Thiên Tài Cuồng Phi
Quyển 4 - Chương 7: Hoa Lạc Vũ âm hiểm
Biệt viện Vương gia cực kì yên tĩnh.
Làm cho Quân Huyền Lăng kì quái chính là Dạ Nhược Ly lại dám đánh Vương Phỉ Nhiên nhưng Vương Tân lại không có chút động tĩnh gì, giống như chưa từng có gì xảy ra làm cho hắn không khỏi nghi hoặc.
Nhưng Dạ Nhược Ly và Thánh Dạ lại không chút để ý, đi về phòng mà Vương gia đã an bài để tu luyện.
“Hộp gỗ này cũng chưa có thời gian xem qua, không biết nó có gì, nếu như ta đoán không lầm thì hộp gỗ này có một cấm chế, không phải ai mở ra cũng được."
Dạ Nhược Ly lật qua lật lại hộp gỗ xanh trong tay, thở sâu một cái, một luồng huyền lực truyền vào hộp gỗ, muốn mượn sức lực phá bỏ cấm chế nhưng hộp gỗ vẫn không chút sứt mẻ nào, vẫn nguyên vẹn như trước.
“Không tác dụng?" Chân mày hơi nhíu, sắc mặt Dạ Nhược Ly ngày càng ngưng trọng: “Xem ra năng lực của ta không đủ để phá bỏ cấm chế, không biết người hạ cấm chế mạnh như thế nào?"
Lúc này Dạ Nhược Ly có cảm giác hộp gỗ màu xanh này nhất định có liên quan đến vận mệnh của nàng, bằng không lúc đó cũng sẽ không dẫn nàng đến quầy hàng đó. Và cũng vì nhận được sự chấn động trong hộp gỗ mà nàng mới muốn đạt lấy nó.
“Lão giả giữ hộp gỗ cũng không phải người bình thường, lão nói chúng ta hữu duyên năng tương ngộ, không biết có thực là duyên phận hay không, lúc đó ta rất muốn hỏi một chút tin tức hộp gỗ này."
Chỉ có lão gia thôi lôi kia mới có thể trả lời được câu hỏi của nàng.
Đem hộp gỗ cất vào nhẫn Huyền linh, Dạ Nhược Ly cũng không nghĩ tới chuyện này nữa, trong lúc không có ai quấy rầy nàng bắt đầu tu luyện.
Thương Khung giới không hổ danh là thánh địa trong mắt thế nhân, ở đây huyền khí nồng đượm, so với bên ngoài không biết nồng hơn bao nhiêu, nếu như nàng sinh ra ở Thương Khung giới thì nhiều lắm là 5 6 năm đã đột phá lên Huyền tôn rồi.
Chớp mắt đã qua 5 ngày, Dạ Nhược Ly và Thánh Dạ chưa từng bước ra khỏi phòng, khiến Quân Huyền Lăng không khỏi bi ai, hai người này đúng là cuồng tu luyện.
Vì vậy dưới sự kích thích của 2 người này, Quân Huyền Lăng cũng ngây ngốc tu luyện trong phòng.
Năm ngày sau Vương Tân tập hợp tất cả người Vương gia ở đại sảnh, bởi vậy 3 người tạm thời ngừng tu luyện cũng tiến vào đại sảnh.
Lúc này ở hành lang Vương gia chính là một đám cao tử, trong đó không ít đệ tử kiệt xuất.
Vương gia không hổ danh là thế lực hạng 2 của Thương Khung giới, Thánh Hoàng đã có 3 người, trong đó mạnh nhất là Vương gia chủ Vương Tân, thực lực là Huyền Hoàng trung cấp. Tinh Huyền thủ lại có tới 40, 50 người, thế lực này nếu như ở bên ngoài cũng đủ tàn sát khắp đại lục, nhưng ở Thương Khung giới lại đứng thứ 2, cũng có thể thấy được cao thủ ở Thương Khung giới đông như kiến.
Mà Thiên Huyền sư và Địa Huyền sư cũng không thiếu, đều là những người trẻ tuổi, về quy tắc không được đứng đây nhưng Vương gia chủ tập hợp tất cả người Vương gia nên đám người này cũng có phần, rất hiển nhiên ở Vương gia đã xảy ra chuyện lớn.
“Chư vị, lão thành chủ bị bệnh đã lâu, chắc hẳn chư vị cũng đã biết," Vương Tân chắp tay sau lưng, con mắt uy nghiêm quét qua đám người đứng trong đại sảnh, nói: “Mấy ngày trước thành chủ phát thiếp anh hùng, muốn cao thủ tiến vào Thanh Linh sơn tìm dược, đây chính cơ hội cho Vương gia chúng ta, nếu có thể trợ giúp được thành chủ tìm dược chính là tiền đồ bất khả hạn lượng (tiền đồ rộng mở, thăng tiến không ngừng) cho nên các ngươi lập tức chuẩn bị sẵn sàng, sau đó cùng ta tiến vào phủ thành chủ."
Vương Tân vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biết bệnh tình của lão thành chủ đều trở nặng, nếu như có thể nhân lúc này bợ đỡ được đầu thuyền lớn này chắc hẳn về sau Vương gia sẽ có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa cũng có thể nhờ thành chủ chuyển chỗ qua Thánh Thiên thành.
Cho nên mới nói thành chủ của một thành trì, thật sự có địa vị rất cao.
Mặt trời đã lên cao, trước phủ thành chủ Thiên Lân thành đã có rất nhiều thế lực, mà trước phủ lại có 2 người gác phủ, cho dù là thể lực cường giả như Hoa gia cũng không dám làm càn.
Hai người ở bên trong, bên trái là một lão giả có vẻ gần đất xa trời, nhưng cho dù sắc mặt có suy yếu nhưng vẫn có thể thần thái ngông nghênh cùng một cỗ uy nghiêm, đứng cạnh lão giả là một nam tử trung niên nghiêm túc, giơ tay nhấc chân đều không che giấu được khí quý, đáng coi trọng nhất là mặc dù cử chỉ cao quý nhưng lại không có thái độ kiêu căng, ngược lại lại là người khiến người đối diện thấy an tâm.
Vị lão giả kia chính là lão thành chủ Lam Tùy Lạc, cũng là đệ nhất cao thủ Thiên Lân thành, Huyền Hoàng đỉnh phong.
Về phần nam tử tất nhiên là thành chủ hiện tại Lam Thiên Ninh.
“Khục khục." Tay run rẩy bụm miệng, Lam Tùy Lạc ho khan hai tiếng, giữa lông mày không che giấu được sự suy yếu, lão mệt mỏi quét mắt nhìn đám người trước mặt, giọng điệu nhẹ như gió thoảng: “Các vị cũng vì lão thành chủ ta mà tới, lão phu vô cùng cảm kích, các vị theo chúng ta tiến vào Thanh Linh sơn, Hoa gia chủ kế tiếp chuyện luyện đan phải phiền ngươi rồi."
Hoa Lạc Vũ cất bước đi lên, cung kính ôm quyền, nhận lời nói: “Thỉnh lão thành chủ yên tâm, Hoa mỗ nhất định sẽ không phụ."
“Nếu như Hoa gia chủ có thể cứu được phụ thân ta, Lam Thiên Ninh ta sẽ đáp ứng ngươi một ân tình." Hai tay Lam Thiên Ninh chắp sau lưng, chậm rãi tiến tới, khóe môi nở nụ cười khẽ.
Con mắt khẽ chớp, Hoa Lạc Vũ mỉm cười: “Hoa mỗ đa tạ thành chủ, Hoa mỗ nhất định sẽ dốc toàn sức để luyện chế đan dược, có Hoa mỗ ở đây thành chủ cứ yên tâm."
Nói xong lời này, Hoa Lạc Vũ lùi về chỗ cũ, không khỏi liếc mắt nhìn thoáng qua Hoa Tinh Lan đang ngẩn người, sửng sốt một chút, men theo ánh mắt nàng ta nhìn theo.
Trong đội ngũ Vương gia có một nam tử áo trắng đón gió mà đứng, tuấn mỹ tuyệt luân, thần sắc lạnh như băng, toàn thân toát ra hàn khí làm người ngoài không dám đứng gần. Dù là kiến thức rộng rãi như Hoa Lạc Vũ cũng chưa từng thấy nam tử nào tuấn mỹ như thế, chỉ sợ chỉ có truyền nhân thần bí Thương Khung giới mới có thể so sánh được.
“Khó trách mấy ngày này Lan nhi luôn không yên lòng, thì ra là vì nam nhân này, hắn và người Đan gia muốn diệt ở cùng một chỗ, chắc hẳn là người bên ngoài tiến vào Thương Khung giới, chỉ là một nam tử thế tục mà thôi, nếu Lan nhi yêu thích có thể đợi loại trừ xong nàng, có thể bắt hắn về cho Lan nhi."
Tâm tư luân chuyển, Hoa Lạc Vũ quay đầu nhìn Hoa Tinh Lan, trong mắt rõ ràng có tia sủng nịnh.
“Các vị lời đã nói xong, tất cả mọi người theo ta, mục tiêu chính là Thanh Linh sơn…"
Sau lời nói của Lam Thiên Ninh, đội ngũ khổng lồ ở Thiên Lân thành xuất phát, chỉ là trên đường đi Dạ Nhược Ly không khỏi cảm nhận được một luồng sát ý đang quấn lấy nàng.
Mặc dù sát ý này đã thu liễm, nhưng thân nàng là thực lực Huyền Hoàng đỉnh phong, thần thức đã vượt xa người bình thường, vì vậy cho dù có che giấu sát ý đến mức nào nàng cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Quay đầu nhìn, ánh mắt Dạ Nhược Ly rơi vào đội ngũ Hoa gia.
Nhìn thấy tầm mắt của nàng, trong lòng Hoa Lạc Vũ cả kinh: “Chẳng lẽ nàng phát hiện ra mình? Không, tuyệt đối không thể, nàng chỉ là một Huyền sư mà thôi, làm sao có thể phát hiện được?"
Lắc đầu, Hoa Lạc Vũ cười một tiếng, xem ra mình quá để mắt đến nàng, Địa Huyền sư trung cấp cho dù có thế nào cũng không thể nào phát hiện ra Huyền Hoàng nhìn chăm chú, vừa rồi chẳng qua là trùng hợp mà thôi.
Tuy Địa Huyền sư đã từng đánh bại Thiên Huyền sư nhưng chắc hẳn đã nhờ vũ khí hay huyền kĩ đặc biệt nào đó, nên mới không thể đánh bại được Địa Huyền sư là nàng.
Thiên Lân thành cách Thanh Linh sơn chừng một buổi đi. Vì lý do không thể thoát được đội ngũ của mình, Hoa Tinh Lan mấy lần muốn đi dây dưa với Thánh Dạ nhưng đều bị Hoa Lạc Vũ ngăn cản, mặc dù Hoa Lạc Vũ rất thương con gái nhưng cũng không để nàng ta tùy hứng được.
Vì vậy trên đường đi Hoa Tinh Lan đều bất mãn vểnh môi, ghen ghét trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
“Khục khục, các vị, chúng ta đã đến Thanh Linh sơn rồi…"
Lam Tùy Lạc dừng chân, nhìn ngọn núi cao lớn hùng vĩ phía trước, nghiêm tú nói: “Luyện đan đương nhiên cần dược liệu, ở đỉnh núi này nghe nói có Hung thú Thú Tôn cấp thấp thủ hộ, hi vọng mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, nếu như không muốn đi có thể dừng lại ở đây, lão phu tuyệt không ngăn cản."
Hung thú Thú Tôn cấp thấp? Tin tức này làm mọi người sợ choáng váng.
Thực lực của Hung thú mạnh hơn rất nhiều so với Huyền thú, bởi vậy mới gọi là Hung thú, hơn nữa chúng và huyền thú cũng không giống nhau, Huyền thú giỏi hóa hình người, Hung thú mặc dù cũng có thể hóa thành người nhưng vẫn thích ở lốt thú hơn, vì vậy rất ít Hung thú sẽ hóa thành con người.
Lần này, thứ bọn hắn muốn chính là dược liệu chính sự phòng hộ của thú hoàng đỉnh phong. Ngay cả lão thành chủ là Huyền Hoàng đỉnh phong cũng không có khả năng đánh thắng Hung thú, huống chi là bọn hắn?
Mọi người nhìn nhau, khóe miệng bỗng đắng chát.
Đường lui? Bọn hắn đã đến đây, liệu có đường lui?
Lần này cho dù có như thế nào cũng phải tiến vào Thanh Linh sơn, huống hồ bọn hắn đều mang rất nhiều trong tộc, thời điểm mấu chốt cũng có thể dùng bọn họ là khiên chắn, lại dùng cách đánh lén, cũng không tin không thể đối phó được con Hung thú đó.
“Tốt, rất tốt, không ai lùi bước." Lam Tùy Lạc gật nhẹ đầu, dung nhan già nua lộ nợ cười hài lòng: “Các vị cứ yên tâm, lão phu là lão thành chủ Thiên Lân thành thì sao có thể đẩy mọi người vào hố lửa? Thất thủ hộ linh thảo Hung thú đã bị lão phu làm tổn thương, hơn nữa lúc lão phu xuất chiến chúng ta cùng tập trung sức lực, bắt giữ Hung thú cũng không phải không hề có hy vọng."
Nghe vậy, mọi người âm thầm có chút may mắn, may mắn không lùi bước, bằng không chính là chọc giận người của thành chủ.
“Các vị, vậy ta lên trước."
“Vâng, chúng ta sẽ nghe theo phân phó của thành chủ."
Địa thế Thanh Linh sơn vô cùng phức tạp, đường núi dốc đứng, loáng thoáng có thể cảm nhận được khí tức của Huyền thú, bất quá Huyền thú cũng không phải ngu ngốc, bọn chúng cũng biết đám người này không dễ trêu chọc vì vậy chặng đường đi vô cùng thuận lợi.
Mặt trời đã xuống núi, sắc trời dần dần tối, bởi vì trời tối nên không thể đi tiếp được, cho nên Lam Thiên Ninh ra lên dựng chỗ nghỉ tạm.
Trong lòng Hoa Lạc Vũ vô cùng vui vẻ, đây chính là thời cơ tốt nhất.
“Ha ha, thành chủ, lão thành chủ, ở đây dựng chỗ nghỉ rất nguy hiểm, Hoa mỗ có một đề nghị để người Vương gia đi tuần tra bên ngoài, để chắc chắn không có Huyền thú đánh lén."
Vương Tân biến sắc, Vương gia và Hoa gia vốn không hữu hảo (quan hệ tốt), Hoa gia ỷ vào địa vị hơn Vương gia một bậc nên ra sức áp chế Vương gia, hôm nay không biết lão lại nghĩ ra quỷ kế gì.
Hắn há hốc miệng định nói, nhưng lời của Lam Thiên Ninh làm hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
“Hoa gia chủ nói có lý, việc này cứ quyết định như vậy đi, Vương gia chủ, đêm này phiền ngươi rồi."
Khuôn mặt biến sắc, Vương Tân miễn cưỡng cố nặn vẻ tươi cười: “Vì thành chủ đại nhân làm việc có gì đâu mà phiền? Đây chính là vinh hạnh của Vương gia, thành chủ cứ yên tâm."
“Ha ha, việc ở đây giao cho Vương gia chủ rồi."
Lam Thiên Ninh sao có thể không biết Hoa Lạc Vũ cố ý gây khó dễ với Vương gia? Nếu là lúc trước với tính cách chính trực, Lam Thiên Ninh nhất định sẽ không đáp ứng nhưng lúc này y cần Hoa Lạc Vũ điều chế đan dược, nên chỉ có thể chiều theo ý lão.
“Đừng lo, đợi về phủ thành chủ, ta sẽ đền bù cho Vương gia." Hạ quyết tâm, Lam Thiên Ninh liền để việc này xuống, mỉm cười tiến vào bố trí việc dựng lều.
Lúc mọi người rời đi, Vương Tân quay đầu nhìn mọi người Vương gia, nghiêm túc nói: “Ít nhất phải có 3 người tuần tra, có ai nguyện ý đi không, tất nhiên cũng có thể để cử giúp nhau."
“Thúc thúc." Vương Phỉ Nhiên đột nhiên giơ tay, âm lãnh nhìn mấy người Dạ Nhược Ly: “Chất nhi có mấy người muốn đề cử, bọn hắn đều là người tục giới, 3 người này cũng chưa có gì cống hiến cho Vương gia, việc này để bọn hắn làm là tốt nhất."
“Đúng vậy, ta cũng đề cử bọn hắn."
“Ta cũng thế."
Ở Vương gia địa vị của Vương Phỉ Nhiên cũng không nhỏ, cho nên lời gã vừa dứt rất nhiều người phụ họa theo, mà việc này cũng nằm trong dự đoán của Hoa Lạc Vũ. Với tính cách có thù tất báo của Vương Phỉ Nhiên nhất định sẽ làm theo lời lão.
Vương Tân khẽ cau mày, cuối cùng cũng thở dài nói: “Nếu tất cả mọi người đã đề cử 3 người thì tạm thời 3 người các ngươi đi tuần tra vậy, những người khác theo ta về dựng lều."
“Vâng, gia chủ."
Nhìn thấy bóng lưng đám người Vương Tân dần biến mất, Quân Huyền Lăng tức giận bất bình nói: “Cái này cũng thật quá đáng, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta đi tuần tra? Ta nói này, Nhược Ly, chúng ta nên rời khỏi Vương gia đi thôi."
Khóe môi nở nụ cười trào phúng, Dạ Nhược Ly lắc đầu: “Thế lực của Thương Khung giới cơ bản đều có thể xảy ra những chuyện như thế này, ở nơi nào lại không giống nhau? Chỉ có điều ta cảm nhận được Hoa gia muốn gây khó dễ không phải là Vương gia mà là ta, nhưng ta cũng không biết đã quen Hoa gia từ lúc nào? Ngoại trừ…"
Quân Huyền Lăng dường như cũng nghĩ tới chuyện gì đó, vỗ một cái vào đùi: “Ta biết rồi, là nữ nhân Hoa gia nhìn trúng Thánh Dạ, bởi vậy Hoa gia mới gây khó dễ cho Nhược Ly."
Dạ Nhược Ly không nói gì, nàng có một trực giác, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Trong lều vải, Hoa Lạc Vũ ngồi khoanh chân, tinh quang trong mắt lập lòe, cười lạnh nói: “Tất cả đều nằm đúng trong kế hoạch của ta, nữ nhân kia đã tách khỏi người vương gia, cũng đã đến lúc ra tay với nàng rồi, Ngân Xà, ngươi có biết Huyền thú ở Thanh Linh sơn này không?"
Bên cạnh lão là một nam tử áo bạc đang đứng, nam tử này chính là thú khế ước với Hoa Lạc Vũ – Ngân Quang xà vương.
“Chủ nhân, thực lực của ta là thú hoàng cấp thấp, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì tất cả loài rắn ở Thanh Linh sơn không Huyền thú nào không dám không nghe theo lời ta."
“Tốt, rất tốt." Hoa Lạc Vũ cười hai tiếng, con mắt khẽ chớp: “Chuyện này ta sẽ giao cho ngươi xử lý, nhớ kỹ, không phải vạn bất đắc dĩ không được phép tự mình ra tay, tránh để lộ sơ hở."
“Vâng, chủ nhân."
Lúc ngân xà sắp rời đi, sau lưng truyền tới một thanh âm dịu dàng: “Chậm đã, tên nam tử tuấn mỹ lạnh như băng kia, không được phép tổn thương, hắn là nam nhân bổn tiểu thư nhìn trúng."
“Ha ha, Lan nhi, con yên tâm đi." Hoa Lạc Vũ vuốt tóc Hoa Tinh Lan, sủng nịnh cười: “Ngân xà tự có chừng mực, sẽ không đả thương 2 nam nhân kia, đợi chuyện này kết thúc phụ thân sẽ bắt nam nhân kia cho con, như thế nào?"
Hai mắt Hoa Tinh Lan sáng ngời, nghĩ tới nam tử tuấn mỹ kia, hung hăng nuốt nước miếng, tựa vào cánh tay Hoa Lạc Vũ làm nũng: “Con gái biết rõ phụ thân đối với con gái là tốt nhất, nam tử kia con gái nhất định phải có."
Cười cười, Hoa Lạc Cũ không cho là đúng, lão nghĩ rằng một nam tử đến từ tục giới không quyền không thế, chỉ có chỗ dựa là Vương gia, muốn bắt hắn thật là chuyện quá đỗi dễ dàng.
Trời ban đêm tối đen như mực, gió đêm thét gào, bụi cỏ cách đó không xa lại phát ra âm thanh sột soạt.
Ánh mắt Quân Huyền Lăng tập trung vào bụi cỏ, cẩn thận hỏi: “Nhược Ly, Thánh Dạ, các ngươi nói lúc này sẽ không có một nhóm Huyền thú lao tới chứ?"
Hắn vừa nói xong, phía trước bụi cỏ bỗng nhiên xuất hiện vô số đại xà to lớn.
Sắc mặt Quân Huyền Lăng biến đổi: “Rắn? Là rắn sao?Lại còn nhiều như vậy, Nhược Ly, nàng chạy mau đi, ta sẽ thay nàng ngăn cản bọn chúng, nàng đi trước cầu cứu."
Nhìn Quân Huyền Lăng, Dạ Nhược Ly bước tới cạnh hắn, nhàn nhạt nhìn đám Huyền thú trước mặt nói: “Ngươi ngăn cản sao? Hơn nữa chỗ đó lúc nãy chúng ta có tuần tra qua rồi, không hề có Huyền thú qua lại, không cần nghĩ cũng biết chúng ta bị người khác tính kế, đây chính là mưu tính của Hoa gia!"
Trên cây cổ thụ không xa, áo bào màu bạc tung bay trong gió.
Nghe thấy lời Dạ Nhược Ly nói, ngân xà sửng sốt, không đợi nó thu lại khí tức, ánh mắt lãnh liệt của Dạ Nhược Ly đã khóa chặt trên cây cổ thụ, tiếp theo đó là một thanh âm lạnh lùng khắc nghiệt.
“Xuất hiện đi, có trốn cũng vô dụng."
Nội tâm run lên, khuôn mặt ngân xà hoàn toàn ngạc nhiên: “Nàng phát hiện ra ta sao? Nàng chỉ là một Địa Huyền sư mà thôi, làm sao có thể phát hiện ra ta đang ẩn thân? Đây tuyệt đối là thăm dò."
“Không nghĩ tới đường đường là Ngân Quang xà vương lại thích giấu đầu hở đuôi như vậy."
Cái gì?
Ngân xà thiếu chút nữa rơi từ trên cây xuống đất, khuôn mặt khiếp sợ không nói nên lời.
Chẳng lẽ Hoa gia có gian tế? Đúng vậy, nhất định là như vậy, bằng không sao nàng lại biết? Hành tung đã bị phát hiện, có ẩn nấp cũng vô dụng.
“Ha ha, tiểu nha đầu nhãn lực tốt lắm, có thể phát hiên ra bổn tọa." Theo tiếng nói rơi xuống là một ánh sáng màu bạc, nhảy xuống trước mặt Dạ Nhược Ly.
Đối diện với Dạ Nhược Ly là một nam tử áo bào màu bạc kì lạ, một bên gò má của gã bao trùm lấy một tầng ánh sáng bạc lóng lánh như vảy rắn, nếu như không có vảy rắn kì lạ làm người khác rởn tóc gáy kia gã cũng được coi như nam tử tuấn mỹ trác tuyệt.
Nhưng chính vảy rắn kia đã hủy đi dung mạo của gã.
“Ngân Quang xà vương?" Dạ Nhược Ly dừng lại trước mặt ngân xà, mặt không biểu tình nói: “Nếu như ta đoán không sai thì ngươi chính là người Hoa gia phái đến hãm hại ta?"
“Hừ, ngươi đã biết, vậy chỉ có con đường chết."
Ngân xà cũng không phủ nhận, gã nghĩ Dạ Nhược Ly cũng sắp chết, thừa nhận cũng không sao, hai người kia nghe được cũng không thể sống, cho dù nam tử áo trắng kia là người tiểu thư nhìn trúng.
“Ha ha." Dạ Nhược Ly không giận mà cười: “Ngươi thực sự cho rằng thực lực của ngươi là thú hoàng cấp thấp thì muốn làm gì cũng được sao? Vậy ngươi cũng biết đã từng có một Huyền tôn chết trong tay ta?"
Lời nói này đừng nói là ngân xà, ngay cả Quân Huyền Lăng cũng ngạc nhiên nhìn nàng.
“Ha ha," Tựa hồ như nghe được một câu chuyện cười, ngân xà cười to hai tiếng, mỉa mai nói: “Chỉ bằng ngươi cũng có thể giết được Thú Tôn? Đây đúng là chuyện lớn đấy…"
Lời còn chưa nói xong liền im bặt lại, ngân xà trừng to mắt, không thể tin nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, gã còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Dạ Nhược Ly đã đến trước mặt.
Nhanh, tốc độ quá nhanh, Địa Huyền sư sao lại có tốc độ này?
“Ngân Quang xà vương, nghe nói là trong Huyền thú độc nhất chính là cự xà, vừa vặn ta cũng đang thiếu một độc tố của Huyền thú, tuy nhiên thực lực hơi thấp một chút, nhưng không sao, ta muốn dùng độc của ngươi."
Dạ Nhược Ly toát ra uy áp của Huyền Hoàng, cảm nhận được thực lực mạnh hơn cả gã, ngân xà biến sắc: “Huyền…Huyền Hoàng đỉnh phong, ngươi là Huyền Hoàng đỉnh phong? Hừ, coi như là Huyền Hoàng đỉnh phong thì sao? Muốn ta trở thành thú khế ước của ngươi, đừng nằm mơ!"
Huyền Hoàng đỉnh phong?
Quân Huyền Lăng sững người nhìn Dạ Nhược Ly, khó trách nàng mạnh mẽ như vậy, thì ra là Huyền Hoàng đỉnh phong.
Vừa mới 20 tuổi đã là Huyền Hoàng đỉnh phong, cái này cũng con mẹ nó biến thái quá đi? Nàng là người sao? Quả thật không thể so sánh được, bằng không sẽ điên người mất.
Quân Huyền Lăng không khỏi đầy bụng ủy khuất, trời cao lại có loại người biến thái như vậy vào nhân thế, đúng là đả kích người khác quá đi mà.
“Ngân Quang xà vương, ngươi phải chăng đang vọng tưởng?" Dạ Nhược Ly lạnh lùng cười, ngón tay lại dùng sức, bấm vào cổ tay gã, nói: “Làm thú khế ước của ta, ngươi có tư cách đó sao? Ta muốn ngươi trở thành bộc lệ (nô lệ) của ta, cả đời cống hiến cho ta, cung cấp độc cho ta sử dụng."
“Ngươi…" Ngân xà cắn răng, oán hận nhìn Dạ Nhược Ly: “Ngân xà ta tuy là Huyền thú, nhưng ta cũng có tôn nghiêm của mình, tuyệt đối không làm nô dịch cho con người, ngươi đừng mơ tưởng!"
“Ngươi cho rằng ngươi có quyền cự tuyệt?" Sắc mặt Dạ Nhược Ly lạnh như băng, giọng điệu tàn nhẫn khắc nghiệt: “Ngươi chỉ có 2 lựa chọn, một là trở thành nô lệ của ta, cái khác chính là chết! Ta không có nhiều thời gian đây, ngươi mau chóng lựa chọn đi."
Nếu thời gian quá lâu khó tránh được việc bị người khác chú ý, cho nên phải xử lý trước khi người khác đến.
Con mắt chớp lên, ngân xà cuối cùng cũng cắn răng một cái nói: “Được rồi, ta đáp ứng ngươi."
Dù sao nàng cũng không muốn khế ước với gã, thì đáp ứng này có làm sao? Sau này cũng có thể thừa cơ chạy trốn, chỉ cần có thể rời khỏi, nàng có thể làm gì được ga chứ?
Trong mắt ngân xà hiện lên tia xảo quyệt, Dạ Nhược Ly không khỏi cười lạnh, lấy ra một viên thuốc, hung hăng nhét vào miệng gã. Lập tức, ngân xà rùng mình một cái, hoảng sợ nói: “Ngươi…Ngươi cho ta ăn cái gì?"
Dạ Nhược Ly nhìn gã một cái, thần sắc lạnh lùng: “Độc dược, hơn nữa trong đó ta có bỏ thêm một ít huyền lực, chỉ cần ta niệm ý niệm trong đầu ngươi sẽ tan thành mây khói, trọn đời cũng không được siêu sinh!"
Nghe vậy, sắc mặt ngân xà trắng bệch, lúc sau lại đổi sang xanh, sau đó, ánh mắt màu bạc ánh lên tia tuyệt vọng.
Cả đời này gã sẽ bị nữ nhân này khống chế trong tay sao?
Trong giây lát, ngân xà cảm nhận được một luồng khí tức cường đại nhảy vào trong óc, khế ước từng ký với Hoa Lạc Vũ đã bị xóa đi, lúc này, ngân xà ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly.
Đây là gì? Ngay cả khế ước cũng xóa được?
“Có người đến!" Biến sắc, Dạ Nhược Ly vung tay, đem ngân xà ném vào nhẫn Huyền linh.
Thần thông như vậy làm Quân Huyền Lăng ngây dại tại chỗ.
Tay nàng vung lên, người nọ biến mất tiêu, thần thông cỡ này sao con người có thể làm được?
Hai tay Thánh Dạ chắp sau lưng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Dạ Nhược Ly, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: “Ngươi yên tâm, chuyện vừa rồi cái gì ta cũng không thấy."
Lúc này Quân Huyền Lăng mới phục hồi tinh thần, ý cười đầy mặt bước tới chỗ Dạ Nhược Ly: “Ha ha, Nhược Ly, ta cũng sẽ không nói ra, bất quá nàng thật là…"
Lời còn chưa dứt, đã thấy đám người xa xa bước tới.
Hoa Lạc Vũ đứng giữa đám đông, sắc mặt thật sự không tốt, khi nhìn thấy Dạ Nhược Ly vẫn bình yên vô sự, ánh mắt kinh ngạc, thần sắc cũng tái nhợt.
“Khế ước ngân xà trong đầu ta đã biến mất, bọn rắn kia cũng không vây cắn nữ nhân này, đã xảy ra chuyện gì? Ngân xa đi đâu rồi? Hơn nữa, khế ước cũng biến mất, thật sự rất kì quái."
Có nằm mơ lão cũng không ngờ được khế ước của ngân xà lại biến mất không chút tung tích.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Lam Thiên Ninh bước nhanh về phía Dạ Nhược Ly, ánh mắt xoẹt qua chúng xà, hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta bị bầy Huyền thú này vây cắn?"
“Thành chủ, ngươi hiểu lầm rồi." Dạ Nhược Ly cười nhẹ, ánh mắt cảnh cáo bầy rắn: “Đám rắn này và Hung thu có cừu oán, biết được chúng ta mới đối phó với thú dữ kia nên mới giúp chúng ta thâm nhập vào lãnh địa của hung thú."
Bị tầm mắt Dạ Nhược Ly nhìn qua, lại phát hiện ra thực lực của nàng, chúng xà đồng loạt rùng mình một cái.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta dẫn các ngươi tới."
“Gia viên (nhà) của chúng ta bị Hung thú phá hủy, bởi vậy chúng ta có mối thù không đội trời chung, hy vọng các ngươi có thể giết được nó."
“Ở Thanh Linh sơn này không có ai quen thuộc hơn chúng ta, để chúng ta dẫn đường các ngươi có thể tránh được những đường quanh co, Hung thú kia thật quá ghê tởm, các vị đại nhân nhất định phải giúp chúng ta giết chết nó."
Màn kịch này đương nhiên là do đám rắn tự biên tự diễn, nhưng giọng điệu tức giận không phải đang làm bộ, làm người khác không chút nghi ngờ.
“Ha ha, nếu các vị đã có lòng như vậy thì chuyến đi này sẽ do các vị dẫn đường, trước giữa trưa ngày mai là có thể tới nơi." Lam Thiên Ninh cười to hai tiếng, tâm tình thật tốt, vỗ vai Vương Tân: “Vương gia chủ, lần này hẳn phải cảm tạ Vương gia chủ rồi, ha ha."
Đáy lòng Hoa Lạc Vũ run lên, bởi vì lão biết đám rắn kia là do ngân xà gọi mà tới, thế nhưng chúng lại nói ra những lời như vậy, chỉ có thể đánh rớt hàm răng ngậm vào bụng nuốt xuống (không nói nên lời =.=)
Lần này lão xác định ngân xà mất tích nhất định có liên quan đến nữ nhân này.
“Hừ, bất kể thế nào ngươi dám trêu chọc Đan gia phải chết, bởi vì không giết được ngươi người chết sẽ là ta, những chuyện này đều là do ngươi tự chuốc lấy, không thể trách ai được!" Trong lúc nhất thời, sát tâm Hoa Lạc Vũ nổi lên, dung nhan già nua không bộc lộ chút biểu tình.
Hôm sau, mọi người chuẩn bị đầy đủ, một lần nữa hướng đến đỉnh núi Thanh Linh mà đi.
Có Huyền thú dẫn đường hiệu quả đương nhiên không giống như lúc trước, đội ngũ rất nhanh đã có thể lên đỉnh núi.
“Các vị, chúng ta chỉ có thể đưa các vị tới đây, đây chính là hang ổ của Hung thú, cho nên chúng ta cũng nên rời đi."
Dứt lời, chúng xà vô thức liếc nhìn Dạ Nhược Ly, thấy nàng không ngăn cản lập tức như mũi tên rời cung, chạy vội về phía chân núi, sợ chậm một giây thì ngay cả tính mạng cũng không còn.
Trừ Hoa Lạc Vũ, những người còn lại không ai nhìn thấy được ánh mắt chúng xà nhìn Dạ Nhược Ly.
“Đám rắn này quả nhiên có vấn đề, chẳng lẽ ngân xà phản bội ta? Nhưng còn có khế ước hạn chế, gã căn bản không thể phản bội lại, huống chi với thực lực của gã chưa đủ để giải trừ khế ước."
Hoa Lạc Vũ còn chưa suy nghĩ kĩ lưỡng thì một luồng khí tức mạnh mẽ đánh tới, làm ai cũng biến sắc.
“Là ai? Dám xâm nhập vào lãnh địa của ta?"
Thanh âm này giống như vạn mã lao nhanh, dời sông lấp biển, những thế lực có thực lực tương đối thấp trực tiếp phun một ngụm máu chết tươi.
Thú Tôn Hung thú, cho dù có bị thương thì thực lực vẫn cường đại như vậy.
“Các vị không cần sợ, chúng ta liên thủ vây đánh nó."
Lam Tùy Lạc phất phất tay, động thân trên xuống, tay áo bồng bềnh, như một cao nhân lánh đời.
“Oanh!"
Khí thế cường đại, bụi bay đầy trời, sau đó một mãnh thú từ trên trời giáng xuống, mắt bắn hung quang chằm chằm nhìn đám người hèn mọn.
Chỉ thấy trên đầu thú có hai sừng, trên người có vảy lân màu đen, đầu như thằn lằn, cái đuôi lay động trên không, hai mắt lộ ánh sáng hung tàn màu đỏ: “Dám xâm nhập vào địa bàn của ta, giết không tha!"
Khi thấy bộ dạng hung mãnh của con thú này, khí thế mọi người giảm xuống rất nhiều, lại có người sợ run người.
“mọi người không cần lo lắng, con thú này đã bị thương, thực lực chỉ là Huyền Hoàng đỉnh phong, hiện tại tất cả các Huyền Hoàng cùng ta vây nó lại, những người còn lại có đứng nhìn đi."
Thời điểm này, huyền giả dưới Huyền Hoàng dĩ nhiên không có chút tác dụng nào, cho dù có muốn làm khiên thịt cũng không được, bởi thực lực của Hung thú thật sự quá cường đại.
“Rống, con người hèn mọn, các ngươi phải trả giá rất nhiều vì dám khiêu khích ta!"
Hung thú ngẩng đầu hét lên một tiếng, ánh mắt càng hung tàn, chưa đợi đám người kia hành động đã nhảy vào giữa đám người, lè lưỡi ra liền cuốn trúng hai Tinh Huyền sư Hoa gia vào miệng, sau đó nuốt vào bụng.
Hoa Lạc Vũ biến sắc, vội vàng quát: “Lùi lại, đám người Huyền Hoàng trở xuống lùi lại hết cho ta!"
Vốn muốn để kẻ yếu làm khiên thịt xem ra thật thất sách, nếu như nuốt phải Địa Huyền sư hay Thiên Huyền sư lão sẽ không đau lòng, nhưng lần này lại là Tinh Huyền sư.
Phần đông Huyền Hoàng đã đứng vào vị trí vây bắt Hung thú, cho dù là Huyền Hoàng đỉnh phong Lam Tùy Lạc cũng không dám thả lỏng. Mặc dù thực lực ngang với Hung thú nhưng ngoại trừ Huyền tôn, không ai có thể gây tổn thương cho nó.
“Rống, đều chết hết cho ta!"
Đầu lưỡi lại lè ra, cuốn về phía Huyền Hoàng cường giả, may mắn mọi người đều có chuẩn bị nên tránh né kịp thời.
Chúng Huyền Hoàng đồng thời rút vũ khí, dùng hết khả năng đánh úp về phía Hung thú, thế nhưng Hung thú lại có thể chế ngự đơn giản như vậy? Nếu thế thì thực hổ thẹn với danh Hung thú rồi.
Dạ Nhược Ly sờ cằm, nhìn cảnh tượng chiến đấu trước mắt, con mắt lóe lên: “Nếu Hoa gia đã muốn đối phó với ta, ta sao không nhân cơ hội này trả thù?"
Tư điểm, Dạ Nhược Ly duỗi lưng một cái, không ai chú ý đến nàng, lúc nàng duỗi người ra thì có một viên đá bắn từ trong tay nàng trúng thật mạnh vào lưng Hoa Lạc Vũ.
Thân thể Hoa Lạc Vũ bị đẩy lên phía trước, đúng lúc đuôi ba quét tới, quét lão bay ra ngoài. Lúc này lại có một viên đá đánh tới, mục tiêu lại là Hung thú.
Trên lưng truyền tới cảm giác nóng đau, Hung thú tức giận ngửa đầu rống to: “Là ai? Là ai dám đánh lến ta? Là ngươi phải không? Hay là tên hỗn đản nhà ngươi?"
Ánh mắt của nó chính là đối diện với Hoa Lạc Vũ.
Cử động của những người kia đều lọt vào tầm mắt của nó, chỉ có Hoa Lạc Vũ bị bay ra ngoài, đương nhiên sẽ trở thành người hiềm nghi lớn nhất.
Hoa Lạc Vũ sững sờ, còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì Hung thú đã vọt tới trước mặt, biểu lộ kia tựa hồ như Hoa Lạc Vũ và nó chính là kẻ thù không đội trời chung, rất muốn đem đối phương nghiền nát thành tro.
“Hỗn đản, dám ám toán bổn sự? Ngươi cũng có lá gan ám toán ta? Hẳn nên lấy cái chết để tạ tội?"
Ám sát? Lão ám toán nó khi nào?
Hoa Lạc Vũ đầy bụng ủy khuất, muốn nói ám toán cũng là Hung thú ám toán lão, bằng không vì sao vừa rồi lại có vật gì đó đánh vào lưng lão? Nếu như không phải tại vì thế, sao lão lại bị đuôi ba quét trùng?
Từ đầu đến cuối Hoa Lạc Vũ không hề hoài nghi người khác, ở trong mắt lão đám kia cũng chỉ là con sâu con kiến, làm sao có năng lực ám toán lão? Vì vậy nhất định là Hung thú đã giở trò.
“Đi chết đi!"
Hung thú hét lớn một tiếng, muốn dẫm chết Hoa Lạc Vũ.
Nhưng lúc chân của nó sắp giẫm lên người Hoa Lạc vũ, thì đột nhiên dừng lại…
“Ầm ầm!"
Thân thể cực lớn lảo đảo ngã xuống đất, trực tiếp đè lên người Hoa Lạc Vũ, mà trên thân thể to lớn kia lại có máu chảy ròng ròng, toàn bộ đỉnh núi đều nghe thấy mùi máu.
Sau lưng, thân thể Lam Tùy Lạc mềm nhũn, té xuống đất, sắc mặt tái nhợt nói: “Nhanh, mau cứu Hoa gia chủ!"
“Phụ thân, cha không sao chứ?" Lam Thiên Ninh vội vàng đỡ Lam Tùy Lạc, trong mắt không che giấu được tia lo lắng.
Hắn biết phụ thân đã sử dụng tuyệt kĩ cấm chế của Lâm gia, tuyệt kĩ này tuy lợi hại nhưng lại tiêu hao sinh mệnh, vì vậy lúc ban đầu Lam Tùy Lạc mới không dùng. Nếu như Hoa Lạc Vũ chết sẽ không còn ai có khả năng luyện đan giúp nên bất đắc dĩ mới sử dụng tuyệt kĩ.
Không lâu sau, Hoa Lạc Vũ được đào lên, lúc này lão thập phần chật vật, trong miệng còn ngậm đầy máu tươi của Hung thú, dung nhan già nua cũng đỏ lên.
Chậm thêm chút nữa, lão sẽ tắc thở mà chết.
Dạ Nhược Ly lắc đầu, có chút đáng tiếc, nếu như không giết được Hoa Lạc Vũ thì lão đúng là mạng lớn.
“Ta không sao, Ninh nhi, đi hái Thôi Linh Thảo cho phụ thân đi!" Lam Tùy Lạc lắc đầu, không muốn để Lam Thiên Ninh lo lắng, khuôn mặt suy yếu tái nhợt miễn cưỡng cười nhẹ.
“Được, con đi!" Lam Thiên Ninh gật đầu, đi đến giáp đỉnh núi, thấy linh thảo chập chờn trong gió, nội tâm lập tức kích động.
Nếu có được nó, phụ thân nhất định sẽ được cứu…
“Phụ thân, thật tốt quá, phế đi sức của 9 trâu 2 hổ (ý nói vô cùng cực khổ, tốn sức) chúng ta cũng có được linh thảo rồi."
Cẩn thận từng chút một hái linh thảo xuống, Lam Thiên Ninh vô cùng vui sướng đi đến trước mặt Lam Tùy Lạc, dung nhan anh tuấn nở nụ cười vui vẻ, tất cả đều biết hiện giờ hắn thật sự kích động.
Lam Tùy Lạc cũng kích động theo, nếu như đan dược này được luyện chế thành công lão không cần phải chịu nổi khổ của phản hệ nữa, tu vi cũng không chỉ dừng lại ở Huyền Hoàng nữa.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn linh thảo, cũng không ai chú ý đến Hoa Lạc Vũ đang đi về phía Dạ Nhược Ly.
“Hoa gia chủ…" Lam Thiên Ninh vừa muốn mở miệng, ai ngờ một thanh âm đã chặt đứt lời hắn định nói.
“Cái gì? Ngươi xem thường Hoa Lạc Vũ ta? Ngươi cũng có thể luyện chế được đan dược? Còn lấy đầu ra để đảm bảo?" Hoa Lạc Vũ tức giận bất bình quay đầu, ánh mắt nhìn Lam Thiên Ninh, giống như đang nghe thấy chuyện lạ trên đời: “Thành chủ, nếu nữ tử này đã tự xưng là Luyện đan sư hơn nữa còn vượt qua Hoa Lạc Vũ ta, thì sao không để nàng thử?"
Mọi người đều nhìn Dạ Nhược Ly, lúc không ai chú ý tới, khóe môi Hoa Lạc Vũ nở nụ cười âm hiểm.
“Ngươi nói bậy." Quân Huyền Lăng hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Lạc Vũ, cả giận nói: “Ta vừa rồi rõ ràng không nghe thấy Nhược Ly nói chuyện, ngươi dựa vào gì mà dám hãm hại nàng?"
Đệ tử Vương gia bên cạnh Dạ Nhược Ly đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn vừa rồi chỉ tập trung nhìn linh thảo, đương nhiên không chú ý đến chuyện xảy ra bên cạnh.
Nhưng nhìn biểu lộ của Hoa Lạc Vũ cũng không giống giả bộ.
“Hừ, đã nói rồi mà lại không dám thừa nhận," Hoa Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện tia âm tàn: “Nàng tự xưng là chính mình biết luyện đan không ngớt, cũng vũ nhục Hoa Lạc Vũ ta, bất kể như thế nào thành chủ cũng phải để nàng thử xem, nếu nàng không thể luyện được liền giao tính mạng nàng cho ta, ta muốn nàng biết rõ Hoa Lạc Vũ ta không phải là người để loai người ngu ngốc như nàng vũ nhục."
Làm cho Quân Huyền Lăng kì quái chính là Dạ Nhược Ly lại dám đánh Vương Phỉ Nhiên nhưng Vương Tân lại không có chút động tĩnh gì, giống như chưa từng có gì xảy ra làm cho hắn không khỏi nghi hoặc.
Nhưng Dạ Nhược Ly và Thánh Dạ lại không chút để ý, đi về phòng mà Vương gia đã an bài để tu luyện.
“Hộp gỗ này cũng chưa có thời gian xem qua, không biết nó có gì, nếu như ta đoán không lầm thì hộp gỗ này có một cấm chế, không phải ai mở ra cũng được."
Dạ Nhược Ly lật qua lật lại hộp gỗ xanh trong tay, thở sâu một cái, một luồng huyền lực truyền vào hộp gỗ, muốn mượn sức lực phá bỏ cấm chế nhưng hộp gỗ vẫn không chút sứt mẻ nào, vẫn nguyên vẹn như trước.
“Không tác dụng?" Chân mày hơi nhíu, sắc mặt Dạ Nhược Ly ngày càng ngưng trọng: “Xem ra năng lực của ta không đủ để phá bỏ cấm chế, không biết người hạ cấm chế mạnh như thế nào?"
Lúc này Dạ Nhược Ly có cảm giác hộp gỗ màu xanh này nhất định có liên quan đến vận mệnh của nàng, bằng không lúc đó cũng sẽ không dẫn nàng đến quầy hàng đó. Và cũng vì nhận được sự chấn động trong hộp gỗ mà nàng mới muốn đạt lấy nó.
“Lão giả giữ hộp gỗ cũng không phải người bình thường, lão nói chúng ta hữu duyên năng tương ngộ, không biết có thực là duyên phận hay không, lúc đó ta rất muốn hỏi một chút tin tức hộp gỗ này."
Chỉ có lão gia thôi lôi kia mới có thể trả lời được câu hỏi của nàng.
Đem hộp gỗ cất vào nhẫn Huyền linh, Dạ Nhược Ly cũng không nghĩ tới chuyện này nữa, trong lúc không có ai quấy rầy nàng bắt đầu tu luyện.
Thương Khung giới không hổ danh là thánh địa trong mắt thế nhân, ở đây huyền khí nồng đượm, so với bên ngoài không biết nồng hơn bao nhiêu, nếu như nàng sinh ra ở Thương Khung giới thì nhiều lắm là 5 6 năm đã đột phá lên Huyền tôn rồi.
Chớp mắt đã qua 5 ngày, Dạ Nhược Ly và Thánh Dạ chưa từng bước ra khỏi phòng, khiến Quân Huyền Lăng không khỏi bi ai, hai người này đúng là cuồng tu luyện.
Vì vậy dưới sự kích thích của 2 người này, Quân Huyền Lăng cũng ngây ngốc tu luyện trong phòng.
Năm ngày sau Vương Tân tập hợp tất cả người Vương gia ở đại sảnh, bởi vậy 3 người tạm thời ngừng tu luyện cũng tiến vào đại sảnh.
Lúc này ở hành lang Vương gia chính là một đám cao tử, trong đó không ít đệ tử kiệt xuất.
Vương gia không hổ danh là thế lực hạng 2 của Thương Khung giới, Thánh Hoàng đã có 3 người, trong đó mạnh nhất là Vương gia chủ Vương Tân, thực lực là Huyền Hoàng trung cấp. Tinh Huyền thủ lại có tới 40, 50 người, thế lực này nếu như ở bên ngoài cũng đủ tàn sát khắp đại lục, nhưng ở Thương Khung giới lại đứng thứ 2, cũng có thể thấy được cao thủ ở Thương Khung giới đông như kiến.
Mà Thiên Huyền sư và Địa Huyền sư cũng không thiếu, đều là những người trẻ tuổi, về quy tắc không được đứng đây nhưng Vương gia chủ tập hợp tất cả người Vương gia nên đám người này cũng có phần, rất hiển nhiên ở Vương gia đã xảy ra chuyện lớn.
“Chư vị, lão thành chủ bị bệnh đã lâu, chắc hẳn chư vị cũng đã biết," Vương Tân chắp tay sau lưng, con mắt uy nghiêm quét qua đám người đứng trong đại sảnh, nói: “Mấy ngày trước thành chủ phát thiếp anh hùng, muốn cao thủ tiến vào Thanh Linh sơn tìm dược, đây chính cơ hội cho Vương gia chúng ta, nếu có thể trợ giúp được thành chủ tìm dược chính là tiền đồ bất khả hạn lượng (tiền đồ rộng mở, thăng tiến không ngừng) cho nên các ngươi lập tức chuẩn bị sẵn sàng, sau đó cùng ta tiến vào phủ thành chủ."
Vương Tân vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biết bệnh tình của lão thành chủ đều trở nặng, nếu như có thể nhân lúc này bợ đỡ được đầu thuyền lớn này chắc hẳn về sau Vương gia sẽ có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa cũng có thể nhờ thành chủ chuyển chỗ qua Thánh Thiên thành.
Cho nên mới nói thành chủ của một thành trì, thật sự có địa vị rất cao.
Mặt trời đã lên cao, trước phủ thành chủ Thiên Lân thành đã có rất nhiều thế lực, mà trước phủ lại có 2 người gác phủ, cho dù là thể lực cường giả như Hoa gia cũng không dám làm càn.
Hai người ở bên trong, bên trái là một lão giả có vẻ gần đất xa trời, nhưng cho dù sắc mặt có suy yếu nhưng vẫn có thể thần thái ngông nghênh cùng một cỗ uy nghiêm, đứng cạnh lão giả là một nam tử trung niên nghiêm túc, giơ tay nhấc chân đều không che giấu được khí quý, đáng coi trọng nhất là mặc dù cử chỉ cao quý nhưng lại không có thái độ kiêu căng, ngược lại lại là người khiến người đối diện thấy an tâm.
Vị lão giả kia chính là lão thành chủ Lam Tùy Lạc, cũng là đệ nhất cao thủ Thiên Lân thành, Huyền Hoàng đỉnh phong.
Về phần nam tử tất nhiên là thành chủ hiện tại Lam Thiên Ninh.
“Khục khục." Tay run rẩy bụm miệng, Lam Tùy Lạc ho khan hai tiếng, giữa lông mày không che giấu được sự suy yếu, lão mệt mỏi quét mắt nhìn đám người trước mặt, giọng điệu nhẹ như gió thoảng: “Các vị cũng vì lão thành chủ ta mà tới, lão phu vô cùng cảm kích, các vị theo chúng ta tiến vào Thanh Linh sơn, Hoa gia chủ kế tiếp chuyện luyện đan phải phiền ngươi rồi."
Hoa Lạc Vũ cất bước đi lên, cung kính ôm quyền, nhận lời nói: “Thỉnh lão thành chủ yên tâm, Hoa mỗ nhất định sẽ không phụ."
“Nếu như Hoa gia chủ có thể cứu được phụ thân ta, Lam Thiên Ninh ta sẽ đáp ứng ngươi một ân tình." Hai tay Lam Thiên Ninh chắp sau lưng, chậm rãi tiến tới, khóe môi nở nụ cười khẽ.
Con mắt khẽ chớp, Hoa Lạc Vũ mỉm cười: “Hoa mỗ đa tạ thành chủ, Hoa mỗ nhất định sẽ dốc toàn sức để luyện chế đan dược, có Hoa mỗ ở đây thành chủ cứ yên tâm."
Nói xong lời này, Hoa Lạc Vũ lùi về chỗ cũ, không khỏi liếc mắt nhìn thoáng qua Hoa Tinh Lan đang ngẩn người, sửng sốt một chút, men theo ánh mắt nàng ta nhìn theo.
Trong đội ngũ Vương gia có một nam tử áo trắng đón gió mà đứng, tuấn mỹ tuyệt luân, thần sắc lạnh như băng, toàn thân toát ra hàn khí làm người ngoài không dám đứng gần. Dù là kiến thức rộng rãi như Hoa Lạc Vũ cũng chưa từng thấy nam tử nào tuấn mỹ như thế, chỉ sợ chỉ có truyền nhân thần bí Thương Khung giới mới có thể so sánh được.
“Khó trách mấy ngày này Lan nhi luôn không yên lòng, thì ra là vì nam nhân này, hắn và người Đan gia muốn diệt ở cùng một chỗ, chắc hẳn là người bên ngoài tiến vào Thương Khung giới, chỉ là một nam tử thế tục mà thôi, nếu Lan nhi yêu thích có thể đợi loại trừ xong nàng, có thể bắt hắn về cho Lan nhi."
Tâm tư luân chuyển, Hoa Lạc Vũ quay đầu nhìn Hoa Tinh Lan, trong mắt rõ ràng có tia sủng nịnh.
“Các vị lời đã nói xong, tất cả mọi người theo ta, mục tiêu chính là Thanh Linh sơn…"
Sau lời nói của Lam Thiên Ninh, đội ngũ khổng lồ ở Thiên Lân thành xuất phát, chỉ là trên đường đi Dạ Nhược Ly không khỏi cảm nhận được một luồng sát ý đang quấn lấy nàng.
Mặc dù sát ý này đã thu liễm, nhưng thân nàng là thực lực Huyền Hoàng đỉnh phong, thần thức đã vượt xa người bình thường, vì vậy cho dù có che giấu sát ý đến mức nào nàng cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Quay đầu nhìn, ánh mắt Dạ Nhược Ly rơi vào đội ngũ Hoa gia.
Nhìn thấy tầm mắt của nàng, trong lòng Hoa Lạc Vũ cả kinh: “Chẳng lẽ nàng phát hiện ra mình? Không, tuyệt đối không thể, nàng chỉ là một Huyền sư mà thôi, làm sao có thể phát hiện được?"
Lắc đầu, Hoa Lạc Vũ cười một tiếng, xem ra mình quá để mắt đến nàng, Địa Huyền sư trung cấp cho dù có thế nào cũng không thể nào phát hiện ra Huyền Hoàng nhìn chăm chú, vừa rồi chẳng qua là trùng hợp mà thôi.
Tuy Địa Huyền sư đã từng đánh bại Thiên Huyền sư nhưng chắc hẳn đã nhờ vũ khí hay huyền kĩ đặc biệt nào đó, nên mới không thể đánh bại được Địa Huyền sư là nàng.
Thiên Lân thành cách Thanh Linh sơn chừng một buổi đi. Vì lý do không thể thoát được đội ngũ của mình, Hoa Tinh Lan mấy lần muốn đi dây dưa với Thánh Dạ nhưng đều bị Hoa Lạc Vũ ngăn cản, mặc dù Hoa Lạc Vũ rất thương con gái nhưng cũng không để nàng ta tùy hứng được.
Vì vậy trên đường đi Hoa Tinh Lan đều bất mãn vểnh môi, ghen ghét trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
“Khục khục, các vị, chúng ta đã đến Thanh Linh sơn rồi…"
Lam Tùy Lạc dừng chân, nhìn ngọn núi cao lớn hùng vĩ phía trước, nghiêm tú nói: “Luyện đan đương nhiên cần dược liệu, ở đỉnh núi này nghe nói có Hung thú Thú Tôn cấp thấp thủ hộ, hi vọng mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, nếu như không muốn đi có thể dừng lại ở đây, lão phu tuyệt không ngăn cản."
Hung thú Thú Tôn cấp thấp? Tin tức này làm mọi người sợ choáng váng.
Thực lực của Hung thú mạnh hơn rất nhiều so với Huyền thú, bởi vậy mới gọi là Hung thú, hơn nữa chúng và huyền thú cũng không giống nhau, Huyền thú giỏi hóa hình người, Hung thú mặc dù cũng có thể hóa thành người nhưng vẫn thích ở lốt thú hơn, vì vậy rất ít Hung thú sẽ hóa thành con người.
Lần này, thứ bọn hắn muốn chính là dược liệu chính sự phòng hộ của thú hoàng đỉnh phong. Ngay cả lão thành chủ là Huyền Hoàng đỉnh phong cũng không có khả năng đánh thắng Hung thú, huống chi là bọn hắn?
Mọi người nhìn nhau, khóe miệng bỗng đắng chát.
Đường lui? Bọn hắn đã đến đây, liệu có đường lui?
Lần này cho dù có như thế nào cũng phải tiến vào Thanh Linh sơn, huống hồ bọn hắn đều mang rất nhiều trong tộc, thời điểm mấu chốt cũng có thể dùng bọn họ là khiên chắn, lại dùng cách đánh lén, cũng không tin không thể đối phó được con Hung thú đó.
“Tốt, rất tốt, không ai lùi bước." Lam Tùy Lạc gật nhẹ đầu, dung nhan già nua lộ nợ cười hài lòng: “Các vị cứ yên tâm, lão phu là lão thành chủ Thiên Lân thành thì sao có thể đẩy mọi người vào hố lửa? Thất thủ hộ linh thảo Hung thú đã bị lão phu làm tổn thương, hơn nữa lúc lão phu xuất chiến chúng ta cùng tập trung sức lực, bắt giữ Hung thú cũng không phải không hề có hy vọng."
Nghe vậy, mọi người âm thầm có chút may mắn, may mắn không lùi bước, bằng không chính là chọc giận người của thành chủ.
“Các vị, vậy ta lên trước."
“Vâng, chúng ta sẽ nghe theo phân phó của thành chủ."
Địa thế Thanh Linh sơn vô cùng phức tạp, đường núi dốc đứng, loáng thoáng có thể cảm nhận được khí tức của Huyền thú, bất quá Huyền thú cũng không phải ngu ngốc, bọn chúng cũng biết đám người này không dễ trêu chọc vì vậy chặng đường đi vô cùng thuận lợi.
Mặt trời đã xuống núi, sắc trời dần dần tối, bởi vì trời tối nên không thể đi tiếp được, cho nên Lam Thiên Ninh ra lên dựng chỗ nghỉ tạm.
Trong lòng Hoa Lạc Vũ vô cùng vui vẻ, đây chính là thời cơ tốt nhất.
“Ha ha, thành chủ, lão thành chủ, ở đây dựng chỗ nghỉ rất nguy hiểm, Hoa mỗ có một đề nghị để người Vương gia đi tuần tra bên ngoài, để chắc chắn không có Huyền thú đánh lén."
Vương Tân biến sắc, Vương gia và Hoa gia vốn không hữu hảo (quan hệ tốt), Hoa gia ỷ vào địa vị hơn Vương gia một bậc nên ra sức áp chế Vương gia, hôm nay không biết lão lại nghĩ ra quỷ kế gì.
Hắn há hốc miệng định nói, nhưng lời của Lam Thiên Ninh làm hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
“Hoa gia chủ nói có lý, việc này cứ quyết định như vậy đi, Vương gia chủ, đêm này phiền ngươi rồi."
Khuôn mặt biến sắc, Vương Tân miễn cưỡng cố nặn vẻ tươi cười: “Vì thành chủ đại nhân làm việc có gì đâu mà phiền? Đây chính là vinh hạnh của Vương gia, thành chủ cứ yên tâm."
“Ha ha, việc ở đây giao cho Vương gia chủ rồi."
Lam Thiên Ninh sao có thể không biết Hoa Lạc Vũ cố ý gây khó dễ với Vương gia? Nếu là lúc trước với tính cách chính trực, Lam Thiên Ninh nhất định sẽ không đáp ứng nhưng lúc này y cần Hoa Lạc Vũ điều chế đan dược, nên chỉ có thể chiều theo ý lão.
“Đừng lo, đợi về phủ thành chủ, ta sẽ đền bù cho Vương gia." Hạ quyết tâm, Lam Thiên Ninh liền để việc này xuống, mỉm cười tiến vào bố trí việc dựng lều.
Lúc mọi người rời đi, Vương Tân quay đầu nhìn mọi người Vương gia, nghiêm túc nói: “Ít nhất phải có 3 người tuần tra, có ai nguyện ý đi không, tất nhiên cũng có thể để cử giúp nhau."
“Thúc thúc." Vương Phỉ Nhiên đột nhiên giơ tay, âm lãnh nhìn mấy người Dạ Nhược Ly: “Chất nhi có mấy người muốn đề cử, bọn hắn đều là người tục giới, 3 người này cũng chưa có gì cống hiến cho Vương gia, việc này để bọn hắn làm là tốt nhất."
“Đúng vậy, ta cũng đề cử bọn hắn."
“Ta cũng thế."
Ở Vương gia địa vị của Vương Phỉ Nhiên cũng không nhỏ, cho nên lời gã vừa dứt rất nhiều người phụ họa theo, mà việc này cũng nằm trong dự đoán của Hoa Lạc Vũ. Với tính cách có thù tất báo của Vương Phỉ Nhiên nhất định sẽ làm theo lời lão.
Vương Tân khẽ cau mày, cuối cùng cũng thở dài nói: “Nếu tất cả mọi người đã đề cử 3 người thì tạm thời 3 người các ngươi đi tuần tra vậy, những người khác theo ta về dựng lều."
“Vâng, gia chủ."
Nhìn thấy bóng lưng đám người Vương Tân dần biến mất, Quân Huyền Lăng tức giận bất bình nói: “Cái này cũng thật quá đáng, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta đi tuần tra? Ta nói này, Nhược Ly, chúng ta nên rời khỏi Vương gia đi thôi."
Khóe môi nở nụ cười trào phúng, Dạ Nhược Ly lắc đầu: “Thế lực của Thương Khung giới cơ bản đều có thể xảy ra những chuyện như thế này, ở nơi nào lại không giống nhau? Chỉ có điều ta cảm nhận được Hoa gia muốn gây khó dễ không phải là Vương gia mà là ta, nhưng ta cũng không biết đã quen Hoa gia từ lúc nào? Ngoại trừ…"
Quân Huyền Lăng dường như cũng nghĩ tới chuyện gì đó, vỗ một cái vào đùi: “Ta biết rồi, là nữ nhân Hoa gia nhìn trúng Thánh Dạ, bởi vậy Hoa gia mới gây khó dễ cho Nhược Ly."
Dạ Nhược Ly không nói gì, nàng có một trực giác, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Trong lều vải, Hoa Lạc Vũ ngồi khoanh chân, tinh quang trong mắt lập lòe, cười lạnh nói: “Tất cả đều nằm đúng trong kế hoạch của ta, nữ nhân kia đã tách khỏi người vương gia, cũng đã đến lúc ra tay với nàng rồi, Ngân Xà, ngươi có biết Huyền thú ở Thanh Linh sơn này không?"
Bên cạnh lão là một nam tử áo bạc đang đứng, nam tử này chính là thú khế ước với Hoa Lạc Vũ – Ngân Quang xà vương.
“Chủ nhân, thực lực của ta là thú hoàng cấp thấp, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì tất cả loài rắn ở Thanh Linh sơn không Huyền thú nào không dám không nghe theo lời ta."
“Tốt, rất tốt." Hoa Lạc Vũ cười hai tiếng, con mắt khẽ chớp: “Chuyện này ta sẽ giao cho ngươi xử lý, nhớ kỹ, không phải vạn bất đắc dĩ không được phép tự mình ra tay, tránh để lộ sơ hở."
“Vâng, chủ nhân."
Lúc ngân xà sắp rời đi, sau lưng truyền tới một thanh âm dịu dàng: “Chậm đã, tên nam tử tuấn mỹ lạnh như băng kia, không được phép tổn thương, hắn là nam nhân bổn tiểu thư nhìn trúng."
“Ha ha, Lan nhi, con yên tâm đi." Hoa Lạc Vũ vuốt tóc Hoa Tinh Lan, sủng nịnh cười: “Ngân xà tự có chừng mực, sẽ không đả thương 2 nam nhân kia, đợi chuyện này kết thúc phụ thân sẽ bắt nam nhân kia cho con, như thế nào?"
Hai mắt Hoa Tinh Lan sáng ngời, nghĩ tới nam tử tuấn mỹ kia, hung hăng nuốt nước miếng, tựa vào cánh tay Hoa Lạc Vũ làm nũng: “Con gái biết rõ phụ thân đối với con gái là tốt nhất, nam tử kia con gái nhất định phải có."
Cười cười, Hoa Lạc Cũ không cho là đúng, lão nghĩ rằng một nam tử đến từ tục giới không quyền không thế, chỉ có chỗ dựa là Vương gia, muốn bắt hắn thật là chuyện quá đỗi dễ dàng.
Trời ban đêm tối đen như mực, gió đêm thét gào, bụi cỏ cách đó không xa lại phát ra âm thanh sột soạt.
Ánh mắt Quân Huyền Lăng tập trung vào bụi cỏ, cẩn thận hỏi: “Nhược Ly, Thánh Dạ, các ngươi nói lúc này sẽ không có một nhóm Huyền thú lao tới chứ?"
Hắn vừa nói xong, phía trước bụi cỏ bỗng nhiên xuất hiện vô số đại xà to lớn.
Sắc mặt Quân Huyền Lăng biến đổi: “Rắn? Là rắn sao?Lại còn nhiều như vậy, Nhược Ly, nàng chạy mau đi, ta sẽ thay nàng ngăn cản bọn chúng, nàng đi trước cầu cứu."
Nhìn Quân Huyền Lăng, Dạ Nhược Ly bước tới cạnh hắn, nhàn nhạt nhìn đám Huyền thú trước mặt nói: “Ngươi ngăn cản sao? Hơn nữa chỗ đó lúc nãy chúng ta có tuần tra qua rồi, không hề có Huyền thú qua lại, không cần nghĩ cũng biết chúng ta bị người khác tính kế, đây chính là mưu tính của Hoa gia!"
Trên cây cổ thụ không xa, áo bào màu bạc tung bay trong gió.
Nghe thấy lời Dạ Nhược Ly nói, ngân xà sửng sốt, không đợi nó thu lại khí tức, ánh mắt lãnh liệt của Dạ Nhược Ly đã khóa chặt trên cây cổ thụ, tiếp theo đó là một thanh âm lạnh lùng khắc nghiệt.
“Xuất hiện đi, có trốn cũng vô dụng."
Nội tâm run lên, khuôn mặt ngân xà hoàn toàn ngạc nhiên: “Nàng phát hiện ra ta sao? Nàng chỉ là một Địa Huyền sư mà thôi, làm sao có thể phát hiện ra ta đang ẩn thân? Đây tuyệt đối là thăm dò."
“Không nghĩ tới đường đường là Ngân Quang xà vương lại thích giấu đầu hở đuôi như vậy."
Cái gì?
Ngân xà thiếu chút nữa rơi từ trên cây xuống đất, khuôn mặt khiếp sợ không nói nên lời.
Chẳng lẽ Hoa gia có gian tế? Đúng vậy, nhất định là như vậy, bằng không sao nàng lại biết? Hành tung đã bị phát hiện, có ẩn nấp cũng vô dụng.
“Ha ha, tiểu nha đầu nhãn lực tốt lắm, có thể phát hiên ra bổn tọa." Theo tiếng nói rơi xuống là một ánh sáng màu bạc, nhảy xuống trước mặt Dạ Nhược Ly.
Đối diện với Dạ Nhược Ly là một nam tử áo bào màu bạc kì lạ, một bên gò má của gã bao trùm lấy một tầng ánh sáng bạc lóng lánh như vảy rắn, nếu như không có vảy rắn kì lạ làm người khác rởn tóc gáy kia gã cũng được coi như nam tử tuấn mỹ trác tuyệt.
Nhưng chính vảy rắn kia đã hủy đi dung mạo của gã.
“Ngân Quang xà vương?" Dạ Nhược Ly dừng lại trước mặt ngân xà, mặt không biểu tình nói: “Nếu như ta đoán không sai thì ngươi chính là người Hoa gia phái đến hãm hại ta?"
“Hừ, ngươi đã biết, vậy chỉ có con đường chết."
Ngân xà cũng không phủ nhận, gã nghĩ Dạ Nhược Ly cũng sắp chết, thừa nhận cũng không sao, hai người kia nghe được cũng không thể sống, cho dù nam tử áo trắng kia là người tiểu thư nhìn trúng.
“Ha ha." Dạ Nhược Ly không giận mà cười: “Ngươi thực sự cho rằng thực lực của ngươi là thú hoàng cấp thấp thì muốn làm gì cũng được sao? Vậy ngươi cũng biết đã từng có một Huyền tôn chết trong tay ta?"
Lời nói này đừng nói là ngân xà, ngay cả Quân Huyền Lăng cũng ngạc nhiên nhìn nàng.
“Ha ha," Tựa hồ như nghe được một câu chuyện cười, ngân xà cười to hai tiếng, mỉa mai nói: “Chỉ bằng ngươi cũng có thể giết được Thú Tôn? Đây đúng là chuyện lớn đấy…"
Lời còn chưa nói xong liền im bặt lại, ngân xà trừng to mắt, không thể tin nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, gã còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Dạ Nhược Ly đã đến trước mặt.
Nhanh, tốc độ quá nhanh, Địa Huyền sư sao lại có tốc độ này?
“Ngân Quang xà vương, nghe nói là trong Huyền thú độc nhất chính là cự xà, vừa vặn ta cũng đang thiếu một độc tố của Huyền thú, tuy nhiên thực lực hơi thấp một chút, nhưng không sao, ta muốn dùng độc của ngươi."
Dạ Nhược Ly toát ra uy áp của Huyền Hoàng, cảm nhận được thực lực mạnh hơn cả gã, ngân xà biến sắc: “Huyền…Huyền Hoàng đỉnh phong, ngươi là Huyền Hoàng đỉnh phong? Hừ, coi như là Huyền Hoàng đỉnh phong thì sao? Muốn ta trở thành thú khế ước của ngươi, đừng nằm mơ!"
Huyền Hoàng đỉnh phong?
Quân Huyền Lăng sững người nhìn Dạ Nhược Ly, khó trách nàng mạnh mẽ như vậy, thì ra là Huyền Hoàng đỉnh phong.
Vừa mới 20 tuổi đã là Huyền Hoàng đỉnh phong, cái này cũng con mẹ nó biến thái quá đi? Nàng là người sao? Quả thật không thể so sánh được, bằng không sẽ điên người mất.
Quân Huyền Lăng không khỏi đầy bụng ủy khuất, trời cao lại có loại người biến thái như vậy vào nhân thế, đúng là đả kích người khác quá đi mà.
“Ngân Quang xà vương, ngươi phải chăng đang vọng tưởng?" Dạ Nhược Ly lạnh lùng cười, ngón tay lại dùng sức, bấm vào cổ tay gã, nói: “Làm thú khế ước của ta, ngươi có tư cách đó sao? Ta muốn ngươi trở thành bộc lệ (nô lệ) của ta, cả đời cống hiến cho ta, cung cấp độc cho ta sử dụng."
“Ngươi…" Ngân xà cắn răng, oán hận nhìn Dạ Nhược Ly: “Ngân xà ta tuy là Huyền thú, nhưng ta cũng có tôn nghiêm của mình, tuyệt đối không làm nô dịch cho con người, ngươi đừng mơ tưởng!"
“Ngươi cho rằng ngươi có quyền cự tuyệt?" Sắc mặt Dạ Nhược Ly lạnh như băng, giọng điệu tàn nhẫn khắc nghiệt: “Ngươi chỉ có 2 lựa chọn, một là trở thành nô lệ của ta, cái khác chính là chết! Ta không có nhiều thời gian đây, ngươi mau chóng lựa chọn đi."
Nếu thời gian quá lâu khó tránh được việc bị người khác chú ý, cho nên phải xử lý trước khi người khác đến.
Con mắt chớp lên, ngân xà cuối cùng cũng cắn răng một cái nói: “Được rồi, ta đáp ứng ngươi."
Dù sao nàng cũng không muốn khế ước với gã, thì đáp ứng này có làm sao? Sau này cũng có thể thừa cơ chạy trốn, chỉ cần có thể rời khỏi, nàng có thể làm gì được ga chứ?
Trong mắt ngân xà hiện lên tia xảo quyệt, Dạ Nhược Ly không khỏi cười lạnh, lấy ra một viên thuốc, hung hăng nhét vào miệng gã. Lập tức, ngân xà rùng mình một cái, hoảng sợ nói: “Ngươi…Ngươi cho ta ăn cái gì?"
Dạ Nhược Ly nhìn gã một cái, thần sắc lạnh lùng: “Độc dược, hơn nữa trong đó ta có bỏ thêm một ít huyền lực, chỉ cần ta niệm ý niệm trong đầu ngươi sẽ tan thành mây khói, trọn đời cũng không được siêu sinh!"
Nghe vậy, sắc mặt ngân xà trắng bệch, lúc sau lại đổi sang xanh, sau đó, ánh mắt màu bạc ánh lên tia tuyệt vọng.
Cả đời này gã sẽ bị nữ nhân này khống chế trong tay sao?
Trong giây lát, ngân xà cảm nhận được một luồng khí tức cường đại nhảy vào trong óc, khế ước từng ký với Hoa Lạc Vũ đã bị xóa đi, lúc này, ngân xà ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly.
Đây là gì? Ngay cả khế ước cũng xóa được?
“Có người đến!" Biến sắc, Dạ Nhược Ly vung tay, đem ngân xà ném vào nhẫn Huyền linh.
Thần thông như vậy làm Quân Huyền Lăng ngây dại tại chỗ.
Tay nàng vung lên, người nọ biến mất tiêu, thần thông cỡ này sao con người có thể làm được?
Hai tay Thánh Dạ chắp sau lưng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Dạ Nhược Ly, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: “Ngươi yên tâm, chuyện vừa rồi cái gì ta cũng không thấy."
Lúc này Quân Huyền Lăng mới phục hồi tinh thần, ý cười đầy mặt bước tới chỗ Dạ Nhược Ly: “Ha ha, Nhược Ly, ta cũng sẽ không nói ra, bất quá nàng thật là…"
Lời còn chưa dứt, đã thấy đám người xa xa bước tới.
Hoa Lạc Vũ đứng giữa đám đông, sắc mặt thật sự không tốt, khi nhìn thấy Dạ Nhược Ly vẫn bình yên vô sự, ánh mắt kinh ngạc, thần sắc cũng tái nhợt.
“Khế ước ngân xà trong đầu ta đã biến mất, bọn rắn kia cũng không vây cắn nữ nhân này, đã xảy ra chuyện gì? Ngân xa đi đâu rồi? Hơn nữa, khế ước cũng biến mất, thật sự rất kì quái."
Có nằm mơ lão cũng không ngờ được khế ước của ngân xà lại biến mất không chút tung tích.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Lam Thiên Ninh bước nhanh về phía Dạ Nhược Ly, ánh mắt xoẹt qua chúng xà, hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta bị bầy Huyền thú này vây cắn?"
“Thành chủ, ngươi hiểu lầm rồi." Dạ Nhược Ly cười nhẹ, ánh mắt cảnh cáo bầy rắn: “Đám rắn này và Hung thu có cừu oán, biết được chúng ta mới đối phó với thú dữ kia nên mới giúp chúng ta thâm nhập vào lãnh địa của hung thú."
Bị tầm mắt Dạ Nhược Ly nhìn qua, lại phát hiện ra thực lực của nàng, chúng xà đồng loạt rùng mình một cái.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta dẫn các ngươi tới."
“Gia viên (nhà) của chúng ta bị Hung thú phá hủy, bởi vậy chúng ta có mối thù không đội trời chung, hy vọng các ngươi có thể giết được nó."
“Ở Thanh Linh sơn này không có ai quen thuộc hơn chúng ta, để chúng ta dẫn đường các ngươi có thể tránh được những đường quanh co, Hung thú kia thật quá ghê tởm, các vị đại nhân nhất định phải giúp chúng ta giết chết nó."
Màn kịch này đương nhiên là do đám rắn tự biên tự diễn, nhưng giọng điệu tức giận không phải đang làm bộ, làm người khác không chút nghi ngờ.
“Ha ha, nếu các vị đã có lòng như vậy thì chuyến đi này sẽ do các vị dẫn đường, trước giữa trưa ngày mai là có thể tới nơi." Lam Thiên Ninh cười to hai tiếng, tâm tình thật tốt, vỗ vai Vương Tân: “Vương gia chủ, lần này hẳn phải cảm tạ Vương gia chủ rồi, ha ha."
Đáy lòng Hoa Lạc Vũ run lên, bởi vì lão biết đám rắn kia là do ngân xà gọi mà tới, thế nhưng chúng lại nói ra những lời như vậy, chỉ có thể đánh rớt hàm răng ngậm vào bụng nuốt xuống (không nói nên lời =.=)
Lần này lão xác định ngân xà mất tích nhất định có liên quan đến nữ nhân này.
“Hừ, bất kể thế nào ngươi dám trêu chọc Đan gia phải chết, bởi vì không giết được ngươi người chết sẽ là ta, những chuyện này đều là do ngươi tự chuốc lấy, không thể trách ai được!" Trong lúc nhất thời, sát tâm Hoa Lạc Vũ nổi lên, dung nhan già nua không bộc lộ chút biểu tình.
Hôm sau, mọi người chuẩn bị đầy đủ, một lần nữa hướng đến đỉnh núi Thanh Linh mà đi.
Có Huyền thú dẫn đường hiệu quả đương nhiên không giống như lúc trước, đội ngũ rất nhanh đã có thể lên đỉnh núi.
“Các vị, chúng ta chỉ có thể đưa các vị tới đây, đây chính là hang ổ của Hung thú, cho nên chúng ta cũng nên rời đi."
Dứt lời, chúng xà vô thức liếc nhìn Dạ Nhược Ly, thấy nàng không ngăn cản lập tức như mũi tên rời cung, chạy vội về phía chân núi, sợ chậm một giây thì ngay cả tính mạng cũng không còn.
Trừ Hoa Lạc Vũ, những người còn lại không ai nhìn thấy được ánh mắt chúng xà nhìn Dạ Nhược Ly.
“Đám rắn này quả nhiên có vấn đề, chẳng lẽ ngân xà phản bội ta? Nhưng còn có khế ước hạn chế, gã căn bản không thể phản bội lại, huống chi với thực lực của gã chưa đủ để giải trừ khế ước."
Hoa Lạc Vũ còn chưa suy nghĩ kĩ lưỡng thì một luồng khí tức mạnh mẽ đánh tới, làm ai cũng biến sắc.
“Là ai? Dám xâm nhập vào lãnh địa của ta?"
Thanh âm này giống như vạn mã lao nhanh, dời sông lấp biển, những thế lực có thực lực tương đối thấp trực tiếp phun một ngụm máu chết tươi.
Thú Tôn Hung thú, cho dù có bị thương thì thực lực vẫn cường đại như vậy.
“Các vị không cần sợ, chúng ta liên thủ vây đánh nó."
Lam Tùy Lạc phất phất tay, động thân trên xuống, tay áo bồng bềnh, như một cao nhân lánh đời.
“Oanh!"
Khí thế cường đại, bụi bay đầy trời, sau đó một mãnh thú từ trên trời giáng xuống, mắt bắn hung quang chằm chằm nhìn đám người hèn mọn.
Chỉ thấy trên đầu thú có hai sừng, trên người có vảy lân màu đen, đầu như thằn lằn, cái đuôi lay động trên không, hai mắt lộ ánh sáng hung tàn màu đỏ: “Dám xâm nhập vào địa bàn của ta, giết không tha!"
Khi thấy bộ dạng hung mãnh của con thú này, khí thế mọi người giảm xuống rất nhiều, lại có người sợ run người.
“mọi người không cần lo lắng, con thú này đã bị thương, thực lực chỉ là Huyền Hoàng đỉnh phong, hiện tại tất cả các Huyền Hoàng cùng ta vây nó lại, những người còn lại có đứng nhìn đi."
Thời điểm này, huyền giả dưới Huyền Hoàng dĩ nhiên không có chút tác dụng nào, cho dù có muốn làm khiên thịt cũng không được, bởi thực lực của Hung thú thật sự quá cường đại.
“Rống, con người hèn mọn, các ngươi phải trả giá rất nhiều vì dám khiêu khích ta!"
Hung thú ngẩng đầu hét lên một tiếng, ánh mắt càng hung tàn, chưa đợi đám người kia hành động đã nhảy vào giữa đám người, lè lưỡi ra liền cuốn trúng hai Tinh Huyền sư Hoa gia vào miệng, sau đó nuốt vào bụng.
Hoa Lạc Vũ biến sắc, vội vàng quát: “Lùi lại, đám người Huyền Hoàng trở xuống lùi lại hết cho ta!"
Vốn muốn để kẻ yếu làm khiên thịt xem ra thật thất sách, nếu như nuốt phải Địa Huyền sư hay Thiên Huyền sư lão sẽ không đau lòng, nhưng lần này lại là Tinh Huyền sư.
Phần đông Huyền Hoàng đã đứng vào vị trí vây bắt Hung thú, cho dù là Huyền Hoàng đỉnh phong Lam Tùy Lạc cũng không dám thả lỏng. Mặc dù thực lực ngang với Hung thú nhưng ngoại trừ Huyền tôn, không ai có thể gây tổn thương cho nó.
“Rống, đều chết hết cho ta!"
Đầu lưỡi lại lè ra, cuốn về phía Huyền Hoàng cường giả, may mắn mọi người đều có chuẩn bị nên tránh né kịp thời.
Chúng Huyền Hoàng đồng thời rút vũ khí, dùng hết khả năng đánh úp về phía Hung thú, thế nhưng Hung thú lại có thể chế ngự đơn giản như vậy? Nếu thế thì thực hổ thẹn với danh Hung thú rồi.
Dạ Nhược Ly sờ cằm, nhìn cảnh tượng chiến đấu trước mắt, con mắt lóe lên: “Nếu Hoa gia đã muốn đối phó với ta, ta sao không nhân cơ hội này trả thù?"
Tư điểm, Dạ Nhược Ly duỗi lưng một cái, không ai chú ý đến nàng, lúc nàng duỗi người ra thì có một viên đá bắn từ trong tay nàng trúng thật mạnh vào lưng Hoa Lạc Vũ.
Thân thể Hoa Lạc Vũ bị đẩy lên phía trước, đúng lúc đuôi ba quét tới, quét lão bay ra ngoài. Lúc này lại có một viên đá đánh tới, mục tiêu lại là Hung thú.
Trên lưng truyền tới cảm giác nóng đau, Hung thú tức giận ngửa đầu rống to: “Là ai? Là ai dám đánh lến ta? Là ngươi phải không? Hay là tên hỗn đản nhà ngươi?"
Ánh mắt của nó chính là đối diện với Hoa Lạc Vũ.
Cử động của những người kia đều lọt vào tầm mắt của nó, chỉ có Hoa Lạc Vũ bị bay ra ngoài, đương nhiên sẽ trở thành người hiềm nghi lớn nhất.
Hoa Lạc Vũ sững sờ, còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì Hung thú đã vọt tới trước mặt, biểu lộ kia tựa hồ như Hoa Lạc Vũ và nó chính là kẻ thù không đội trời chung, rất muốn đem đối phương nghiền nát thành tro.
“Hỗn đản, dám ám toán bổn sự? Ngươi cũng có lá gan ám toán ta? Hẳn nên lấy cái chết để tạ tội?"
Ám sát? Lão ám toán nó khi nào?
Hoa Lạc Vũ đầy bụng ủy khuất, muốn nói ám toán cũng là Hung thú ám toán lão, bằng không vì sao vừa rồi lại có vật gì đó đánh vào lưng lão? Nếu như không phải tại vì thế, sao lão lại bị đuôi ba quét trùng?
Từ đầu đến cuối Hoa Lạc Vũ không hề hoài nghi người khác, ở trong mắt lão đám kia cũng chỉ là con sâu con kiến, làm sao có năng lực ám toán lão? Vì vậy nhất định là Hung thú đã giở trò.
“Đi chết đi!"
Hung thú hét lớn một tiếng, muốn dẫm chết Hoa Lạc Vũ.
Nhưng lúc chân của nó sắp giẫm lên người Hoa Lạc vũ, thì đột nhiên dừng lại…
“Ầm ầm!"
Thân thể cực lớn lảo đảo ngã xuống đất, trực tiếp đè lên người Hoa Lạc Vũ, mà trên thân thể to lớn kia lại có máu chảy ròng ròng, toàn bộ đỉnh núi đều nghe thấy mùi máu.
Sau lưng, thân thể Lam Tùy Lạc mềm nhũn, té xuống đất, sắc mặt tái nhợt nói: “Nhanh, mau cứu Hoa gia chủ!"
“Phụ thân, cha không sao chứ?" Lam Thiên Ninh vội vàng đỡ Lam Tùy Lạc, trong mắt không che giấu được tia lo lắng.
Hắn biết phụ thân đã sử dụng tuyệt kĩ cấm chế của Lâm gia, tuyệt kĩ này tuy lợi hại nhưng lại tiêu hao sinh mệnh, vì vậy lúc ban đầu Lam Tùy Lạc mới không dùng. Nếu như Hoa Lạc Vũ chết sẽ không còn ai có khả năng luyện đan giúp nên bất đắc dĩ mới sử dụng tuyệt kĩ.
Không lâu sau, Hoa Lạc Vũ được đào lên, lúc này lão thập phần chật vật, trong miệng còn ngậm đầy máu tươi của Hung thú, dung nhan già nua cũng đỏ lên.
Chậm thêm chút nữa, lão sẽ tắc thở mà chết.
Dạ Nhược Ly lắc đầu, có chút đáng tiếc, nếu như không giết được Hoa Lạc Vũ thì lão đúng là mạng lớn.
“Ta không sao, Ninh nhi, đi hái Thôi Linh Thảo cho phụ thân đi!" Lam Tùy Lạc lắc đầu, không muốn để Lam Thiên Ninh lo lắng, khuôn mặt suy yếu tái nhợt miễn cưỡng cười nhẹ.
“Được, con đi!" Lam Thiên Ninh gật đầu, đi đến giáp đỉnh núi, thấy linh thảo chập chờn trong gió, nội tâm lập tức kích động.
Nếu có được nó, phụ thân nhất định sẽ được cứu…
“Phụ thân, thật tốt quá, phế đi sức của 9 trâu 2 hổ (ý nói vô cùng cực khổ, tốn sức) chúng ta cũng có được linh thảo rồi."
Cẩn thận từng chút một hái linh thảo xuống, Lam Thiên Ninh vô cùng vui sướng đi đến trước mặt Lam Tùy Lạc, dung nhan anh tuấn nở nụ cười vui vẻ, tất cả đều biết hiện giờ hắn thật sự kích động.
Lam Tùy Lạc cũng kích động theo, nếu như đan dược này được luyện chế thành công lão không cần phải chịu nổi khổ của phản hệ nữa, tu vi cũng không chỉ dừng lại ở Huyền Hoàng nữa.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn linh thảo, cũng không ai chú ý đến Hoa Lạc Vũ đang đi về phía Dạ Nhược Ly.
“Hoa gia chủ…" Lam Thiên Ninh vừa muốn mở miệng, ai ngờ một thanh âm đã chặt đứt lời hắn định nói.
“Cái gì? Ngươi xem thường Hoa Lạc Vũ ta? Ngươi cũng có thể luyện chế được đan dược? Còn lấy đầu ra để đảm bảo?" Hoa Lạc Vũ tức giận bất bình quay đầu, ánh mắt nhìn Lam Thiên Ninh, giống như đang nghe thấy chuyện lạ trên đời: “Thành chủ, nếu nữ tử này đã tự xưng là Luyện đan sư hơn nữa còn vượt qua Hoa Lạc Vũ ta, thì sao không để nàng thử?"
Mọi người đều nhìn Dạ Nhược Ly, lúc không ai chú ý tới, khóe môi Hoa Lạc Vũ nở nụ cười âm hiểm.
“Ngươi nói bậy." Quân Huyền Lăng hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Lạc Vũ, cả giận nói: “Ta vừa rồi rõ ràng không nghe thấy Nhược Ly nói chuyện, ngươi dựa vào gì mà dám hãm hại nàng?"
Đệ tử Vương gia bên cạnh Dạ Nhược Ly đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn vừa rồi chỉ tập trung nhìn linh thảo, đương nhiên không chú ý đến chuyện xảy ra bên cạnh.
Nhưng nhìn biểu lộ của Hoa Lạc Vũ cũng không giống giả bộ.
“Hừ, đã nói rồi mà lại không dám thừa nhận," Hoa Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện tia âm tàn: “Nàng tự xưng là chính mình biết luyện đan không ngớt, cũng vũ nhục Hoa Lạc Vũ ta, bất kể như thế nào thành chủ cũng phải để nàng thử xem, nếu nàng không thể luyện được liền giao tính mạng nàng cho ta, ta muốn nàng biết rõ Hoa Lạc Vũ ta không phải là người để loai người ngu ngốc như nàng vũ nhục."
Tác giả :
Băng Y Khả Khả