Thiên Tài Cuồng Phi
Quyển 6 - Chương 16-2: Tiểu Dạ nhi, ta đã trở về 2

Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 - Chương 16-2: Tiểu Dạ nhi, ta đã trở về 2

Edit: susublue

Thấy Dạ Nhược Ly nhận bản đồ của mình đưa, đôi mắt trong suốt của Nam Cung Thần thoáng có chút kích động.

"Rốt cuộc ta cũng có thể làm chút gì đó cho ngươi, như vậy cũng không xấu hổ với chức vụ quân sư này..."

Giọng hắn rất nhẹ nhưng Dạ Nhược Ly vẫn nghe thấy, trong lòng lại lập tức cảm thấy cực kỳ cảm động.

Dù Nam Cung Thần chỉ nói có mấy câu nhưng Dạ Nhược Ly vẫn có thể nhận ra những nguy hiểm hắn đã trải qua, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ nàng sẽ không thể gặp lại Nam Cung...

Mạc Tịch Dương nhìn Thánh Dạ, lúc nhìn về phía Dạ Nhược Ly và Nam Cung Thần thì trong đôi mắt trong suốt thoáng đỏ lên trong giây lát rồi lại biến mất, thế cho nên không có ai phát giác.

"Nhị sư đệ." Khải Lâm quay đầu nhìn lão giả bên cạnh rồi nhẹ mỉm cười: "Chuyện tiếp theo giao cấp ngươi."

"Ha ha, đại sư huynh yên tâm đi, ta sẽ đưa bọn họ đến Cửu U Linh Cốc."

Nói xong lão giả liếc nhìn đám người ở quảng trường, hắng giọng nói: "Những người đã chuẩn bị xong thì hãy tiến lên một bước, tiếp theo ta sẽ đưa các ngươi đến đó."

Mọi người nghe vậy thì đều cất bước tiến lên, chợt một luồng sáng màu trắng lóe lên rồi tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể bay bổng nhẹ như lông vũ...

Nhưng trong mắt những người còn lại, luồng sáng trắng đó xuất hiện thì những người đó đã mất hết tung tích.

"Đại sư huynh." Sau khi mọi người đã biến mất thì lão giả lại tỏ vẻ nghiêm trọng trọng nhìn Khải Lâm: "Huynh có biết gần đây Cửu U giới xảy ra một vài chuyện không?"

"Cửu U giới?" Khải Lâm sửng sốt, không hiểu nhíu mày: "Cửu U giới thế nào ?"

"Nghe nói Cửu U giới xảy ra biến cố trọng đại, hơn nữa gần đây Cửu U Linh Cốc có dao động khác thường, sợ rằng..."

Khải Lâm nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, thì thào lẩm bẩm: "Ngươi đang lo lắng cho đám người tiến vào Cửu U Linh Cốc sao? Cửu U Linh Cốc và Cửu U giới tương thông với nhau, ngươi lo lắng như thế cũng không phải không có lý, đến phút chót chúng ta ra tay cũng không sao, nhưng trước đó thì cứ ngồi xem kịch vui đi."

Xem kịch vui sao?

Lão giả không nhiều lời nữa mà chỉ cùng Khải Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh...

Cửu U Linh Cốc nằm ở tận cùng phía Tây của địa lục Thần Chi.

Nơi này địa thế cực kỳ hiểm ác, mãnh thú cũng cực nhiều, vì đây là chỗ nguy hiểm nhất của đại lục nên cho dù là cường giả nhưng nếu vận may không tốt thì vẫn không thể quay trở về.

Bởi vậy Cửu U Linh Cốc lại được xưng là Linh Cốc chết chóc.

"Đã tới chưa? Không biết vì sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy: " Dạ Nhược Ly nhẹ nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nên hơi khựng lại: "Đúng rồi, núi Ngũ Huyền, ban đầu trong núi Ngũ Huyền cũng có tình huống giống như vậy?"

Có năng lực giống nhau như vậy, chẳng lẽ lão già đó chính là Ngũ Huyền lão nhân?

Dạ Nhược Ly không nghĩ nhiều nữa liền bước vào trong Cửu U Linh Cốc...

Trên đường đi, Dạ Nhược Ly thu được không ít lệnh bài, bởi vì không thể sử dụng bảo vật trong không gian nên Dạ Nhược Ly chỉ có thể dùng một cái bọc phủ lên, mà lúc nàng vào sâu thì dần xuất hiện một đám người nhốn nha nhốn nháo.

Đột nhiên một giọng nói thu hút sự chú ý của Dạ Nhược Ly...

" Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ lời của Tần nhị sư huynh chúng ta nói sao? Còn không mau giao lệnh bài trong tay ngươi ra đây, nếu như ngươi biết điều thì công tử chúng ta sẽ tha chết cho ngươi, còn nếu không... ha ha... Trên đời này làm gì có ai dám chống lại mệnh lệnh của Thần Đan phái chúng ta!"

Thần Đan phái? Dạ Nhược Ly nhíu mày nhưng cũng không có ý lo chuyện bao đồng.

"Ta... Ta không thể đưa cho các ngươi!"

Nữ tử nhìn ba người hung thần tàn ác trước mặt, khiếp sợ lui về phía sau hai bước, nuốt nước miếng nói: "Lệnh bài này là do ta lấy được, ta không thể đưa chúng cho các ngươi."

"Thế nào? Ngươi muốn chết sao? Ngươi đã muốn chết thì chúng ta sẽ tiễn ngươi một đoạn! Ha ha ha!"

Nam tử rút trường kiếm trong tay ra, ngửa đầu cười lớn hai tiếng, trường kiếm sắc bén lạnh thấu xương hung hăng đâm về phía cổ họng của nàng ta.

Nữ tử bị dọa sợ nên nhắm hai mắt lại, lúc nàng cho rằng mình phải chết thì lại nghe được một tiếng keng, trường kiếm đột nhiên rơi xuống đất...

Nữ tử hơi ngẩn ra rồi chậm rãi mở to hai mắt, lúc thấy bạch y nữ tử đi về phía mình thì trong mắt đầy vẻ vui mừng: "Phó Minh Chủ, ngươi cũng ở đây sao?"

Quá tốt rồi, phó Minh Chủ tới đây thì nàng sẽ không phải chết ...

"Ừ." Dạ Nhược Ly chậm rãi gật đầu rồi liếc mắt nhìn đám người kia, nói: "Nàng là người của Liên Minh luyện đan ta, cũng là bằng hữu trong tộc ta, các ngươi không thể làm nàng bị thương!"

Nhìn thấy người đi tới thì trong mắt bọn họ đầy vẻ kinh sợ.

Đứng giữa hai người là một nam tử mặc cẩm y (áo gấm), hắn chính là kẻ cầm đầm đám người này, lúc này trong mắt hắn đầy vẻ khao khát, hỏi: "Vị cô nương này, không biết ngươi là ai."

Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn hắn rồi bình thản trả lời: "Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan."

"Cái gì?" Cẩm y nam tử ngây người, có chút kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly: "Ngươi chính là nữ tử đã quyến rũ Minh Chủ của Liên Minh luyện đan để lấy được vị trí Phó Minh Chủ đó sao?"

Lúc nói lời này hắn ta không hề để ý đến sắc mặt của Dạ Nhược Ly đã lạnh xuống.

Vào lúc này trên đường núi bên cạnh có rất nhiều người tụ tập đứng xem, nghe thấy cẩm y nam tử nói thế thì liền nhìn chăm chú Dạ Nhược Ly, dienxdafnleequysdoon ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Không ngờ nữ tử này có khí chất xuất trần phóng khoáng như vậy mà cũng lợi dụng thân thể mình để trèo cao...

"Nếu không ngươi ở cùng ta đi, ha ha, dù nói thế nào thì ta cũng mạnh khỏe hơn lão già kia, huống chi sớm muộn gì cũng có ngày Thần Đan phái ta tiêu diệt Liên Minh luyện đan kia, ngươi ngu ngốc ở lại trong đó làm gì?"

Cẩm y nam tử xoa nắn quả đấm, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng nàng ta nằm dưới thân mình...

Nhưng mà hắn lại không nhận được cái gật đầu của Dạ Nhược Ly mà lại một cái cẳng chân, nàng hung hăng đá một cái khiến hắn bay ra xa, chật vật té ngã trên đất!

"Nhị sư huynh..."

Mọi người kinh hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Lăng.

"Khụ khụ." Tần Lăng ho ra hai ngụm máu, mặt mũi đầy hung ác: "Ngươi dám ra tay với ta? Giỏi, rất giỏi, ta sẽ cho ngươi biết kết cục đắc tội với bản thiếu gia là thế nào, người đâu, trói nữ nhân này lại cho bản thiếu gia!"

Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người đều bao vây Dạ Nhược Ly.

"Phó Minh Chủ!"

Mạc Linh túm chặt ống tay áo của Dạ Nhược Ly, sắc mặt có chút lo lắng.

"Yên tâm, chỉ là vài tên tạp nham mà thôi, ta sẽ nhanh chóng giải quyết bọn họ."

Dạ Nhược Ly cười, lúc nhìn đám người đang bao vây nàng thì sắc mặt lại trở nên âm trầm.

"Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, mau đưa lệnh bài cho ta, hơn nữa phải nhận lỗi với Mạc Linh, nếu không..."

"Ha ha, thật là nực cười, chỉ bằng ngươi sao?" Tần Lăng cười lớn hai tiếng, biểu cảm cũng có chút điên cuồng: "Vừa rồi ngươi có thể đả thương ta là vì đánh lén thôi, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi gây thương tích cho mình sao? Hừ, bây giờ ta chẳng những muốn trói ngươi lại mà còn muốn ngươi phải trả giá thật đắt, đúng rồi, có một chuyện chắc ngươi vẫn không biết? Thần Đan phái chúng ta đã quyết định ra tay với Liên Minh luyện đan rồi, cho nên ngươi đừng mơ tưởng Liên Minh luyện đan có thể báo thù cho ngươi nữa, đến lúc đó bản thiếu gia cũng sẽ không buông tha cho người nhà ngươi! Nam thì giết hết còn nữ thì bắt lại hầu hạ bản thiếu gia, ha ha ha!"

Nữ nhân đáng chết, dám làm hắn xấu mặt trước mặt mọi người, mà trên đời này có ai không biết Tần Lăng hắn có thù sẽ báo, tuyệt đối không để mình bị thiệt thòi, người làm hắn bị thương thì hắn sẽ trả lại ngàn vạn lần!

"Ngươi nói cái gì?"

Dạ Nhược Ly giận quá hóa cười, trong con ngươi đen nhánh lại đầy khí lạnh.

"Không sai, đây quả thật là chủ ý không tệ, Mạc Linh, phải nhớ ký ý tưởng này, lúc đó chúng ta cũng dùng cách thức giống vậy để đối xử với người thân của hắn..."

Lần này Dạ Nhược Ly đã thật sự nổi sát ý rồi.

Người thân luôn là điểm mấu chốt của nàng, đừng ai mơ tưởng đụng vào họ, nàng sẽ chặt đứt móng vuốt của kẻ đó trước khi hắn ra tay! Không cho hắn một cơ hội nào để làm người thân của nàng bị thương!

"Ngươi..." Tần Lăng cảm nhận được sát ý trên người Dạ Nhược Ly thì trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng chợt nghĩ mình lại bị một nữ nhân hù sợ thì liền tức giận!

"Hai người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Lên hết cho ta, trói nữ nhân ghê tởm này lại!"

"Dạ, nhị sư huynh!"

Nhưng mà hai người bọn họ còn chưa tiến lên thì thân thể Dạ Nhược Ly đột nhiên bộc phát một luồng khí mạnh mẽ, hung hăng đánh vào người bọn họ, trực tiếp ném bọn họ ra xa ba mét.

Mọi người kinh ngạc há to mồm, sững sờ nhìn nữ tử đang đứng thẳng trong gió.

Tần Lăng sửng sốt, chính hắn cũng không thể đánh bại cả hai người này cùng một lúc, sao nàng ta lại làm được, chẳng lẽ nữ tử này thật sự có thực lực?

Lúc hoàn hồn lại thì đã thấy Dạ Nhược Ly tới gần mình rồi, trên mặt Tần Lăng thoáng kinh hoảng, bước chân lui về phía sau: "Ngươi... Ngươi muốn làm? Ta nói cho ngươi biết, ta chính là —— phụt!"

Hắn còn chưa nói xong thì một quyền đã đánh thẳng vào ngực hắn, thân thể Tần Lăng đột nhiên bay về phía sau, phun ra một ngụm máu.

"Rầm!"

Tần Lăng rơi mạnh xuống đất, hai mắt trợn ngược, chết ngay lập tức.

Dạ Nhược Ly cũng không hề dồn hết sức vào đòn đánh này, ai ngờ sức chịu đựng của Tần Lăng lại kém như thế, Dạ Nhược Ly thấy vậy thì bất đắc dĩ thở dài: "Chúng ta đi thôi."

Mạc Linh nhẹ gật đầu, liếc mắt nhìn Tần Lăng đang nằm trên đất rồi hỏi: "Hắn thế nòa rồi?"

"Chết."

Dạ Nhược Ly dứt lời rồi liền bước về phía trước.

Mọi người thật sự bị thực lực của nàng dọa sợ, thấy nàng đi tới thì vội vàng tránh đường, cho đến khi nàng biến mất khỏi chân núi vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần...

Trên đường đi Dạ Nhược Ly vẫn giữ im lặng, Mạc Linh chịu không nổi bầu không khí này nên liền nói: "Phó Minh Chủ đại nhân, ta thường xuyên nghe Mạc Tịch Dương tiểu tử nhắc tới ngươi, hắn rất sùng bái ngươi, nhưng mà gần đây hắn có chút không bình thường."

"Không bình thường?" Dạ Nhược Ly dừng chân lại, ánh mắt lại nhìn Mạc Linh.

"Ta cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy bây giờ hắn có chút không bình thường, nhưng lại không biết chỗ nào khác thường."

Dạ Nhược Ly vuốt cằm rồi im lặng.

Nàng không hề quên trong thân thể Mạc Tịch Dương còn có một quả bom hẹn giờ.

"Chuyện này ta sẽ chú ý, đúng rồi, ngươi không nên tới nơi hung hiểm như vậy, vì sao ngươi lại mò vào đây?"

"Ha ha." Mạc Linh xoa đầu, ngại ngùng cười nói: "Thật ra ta cũng không muốn đến đây, nhưng trưởng bối trong gia tộc yêu cầu, bởi vì ta quá yếu cho nên phải tới để rèn luyện dũng khí, nhưng ta thật sự rất muốn rời khỏi đây."

"Vậy vì sao vừa rồi ngươi lại liều mạng bảo vệ lệnh bài, không cho bọn chúng cướp?"

"Bởi vì..." Mạc Linh nắm chặt lệnh bài trong tay, đôi mắt trong suốt lóe sáng, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Ta không muốn trưởng bối trong tộc thất vọng, tuy rằng rất sợ nhưng ta nghĩ cố gắng hết sức thì vẫn có thể."

Trong lòng Dạ Nhược Ly chấn động mạnh rồi nở nụ cười thản nhiên: "Sau này ngươi đi với ta đi, nể mặt Tịch Dương ta cũng sẽ bảo về an nguy của ngươi."

Mắt Mạc Linh sáng lên rồi vui vẻ nở nụ cười.

"Quá tốt rồi, Phó Minh Chủ, ngươi đúng là người tốt."

Người tốt sao?

Dạ Nhược Ly cười bất đắc dĩ, đây là lần đầu nàng được gọi là người tốt.

Mọi người chỉ có tổng cộng bảy ngày ở trong Cửu U sơn cốc, ba ngày cũng đã trôi qua trong chớp mắt...

"Này, các ngươi có nghe nói gì chưa? Tân Lăng của Thần Đan phái chết rồi."

"Cái gì? Thật sao? Là ai to gan dám giết người của Thần Đan phái?"

"Ha ha, lúc ấy ta cũng ở đó, người giết Tần Lăng chính là Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan."

"Nhanh, đừng nói nữa, Chư Cát Vân Đình của Thần Đan phái tới rồi."

Khi thấy một bóng người đứng cách đó không xa thì mọi người đều nhỏ tiếng lại rồi cũng không bàn tán về chuyện đã xảy ra nữa.

" Liên Minh luyện đan?" Chư Cát Vân Đình nắm chặt tay, trên gương mặt tuấn mỹ âm nhu [1] thoáng có chút âm u: "Giết người của Thần Đan phái ta thì nhất định phải trả giá thật đắt, ta tuyệt đối không buông tha cho nữ nhân đó!"

[1] Âm nhu thường dùng để miêu tả người hay làm dáng, làm đỏm trong cử chỉ dung mạo cũng như lời ăn tiếng nói.

Trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng âm trầm, Chư Cát Vân Đình nhìn khắp bốn phía, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi có biết nữ nhân đó ở đâu không?"

Mọi người nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau rồi đến cuối cùng vẫn có một người đi ra trả lời: "Chư Cát đại sư, ta thấy nữ tử đó đi về vùng núi ở hướng Bắc."

"Hướng Bắc?" Chư Cát Vân Đình cười lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua chút sát ý, "Người đâu, lập tức theo ta đi về phía Bắc, ta sẽ cho nàng ta biết kết cục của việc đắc tội với Thần Đan phái ta!"

Nói xong hắn liền phất tay áo, xoay người rời khỏi ngọn núi này.

Mọi người nhìn Chư Cát Vân Đình biến mất rồi lại xì xào bàn tán lần nữa..."

" Xem ra lần này nàng ta chọc Chư Cát đại sư nổi giận rồi."

" Ha ha, Chư Cát đại sư chính là học trò cưng của Môn chủ Cổ Đan ở Thần Đan phái, năm nay chỉ mới năm mươi, cũng đã đột phá đến Thần Tôn cấp thấp rồi, hơn nữa còn là luyện đan sư Thần Phẩm tầng thứ bảy, thiên phú của hắn khiến mọi người kinh sợ, người bình thường sao có thể so sánh được?"

" Lần này nàng ta xong đời rồi, Chư Cát đại sư quyết sẽ không buông tha nàng ta!"

Cho đến khi bóng dáng Chư Cát Vân Đình biến mất hẳn thì lời bàn tàn phía sau vẫn còn chưa tiêu tán...

Trong rừng cây, Dạ Nhược Ly dùng kiếm chặt hết nhánh cây cản đường, nàng nhìn ánh mặt trời trên bầu trời xanh, diễn;dafn*lle~quysdoon lau mồ hôi dưới cằm rồi đột nhiên thân thể Dạ Nhược Ly cứng đờ, vội vàng xoay người híp mắt nhìn phía sau.

" Phó Minh Chủ, sao vậy?"Mạc Linh chớp mắt, không hiểu hỏi.

Gió nhẹ lướt qua, khắp ngọn núi an tĩnh kỳ lạ, ngay cả người đi đường cũng không phát ra tiếng động lớn.

Ảo giác ư? Vì sao từ khi đến Cửu U sơn cốc thì liền có cảm giác có người luôn theo dõi mình vậy.

" Không có gì cả, chúng ta đi thôi."

Dạ Nhược Ly lắc đầu rồi không suy nghĩ nữa, xoay người cất bước tiếp tục đi về phía trước.

"Đi đâu? Ngươi giết người của Thần Đan phái ta mà lại nghĩ có thể dễ dàng bỏ trốn như vậy sao? Mau đền mạng đi."

Một giọng nói âm u lạnh lùng vang lên từ phía sau hai người, Dạ Nhược Ly nhẹ nhíu lông mày lại, xoay người nhìn một đám người khí thế hùng hổ rồi cười lạnh một tiếng: " Thần Đan phái sao? Muốn lấy mạng của ta không dễ như vậy đâu."

" Ha ha." Chư Cát Vân Đình cười nhẹ hai tiếng rồi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan sao? Thân phận này không hù dọa được ta đâu, dù ngươi có thể giết chết Tần Lăng thì sao, ta và Tần Lăng không giống nhau."

Nghe vậy, thanh y nam tử đứng bên cạnh Chư Cát Vân Đình lập tức lên tiếng phụ hoạ.

"Không sai, đại sư huynh chúng ta chính là thiên tài thật sự, tuổi chưa đầy năm mươi mà đã có thành tựu tu luyện và luyện đan thuật như thế rồi, thử hỏi trên đời này có bao nhiêu người được như vậy? Chắc cũng chỉ có một mình đại sư huynh, ha ha ha!"

Thanh y nam tử nghe vậy thì liền nịnh nọt, Chư Cát Vân Đình không tỏ thái độ gì mà chỉ âm u nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly.

"Thiên tài sao?" Dạ Nhược Ly cười khẽ một tiếng, nhíu mày lại rồi đôi mắt đen nhánh nhìn Chư Cát Vân Đình, "Xin lỗi, trước mặt ta dù có là thiên tài thật sự thì cũng chỉ khá hơn phế vật một chút thôi!"

Lúc này đám người tụ tập chung quanh nghe thấy lời nói ngông cuồng của Dạ Nhược Ly thì đều hít một ngụm khí lạnh.

Cuồng vọng, quá cuồng vọng, nàng có còn dám cuồng vọng hơn thế nữa không? Chẳng lẽ nàng không biết mình đang đối đầu với ai sao?

"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên trầm xuống, rồi đột nhiên Chư Cát Vân Đình nhếch khóe miệng lên, nụ cười có chút lạnh lẽo: "Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại cứ chui vào! Ngươi đã khinh thường ta như vậy thì ta sẽ cho ngươi hiểu rõ thực lực của ta một chút!"

"Ầm ầm!"

Một luồng sáng xanh bao phủ trời đất, gần như bao phủ khắp thế giới...

"Lĩnh Vực Cảnh?"

"Chư Cát đại sư thi triển Lĩnh Vực ngay từ đầu, xem ra lần này nữ tử này xong đời rồi, nàng ta nhất định sẽ bị Lĩnh Vực Cảnh đè cho nát thịt, đáng tiếc, quả thật đáng tiếc cho một nữ tử tuyệt mỹ như thế..."

Trong đám người này, có người đứng xem kịch hay, có người than vãn, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, nhưng lại không có ai tình nguyện lộ mặt để can thiệp.

Mọi người đều tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Nhưng mà lúc bọn họ cho rằng Dạ Nhược Ly không thể thoát khỏi kiếp nạn này thì thân thể Dạ Nhược Ly xuất hiện năm màu sắc sáng rực, khí thế kinh người, hung hăng đánh về phía Lĩnh Vực của Chư Cát Vân Đình...

"Ầm ầm!"

Hai Lĩnh Vực chạm vào nhau, thân thể Chư Cát Vân Đình bị văng mạnh ra ngoài giống như con diều bị đứt dây vậy, miệng cũng phun ra một ngụm máu, máu văng tung tóe đầy trời, chậm rãi rơi xuống mặt đất.

"Lĩnh Vực Cảnh? Nàng ta cũng là Thần Tôn sao?"

"Hơn nữa còn là Lĩnh Vực Ngũ Hành, thông thường nếu lĩnh ngộ càng nhiều Lĩnh Vực thì sức tấn công sẽ càng yếu, dù sao cũng cần nhiều thời gian để lĩnh ngộ Lĩnh Vực, vì vậy nếu lĩnh ngộ đồng thời cả năm loại thì tất nhiên sẽ không được thâm sâu như một loại, nhưng mà..."

"Trời ơi, chỉ một cái va chạm thồi mà Chư Cát đại sư đã thua rồi, không phải nữ tử này quá biến thái rồi sao?"

Có vẻ Chư Cát Vân Đình không nghe thấy tiếng mọi người bàn tán, hắn lau vết máu ở khóe miệng rồi gắng gượng chống người đứng lên, rốt cuộc trong mắt cũng có chút nghiêm trọng.

"Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, bây giờ ta mới thật sự ra tay."

Chư Cát Vân Đình rút kiếm trên eo ra, âm lãnh nói: "Dựa vào Lĩnh Vực để thắng thì có bản lĩnh gì? Ngươi có gan thì đối chiến với ta."

Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn Chư Cát Vân Đình rồi lạnh nhạt nói hai chữ: "Đồ ngu!"

"Ngươi..." Khuôn mặt tuấn tú biến sắc, sắc mặt Chư Cát Vân Đình càng âm trầm hơn.

"Lĩnh Vực là lực lượng của ta, ta sử dụng lực lượng của mình thì sao lại không có bản lĩnh? Hơn nữa ngay cả Lĩnh Vực của ta ngươi còn không thắng được thì ngươi cho rằng với thực lực của ngươi có thể đánh bại ta được sao?"

"Ầm ầm!"

Lĩnh Vực Ngũ Hành lại hung hăng áp chế hắn lần nữa, dưới áp lực của Lĩnh Vực, Chư Cát Vân Đình liền cảm thấy hít thở khó khăn.

Sau khi đột phá Thần Tôn thì Dạ Nhược Ly không tốn quá nhiều sức lực để sử dụng Lĩnh Vực nữa, chỉ cần không đối mặt với đối thủ có cấp bậc cao hơn mình thì nàng hoàn toàn có thể sử dụng Lĩnh Vực để đánh bại hắn.

Thế là tiếp theo nàng hoàn toàn dùng phương pháp này để chà đạp...

"Dừng tay!" Thanh y nam tử cực kỳ hoảng sợ, vội vàng quát lên: "Lập tức thả đại sư huynh ra, nếu không Thần Đan phái chúng ta quyết sẽ không tha cho ngươi!"

Dạ Nhược Ly liếc nhìn thanh y nam tử rồi nhếch môi lên: "Ta thả hắn chẳng lẽ Thần Đan phái sẽ buông tha cho ta sao?"

Lúc này thanh y nam tử liền ngậm miệng, bởi vì nàng nói đúng, cho dù hắn buông tha đại sư huynh thì Thần Đan phái cũng sẽ không buông tha cho nàng, nguyên nhân không phải chỉ vì nàng giết nhị sư huynh, làm nhục đại sư huynh, mà còn bởi vì nàng là Phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan.

Chỉ dựa vào điều này thì nàng đã phải chết rồi!

"Ta tha hay không tha thì đều có cùng một kết quả, vậy vì sao ta phải tha cho hắn?"

Dạ Nhược Ly thu hồi tầm mắt, không thèm để ý thanh y nam tử nữa, nàng tiếp dụng vận Lĩnh Vực Ngũ Hành để đày đọa Chư Cát Vân Đình...

"Đáng chết!"

Bàn tay Chư Cát Vân Đình dùng lực chống đỡ rồi cắn chặt môi, gắng sức đứng lên: "Nữ nhân, ngươi đã thật sự chọc giận ta rồi, ta sẽ khiến ngươi ... Chết không được tử tế!"

Nói xong Chư Cát Vân Đình duỗi tay ra, trong tay lập tức xuất hiện một ký hiệu màu vàng.

Không biết trong miệng hắn niệm cái gì mà đột nhiên ánh sáng vàng lóe lên, rồi một con huyền thú lớn xuất hiện bên cạnh hắn.

"Huyền thú Thần Tôn đỉnh phong?" Dạ Nhược Ly nhẹ cau mày: "Con huyền thú này đã bị phong ấn rồi, vừa rồi thứ hắn nắm giữ chắc hẳn là phong ấn phù, vì sao Thần Đan phái lại có được thứ này?"

Phong ấn phù cực kỳ hiếm ở đại lục, dù là Thần Đan phái thì cũng chỉ có ba cái.

Trong đó hai cái đang nằm trong tay Cổ Đan, cái còn lại giao cho đệ tử ông ta yêu mến.

Năm đó Cổ Đan dùng huyền thú bị phong ấn mới đánh lén được lão tổ tông của Bắc Ảnh thế gia, nhưng sau khi bị thương thì tính cảnh giác của lão tổ tông lại cực kỳ mạnh, trong ngoài phòng đều đầy trận pháp, lại còn đóng cửa không ra ngoài, thế cho nên ông ta không có cơ hội để giết lão tổ tông.

"Là Ban Lan Hổ Thần Tôn đỉnh phong, không ngờ Thần Đan phái lại có thứ này."

"Lần này nàng ta chết chắc ..."

Mọi người đều bị hù sợ, tình huống hôm nay quả thật nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

"Ầm!"

Chỉ trong phút chốc, Ban Lan Hổ đã phá vỡ Lĩnh Vực Ngũ Hành, cơ thể khổng lồ sặc sỡ lập tức lao về phía Dạ Nhược Ly, mở to cái miệng đỏ như bồn máu rồi hung hăng cắn xuống.

Dạ Nhược Ly bắt lấy cánh tay Mạc Linh, bước chân nhanh chóng lui về phía sau.

"Mạc Linh, ngươi đi trước đi!"

"Nhưng mà, Phó Minh Chủ..."

"Đây là mệnh lệnh!"

Giọng điệu Dạ Nhược Ly không hề nhân nhượng, dù sao với thực lực của Mạc Linh thì dù ở lại cũng chỉ bị thương thôi.

Mạc Linh cắn môi, trong mắt đầy hơi nước.

Tính cách của nàng quả thật yếu đuối, nhưng lại không thể bỏ lại Phó Minh Chủ ...

"Không kịp rồi, Mạc Linh, tránh ra!"

Nhìn thấy Ban Lan Hổ đánh tới trực diện, sắc mặt Dạ Nhược Ly nghiêm trọng, nàng duỗi tay đẩy Mạc Linh ra rồi liền lắc người tránh qua một bên mới suýt soát tránh thoát được đòn tấn công của Ban Lan Hổ.

"Grào!"

Ban Lan Hổ hét lớn một tiếng rồi xoay người lao về phía Dạ Nhược Ly, lần này cũng vẫn mở to cái miệng đỏ như bồn máu ra, giống như muốn nuốt nàng vào bụng.

"Ầm ầm!"

Vào giây phút mấu chốt này, thân thể Dạ Nhược Ly nghiêng qua một bên, trực tiếp đánh vào Ban Lan Hổ khiến nó bị thượng, nhưng chút vết thương nhỏ này đối với nó mà nói chỉ là gãi ngứa thôi.

"Đáng chết, ở chỗ này không thể sử dụng bảo vật trong Không Gian, nếu không nàng lấy Vạn Kiếm Quy Tông ra, dù không thể thắng thì cũng có thể tranh thủ chạy trốn được."

Sắc mặt Dạ Nhược Ly trở nên nghiêm trọng, tay để ở trên chuôi kiếm, lúc nàng rút trường kiếm ra thì mây đen dầy đặc, sấm chớp lóe sáng, khí thế cường hãn truyền ra từ người nàng.

Trong tay nàng cầm một thanh trường kiếm màu tím, thân kiếm đầy tia chớp vây quanh, tia điện phát ra tiếng động như đang khẽ gọi ai đó.

"Siêu Thần Khí?"

Chư Cát Vân Đình sửng sốt, ánh mắt đầy sự thèm khát: "Không ngờ nàng ta lại có Siêu Thần Khí, bất kể như thế nào thì hôm nay Siêu Thần Khí cũng phải thuộc về ta."

Chư Cát Vân Đình liếm láp khóe miệng rồi nụ cười lạnh càng lan rộng.

"Ầm!"

"Rầm ầm ầm!"

Sấm chớp nổ vang, Dạ Nhược Ly nâng trường kiếm lên rồi hung hăng đánh xuống, nhất thời tia chớp hóa thành một con rồng, dienxdafn*lle;quysdoon vọt tới thân thể cao lớn của Ban Lan Hổ.

"Grào!"

Ban Lan Hổ hét lớn một tiếng nhưng không hề né tránh mà lại nghênh đón đòn tấn công...

"Ầm!"

Hai lực lượng va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang khuếch tán khắp nơi, chung quanh cũng đầy bụi bay lên.

Dạ Nhược Ly hơi nhíu mày, mắt nhìn tro bụi đang lan tràn khắp nơi.

Thật lâu sau bụi đất chậm rãi tản đi, thân thể cao lớn của Ban Lan Hổ lại xuất hiện trước mắt nàng.

Xem ra nếu chỉ dựa vào thực lực của hôm nay mà muốn giết Thần Tôn đỉnh phogn thì cực kỳ khó khăn...

" Grào!"

Nhưng mà hành động của Dạ Nhược Ly đã chọc giận Ban Lan Hổ, nó lại rống lên một tiếng kinh động trời đất, không đợi Dạ Nhược Ly nâng kiếm lên lần nữa nó đã vọt tới trước mặt nàng...

"Phó Minh Chủ!"

Mạc Linh sợ hãi kêu thất thanh, nước mắt chảy ra liên tục.

Đều tại nàng, nếu không phải vì nàng thì Phó Minh Chủ cũng sẽ không...

Ngay lúc Ban Lan Hổ đến trước mặt Dạ Nhược Ly thì phía sau nàng xuất hiện một luông sáng đen, luồng sáng âm u lạnh lẽo đánh về phía thân thể của Ban Lan Hổ, trong chớp mắt này cơ thể Ban Lan Hổ bị bao trùm bởi một ngọn lửa màu đen, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào thét đứt ruột gan.

Biến cố xuất hiện đột ngột khiến mọi người đều sửng sốt nên đồng loạt quay đầu nhìn lại, ở giữa không trung có một bóng người mặc y phục màu đỏ rực như có lửa vây quanh xuất hiện trước mắt mọi người.

Nam tử mặc áo bào đỏ như lửa, trên khuôn mặt ngông cuồng, yêu nghiệt, tuấn mỹ đầy ý cười mê người, đôi mắt phượng nhìn chăm chú nữ tử bên dưới, trong mắt ẩn chứa đầy nỗi nhớ nhung và tình ý.

"Tiểu Dạ nhi, ta... đã trở về ..."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại