Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 203: Hoàng kim thành (1)
Thập Thất vốn dĩ đã hấp hối, chẳng còn chút sức lực nào để mà phản kháng, chẳng mấy chốc đã bị lột sạch. Giọt nước mắt uất ức chảy ra từ khóe mắt nàng, bọn họ là những sát thủ tinh anh của Tử Đảo Mật Nhân Xã, tất cả mọi thủ đoạn tra tấn họ đều được huẩn luyện qua, và cũng có năng lực chống cự phi phàm, thêm vào việc chẳng hề sợ chết, muốn biết tin tức gì từ miệng họ, dường như còn khó hơn cả lên trời nữa.
Nhưng, với hình thức tra tấn hoàn toàn mới trước mặt, thì không phải là hình thức tra tấn mà họ có thể chịu đựng được.
- Thiếu gia, ta làm trước tiên!
Một tên có bộ mặt khá bỉ ổi lên tiếng xin bắt đầu trước. Những việc khác, như ra trận giết địch thì hắn có thể lui lại phía sau, để người khác lên trước, nhưng chuyện chơi gái, cho dù có phải tranh đến vỡ đầu thì hắn vẫn tranh làm trước.
Phó Thư Bảo thầm mắng một câu, gật đầu nói:
- Làm đi.
Năm tên nam nhân, bốn người lần lượt giữ chặt tay chân, để cho tên nam nhân khuôn mặt bỉ ổi vào giữa hai đùi Thập Thất. Cho dù là một con hổ mẹ cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này, huống hồ là một nữ nhân đang hấp hối.
Mắt thấy vật xấu xí kia sắp tiến vào trong, Thập Tứ đột ngột thét lớn:
- Các ngươi dừng tay lại hết đi! Ta nói… Là Thái Bình Vương Tước!
Phó Thư Bảo vội hỏi:
- Các ngươi còn có đồng bọn nào khác?
- Thủ lĩnh nhóm chúng ta là Hắc Y Sứ.
- Tên hắn là gì? Trông hắn thế nào?
- Chúng ta không biết tên của hắn, cũng chưa từng nhìn thấy trông hắn thế nào, hắn liên hệ trực tiếp với Thái Bình Vương Tước, từ lúc chúng ta ở Hổ Thành đã nhận được nhiệm vụ thích sát ngươi, nhưng tiếc là tối đó không tìm thấy ngươi, sau đó tỷ muội ta mới nghĩ ra cách trà trộn vào bên cạnh, tìm cơ hội để ám sát ngươi.
Phó Thư Bảo nghĩ một lát rồi nói:
- Thập Thất, muội muội của ngươi được ta mua về từ Hoa Điền Cư của La gia, các ngươi và La gia có quan hệ gì?
- Bọn ta chẳng có quan hệ gì với La gia cả, chỉ dùng tiền mua chuộc một tên trong Hoa Điền Cư, sở dĩ chọn Hoa Điền Cư của La gia, là vì muốn làm nhiễu loạn tin tức, để sau khi hoàn thành mọi việc có thể dễ dàng trốn thoát, không bị liên lụy.
Đến lúc này, quá trình thích sát của cặp tỷ muội song sinh xem như đã được phơi bày ra hết.
- Thiếu gia, có làm nữa hay không?
Tên Lực Sĩ “tên đã lên cung" kia đang ở vào tình cảnh cực kì ngượng ngùng và căng thẳng, hắn chỉ còn cách cái nơi mềm mại kia một chút nữa thôi, nhưng không có lệnh của thiếu gia, hắn có muốn đến mấy cũng không dám nếm thử mùi vị bên trong.
- Thả nàng, Phương Tín, mang cho tỷ muội họ chút đồ ăn và nước uống.
Nói xong, Phó Thư Bảo đi ra khỏi tù thất, hắn là một người giữ chữ tín, cặp sát thủ song sinh kia đã cung cấp thông tin cho hắn, hắn không thể bội tín tàn ác như vậy được.
Vậy là, giờ chỉ còn lại một mình Ngả Mễ Đại Na nữa thôi.
Bình tĩnh bước về phía tù thất đang giam giữ Ngả Mễ Đại Na, trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi nhớ tới việc xảy ra ở Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các ngày hôm đó. Lúc đó, Ngả Mễ Đại Na đã nóng lòng muốn hút hết tinh khí của hắn, nếu không phải hắn có bảo pháp giữ mạng là Bào Khốc Thân Pháp, e rằng khó thoát khỏi ma chưởng của nàng.
Vừa tới cửa tù thất, một tiếng rên rỉ quái lạ từ bên trong vang ra.
- Ha ha, đan điền bị khống chế, Ngả Mễ Đại Na, ngươi cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi, còn không phải để đại gia đây tùy ý xử lý sao, hì hì…
Là giọng của Tú Lý.
- A… ô…ưm…a….
Là tiếng của Ngả Mễ Đại Na. Ả dường như đang rất sung sướng hưởng thu, nhưng phảng phất cũng rất thống khổ.
Phó Thư Bảo vốn định đưa tay ra gõ cửa, nhưng nghe thấy những âm thanh này thì cánh tay đã nâng lên bỗng khựng lại, lúc này lại có tiếng nói truyền tới tai hắn.
- Lưu Chuẩn, tới ngươi rồi.
- Hì hì… Định Thiên Vương Tước, ngài quả là người trọng tình trọng nghĩa! Ta đến ngay đây!
Trên trán Phó Thư Bảo bỗng xuất hiện một giọt mồ hôi đen to bằng hạt đậu. Hắn vẫn luôn cho rằng Lưu Chuẩn là một chính nhân quân tử ôn hòa nho nhã, lúc nào cũng giữ lễ nghi phép tắc, nhưng không ngờ là, vẻ nho nhã bên ngoài kia lại ẩn giấu một con dã thú hung ác!
Tưởng tượng lại tình cảnh lúc trước, hắn bỗng thấy lạnh cả sống lưng, những người ở bên cạnh hắn cùng làm việc với hắn là những người thế nào đây?
- Không cần phải xếp hàng làm gì, hai người các ngươi cùng tới một lúc đi, chỉ cần ta vui, chuyện gì cũng sẽ nói với các ngươi!
Trong tù thất, Ngả Mễ Đại Na dường như đã không thể khống chế nổi khát vọng và nhu cầu được tiếp xúc thân mật, giọng nói của ả run rẩy, hơi thở cũng trở nên nặng nề và gấp gáp vô cùng, từ ra cũng có thể nghe thấy.
- Ta không tin hai người bọn ta không xử lý nổi tiện nhân ngươi!
Tú Lý dường như đã bị chọc giận.
Ngay sau đó, trong tù thất bắt dầu phát ra những âm thanh kì quái, lúc thì là tiếng rên rỉ như người bị bệnh lâu không chữa, lúc lại nghe thấy tiếng kêu thống thiết, như lại bị đạp phải chân đau vậy, rồi lại có cả tiếng suối chảy nước tung tóe, đôi khi lại vang lên tiếng nhóp nhép nho nhỏ như là chân trần đạp vào bùn đất sau mưa vậy….
- Tiện nhân, ngươi nói không?
- Ngươi mạnh thêm chút nữa ta sẽ nói…
- ….
Kiểu bức cung hỗn loạn vô cùng, thương phong bại tục nhất lịch sử đang diễn ra.
Thiếu gia đáng thương cô độc đứng bên ngoài cửa tù thất, thật lâu mà vẫn chưa hồi thần lại được.
o0o
Phương thức thẩm vấn bức cung tuy có chút không nhập lưu, thậm chí còn có thể coi là bỉ ổi, nhưng dù thế nào thì cuối cùng Phó Thư Bảo cũng có được những thông tin mà hắn mong muốn.
Cặp tỷ muội sát thủ song sinh kia không cần phải bận tâm nữa, vì hắn là người đích thân thẩm vấn, Tú Lý và Lưu Chuẩn thì có được một thông tin bất ngờ. Vốn dĩ gia chủ La gia là La Nghiêm đang chuẩn bị cầm hóa thạch hổ phách và địa đồ da thú tới Xà Nhân Tộc, vị trí của bộ tộc đó cũng giống với điều tra trước đó của hắn, bộ tộc đó ở tại Tử Vong Uyên trên Linh Tú sơn mạch, mà lúc Linh Sơn Quốc vẫn còn tồn tại thì nơi đó đã bị gọi là Linh Cốt sơn mạch và Di Vong Uyên (khe núi bị lãng quên).
Tên gọi của một địa đanh không quan trọng, quan trọng là La Nghiêm vì chuyện bệnh tình của Tú Lực hoàng đế trở nặng mà phải trì hoãn việc của mình, đành phải mạo hiểm đưa Tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch đến kinh thành. Theo kế hoạch của hắn, chỉ cần Thanh Dật Vương Tước ngồi lên ngôi vị hoàng đế Tú Quốc thì La gia không chỉ có thể bảo vệ được địa vị thế gia số một Tú Quốc bây giờ, mà còn có thể nhận được sự phát triển lớn, khi Thanh Dật Vương Tước ngồi lên vương vị, đó mới là lúc hắn và Kim Dịch tiến hành trao đổi, hắn muốn nhờ vào bí pháp Xà tộc để cải lão hoàn đồng.
Thực ra, hiện giờ thông tin đáng giá nhất có được từ Ngả Mễ Đại Na chính là sau 3 ngày nữa Thanh Dật Vương Tước sẽ dẫn Kim Dịch vào Hoàng Kim Thành.
Độc Âm Nhi cũng tra ra được những thông tin như thế từ La Kiệt. Thế nhưng, bí mật mà Phó Thư Bảo muốn biết nhất có liên quan tới bản địa đồ da thú thì lại chẳng có được chút thông tin nào, việc này cũng rất bình thường, là một nữ nô bị thuần hóa và khống chế, Ngả Mễ Đại Na không thể biết được những bí mất trọng yếu như thế.
La Kiệt tuy là ái tử của La Nghiêm, nhưng việc mà bản thân La Nghiêm còn không rõ lắm thì hắn làm sao biết được? Người duy nhất biết được tất cả bí mật chính là Tộc trưởng Kim Dịch của Xà Nhân Tộc.
Thế nhưng, việc đối phó với Kim Dịch buộc phải giải quyết sau chuyện Hoàng Kim Thành, nếu để Thanh Dật Vương Tước thực hiện được kế hoạch, vậy thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Chuyện Thanh Dật Vương Tước sẽ dẫn Kim Dịch vào Hoàng Kim Thành sau 3 ngày nữa, sau khi thương lượng một hồi, Phó Thư Bảo và Tú Lý quyết định vào Hoàng Kim Thành sớm hơn.
Nhưng, với hình thức tra tấn hoàn toàn mới trước mặt, thì không phải là hình thức tra tấn mà họ có thể chịu đựng được.
- Thiếu gia, ta làm trước tiên!
Một tên có bộ mặt khá bỉ ổi lên tiếng xin bắt đầu trước. Những việc khác, như ra trận giết địch thì hắn có thể lui lại phía sau, để người khác lên trước, nhưng chuyện chơi gái, cho dù có phải tranh đến vỡ đầu thì hắn vẫn tranh làm trước.
Phó Thư Bảo thầm mắng một câu, gật đầu nói:
- Làm đi.
Năm tên nam nhân, bốn người lần lượt giữ chặt tay chân, để cho tên nam nhân khuôn mặt bỉ ổi vào giữa hai đùi Thập Thất. Cho dù là một con hổ mẹ cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này, huống hồ là một nữ nhân đang hấp hối.
Mắt thấy vật xấu xí kia sắp tiến vào trong, Thập Tứ đột ngột thét lớn:
- Các ngươi dừng tay lại hết đi! Ta nói… Là Thái Bình Vương Tước!
Phó Thư Bảo vội hỏi:
- Các ngươi còn có đồng bọn nào khác?
- Thủ lĩnh nhóm chúng ta là Hắc Y Sứ.
- Tên hắn là gì? Trông hắn thế nào?
- Chúng ta không biết tên của hắn, cũng chưa từng nhìn thấy trông hắn thế nào, hắn liên hệ trực tiếp với Thái Bình Vương Tước, từ lúc chúng ta ở Hổ Thành đã nhận được nhiệm vụ thích sát ngươi, nhưng tiếc là tối đó không tìm thấy ngươi, sau đó tỷ muội ta mới nghĩ ra cách trà trộn vào bên cạnh, tìm cơ hội để ám sát ngươi.
Phó Thư Bảo nghĩ một lát rồi nói:
- Thập Thất, muội muội của ngươi được ta mua về từ Hoa Điền Cư của La gia, các ngươi và La gia có quan hệ gì?
- Bọn ta chẳng có quan hệ gì với La gia cả, chỉ dùng tiền mua chuộc một tên trong Hoa Điền Cư, sở dĩ chọn Hoa Điền Cư của La gia, là vì muốn làm nhiễu loạn tin tức, để sau khi hoàn thành mọi việc có thể dễ dàng trốn thoát, không bị liên lụy.
Đến lúc này, quá trình thích sát của cặp tỷ muội song sinh xem như đã được phơi bày ra hết.
- Thiếu gia, có làm nữa hay không?
Tên Lực Sĩ “tên đã lên cung" kia đang ở vào tình cảnh cực kì ngượng ngùng và căng thẳng, hắn chỉ còn cách cái nơi mềm mại kia một chút nữa thôi, nhưng không có lệnh của thiếu gia, hắn có muốn đến mấy cũng không dám nếm thử mùi vị bên trong.
- Thả nàng, Phương Tín, mang cho tỷ muội họ chút đồ ăn và nước uống.
Nói xong, Phó Thư Bảo đi ra khỏi tù thất, hắn là một người giữ chữ tín, cặp sát thủ song sinh kia đã cung cấp thông tin cho hắn, hắn không thể bội tín tàn ác như vậy được.
Vậy là, giờ chỉ còn lại một mình Ngả Mễ Đại Na nữa thôi.
Bình tĩnh bước về phía tù thất đang giam giữ Ngả Mễ Đại Na, trong lòng Phó Thư Bảo không khỏi nhớ tới việc xảy ra ở Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các ngày hôm đó. Lúc đó, Ngả Mễ Đại Na đã nóng lòng muốn hút hết tinh khí của hắn, nếu không phải hắn có bảo pháp giữ mạng là Bào Khốc Thân Pháp, e rằng khó thoát khỏi ma chưởng của nàng.
Vừa tới cửa tù thất, một tiếng rên rỉ quái lạ từ bên trong vang ra.
- Ha ha, đan điền bị khống chế, Ngả Mễ Đại Na, ngươi cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi, còn không phải để đại gia đây tùy ý xử lý sao, hì hì…
Là giọng của Tú Lý.
- A… ô…ưm…a….
Là tiếng của Ngả Mễ Đại Na. Ả dường như đang rất sung sướng hưởng thu, nhưng phảng phất cũng rất thống khổ.
Phó Thư Bảo vốn định đưa tay ra gõ cửa, nhưng nghe thấy những âm thanh này thì cánh tay đã nâng lên bỗng khựng lại, lúc này lại có tiếng nói truyền tới tai hắn.
- Lưu Chuẩn, tới ngươi rồi.
- Hì hì… Định Thiên Vương Tước, ngài quả là người trọng tình trọng nghĩa! Ta đến ngay đây!
Trên trán Phó Thư Bảo bỗng xuất hiện một giọt mồ hôi đen to bằng hạt đậu. Hắn vẫn luôn cho rằng Lưu Chuẩn là một chính nhân quân tử ôn hòa nho nhã, lúc nào cũng giữ lễ nghi phép tắc, nhưng không ngờ là, vẻ nho nhã bên ngoài kia lại ẩn giấu một con dã thú hung ác!
Tưởng tượng lại tình cảnh lúc trước, hắn bỗng thấy lạnh cả sống lưng, những người ở bên cạnh hắn cùng làm việc với hắn là những người thế nào đây?
- Không cần phải xếp hàng làm gì, hai người các ngươi cùng tới một lúc đi, chỉ cần ta vui, chuyện gì cũng sẽ nói với các ngươi!
Trong tù thất, Ngả Mễ Đại Na dường như đã không thể khống chế nổi khát vọng và nhu cầu được tiếp xúc thân mật, giọng nói của ả run rẩy, hơi thở cũng trở nên nặng nề và gấp gáp vô cùng, từ ra cũng có thể nghe thấy.
- Ta không tin hai người bọn ta không xử lý nổi tiện nhân ngươi!
Tú Lý dường như đã bị chọc giận.
Ngay sau đó, trong tù thất bắt dầu phát ra những âm thanh kì quái, lúc thì là tiếng rên rỉ như người bị bệnh lâu không chữa, lúc lại nghe thấy tiếng kêu thống thiết, như lại bị đạp phải chân đau vậy, rồi lại có cả tiếng suối chảy nước tung tóe, đôi khi lại vang lên tiếng nhóp nhép nho nhỏ như là chân trần đạp vào bùn đất sau mưa vậy….
- Tiện nhân, ngươi nói không?
- Ngươi mạnh thêm chút nữa ta sẽ nói…
- ….
Kiểu bức cung hỗn loạn vô cùng, thương phong bại tục nhất lịch sử đang diễn ra.
Thiếu gia đáng thương cô độc đứng bên ngoài cửa tù thất, thật lâu mà vẫn chưa hồi thần lại được.
o0o
Phương thức thẩm vấn bức cung tuy có chút không nhập lưu, thậm chí còn có thể coi là bỉ ổi, nhưng dù thế nào thì cuối cùng Phó Thư Bảo cũng có được những thông tin mà hắn mong muốn.
Cặp tỷ muội sát thủ song sinh kia không cần phải bận tâm nữa, vì hắn là người đích thân thẩm vấn, Tú Lý và Lưu Chuẩn thì có được một thông tin bất ngờ. Vốn dĩ gia chủ La gia là La Nghiêm đang chuẩn bị cầm hóa thạch hổ phách và địa đồ da thú tới Xà Nhân Tộc, vị trí của bộ tộc đó cũng giống với điều tra trước đó của hắn, bộ tộc đó ở tại Tử Vong Uyên trên Linh Tú sơn mạch, mà lúc Linh Sơn Quốc vẫn còn tồn tại thì nơi đó đã bị gọi là Linh Cốt sơn mạch và Di Vong Uyên (khe núi bị lãng quên).
Tên gọi của một địa đanh không quan trọng, quan trọng là La Nghiêm vì chuyện bệnh tình của Tú Lực hoàng đế trở nặng mà phải trì hoãn việc của mình, đành phải mạo hiểm đưa Tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch đến kinh thành. Theo kế hoạch của hắn, chỉ cần Thanh Dật Vương Tước ngồi lên ngôi vị hoàng đế Tú Quốc thì La gia không chỉ có thể bảo vệ được địa vị thế gia số một Tú Quốc bây giờ, mà còn có thể nhận được sự phát triển lớn, khi Thanh Dật Vương Tước ngồi lên vương vị, đó mới là lúc hắn và Kim Dịch tiến hành trao đổi, hắn muốn nhờ vào bí pháp Xà tộc để cải lão hoàn đồng.
Thực ra, hiện giờ thông tin đáng giá nhất có được từ Ngả Mễ Đại Na chính là sau 3 ngày nữa Thanh Dật Vương Tước sẽ dẫn Kim Dịch vào Hoàng Kim Thành.
Độc Âm Nhi cũng tra ra được những thông tin như thế từ La Kiệt. Thế nhưng, bí mật mà Phó Thư Bảo muốn biết nhất có liên quan tới bản địa đồ da thú thì lại chẳng có được chút thông tin nào, việc này cũng rất bình thường, là một nữ nô bị thuần hóa và khống chế, Ngả Mễ Đại Na không thể biết được những bí mất trọng yếu như thế.
La Kiệt tuy là ái tử của La Nghiêm, nhưng việc mà bản thân La Nghiêm còn không rõ lắm thì hắn làm sao biết được? Người duy nhất biết được tất cả bí mật chính là Tộc trưởng Kim Dịch của Xà Nhân Tộc.
Thế nhưng, việc đối phó với Kim Dịch buộc phải giải quyết sau chuyện Hoàng Kim Thành, nếu để Thanh Dật Vương Tước thực hiện được kế hoạch, vậy thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Chuyện Thanh Dật Vương Tước sẽ dẫn Kim Dịch vào Hoàng Kim Thành sau 3 ngày nữa, sau khi thương lượng một hồi, Phó Thư Bảo và Tú Lý quyết định vào Hoàng Kim Thành sớm hơn.
Tác giả :
Lý Nhàn Ngư