bình, Lục Bình vừa thấy, mừng rỡ, còn nghĩ rằng tiểu thư có một bí mật lớn muốn nói với nàng?

Chẳng lẽ là về bí quyết tạo ra người sống?

Lục Bình lập tức vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, cúi mình xuống, hai mắt như sao nói: “Tiểu thư, nói đi! Ta biết ngươi chắc chắn là có bí mật lớn muốn nói với ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu. Cho dù là tỷ tỷ, ta cũng sẽ không nói."

Dứt lời, còn lấy tay đưa ngang cổ ý là cho dù là đao cái trên cổ ta cũng không nói. Nhưng lại tập trung tinh thần đợi Vân Mộng Vũ nói ra.

Nhìn đến tình huống này, Vân Mộng Vũ dở khóc dở cười.

Nha đầu kia, tuyệt đối là một kẻ dở hơi!

Hồng Mai đứng bên cạnh lúc này cũng không biết nói gì. Muội muội này sao lại không có cảm giác như vậy chứ.

Nhìn Lục Bình bày ra bộ dáng ta sẽ giữ bí mật tốt, nói cho ta biết, ngươi yên tâm, Vân Mộng Vũ phốc xích nở một nụ cười. Bàn tay mềm khẽ nâng lên, búng một cái vào trán của Lục Bình. Cười mắng: “A đầu Lục Bình nhà ngươi, ngươi muốn chọc ta cười chết sao?"

Nhìn thấy tiểu thư không chỉ không nói bí mật ra, mà còn búng nàng một cái, Lục Bình lập tức bất mãn nói: “Tiểu thư, là ngươi bảo ta lại đây, nói có bí mật muốn nói cho ta. Nhưng người ta tới đây, ngươi không chỉ không nói bí mật cho ta, còn búng ta……." Nói xong, còn dùng ánh mắt lên án nhìn Vân Mộng Vũ.

Vừa thấy tư thế này, Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời, tuy rằng nhìn không tới trời, nhưng trước hết nhìn nóc nhà cũng được. Trong lòng nàng hò hét, Thượng Đế, mang nàng ta đi đi, bằng không, mang ta đi cũng được……

Cúi đầu xuống, Vân Mộng Vũ lập tức thay đổi bộ dáng nghiêm túc, nhìn Lục Bình nói: “Lục Bình, hiện tại có một nhiệm vụ bí mật muốn giao ngươi, ngươi có tin tưởng hoàn thành nó hay không?"

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tiểu thư, Lục Bình rất hưng phấn, gật gật đầu. Nhìn thấy Lục Bình như vậy, Vân Mộng Vũ thật sự rất muốn cười, rất rất muốn cười. Nhưng nàng vẫn liều mạng chịu đựng.

Nàng làm bộ nói như thật: “Lục Bình a, trong viện chúng ta có một cây hoa Ngọc Lan, nhiệm vụ của ngươi chính là đi đếm xem trên đó có bao nhiêu lá cây. Chuyện này đối với ta rất quan trọng." Vừa nghe đối với tiểu thư rất quan trọng, Lục Bình lập tức kiên định gật đầu, sau đó nhanh như chớp chạy ra ngoài, đi đếm lá cây……

Nhìn động tác của Lục Bình, Vân Mộng Vũ thiếu chút nữa muốn cười phun.

Nhìn thấy hành vi khôi hài của muội muội, trong mắt Hồng Mai cũng không dấu được ý cười.

Một lát sau, Vân Mộng Vũ điều tiết tốt tâm trạng của mình, liền bắt đầu phân phó Hồng Mai một chuyện.

Đột nhiên vừa nhớ ra, nàng dặn dò Hồng Mai một chút.

“Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy tỷ tỷ A Mi của ta. Chúng ta là chị em sinh đôi, từ nhỏ đã xa rời nhau do Lí Như gây ra. Sau này ta và tỷ tỷ đều ở đây. Hồng Mai ngươi phụ trách thông báo với mọi người trong phủ. Về sau xưng tỷ tỷ của ta là đại tiểu thư, xưng ta là nhị tiểu thư. Còn nữa, sau này những chuyện vặt vãnh trong phủ sẽ do ngươi và Lục Bình quản lý."

“Vâng, Hồng Mai nhớ rõ." Vân Mộng Vũ dứt lời, Hồng Mai lập tức xác nhận.

Nhìn thấy bộ dáng trầm tĩnh cẩn thận của Hồng Mai, Vân Mộng Vũ rất vừa lòng, lúc đang muốn nói chuyện của Linh Lung các, Kiếm Ngữ vọt vào phòng.

Nhìn thấy Kiếm Ngữ, Vân Mộng Vũ đã hiểu mọi việc.

Xem ra gia đình kia không muốn hợp tác a!

Hừ, thật là không biết xấu hổ, chút nữa ta sẽ cho các ngươi hối hận.

Kiếm Ngữ sau khi vào nhà, cúi đầu, không nói gì, hắn thật sự rất ngượng ngùng, chuyện nhỏ như vậy mà bọn họ cũng làm không xong.

Nhìn ra được vẻ khó xử của hắn, Vân Mộng Vũ mở miệng nói: “Kiếm Ngữ, có phải bọn họ không chuyển ra ngoài hay không a, đây là việc cũng khá phiền toái, các ngươi không cần để ở trong lòng. Đi, đưa ta đến xem, ta muốn nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì?"

Dứt lời, Vân Mộng Vũ đứng dậy, Kiếm Ngữ dẫn đường ở phía trước, Hồng Mai cũng vội đi theo.

Vân Mộng Vũ nhìn thấy Hồng Mai, nghĩ nghĩ nói: “Hồng Mai, ngươi đi chuẩn bị tư liệu của Linh Lung các trong hai ngày nay cho ta, ta muốn xem lúc ta trở về."

Hồng Mai nghe được, liền lên tiếng trả lời rồi lại đi chuẩn bị tư liệu. Bởi vì từ khi đem Thiên Binh các sáp nhập vào Linh Lung các, sau đó lại chỉnh sửa ổn định lại Linh Lung các. Hiện nay quy mô của Linh Lung các càng ngày càng mở rộng, năng lực thu thập tình báo cũng đã tăng lên rất nhiều.

Lúc đầu chuyện này là do Lục Bình phụ trách, nhưng sau khi quy mô đã lớn, nàng lại dùng Hồng Mai. Hồng Mai làm việc cẩn thận, trầm ổn, càng thích hợp phụ trách việc này.

Bên này Vân Mộng Vũ đi theo Kiếm Ngữ vào đến viện của lão thái thái, còn chưa vào được bên trong, ở bên ngoài có thể nghe được âm thanh gào khóc của lão thái thái.

Chỉ nghe thấy nàng vừa khóc vừa mắng: “Trời giết ta đi a, tại sao các ngươi lại đối xử với một bà lão đã cao tuổi như ta. Vân Mộng Vũ chết tiệt, không phải chỉ là một quận chúa thôi sao? Quận chúa là hay rồi sao? Lại còn dám đuổi ta đi, cho dù đuổi ta ra phủ, cũng không cho ta mang theo cái gì cả, nghĩ lại xem đây có phải là muốn chôn sống ta không? Nàng làm như vậy, không sợ có báo ứng sao? Quả thực là thiên lý khó dung a. Chẳng lẽ nàng……."

“Chẳng lẽ cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không có ở ngoài sao? Chẳng lẽ lão bà ngươi không sợ bị ta ném ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi không biết là quận chúa không có gì hay trong mắt ngươi, bây giờ lại có thể tùy ý xử lí các ngươi sao?" Lúc lão thái thái chưa kịp mắng xong, Vân Mộng Vũ trực tiếp đánh gãy lời bà.

Lão thái thái đang nói đột nhiên bị người khác đánh gãy câu nói, bà định nói lại vài câu, nhưng khi nhìn thấy Vân Mộng Vũ đi vào, bà vội câm miệng lại.

Bây giờ không biết vì sao, vừa thấy Vân Mộng Vũ, trong lòng bà lại có cảm giác sợ hãi.

Vân Mộng Vũ đi vào phòng, nhìn thấy lão thái bà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, tóc tai quần áo đều rối loạn cả lên.

Vân Mộ lại mang vẻ mặt xám xịt đứng ở bên cửa sổ.

Trong tay Vân Dung cầm theo một tay nải, đứng một bên, yên lặng cúi đầu.

Đao Ngôn nhìn thấy Vân Mộng Vũ đi vào nên vội đi qua, đứng sau lưng nàng.

Bởi vì Vân Mộng Vũ đã vào phòng, lão thái thái cũng không dám làm gì xằng bậy, trong phòng nhất thời có vẻ im lặng. Đột nhiên một tiếng cười nhạo đánh vỡ sự im lặng trong phòng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vân Mộng Vũ nhịn không được cười nhạo ra tiếng, người nhà này thật là khôi hài. Bọn họ đúng là trò cười cho người khác.

Làm sao lại bi thương như vậy……

Một đám đều mang vẻ mặt thảm thiết tội nghiệp như vậy sao?

Nhìn thấy đủ làm cho nàng cảm thấy buồn cười.

“Lão thái bà, ngươi nói xem sao ngươi lại thành ra thế này a? Chỉ là đuổi các ngươi đi thôi, ngươi nói xem sao ngươi lại khóc?" Nhìn thấy bọn chúng như vậy, nàng đành phải mở miệng nói.

Nghe được câu hỏi của nàng, Vân Mộ và Vân Dung không có phản ứng, mà lão thái bà lại nhìn nàng một cái, há miệng thở dốc, nhưng cũng không dám nói gì.

Chỉ là trên tay lại ôm chặt cái hòm vào trong lòng.

Vừa thấy bộ dáng này của lão thái bà, trong lòng nàng biết những năm tháng qua lão thái bà này có tích trữ. Xem bộ dáng của bà ta, bên trong chắc chắn là có rất nhiều thứ tốt.

Vân Mộng Vũ chuyển động đôi mắt, đột nhiên dùng ánh mắt nhìn Kiếm Ngữ. Kiếm Ngữ hiểu ý, đi lên phía trước, đoạt rương nhỏ trong tay của lão thái thái.

Lão thái thái vừa thấy rương nhỉ bị cướp đi, lập tức nổi điên đứng nên muốn cướp lại từ trong tay Kiếm Ngữ. Nhưng bà làm sao có thể lấy lại từ Kiếm Ngữ, bà ta còn chưa kịp đến gần Kiếm Ngữ, lại bị Kiếm Ngữ đẩy nhẹ một cái, mà lão thái thái lại mất đi thăng bằng, lập tức ngã xuống.

Kiếm Ngữ đi đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, đem rương nhỏ giao cho nàng. Lão thái thái vừa ngã xuống, lập tức lại bắt đầu gào khóc. Thanh âm của bà rất lớn, hơn nữa cũng không coi trọng hình tượng nữa, càng khóc to hơn.

Nhìn thấy bà ta như vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy hơn nhức đầu.

Thật là, lão bà chưa chịu chết đi này, sao lại lộn xộn như vậy chứ?

Bà ta không biết xấu hổ sao?

Thấy bà ta như vậy, thật là giống người đàn bà chanh chua trên phố, nhìn thấy làm cho nàng rất phiền lòng. Thở dài, nàng xoay người sang chỗ khác, thanh âm cũng hạ xuống.

“Mau đem bọn họ ra ngoài, nếu như không đi, lập tức kéo ra ngoài."

Nghe được mệnh lệnh, Đao Ngôn, Kiếm Ngữ lập tức đi về phía Vân Mộ.

Nhìn thấy bọn họ tới gần, Vân Mộ vẫn mang biểu tình như cũ, nhưng hắn cũng bắt đầu cất bước đi ra ngoài, trên người cũng không mang gì cả. Nhìn thấy bộ dáng nghèo túng của hắn, trong lòng Vân Mộng Vũ không có chút động lòng, có chăng thì cũng chỉ là khoái ý.

Vân Mộ, cái này thôi mà cũng chịu không nổi sao?

Nhưng phải làm sao bây giờ?

Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Nhìn thân ảnh của hắn dần biến mất khỏi tầm nhìn của nàng, nàng quay đầu lại, lại vừa vặn thấy Vân Dung đang nhìn nàng.

Lúc này Vân Dung ngẩng đầu lên, ánh mắt cứ nhìn nàng chằm chằm, giống như nhìn thấu tâm can nàng.

Thấy nàng ta như thế, Vân Mộng Vũ không thèm để ý, giương mắt thoải mái đón nhận ánh mắt của nàng ta, hai bên khóe miệng nhợt nhạt cười, tao nhã như thần tiên. Hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng nàng đang đuổi người.

Nhìn thấy Vân Mộng Vũ như thế, ánh mắt nàng chợt lóe, cũng bắt đầu đi ra ngoài, khi đi qua người nàng, lại ngừng một chút, sau đó tiếp tục lại đi ra ngoài.

Ngươi sẽ hối hận vì đã làm những chuyện hôm nay!

Vân Mộng Vũ đứng ở tại chỗ nhấm nháp từng chữ của Vân Dung vừa nói, chỉ cảm thấy có chút hứng thú.

Hối hận?

Vân Mộng Vũ nàng chưa bao giờ phải hối hận về chuyện đã làm!

Bất quá, nàng biết, Vân Dung sẽ hối hận rất nhanh!

Thương tổn đến người của nàng, nàng làm sao có thể sẽ dễ dàng buông tha?

Không phải không báo thù, chỉ là chưa đến lúc……

Trong lòng nghĩ ra kế hoạch, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy lão thái thái cứ nhìn nàng chằm chằm, hiển nhiên là muốn cái rương nhỏ này, nhưng lại không dám mở miệng. Nhìn tình huống này, nàng nhẹ nhàng cười, cầm rương nhỏ trong tay, quơ quơ, cười hỏi: “Muốn sao?"

Lão thái thái nhìn thấy nàng như vậy, cũng không biết là có ý gì, nhưng bà lại rất tiếc tài sản ở trong rương, bà sợ hãi muốn nói rồi lại nhìn chằm chằm vào cái rương, nuốt nuốt nước miếng.

Nhìn thấy bộ dáng ghê tởm như vậy của lão thái bà, Vân Mộng Vũ cảm thấy muốn buồn nôn.

Thật sự không muốn đứng chung một chỗ với bà ta, nàng đột nhiên thu cái rương lại, châm chọc nói: “Muốn, rất đơn giản a. Cho con của ngươi đi tìm một tiểu thư có tiền hoặc là phu nhân nào đó của quan lớn không phải tốt lắm sao. Như vậy lão thái bà của người sẽ được đi theo hưởng phúc. Bà nói xem có đúng hay không?"

Nghe Vân Mộng Vũ nói, lão thái thái tức giận đến không thở được, bà rất muốn mắng nàng, đáng tiếc bây giờ bà lại không có gan. Bây giờ đứng trước mặt bà cũng không phải là tiểu nha đầu dễ khi dễ nữa. Mà đứng trước mặt bà bây giờ lại là cô gái xinh đẹp động lòng người, tuy rằng chỉ đơn giản đứng ở đó, lại tỏa ra một cỗ khí chất tự nhiên, mà từ nay về sau bà sẽ không bao giờ đụng đến nàng ta được nữa.

Cảm thụ được hơi thở lạnh lùng phát ra trên người Vân Mộng Vũ, lão thái thái cảm thấy lạnh cả người, bây giờ bà muốn nhanh chân rời khỏi nơi này. Lúc này, bà cũng không dám nghĩ đến cái rương kia. Bà vội đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng nàng nhịn không được có chút phiền muộn. Về sau, nơi này sẽ không còn người xấu nữa, chỉ có nàng và tỷ tỷ ở đây.

Rốt cục tỷ muội bọn họ lại có thể ở cùng nhau.

Nghĩ vậy, trong lòng thoải mái một chút, đang muốn xoay người đi về phòng của mình, đột nhiên thoáng nhìn rương nhỏ trong tay, ánh sáng trong mắt nàng chợt lóe lên. Nàng mở rương ra, thấy bên trong có rất nhiều châu báu quý hiếm còn có một ít ngân phiếu, nàng rút ra mấy tờ ngân phiếu, ôm rương nhỏ ra khỏi cửa.

Nàng giao rương nhỏ cho hạ nhân mang về Tâm Mộng cư.

Mà nàng lại cầm ngân phiếu trong tay đi ra phía cửa sau.

Lúc nàng đến gần cửa sau, quả nhiên lại nghe tiếng khóc của lão thái bà, hơn nữa lại còn khóc rất lớn.

Trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng nàng lại thay một biểu tình bi thương, bước nhanh ra ngoài.

Vừa đến cửa, nàng đầu tiên kêu bi thiết một tiếng tổ mẫu.

Nhất thời tiếng khóc của lão thái thái im bặt, mang vẻ mặt khủng hoảng quay đầu nhìn nàng, lại nhìn thấy nàng mang vẻ mặt bi thương khổ sở nhìn bà.

Nhìn thấy tình huống này, lão thái thái sửng sốt, đây là có chuyện gì? Sao nàng lại chạy đến đây, lại mang bộ dáng đau lòng như vậy.

Vân Mộng Vũ đi tới bên cạnh lão thái thái, nhìn tình huống chung quanh.

Lão thái thái mang bộ dáng thân thể suy yếu, đang được Vân Dung đỡ. Vân Mộ đứng bên cạnh lại mang vẻ mặt đau thương kịch liệt. Mà người qua đường xung quanh lại mang ánh mắt tức giận nhìn Đao Ngôn, Kiếm Ngữ.

Lại nhìn thấy một loạt động tác sau khi đi ra của Vân Mộng Vũ, biểu tình của mọi người xung quanh lại biến thành nghi hoặc.

Chuyện này rốt cục là như thế nào a?

Vừa rồi lão thái thái không phải nói Vân Mộng Vũ đuổi bọn họ ra sao? Lại không để ý bà lớn tuổi lại đang suy yếu cùng một cháu gái đau khổ cầu xin?

Nhưng bây giờ lại là tình huống gì?

Vân Mộng Vũ lại mang vẻ mặt bi thương như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa trên tay nàng còn cầm…… Ngân phiếu!

Thật sự là kì lạ!

Những người xung quanh cũng im lặng, bọn họ đứng ở bên cạnh nhìn xem đến tột cùng lại là tình huống như thế nào?

Vân Mộng Vũ tay cầm ngân phiếu, vẻ mặt bi thương đi đến bên cạnh lão thái thái, ủy khuất mở miệng: “Tổ mẫu……, thân thể ngươi không tốt nhưng tính tình sao lại cố chấp như vậy? Ta biết là ngươi trách ta không cầu tình cho Lí di nương và Vân Ngọc muội muội ở trước mặt hoàng thượng, nhưng mà ta biết phải nói như thế nào đây? Vân Ngọc nàng có tâm địa rắn rết, thế nhưng……. Mà Lí di nương cũng có tâm địa ác độc như thế, thương tổn của ta không có gì để bù đắp lại cho đủ. Mà ngươi lại muốn ta thay các nàng cầu tình, ngươi này…… Điều này ta phải làm thế nào đây, còn phải lấy lại công đạo cho bà ngoại ta nữa? Tổ mẫu, vô luận như thế nào, việc này, Vũ nhi vạn vạn lần không thể làm được."

Nghe được lời của nàng, khóe miệng của lão thái thái giật giật, bà định phản bác, lại nghe thấy Vân Mộng Vũ nói tiếp, căn bản không cho bà có cơ hội mở miệng.

“Tổ mẫu, tại sao ngươi lại mang theo phụ thân và Vân Dung muội muội cùng đi chứ? Bất quá, đi rồi cũng tốt, ta biết, bây giờ các ngươi không muốn nhìn thấy Vũ nhi. Như vậy cũng tốt, hy vọng không có Vũ nhi, các ngươi có thể hạnh phúc. Nhưng tổ mẫu, thân thể ngươi không tốt, lại không mang theo tiền, sao mà được chứ? Đây, đây là một chút tâm ý của Vũ nhi, nhiêu đây tiền chắc đủ để ngươi sống được vài ngày. Bởi vì Vũ nhi vừa được biết các ngươi ở đây nên mới gấp gáp chạy đến đây, cho nên chưa kịp chuẩn bị nhiều tiền, trước hết cầm lấy nhiêu đây mà dùng. Đến lúc đó, đợi các ngươi tìm được chỗ ở rồi, Vũ nhi sẽ đến đưa thêm tiền cho các ngươi."

Vân Mộng Vũ vừa nói, vừa dúi tiền vào tay của lão thái thái.

Dân chúng xung quanh nhìn thấy tình huống này đều khen ngợi Vân Mộng Vũ có hiếu.

“Vân tiểu thư thật sự là người có hiếu a, mà lão thái thái này lại là người không biết lí lẽ. Làm sao mà có thể cứu được Vân Ngọc và Lí Như chứ?"

“A, nói cũng đúng a, chuyện của Vân Ngọc cùng Lí Như, ta cũng nghe nói. Quả nhiên là biết mặt biết người không biết lòng. Ngươi xem Lí Như bình thường mang bộ dáng hiền từ, ai có thể nghĩ đến nàng ta lại là người ngoan độc như vậy. Chuyện mụ ta làm thật tàn nhẫn, quả thực là rất phẫn hận a."

“Lão thái thái này cũng thật là, lại còn dám ở đây bịa chuyện lừa gạt mọi người, không nhìn thấy người tốt a. Làm hại ta vừa rồi còn bị nước mắt của bà ta lừa gạt, không ngờ, bà ta lại là người như thế."

“Nếu mà là ta, ta sẽ cho bà ta lang thang đầu đường xó chợ, chứ đừng nói là đưa tiền. Cũng chỉ có tiểu thư Vân Mộng Vũ mới tốt bụng như vậy, còn chạy đến để đưa tiền cho bà ta."

Mọi người xung quanh khen Vân Mộng Vũ không dứt bên tai, lại liên tiếp nhục mạ lão thái thái, Vân Ngọc, Lí Như.

Nghe được, lão thái thái tức giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng.

Bà nghiêng đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ, nhìn thấy nàng đang cúi đầu, bộ dáng rất ủy khuất, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc. Lão thái thái nhìn Vân Mộng Vũ, lại cúi đầu nhìn nhìn tiền trong tay, muốn đem toàn bộ số tiền này quăng vào mặt Vân Mộng Vũ.

Số tiền này bà liếc mắt một cái là biết tiền được lấy ra từ trong rương nhỏ của bà. Bây giờ Vân Mộng Vũ lại dùng tiền này để đến bố thí cho bà.

Sau khi bọn họ bị đuổi đi, tất nhiên là không dám đi ra cửa chính. Vì thế bọn họ từ cửa sau mà đi. Ai ngờ vừa ra ngoài cũng có người qua đường vây lại nhìn. Bà lại vừa biết là do áo quần không chỉnh tề, tóc tai tán loạn, hận ý trong lòng bà đối với Vân Mộng Vũ càng nhiều hơn. Nên bà ngừng lại, diễn một chút khổ sở, muốn bôi đen Vân Mộng Vũ. Mà hai người võ công cao cường bên cạnh Vân Mộng Vũ, lại không biết nên xử lý việc này ra sao. Bọn họ nhìn thấy bà ta bôi nhọ Vân Mộng Vũ đã muốn động thủ, lại vừa vặn cho bà cơ hội, bà lập tức gào khóc cả lên.

Những người xung quanh cũng vây lại chỉ trỏ.

Lão thái thái bên cạnh cũng bắt đầu khóc nói xấu Vân Mộng Vũ, nhưng lúc bà còn đang nói, ai biết được Vân Mộng Vũ lại đến đây, nhưng lại diễn vở kịch như vậy, khiến cho bà trở tay không kịp, bà không thể đánh trả lại được.

Lão thái thái nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, biết đại thế đã mất, bà chỉ có thể xiết chặt ngân phiếu trong tay, vẻ mặt âm trầm đứng nơi đó. Vân Dung đứng cạnh giúp đỡ lão thái thái lại mang thần sắc tái nhợt.

Lão thái thái diễn trò cười bị Vân Mộng Vũ hóa giải, ba người bọn họ chỉ có thể mang vẻ mặt xám xịt rời khỏi. Vân Mộng Vũ lại mang tâm tình tốt cùng với Đao Ngôn Kiếm Ngữ đi về phía Tâm Mộng cư.

Vừa đi vừa nói với Đao Ngôn Kiếm Ngữ: “Các ngươi lập tức đi thông báo Thiên Binh các và các nơi khác không được chứa chấp ba người bọn họ. Nói với các ông chủ của nhà trọ, ai dám tiếp đãi ba người bọn họ, thì coi như là đã đối đầu với Thiên Binh các."

Đao Ngôn, Kiếm Ngữ lĩnh mệnh đi làm.

Vân Mộng Vũ trở lại Tâm Mộng cư dùng cơm tối, sau đó tắm rửa một chút. Làm xong mọi việc, nàng đi đến trước bàn trong phòng mình, bắt đầu xem tin tức Hồng Mai đã chuẩn bị.

Nàng lật từng tờ xem, thỉnh thoảng lại nhớ một chút chuyện ghi trên giấy.

Đột nhiên nàng ngừng lại ở một chỗ.

Tin tức này là nói đến có thám tử ở xung quanh Hiên vương phủ, điều tra đã nhiều ngày, có thể phát hiện một chút tin tức về Sở Hiên.

Sở Hiên!

Một người thần bí nhưng rất cường đại!

Hắn rốt cuộc có gia cảnh và thân phận như thế nào?

Tựa hồ hắn chưa làm gì ở Yến kinh cả, chỉ ở trong phủ của mình cả ngày mà thôi. Nhưng nàng biết đây chỉ là bề ngoài, thật ra hắn không phải là người như thế.

Như vậy hắn đến Yến kinh là vì cái gì?

Nhớ đến bóng dáng bi thương cô độc của hắn dưới ánh trăng, trong lòng nàng có một trận rung động.

Hắn bi thương, hắn đạm mạc xa cách, hắn ôn hòa cười yếu ớt, rốt cuộc người nào mới thật là hắn?

Đột nhiên nàng rùng mình một cái, nàng mới cảnh giác được mình đã lâm vào sự mê hoặc của hắn.

Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ánh trăng ngoài kia.

Màu đen tràn ngập toàn bộ bầu trời đêm, đen kịt, không một tia sáng, làm cho người ta cảm giác áp lực nặng nề. Tựa hồ như là điềm báo sắp xảy ra bão táp! Mà bây giờ Yến kinh cũng bị vây trong trạng thái như vậy.

Sở Diễm dã tâm rất rõ ràng, xem ra nội loạn ở Yến kinh sắp bắt đầu!

Mà trong những người này, trừ bỏ Sở Hiên ra, nàng vẫn không hiểu được Sở Minh An.

Hắn là người rất bí ẩn.

Hắn họ Sở, nhưng chuyện gì hắn làm cũng chỉ là muốn phá hư giang sơn của Sở thị.

Còn Sở Diễm tranh đấu cùng Sở Thụy Phong, trong đó chắc chắn là có hắn nhúng tay vào. Hơn nữa hắn có mối liên hệ với Hạo quốc mà ai cũng không thể biết được, nàng biết được là do mộng ảo khởi la hương của Hạo quốc kia.

Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, gian tế.

Vương Tuyết Nhi cũng là gian tế, như vậy nàng ta có phải là gian tế của Hạo quốc hay không?

Như vậy hai người bọn họ có phải là có liên quan đến nhau hay không?

Nếu là như vậy, nàng sẽ bắt bọn họ trả giá như thế nào đây?

Vú Vương chết, nàng chưa bao giờ quên, Vương Tuyết Nhi, nàng cũng không quên!

Nhưng trải qua việc ám sát lần trước, nàng biết bên người Vương Tuyết Nhi có rất nhiều cao thủ, cho nên nàng vẫn chưa vội động thủ. Bây giờ, nàng lại nghĩ tới một biện pháp khác.

Nếu như bọn họ có liên quan đến nhau, như vậy mục đích của bọn họ là phá hư giang sơn xã tắc của Sở quốc, làm suy yếu thực lực của Sở quốc.

Như vậy nếu bọn họ muốn Yến kinh loạn, thì tức là trong lòng bọn họ có bí mật không cho ai biết.

Nàng càng muốn bảo vệ Yến kinh, phá hư kế hoạch của bọn họ, sau đó lại giành cơ hội từ trong đó.

Lúc này trong mắt Vân Mộng Vũ hàn quang lóe lên liên tục. Tay nàng đập nhẹ vào trên bệ cửa, nghĩ đến thời gian bọn họ bắt đầu hành động.

Quỳnh Hoa yến một tháng nữa sẽ bắt đầu, đến lúc đó các nhân vật thất yếu đều tập trung về Sở quốc.

Hứa vương bây giờ cũng đã lên đường, nửa tháng sau cũng sẽ tới Yến kinh. Như vậy nếu muốn động thủ, nhất định là sẽ động thủ trong vòng nửa tháng này, nếu không Hứa vương vừa đến, tình thế chắc chắn sẽ có sự biến hóa lớn, đến lúc đó Sở Diễm tuyệt đối chiếm không được ý đồ của hắn.

Nếu nàng muốn giành cơ hội, như vậy trước đó nàng nên tìm người để hợp tác, như vậy sẽ có sự bảo đảm.

Nghĩ đến hợp tác, như vậy cứ chọn Sở Thụy Phong thì tốt hơn. Nàng sẽ tìm lúc thích hợp để cùng Sở Thụy Phong bàn bạc một chút.

Đột nhiên cảm thấy có người, nàng xoay người, nhìn thấy ám vệ nàng phái giám thị Vân Mộ đang quỳ trên mặt đất chờ lệnh của nàng.

Nàng bình thản đi đến trước bàn ngồi xuống, mở miệng nói: “Nói đi."

Ám vệ đang quỳ cũng không ngẩng đầu, nghe Vân Mộng Vũ nói, liền bắt đầu trả lời: “Sau khi ba người bọn họ rời khỏi phủ quận chúa, đầu tiên là tìm phòng trọ để nghỉ ngơi, nhưng đều bị cự tuyệt. Cuối cùng bọn họ không có chỗ ở, chỉ có thể đến một ngôi nhà bị bỏ hoang trong thành mà ở. Vân Dung lại lặng lẽ rời khỏi đó. Vân Dung một mình đi vào cửa sau của Diễm Vương phủ, đến bây giờ lại chưa thấy ra."

“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi." Nghe ám vệ nói, thần sắc vừa lòng trong mắt Vân Mộng Vũ chợt lóe lên, cho ám vệ lui xuống.

Vân Dung, người nên hối hận là ngươi!

Mà lúc này trong Diễm vương phủ, phòng của Sở Diễm không ngừng truyền đến từng trận thở dốc, làm cho người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập.

Trong phòng vẫn chưa đốt đèn, hơn nữa đêm nay lại không có ánh trăng, trong phòng bây giờ tối như mực, có thể nói là không thể thấy gì cả.

Trên giường đang có hai người làm việc thoải mái. Sở Diễm lúc này vẻ mặt say mê luật động trên người Vân Dung, tràn đầy hưởng thụ. Mà Vân Dung dưới thân hắn lúc này cũng mang vẻ mặt ửng hồng, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ động lòng người, làm cho Sở Diễm trên người nàng muốn ngừng mà không được.

Nhìn qua, Vân Dung tựa hồ cũng rất say mê, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện, cặp mắt kia của Vân Dung, giờ phút này lại thanh tỉnh dị thường.

Nàng hận!

Nàng rất hận!

Đều là vì sự xuất hiện của Vân Mộng Vũ, nàng mới có thể đi đến bước đường ngày hôm nay. Nàng vốn mang thân phận tôn quý, nàng vốn có thể trở thành Diễm vương phi, nàng vốn có thể là mẫu nghi thiên hạ. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể vì sự sống sót, mà lựa chọn bán thân mình.

Chỉ có thể dùng cách này mà thôi, nàng đi vào diễm Vương phủ, âu yếm người đàn ông của mình.

Lúc người nàng yêu cự tuyệt, nàng chỉ có thể cởi áo tháo thắt lưng, đem bản thân dâng hiến, như vậy hắn mới có thể giữ nàng lại.

Bi ai!

Giờ phút này nàng thật sự cảm nhận được cảm giác bi ai là như thế nào. Nàng dùng thân thể của mình, bất đắc dĩ đón nhận từng trận luật động của nam nhân trên người nàng, mà bây giờ nam nhân kia không chút nào thương tiếc đây là lần đầu nàng nếm thử tư vị này, chỉ có thể liên tục phát tiết thú tính trên người nàng.

Trong mắt nàng không có nước mắt, chỉ có hận ý.

Hận ý kia là vực sâu vô tận, cứ gặm nhấm trong lòng nàng.

Giờ phút này nàng thầm nghĩ giá như hận thù của mình là ngọn lửa để có thể hủy diệt Vân Mộng Vũ.

Cùng thời gian này, bên một cái hồ ở ngoài thành, A Mi đang đứng ở sau lưng Hàn Băng, có chút không rõ.

Nàng cảm thấy hơi thở của lâu chủ trong phòng Vũ nhi, nên lập tức chạy ra, cũng không thấy bóng dáng của lâu chủ. Vì thế nàng về Đoạt Hồn lâu, kết quả lại nghe có người nói là tối này lâu chủ hẹn nàng giờ tý ở bên hồ ngoài thành, có nhiệm vụ trọng yếu muốn giao cho nàng.

Vừa nghe xong, nàng sửng sốt, nhiệm vụ trọng yếu, bên hồ ngoài thành, giờ tý đêm nay……

Tình huống này, có chút không giống như là muốn giao nhiệm vụ trọng yếu?

Mà người truyền tin cho nàng cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng, cứ như là muốn nói nàng hãy tự cầu phúc cho mình.

Trước mặt người khác Hàn Băng luôn luôn lãnh huyết vô tình, một kiếm sắc bén mà giết, không hề có độ ấm, không hề có nhân tính, làm việc lại mang lòng dạ sắt đá.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên như vậy, mọi người đều cảm thấy khủng hoảng.

Lâu chủ có gì khó chịu sao?

Lại có hành động quái dị như thế, một ngày nào đó có đến lượt mình hay không?

Trong lúc nhất thời mọi người trong Đoạt Hồn lâu đều cảm thấy bất an……

A Mi cũng mang tâm tình không tốt đi ra hồ nước ngoài thành, ai ngờ lúc nàng tới thì đã thấy lâu chủ đang đứng đó chờ nàng.

A Mi lúc này mặc một thân áo trắng như cũ, mặt che tấm lụa trắng. Hàn Băng lại mặc một thân hắc y, mặt che khăn đen đứng đưa lưng về phía A Mi. (Sally: cặp đội này ta thấy cũng rất đẹp ak)

Hắn cứ đứng đó như vậy, không nhúc nhích, toàn thân bao phủ một mảnh thâm trầm đáng sợ, áp lực làm cho người ta không thở nổi.

A Mi đứng phía sau hắn, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Lâu chủ luôn luôn là người không hề có độ ấm, không có cảm xúc, nhưng bây giờ tại sao lại như vậy?

Cảm xúc như trầm xuống, giống như có một sự bi thương bao quanh.

Điều này sao có thể?

A Mi không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Băng.

Hắn làm sao lại có thể có cảm xúc như thế……

“Lâu chủ……." Chịu không nổi áp lực này, cũng như sự tò mò trong lòng, A Mi mở miệng kêu.

A Mi nói xong, thật lâu sau cũng không có tiếng trả lời. Lúc A Mi nghĩ hắn sẽ không trả lời, lại nghe thấy thanh âm của hắn.

“Ngươi, bây giờ rất hạnh phúc sao?"

Dứt lời, Hàn Băng đứng đưa lưng về phía A Mi cũng nhíu mày lại. A Mi nghe nói như thế thì khóe miệng của nàng có một trận co rút.

Ngươi bây giờ rất hạnh phúc sao……

Câu này hỏi…

Sao lại làm cho người ta cảm thấy quái dị như thế……

Tựa như, tựa như người yêu cũ hỏi mình bây giờ mình rất hạnh phúc có phải không……

A Mi cũng nghĩ đến sự hạnh phúc đó với Vân Mộng Vũ nhưng lại bị nàng bác bỏ.

Vì vậy vấn đề này, làm cho người ta rất khó xử.

Nhưng là cuối cùng nàng vẫn phải trả lời, thật sự là bởi vì sự uy hiếp của lâu chủ nên nàng trước nay cũng chưa từng làm trái.

Vì thế nàng cân nhắc, trả lời: “Bẩm lâu chủ, A Mi bây giờ rất tốt, rất hạnh phúc. Nhưng lâu chủ cứ yên tâm, A Mi tuyệt đối sẽ không phản bội Đoạt Hồn lâu, nên nhiệm vụ đã giao, A Mi vẫn sẽ hoàn thành đúng hạn. A Mi đối với Đoạt Hồn lâu luôn trung thành và tận tâm, tuyệt đối không dám hai lòng." Nói xong, hai gối A Mi quỳ xuống đất.

Nghe được A Mi trả lời, khóe miệng của Hàn Băng cũng cong lên.

Ý hắn không phải là hỏi như thế, nhưng nàng lại trả lời rất rõ ràng.

Thực sự là có một cảm giác không liên quan đến nhau.

Hắn thật muốn quay đầu hét lớn một tiếng: “Ta hỏi không phải ý là như vậy, ý ta là ngươi bây giờ đã có người thân, ngươi có hạnh phúc không? Nếu như ngươi hạnh phúc, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi ở lại bên cạnh ta, ngươi có thể ở lại Vân phủ, sống một cuộc sống bình thường qua ngày. Nếu không hạnh phúc, như vậy thì vẫn nên ở lại bên cạnh ta a."

Hàn Băng nhắm mắt nhẫn nhịn, cuối cùng lại thở dài một hơi, ngữ khí trầm thấp nói: “Vậy là tốt rồi, nơi này không có việc gì, ngươi có thể lui xuống."

Nghe Hàn Băng nói xong, A Mi liền lên tiếng trả lời cáo lui.

A Mi vừa đi vừa buồn bực, lâu chủ bị làm sao vậy.

Chẳng lẽ hắn gọi nàng đến đây, là muốn hỏi nàng có trung thành với hắn hay không?

Thật sự rất kỳ quái?

Lại một lần nữa, trong đầu lại nghĩ tới dung nhan của Sơ Thất ca ca.

Không biết khi Sơ Thất ca ca lớn lên sẽ như thế nào, có giống như Hàn Băng hay không. (Sally: Là một người đó tỷ)

Kỳ quái, tại sao nàng lại không tự giác đem Sơ Thất ca ca của nàng so sánh với Hàn Băng.

Nàng đem những suy nghĩ lộn xộn trong đầu vứt qua một bên, nhanh chóng đi về Đoạt Hồn lâu, nàng muốn thu dọn vài thứ, sau đó lại về phủ Quận chúa.

Cảm nhận được A Mi đã đi xa, Hàn Băng nhẹ nhàng xoay người lại, trong mắt tràn đầy sự bi thương và ảo não. Làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại có cảm giác bi thương, bất lực, đột nhiên lại sợ hãi nàng sẽ rời xa hắn.

Không phải chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi sao?

Chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn cũng sẽ hạnh phúc.

Nhưng bây giờ hắn lại sợ hãi khi mất đi nàng, sợ một ngày nào đó, trong lòng nàng hắn sẽ không có vị trí nào cả.

Nhưng, hắn biết làm thế nào đây?

Cho nàng biết hắn chính là Sơ Thất ca ca của nàng, như vậy nàng sẽ áy náy, sẽ cảm ơn hắn và ở lại bên cạnh hắn?

Nhưng vậy nàng có thoải mái không, có hạnh phúc không?

Nếu là như vậy, hắn nên làm như thế nào?

Hàn Băng cứ đứng đó như vậy, không động đậy cho đến khi trời sáng mới rời đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong một căn nhà bỏ hoang, sáng sớm lão thái thái phát hiện không thấy Vân Dung, quá sợ hãi, lập tức gọi Vân Mộ. Vân Mộ biết được, trên mặt cũng không có thần sắc sốt ruột, ngược lại là mang biểu tình không rõ.

Lão thái thái thấy Vân Mộ như vậy, lập tức sốt ruột nói: “Mộ nhi, tại sao ngươi không hề sốt ruột? Bây giờ chúng ta chỉ còn Dung nhi mà thôi a."

Nhìn mẫu thân như thế, Vân Mộ không thể không giải thích: “Mẫu thân, ngươi không nên gấp gáp, Dung nhi chỉ ra ngoài tìm nơi cho chúng ta ở, rất nhanh sẽ trở về thôi."

Nghe Vân Mộ nói xong, lão thái thái bán tín bán nghi.

Tìm nơi ở, Dung nhi có thể đi đâu để tìm được nơi ở đây.

Nhưng nghĩ lại, bất kể nàng tìm ở đâu, chỉ cần có thể tìm được nơi ở là tốt rồi. Bà cũng không muốn ở lại nơi rách nát này.

Quả nhiên, không bao lâu, Vân Dung đã trở lại.

Vân Dung vừa vào cửa, lão thái thái lập tức phát hiện có chút không giống.

Vân Dung ngày hôm qua mặc y phục màu xanh, nhìn rất thanh tú. Nhưng sáng nay trở về, lại mặc một bộ y phục màu hồng.

Y phục kia rất trong suốt, Vân Dung bây giờ lại mang một hương vị quyến rũ.

Nhìn thấy vậy, trong lòng lão thái thái nhảy dựng lên, loại quần áo này, bình thường chỉ có một số tiểu thiếp ở trong nhà quan muốn lấy lòng chủ nhân nên mới mặc như vậy, bây giờ Dung nhi lại mặc như vậy. Trong đó chắc chắn là có ẩn tình.

Vân Mộ nhìn thấy như vậy trên mặt cũng có vẻ không ngoài dự đoán, ngược lại là có chút vui sướng, trong đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng. (Sally: Có người cha như vậy cũng là mộ bi ai)

Dung nhi quả nhiên thông minh, biết lợi dụng thân thể của mình để đạt được mục đích. Vân Dung tiến vào nhà, ba người vẫn không nói chuyện, không lâu sau, Vân Mộ và lão thái thái đi theo Vân Dung.

Bên kia, trong An vương phủ.

Sở Minh An ngồi chơi cờ một mình.

Lúc hắn phiền chán, hắn thích chơi cờ một mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể bình tĩnh lại.

Gần đây mọi chuyện của Yến kinh không nằm trong sự khống chế của hắn.

Bây giờ Vân Mộ đã thất thế, ảnh hưởng kế hoạch của hắn. Mà Diễm vương lại bị lấy đi lực lượng, như vậy nếu so sánh với Sở Thụy Phong, có khả năng sẽ bị Sở Thụy Phong gạt bỏ.

Sở Thụy Phong là người tài, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn có thể làm cho Sở quốc nâng cao thêm một bậc, đây là chuyện hắn không mong muốn.

Vân Mộng Vũ!

Lại là nàng!

Lúc này hắn không thể không đưa nàng vào tầm ngắm.

Nàng quả thật là một nhân tố bất an, dễ dàng khiến cho vận mệnh của bàn cờ thay đổi.

Hắn tuyệt đối không cho phép như vậy, nhiều năm vất vả của hắn tuyệt đối không thể bị phá vỡ trên tay của một nữ nhân!

Vân Mộng Vũ, phải chết!

Ánh mắt tàn nhẫn của Sở Minh An hiện lên tia thị huyết. Tản mát ra một loại ánh sáng yêu dị.
Tác giả : Ngọc Khuyết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại