Thiên Tài Khí Phi
Chương 72: Bắt đầu trả thù
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Vân Mộng Vũ vừa thấy khuôn mặt của nữ tử áo trắng kia, trong đầu muốn nổ tung ra.
Khuôn mặt giống nàng như đúc!
Hàng mi giống nhau, đôi mắt cũng giống nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là trên khóe mắt nàng ấy có một đóa hoa mai.
Trừ đóa hoa mai rất sống động kia ra, hai người hoàn toàn giống nhau.
Các nàng có quan hệ gì?
Đáp án thực sự rất kinh ngạc!
Nhưng, đáp án này cũng làm cho nàng sợ hãi, đáp án này tàn nhẫn như thế nào đây?
Một đứa nhỏ bị bỏ quên, hai dung nhan hoàn toàn giống nhau.
Trong đó có bí mật gì, tại sao lại có ẩn tình như vậy?
Còn ý nghĩa của đóa hoa mai sống động kia là gì?
Chân tướng năm đó đã được hé mở, nhưng nàng lại không biết có nên vạch trần chân tướng kia hay không?
Nàng không muốn biết hay nàng không thể thừa nhận? Trong lòng thật sự sợ hãi, tựa như có một cỗ hận ý thật sâu muốn phát ra.
Ánh mắt Vân Mộng Vũ khó nén rung động nhìn nữ tử áo trắng đối diện, mà lúc này nữ tử áo trắng lại mang vẻ mặt thoải mái nhìn Vân Mộng Vũ.
Như vậy cũng tốt, cho Vũ nhi biết sự tồn tại của nàng.
Rốt cục nàng cũng có người thân, nàng không phải là cô nhi, nàng không phải là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ. Bởi vì nàng biết muội muội Vân Mộng Vũ sẽ không vứt bỏ nàng.
Ánh mắt của nữ tử áo trắng tuy rằng vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa một chút lo lắng.
Lúc này Vân Mộng Vũ cảm thấy nàng có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trong lúc này hai nàng chưa ai mở miệng, chỉ biết yên lặng nhìn nhau.
Trong lòng Vân Mộng Vũ cảm thấy rất phức tạp, nàng muốn mở miệng hỏi một chút, nhưng lúc nàng định mở miệng, các nàng đã đến cửa của Hộ quốc tướng quân phủ.
Vừa thấy Vân Mộng Vũ đến, vú Trịnh đang đứng đợi ở cửa lập tức đi lên, vừa tới gần, liền nói: “Tiểu thư, ngươi đã tới, mau vào với ta, hy vọng còn kịp. Mau……."
Vú Trịnh đang nói thì đột nhiên im bặt, bởi vì khi bà nhìn thấy nữ tử áo trắng bên cạnh Vân Mộng Vũ, bà nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng lại nhìn Vân Mộng Vũ quả thật rất giống nhau, bà rất sửng sốt.
Sao lại giống nhau đến như vậy, cứ như là cùng một khuôn đúc ra.
Giống như là…, các nàng là, sẽ không là……
Nếu nói không phải, mà có thể giống nhau như vậy thì ai tin.
Nhìn thấy bà sững sờ đứng đó, Vân Mộng Vũ lo lắng nói: “Mama! Chúng ta mau vào với bà ngoại đi."
Nghe Vân Mộng Vũ nói, vú Trịnh mới có phản ứng lại, nói: “Vâng, vâng, hai vị tiểu thư mau đi theo ta." Nói xong bà liền dẫn đường đi về phía phòng của lão phu nhân.
Trong lòng vú Trịnh, đã xem vị nữ tử áo trắng bên cạnh Vân Mộng Vũ là tiểu thư rồi.
Nữ tử áo trắng nghe được, vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ bước nhanh vào tướng quân phủ.
Đến ngoài phòng của lão phu nhân, Vân Mộng Vũ cảm giác được áp lực mãnh liệt từ bên trong.
Một bầu không khí im lặng đáng sợ, trong lòng nàng có cảm giác bất an.
Nàng chạy nhanh vào phòng, còn nữ tử áo trắng chỉ cuối đầu đi sau lưng vú Trịnh vào phòng, bởi vì vú Trịnh rất lo lắng cho lão phu nhân, nên cũng không để ý.
Vân Mộng Vũ vừa vào phòng, liền nhìn thấy bà ngoại đang nằm ở trên giường, bây giờ đang hôn mê. Mà biểu ca Mộc Phong cũng mang vẻ mặt ưu thương đứng ở bên cạnh.
Nàng bổ nhào đến bên giường, cầm tay của bà ngoại, giương mắt nhìn biểu ca như muốn hỏi.
“Đại phu nói, bà nội đã đến lúc đèn cạn dầu. Nhưng vẫn còn tâm nguyện trong lòng, cho nên vẫn cố gắng chống chọi đến bây giờ." Mộc Phong bi thương nói, thanh âm nghẹn ngào khó nén lại.
Vân Mộng Vũ nghe xong, trong lòng đau xót, nàng rơi lệ, nàng vừa khóc vừa nói: “Bà ngoại, Vũ nhi đến rồi đây, người mở mắt ra nhìn Vũ nhi đi. Bà ngoại, người không thể có việc gì được, người nói muốn nhìn Vũ nhi hạnh phúc a. Bà ngoại……." Vân Mộng Vũ nói xong đã khóc thành tiếng, cứ khóc bên tai của lão phu nhân.
Trong phòng nhất thời đều lâm vào một mảnh bi thương, chỉ có tiếng khóc của Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ đang khóc đột nhiên cảm giác được sự động đậy trên tay mình, nháy mắt nàng ngừng khóc, lo lắng kêu một tiếng bà ngoại, nhìn phản ứng của bà ngoại.
Nhìn thấy Trịnh lão phu nhân trên giường đang chậm rãi mở mắt, tinh thần lúc này cũng rất tốt.
Nhất thời mọi người cũng không còn cảm thấy bi thương nữa, mọi người đều biết, đây là hồi quang phản chiếu. (Lúc sắp chết người ta luôn luôn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào)
Lão phu nhân cầm tay Vân Mộng Vũ, ngữ khí hòa ái nói: “Vũ nhi, ngươi đã đến rồi."
Lão phu nhân tinh tế nhìn mặt Vân Mộng Vũ, trong mắt tràn đầy sự sủng ái. Hàng mi kia, đôi mắt kia, giống Lâm nhi của bà đến tám phần, trong lúc nhất thời bà còn tưởng Lâm nhi đang ở trước mặt bà. Nghĩ đến nữ nhi đã sớm qua đời, trong mắt lão phu nhân không khỏi ướt ác, cứ lòe lòe như vậy, nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
Bà không thể khóc, bà phải cười, bà phải cho Phong nhi và Vũ nhi của bà biết bà không sợ cái chết, cho bọn chúng đừng quá đau thương.
Chỉ tiếc là, bà không thể nhìn thấy hai đứa chúng nó được sống hạnh phúc. Nghĩ vậy, cuối cùng trong mắt lão phu nhân cũng xẹt qua một tia ảm đạm cùng ưu thương.
Mà thần sắc của bà vẫn bị Vân Mộng Vũ nhìn thấy, trong lòng Vân Mộng Vũ đau đớn mãnh liệt, cứ như từng nhát dao đâm vào lòng nàng.
Khổ sở không thể nói được, hai mắt Vân Mộng Vũ bi thương nhìn bà ngoại mà nàng luôn yêu quý.
Nhìn nàng như thế, trong lòng lão phu nhân cũng khó chịu vạn phần. Nhưng bà không có cách nào khác? Sống chết có số, sao bà có thể ngăn cản được.
Bà chèn ép bi thương trong lòng xuống, thoải mái nói: “Vũ nhi, nhìn thấy ngươi thật tốt, Vũ nhi của ta càng ngày càng đẹp. Vũ nhi tốt như vậy, tương lai nhất định có thể gặp được nam tử tốt. Vũ nhi của ta cả đời nên được người khác nâng niu trong lòng bàn tay. Vũ nhi hứa với bà ngoại, nhất định phải vui vẻ, được không?"
Nghe bà ngoại nói, Vân Mộng Vũ nói không nên lời, chỉ có thể bất lực gật gật đầu mình, nước mắt tuôn trào như mưa.
Lão phu nhân nhìn nàng như thế, trên mắt cũng đã ươn ướt, nàng cố gắng cười nói: “Vũ nhi, ngươi không cần phải như vậy, sống chết có số, bà ngoại có thể gặp ngươi lần cuối cũng đã mãn nguyện rồi. Bà ngoại cũng đã già, cũng đã đến lúc đi xuống đoàn tụ với mẫu thân của ngươi."
Lão phu nhân nói xong, nước mắt cũng đã chảy xuống.
Vân Mộng Vũ đang khóc đột nhiên nghe được hai chữ mẫu thân, đột nhiên nhớ lại nữ tử áo trắng cùng đến đây với nàng.
Nàng ngừng khóc, cười nói: “Bà ngoại, người nhất định sẽ không có việc gì. Bà ngoại, người xem, ta dẫn đến một người. Nhìn thấy nàng, bà ngoại nhất định sẽ rất vui vẻ."
Nàng nói xong, quay đầu tìm kiếm, lập tức phát hiện nữ tử áo trắng đang đứng ở sau lưng vú Trịnh. Nàng ấy cũng đang nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của nàng, trong mắt nữ tử áo trắng nữ tử hiện lên một tia kỳ dị, nàng chậm rãi bước ra. Nàng vừa đi ra, xung quanh vang lên một thanh âm hút khí.
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, lão phu nhân nghi hoặc nhìn theo Vân Mộng Vũ, lúc nhìn thấy nữ tử áo trắng kia, trong lòng bà chấn động mạnh.
“Đây, đây là……." Lão phu nhân không biết nên nói gì, hai mắt bà đẫm lệ nhìn nữ tử áo trắng kia.
Nữ tử áo trắng đến bên giường, ngồi xuống, nắm tay của lão phu nhân, cúi đầu hô một tiếng: “Bà ngoại."
Tuy rằng nữ tử áo trắng mang sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra biến hóa gì. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện tay nàng run nhè nhẹ, lạnh lùng trong trẻo trong mắt vỡ thành từng vụn nhỏ, hóa thành hơi nước.
Nghe nàng gọi tiếng bà ngoại, thanh âm của lão phu nhân cũng nghẹn ngào, bà cười nói: “Tốt, tốt, tốt."
Lão phu nhân liên tiếp cười nói ba chữ tốt. Nói xong, bà lại hỏi tiếp: “Ngươi tên là gì?"
“A Mi, ta gọi là A Mi, ‘Mày như liễu, nhẹ nhàng như mây’." A Mi tính tình trong trẻo, lạnh lùng lại rất tiết kiệm lời nói lúc này cũng rất kiên nhẫn giải thích.
“A Mi, tốt, cháu ngoại tốt của ta." Lão phu nhân nhìn trong mắt của A Mi mang khí chất lạnh lùng trong trẻo, đúng là cực kỳ giống thần thái của nữ nhi năm xưa.
Trong lòng lão phu nhân cũng có rất nhiều cảm xúc, lúc ở thời khắc cuối cùng bà lại có thêm một đứa cháu ngoại. Nhưng đứa cháu ngoại này, lại cho bà một cảm giác bi thương. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng bà lập tức có một loại cảm giác bi thương không nói nên lời.
Bây giờ bà chỉ mong sao được sống thêm một ngày nữa cũng được. Như vậy bà có thể nhìn kỹ nàng, nhẹ nhàng ôm nàng một cái.
Bất đắc dĩ, đó chỉ là mong muốn của bà.
Bà chỉ có thể tự an ủi mình, như vậy đã tốt lắm rồi, ít nhất trước khi chết, bà có thể biết được sự tồn tại của nàng, có thể nhìn thấy nàng.
Lão phu nhân nghĩ thông suốt, cảm thấy trong lòng thỏa mãn rất nhiều, bà có thể nhìn thấy một đứa cháu gái khác. Đây có lẽ cũng là ông trời thương bà.
Đột nhiên bà quay đầu ý bảo Mộc Phong lại gần, nhìn thấy lão phu nhân gọi hắn, Mộc Phong chạy nhanh đến bên giường. Hô một tiếng bà nội.
Nghe thanh âm như thế, trên mặt lão phu nhân hiện lên vẻ cô đơn thêm mấy phần, nhưng lại biến mất rất nhanh. Bà nhìn Mộc Phong, ngữ khí hòa ái nói: “Phong nhi, ngươi phải bảo vệ hai muội muội thật tốt, biết không?"
“Vâng thưa bà nội! Phong nhi sẽ bảo vệ hai muội muội thật tốt, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào làm hại đến các nàng." Mộc Phong nói.
Nghe Mộc Phong nói xong, sắc mặt của lão phu nhân bắt đầu trở nên tái nhợt.
Nhìn hai cháu gái và một tôn tử, lão phu nhân muốn đem dung mạo của chúng ghi tạc thật sâu vào trong đáy lòng. Cuối cùng khóe miệng mỉm cười chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay cũng mất đi khí lực.
Đột nhiên cảm thấy tay bà ngoại dần dần buông ra, Vân Mộng Vũ và A Mi bối rối kêu: “Bà ngoại……."
Trong phòng giờ phút này chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết, đến nửa ngày cũng không nghe được lời đáp lại.
Trong phòng tiếng khóc không ngừng vang lên, Mộc Phong cũng đau đớn quỳ gối bên giường lão phu nhân.
Trong lòng Vân Mộng Vũ bi thống vạn phần, A Mi bên cạnh cũng thất hồn lạc phách.
Trịnh lão phu nhân là vợ cả của hộ quốc tướng quân Mộc Nguyên, cũng là thê tử duy nhất. Mộc Nguyên cả đời chỉ có một nữ nhân, cả đời đều yêu lão phu nhân.
Mà lão phu nhân cũng cực kỳ yêu Mộc lão tướng quân, sau khi lão tướng quân qua đời, một mình bà chống đỡ toàn bộ hộ quốc tướng quân phủ, điều đó có thể thấy được sự quyết đoán cùng thủ đoạn phi phàm của bà.
Một thế hệ nữ tử cứ như vậy buông tay mà đi, bên trong hộ quốc tướng quân bao trùm một không khí bi thương.
Trong lúc mọi người đang lâm vào bầu không khí tịch mịch, đột nhiên có một chuyện làm bừng tỉnh mọi người trong phòng. Moi người thấy tổng quản tướng quân phủ cùng hai cái gã sai vặt đang lôi một bà vú bị cột lại tới trước mặt Mộc Phong.
“Thiếu gia, chúng tôi phát hiện bà vú phụ trách việc ăn uống cho lão phu nhân đang chuẩn bị đào tẩu."
Mộc Phong nghe tổng quản hồi báo, ánh mắt tối sầm lại, toàn thân phát ra khí thế lãnh liệt đứng lên. Vân Mộng Vũ và A Mi cũng đứng lên, hai nàng đứng sau lưng Mộc Phong.
Mộc Phong nhìn bà vú kia, ánh mắt như đao nói: “Bà nội là vì trúng độc mà qua đời, mà ngươi là người phụ trách chuyện ăn uống của bà nội ta. Ngươi mau khai thật ra cho ta?" Nói đến hai chữ qua đời, trong mắt Mộc Phong hiện lên vẻ đau xót.
Bà vú kia vừa nghe thấy thanh âm lãnh liệt của Mộc Phong, toàn thân lập tức cứng đờ, sốt ruột ngẩng đầu nói: “Không liên quan lão nô a, xin thiếu gia xem xét, không liên quan đến lão nô. Lão nô căn bản không biết vì sao như vậy." Bà vú kia vừa dập đầu trên mặt đất vừa nói.
Nhìn cảnh tượng như vậy, sắc mặt Mộc Phong không có một chút cảm dộng, ngược lại càng thêm thâm trầm.
Thanh âm hắn lại hạ thấp thêm vài độ, căm hận nói: “Không biết, không biết, ngươi nghĩ một câu không biết của ngươi là có thể cho qua chuyện này sao?"
Mộc Phong nói xong liền nhìn chằm chằm vào bà vú kia, ánh mắt như đao như kiếm. Bà vú kia bị dọa không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, căn bản không dám ngẩng đầu.
Trong lòng bà rất hối hận, làm sao có thể tin lời nói của nha đầu Tử Yên kia, nàng ta nói chỉ là thuốc làm thân thể suy yếu mà thôi. Tam tiểu thư của nàng chỉ muốn cho lão phu nhân khó chịu một chút mà thôi, để giải tỏa bực tức trong lòng.
Nhưng bây giờ ai có thể nói cho bà biết, kết quả tại sao lại như thế này, mới ăn ba ngày, lão phu nhân cứ như vậy mà chết.
Lúc ấy vừa thấy lão phu nhân miệng phun máu đen, bà sợ tới mức chạy nhanh về phòng thu thập mọi thứ chuẩn bị chạy trốn. Lúc ấy tâm tư mọi người đều đặt trên người lão phu nhân, căn bản không có ai chú ý tới bà. Nhưng lúc bà chuẩn bị ra ngoài bằng cửa sau, lại bị tổng quản cho người bắt trở về.
Vừa vào phòng, bà nhìn thấy thần sắc bi thống của mọi người trong phòng, một số người cứ khóc không ngừng, lại nhìn thấy thiếu gia đang quỳ bên giương, bà biết được chuyện này là đại sự.
Quả nhiên lão phu nhân đã qua đời, bà phải làm sao đây, không thể nghi ngờ gì nữa, bà chắc chắn sẽ phải chết.
Mặc dù biết hy vọng xa vời, bà vẫn không muốn lập tức thừa nhận hành vi phạm tội của bà, sâu trong đáy lòng bà vẫn ôm một chút may mắn.
Có lẽ bọn họ sẽ không điều tra được, có lẽ chỉ cần bà kiên trì một chút, bà có thể thoát tội, nói không chừng cũng có thể sống sót.
Bởi vậy cho dù bị ánh mắt sắc bén của thiếu gia nhìn chằm chằm, bà vẫn cắn chặt răng, không thể nói.
Mộc Phong nhìn thấy bà vú giảo hoạt như vậy, tức giận nói: “Tốt, ngươi không nói đúng không. Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. Một khi đã như vậy ta sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục. Quản gia phái người đi lục soát phòng bà ta, xem bà ta còn dám mạnh miệng nữa không?"
Quản gia đứng bên cạnh lên tiếng trả lời rồi đi xuống phái người lục soát phòng bà ta tìm chứng cớ.
Ánh mắt Mộc Phong vô tình nhìn bà vú, không để mạng sống của bà ta vào mắt.
Buồn cười, bà ta tưởng rằng bà ta chạy trốn không ai chú ý tới, ai ngờ, lúc Mộc Phong phái người đi tìm đại phu đồng thời cũng phái người đi tìm bà ta.
Bà nội trúng độc, như vậy người có liên quan đến chuyện ăn uống của bà nội đều không tránh được bị tra khảo, mà bà ta tại thời khắc mấu chốt lại muốn chạy trốn, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Như vậy chuyện này tất nhiên có liên quan đến bà ta.
Bà vú kia vừa nghe Mộc Phong nói, một chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Trong phòng bà vẫn còn một ít độc dược chưa dùng, đã đến mức này thì không còn đường chạy thoát.
Bà cứ quỳ gối nơi đó, cứ cúi đầu, bà cho rằng chuyện này không lớn lắm. Sao bà lại dễ dàng tin người như thế, nhưng bà cũng không nghĩ là nha đầu Tử Yên lại muốn độc chết lão phu nhân a.
Nhưng trên thế giới này vĩnh viễn không có thuật hồi sinh, lòng của bà bây giờ là một mảnh lạnh băng, ánh mắt tuyệt vọng, chờ đợi cái chết đến với bà.
Sau một thời gian, quản gia đã trở lại, trên tay cầm một cái khay, trên khay đặt một gói thuốc.
Tay Mộc Phong run run cầm lấy gói thuốc kia, nhẹ nhàng mở ra, đưa tới mũi ngửi, ngay sau đó sắc mặt lạnh lùng xuống ba phần.
Hắn tức giận đi lên đạp bà ta một cước, bà vú kia bị đá miệng phun máu ngã nhào trên mặt đất. Nhưng Mộc Phong cũng không ngừng lại, lúc này hắn không còn mang bộ dáng thiếu niên phong nhã thường ngày, mà mang đôi mắt màu đỏ như máu, hắn lại muốn xông lên, nhưng cánh tay lại bị một bàn tay khác bắt được.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy thần sắc bi thống Vũ nhi đang nhìn hắn lắc lắc đầu. Hắn biết bây giờ không phải là lúc giết bà ta, chuyện này một mình bà ta sẽ không dám làm, khẳng định sau lưng có người sai khiến bà ta.
Mộc Phong nhẹ nhàng nhắm mắt, buộc mình tỉnh táo lại. Khi mở mắt ra, thần sắc trên mặt cũng chưa giảm nhiều, nhưng cũng không còn mất lý trí như lúc nãy.
Hắn bình tĩnh nói: “Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi. Ngươi tốt nhất nên nói rõ, nếu không hậu quả khó lường."
Cảm thụ được khí lực xơ xác tiêu điều của Mộc Phong, bà ta ngẩng đầu giọng căm hận nói: “Thiếu gia, là tam tiểu thư của hữu tướng phủ, tam tiểu thư sai nha hoàn của nàng ta liên hệ với lão nô. Tam tiểu thư kia bởi vì ngày hôm trước ở Trân Bảo Trai bị đại tiểu thư đánh, cảm thấy phẫn hận, lại suy nghĩ độc kế như vậy để làm cho đại tiểu thư thống khổ. Nhưng lão phu nhân chết cũng là ngoài ý muốn của lão nô a, lúc Tử Yên nha đầu kia liên hệ với lão nô, nàng nói thuốc này chỉ làm lão phu nhân suy yếu vài ngày, thân thể khó chịu vài ngày mà thôi. Lão nô cũng không biết thuốc này sẽ hại chết lão phu nhân a. Thiếu gia, lão nô thật sự biết sai rồi, xin thiếu gia tha thứ cho lão nô."
Mộc Phong vẫn chưa để ý đến việc xử bà ta, mà chỉ cho người nhốt bà ta lại. Vân Mộng Vũ lúc này mang vẻ mặt tái nhợt, lại là Vân Ngọc.
Bởi vì do nàng, Vân Ngọc phái người đi ám hại bà ngoại của nàng.
Thần sắc trong mắt của Vân Mộng Vũ ảm đạm lại, như vĩnh viễn lâm vào trong vực sâu, khó có thể tự kiềm chế.
Nàng thì thào nói: “Đều tại ta, là vì ta nên nàng mới hại bà ngoại, đều tại ta."
Đột nhiên trong mắt nàng lóe ra tia thị huyết, Vân Mộng Vũ liền chạy ra khỏi phòng, Mộc Phong cũng muốn chạy theo, lại bị A Mi ngăn cản.
“Ngươi ở lại xử lý hậu sự đi, ta sẽ theo Vũ nhi. Yên tâm, sẽ không có việc gì."
Nhìn A Mi đuổi theo, Mộc Phong cũng không nghĩ nhiều, hắn có thể cảm nhận được võ công của A Mi. Mà tướng quân phủ lúc này quả thật cần phải có người ở lại chủ trì đại cục.
A Mi chạy ra tướng quân phủ, nhìn thấy Vân Mộng Vũ đang chạy về phía hữu tướng phủ. Nàng lập tức vận khinh công, bay vút tới trước mặt nàng ngăn cản nàng lại.
“A Mi, ngươi đừng cản ta. Ta muốn giết Vân Ngọc kia, tiện nhân chết tiệt kia, dám hại chết bà ngoại. Không, không đủ, giết ả cũng tuyệt đối không đủ. Ta muốn làm cho ả ta sống không bằng chết, sống không bằng chết!" Vân Mộng Vũ cực kỳ phẫn nộ cùng bi thống nói.
Nhìn thấy nàng như vậy, A Mi kiên nhẫn nói: “Vũ nhi, nếu muốn nàng sống không bằng chết, chẳng lẽ ngươi cứ mang bộ dáng này mà đi sao? Nếu ngươi lỗ mãng làm ra chuyện gì, bà ngoại làm sao có thể yên tâm mà đi. Vũ nhi, bình tĩnh lại đi." A Mi bình thường tiết kiệm lời nói lúc này lại kiên nhẫn khuyên Vân Mộng Vũ.
Nghe A Mi nói xong, tuy rằng trong lòng Vân Mộng Vũ vẫn mang hận ý ngập trời, nhưng nàng vẫn bắt mình tỉnh táo lại. Nàng không thể lỗ mãng, nếu không sẽ chỉ làm mình tổn thương mà thôi.
Nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ nên trả thù như thế nào mới có thể đủ làm cho ác nhân kia sống không bằng chết, bị nhận báo ứng.
Nàng bình tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ một lúc, sau đó cùng A Mi đến nhà lao của Thiên Binh các. Trong nhà lao có ba Hắc y nhân còn sống lúc nãy muốn ám sát nàng. Nàng đi vào nhà lao vẫn chưa để ý tới Hắc y nhân này, mà là gọi Đao Ngôn, Kiếm Ngữ.
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ áy náy đến gần nàng, hôm nay bọn họ không bảo vệ tốt tiểu thư, thiếu chút nữa làm cho tiểu thư xảy ra chuyện. Nếu tiểu thư thật sự xảy ra chuyện, bọn họ chết cũng rất khó coi. Sau này nhất định phải cẩn thận hơn.
Lúc này trong lòng Vân Mộng Vũ luôn nghĩ đến nên làm như thế nào cho Vân Ngọc sống không bằng chết, cho nên cũng chưa để ý đến biến hóa của bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ, nàng lập tức lạnh giọng phân phó: “Các ngươi bắt Vân Ngọc đến đây cho ta, nhớ kỹ không được kinh động đến người khác."
Nghe được mệnh lệnh trong lòng Đao Ngôn, Kiếm Ngữ đầy nghi hoặc, có chuyện gì vậy, nhưng bọn họ cũng không hỏi, mà tuân mệnh chấp hành nhiệm vụ.
Vì Đao Ngôn, Kiếm Ngữ vẫn ở trong nhà lao, cho nên cũng không biết tướng quân phủ đã có chuyện phát sinh. Còn A Mi vừa ra khỏi tướng quân phủ lại bịt kín lụa trắng, cho nên Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng không biết quan hệ của các nàng.
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ đi rồi, Vân Mộng Vũ một thân lạnh lùng đứng trong phòng. A Mi cũng đang phẫn nộ đứng bên cạnh.
Trong hữu tướng phủ, lúc này ba mẹ con Lí Như đang ở trong phòng Lí Như đắc ý, vui vẻ chúc mừng.
“Mẫu thân, tiện nhân Vân Mộng Vũ kia thật sự sẽ chết sao?" Vân Ngọc lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, phụ thân ta đích thân phái ám vệ của hắn, làm sao có thể không thành công? Vân Mộng Vũ kia chỉ có cái miệng hơi lợi hại một chút, nhưng cũng là một nữ tử tay trói gà không chặt mà thôi. Ám vệ của phụ thân ta đều là cao thủ hàng đầu, đối phó với Vân Mộng Vũ đó là chuyện dễ như trở bàn tay."
Lí Như đối với phụ thân của mình cực kỳ tin tưởng, năm đó chuyện của Mộc Lâm ông cũng giúp nàng trừ bỏ đến thần không biết quỷ không hay. Cho nên bây giờ đối phó với Vân Mộng Vũ chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi.
Vân Ngọc nghe mẫu thân trả lời, tảng đá trong lòng mới rơi xuống.
Vân Dung bên cạnh cũng không nghi ngờ gì, tuy rằng nàng rất kiêng kị Vân Mộng Vũ, nhưng đối đầu với vũ lực như vậy, cho dù có tài hoa hay mưu kế gì thì cũng không làm gì được.
Lúc này trong lòng Vân Dung mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ta rốt cục cũng chết, không còn sự uy hiếp của nàng ta nữa, về sau đường đi của nàng sẽ bằng phẳng rất nhiều.
Trong lòng ba mẹ con bây giờ rất vui mừng, nghĩ đã trừ bỏ được một đại địch.
Nhưng thời gian trôi qua cũng đã lâu, các nàng cảm thấy không ổn.
“Mẫu thân……" Vân Dung bất an kêu một tiếng.
Lí Như cũng rất khẩn trương, mồ hôi đều toát ra lòng bàn tay. Lẽ ra ám vệ hẳn là đã trở về phục mệnh mới đúng a, nhưng vì sao đã trễ thế này rồi mà vẫn không có tin tức.
Thật sự là kỳ quái, rất kỳ quái.
Trong lòng Lí Như rất bất an, nhưng không biết làm gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Vân Dung cũng cảm thấy bất an, nhưng bây giờ trời đã sắp tối, Vân Mộng Vũ cũng chưa trở về.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trong phòng vốn sung sướng không khí nhất thời có chút ngưng trệ, Vân Ngọc không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm giác thần sắc của đại tỷ tỷ cùng mẫu thân có chút khác thường, khẽ hỏi: “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?"
Lí Như nhìn Vân Ngọc, chỉ há mồm, không biết nên trả lời như thế nào.
“Không có gì, chỉ là suy nghĩ Vân Mộng Vũ đã chết như vậy, nên giải thích với phụ thân như thế nào mà thôi." Nhìn mẫu thân đang khó xử, Vân Dung giúp nàng giải thích.
“Có gì phải giải thích chứ, phế vật kia đã chết. Nàng cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, sao phụ thân lại để ý đến sống chết của nàng được."
Nghe Vân Ngọc nói xong, Vân Dung nhíu nhíu mày, đối với lời nói của Vân Ngọc có chút bất mãn.
Muội muội này đôi khi nói chuyện thật đúng là không dùng đầu óc. Đại tiểu thư của tướng phủ đột nhiên mất tích, phụ thân vô luận như thế nào cũng phải tìm ra, thái hậu cùng hộ quốc tướng quân phủ kia cũng đâu phải là người dễ nói chuyện. Đến lúc đó không thể đưa ra lý do, lại mang phiền toái lớn.
Vân Dung bây giờ cũng không muốn nhiều lời với muội muội, nàng cười có chút xa cách nhìn Vân Ngọc nói: “Tốt lắm, muội muội, nếu sự tình đã được giải quyết, vậy trước hết ngươi về phòng đi. Ta cùng mẫu thân còn muốn nghĩ cách để nói với phụ thân."
Nghe Vân Dung nói xong, Vân Ngọc muốn nói thêm hai câu nữa, nhưng nghĩ lại thôi, quên đi, nếu các nàng thích, cứ để các nàng suy nghĩ đi. Dù sao nàng cảm thấy chuyện đó cũng không quan trọng, chỉ là một tiểu tiện nhân đã chết mà thôi.
Nghĩ đến tiện nhân Vân Mộng Vũ đã chết, trong lòng thật sự rất vui mừng.
Thật tốt quá, nàng về sau sẽ là đích nữ tôn quý của hữu tướng trong phủ.
Nhìn Vân Ngọc vui vẻ đi rồi, trong mắt Vân Dung tràn đầy bất mãn. Nhưng nàng cũng không biết muội muội của nàng chuẩn bị gặp tai họa rất lớn.
Vân Dung nhìn mẫu thân, có chút lo lắng nói: “Mẫu thân, làm sao bây giờ, có xảy ra chuyện gì hay không?"
Lí Như cũng có chút hoảng loạn, nhưng bà vẫn là tin tưởng phụ thân, lại quyết định chờ thêm một chút nữa, hiện tại trời cũng đã tối, đợi đến ngày mai bà sẽ qua phủ của phụ thân xem sao.
Nàng nhìn Vân Dung nói: “Dung nhi, không cần để ý, nhất định sẽ thuận lợi. Ngươi cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi."
Nghe mẫu thân nói xong, tuy rằng trong lòng Vân Dung vẫn bất an, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, sau đó cũng trở về phòng.
Mà sau khi Vân Ngọc trở về phòng, bởi vì tâm tình tốt, nên cho hạ nhân lui ra, chỉ còn lại một mình ở trong phòng.
Thật tốt quá, Vân Mộng Vũ đã chết, tiện nhân kia rốt cục đã chết, không thể ngăn cản đường đi của nàng nữa.
Nàng sẽ trở thành hữu tướng phủ đích nữ, thân thế của nàng sẽ tôn quý vô cùng.
Nếu trở thành đích nữ hữu tướng phủ, như vậy, nàng có phải là có cơ hội gả cho Hiên vương không. Nghĩ đến khuôn mặt đẹp như tiên cùng với khí chất tự nhiên của Hiên vương, Vân Ngọc liền đỏ bừng hai má.
Vân Ngọc đang đắm chìm trong mộng đẹp của mình, lại không biết ác mộng của nàng sắp bắt đầu.
Đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua, cửa sổ bị mở toang, trong lòng Vân Ngọc có chút sợ hãi. Nàng không dám đi qua nhìn, vừa muốn gọi hạ nhân lại cảm thấy gáy tê rần, trước mắt chợt tối đen, người đã bất tỉnh nhân sự.
Đao Ngôn ôm lấy thân thể ngã xuống của Vân Ngọc, trao đổi ánh mắt với Kiếm Ngữ, hai người lặng lẽ nhảy ra cửa sổ, lợi dụng bóng đêm mà rời khỏi hữu tướng phủ.
Đến ngoài phủ, bọn họ thi triển khinh công, bay vút lên di chuyển trên nóc nhà, chỉ chốc lát đã đến nhà lao của Thiên Binh Các.
Bọn họ mang Vân Ngọc đến trước mặt Vân Mộng Vũ, lúc này Vân Mộng Vũ vẫn còn duy trì tư thế đứng như cũ, hàn băng tỏa ra quanh người vẫn chưa hề giảm.
Nghe Đao, Ngôn Kiếm Ngữ bẩm báo, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Vân Ngọc bị Đao Ngôn vứt dưới đất, ánh mắt sắc lạnh như dao.
A Mi đứng bên cạnh Vân Mộng Vũ cũng đang gắt gao nhìn Vân Ngọc, chỉ hận lúc này không thể dùng một kiếm đâm chết nàng ta. Nhưng khi nàng quay đầu nhìn Vân Mộng Vũ, nàng lại vội đè nén sát khí trong lòng, im lặng đứng bên cạnh Vân Mộng Vũ.
Nàng tin tưởng Vũ nhi, tin tưởng nàng có thể cho Vân Ngọc nhận lấy sự trừng phạt mà cả đời này Vân Ngọc sẽ mãi không bao giờ quên.
Lúc này Vân Mộng Vũ chậm rãi đi đến bên người Vân Ngọc, ngồi xổm xuống, một tay nâng khuôn mặt của Vân Ngọc lên, sau đó nàng khẽ nói: “Xinh đẹp, quả nhiên là khuôn mặt xinh đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp lại rất phù hợp với thân mình băng thanh ngọc khiết này, không biết có bao nhiêu quý công tử của Yến kinh điên đảo tâm hồn vì nàng ta? Nếu như sự trong sạch kia không còn, như vậy thì còn ai thèm dòm ngó đến nàng ta không? Nàng ta có thể sống ngẩng cao đầu được không?"
Nói xong, nàng buông mạnh khuôn mặt của Vân Ngọc ra, đứng lên, nhìn bên ngoài phân phó: “Đem nữ nhân này giam giữ chung một phòng với tên ăn mày kia cho ta, nhớ rõ trước khi đem đi nhốt, phải làm cho nữ nhân này tỉnh lại."
Nàng vừa nói xong, lập tức liền có hai thị vệ đi lên bắt lấy Vân Ngọc kéo đi xuống, thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt A Mi có chút đăm chiêu.
Nàng vẫn rất lo lắng Vũ nhi sẽ nương tay, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy, nàng thực chờ mong hành động kế tiếp của Vũ nhi.
Hai thị vệ kia sau khi làm Vân Ngọc tỉnh lại thì đem nàng ta quăng vào một phòng, trong phòng lúc này có một nam tử áo quần rách rưới.
Lúc này sắc mặt của nam tử có mảng ửng hồng, ánh mắt mê ly, toàn thân nóng bỏng. Hắn không ngừng quay cuồng trên mặt đất, cổ họng khô nóng.
Nam tử này tên là Tam Cẩu, hắn là tên ăn mày, thường ăn xin ở đầu đường lúc trời gần tối.
Không biết hôm nay là có chuyện gì, lại có hai gã sai vặt đến nói có việc cho hắn làm.
Hắn vốn là tên ăn mày nên cũng không sợ người khác có mưu đồ gì cả, liền vui vẻ đồng ý đi theo. Kết quả hắn bị đưa đến nhà lao này, sau đó lại có người đến nói là cho hắn cơ hội để sinh con.
Hắn nghe xong lại rất vui vẻ, không ngờ hắn lại có được phúc khí này. Không những được tiêu dao thoải mái, còn có thể có con nữa, đây thật đúng là chuyện tốt trời cho a.
Vì vậy hắn không cần phải suy nghĩ liền vội vàng đồng ý, vừa ăn uống lại vừa ngồi đợi mỹ nhân đến. Hắn vui vẻ đợi nữ nhân kia đến để sinh con cho hắn, trong lòng không ngừng tưởng tượng ra đó là một nhan sắc xinh đẹp và một thân thể hoàn mỹ.
Trời vừa nhá nhem tối, có một người đến mang một chén thuốc cho hắn, nói là thuốc làm cho bọn họ càng thêm vui vẻ. Nghe xong hắn lại vui vẻ uống. Không lâu sau đó thuốc đã phát tác, toàn thân hắn nóng bỏng, sâu trong đáy lòng có một loại khát vọng khó nhịn được.
Loại cảm giác này rất khó chịu khiến cho hắn muốn nổi điên, nhưng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nằm ở dưới đất lạnh lẽo nhằm giảm bớt sự nóng bức khó chịu trên thân thể.
Ai ngờ lúc hắn khó khăn nhất, nữ nhân sinh con cho hắn đã đến.
Hắn lập tức đi tới.
Thấy rõ dung nhan của nàng, hắn ngây người, kinh diễm đến mức nước miếng đã chảy xuống.
Trời ạ, cả đời hắn chưa bao giờ gặp được mĩ nhân như vậy, cái mũi kia, ánh mắt kia, hắn quả thực không biết nên nói như thế nào. Trong lúc nhất thời, hắn lại ngây người đứng nhìn ở nơi đó.
Vân Ngọc chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm giác được sự đau đớn trên cổ, mắt còn chưa mở ra được nàng nhanh chóng đưa tay lên cổ xoa. Nhưng chưa chạm được đến cổ, tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy.
Bàn tay mềm đột nhiên bị nắm lại, Vân Ngọc kinh hãi, mở to mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt dơ bẩn xấu xí. Nàng sợ tới mức kêu to, nhưng vừa mới mở miệng kêu một tiếng, miệng liền bị người khác hôn lên, cảm giác được hương vị ghê tởm kia, nàng lập tức muốn nôn ra ngoài.
Nàng bắt đầu ra sức giãy dụa, nhưng dựa vào sức lực nhỏ bé của nữ nhi làm sao có thể là đối thủ của nam nhân được?
Ngược lại nàng càng giãy dụa, nam tử đang ở trên người nàng càng hưng phấn. Lúc này Tam Cẩu đang ngồi trên người mỹ nhân, hồn xác của hắn đều đã bay mất, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy a. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có khuôn mặt đẹp như tiên của mỹ nhân mà thôi, trên tay lại chạm vào tơ lụa thượng đẳng, mềm mại nhẹ nhàng. Mà Vân Ngọc càng giãy dụa lại càng mang đến nhiều khoái cảm cho hắn.
Vì thế Vân Ngọc càng giãy dụa, hắn lại càng ra sức.
Vân Ngọc giãy dụa không hề có tác dụng, dần dần khí lực của Vân Ngọc cũng yếu đi, nhưng hận ý trong mắt nàng càng ngày càng mãnh liệt.
Là ai? Rốt cuộc là ai?
Lại ra tay với nàng như vậy, nếu nàng biết là ai, nàng nhất định sẽ làm hắn không chết được tử tế.
Trong lúc nàng không ngừng mắng người đã ra tay sau lưng, dưới thân truyền đến một cảm giác xé rách mãnh liệt, đau đến nỗi nàng thiếu chút nữa không thở được.
Đau đớn, ngoài đau đớn vẫn là đau đớn, đau đến nỗi nàng chảy mồ hôi lạnh.
Còn nam tử trên người nàng ta lúc nài lại sảng khoái vô cùng, cảm giác này làm cho hắn sung sướng đến phát điên. Cảm giác đó làm cho hắn như được lên thiên đường.
Vì thế hắn cũng không biết chính mình đang làm cái gì, chỉ biết dựa theo bản năng của mình, điên cuồng không ngừng chạm vào thân thể của Vân Ngọc.
Mà thanh âm của Vân Ngọc từ sợ hãi kêu la đến bất lực, rên rỉ, sau lại chậm rãi đón nhận.
Thanh âm của nàng từ thống khổ đến hưởng thụ, những người đứng ở ngoài đều mang vẻ mặt khinh bỉ. (Sally: Beta đến đoạn này ta thấy con Vân Ngọc này đúng là hết nói, ko biết dùng từ gì để tả, hơn cả kỹ nữ)
Mà Vân Mộng Vũ vẫn đứng trong phòng nghe âm thanh phản ứng của Vân Ngọc từ xa truyền lại. Vẻ lạnh lùng trên mặt một chút cũng chưa giảm, ngược lại càng ngày càng đậm.
Vân Ngọc, quả nhiên cũng hạ lưu giống mẹ của ngươi, ngay cả kỹ nữ của kỹ viện cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Xem ra sự trừng phạt này cũng vẫn chưa đủ.
Hơn nữa, ngược lại còn làm cho Vân Ngọc được hưởng thụ.
Bất quá cũng không sao cả, phía sau còn rất nhiều điều chờ đợi Vân Ngọc.
Lần này nàng phải giẫm lên nàng ta, phải đẩy nàng ta vào vực sâu vĩnh viễn.
Đứng bên cạnh Vân Mộng Vũ trong mắt A Mi cũng mang vẻ chán ghét và hận ý tích tụ càng nhiều, trực giác trong lòng cho biết cả nhà nàng ta đều là loại người ghê tởm.
Mà Lí Như lúc này đang ở hữu tướng phủ cũng không biết gì, bây giờ nàng ta đang ở trong mộng.
“Mộc Lâm, ngươi không phải phong hoa tuyệt đại sao? Ngươi không phải cao quý vô cùng sao? Nhưng hiện tại thì thế nào? Lúc ngươi sắp sinh, trượng phu của ngươi lại cũng không chịu trở về liếc mắt một cái." Ở trong phòng Mộc Lâm, Lí Như đắc ý nói với Mộc Lâm đang nằm trên giường chuẩn bị đến lúc sanh.
Nghe xong lời nàng nói, Mộc Lâm cũng không tức giận, chỉ là hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Thế thì sao chứ? Vân Mộ bất quá chỉ là một con chó vong ơn bội nghĩa mà thôi, mà ngươi lại chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé ỷ được Vân Mộ yêu thương mà dám lên mặt với ta sao."
Tuy rằng ngoài miệng Mộc Lâm nói không để ý, nhưng trong lòng vẫn đau đớn, trong mắt cũng hiện lên một chút ảm đạm. Nhưng ngay lúc nàng đang có cảm xúc này, đứa nhỏ trong bụng nhẹ nhàng đá nàng một cái, nàng lập tức vui vẻ cúi đầu nhìn, tay cũng đang xoa bụng, cực kỳ mềm nhẹ, từng chút từng chút, trong lòng dâng lên từng trận thỏa mãn.
Cho dù như thế, nàng cũng còn có đứa nhỏ, đứa nhỏ là tất cả của nàng. Vân Mộ kia, nàng cũng sẽ không buông tha hắn dễ dàng như vậy.
Nàng nhất định phải cho hắn biết Mộc Lâm nàng không phải là thứ để hắn muốn dùng thì dùng, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ.
Mộc lâm nàng hận nhất là bị lừa gạt, mà Vân Mộ lại lừa gạt nàng, như vậy hắn phải dùng sự trân quý của hắn, cả quyền lực và địa vị của hắn để đền bù lại cho nàng.
Từ sau khi biết bộ mặt thật của hắn và cùng hắn gây gổ, nàng liền bắt tay vào tìm kiếm chứng cớ phạm tội của hắn. Hiện tại đã có kết quả, Thủy Nhi đã tìm ra chứng cớ.
Rất nhanh, rất nhanh thôi, nàng sẽ cho người trong thiên hạ biết được bộ mặt thật của Vân Mộ.
Nghĩ vậy, khóe miệng của nàng không khỏi hiện lên một nụ cười thoải mái.
Đứa nhỏ của nàng về sau không có phụ thân, nhưng không có vấn đề gì, đứa nhỏ của nàng cũng sẽ rất hạnh phúc, nàng muốn cho đứa nhỏ của nàng là đứa nhỏ hạnh phúc nhất thiên hạ.
Nàng sẽ cho đứa nhỏ của nàng toàn bộ sự yêu thương, đem tất cả những gì nàng có đều mang lại cho nó.
Lí Như đứng bên cạnh nhìn thấy Mộc Lâm không hề tức giận, lại còn mỉm cười, tuy rằng chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, nhưng cũng đủ làm cho nàng phẫn nộ.
“Mộc Lâm, ngươi quá tự tin rồi. Hừ, nữ tử xuất sắc nhất Yến kinh là đây sao, cuối cùng lại là một oán phụ mà thôi. Nghe nói ca ca ngươi hiện tại đang ở bên ngoài xuất chinh, hơn nữa nghe nói lần này chiến dịch rất khó đánh, ca ca ngươi chắc là không trở về được đâu. Nếu ngươi không có ngọn núi là hộ quốc tướng quân phủ này để dựa vào, ta xem ngươi sẽ sống thế nào a?"
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, Lí Như ngươi vũ nhục ta thì có thể, nhưng ngươi không được nói người nhà của ta, nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả." Trong lòng Mộc Lâm coi trọng nhất đó là người nhà, không chấp nhận được người khác lăng mạ. Nên ngữ khí của nàng nghiêm khắc nói, hơn nữa ánh mắt lại sắc bén liếc mắt nhìn Lí Như một cái.
Lí Như bị ánh mắt sắc bén của Mộc Lâm liếc qua, trong lòng không ngừng run lên, chỉ sững sờ đứng nơi đó. Đợi phục hồi tinh thần lại, trong lòng giận dữ.
Nhưng sau đó khóe miệng liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Hừ, Mộc Lâm, vốn tưởng rằng nàng không có nhược điểm, nhưng hiện tại mới phát hiện nguyên lai nàng ta cũng có nhược điểm, mà nhược điểm chính là người nhà của nàng ta, như vậy lại càng dễ ra tay.
Lí Như đứng bên cạnh Mộc Lâm khơi chuyện nói: “Không thể nói? Ta càng muốn nói. Lần này mạng của ca ca ngươi khó mà bảo toàn không chừng là có đi mà không có về. Còn mẹ của ngươi, lại xui xẻo như vậy, phu quân bà đã chết, bà sẽ sống tốt được sao. Thật là, ngươi nói xem hộ quốc tướng quân phủ của ngươi sẽ hỗn loạn như thế nào đây?"
Mộc Lâm biết nàng không thể tức giận, không thể tức giận, nhưng trong lòng nàng vẫn rất phẫn nộ. Nàng ta lại dám xúc phạm đến mẹ của nàng, Mộc Lâm tức giận đến nỗi toàn thân đều run rẩy.
Ai ngờ cảm xúc quá kịch liệt, dẫn đến động thai, nhất thời nàng thấy đau đớn vô cùng.
Không tốt, nàng biết nàng sắp sinh, nhưng hiện tại Lí Như đang ở đây, tình thế này lại càng làm cho nàng lo lắng nhiều hơn.
Nàng nhíu mày lại, răng cắn vào môi dưới để giảm bớt sự đau đớn.
Lí Như đang ở bên cạnh nhìn nàng lập tức cũng phát hiện ra tình huống này, nàng ta lập tức cho bà mụ chuẩn bị đỡ đẻ
Lí Như không phải có lòng tốt, mà là nàng thích nhìn thấy cảnh tượng giãy dụa với cái chết của nữ tử nổi danh ở Yến kinh này, còn có biểu tình bất lực phẫn hận của nàng ta nữa.
Bà mụ nhận được mệnh lệnh lập tức đi vào giúp Mộc Lâm đỡ đẻ, Mộc Lâm nhìn thấy tình huống này, trong lòng kinh sợ.
Lí Như làm sao có thể tốt bụng như thế, chẳng lẽ nàng ta sẽ làm gì với đứa nhỏ của nàng.
Trong mắt nàng hiện lên sự bất lực và bối rối, nhưng cho dù nàng bất lực hay bối rối như thế nào, cũng sẽ không có người đến cứu nàng, cứu đứa nhỏ của nàng. Hơn nữa cơn đau lại không ngừng truyền đến, nàng biết hiện tại nếu không sinh, đối với đứa nhỏ của nàng cũng không tốt.
Cố nén đau đớn, Mộc Lâm phối hợp theo sự chỉ dẫn của bà mụ.
Rất nhanh đứa nhỏ đã được sinh ra.
Hai tiếng khóc oa oa to rõ, một đôi song sinh ra đời.
Nhìn đôi song sinh rất xinh đẹp và khỏe mạnh này, trong lòng Mộc Lâm tràn đầy thỏa mãn và kiêu ngạo. Nhưng nàng lại lâm vào sự bất an và bối rối, nàng có sắp xếp người của mình vào tướng phủ, nhưng hiện tại vẫn không nhìn thấy nửa bóng người, xem ra bọn họ đều đã bị Lí Như nắm đuôi.
Như vậy đứa nhỏ của nàng sẽ ra sao?
Nàng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không thể làm hại đến đứa nhỏ của nàng.
Nhưng Lí Như sẽ buông tha cho đứa nhỏ của nàng sao?
Nàng giương mắt nhìn về phía Lí Như, lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ghen tị và hưng phấn của Lí Như. Thấy như vậy, trong lòng Mộc Lâm đau đớn khôn cùng.
Ngay sau đó Lí Như liền mở miệng, nhưng lời nói đó lại làm cho Mộc Lâm hồn phi phách tán.
“Thật sự là một đôi song sinh dễ thương. Nếu trưởng thành, sẽ là hai tỷ muội nổi tiếng nhất của Yến kinh. Nhưng nữ nhi của ngươi xuất sắc như vậy, vậy thì đứa nhỏ trong tương lai của ta nên làm sao đây? Nếu không thì như vậy đi, ta cũng không phải là người độc ác như vậy. Hai đứa nhỏ này ta sẽ lưu lại một đứa để nuôi dưỡng. Tuy rằng lão gia hiện tại không gặp ngươi, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ đầu tiên của hắn, cho nên lưu lại một đứa cho lão gia. Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ chiếu cố hài tử của ngươi thật tốt, nhất định phải làm cho nàng sống không bằng chết, mang tiếng xấu cả đời."
Nghe nói như thế, Mộc Lâm sợ hãi không thôi, sau đó lời nói của Lí Như lại làm cho nàng thống khổ.
“Về phần đứa kia? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết nó, ta còn muốn nó sống thật lâu. Người đâu lấy châm đến đây."
Mộc Lâm nghe thấy lệnh người lấy châm đến, sự lo lắng trong mắt hiện lên rõ ràng, nhưng thân thể của nàng lúc này cực kỳ suy yếu, căn bản không thể nhúc nhích. Chỉ có thể mang hận ý nhìn Lí Như.
Chỉ chốc lát châm đã được đưa đến, Lí Như cầm châm nhỏ kia, khóe miệng mang theo nụ cười sung sướng, nhìn chằm chằm kia đứa nhỏ kia. Lại khó xử nói: “Đứa nào thì tốt đây? Thật sự là khó xử, quên đi, cứ chọn đại đi, đứa nhỏ được sinh ra đầu tiên đâu?"
Nói xong, nàng bắt vú Lí chỉ đứa nhỏ, không cho nàng lộn xộn, mà đứa nhỏ lúc này hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần, vẫn mờ mịt nhìn thế giới này mà cười tủm tỉm.
Nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp lại rất biết nghe lời, trong lòng Lí Như rất ghen tị, nàng ta chồm về phía đứa trẻ đó, ngón tay thuần thục như đang thêu hoa, khắc ở khóe mắt của nó một đóa hoa mai thật sống động. (Sally: Con mẹ này đứa bé mới sinh cũng không tha)
Đứa nhỏ đau xót, liền oa oa khóc lớn lên.
Nhìn thấy hành động của Lí Như, nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, Mộc Lâm đau lòng sắp chết đi, nàng dùng hết sức lực muốn đi cứu đứa nhỏ, nhưng nàng lại té xuống giường, nàng bất lực kêu to: “Xin ngươi, cầu xin ngươi, đừng làm hại đến đứa nhỏ, trả đứa nhỏ lại cho ta."
Lúc này, kiêu ngạo, tôn nghiêm cũng không quan trọng, nàng chỉ cần đứa nhỏ của nàng bình an. Nhìn thấy Mộc Lâm cầu xin nàng, nàng vui vẻ cười, trong lòng vui sướng đến cực điểm, chiếm được thỏa mãn trong lòng…
Nàng hạ thấp người, cúi đầu xuống, nhìn Mộc Lâm từ trên cao, ngữ khí châm chọc nói: “Buông tha chúng nó, ta vì sao lại phải tha cho chúng. Có trách thì trách tại sao chúng nó lại là con của ngươi nên chúng nó sẽ không có kết cục tốt. Thế nào, có phải đau lòng rồi hay không?
Còn chưa hết đâu? Ta muốn đem đại nữ nhi của ngươi mang đến cho kỹ viện, làm cho đóa hoa mai thanh lệ này phong trần nơi đó. Ta muốn cho tiểu nữ nhi của ngươi nhận hết mọi sự tra tấn mà lớn lên. Ta muốn làm cho chúng nó cả đời vĩnh viễn không gặp được nhau."
Nghe xong, Mộc Lâm tức đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi.
“Lí Như, con người lòng dạ rắn rết này, ngươi sẽ không có kết cục tốt. Nếu như ngươi thật sự làm vậy, ta thành quỷ cũng không sẽ bỏ qua cho ngươi. Ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt, hài tử của ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt." Hai mắt Mộc Lâm nhiễm đầy máu, thanh âm bi thương thê lương mà nói.
Nghe xong lời nói của nàng, Lí Như cười càng to hơn. Quỷ thần báo ứng nàng cũng không tin.
Nếu không phải vì cho lão gia và hộ quốc tướng quân phủ một công đạo, thì nàng sẽ cho hai tỷ muội chúng cùng vào kỹ viện.
Lí Như mang hai hài tử đi ra ngoài, để lại Mộc Lâm vẫn còn té trên mặt đất.
Nước mắt Mộc Lâm chậm rãi chảy xuống, nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng còn biết làm sao đây? Cuối cùng nàng cứ nằm ở trên đất lạnh băng, dần dần mất đi hơi thở.
Tỉnh mộng Lí Như ngồi bật dậy, phát hiện cả người mình ra rất nhiều mồ hôi. Ngực nàng phập phồng kinh ngạc, không thể bình phục lại được.
Làm sao có thể đột nhiên mơ thấy chuyện của năm đó, đã qua từ rất lâu rồi mà.
Hơn nữa tối nay lại cảm nhận được rõ ràng hơn, nhất là lời thề của Mộc Lâm trước lúc chết, làm cho tim nàng đập thật nhanh.
Sẽ không, tuyệt đối không có việc gì. Nàng ta chết đã lâu rồi, còn có thể làm gì được nữa chứ.
Hơn nữa bây giờ Vân Mộng Vũ có thể cũng đã chết, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng.
Hiện tại thì cũng không ngủ được nữa, nàng đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn thấy trời cũng đã gần sáng, cũng nên chuẩn bị, chút nữa sẽ đi qua Lại bộ Thượng Thư xác nhận xem Vân Mộng Vũ đã chết chưa, như vậy nàng mới có thể yên tâm.
Lúc này trong nhà lao của Thiên Binh các, Vân Ngọc sớm đã bị nam tử trên người làm cho nàng ta ngất xỉu mấy lần, lần này lại tiếp tục hôn mê.
Lúc mặt trời vừa lên nam tử trên người cũng đã hết khí lực, hắn thỏa mãn mà đi ngủ.
Trong một gian phòng khác Vân Mộng Vũ cùng A Mi cũng không ngủ được, đêm qua hai người cũng không nói chuyện nhiều, chỉ lặng im đứng đó.
Nhìn thấy trời đã sáng, Vân Mộng Vũ biết đã đến lúc, nên nàng đứng lên đi qua gian phòng của Vân Ngọc.
Đợi sau khi đi vào phòng của Vân Ngọc, mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng dâm đãng bên trong, còn có hơi thở dâm dục tràn ngập trong phòng, nàng nhè nhẹ cười lạnh.
Thật không hổ là nữ nhi của Lí Như, bị người khác cưỡng bức, cũng có thể hưởng thụ được như vậy. Hơn nữa xem ra hai người cũng không nhịn được, ngay cả giường kia cũng chưa nằm lên, đêm qua hẳn là một đêm điên cuồng không ngừng.
“Đao Ngôn, ngươi đem Vân Ngọc trở về đừng gây ra tiếng động ồn ào." Vân Mộng Vũ lạnh giọng phân phó.
Nhận được mệnh lệnh Đao Ngôn nhìn hai người nằm trên đất, trong mắt lộ vẻ chán ghét, hắn đến bên giường cầm chăn, bao bọc thân mình của Vân Ngọc lại, đưa nàng ta trở về hữu tướng phủ.
Đao Ngôn lặng yên đưa Vân Ngọc về phòng, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Đao Ngôn đi không lâu sau đó, Vân Ngọc chậm rãi tỉnh lại, trong nháy mắt, các nơi trên người đau đớn không ngừng truyền đến, tác động đến thần kinh của nàng, nàng lập tức ngồi dậy, sợ hãi kêu ra tiếng.
Lúc nàng đứng dậy, chăn trên người cũng rớt xuống dưới, lộ ra da thịt trên người.
Mà tiếng kêu sợ hãi của nàng lại làm cho các nha hoàn vội chạy vào phòng, mấy người vừa vào phòng lại nhìn thấy hết nửa thân mình của Vân Ngọc, trên người có vô số dấu hôn, toàn bộ bị dọa đến hét lên.
Vừa nghe tiếng thét chói tai của bọn họ, Vân Ngọc mới ý thức được mình đang bị lộ nửa người, tức giận mắng: “La hét cái gì, cút ra ngoài cho ta, cút xéo đi."
Trong phòng vài nha hoàn nghe đ
ược Vân Ngọc rống giận, lập tức chạy ra ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Vân Ngọc, nàng mờ mịt không biết nên làm như thế nào cả.
Hiện tại nên làm gì đây, chuyện ngày hôm qua như một giấc mộng, nhưng bây giờ tỉnh lại mới phát hiện đây không phải là mơ, mà là sự thật, trên người đau nhức, dấu vết hồng hồng đỏ đỏ này, không thể nghi ngờ chuyện tối hôm qua đã thật sự phát sinh.
Nàng cứ ngồi một mình trên giường mà không mặc quần áo, lớn tiếng khóc, ngẫu nhiên lại thét lên vài tiếng chói tai.
Ngoài phòng Tử Yên nhìn thấy tình huống không ổn, lại chạy đến báo cho Lí Như.
Nàng vừa đến nơi ở của Lí di nương, nhìn thấy Lí di nương cùng nhị tiểu thư đang chuẩn bị ra ngoài, sau đó chạy đến bên cạnh Lí di nương.
Đầu tiên là cung kính thỉnh an.
Lí Như vừa thấy Tử Yên, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Không phải bây giờ ngươi nên hầu hạ Ngọc nhi rời giường sao?"
Nghe Lí di nương hỏi, Tử Yên nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nàng mơ hồ nói: “Di nương, tam tiểu thư hôm nay không biết bị làm sao, tóm lại……, di nương vẫn nên đi qua bên đó xem đi."
Nghe Tử Yên trả lời xong, trong long Lí Như càng thêm buồn bực, lại có chuyện gì a. Ngọc nhi ở trong phòng của mình lại có chuyện gì được chứ. Bà và Dung nhi còn muốn qua phủ của Lại bộ Thượng Thư a, nữ nhi này thật sự là không để cho người khác yên tâm. Bà do dự, nên đi hay không đây?
Mà Vân Dung đang đứng ở phía sau cũng phát hiện một chút manh mối, nàng nghĩ cũng không cần gấp, vì thế nàng nhìn mẫu thân nói: “Mẫu thân, chúng ta nên qua đó xem sao. Dù sao cũng còn sớm mà."
Lí Như vuốt cằm, một đám người đi về phía phòng của Vân Ngọc, vừa đến nơi lại nghe thấy tiếng kêu la khóc lóc của Vân Ngọc.
Vừa nghe thanh âm này, Lí Như và Vân Dung đều kinh hãi, đều mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhau.
Làm sao vậy?
Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Không biết vì sao, lúc nghe đến tiếng kêu của Vân Ngọc, trong đầu nàng lại xẹt qua cảnh tượng năm đó khi nàng dùng châm khắc đóa hoa mai lên mắt đứa con của Mộc Lâm.
Trong mắt nàng lóe lên tia bối rối, nàng nhìn Vân Dung, hai người trao đổi ánh mắt, đi đến bên cửa phòng Vân Ngọc.
Lí Như nói to: “Ngọc nhi, là mẫu thân a. Đã xảy ra chuyện gì, mẫu thân có thể vào hay không?"
Nghe được giọng của Lí Như, Vân Ngọc đang khóc lập tức nín lại. Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn cửa phòng, nghẹn ngào trả lời: “Mẫu thân, lúc này ngươi đừng nên vào."
Nghe được thanh âm của Vân Ngọc, các nàng càng thêm sốt ruột, nhưng vẫn chỉ biết đợi ngoài cửa.
Vân Ngọc lau khô nước mắt, đứng lên, lê thân xác mệt mỏi đau nhức xuống giường thay quần áo.
Thay xong quần áo, sửa sang lại đầu tóc sau đó nàng tới mở cửa.
Khi cửa được mở ra, trong nháy mắt các nàng thấy được Vân Ngọc, Lí Như nhịn không được che miệng kinh hô một tiếng.
Trời ạ, tại sao có thể như vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lí Như bảo hạ nhân đứng bên ngoài, nàng và Vân Dung đi vào phòng, lập tức đóng cửa lại.
Vừa tới cửa, Vân Ngọc lập tức oa một tiếng bổ nhào vào lòng Lí Như khóc lớn lên.
Lí Như nhìn thấy vừa vội vàng vừa tức giận, nàng vỗ nhẹ lưng của Vân Ngọc, nghiêm khắc hỏi: “Ngọc nhi, nói đi. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì."
Nghe mẫu thân nghiêm khắc hỏi, trong lòng Vân Ngọc cảm thấy càng thêm ủy khuất, nhưng bây giờ nàng cũng không dám ngỗ nghịch mẫu thân, rời khỏi cái ôm của mẫu thân.
Nàng đến trước mặt Lí Như cách một khoảng, nhẹ nhàng kéo quần áo của mình xuống, nhất thời những dấu hôn ghê người hiện ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lí Như thiếu chút nữa ho ra máu.
Nàng run run hỏi: “Ngọc nhi, ngươi thành thành thật thật nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi không phải ở phòng ngủ sao? Tại sao có thể như vậy?"
Nghe Lí Như hỏi, Vân Ngọc cảm thấy lại ủy khuất, nàng lắc đầu, khóc nói: “Không biết, ta không biết. Đêm qua ta ở trong phòng đột nhiên bị người khác làm cho hôn mê rồi mang đi. Đến khi ta tỉnh lại, ta nhìn thấy một bộ mặt xấu xí, nam nhân toàn thân bẩn thiểu đó xé rách quần áo của ta. Hắn…… Không ngừng hôn ta, còn……, ta liều mạng khóc kêu, nhưng vô dụng, không có người để ý đến, không có người cứu ta. Cả đêm ta bị nam nhân ghê tởm kia……, đợi cho đến lúc ta tỉnh lại, ta lại thấy mình đang ở phòng của mình. Ta nghĩ đây chỉ là ta nằm mơ, nhưng thật ra không phải mơ. Ô ô ô……." Vân Ngọc nói xong lại khóc to lên.
Lí Như và Vân Dung nghe xong, cảm thấy như sét đánh bên tai, đây là chuyện gì, quả thực là tai họa bất ngờ a.
Bây giờ nên làm gì đây, Lí Như cũng rất hoang mang lo sợ.
Ngọc nhi chưa lập gia đình đã bị phá thân trước, sau này Ngọc nhi sẽ như thế nào đây?
Chuyện này là do ai gây ra?
Lại dùng phương pháp ác độc như vậy để đối phó với Ngọc nhi?
Chuyện này quả thực đã phá hủy đi nữ nhi tốt của bà.
Nhìn thấy muội muội đang khóc và mẫu thân bên cạnh không biết nên làm như thế nào, Vân Dung bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, bây giờ nên nghĩ biện pháp để đối phó với người đã làm ra chuyện này, phải ngăn không cho chuyện này đồn ra ngoài. Hơn nữa hôm nay chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm."
Nghe Vân Dung nói xong, Lí Như mới nghĩ bây giờ không phải lúc để lo lắng và phẫn hận, bây giờ nên xử lý tốt chuyện này, nếu không nữ nhi của nàng thật sự sẽ bị hủy.
Nhìn thấy nữ nhi cứ khóc, Lí Như hạ khẩu khí: “Ngọc nhi, bây giờ ngươi nên ở trong phòng, không nên đi đâu cả. Bây giờ ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, ta và tỷ tỷ của ngươi đi có chút việc, sau khi về sẽ xử lí chuyện của ngươi."
Liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, Lí Như và Vân Dung bất đắt dĩ rời khỏi phòng Vân Ngọc.
Bây giờ bà còn phải đi thăm dò xem V
Beta: Sally
Vân Mộng Vũ vừa thấy khuôn mặt của nữ tử áo trắng kia, trong đầu muốn nổ tung ra.
Khuôn mặt giống nàng như đúc!
Hàng mi giống nhau, đôi mắt cũng giống nhau.
Điểm khác biệt duy nhất là trên khóe mắt nàng ấy có một đóa hoa mai.
Trừ đóa hoa mai rất sống động kia ra, hai người hoàn toàn giống nhau.
Các nàng có quan hệ gì?
Đáp án thực sự rất kinh ngạc!
Nhưng, đáp án này cũng làm cho nàng sợ hãi, đáp án này tàn nhẫn như thế nào đây?
Một đứa nhỏ bị bỏ quên, hai dung nhan hoàn toàn giống nhau.
Trong đó có bí mật gì, tại sao lại có ẩn tình như vậy?
Còn ý nghĩa của đóa hoa mai sống động kia là gì?
Chân tướng năm đó đã được hé mở, nhưng nàng lại không biết có nên vạch trần chân tướng kia hay không?
Nàng không muốn biết hay nàng không thể thừa nhận? Trong lòng thật sự sợ hãi, tựa như có một cỗ hận ý thật sâu muốn phát ra.
Ánh mắt Vân Mộng Vũ khó nén rung động nhìn nữ tử áo trắng đối diện, mà lúc này nữ tử áo trắng lại mang vẻ mặt thoải mái nhìn Vân Mộng Vũ.
Như vậy cũng tốt, cho Vũ nhi biết sự tồn tại của nàng.
Rốt cục nàng cũng có người thân, nàng không phải là cô nhi, nàng không phải là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ. Bởi vì nàng biết muội muội Vân Mộng Vũ sẽ không vứt bỏ nàng.
Ánh mắt của nữ tử áo trắng tuy rằng vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại ẩn chứa một chút lo lắng.
Lúc này Vân Mộng Vũ cảm thấy nàng có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trong lúc này hai nàng chưa ai mở miệng, chỉ biết yên lặng nhìn nhau.
Trong lòng Vân Mộng Vũ cảm thấy rất phức tạp, nàng muốn mở miệng hỏi một chút, nhưng lúc nàng định mở miệng, các nàng đã đến cửa của Hộ quốc tướng quân phủ.
Vừa thấy Vân Mộng Vũ đến, vú Trịnh đang đứng đợi ở cửa lập tức đi lên, vừa tới gần, liền nói: “Tiểu thư, ngươi đã tới, mau vào với ta, hy vọng còn kịp. Mau……."
Vú Trịnh đang nói thì đột nhiên im bặt, bởi vì khi bà nhìn thấy nữ tử áo trắng bên cạnh Vân Mộng Vũ, bà nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng lại nhìn Vân Mộng Vũ quả thật rất giống nhau, bà rất sửng sốt.
Sao lại giống nhau đến như vậy, cứ như là cùng một khuôn đúc ra.
Giống như là…, các nàng là, sẽ không là……
Nếu nói không phải, mà có thể giống nhau như vậy thì ai tin.
Nhìn thấy bà sững sờ đứng đó, Vân Mộng Vũ lo lắng nói: “Mama! Chúng ta mau vào với bà ngoại đi."
Nghe Vân Mộng Vũ nói, vú Trịnh mới có phản ứng lại, nói: “Vâng, vâng, hai vị tiểu thư mau đi theo ta." Nói xong bà liền dẫn đường đi về phía phòng của lão phu nhân.
Trong lòng vú Trịnh, đã xem vị nữ tử áo trắng bên cạnh Vân Mộng Vũ là tiểu thư rồi.
Nữ tử áo trắng nghe được, vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ bước nhanh vào tướng quân phủ.
Đến ngoài phòng của lão phu nhân, Vân Mộng Vũ cảm giác được áp lực mãnh liệt từ bên trong.
Một bầu không khí im lặng đáng sợ, trong lòng nàng có cảm giác bất an.
Nàng chạy nhanh vào phòng, còn nữ tử áo trắng chỉ cuối đầu đi sau lưng vú Trịnh vào phòng, bởi vì vú Trịnh rất lo lắng cho lão phu nhân, nên cũng không để ý.
Vân Mộng Vũ vừa vào phòng, liền nhìn thấy bà ngoại đang nằm ở trên giường, bây giờ đang hôn mê. Mà biểu ca Mộc Phong cũng mang vẻ mặt ưu thương đứng ở bên cạnh.
Nàng bổ nhào đến bên giường, cầm tay của bà ngoại, giương mắt nhìn biểu ca như muốn hỏi.
“Đại phu nói, bà nội đã đến lúc đèn cạn dầu. Nhưng vẫn còn tâm nguyện trong lòng, cho nên vẫn cố gắng chống chọi đến bây giờ." Mộc Phong bi thương nói, thanh âm nghẹn ngào khó nén lại.
Vân Mộng Vũ nghe xong, trong lòng đau xót, nàng rơi lệ, nàng vừa khóc vừa nói: “Bà ngoại, Vũ nhi đến rồi đây, người mở mắt ra nhìn Vũ nhi đi. Bà ngoại, người không thể có việc gì được, người nói muốn nhìn Vũ nhi hạnh phúc a. Bà ngoại……." Vân Mộng Vũ nói xong đã khóc thành tiếng, cứ khóc bên tai của lão phu nhân.
Trong phòng nhất thời đều lâm vào một mảnh bi thương, chỉ có tiếng khóc của Vân Mộng Vũ.
Vân Mộng Vũ đang khóc đột nhiên cảm giác được sự động đậy trên tay mình, nháy mắt nàng ngừng khóc, lo lắng kêu một tiếng bà ngoại, nhìn phản ứng của bà ngoại.
Nhìn thấy Trịnh lão phu nhân trên giường đang chậm rãi mở mắt, tinh thần lúc này cũng rất tốt.
Nhất thời mọi người cũng không còn cảm thấy bi thương nữa, mọi người đều biết, đây là hồi quang phản chiếu. (Lúc sắp chết người ta luôn luôn tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào)
Lão phu nhân cầm tay Vân Mộng Vũ, ngữ khí hòa ái nói: “Vũ nhi, ngươi đã đến rồi."
Lão phu nhân tinh tế nhìn mặt Vân Mộng Vũ, trong mắt tràn đầy sự sủng ái. Hàng mi kia, đôi mắt kia, giống Lâm nhi của bà đến tám phần, trong lúc nhất thời bà còn tưởng Lâm nhi đang ở trước mặt bà. Nghĩ đến nữ nhi đã sớm qua đời, trong mắt lão phu nhân không khỏi ướt ác, cứ lòe lòe như vậy, nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
Bà không thể khóc, bà phải cười, bà phải cho Phong nhi và Vũ nhi của bà biết bà không sợ cái chết, cho bọn chúng đừng quá đau thương.
Chỉ tiếc là, bà không thể nhìn thấy hai đứa chúng nó được sống hạnh phúc. Nghĩ vậy, cuối cùng trong mắt lão phu nhân cũng xẹt qua một tia ảm đạm cùng ưu thương.
Mà thần sắc của bà vẫn bị Vân Mộng Vũ nhìn thấy, trong lòng Vân Mộng Vũ đau đớn mãnh liệt, cứ như từng nhát dao đâm vào lòng nàng.
Khổ sở không thể nói được, hai mắt Vân Mộng Vũ bi thương nhìn bà ngoại mà nàng luôn yêu quý.
Nhìn nàng như thế, trong lòng lão phu nhân cũng khó chịu vạn phần. Nhưng bà không có cách nào khác? Sống chết có số, sao bà có thể ngăn cản được.
Bà chèn ép bi thương trong lòng xuống, thoải mái nói: “Vũ nhi, nhìn thấy ngươi thật tốt, Vũ nhi của ta càng ngày càng đẹp. Vũ nhi tốt như vậy, tương lai nhất định có thể gặp được nam tử tốt. Vũ nhi của ta cả đời nên được người khác nâng niu trong lòng bàn tay. Vũ nhi hứa với bà ngoại, nhất định phải vui vẻ, được không?"
Nghe bà ngoại nói, Vân Mộng Vũ nói không nên lời, chỉ có thể bất lực gật gật đầu mình, nước mắt tuôn trào như mưa.
Lão phu nhân nhìn nàng như thế, trên mắt cũng đã ươn ướt, nàng cố gắng cười nói: “Vũ nhi, ngươi không cần phải như vậy, sống chết có số, bà ngoại có thể gặp ngươi lần cuối cũng đã mãn nguyện rồi. Bà ngoại cũng đã già, cũng đã đến lúc đi xuống đoàn tụ với mẫu thân của ngươi."
Lão phu nhân nói xong, nước mắt cũng đã chảy xuống.
Vân Mộng Vũ đang khóc đột nhiên nghe được hai chữ mẫu thân, đột nhiên nhớ lại nữ tử áo trắng cùng đến đây với nàng.
Nàng ngừng khóc, cười nói: “Bà ngoại, người nhất định sẽ không có việc gì. Bà ngoại, người xem, ta dẫn đến một người. Nhìn thấy nàng, bà ngoại nhất định sẽ rất vui vẻ."
Nàng nói xong, quay đầu tìm kiếm, lập tức phát hiện nữ tử áo trắng đang đứng ở sau lưng vú Trịnh. Nàng ấy cũng đang nhìn về phía nàng.
Nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của nàng, trong mắt nữ tử áo trắng nữ tử hiện lên một tia kỳ dị, nàng chậm rãi bước ra. Nàng vừa đi ra, xung quanh vang lên một thanh âm hút khí.
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, lão phu nhân nghi hoặc nhìn theo Vân Mộng Vũ, lúc nhìn thấy nữ tử áo trắng kia, trong lòng bà chấn động mạnh.
“Đây, đây là……." Lão phu nhân không biết nên nói gì, hai mắt bà đẫm lệ nhìn nữ tử áo trắng kia.
Nữ tử áo trắng đến bên giường, ngồi xuống, nắm tay của lão phu nhân, cúi đầu hô một tiếng: “Bà ngoại."
Tuy rằng nữ tử áo trắng mang sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra biến hóa gì. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện tay nàng run nhè nhẹ, lạnh lùng trong trẻo trong mắt vỡ thành từng vụn nhỏ, hóa thành hơi nước.
Nghe nàng gọi tiếng bà ngoại, thanh âm của lão phu nhân cũng nghẹn ngào, bà cười nói: “Tốt, tốt, tốt."
Lão phu nhân liên tiếp cười nói ba chữ tốt. Nói xong, bà lại hỏi tiếp: “Ngươi tên là gì?"
“A Mi, ta gọi là A Mi, ‘Mày như liễu, nhẹ nhàng như mây’." A Mi tính tình trong trẻo, lạnh lùng lại rất tiết kiệm lời nói lúc này cũng rất kiên nhẫn giải thích.
“A Mi, tốt, cháu ngoại tốt của ta." Lão phu nhân nhìn trong mắt của A Mi mang khí chất lạnh lùng trong trẻo, đúng là cực kỳ giống thần thái của nữ nhi năm xưa.
Trong lòng lão phu nhân cũng có rất nhiều cảm xúc, lúc ở thời khắc cuối cùng bà lại có thêm một đứa cháu ngoại. Nhưng đứa cháu ngoại này, lại cho bà một cảm giác bi thương. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng bà lập tức có một loại cảm giác bi thương không nói nên lời.
Bây giờ bà chỉ mong sao được sống thêm một ngày nữa cũng được. Như vậy bà có thể nhìn kỹ nàng, nhẹ nhàng ôm nàng một cái.
Bất đắc dĩ, đó chỉ là mong muốn của bà.
Bà chỉ có thể tự an ủi mình, như vậy đã tốt lắm rồi, ít nhất trước khi chết, bà có thể biết được sự tồn tại của nàng, có thể nhìn thấy nàng.
Lão phu nhân nghĩ thông suốt, cảm thấy trong lòng thỏa mãn rất nhiều, bà có thể nhìn thấy một đứa cháu gái khác. Đây có lẽ cũng là ông trời thương bà.
Đột nhiên bà quay đầu ý bảo Mộc Phong lại gần, nhìn thấy lão phu nhân gọi hắn, Mộc Phong chạy nhanh đến bên giường. Hô một tiếng bà nội.
Nghe thanh âm như thế, trên mặt lão phu nhân hiện lên vẻ cô đơn thêm mấy phần, nhưng lại biến mất rất nhanh. Bà nhìn Mộc Phong, ngữ khí hòa ái nói: “Phong nhi, ngươi phải bảo vệ hai muội muội thật tốt, biết không?"
“Vâng thưa bà nội! Phong nhi sẽ bảo vệ hai muội muội thật tốt, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào làm hại đến các nàng." Mộc Phong nói.
Nghe Mộc Phong nói xong, sắc mặt của lão phu nhân bắt đầu trở nên tái nhợt.
Nhìn hai cháu gái và một tôn tử, lão phu nhân muốn đem dung mạo của chúng ghi tạc thật sâu vào trong đáy lòng. Cuối cùng khóe miệng mỉm cười chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay cũng mất đi khí lực.
Đột nhiên cảm thấy tay bà ngoại dần dần buông ra, Vân Mộng Vũ và A Mi bối rối kêu: “Bà ngoại……."
Trong phòng giờ phút này chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết, đến nửa ngày cũng không nghe được lời đáp lại.
Trong phòng tiếng khóc không ngừng vang lên, Mộc Phong cũng đau đớn quỳ gối bên giường lão phu nhân.
Trong lòng Vân Mộng Vũ bi thống vạn phần, A Mi bên cạnh cũng thất hồn lạc phách.
Trịnh lão phu nhân là vợ cả của hộ quốc tướng quân Mộc Nguyên, cũng là thê tử duy nhất. Mộc Nguyên cả đời chỉ có một nữ nhân, cả đời đều yêu lão phu nhân.
Mà lão phu nhân cũng cực kỳ yêu Mộc lão tướng quân, sau khi lão tướng quân qua đời, một mình bà chống đỡ toàn bộ hộ quốc tướng quân phủ, điều đó có thể thấy được sự quyết đoán cùng thủ đoạn phi phàm của bà.
Một thế hệ nữ tử cứ như vậy buông tay mà đi, bên trong hộ quốc tướng quân bao trùm một không khí bi thương.
Trong lúc mọi người đang lâm vào bầu không khí tịch mịch, đột nhiên có một chuyện làm bừng tỉnh mọi người trong phòng. Moi người thấy tổng quản tướng quân phủ cùng hai cái gã sai vặt đang lôi một bà vú bị cột lại tới trước mặt Mộc Phong.
“Thiếu gia, chúng tôi phát hiện bà vú phụ trách việc ăn uống cho lão phu nhân đang chuẩn bị đào tẩu."
Mộc Phong nghe tổng quản hồi báo, ánh mắt tối sầm lại, toàn thân phát ra khí thế lãnh liệt đứng lên. Vân Mộng Vũ và A Mi cũng đứng lên, hai nàng đứng sau lưng Mộc Phong.
Mộc Phong nhìn bà vú kia, ánh mắt như đao nói: “Bà nội là vì trúng độc mà qua đời, mà ngươi là người phụ trách chuyện ăn uống của bà nội ta. Ngươi mau khai thật ra cho ta?" Nói đến hai chữ qua đời, trong mắt Mộc Phong hiện lên vẻ đau xót.
Bà vú kia vừa nghe thấy thanh âm lãnh liệt của Mộc Phong, toàn thân lập tức cứng đờ, sốt ruột ngẩng đầu nói: “Không liên quan lão nô a, xin thiếu gia xem xét, không liên quan đến lão nô. Lão nô căn bản không biết vì sao như vậy." Bà vú kia vừa dập đầu trên mặt đất vừa nói.
Nhìn cảnh tượng như vậy, sắc mặt Mộc Phong không có một chút cảm dộng, ngược lại càng thêm thâm trầm.
Thanh âm hắn lại hạ thấp thêm vài độ, căm hận nói: “Không biết, không biết, ngươi nghĩ một câu không biết của ngươi là có thể cho qua chuyện này sao?"
Mộc Phong nói xong liền nhìn chằm chằm vào bà vú kia, ánh mắt như đao như kiếm. Bà vú kia bị dọa không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, căn bản không dám ngẩng đầu.
Trong lòng bà rất hối hận, làm sao có thể tin lời nói của nha đầu Tử Yên kia, nàng ta nói chỉ là thuốc làm thân thể suy yếu mà thôi. Tam tiểu thư của nàng chỉ muốn cho lão phu nhân khó chịu một chút mà thôi, để giải tỏa bực tức trong lòng.
Nhưng bây giờ ai có thể nói cho bà biết, kết quả tại sao lại như thế này, mới ăn ba ngày, lão phu nhân cứ như vậy mà chết.
Lúc ấy vừa thấy lão phu nhân miệng phun máu đen, bà sợ tới mức chạy nhanh về phòng thu thập mọi thứ chuẩn bị chạy trốn. Lúc ấy tâm tư mọi người đều đặt trên người lão phu nhân, căn bản không có ai chú ý tới bà. Nhưng lúc bà chuẩn bị ra ngoài bằng cửa sau, lại bị tổng quản cho người bắt trở về.
Vừa vào phòng, bà nhìn thấy thần sắc bi thống của mọi người trong phòng, một số người cứ khóc không ngừng, lại nhìn thấy thiếu gia đang quỳ bên giương, bà biết được chuyện này là đại sự.
Quả nhiên lão phu nhân đã qua đời, bà phải làm sao đây, không thể nghi ngờ gì nữa, bà chắc chắn sẽ phải chết.
Mặc dù biết hy vọng xa vời, bà vẫn không muốn lập tức thừa nhận hành vi phạm tội của bà, sâu trong đáy lòng bà vẫn ôm một chút may mắn.
Có lẽ bọn họ sẽ không điều tra được, có lẽ chỉ cần bà kiên trì một chút, bà có thể thoát tội, nói không chừng cũng có thể sống sót.
Bởi vậy cho dù bị ánh mắt sắc bén của thiếu gia nhìn chằm chằm, bà vẫn cắn chặt răng, không thể nói.
Mộc Phong nhìn thấy bà vú giảo hoạt như vậy, tức giận nói: “Tốt, ngươi không nói đúng không. Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. Một khi đã như vậy ta sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục. Quản gia phái người đi lục soát phòng bà ta, xem bà ta còn dám mạnh miệng nữa không?"
Quản gia đứng bên cạnh lên tiếng trả lời rồi đi xuống phái người lục soát phòng bà ta tìm chứng cớ.
Ánh mắt Mộc Phong vô tình nhìn bà vú, không để mạng sống của bà ta vào mắt.
Buồn cười, bà ta tưởng rằng bà ta chạy trốn không ai chú ý tới, ai ngờ, lúc Mộc Phong phái người đi tìm đại phu đồng thời cũng phái người đi tìm bà ta.
Bà nội trúng độc, như vậy người có liên quan đến chuyện ăn uống của bà nội đều không tránh được bị tra khảo, mà bà ta tại thời khắc mấu chốt lại muốn chạy trốn, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Như vậy chuyện này tất nhiên có liên quan đến bà ta.
Bà vú kia vừa nghe Mộc Phong nói, một chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến. Trong phòng bà vẫn còn một ít độc dược chưa dùng, đã đến mức này thì không còn đường chạy thoát.
Bà cứ quỳ gối nơi đó, cứ cúi đầu, bà cho rằng chuyện này không lớn lắm. Sao bà lại dễ dàng tin người như thế, nhưng bà cũng không nghĩ là nha đầu Tử Yên lại muốn độc chết lão phu nhân a.
Nhưng trên thế giới này vĩnh viễn không có thuật hồi sinh, lòng của bà bây giờ là một mảnh lạnh băng, ánh mắt tuyệt vọng, chờ đợi cái chết đến với bà.
Sau một thời gian, quản gia đã trở lại, trên tay cầm một cái khay, trên khay đặt một gói thuốc.
Tay Mộc Phong run run cầm lấy gói thuốc kia, nhẹ nhàng mở ra, đưa tới mũi ngửi, ngay sau đó sắc mặt lạnh lùng xuống ba phần.
Hắn tức giận đi lên đạp bà ta một cước, bà vú kia bị đá miệng phun máu ngã nhào trên mặt đất. Nhưng Mộc Phong cũng không ngừng lại, lúc này hắn không còn mang bộ dáng thiếu niên phong nhã thường ngày, mà mang đôi mắt màu đỏ như máu, hắn lại muốn xông lên, nhưng cánh tay lại bị một bàn tay khác bắt được.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy thần sắc bi thống Vũ nhi đang nhìn hắn lắc lắc đầu. Hắn biết bây giờ không phải là lúc giết bà ta, chuyện này một mình bà ta sẽ không dám làm, khẳng định sau lưng có người sai khiến bà ta.
Mộc Phong nhẹ nhàng nhắm mắt, buộc mình tỉnh táo lại. Khi mở mắt ra, thần sắc trên mặt cũng chưa giảm nhiều, nhưng cũng không còn mất lý trí như lúc nãy.
Hắn bình tĩnh nói: “Nói, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi. Ngươi tốt nhất nên nói rõ, nếu không hậu quả khó lường."
Cảm thụ được khí lực xơ xác tiêu điều của Mộc Phong, bà ta ngẩng đầu giọng căm hận nói: “Thiếu gia, là tam tiểu thư của hữu tướng phủ, tam tiểu thư sai nha hoàn của nàng ta liên hệ với lão nô. Tam tiểu thư kia bởi vì ngày hôm trước ở Trân Bảo Trai bị đại tiểu thư đánh, cảm thấy phẫn hận, lại suy nghĩ độc kế như vậy để làm cho đại tiểu thư thống khổ. Nhưng lão phu nhân chết cũng là ngoài ý muốn của lão nô a, lúc Tử Yên nha đầu kia liên hệ với lão nô, nàng nói thuốc này chỉ làm lão phu nhân suy yếu vài ngày, thân thể khó chịu vài ngày mà thôi. Lão nô cũng không biết thuốc này sẽ hại chết lão phu nhân a. Thiếu gia, lão nô thật sự biết sai rồi, xin thiếu gia tha thứ cho lão nô."
Mộc Phong vẫn chưa để ý đến việc xử bà ta, mà chỉ cho người nhốt bà ta lại. Vân Mộng Vũ lúc này mang vẻ mặt tái nhợt, lại là Vân Ngọc.
Bởi vì do nàng, Vân Ngọc phái người đi ám hại bà ngoại của nàng.
Thần sắc trong mắt của Vân Mộng Vũ ảm đạm lại, như vĩnh viễn lâm vào trong vực sâu, khó có thể tự kiềm chế.
Nàng thì thào nói: “Đều tại ta, là vì ta nên nàng mới hại bà ngoại, đều tại ta."
Đột nhiên trong mắt nàng lóe ra tia thị huyết, Vân Mộng Vũ liền chạy ra khỏi phòng, Mộc Phong cũng muốn chạy theo, lại bị A Mi ngăn cản.
“Ngươi ở lại xử lý hậu sự đi, ta sẽ theo Vũ nhi. Yên tâm, sẽ không có việc gì."
Nhìn A Mi đuổi theo, Mộc Phong cũng không nghĩ nhiều, hắn có thể cảm nhận được võ công của A Mi. Mà tướng quân phủ lúc này quả thật cần phải có người ở lại chủ trì đại cục.
A Mi chạy ra tướng quân phủ, nhìn thấy Vân Mộng Vũ đang chạy về phía hữu tướng phủ. Nàng lập tức vận khinh công, bay vút tới trước mặt nàng ngăn cản nàng lại.
“A Mi, ngươi đừng cản ta. Ta muốn giết Vân Ngọc kia, tiện nhân chết tiệt kia, dám hại chết bà ngoại. Không, không đủ, giết ả cũng tuyệt đối không đủ. Ta muốn làm cho ả ta sống không bằng chết, sống không bằng chết!" Vân Mộng Vũ cực kỳ phẫn nộ cùng bi thống nói.
Nhìn thấy nàng như vậy, A Mi kiên nhẫn nói: “Vũ nhi, nếu muốn nàng sống không bằng chết, chẳng lẽ ngươi cứ mang bộ dáng này mà đi sao? Nếu ngươi lỗ mãng làm ra chuyện gì, bà ngoại làm sao có thể yên tâm mà đi. Vũ nhi, bình tĩnh lại đi." A Mi bình thường tiết kiệm lời nói lúc này lại kiên nhẫn khuyên Vân Mộng Vũ.
Nghe A Mi nói xong, tuy rằng trong lòng Vân Mộng Vũ vẫn mang hận ý ngập trời, nhưng nàng vẫn bắt mình tỉnh táo lại. Nàng không thể lỗ mãng, nếu không sẽ chỉ làm mình tổn thương mà thôi.
Nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ nên trả thù như thế nào mới có thể đủ làm cho ác nhân kia sống không bằng chết, bị nhận báo ứng.
Nàng bình tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ một lúc, sau đó cùng A Mi đến nhà lao của Thiên Binh các. Trong nhà lao có ba Hắc y nhân còn sống lúc nãy muốn ám sát nàng. Nàng đi vào nhà lao vẫn chưa để ý tới Hắc y nhân này, mà là gọi Đao Ngôn, Kiếm Ngữ.
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ áy náy đến gần nàng, hôm nay bọn họ không bảo vệ tốt tiểu thư, thiếu chút nữa làm cho tiểu thư xảy ra chuyện. Nếu tiểu thư thật sự xảy ra chuyện, bọn họ chết cũng rất khó coi. Sau này nhất định phải cẩn thận hơn.
Lúc này trong lòng Vân Mộng Vũ luôn nghĩ đến nên làm như thế nào cho Vân Ngọc sống không bằng chết, cho nên cũng chưa để ý đến biến hóa của bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ, nàng lập tức lạnh giọng phân phó: “Các ngươi bắt Vân Ngọc đến đây cho ta, nhớ kỹ không được kinh động đến người khác."
Nghe được mệnh lệnh trong lòng Đao Ngôn, Kiếm Ngữ đầy nghi hoặc, có chuyện gì vậy, nhưng bọn họ cũng không hỏi, mà tuân mệnh chấp hành nhiệm vụ.
Vì Đao Ngôn, Kiếm Ngữ vẫn ở trong nhà lao, cho nên cũng không biết tướng quân phủ đã có chuyện phát sinh. Còn A Mi vừa ra khỏi tướng quân phủ lại bịt kín lụa trắng, cho nên Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng không biết quan hệ của các nàng.
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ đi rồi, Vân Mộng Vũ một thân lạnh lùng đứng trong phòng. A Mi cũng đang phẫn nộ đứng bên cạnh.
Trong hữu tướng phủ, lúc này ba mẹ con Lí Như đang ở trong phòng Lí Như đắc ý, vui vẻ chúc mừng.
“Mẫu thân, tiện nhân Vân Mộng Vũ kia thật sự sẽ chết sao?" Vân Ngọc lo lắng hỏi.
“Đương nhiên, phụ thân ta đích thân phái ám vệ của hắn, làm sao có thể không thành công? Vân Mộng Vũ kia chỉ có cái miệng hơi lợi hại một chút, nhưng cũng là một nữ tử tay trói gà không chặt mà thôi. Ám vệ của phụ thân ta đều là cao thủ hàng đầu, đối phó với Vân Mộng Vũ đó là chuyện dễ như trở bàn tay."
Lí Như đối với phụ thân của mình cực kỳ tin tưởng, năm đó chuyện của Mộc Lâm ông cũng giúp nàng trừ bỏ đến thần không biết quỷ không hay. Cho nên bây giờ đối phó với Vân Mộng Vũ chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi.
Vân Ngọc nghe mẫu thân trả lời, tảng đá trong lòng mới rơi xuống.
Vân Dung bên cạnh cũng không nghi ngờ gì, tuy rằng nàng rất kiêng kị Vân Mộng Vũ, nhưng đối đầu với vũ lực như vậy, cho dù có tài hoa hay mưu kế gì thì cũng không làm gì được.
Lúc này trong lòng Vân Dung mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ta rốt cục cũng chết, không còn sự uy hiếp của nàng ta nữa, về sau đường đi của nàng sẽ bằng phẳng rất nhiều.
Trong lòng ba mẹ con bây giờ rất vui mừng, nghĩ đã trừ bỏ được một đại địch.
Nhưng thời gian trôi qua cũng đã lâu, các nàng cảm thấy không ổn.
“Mẫu thân……" Vân Dung bất an kêu một tiếng.
Lí Như cũng rất khẩn trương, mồ hôi đều toát ra lòng bàn tay. Lẽ ra ám vệ hẳn là đã trở về phục mệnh mới đúng a, nhưng vì sao đã trễ thế này rồi mà vẫn không có tin tức.
Thật sự là kỳ quái, rất kỳ quái.
Trong lòng Lí Như rất bất an, nhưng không biết làm gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Vân Dung cũng cảm thấy bất an, nhưng bây giờ trời đã sắp tối, Vân Mộng Vũ cũng chưa trở về.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trong phòng vốn sung sướng không khí nhất thời có chút ngưng trệ, Vân Ngọc không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm giác thần sắc của đại tỷ tỷ cùng mẫu thân có chút khác thường, khẽ hỏi: “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?"
Lí Như nhìn Vân Ngọc, chỉ há mồm, không biết nên trả lời như thế nào.
“Không có gì, chỉ là suy nghĩ Vân Mộng Vũ đã chết như vậy, nên giải thích với phụ thân như thế nào mà thôi." Nhìn mẫu thân đang khó xử, Vân Dung giúp nàng giải thích.
“Có gì phải giải thích chứ, phế vật kia đã chết. Nàng cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, sao phụ thân lại để ý đến sống chết của nàng được."
Nghe Vân Ngọc nói xong, Vân Dung nhíu nhíu mày, đối với lời nói của Vân Ngọc có chút bất mãn.
Muội muội này đôi khi nói chuyện thật đúng là không dùng đầu óc. Đại tiểu thư của tướng phủ đột nhiên mất tích, phụ thân vô luận như thế nào cũng phải tìm ra, thái hậu cùng hộ quốc tướng quân phủ kia cũng đâu phải là người dễ nói chuyện. Đến lúc đó không thể đưa ra lý do, lại mang phiền toái lớn.
Vân Dung bây giờ cũng không muốn nhiều lời với muội muội, nàng cười có chút xa cách nhìn Vân Ngọc nói: “Tốt lắm, muội muội, nếu sự tình đã được giải quyết, vậy trước hết ngươi về phòng đi. Ta cùng mẫu thân còn muốn nghĩ cách để nói với phụ thân."
Nghe Vân Dung nói xong, Vân Ngọc muốn nói thêm hai câu nữa, nhưng nghĩ lại thôi, quên đi, nếu các nàng thích, cứ để các nàng suy nghĩ đi. Dù sao nàng cảm thấy chuyện đó cũng không quan trọng, chỉ là một tiểu tiện nhân đã chết mà thôi.
Nghĩ đến tiện nhân Vân Mộng Vũ đã chết, trong lòng thật sự rất vui mừng.
Thật tốt quá, nàng về sau sẽ là đích nữ tôn quý của hữu tướng trong phủ.
Nhìn Vân Ngọc vui vẻ đi rồi, trong mắt Vân Dung tràn đầy bất mãn. Nhưng nàng cũng không biết muội muội của nàng chuẩn bị gặp tai họa rất lớn.
Vân Dung nhìn mẫu thân, có chút lo lắng nói: “Mẫu thân, làm sao bây giờ, có xảy ra chuyện gì hay không?"
Lí Như cũng có chút hoảng loạn, nhưng bà vẫn là tin tưởng phụ thân, lại quyết định chờ thêm một chút nữa, hiện tại trời cũng đã tối, đợi đến ngày mai bà sẽ qua phủ của phụ thân xem sao.
Nàng nhìn Vân Dung nói: “Dung nhi, không cần để ý, nhất định sẽ thuận lợi. Ngươi cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi."
Nghe mẫu thân nói xong, tuy rằng trong lòng Vân Dung vẫn bất an, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, sau đó cũng trở về phòng.
Mà sau khi Vân Ngọc trở về phòng, bởi vì tâm tình tốt, nên cho hạ nhân lui ra, chỉ còn lại một mình ở trong phòng.
Thật tốt quá, Vân Mộng Vũ đã chết, tiện nhân kia rốt cục đã chết, không thể ngăn cản đường đi của nàng nữa.
Nàng sẽ trở thành hữu tướng phủ đích nữ, thân thế của nàng sẽ tôn quý vô cùng.
Nếu trở thành đích nữ hữu tướng phủ, như vậy, nàng có phải là có cơ hội gả cho Hiên vương không. Nghĩ đến khuôn mặt đẹp như tiên cùng với khí chất tự nhiên của Hiên vương, Vân Ngọc liền đỏ bừng hai má.
Vân Ngọc đang đắm chìm trong mộng đẹp của mình, lại không biết ác mộng của nàng sắp bắt đầu.
Đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua, cửa sổ bị mở toang, trong lòng Vân Ngọc có chút sợ hãi. Nàng không dám đi qua nhìn, vừa muốn gọi hạ nhân lại cảm thấy gáy tê rần, trước mắt chợt tối đen, người đã bất tỉnh nhân sự.
Đao Ngôn ôm lấy thân thể ngã xuống của Vân Ngọc, trao đổi ánh mắt với Kiếm Ngữ, hai người lặng lẽ nhảy ra cửa sổ, lợi dụng bóng đêm mà rời khỏi hữu tướng phủ.
Đến ngoài phủ, bọn họ thi triển khinh công, bay vút lên di chuyển trên nóc nhà, chỉ chốc lát đã đến nhà lao của Thiên Binh Các.
Bọn họ mang Vân Ngọc đến trước mặt Vân Mộng Vũ, lúc này Vân Mộng Vũ vẫn còn duy trì tư thế đứng như cũ, hàn băng tỏa ra quanh người vẫn chưa hề giảm.
Nghe Đao, Ngôn Kiếm Ngữ bẩm báo, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Vân Ngọc bị Đao Ngôn vứt dưới đất, ánh mắt sắc lạnh như dao.
A Mi đứng bên cạnh Vân Mộng Vũ cũng đang gắt gao nhìn Vân Ngọc, chỉ hận lúc này không thể dùng một kiếm đâm chết nàng ta. Nhưng khi nàng quay đầu nhìn Vân Mộng Vũ, nàng lại vội đè nén sát khí trong lòng, im lặng đứng bên cạnh Vân Mộng Vũ.
Nàng tin tưởng Vũ nhi, tin tưởng nàng có thể cho Vân Ngọc nhận lấy sự trừng phạt mà cả đời này Vân Ngọc sẽ mãi không bao giờ quên.
Lúc này Vân Mộng Vũ chậm rãi đi đến bên người Vân Ngọc, ngồi xổm xuống, một tay nâng khuôn mặt của Vân Ngọc lên, sau đó nàng khẽ nói: “Xinh đẹp, quả nhiên là khuôn mặt xinh đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp lại rất phù hợp với thân mình băng thanh ngọc khiết này, không biết có bao nhiêu quý công tử của Yến kinh điên đảo tâm hồn vì nàng ta? Nếu như sự trong sạch kia không còn, như vậy thì còn ai thèm dòm ngó đến nàng ta không? Nàng ta có thể sống ngẩng cao đầu được không?"
Nói xong, nàng buông mạnh khuôn mặt của Vân Ngọc ra, đứng lên, nhìn bên ngoài phân phó: “Đem nữ nhân này giam giữ chung một phòng với tên ăn mày kia cho ta, nhớ rõ trước khi đem đi nhốt, phải làm cho nữ nhân này tỉnh lại."
Nàng vừa nói xong, lập tức liền có hai thị vệ đi lên bắt lấy Vân Ngọc kéo đi xuống, thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt A Mi có chút đăm chiêu.
Nàng vẫn rất lo lắng Vũ nhi sẽ nương tay, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy, nàng thực chờ mong hành động kế tiếp của Vũ nhi.
Hai thị vệ kia sau khi làm Vân Ngọc tỉnh lại thì đem nàng ta quăng vào một phòng, trong phòng lúc này có một nam tử áo quần rách rưới.
Lúc này sắc mặt của nam tử có mảng ửng hồng, ánh mắt mê ly, toàn thân nóng bỏng. Hắn không ngừng quay cuồng trên mặt đất, cổ họng khô nóng.
Nam tử này tên là Tam Cẩu, hắn là tên ăn mày, thường ăn xin ở đầu đường lúc trời gần tối.
Không biết hôm nay là có chuyện gì, lại có hai gã sai vặt đến nói có việc cho hắn làm.
Hắn vốn là tên ăn mày nên cũng không sợ người khác có mưu đồ gì cả, liền vui vẻ đồng ý đi theo. Kết quả hắn bị đưa đến nhà lao này, sau đó lại có người đến nói là cho hắn cơ hội để sinh con.
Hắn nghe xong lại rất vui vẻ, không ngờ hắn lại có được phúc khí này. Không những được tiêu dao thoải mái, còn có thể có con nữa, đây thật đúng là chuyện tốt trời cho a.
Vì vậy hắn không cần phải suy nghĩ liền vội vàng đồng ý, vừa ăn uống lại vừa ngồi đợi mỹ nhân đến. Hắn vui vẻ đợi nữ nhân kia đến để sinh con cho hắn, trong lòng không ngừng tưởng tượng ra đó là một nhan sắc xinh đẹp và một thân thể hoàn mỹ.
Trời vừa nhá nhem tối, có một người đến mang một chén thuốc cho hắn, nói là thuốc làm cho bọn họ càng thêm vui vẻ. Nghe xong hắn lại vui vẻ uống. Không lâu sau đó thuốc đã phát tác, toàn thân hắn nóng bỏng, sâu trong đáy lòng có một loại khát vọng khó nhịn được.
Loại cảm giác này rất khó chịu khiến cho hắn muốn nổi điên, nhưng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nằm ở dưới đất lạnh lẽo nhằm giảm bớt sự nóng bức khó chịu trên thân thể.
Ai ngờ lúc hắn khó khăn nhất, nữ nhân sinh con cho hắn đã đến.
Hắn lập tức đi tới.
Thấy rõ dung nhan của nàng, hắn ngây người, kinh diễm đến mức nước miếng đã chảy xuống.
Trời ạ, cả đời hắn chưa bao giờ gặp được mĩ nhân như vậy, cái mũi kia, ánh mắt kia, hắn quả thực không biết nên nói như thế nào. Trong lúc nhất thời, hắn lại ngây người đứng nhìn ở nơi đó.
Vân Ngọc chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm giác được sự đau đớn trên cổ, mắt còn chưa mở ra được nàng nhanh chóng đưa tay lên cổ xoa. Nhưng chưa chạm được đến cổ, tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy.
Bàn tay mềm đột nhiên bị nắm lại, Vân Ngọc kinh hãi, mở to mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt dơ bẩn xấu xí. Nàng sợ tới mức kêu to, nhưng vừa mới mở miệng kêu một tiếng, miệng liền bị người khác hôn lên, cảm giác được hương vị ghê tởm kia, nàng lập tức muốn nôn ra ngoài.
Nàng bắt đầu ra sức giãy dụa, nhưng dựa vào sức lực nhỏ bé của nữ nhi làm sao có thể là đối thủ của nam nhân được?
Ngược lại nàng càng giãy dụa, nam tử đang ở trên người nàng càng hưng phấn. Lúc này Tam Cẩu đang ngồi trên người mỹ nhân, hồn xác của hắn đều đã bay mất, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy a. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có khuôn mặt đẹp như tiên của mỹ nhân mà thôi, trên tay lại chạm vào tơ lụa thượng đẳng, mềm mại nhẹ nhàng. Mà Vân Ngọc càng giãy dụa lại càng mang đến nhiều khoái cảm cho hắn.
Vì thế Vân Ngọc càng giãy dụa, hắn lại càng ra sức.
Vân Ngọc giãy dụa không hề có tác dụng, dần dần khí lực của Vân Ngọc cũng yếu đi, nhưng hận ý trong mắt nàng càng ngày càng mãnh liệt.
Là ai? Rốt cuộc là ai?
Lại ra tay với nàng như vậy, nếu nàng biết là ai, nàng nhất định sẽ làm hắn không chết được tử tế.
Trong lúc nàng không ngừng mắng người đã ra tay sau lưng, dưới thân truyền đến một cảm giác xé rách mãnh liệt, đau đến nỗi nàng thiếu chút nữa không thở được.
Đau đớn, ngoài đau đớn vẫn là đau đớn, đau đến nỗi nàng chảy mồ hôi lạnh.
Còn nam tử trên người nàng ta lúc nài lại sảng khoái vô cùng, cảm giác này làm cho hắn sung sướng đến phát điên. Cảm giác đó làm cho hắn như được lên thiên đường.
Vì thế hắn cũng không biết chính mình đang làm cái gì, chỉ biết dựa theo bản năng của mình, điên cuồng không ngừng chạm vào thân thể của Vân Ngọc.
Mà thanh âm của Vân Ngọc từ sợ hãi kêu la đến bất lực, rên rỉ, sau lại chậm rãi đón nhận.
Thanh âm của nàng từ thống khổ đến hưởng thụ, những người đứng ở ngoài đều mang vẻ mặt khinh bỉ. (Sally: Beta đến đoạn này ta thấy con Vân Ngọc này đúng là hết nói, ko biết dùng từ gì để tả, hơn cả kỹ nữ)
Mà Vân Mộng Vũ vẫn đứng trong phòng nghe âm thanh phản ứng của Vân Ngọc từ xa truyền lại. Vẻ lạnh lùng trên mặt một chút cũng chưa giảm, ngược lại càng ngày càng đậm.
Vân Ngọc, quả nhiên cũng hạ lưu giống mẹ của ngươi, ngay cả kỹ nữ của kỹ viện cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Xem ra sự trừng phạt này cũng vẫn chưa đủ.
Hơn nữa, ngược lại còn làm cho Vân Ngọc được hưởng thụ.
Bất quá cũng không sao cả, phía sau còn rất nhiều điều chờ đợi Vân Ngọc.
Lần này nàng phải giẫm lên nàng ta, phải đẩy nàng ta vào vực sâu vĩnh viễn.
Đứng bên cạnh Vân Mộng Vũ trong mắt A Mi cũng mang vẻ chán ghét và hận ý tích tụ càng nhiều, trực giác trong lòng cho biết cả nhà nàng ta đều là loại người ghê tởm.
Mà Lí Như lúc này đang ở hữu tướng phủ cũng không biết gì, bây giờ nàng ta đang ở trong mộng.
“Mộc Lâm, ngươi không phải phong hoa tuyệt đại sao? Ngươi không phải cao quý vô cùng sao? Nhưng hiện tại thì thế nào? Lúc ngươi sắp sinh, trượng phu của ngươi lại cũng không chịu trở về liếc mắt một cái." Ở trong phòng Mộc Lâm, Lí Như đắc ý nói với Mộc Lâm đang nằm trên giường chuẩn bị đến lúc sanh.
Nghe xong lời nàng nói, Mộc Lâm cũng không tức giận, chỉ là hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Thế thì sao chứ? Vân Mộ bất quá chỉ là một con chó vong ơn bội nghĩa mà thôi, mà ngươi lại chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé ỷ được Vân Mộ yêu thương mà dám lên mặt với ta sao."
Tuy rằng ngoài miệng Mộc Lâm nói không để ý, nhưng trong lòng vẫn đau đớn, trong mắt cũng hiện lên một chút ảm đạm. Nhưng ngay lúc nàng đang có cảm xúc này, đứa nhỏ trong bụng nhẹ nhàng đá nàng một cái, nàng lập tức vui vẻ cúi đầu nhìn, tay cũng đang xoa bụng, cực kỳ mềm nhẹ, từng chút từng chút, trong lòng dâng lên từng trận thỏa mãn.
Cho dù như thế, nàng cũng còn có đứa nhỏ, đứa nhỏ là tất cả của nàng. Vân Mộ kia, nàng cũng sẽ không buông tha hắn dễ dàng như vậy.
Nàng nhất định phải cho hắn biết Mộc Lâm nàng không phải là thứ để hắn muốn dùng thì dùng, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ.
Mộc lâm nàng hận nhất là bị lừa gạt, mà Vân Mộ lại lừa gạt nàng, như vậy hắn phải dùng sự trân quý của hắn, cả quyền lực và địa vị của hắn để đền bù lại cho nàng.
Từ sau khi biết bộ mặt thật của hắn và cùng hắn gây gổ, nàng liền bắt tay vào tìm kiếm chứng cớ phạm tội của hắn. Hiện tại đã có kết quả, Thủy Nhi đã tìm ra chứng cớ.
Rất nhanh, rất nhanh thôi, nàng sẽ cho người trong thiên hạ biết được bộ mặt thật của Vân Mộ.
Nghĩ vậy, khóe miệng của nàng không khỏi hiện lên một nụ cười thoải mái.
Đứa nhỏ của nàng về sau không có phụ thân, nhưng không có vấn đề gì, đứa nhỏ của nàng cũng sẽ rất hạnh phúc, nàng muốn cho đứa nhỏ của nàng là đứa nhỏ hạnh phúc nhất thiên hạ.
Nàng sẽ cho đứa nhỏ của nàng toàn bộ sự yêu thương, đem tất cả những gì nàng có đều mang lại cho nó.
Lí Như đứng bên cạnh nhìn thấy Mộc Lâm không hề tức giận, lại còn mỉm cười, tuy rằng chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, nhưng cũng đủ làm cho nàng phẫn nộ.
“Mộc Lâm, ngươi quá tự tin rồi. Hừ, nữ tử xuất sắc nhất Yến kinh là đây sao, cuối cùng lại là một oán phụ mà thôi. Nghe nói ca ca ngươi hiện tại đang ở bên ngoài xuất chinh, hơn nữa nghe nói lần này chiến dịch rất khó đánh, ca ca ngươi chắc là không trở về được đâu. Nếu ngươi không có ngọn núi là hộ quốc tướng quân phủ này để dựa vào, ta xem ngươi sẽ sống thế nào a?"
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, Lí Như ngươi vũ nhục ta thì có thể, nhưng ngươi không được nói người nhà của ta, nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả." Trong lòng Mộc Lâm coi trọng nhất đó là người nhà, không chấp nhận được người khác lăng mạ. Nên ngữ khí của nàng nghiêm khắc nói, hơn nữa ánh mắt lại sắc bén liếc mắt nhìn Lí Như một cái.
Lí Như bị ánh mắt sắc bén của Mộc Lâm liếc qua, trong lòng không ngừng run lên, chỉ sững sờ đứng nơi đó. Đợi phục hồi tinh thần lại, trong lòng giận dữ.
Nhưng sau đó khóe miệng liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Hừ, Mộc Lâm, vốn tưởng rằng nàng không có nhược điểm, nhưng hiện tại mới phát hiện nguyên lai nàng ta cũng có nhược điểm, mà nhược điểm chính là người nhà của nàng ta, như vậy lại càng dễ ra tay.
Lí Như đứng bên cạnh Mộc Lâm khơi chuyện nói: “Không thể nói? Ta càng muốn nói. Lần này mạng của ca ca ngươi khó mà bảo toàn không chừng là có đi mà không có về. Còn mẹ của ngươi, lại xui xẻo như vậy, phu quân bà đã chết, bà sẽ sống tốt được sao. Thật là, ngươi nói xem hộ quốc tướng quân phủ của ngươi sẽ hỗn loạn như thế nào đây?"
Mộc Lâm biết nàng không thể tức giận, không thể tức giận, nhưng trong lòng nàng vẫn rất phẫn nộ. Nàng ta lại dám xúc phạm đến mẹ của nàng, Mộc Lâm tức giận đến nỗi toàn thân đều run rẩy.
Ai ngờ cảm xúc quá kịch liệt, dẫn đến động thai, nhất thời nàng thấy đau đớn vô cùng.
Không tốt, nàng biết nàng sắp sinh, nhưng hiện tại Lí Như đang ở đây, tình thế này lại càng làm cho nàng lo lắng nhiều hơn.
Nàng nhíu mày lại, răng cắn vào môi dưới để giảm bớt sự đau đớn.
Lí Như đang ở bên cạnh nhìn nàng lập tức cũng phát hiện ra tình huống này, nàng ta lập tức cho bà mụ chuẩn bị đỡ đẻ
Lí Như không phải có lòng tốt, mà là nàng thích nhìn thấy cảnh tượng giãy dụa với cái chết của nữ tử nổi danh ở Yến kinh này, còn có biểu tình bất lực phẫn hận của nàng ta nữa.
Bà mụ nhận được mệnh lệnh lập tức đi vào giúp Mộc Lâm đỡ đẻ, Mộc Lâm nhìn thấy tình huống này, trong lòng kinh sợ.
Lí Như làm sao có thể tốt bụng như thế, chẳng lẽ nàng ta sẽ làm gì với đứa nhỏ của nàng.
Trong mắt nàng hiện lên sự bất lực và bối rối, nhưng cho dù nàng bất lực hay bối rối như thế nào, cũng sẽ không có người đến cứu nàng, cứu đứa nhỏ của nàng. Hơn nữa cơn đau lại không ngừng truyền đến, nàng biết hiện tại nếu không sinh, đối với đứa nhỏ của nàng cũng không tốt.
Cố nén đau đớn, Mộc Lâm phối hợp theo sự chỉ dẫn của bà mụ.
Rất nhanh đứa nhỏ đã được sinh ra.
Hai tiếng khóc oa oa to rõ, một đôi song sinh ra đời.
Nhìn đôi song sinh rất xinh đẹp và khỏe mạnh này, trong lòng Mộc Lâm tràn đầy thỏa mãn và kiêu ngạo. Nhưng nàng lại lâm vào sự bất an và bối rối, nàng có sắp xếp người của mình vào tướng phủ, nhưng hiện tại vẫn không nhìn thấy nửa bóng người, xem ra bọn họ đều đã bị Lí Như nắm đuôi.
Như vậy đứa nhỏ của nàng sẽ ra sao?
Nàng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không thể làm hại đến đứa nhỏ của nàng.
Nhưng Lí Như sẽ buông tha cho đứa nhỏ của nàng sao?
Nàng giương mắt nhìn về phía Lí Như, lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ghen tị và hưng phấn của Lí Như. Thấy như vậy, trong lòng Mộc Lâm đau đớn khôn cùng.
Ngay sau đó Lí Như liền mở miệng, nhưng lời nói đó lại làm cho Mộc Lâm hồn phi phách tán.
“Thật sự là một đôi song sinh dễ thương. Nếu trưởng thành, sẽ là hai tỷ muội nổi tiếng nhất của Yến kinh. Nhưng nữ nhi của ngươi xuất sắc như vậy, vậy thì đứa nhỏ trong tương lai của ta nên làm sao đây? Nếu không thì như vậy đi, ta cũng không phải là người độc ác như vậy. Hai đứa nhỏ này ta sẽ lưu lại một đứa để nuôi dưỡng. Tuy rằng lão gia hiện tại không gặp ngươi, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ đầu tiên của hắn, cho nên lưu lại một đứa cho lão gia. Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ chiếu cố hài tử của ngươi thật tốt, nhất định phải làm cho nàng sống không bằng chết, mang tiếng xấu cả đời."
Nghe nói như thế, Mộc Lâm sợ hãi không thôi, sau đó lời nói của Lí Như lại làm cho nàng thống khổ.
“Về phần đứa kia? Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết nó, ta còn muốn nó sống thật lâu. Người đâu lấy châm đến đây."
Mộc Lâm nghe thấy lệnh người lấy châm đến, sự lo lắng trong mắt hiện lên rõ ràng, nhưng thân thể của nàng lúc này cực kỳ suy yếu, căn bản không thể nhúc nhích. Chỉ có thể mang hận ý nhìn Lí Như.
Chỉ chốc lát châm đã được đưa đến, Lí Như cầm châm nhỏ kia, khóe miệng mang theo nụ cười sung sướng, nhìn chằm chằm kia đứa nhỏ kia. Lại khó xử nói: “Đứa nào thì tốt đây? Thật sự là khó xử, quên đi, cứ chọn đại đi, đứa nhỏ được sinh ra đầu tiên đâu?"
Nói xong, nàng bắt vú Lí chỉ đứa nhỏ, không cho nàng lộn xộn, mà đứa nhỏ lúc này hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần, vẫn mờ mịt nhìn thế giới này mà cười tủm tỉm.
Nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp lại rất biết nghe lời, trong lòng Lí Như rất ghen tị, nàng ta chồm về phía đứa trẻ đó, ngón tay thuần thục như đang thêu hoa, khắc ở khóe mắt của nó một đóa hoa mai thật sống động. (Sally: Con mẹ này đứa bé mới sinh cũng không tha)
Đứa nhỏ đau xót, liền oa oa khóc lớn lên.
Nhìn thấy hành động của Lí Như, nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, Mộc Lâm đau lòng sắp chết đi, nàng dùng hết sức lực muốn đi cứu đứa nhỏ, nhưng nàng lại té xuống giường, nàng bất lực kêu to: “Xin ngươi, cầu xin ngươi, đừng làm hại đến đứa nhỏ, trả đứa nhỏ lại cho ta."
Lúc này, kiêu ngạo, tôn nghiêm cũng không quan trọng, nàng chỉ cần đứa nhỏ của nàng bình an. Nhìn thấy Mộc Lâm cầu xin nàng, nàng vui vẻ cười, trong lòng vui sướng đến cực điểm, chiếm được thỏa mãn trong lòng…
Nàng hạ thấp người, cúi đầu xuống, nhìn Mộc Lâm từ trên cao, ngữ khí châm chọc nói: “Buông tha chúng nó, ta vì sao lại phải tha cho chúng. Có trách thì trách tại sao chúng nó lại là con của ngươi nên chúng nó sẽ không có kết cục tốt. Thế nào, có phải đau lòng rồi hay không?
Còn chưa hết đâu? Ta muốn đem đại nữ nhi của ngươi mang đến cho kỹ viện, làm cho đóa hoa mai thanh lệ này phong trần nơi đó. Ta muốn cho tiểu nữ nhi của ngươi nhận hết mọi sự tra tấn mà lớn lên. Ta muốn làm cho chúng nó cả đời vĩnh viễn không gặp được nhau."
Nghe xong, Mộc Lâm tức đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi.
“Lí Như, con người lòng dạ rắn rết này, ngươi sẽ không có kết cục tốt. Nếu như ngươi thật sự làm vậy, ta thành quỷ cũng không sẽ bỏ qua cho ngươi. Ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt, hài tử của ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt." Hai mắt Mộc Lâm nhiễm đầy máu, thanh âm bi thương thê lương mà nói.
Nghe xong lời nói của nàng, Lí Như cười càng to hơn. Quỷ thần báo ứng nàng cũng không tin.
Nếu không phải vì cho lão gia và hộ quốc tướng quân phủ một công đạo, thì nàng sẽ cho hai tỷ muội chúng cùng vào kỹ viện.
Lí Như mang hai hài tử đi ra ngoài, để lại Mộc Lâm vẫn còn té trên mặt đất.
Nước mắt Mộc Lâm chậm rãi chảy xuống, nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng còn biết làm sao đây? Cuối cùng nàng cứ nằm ở trên đất lạnh băng, dần dần mất đi hơi thở.
Tỉnh mộng Lí Như ngồi bật dậy, phát hiện cả người mình ra rất nhiều mồ hôi. Ngực nàng phập phồng kinh ngạc, không thể bình phục lại được.
Làm sao có thể đột nhiên mơ thấy chuyện của năm đó, đã qua từ rất lâu rồi mà.
Hơn nữa tối nay lại cảm nhận được rõ ràng hơn, nhất là lời thề của Mộc Lâm trước lúc chết, làm cho tim nàng đập thật nhanh.
Sẽ không, tuyệt đối không có việc gì. Nàng ta chết đã lâu rồi, còn có thể làm gì được nữa chứ.
Hơn nữa bây giờ Vân Mộng Vũ có thể cũng đã chết, nhưng cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng.
Hiện tại thì cũng không ngủ được nữa, nàng đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn thấy trời cũng đã gần sáng, cũng nên chuẩn bị, chút nữa sẽ đi qua Lại bộ Thượng Thư xác nhận xem Vân Mộng Vũ đã chết chưa, như vậy nàng mới có thể yên tâm.
Lúc này trong nhà lao của Thiên Binh các, Vân Ngọc sớm đã bị nam tử trên người làm cho nàng ta ngất xỉu mấy lần, lần này lại tiếp tục hôn mê.
Lúc mặt trời vừa lên nam tử trên người cũng đã hết khí lực, hắn thỏa mãn mà đi ngủ.
Trong một gian phòng khác Vân Mộng Vũ cùng A Mi cũng không ngủ được, đêm qua hai người cũng không nói chuyện nhiều, chỉ lặng im đứng đó.
Nhìn thấy trời đã sáng, Vân Mộng Vũ biết đã đến lúc, nên nàng đứng lên đi qua gian phòng của Vân Ngọc.
Đợi sau khi đi vào phòng của Vân Ngọc, mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng dâm đãng bên trong, còn có hơi thở dâm dục tràn ngập trong phòng, nàng nhè nhẹ cười lạnh.
Thật không hổ là nữ nhi của Lí Như, bị người khác cưỡng bức, cũng có thể hưởng thụ được như vậy. Hơn nữa xem ra hai người cũng không nhịn được, ngay cả giường kia cũng chưa nằm lên, đêm qua hẳn là một đêm điên cuồng không ngừng.
“Đao Ngôn, ngươi đem Vân Ngọc trở về đừng gây ra tiếng động ồn ào." Vân Mộng Vũ lạnh giọng phân phó.
Nhận được mệnh lệnh Đao Ngôn nhìn hai người nằm trên đất, trong mắt lộ vẻ chán ghét, hắn đến bên giường cầm chăn, bao bọc thân mình của Vân Ngọc lại, đưa nàng ta trở về hữu tướng phủ.
Đao Ngôn lặng yên đưa Vân Ngọc về phòng, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Đao Ngôn đi không lâu sau đó, Vân Ngọc chậm rãi tỉnh lại, trong nháy mắt, các nơi trên người đau đớn không ngừng truyền đến, tác động đến thần kinh của nàng, nàng lập tức ngồi dậy, sợ hãi kêu ra tiếng.
Lúc nàng đứng dậy, chăn trên người cũng rớt xuống dưới, lộ ra da thịt trên người.
Mà tiếng kêu sợ hãi của nàng lại làm cho các nha hoàn vội chạy vào phòng, mấy người vừa vào phòng lại nhìn thấy hết nửa thân mình của Vân Ngọc, trên người có vô số dấu hôn, toàn bộ bị dọa đến hét lên.
Vừa nghe tiếng thét chói tai của bọn họ, Vân Ngọc mới ý thức được mình đang bị lộ nửa người, tức giận mắng: “La hét cái gì, cút ra ngoài cho ta, cút xéo đi."
Trong phòng vài nha hoàn nghe đ
ược Vân Ngọc rống giận, lập tức chạy ra ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Vân Ngọc, nàng mờ mịt không biết nên làm như thế nào cả.
Hiện tại nên làm gì đây, chuyện ngày hôm qua như một giấc mộng, nhưng bây giờ tỉnh lại mới phát hiện đây không phải là mơ, mà là sự thật, trên người đau nhức, dấu vết hồng hồng đỏ đỏ này, không thể nghi ngờ chuyện tối hôm qua đã thật sự phát sinh.
Nàng cứ ngồi một mình trên giường mà không mặc quần áo, lớn tiếng khóc, ngẫu nhiên lại thét lên vài tiếng chói tai.
Ngoài phòng Tử Yên nhìn thấy tình huống không ổn, lại chạy đến báo cho Lí Như.
Nàng vừa đến nơi ở của Lí di nương, nhìn thấy Lí di nương cùng nhị tiểu thư đang chuẩn bị ra ngoài, sau đó chạy đến bên cạnh Lí di nương.
Đầu tiên là cung kính thỉnh an.
Lí Như vừa thấy Tử Yên, nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? Không phải bây giờ ngươi nên hầu hạ Ngọc nhi rời giường sao?"
Nghe Lí di nương hỏi, Tử Yên nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nàng mơ hồ nói: “Di nương, tam tiểu thư hôm nay không biết bị làm sao, tóm lại……, di nương vẫn nên đi qua bên đó xem đi."
Nghe Tử Yên trả lời xong, trong long Lí Như càng thêm buồn bực, lại có chuyện gì a. Ngọc nhi ở trong phòng của mình lại có chuyện gì được chứ. Bà và Dung nhi còn muốn qua phủ của Lại bộ Thượng Thư a, nữ nhi này thật sự là không để cho người khác yên tâm. Bà do dự, nên đi hay không đây?
Mà Vân Dung đang đứng ở phía sau cũng phát hiện một chút manh mối, nàng nghĩ cũng không cần gấp, vì thế nàng nhìn mẫu thân nói: “Mẫu thân, chúng ta nên qua đó xem sao. Dù sao cũng còn sớm mà."
Lí Như vuốt cằm, một đám người đi về phía phòng của Vân Ngọc, vừa đến nơi lại nghe thấy tiếng kêu la khóc lóc của Vân Ngọc.
Vừa nghe thanh âm này, Lí Như và Vân Dung đều kinh hãi, đều mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhau.
Làm sao vậy?
Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Không biết vì sao, lúc nghe đến tiếng kêu của Vân Ngọc, trong đầu nàng lại xẹt qua cảnh tượng năm đó khi nàng dùng châm khắc đóa hoa mai lên mắt đứa con của Mộc Lâm.
Trong mắt nàng lóe lên tia bối rối, nàng nhìn Vân Dung, hai người trao đổi ánh mắt, đi đến bên cửa phòng Vân Ngọc.
Lí Như nói to: “Ngọc nhi, là mẫu thân a. Đã xảy ra chuyện gì, mẫu thân có thể vào hay không?"
Nghe được giọng của Lí Như, Vân Ngọc đang khóc lập tức nín lại. Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn cửa phòng, nghẹn ngào trả lời: “Mẫu thân, lúc này ngươi đừng nên vào."
Nghe được thanh âm của Vân Ngọc, các nàng càng thêm sốt ruột, nhưng vẫn chỉ biết đợi ngoài cửa.
Vân Ngọc lau khô nước mắt, đứng lên, lê thân xác mệt mỏi đau nhức xuống giường thay quần áo.
Thay xong quần áo, sửa sang lại đầu tóc sau đó nàng tới mở cửa.
Khi cửa được mở ra, trong nháy mắt các nàng thấy được Vân Ngọc, Lí Như nhịn không được che miệng kinh hô một tiếng.
Trời ạ, tại sao có thể như vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lí Như bảo hạ nhân đứng bên ngoài, nàng và Vân Dung đi vào phòng, lập tức đóng cửa lại.
Vừa tới cửa, Vân Ngọc lập tức oa một tiếng bổ nhào vào lòng Lí Như khóc lớn lên.
Lí Như nhìn thấy vừa vội vàng vừa tức giận, nàng vỗ nhẹ lưng của Vân Ngọc, nghiêm khắc hỏi: “Ngọc nhi, nói đi. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì."
Nghe mẫu thân nghiêm khắc hỏi, trong lòng Vân Ngọc cảm thấy càng thêm ủy khuất, nhưng bây giờ nàng cũng không dám ngỗ nghịch mẫu thân, rời khỏi cái ôm của mẫu thân.
Nàng đến trước mặt Lí Như cách một khoảng, nhẹ nhàng kéo quần áo của mình xuống, nhất thời những dấu hôn ghê người hiện ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lí Như thiếu chút nữa ho ra máu.
Nàng run run hỏi: “Ngọc nhi, ngươi thành thành thật thật nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi không phải ở phòng ngủ sao? Tại sao có thể như vậy?"
Nghe Lí Như hỏi, Vân Ngọc cảm thấy lại ủy khuất, nàng lắc đầu, khóc nói: “Không biết, ta không biết. Đêm qua ta ở trong phòng đột nhiên bị người khác làm cho hôn mê rồi mang đi. Đến khi ta tỉnh lại, ta nhìn thấy một bộ mặt xấu xí, nam nhân toàn thân bẩn thiểu đó xé rách quần áo của ta. Hắn…… Không ngừng hôn ta, còn……, ta liều mạng khóc kêu, nhưng vô dụng, không có người để ý đến, không có người cứu ta. Cả đêm ta bị nam nhân ghê tởm kia……, đợi cho đến lúc ta tỉnh lại, ta lại thấy mình đang ở phòng của mình. Ta nghĩ đây chỉ là ta nằm mơ, nhưng thật ra không phải mơ. Ô ô ô……." Vân Ngọc nói xong lại khóc to lên.
Lí Như và Vân Dung nghe xong, cảm thấy như sét đánh bên tai, đây là chuyện gì, quả thực là tai họa bất ngờ a.
Bây giờ nên làm gì đây, Lí Như cũng rất hoang mang lo sợ.
Ngọc nhi chưa lập gia đình đã bị phá thân trước, sau này Ngọc nhi sẽ như thế nào đây?
Chuyện này là do ai gây ra?
Lại dùng phương pháp ác độc như vậy để đối phó với Ngọc nhi?
Chuyện này quả thực đã phá hủy đi nữ nhi tốt của bà.
Nhìn thấy muội muội đang khóc và mẫu thân bên cạnh không biết nên làm như thế nào, Vân Dung bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, bây giờ nên nghĩ biện pháp để đối phó với người đã làm ra chuyện này, phải ngăn không cho chuyện này đồn ra ngoài. Hơn nữa hôm nay chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm."
Nghe Vân Dung nói xong, Lí Như mới nghĩ bây giờ không phải lúc để lo lắng và phẫn hận, bây giờ nên xử lý tốt chuyện này, nếu không nữ nhi của nàng thật sự sẽ bị hủy.
Nhìn thấy nữ nhi cứ khóc, Lí Như hạ khẩu khí: “Ngọc nhi, bây giờ ngươi nên ở trong phòng, không nên đi đâu cả. Bây giờ ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt, ta và tỷ tỷ của ngươi đi có chút việc, sau khi về sẽ xử lí chuyện của ngươi."
Liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, Lí Như và Vân Dung bất đắt dĩ rời khỏi phòng Vân Ngọc.
Bây giờ bà còn phải đi thăm dò xem V
Tác giả :
Ngọc Khuyết