Thiên Tài Khí Phi
Chương 53: Một kiếm giết sạch
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Cả đêm liên tục gặp ba lượt ám sát, trong lòng buồn bực đến cực điểm, hiện tại cuối cùng cũng tìm được niềm vui.
Trong lòng cảm thấy thoải mái một chút, đột nhiên nhìn ngân quang bên cạnh.
Dám phát tín hiệu, bọn họ đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi a. Nói chúng không cần phát, chúng lại càng muốn phát.
Hiện tại thì tốt rồi, vốn nghĩ sẽ ở lại cùng bọn họ lâu một chút, hiện tại xem ra là không được.
“Nói các ngươi đừng phát tín hiệu, các ngươi không nghe, ta đây chỉ có thể đưa các ngươi đi trước."
Vương Nhất gửi tín hiệu đi, hắn biết bọn họ sống không được. Nhưng chỉ cần có một cơ hội báo thù, bọn họ cũng không thể buông tha.
Đợi khi nghe Vân Mộng Vũ nói, trong lòng bọn họ một trận lạnh lẽo, trong mắt khó có thể che dấu tuyệt vọng.
Nhìn trong mắt bọn họ mang vẻ tuyệt vọng, trong lòng nàng tuy có xúc động, nhưng nàng sẽ không nương tay, nếu không đối với địch nhân nhân từ chính là đối với chính mình tàn nhẫn.
Nàng nâng tay lên, cổ tay chuyện động, vô số ngân châm liền hướng bọn họ bay đi, mấy mạng người cứ như vậy mà ngã xuống.
Nhìn thi thể đầy đất, Vân Mộng Vũ vẫn đứng thật lâu trong rừng, trong lòng suy nghĩ, thật lâu mới thở dài một hơi. Sau đó lại xoay người rời đi, đi về phía nơi ở của Tường thúc.
Khoảnh khắc nàng rời đi, trên cây có một bóng trắng bay xuống, tư thái tao nhã, giống như tiên. Sở Hiên đứng ở đó, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt mặt hắn, giờ phút này không có biểu tình gì, nhưng trong mắt tràn đầy sự giãy dụa.
Hắn đã tới từ sớm, mọi hành động của nàng hắn đã thấy, nhưng hắn chưa muốn hiện thân.
Thì ra, nàng có năng lực tự bảo vệ mình.
Mà hành vi của hắn dường như rất dư thừa.
Chung quy, hắn vẫn đang ảo tưởng.
Hắn mang nhiều trọng trách trên người như vậy, phải như thế nào mới có thể ở cùng một chỗ với nàng đây?
Tựa hồ là quá khó khăn.
Như vậy, hắn nên cách xa nàng một chút, như vậy đối hai người đều tốt.
Đột nhiên có tiếng động, một đám người đang đi về phía bên này.
Hắn không tránh, cứ như vậy đứng ở trong rừng.
Rất nhanh, rất nhiều Hắc y nhân đã đến, thủ lĩnh bọn chúng trên người mặc một thân hồng y, trên mặt che khăn đỏ. Hồng y kia trong đêm tối toát ra một hương vị nói không nên lời.
Tất cả đều đến đông đủ, hồng y thủ lĩnh nhìn thấy bốn thi thể, mí mắt nhịn không được co giật. Không nghĩ tới Tuyết vệ thật sự đã xảy ra chuyện, nhưng lại là bị giết toàn bộ. Quả nhiên không thể nghĩ tới.
Võ công bọn họ tại Sở quốc mặc dù không phải lợi hại nhất, nhưng bọn họ giỏi về bày trận cùng hạ độc, cho nên tuyệt kỹ ám sát của bọn họ là thứ nhất.
Nhưng mà, không nghĩ tới đã bị giết sạch.
Nghĩ vậy, hồng y thủ lĩnh rất cẩn thận nhìn người đang đứng sâu trong rừng, trong mắt e dè kiêng kị.
Nhưng hắn không biết rằng, hung thủ sớm đã không ở nơi này, hơn nữa người đó cho tới khi giết toàn bộ Tuyết vệ đều không cho họ có cơ hội bày trận hay thi triển võ công.
Sở Hiên đứng ở nơi đó chưa động đậy, trong lòng lúc này rất khó chịu, đột nhiên thấy nhiều người đến, trong mắt nhịn không được hiện lên tia thị huyết. Những người này khẳng định là cùng một bọn, như vậy, hắn sẽ thuận tay giúp nàng giải quyết.
Hồng y thủ lĩnh nhịn không được mở miệng: “Các hạ đây là ý tứ gì?"
Không có người trả lời.
“Người trên đất là do ngươi giết sao?"
Vẫn không ai trả lời.
“Các hạ cũng quá kiêu ngạo. Chẳng lẽ các hạ cho rằng chỉ cần một mình ngươi sẽ so lại với bọn ta sao? Nếu các hạ chịu trói, ta sẽ cầu xin chủ nhân, tha cho con đường sống." Trong lòng Hồng y thủ lĩnh rất ảo não, nhưng vẫn quyết định thử xem, xem thử có bắt được người này hay không. Hơn nữa người này cho hắn cảm giác sâu không lường được, trong lòng hắn cảm thấy thực bất an.
Đáng tiếc hắn đã tính nhầm.
Người đối diện vẫn không hề động tĩnh.
Cái này, hồng y thủ lĩnh không động thủ thì không thể được. Lặp đi lặp lại nhiều lần không ai trả lời, nếu hắn không giải quyết, về sau làm sao thống lĩnh được thuộc hạ.
Nhưng hắn vẫn ngập ngừng nhìn về người phía trước, lại nhịn không được mở miệng. “Các hạ, quả nhiên là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Vậy đừng trách ta không khách khí. Người đâu lên cho ta."
Hồng y thủ lĩnh vung bàn tay to lên, sát thủ sau lưng liền đồng loạt rút kiếm, chạy nhanh về phía trước, mà hồng y thủ lĩnh kia chỉ đứng ở sau quan sát nhược điểm của địch nhân để chỉ huy chiến đấu.
Hắn đứng phía sau nhìn tới, chỉ thấy thủ hạ của hắn kiếm đều đã ra khỏi vỏ, mà Bạch y nhân kia lại không hề động đậy. Dựa vào cảnh giác của một sát thủ, hắn đột nhiên muốn chạy đi, nhưng hắn biết hắn không thể.
Ánh mắt hắn cứ gắt gao nhìn Bạch y nhân đang đứng đó.
Rất nhiều Hắc y nhân tiến về phía Sở Hiên, kiếm của Hắc y nhân cũng đã tới trước mặt của Sở Hiên, nhưng đúng lúc này, mọi người chỉ thấy một đạo ánh sáng loé lên, ngay sau đó, mọi người đứng im tại chỗ, duy trì tư thế giơ kiếm muốn chém.
Đôi mắt của hồng y thủ lĩnh co rút lại, người này, thật đáng sợ, võ công này, quả thực làm cho người ta sợ hãi. Cảnh giới này hắn không thể nhìn rõ.
Chỉ một chiêu, giết sạch trăm người, hơn nữa là tay không giết người. Hắn nhất thời không tin vào mắt mình, chỉ có thể ngốc nghếch nhìn nam tử áo trắng kia, lúc này vẫn duy trì tư thế cũ.
Hồng y thủ lĩnh cảm giác được tính mạng bị nguy hiểm, thầm nghĩ mau rời đi, nhưng ý nghĩ trong đầu vừa xuất hiện, ngay sau đó, người cũng mất đi hơi thở, té trên mặt đất, mất đi ý thức.
Trên đất chất đầy thi thể, mà giữa rừng chỉ còn lại nam tử áo trắng. Gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay mấy sợi tóc bên tai Sở Hiên, sự giãy dụa trong mắt hắn cũng dần tan đi, cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt sâu hun hút.
Một lát sau, có vài Hắc y nhân chạy tới. Vừa đến, lập tức quỳ xuống đợi lệnh.
“Đem nơi này xử lý." Sở Hiên bỏ lại một câu, xoay người rời đi, ngay sau đó đã không thấy bóng dáng.
Lại nói đến Vân Mộng Vũ đang chạy tới nơi ở của Tường thúc.
Vừa đi vừa nghĩ chuyện đã phát sinh hôm nay.
Hôm nay hai lượt sát thủ có phải là cùng một người phái đến?
Mà Đoạt hồn lâu kia là tổ chức gì, nàng cũng chỉ nghe qua mà thôi.
Đột nhiên phát hiện nàng đang ở thế bị động, luôn bị người khác tính kế, loại cảm giác không nắm được trong tay này khiến nàng chán ghét.
Chỉ cần nàng hơi vô ý sẽ có khả năng mất mạng.
Hơn nữa là sự kiện ám sát trong hoàng cung, Yến kinh cũng sẽ có một ít chấn động, không rõ cục diện ra sao, không biết đối với nàng có lợi hay không?
Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được có người đến gần. Nàng mang vẻ mặt đề phòng, tay phải liền xoa thủ trạc, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Trong lòng thực bực bội, đêm nay lại xảy ra chuyện gì a, chẳng lẽ là vì trước khi ra khỏi nhà không xem ngày, cứ chuyện này lại đến chuyện khác sao?
Cảm thấy buồn bực vô cùng, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc, toàn thân đề phòng.
Trong nháy mắt có hai hắc y nhân xuất hiện trước mặt
Beta: Sally
Cả đêm liên tục gặp ba lượt ám sát, trong lòng buồn bực đến cực điểm, hiện tại cuối cùng cũng tìm được niềm vui.
Trong lòng cảm thấy thoải mái một chút, đột nhiên nhìn ngân quang bên cạnh.
Dám phát tín hiệu, bọn họ đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi a. Nói chúng không cần phát, chúng lại càng muốn phát.
Hiện tại thì tốt rồi, vốn nghĩ sẽ ở lại cùng bọn họ lâu một chút, hiện tại xem ra là không được.
“Nói các ngươi đừng phát tín hiệu, các ngươi không nghe, ta đây chỉ có thể đưa các ngươi đi trước."
Vương Nhất gửi tín hiệu đi, hắn biết bọn họ sống không được. Nhưng chỉ cần có một cơ hội báo thù, bọn họ cũng không thể buông tha.
Đợi khi nghe Vân Mộng Vũ nói, trong lòng bọn họ một trận lạnh lẽo, trong mắt khó có thể che dấu tuyệt vọng.
Nhìn trong mắt bọn họ mang vẻ tuyệt vọng, trong lòng nàng tuy có xúc động, nhưng nàng sẽ không nương tay, nếu không đối với địch nhân nhân từ chính là đối với chính mình tàn nhẫn.
Nàng nâng tay lên, cổ tay chuyện động, vô số ngân châm liền hướng bọn họ bay đi, mấy mạng người cứ như vậy mà ngã xuống.
Nhìn thi thể đầy đất, Vân Mộng Vũ vẫn đứng thật lâu trong rừng, trong lòng suy nghĩ, thật lâu mới thở dài một hơi. Sau đó lại xoay người rời đi, đi về phía nơi ở của Tường thúc.
Khoảnh khắc nàng rời đi, trên cây có một bóng trắng bay xuống, tư thái tao nhã, giống như tiên. Sở Hiên đứng ở đó, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt mặt hắn, giờ phút này không có biểu tình gì, nhưng trong mắt tràn đầy sự giãy dụa.
Hắn đã tới từ sớm, mọi hành động của nàng hắn đã thấy, nhưng hắn chưa muốn hiện thân.
Thì ra, nàng có năng lực tự bảo vệ mình.
Mà hành vi của hắn dường như rất dư thừa.
Chung quy, hắn vẫn đang ảo tưởng.
Hắn mang nhiều trọng trách trên người như vậy, phải như thế nào mới có thể ở cùng một chỗ với nàng đây?
Tựa hồ là quá khó khăn.
Như vậy, hắn nên cách xa nàng một chút, như vậy đối hai người đều tốt.
Đột nhiên có tiếng động, một đám người đang đi về phía bên này.
Hắn không tránh, cứ như vậy đứng ở trong rừng.
Rất nhanh, rất nhiều Hắc y nhân đã đến, thủ lĩnh bọn chúng trên người mặc một thân hồng y, trên mặt che khăn đỏ. Hồng y kia trong đêm tối toát ra một hương vị nói không nên lời.
Tất cả đều đến đông đủ, hồng y thủ lĩnh nhìn thấy bốn thi thể, mí mắt nhịn không được co giật. Không nghĩ tới Tuyết vệ thật sự đã xảy ra chuyện, nhưng lại là bị giết toàn bộ. Quả nhiên không thể nghĩ tới.
Võ công bọn họ tại Sở quốc mặc dù không phải lợi hại nhất, nhưng bọn họ giỏi về bày trận cùng hạ độc, cho nên tuyệt kỹ ám sát của bọn họ là thứ nhất.
Nhưng mà, không nghĩ tới đã bị giết sạch.
Nghĩ vậy, hồng y thủ lĩnh rất cẩn thận nhìn người đang đứng sâu trong rừng, trong mắt e dè kiêng kị.
Nhưng hắn không biết rằng, hung thủ sớm đã không ở nơi này, hơn nữa người đó cho tới khi giết toàn bộ Tuyết vệ đều không cho họ có cơ hội bày trận hay thi triển võ công.
Sở Hiên đứng ở nơi đó chưa động đậy, trong lòng lúc này rất khó chịu, đột nhiên thấy nhiều người đến, trong mắt nhịn không được hiện lên tia thị huyết. Những người này khẳng định là cùng một bọn, như vậy, hắn sẽ thuận tay giúp nàng giải quyết.
Hồng y thủ lĩnh nhịn không được mở miệng: “Các hạ đây là ý tứ gì?"
Không có người trả lời.
“Người trên đất là do ngươi giết sao?"
Vẫn không ai trả lời.
“Các hạ cũng quá kiêu ngạo. Chẳng lẽ các hạ cho rằng chỉ cần một mình ngươi sẽ so lại với bọn ta sao? Nếu các hạ chịu trói, ta sẽ cầu xin chủ nhân, tha cho con đường sống." Trong lòng Hồng y thủ lĩnh rất ảo não, nhưng vẫn quyết định thử xem, xem thử có bắt được người này hay không. Hơn nữa người này cho hắn cảm giác sâu không lường được, trong lòng hắn cảm thấy thực bất an.
Đáng tiếc hắn đã tính nhầm.
Người đối diện vẫn không hề động tĩnh.
Cái này, hồng y thủ lĩnh không động thủ thì không thể được. Lặp đi lặp lại nhiều lần không ai trả lời, nếu hắn không giải quyết, về sau làm sao thống lĩnh được thuộc hạ.
Nhưng hắn vẫn ngập ngừng nhìn về người phía trước, lại nhịn không được mở miệng. “Các hạ, quả nhiên là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Vậy đừng trách ta không khách khí. Người đâu lên cho ta."
Hồng y thủ lĩnh vung bàn tay to lên, sát thủ sau lưng liền đồng loạt rút kiếm, chạy nhanh về phía trước, mà hồng y thủ lĩnh kia chỉ đứng ở sau quan sát nhược điểm của địch nhân để chỉ huy chiến đấu.
Hắn đứng phía sau nhìn tới, chỉ thấy thủ hạ của hắn kiếm đều đã ra khỏi vỏ, mà Bạch y nhân kia lại không hề động đậy. Dựa vào cảnh giác của một sát thủ, hắn đột nhiên muốn chạy đi, nhưng hắn biết hắn không thể.
Ánh mắt hắn cứ gắt gao nhìn Bạch y nhân đang đứng đó.
Rất nhiều Hắc y nhân tiến về phía Sở Hiên, kiếm của Hắc y nhân cũng đã tới trước mặt của Sở Hiên, nhưng đúng lúc này, mọi người chỉ thấy một đạo ánh sáng loé lên, ngay sau đó, mọi người đứng im tại chỗ, duy trì tư thế giơ kiếm muốn chém.
Đôi mắt của hồng y thủ lĩnh co rút lại, người này, thật đáng sợ, võ công này, quả thực làm cho người ta sợ hãi. Cảnh giới này hắn không thể nhìn rõ.
Chỉ một chiêu, giết sạch trăm người, hơn nữa là tay không giết người. Hắn nhất thời không tin vào mắt mình, chỉ có thể ngốc nghếch nhìn nam tử áo trắng kia, lúc này vẫn duy trì tư thế cũ.
Hồng y thủ lĩnh cảm giác được tính mạng bị nguy hiểm, thầm nghĩ mau rời đi, nhưng ý nghĩ trong đầu vừa xuất hiện, ngay sau đó, người cũng mất đi hơi thở, té trên mặt đất, mất đi ý thức.
Trên đất chất đầy thi thể, mà giữa rừng chỉ còn lại nam tử áo trắng. Gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay mấy sợi tóc bên tai Sở Hiên, sự giãy dụa trong mắt hắn cũng dần tan đi, cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt sâu hun hút.
Một lát sau, có vài Hắc y nhân chạy tới. Vừa đến, lập tức quỳ xuống đợi lệnh.
“Đem nơi này xử lý." Sở Hiên bỏ lại một câu, xoay người rời đi, ngay sau đó đã không thấy bóng dáng.
Lại nói đến Vân Mộng Vũ đang chạy tới nơi ở của Tường thúc.
Vừa đi vừa nghĩ chuyện đã phát sinh hôm nay.
Hôm nay hai lượt sát thủ có phải là cùng một người phái đến?
Mà Đoạt hồn lâu kia là tổ chức gì, nàng cũng chỉ nghe qua mà thôi.
Đột nhiên phát hiện nàng đang ở thế bị động, luôn bị người khác tính kế, loại cảm giác không nắm được trong tay này khiến nàng chán ghét.
Chỉ cần nàng hơi vô ý sẽ có khả năng mất mạng.
Hơn nữa là sự kiện ám sát trong hoàng cung, Yến kinh cũng sẽ có một ít chấn động, không rõ cục diện ra sao, không biết đối với nàng có lợi hay không?
Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được có người đến gần. Nàng mang vẻ mặt đề phòng, tay phải liền xoa thủ trạc, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Trong lòng thực bực bội, đêm nay lại xảy ra chuyện gì a, chẳng lẽ là vì trước khi ra khỏi nhà không xem ngày, cứ chuyện này lại đến chuyện khác sao?
Cảm thấy buồn bực vô cùng, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc, toàn thân đề phòng.
Trong nháy mắt có hai hắc y nhân xuất hiện trước mặt
Tác giả :
Ngọc Khuyết