Thiên Tài Khí Phi
Chương 46: Hoa rơi nước chảy
Ánh mắt phức tạp!
Nàng phóng ra tia sáng kì dị, vẻ mặt Vân Mộ liền bất mãn. Bảo bối Vân Dung của hắn rất nổi bật, mà hắn lại như thế. Là sợ nàng đánh mất mặt mũi của hữu tướng phủ!
Hắn nên chiếu cố đến Vân Dung thì hơn, Vân Mộng Vũ nàng lại để cho người ta giẫm lên như vậy sao?
Vân Mộ, hắn không đáng làm cha!
Không đúng, đối với Vân Dung cùng Vân Ngọc mà nói, hắn vẫn là phụ thân tốt. Nhưng đối với Vân Mộng Vũ mà nói, hắn không đáng làm cha, không có trách nhiệm của người làm cha.
Trong đầu nàng nhớ lại từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không nhớ rõ lắm, nhưng mà, trong lòng nàng cũng rất phẫn nộ. Lí Như hãm hại, tổ mẫu làm khó dễ, Vân Ngọc ra đòn hiểm, Vân Mộ coi thường......
Hết thảy, đều chính là Vân Mộ gây ra, đều bởi vì Vân Mộ tạo thành. Nghĩ đến Vân Mộ vô tình, trong mắt Vân Mộng Vũ hồng quang chợt lóe, dĩ nhiên là nhịn không được muốn giết hắn. Nếu như, hắn giống như nàng nghĩ, từng lừa gạt mẫu thân của nàng như vậy, vậy thì nàng nghĩ nàng sẽ không nhịn được mà lấy mạng của hắn mất.
Nàng gắt gao nắm chặt hai tay, lại nhẹ nhàng buông ra, đem hận ý trong lòng áp chết lại.
Sau khi hồi phục tâm tình, liền tao nhã đứng dậy. Từng bước một đi đến đài cao biểu diễn. Dáng đi thong dong mà tao nhã, làm cho người ta cảm thấy như nàng đang dạo chơi.
Theo bước đi của Vân Mộng Vũ, vạt áo khẽ động, áo trắng phiêu dật, ánh trăng chiếu xuống như tiên nữ giáng trần, thanh nhã, lạnh nhạt, đẹp làm cho người ta nín thở.
Thấy một màn như vậy, đa số nam tử đều ngây ngốc.
Sở Dạ nhìn Vân Mộng Vũ như tiên tử xinh đẹp thoát tục, tâm nhịn không được mà nhảy lên.
Ánh mắt Sở Minh An híp lại, giống một con sói nguy hiểm, thâm trầm nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại giữa sân khấu kia, trong lòng không biết đang tính toán chuyện gì.
Sở Hiên nhìn sơ qua thì bộ dáng vẫn không thay đổi, vẫn như cũ uống rượu ngon. Nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tay hắn nắm ly rượu đang xiết chặt lại.
Mà giữa sân khấu còn có hai người khác nghiền ngẫm đánh giá nàng.
Sở Diễm có chút suy nghĩ nhìn nàng, không biết suy nghĩ gì trong lòng.
Mà một người còn lại là thái tử Sở Thụy Phong, vẻ mặt ôn hòa nhìn nàng, bày ra bộ dáng thiện ý. Đối với thái tử này, tuy rằng bề ngoài của hắn nhìn rất lãng tử, nhưng nàng biết, tuyệt không có khả năng đây là bản tính của hắn. Mà hiện tại hắn biểu hiện ra bộ dáng thân thiện, không biết là muốn làm gì?
Mặc kệ bọn họ có tính toán gì, nàng cũng không e ngại, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Nàng chậm rãi tiêu sái đi đến trên đài cao biểu diễn, đem đàn cổ ra vuốt ve một chút, một màn này làm cho rất nhiều người khó hiểu.
“Nàng muốn làm gì, là muốn bỏ thi sao?"
Vừa rồi nhìn thấy nàng kinh diễm đi ra như vậy, ở đây đã có rất nhiều nữ tử trong lòng khó chịu ghen tị, bởi vậy sẽ có người vui sướng khi người khác gặp hoạ.
“Ta nghĩ nàng biết chính mình không làm được a. Bất quá, vậy cũng tốt, như vậy còn có thể giành được hảo danh cho mình, nếu không thì thật là không biết tự lượng sức mình."
Bên cạnh lập tức có người chanh chua phụ họa nói.
Thực rõ ràng, người chanh chua phụ hoạ vừa nói xấu nàng, nhưng không nghĩ tới sẽ là kết quả này.
“Giống như là không phải nha." Có một người vẫn nhìn Vân Mộng Vũ cảm thấy không đúng, lập tức kinh ngạc phát ra tiếng nói.
“Thật sự nha, nàng muốn làm cái gì, chẳng lẽ nàng nghĩ......." Một nữ tử tựa hồ đoán được chuyện gì, kinh ngạc lấy tay bưng kín miệng.
Nữ tử bên cạnh suy nghĩ một chút cũng lập tức đoán được lời nói của nữ tử kia.
“Không thể nào, thiên hạ cũng chỉ có thứ nhất nhạc công cầm ca mới ngồi xuống đất đánh đàn. Chẳng lẽ Vân Mộng Vũ nàng cũng sẽ làm như thế?"
Chuyện này thật náo nhiệt, mọi người đều kinh ngạc bắt đầu nghị luận.
Vân Dung nhìn đến cảnh tượng này, trong lòng có một tia lo lắng.
Kỳ thật năm đó nàng thật sự nghĩ sẽ bái được cầm sư, chính là hắn yêu cầu quá cao, nàng căn bản không thể đạt tới. Hắn yêu cầu là bản thân phải hoà cùng đàn thành một, đạt tới cảnh giới thứ nhất, nhưng nàng tư chất hữu hạn, khó có thể đạt tới, cuối cùng không thể như ý nguyện.
Mà lúc ấy, dung nhan tinh xảo kia, nam tử có khí chất phiêu miểu linh không ngồi trên chiếu, phát ra tiếng đàn làm cho nàng tâm phục khẩu phục.
Ngay lúc đó cảm giác khắc sâu, tựa hồ trong thiên địa chỉ còn tiếng đàn tuyệt vời kia mà thôi. Mà bây giờ, phế vật kia trong mắt nàng sẽ lợi hại như thế sao?
Vân Dung mang ánh mắt phức tạp ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ.
Mà Lí Như bên cạnh một chút ý thức nguy cơ cũng không có, ở trong mắt nàng, Vân Mộng Vũ chẳng qua là giãy giụa lần cuối cùng mà thôi, căn bản không có tác dụng.
Trên đài, Vân Mộng Vũ không thèm để ý phản ứng của người phía dưới, nàng điều chỉnh dây lại một chút, liền ôm đàn cổ lên, lấy tay nhẹ áp vào đàn cổ, cái đàn này cũng không phải Linh Âm, mà là đàn cổ nàng mua ở Danh Nhạc các.
Cảm giác quen thuộc làm trong lòng nàng có một mảnh yên tĩnh, tựa hồ giờ phút này nàng đã cùng cây đàn hoà làm một. Hơi nhắm mắt cảm thụ một chút, lại mở mắt, tinh quang phát ra, đúng là so với trời đất càng thêm sáng ngời.
Nhẹ nhàng gảy đàn, một khúc hoa rơi nước chảy liền theo đầu ngón tay tung bay ngân lên.
Mọi người không để ý cho lắm, vẫn có người tranh cãi ầm ỹ, nhưng tiếng đàn vừa phát ra, lập tức không khí lại lặng ngắt như tờ.
Tiếng đàn thản nhiên như nước vang lên, khi thì thư thái như dòng nước, khi thì bay bổng, khi thì thanh thúy như châu như ngọc, khi thì lưỡng lự như lời nói nhỏ nhẹ nỉ non.
Hoa rơi nước chảy!
Đây là danh khúc kinh điển của cầm ca, nhưng giờ phút này nghe qua, lại tuyệt hơn cả cầm ca.
Trong mắt mọi người chỉ thấy người nữ tử đang ngồi trên chiếu kia, bàn tay trắng nõn khinh đạm thanh nhã. Trong tai chỉ nghe được tiếng đàn truyền đến từ sâu trong đáy lòng, trong lúc nhất thời mọi người đều ngây ngốc.
Sở Hiên lúc này cũng buông ly rượu xuống, hai mắt si mê nhìn nữ tữ đang biểu diễn.
Áo trắng làm nổi bật dung nhan, không nhiễm chút bụi trần.
Gió lạnh phơ phất, sợi tóc nhẹ bay.
Ánh trăng mê ly, bóng người ngồi đơn độc.
Mỹ nhân như ngọc, tiếng đàn lượn lờ.
Giờ khắc này, liếc mắt một cái, hắn sẽ khắc sâu trong lòng, cuộc đời này sẽ khó quên được giây phút này.
Giờ phút này, ánh mắt Vân Dung mê ly, tựa hồ mất đi sự khinh thị.
Mà trên đài cao Vân Mộng Vũ cũng đã hoà cùng tiếng đàn, trong lòng chỉ có giai điệu tuyệt vời kia.
Trong lúc nhất thời giai điệu trên đài cao bay lên, mọi người si ngốc mà nghe.
Đột nhiên, Vân Mộng Vũ cảm giác trước mắt hàn quang chợt lóe, ngay sau đó chóp mũi đã ngửi được mùi máu tươi.
Nàng cả kinh, đàn sai một nhịp, dây đàn đứt, tiếng đàn lập tức im bặt.
Sally: Mọi người đoán thử xem chuyện gì xảy ra a???
Nàng phóng ra tia sáng kì dị, vẻ mặt Vân Mộ liền bất mãn. Bảo bối Vân Dung của hắn rất nổi bật, mà hắn lại như thế. Là sợ nàng đánh mất mặt mũi của hữu tướng phủ!
Hắn nên chiếu cố đến Vân Dung thì hơn, Vân Mộng Vũ nàng lại để cho người ta giẫm lên như vậy sao?
Vân Mộ, hắn không đáng làm cha!
Không đúng, đối với Vân Dung cùng Vân Ngọc mà nói, hắn vẫn là phụ thân tốt. Nhưng đối với Vân Mộng Vũ mà nói, hắn không đáng làm cha, không có trách nhiệm của người làm cha.
Trong đầu nàng nhớ lại từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không nhớ rõ lắm, nhưng mà, trong lòng nàng cũng rất phẫn nộ. Lí Như hãm hại, tổ mẫu làm khó dễ, Vân Ngọc ra đòn hiểm, Vân Mộ coi thường......
Hết thảy, đều chính là Vân Mộ gây ra, đều bởi vì Vân Mộ tạo thành. Nghĩ đến Vân Mộ vô tình, trong mắt Vân Mộng Vũ hồng quang chợt lóe, dĩ nhiên là nhịn không được muốn giết hắn. Nếu như, hắn giống như nàng nghĩ, từng lừa gạt mẫu thân của nàng như vậy, vậy thì nàng nghĩ nàng sẽ không nhịn được mà lấy mạng của hắn mất.
Nàng gắt gao nắm chặt hai tay, lại nhẹ nhàng buông ra, đem hận ý trong lòng áp chết lại.
Sau khi hồi phục tâm tình, liền tao nhã đứng dậy. Từng bước một đi đến đài cao biểu diễn. Dáng đi thong dong mà tao nhã, làm cho người ta cảm thấy như nàng đang dạo chơi.
Theo bước đi của Vân Mộng Vũ, vạt áo khẽ động, áo trắng phiêu dật, ánh trăng chiếu xuống như tiên nữ giáng trần, thanh nhã, lạnh nhạt, đẹp làm cho người ta nín thở.
Thấy một màn như vậy, đa số nam tử đều ngây ngốc.
Sở Dạ nhìn Vân Mộng Vũ như tiên tử xinh đẹp thoát tục, tâm nhịn không được mà nhảy lên.
Ánh mắt Sở Minh An híp lại, giống một con sói nguy hiểm, thâm trầm nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại giữa sân khấu kia, trong lòng không biết đang tính toán chuyện gì.
Sở Hiên nhìn sơ qua thì bộ dáng vẫn không thay đổi, vẫn như cũ uống rượu ngon. Nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tay hắn nắm ly rượu đang xiết chặt lại.
Mà giữa sân khấu còn có hai người khác nghiền ngẫm đánh giá nàng.
Sở Diễm có chút suy nghĩ nhìn nàng, không biết suy nghĩ gì trong lòng.
Mà một người còn lại là thái tử Sở Thụy Phong, vẻ mặt ôn hòa nhìn nàng, bày ra bộ dáng thiện ý. Đối với thái tử này, tuy rằng bề ngoài của hắn nhìn rất lãng tử, nhưng nàng biết, tuyệt không có khả năng đây là bản tính của hắn. Mà hiện tại hắn biểu hiện ra bộ dáng thân thiện, không biết là muốn làm gì?
Mặc kệ bọn họ có tính toán gì, nàng cũng không e ngại, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Nàng chậm rãi tiêu sái đi đến trên đài cao biểu diễn, đem đàn cổ ra vuốt ve một chút, một màn này làm cho rất nhiều người khó hiểu.
“Nàng muốn làm gì, là muốn bỏ thi sao?"
Vừa rồi nhìn thấy nàng kinh diễm đi ra như vậy, ở đây đã có rất nhiều nữ tử trong lòng khó chịu ghen tị, bởi vậy sẽ có người vui sướng khi người khác gặp hoạ.
“Ta nghĩ nàng biết chính mình không làm được a. Bất quá, vậy cũng tốt, như vậy còn có thể giành được hảo danh cho mình, nếu không thì thật là không biết tự lượng sức mình."
Bên cạnh lập tức có người chanh chua phụ họa nói.
Thực rõ ràng, người chanh chua phụ hoạ vừa nói xấu nàng, nhưng không nghĩ tới sẽ là kết quả này.
“Giống như là không phải nha." Có một người vẫn nhìn Vân Mộng Vũ cảm thấy không đúng, lập tức kinh ngạc phát ra tiếng nói.
“Thật sự nha, nàng muốn làm cái gì, chẳng lẽ nàng nghĩ......." Một nữ tử tựa hồ đoán được chuyện gì, kinh ngạc lấy tay bưng kín miệng.
Nữ tử bên cạnh suy nghĩ một chút cũng lập tức đoán được lời nói của nữ tử kia.
“Không thể nào, thiên hạ cũng chỉ có thứ nhất nhạc công cầm ca mới ngồi xuống đất đánh đàn. Chẳng lẽ Vân Mộng Vũ nàng cũng sẽ làm như thế?"
Chuyện này thật náo nhiệt, mọi người đều kinh ngạc bắt đầu nghị luận.
Vân Dung nhìn đến cảnh tượng này, trong lòng có một tia lo lắng.
Kỳ thật năm đó nàng thật sự nghĩ sẽ bái được cầm sư, chính là hắn yêu cầu quá cao, nàng căn bản không thể đạt tới. Hắn yêu cầu là bản thân phải hoà cùng đàn thành một, đạt tới cảnh giới thứ nhất, nhưng nàng tư chất hữu hạn, khó có thể đạt tới, cuối cùng không thể như ý nguyện.
Mà lúc ấy, dung nhan tinh xảo kia, nam tử có khí chất phiêu miểu linh không ngồi trên chiếu, phát ra tiếng đàn làm cho nàng tâm phục khẩu phục.
Ngay lúc đó cảm giác khắc sâu, tựa hồ trong thiên địa chỉ còn tiếng đàn tuyệt vời kia mà thôi. Mà bây giờ, phế vật kia trong mắt nàng sẽ lợi hại như thế sao?
Vân Dung mang ánh mắt phức tạp ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ.
Mà Lí Như bên cạnh một chút ý thức nguy cơ cũng không có, ở trong mắt nàng, Vân Mộng Vũ chẳng qua là giãy giụa lần cuối cùng mà thôi, căn bản không có tác dụng.
Trên đài, Vân Mộng Vũ không thèm để ý phản ứng của người phía dưới, nàng điều chỉnh dây lại một chút, liền ôm đàn cổ lên, lấy tay nhẹ áp vào đàn cổ, cái đàn này cũng không phải Linh Âm, mà là đàn cổ nàng mua ở Danh Nhạc các.
Cảm giác quen thuộc làm trong lòng nàng có một mảnh yên tĩnh, tựa hồ giờ phút này nàng đã cùng cây đàn hoà làm một. Hơi nhắm mắt cảm thụ một chút, lại mở mắt, tinh quang phát ra, đúng là so với trời đất càng thêm sáng ngời.
Nhẹ nhàng gảy đàn, một khúc hoa rơi nước chảy liền theo đầu ngón tay tung bay ngân lên.
Mọi người không để ý cho lắm, vẫn có người tranh cãi ầm ỹ, nhưng tiếng đàn vừa phát ra, lập tức không khí lại lặng ngắt như tờ.
Tiếng đàn thản nhiên như nước vang lên, khi thì thư thái như dòng nước, khi thì bay bổng, khi thì thanh thúy như châu như ngọc, khi thì lưỡng lự như lời nói nhỏ nhẹ nỉ non.
Hoa rơi nước chảy!
Đây là danh khúc kinh điển của cầm ca, nhưng giờ phút này nghe qua, lại tuyệt hơn cả cầm ca.
Trong mắt mọi người chỉ thấy người nữ tử đang ngồi trên chiếu kia, bàn tay trắng nõn khinh đạm thanh nhã. Trong tai chỉ nghe được tiếng đàn truyền đến từ sâu trong đáy lòng, trong lúc nhất thời mọi người đều ngây ngốc.
Sở Hiên lúc này cũng buông ly rượu xuống, hai mắt si mê nhìn nữ tữ đang biểu diễn.
Áo trắng làm nổi bật dung nhan, không nhiễm chút bụi trần.
Gió lạnh phơ phất, sợi tóc nhẹ bay.
Ánh trăng mê ly, bóng người ngồi đơn độc.
Mỹ nhân như ngọc, tiếng đàn lượn lờ.
Giờ khắc này, liếc mắt một cái, hắn sẽ khắc sâu trong lòng, cuộc đời này sẽ khó quên được giây phút này.
Giờ phút này, ánh mắt Vân Dung mê ly, tựa hồ mất đi sự khinh thị.
Mà trên đài cao Vân Mộng Vũ cũng đã hoà cùng tiếng đàn, trong lòng chỉ có giai điệu tuyệt vời kia.
Trong lúc nhất thời giai điệu trên đài cao bay lên, mọi người si ngốc mà nghe.
Đột nhiên, Vân Mộng Vũ cảm giác trước mắt hàn quang chợt lóe, ngay sau đó chóp mũi đã ngửi được mùi máu tươi.
Nàng cả kinh, đàn sai một nhịp, dây đàn đứt, tiếng đàn lập tức im bặt.
Sally: Mọi người đoán thử xem chuyện gì xảy ra a???
Tác giả :
Ngọc Khuyết