Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 188: Lãnh Mị Thiếu Chủ Chiếm Đoạt Cả Đêm!

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 188: Lãnh Mị Thiếu Chủ Chiếm Đoạt Cả Đêm!

Edit:Dực Beta:Tieumanulk

“Vị Ương, em ở đây nói chuyện phiếm với ai vậy?" Giọng nói trầm thấp mà đầy sức hút từ phía sau truyền đến. Không quay đầu lại Diệp vị Ương cũng biết là ai

Vốn đã cố gắng bình tĩnh như nước hồ thu nhưng vẫn gợn sóng, hắn trở lại?! Sao………….Làm sao có thể? Không phải hai người trước hắn mới về sao? Cô cho rằng ít nhất cũng phải đợi mười tám ngày nữa mới có thể gặp hắn,dù sao cũng đã là quy luật mấy tháng qua của hắn,gặp một ngày phải thật lâu sau mới có thể gặp lại.

Xoay người cô muốn chứng thực những gì mình nghe,suy nghĩ chỉ là ảo giác,vậy mà chân thật rõ ràng thân hình cao to của Thanh Phong Tuấn,không giận mà uy mặt mũi lãnh tuấn.

Thực ra thì trong lòng luôn có ý nghĩ muốn nhìn thấy hắn,muốn tung làn váy chạy đến bên hắn nhưng trải qua một thời gian dài có chút chuyện lại giống cây có gai ghim vào lòng cô,khiến cô gắng đè xuống tình cảm nồng đậm đứng tại chỗ,nhìn hắn thật sâu nhưng cũng không tiến tới gần hắn. Cô không phải đứa ngốc,cô thực sự cảm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Thanh Phong Tuấn dường như không quá cao hứng,trở lại chỉ thấy cô cùng người xa lạ đang nói chuyện hơn nữa trong hai người xa lạ còn có con trai.

Hắn phải vô cùng kiềm chế mình mới không nổi giận! Thì ra Diệp Vị Ương cũng sẽ mỉm cười với người khác,cùng người khác tươi cười nói chuyện, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ!Đó không phải chút đặc quyền của hắn không phải sao?

Mắt liếc nhìn người con trai hai mắt hoa đào bên ngoài hàng rào giống như bảo bối của mình bị dòm ngó,hắn đem Diệp Vị ương kéo về phía sau.

Thanh Phong Tuấn ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô tuyên bố quyền sở hữu,nhanh chóng xoay người chỉ để lại cho hai ngươi khách qua đường bóng lưng tuyệt đẹp lãnh khốc.

Hắn hết sức hít thở,khiến khóe môi nguội lạnh kéo ra thành một đường cong nho nhỏ, mỉm cười,không thể tức giận,không thể để ý, bởi vì……….hôm nay là ngày rất đặc biệt.

“Vào nhà đi!" Hắn thở dài một tiếng.

“Được!" Diệp Vị Ương vốn là cô gái có suy nghĩ tinh tế,dĩ nhiên cũng nhìn thấy tâm tình đang đè nén biến đổi của Thanh Phong Tuấn, lập tức ngoan ngoãn,cái gì cũng không nói,không để ý tới cặp đôi tình nhân ngoài cửa ,trực tếp theo hắn vào nhà.

Thanh Phong Tuấn trực tiếp kéo cô vào phòng của hắn,đem cửa phòng khóa lại.

Diệp Vị Ương nhìn hành động của vẻ mặt không hề lãnh tuấn của hắn,không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì,cho rằng hắn vẫn tức giần vì vừa rồi cô nói chuyện với người xa lạ,điều này khiến cho trái tim của cô đột nhiên khẩn trương không rõ lí do. Cô không biết làm sao đứng cách hắn ba thước.

“Vị Ương, tới đây!" Lông mày Thanh Phong Tuấn nhướn lên, nói mấy chứ đơn giản.

Hắn thật sự rất cao,trên cơ thể cân xứng hoàn mĩ mặc một bộ đồ tây trang nhã,khiến hắn so với bất cứ nam minh tinh nào cũng đều cao hơn,lạnh như bằng lại càng mang thê khí chất tà mị làm cho người ta có cảm giác bị áp bách bằng thứ khí chất mị khoặc,trở thành tù binh ngon miệng hắn bắt được.

Người như vậy bình thường cô không thể kháng cự được,ít nhất là cho tới bât giờ cô vẫn vì hắn mà trầm luân, dĩ nhiên không phải chỉ vì khí thế cùng dáng người bên ngoài anh tuấn của hắn.

“Được!" Cô nhẹ nhàng gật đầu nhận lời,chậm rãi đi tới trước mặt hắn.

Giờ phút này DIệp Vị Ương rất dịu dàng rất bình tĩnh,vô cùng..biết điều.Biết điều đến khiến hắn không nổi nóng,thậm chí để hắn nghĩ……cô có chút thua thiệt.

Hôm nay nhất định là một ngày đặc biệt khiến hắn đột nhiên muốn thưởng thức ranh giới dịu dàng của cùng của cô.

“Vị Ương, hôn anh!" Hắn bá đạo ra lệnh cho cô, chỉ vì cô chưa từng chủ động hôn hắn.

Vẫn mấy chữ rất ngắn gọn nhưng lúc Thanh Phong Tuấn nói những lời này ánh mắt thâm trầm nóng rực khiến Diệp Vị Ương lần đầu tiên muốn né tránh

Khi cô hết sức xoay người,Thanh Phong Tuấn lại nghiêng người về phía trước,nhanh như chớp nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng linh hoạt, trong nháy mắt hai người cùng ngã lên chiếc giường bằng gỗ đen.

Lại là nụ cười tà mị đó, hắn mị hoặc thì thầm bên lỗ tai cô “Vị Ương, em………muốn đi đâu?"

“Em……….Em đi nấu cơm, anh……………vừa trở về nhất định là chưa ăn, đói…………..đói bụng đúng không?" Trong lòng Diệp VỊ Ương tức giận không tôi, cho dù ý chính kiên định cỡ nào thì cơ thể cô vẫn là thành thật nhất,cô không thích những người khác đụng chạm nhưng bản năng lại tiếp nhận người đàn ông lạnh lùng này!

Nhìn chiếc cổ trắng noãn,ánh mắt Thanh Phong Tuấn càng thêm nóng bỏng thâm trầm,hắn biết nếu hắn đủ lý trí thì nên lập tức rời khỏi biệt thự, đi tới hôn lễ làm chuẩn bị cuối cùng,ngày mai cứu người sẽ rất nguy hiểm,có lẽ thực sự phải………làm giả thành thật kết hôn với Hàn Thiên Tuyết, tất cả đều phải xem tình hình lúc đó thế nào thôi.

Nhưng…………………….vừa nghĩ tớ có thể phải kết hôn với người khác,cho dù chỉ là giả nhưng tim của hắn lại vô cùng đau đớn,loại cảm giác đó quá mức rõ ràng, khiến lý trí của hắn cũng không thể ổn định,không thể làm gì khác hơn là cố chấp đến cùng.

Vùi đầu vào giữa hõm cổ của cô,hít mùi hương bách hợp đặc biệt tỏa ra từ người cô,thanh âm của hắn càng thêm trầm thấp “……………..Không cần, em biết rõ…..hiện tại tôi muốn ăn cái gì……….."

Nói xong, không để cho cô có cơ hội bình tĩnh đáp lời, hắn điên cuồng xâm nhập môi cô,cuốn lấy tất cả của cô.

Một đêm này, Hắn gạt bỏ rất nhiều chuyện sang mọt bên, liều chết dây dưa cùng cô. Giống như……muốn đem cô khắc vào xương tủy.

Một đêm này,hắn không biết muốn cô bao nhiêu lần chỉ biết là thời điểm trời tản sáng,hắn mới ngừng lại mệt mỏi ôm cô ngủ.

Tay của hắn đặt ở eo thon của Diệp Vị Ương,ôm cô vào trong ngực để mặt cô hướng về phía mình,có thể cảm nhận được sự hô hấp nhè nhẹ của cô qua trái tim nơi lồng ngực,như vậy cảm giác tồn tại rõ ràng để cho hắn càng thêm tỉnh táo,không buồn ngủ chút nào.

Vì vậy,tâm tùy niệm động, Thanh Phong Tuấn bắt đầu chủ động nói chuyện với cô gái đang vô cùng mệt mỏi tỏng lồng ngực.

Diệp Vị Ương buồn ngủ chỉ có một ý nghĩ : Tóm lại người đàn ông này không có ý định buông tha cô rồi.

Haizzz,cam chịu số phận đi! Có thể cảm thấy rõ ràng trước khi hắn yêu cầu nội tâm của hắn đã không ổn rồi,không biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì? Công việc không thuận lợi? Hay………những người trong giới hắc đạo kia không thuận theo hắn?

Cô quan tâm hắn cũng đã trở thành một thói quen trong cuộc sống hằng ngày. Như vậy khi hắn còn ở đây mặc sự tham luyến cái ôm chặt cùng sự ấm áp của hắn! Phải chống đỡ tinh thần lắm mới nghe được thanh âm của hắn

Thanh Phong Tuấn ngoài dự đoán hỏi một vấn đề …………………ách,hết sức ai muội, trước đó hắn đem cô ôm chặt hơn một chút,thậm chí còn tiếng thêm một bước vùi đầu thật sâu vào hõm cổ cô,nhắm mắt lại nghiêm túc hô hấp,rõ ràng hành động rất côn đồ yêu nghiệt nhưng hắn làm cực kỳ tự nhiên vô cùng say mê………ôm, không phải trắng trợn nhìn một cô gái tuyệt vời mà như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng có giá trị!

Sau đó,người đàn ông tà mị vô cùng yêu nghiệt dường như rất nghi hoặc hỏi một câu “……….Vị Ương,anh vẫn cho rằng hương thơm trên người em do em thường xuyên đi dạo trong vườn hoa nên lưu lại hương hoa bách hợp nhẹ,nhưng…….không phải, hiện tại tôi mới phát hiện ra,mùi thơm này giống như tỏa ra từ cơ thể em,mùi hương này so với hoa bách hợp còn nhẹ hơn,tôi chưa từng thấy em sử dụng loại nước hoa nào, em……….làm như thế nào vậy?"

Khụ khụ, nếu như không phải Diệp Vị Ương quá mức hiểu tính tình Thanh Phong Tuấn,chỉ sợ đã nghĩ hắn đang nói lời tâm tình mê người nhất rồi!

Thế là mặt của cô vùi trong ngực hắn,không nhịn được mà đỏ mặt.

Cũng không thể nói cho hắn biết mình là một kẻ khác người,trời sinh sợ lạnh có mùi hương thanh nhã chứ?

Diệp Vị Ương cọ xát trong ngực Thanh Phong Tuấn như một con mèo lười biếng ,tìm tư thế thoải mái hơn,lựa chon cách tránh né không trả lời, nghĩ muốn nghỉ ngơi thật tốt rồi.

Thật,mệt quá.

Động tác vô tình của cô khiến hô ấp của Thanh Phong Tuấn ngưng lại, thân thể có chút căng thẳng!

Thanh âm trầm thấp mang theo lời cảnh báo nho nhỏ “Cô bé, chớ lộn xộn!"

“……..A!" Thanh âm mềm mại ngọt ngào bởi vì buồn ngủ mà trở nên quyến rũ từ trong lồng ngực hắn truyền đến, âm thanh ma quỷ lướt qua khiến giác quan thần kinh của hắn trở nên tê dại thậm chí………….Thanh Phong Tuấn còn cảm nhận được lông mi dài của cô đang ở trên ngực hắn làm loạn, run lên một cái……..

A,thật là một vật nhỏ rất biết giày vò người khác!

Chẳng biết tại sao cho dù hiện tại gợi tình mấy đi nữa giọng nói của Thanh Phong Tuấn không còn êm ái nữa nói với cô “……Vị Ương chúng ta nhất định sẽ như thế này vĩnh viễn, nhất định phải ở cùng nhau."

Diệp Vị Ương vốn sắp ngủ thiếp đi,bị lời nói dịu dàng của hắn động tới nơi mẫn cảm nhất trong trái tim,cả người ngẩn ra…a…. thì ra là lãnh mị như hắn, cũng có thể dịu dàng.

Do dự,rốt cuộc cũng vươn tay an ủi khuôn mặt hắn

Lòng bàn tay nhỏ bé bấm áp mềm mề trên khuôn mặt khiến hắn dao động,trong bóng tôi cô không nhìn rõ vẻ mặt của hắn lắm,chị dựa theo suy đoán lướt nhẹ qua mi tâm của hắn,quả nhiên hai hàng lông mày của Thanh Phong Tuấn nhíu sâu lại!

A,xem ra không phải nói đùa rồi! Thật tốt! Hắn nói một từ vĩnh viễn.Chỉ là hôm nay hắn thực sự rất khác,để cô mơ hồ cảm giác được có chuyện gì rất lớn đang sắp xảy ra.

Giờ khắc này,dịu dàng cùng sự ấm áp khiến cô tham luyến nhưng thời khắc này nhất định sẽ rất ngắn ngủi.Thanh Phong Tuấn vương tay từ dưới gối ra,yết hầu giật giật,ánh mắt thâm thúy không biến sắc vuốt mái tóc đen dài của cô ra sau tai.

Động tác thân mật như vậy cùng với bàn tay chạm tới da thịt sau tai cô mang theo nhiệt độ,không khỏi khiến da thịt nơi đó của Diệp Vị Ương nóng lên.

Thật ra điều Diệp Vị Ương muốn cũng rất đơn giản,hằng ngày đọc sách chăm sóc những bông hoa thật tốt. Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là nếu hắn yêu thương cô ở bên cô lâu dài.

Hai người nửa khắc cũng không nói thêm gì nữa,trong phòng cũng không mở điều hòa,cửa sổ to chạm sàn hơi mở,rạng sáng gió nhè nhẹ thỏi qua rèm cửa sổ,một ngày nữa lại tới dù sao thì cũng không thể tránh được việc thời gian trôi đi.

Suy nghĩ một chút,Thanh Phong Tuấn mở miệng trước “Về sau tôi sẽ bảo lão sư quyền đạo không tới nữa,em không thích hợp để học nó,em rất dễ bị ngã thương." Cô bị thương người đau lòng vẫn là hắn. Cô có hắn bảo vệ là tốt rồi,không cần phải cực khổ học võ như vậy.

Khẩn cầu ấm áp cô gái tổng thói quen đem mảy may ấm áp vững vàng bắt được,Diệp Vi Ương giống như người chết đuối bắt được khúc gỗ cứu mạng, chủ động hôn lên môi hắn…………..

Rất nhanh,Thanh Phong Tuấn chuyển bị động thành chủ động hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai cô, ấm ức mà mị hoặc “……..Nha đầu, không phải em rất mệt sao?"

“Hiện tại…….không mệt…………" Có giọt lệ xẹt qua khóe mắt,cô càng nhẹ nhàng không tiếng động vươn cánh tay trắng noãn ôm chắc cổ hắn.

Đến,đến đi, trầm luân đi,dù chỉ một giây cũng nắm bắt lấy một giây………..

Không nhớ rõ ngủ từ lúc nào,khi đôi mắt Diệp Vị Ương một lần nữa mở ra, vì thiếu ngủ mà trở nên sưng lên đau nhói.Trong nháy mắt mắt cô sáng lên,khẽ nghiêng người quay đầu, cái gì?! Lồng ngực Trần trụi của Thanh Phong Tuấn đang ở trước mắt cô

Màu da nâu khỏe mạnh hứng lấy ánh mặt trời sáng sớm,tự nhiên tạo thành một phong cảnh tuyệt đẹp.

Dường như bắt được ánh mắt đáng yêu nhìn trộm lưu luyến của cô,bộ dạng ngây thơ cực kì,đôi mắt to sáng ngời chứa hàng ngàn ngôi sao trở nên mơ hồ, chậc chậc,môi anh dào khẽ cong lên, thật khiến cho ngườ ita muốn cúi người âu yếm!

Thanh Phong Tuấn chớp mắt cũng không chớp,khóe miệng bởi vì vui vẻ mà nhếch lên một đường cong……………..

Khụ khụ! Khi hắn nhìn chăm chú xuống dưới thật lâu,trái tim Diệp Vị Ương không tránh được nhảy loạn, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Trí nhớ nhớ lại cả đêm hôm qua cũng trở lại,khiến người ta xấu hổ muốn chết,vội vàng nhắm mắt lại, rùm kín chăn,không nhìn kẻ điên cuồng kia lấy một lần,tùy tiện lấy lí do làm bữa sáng chuồn thẳng!

Ai ngờ,động tác của người đàn ông phía sau vẫn luôn luôn rất nhanh,cánh tay vứng chắc có lực ôm vòng qua eo cô,đem cả cơ thể cô cùng cái chăn nhét vào lồng ngực mình!

Mở chăn ra,hắn nghi ngờ nhìn vào lưng của cô,thân thể hai người dính chặt chống như một cặp tình nhân ăn ý,tay của hắn để ở trước ngực cô, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai của cô.

Hắn lặp đi lặp lại liếm mút vành tai nhạy cảm,rõ ràng cảm nhật được một lần nữa nhiệt độ cơ thể hắn lại tăng lên, thế nhưng hắn lại không hề tiến thêm một động tác nào nữa,hắn chỉ muốn ôm cô nằm thêm một lát .

Hắn bất động,Diệp VỊ Ương cũng không dám lộn xộn,hai bọn họ bất động nằm trên giường,lặng yên hưởng thụ sự yên bình khó mà có được khi trời sáng.

Cho đến khi bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, hai người mới rời khỏi giường.Cô giúp hắn mặc âu phục đeo caravat,hắn để lại trên trán cô một nụ hôn êm ái, sau đó dặn cô phải nghỉ ngơi thêm!

Diệp Vị Ương vô cun rung động,loại quan tâm thân mật này giống như một đôi vợ chồng! Nhưng,…………………nếu chứ tiếp tục như thế này, cô sẽ càng trầm luân, không thể buông tay được nữa!

Cắn môi dưới, Diệp Vị Ương cúi đầu,che kín tâm trạng đầu phức tạp trong lòng.

Sáng nay Thanh Phong Tuấn lại như có rất nhiều điều muốn nói,lại dặn"Tối mai,anh sẽ trở lại!"

Cái gì,hắn đang nói rõ hành trình của mình? Còn nữa……..hắn nói tối mai sẽ trở lại? Không phải một hai tuần sau,mà là……ngày mai?

Đáng ghét! Diệp Vị Ương trong lòng mi không thể vui như điên thế được! Mi nhất định phải bình tĩnh!

————————- Trong lòng cô trăm ngàn lần tự dặn dò mình,rốt cuộc gật đầu nhẹ một cái trả lời ngắn gọn “Được! Em biết rồi!"

“Em nhất định phải ngoan ngoãn ở nhà học tập hoặc chăm sóc hoa cỏ,hay cho cá ăn, pha trà,có thể chơi piano,làm việc gì cũng được, tóm lại……………đừng nói chuyện cùng người lạ nữa!

Lời dặn này toàn chuyện nhỏ nhặt,nhỏ nhặt không giống với phong cách trước đây của Thanh Phong Tuấn.

“Được!"

“Anh sẽ nói lão sư quyền đạo không tới nữa!"

“……….Được!" Diệp VỊ Ương vẫn cúi thấp đầu, vì vậy Thanh Phong Tuấn căn bản là không nhìn thấy vẻ mặt khé nhíu mày của cô. Hắn không biết, lời này….ngay từ tối qua hắn đã nói với cô.

“Ngày mau khi trở về anh muốn gặp em đầu tiên"

“Được…….!" Trừ được, cô không biết mình có thể nói gì nữa., cảm giác hôm nay thực sự có gì đó không đúng, có cái gì đó đang đến để cho cô mơ hồ có cảm giác bất an hốt hoảng.

“Tối mai trước khi em làm xong cơm,anh sẽ trở về ăn!"

“Được!"

……………………..

Thanh Phong Tuấn đột nhiên không biết nói thêm cái gì nữa,vốn đã đi tới cửa phòng,rồi lại xoay người lại ôm chặt lấy người cô!

Trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an nhưng tạm thời hắn không muốn nghĩ rõ lắm.

Đem đầu cô gái đặt trong lồng ngực mình,hắn không biết mình rốt cuộc đang sợ cái gì,chỉ là……..hắn không muốn rời đi,sắp tới sẽ đưa Hàn Thiên Tuyết đến cung điện làm lễ kết hôn giả vào sáng sớm nay! Hôm nay hắn có thể nhìn thấy bạn tốt Hàn Thiên Tuyết,hôm nay hắn có thể cứu Hàn Thiên Tuyết ra, sau đó tấn công ông cụ,sau đó tất cả sóng gió đều tan biến,sau đó hắn có thể cưới người con gái hắn thích nhất, Diệp Vị Ương.

Diệp Vị Ương vốn bình tĩnh vì trong một ngày hắn có rất nhiều hành động khác thường,nội tâm cũng không khỏi rung động.

Cô ở trong ngực hắn cảm thụ trái tim tráng kiện của hắn đập đừng hồi,loại cảm giác này rất ngọt ngào,ngọt đến thấm vào xương tủy,sóng sánh như vật đinh vào trong lồng,trái tim cũng run rẩy.

Vì vậy,cô từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười một lần nữa sửa lại âu phục cho hắn,một lần nữa chỉnh lại cà vạt cho hắn,đem hắn trở thành một bậc vương giả! Không,nói như vậy cũng không chuẩn xác lắm,hắn như thế này căn bản không cần tới trang phục, trời sinh đã có khí chất vương giả!

Diệp Vị Ương không biết coi như hiện tại cô chuẩn bị cho hắn bộ đồ dễ nhìn,Thanh Phong Tuấn hôm nay muốn đổi lại hôm nay hắn nhất định phải mặc lễ phục của….chú rể!

Cho dù rất không muốn,cho dù trong lòng đang có rất nhiều thanh âm ồm ào gọi,Thanh Phong Tuấn vẫn đi để lại cho Diệp Vi Ương một bóng lưng to lớn cao ngạo không thể chạm tới được.

Vì vậy,hôm nay sau khi Thanh Phong Tuấn rời đi Diệp Vị ương cũng nghỉ ngơi một chút,cô ôm chiếc gối trắng như tuyết mơ một giấc mộng.

Trong mộng cô mặc một chiếc váy lụa trắng bồng bềnh,làn váy thật dài không nóng lại có thể chạm vào những cánh hoa dưới đất! Trong mộng hắn cũng mặc bộ âu phục rất đẹp,hắn cầm bó hoa rất nhiều màu đi về phía cô,cô cùng hắn tay trong tay đi trên thảm đỏ, mỗi một dước dường như đang bước tới bờ bên kia của hạnh phúc………Giấc mơ rất dài, dường như sau đó còn có giong nói non nớt của một đứa bé, cả phòng vang lên tiếng cười………..

Giấc mơ thật đẹp!

Khi tỉnh lại nụ cười vẫn còn động trên môi!

Diệp Vị Ương nhớ lại trong tủ lạnh không còn nguyên liệu để nấu món ăn Thanh Phong Tuấn thích rồi.

Hắn nói ngày mai trở về muốn ăn món ăn cô nấu,như vậy…..hay đi nhắc nữ quản gia trước một chút, để sáng mai bọn họ mua một chút nguyên liệu tươi ngon.

Nhưng cả lầu trên lẫn lầu dưới đều không thấy bóng dáng nữ quản gia đâu, Diệp Vị Ương sợ mình quên chuyện dặn dò mua đồ ăn, cô lại vòng ra sân tìm người.

Không có ai. lại đi vòng qua cây đại thụ đã cừng hắn hôn nhau, phía trên lại có một tỏ chim mới

Cặp mắt to sáng khé nheo lại,cô mặc sức tận hưởng làn gió mát thổi qua má……..

Đột nhiên,có thanh âm của người hầu vọng đến cách đó không xa! Diệp Vị Ương chính là muốn vòng qua cây đại thụ hỏi nữ quản gia ở nơi nào một chút, không ngờ người hầu kia lại nói một câu như sét đánh bên tai khiến cô đứng yên tài chỗ…….

“Oa,nghe nói hôn lễ của Thiếu chủ điện hạ có phong cách riêng muốn cử hành vào đêm hôm nay! Chỉ là hiện tại ban ngày tiệc rượu cũng chưa long tọng lắm! Nói không chừng lần này sẽ là đại hôn lễ lớn nhất thế kỉ!" Nữ hầu ngây thơ nói.

“Đúng vậy đúng vậy! Sáng nay xem báo tôi cũng bị dọa đến nhảy dựng lên! Không phải Thiếu chủ với Diệp tiểu thư ở biệt thự có tình cảm rất tốt sao? Tại sao không nói một câu lại cùng với vị tiểu thư Hàn Thiên Tuyết thần bí kia kết hôn?Còn nói bởi vì hôm nay khách quá nhiều, tiệc rượu ban ngày hôm nay,buổi tối mới làm xong nghi thức đám cưới,tin tức đã lan khắp thế giới đây,đăng tít trang đầu ý,đại khái sẽ không có gì thay đổi rồi!" Một người hầu khác lên tiếng phụ họa.

Bọn người hầu vẫn tiếp tục bàn tán không chút kiêng kị,cơ thể Diệp Vị Ương cũng không nhịn được mà run rẩy,như cây lục bình cuối cùng cũng không thể mãi dựa vào thân cây khô.

Nhưng lời đó,những lời đó như gai đam thẳng vào ngực cô,đau đớn khiến cô máu thịt mơ hồ.

“Ách,Đúng vậy,tôi nghe nói cô dâu của Thiếu chủ là thiên kim của đại tập đoàn Lý nhất nhì nước pháp."

“Đó là điều đương nhiên! Cô dâu đúng là đại danh đỉnh đỉnh lại là tiểu Thư Hàn thiên Tuyết thần bí nữa chứ! Nghe nói cô ấy lớn lên rất xinh đẹp giống như búp bê thiên thần,hơn nữa thân thủ lại rất tốt nhất định có thể giúp thiếu chủ phát triển tổ chức Ám Ảnh!"

Bọn họ sau khi kết hôn sẽ tới đây ở sao? Dù sao thì Thiếu chủ cũng rất thích cảnh vật yên tĩnh ở đây! Vậy…………….Diệp Vị Ương tiểu thư phải làm sao?"

“Cô nghĩ quá nhiều rồi! Thiếu chủ điện hạ cùng Hàn Thiên Tuyết tiểu thư trước kia đã sống cùng nhau,bọn họ ở nước ngoài còn chung đụng nhiều năm như vậy! Nghe nói hôn lễ lần này đã sớm quyết định rồi,bọn họ sẽ không tới đây đâu!Nơi này chỉ là nơi một hai tuần thiếu chủ tới để giúp tâm tình thoải mái thôi!"

“Có thật không? Cho nên………Diệp Vị Ương tiểu thư vợ nhỏ của Thiếu chủ phải không?"

“Vợ nhỏ? Ai nha, nói vậy là có ý gì? Nói thẳng ra không phải là tình nhân còn là gì? Chỉ là thiếu chủ rất ưu tú có thể nói là vô cùng hoàn mĩ! Có thể dùng biệt thự đắt giá như vậy để nuôi dưỡng một người phụ nữ,cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được!"

“Ách,nói như thế không sai á,………….nhưng nếu như thiếu chủ không thích DIệp Vị Ương tiểu thư, tại sao lại giấu cô ấy? Mà không phải trước khi làm đám cưới đuổi cô ấy đi?Tôi nghĩ đối với thiếu chủ điện hạ mà nói, Diệp vị Ương tiểu thư ít nhiều cũng có sức ảnh hưởng? Như vậy, ai nha! Nếu sau này để cho Hàn Thiên Tuyết tiểu thư phát hiện chẳng phải rất khó xử sao?"

“Haizzz,thế thực sự như lời này mà nói,Diệp vị Ương tiểu thư có phải rất đáng thương hay không?" Một người hầu có chút thương tâm nói.

“Thôi đi,cô ấy có chỗ nào đáng thương? Bình thường tôi giận mà không dám nói gì, nghe nói thiếu chủ điện hạ thích sạch sẽ đấy! Tôi lại không hiểu, tại sao lại phải tìm loại phụ nữ này làm chuyện đó lâu dài như vậy,ngộ nhỡ ngã bệnh thì phải làm sao bây giờ? Nếu như tôi trẻ tuổi thêm vài năm nữa,nuôi một người phụ nữ sạch sẽ khỏe mạnh như tôi không phải tốt hơn sao?" Một người khác ghanh tỵ nói,từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn.

“Cô…….nói là có ý gì? Diệp tiểu thư mà như thế sao? Cô ấy là loại phụ nữ như thế sao? Tôi thấy cô ấy tốt vô cùng giống như tiên nữ xuất trần! " Người hầu trước đó nghi ngờ nói.

Rốt cuộc là ai đang nói chuyện? Người nào phỉ báng dẫm đạp vào trăm ngàn vết thương của cô?! Đâm vào cô khiến cho màng nhĩ muốn mất đi thính giác!

“Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong! Cô thật ngây thơ! Không ngại nói thật cho cô biết,tin mà tôi biết được,nghe nói ngày còn rất nhỏ khi còn chưa trưởng thành,Diệp tiểu thư đã vào khách sạn làm cave,cô nghĩ một chút đi có người phụ nữ nào không tranh giành muốn được người đàn ông cực phẩm như thiếu chủ bao nuôi?Nghiêm túc mà nói,Diệp tiểu thư kia vận khí tốt! Lại có thể khiến thiếu chủ chơi lâu như vậy mà không ngán! Thôi đi, có thể thấy được công phu trên giường của cô ấy vô cùng tuyệt vời! Quả thật là hồ ly yêu mị chuyển thế!"

“Cái………Cái gì? Trước đây Diệp tiểu thư làm việc sắc tình sao? Tại sao……..một chút cũng không nhìn ra?" Một người hầu sợ đến hoàn toàn ngây ngời.

“Hừ, đã bảo đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong rồi! Đều do thiếu chủ mời những vị lão sư dạy lễ nghi cao cấp để khiến Diệp tiểu thư cởi bỏ lớp áo phong trần"

“……………..Thật hay giả vậy?" Một người làm vẫn không thể tin được, mắt thấy hiện tại cũng đã nghe được quả thật là thiên soa địa biệt! Cô gái tinh khiết xinh đẹp như vậy lại có thể không thể ngờ được như thế?Hình tượng một cô gái khiến cho mình nghĩ hoàn mĩ như nữ thần trong nháy mắt sụp đổ……….

“Đương nhiên là thật! Thiếu chủ còn bắt Diệp tiểu thư học trà đạo, âm nhạc, khiến khí chất về mọi mặt cũng phải tăng lên, như thế mới xứng với thiếu chủ của chúng ta!"

“Đúng đúng đúng, điểm này tôi đồng ý!" Một người hầu gật đầu như băm tỏi.

“Vậy bây giờ cô còn cảm thấy Diệp tiểu thư đáng thương nữa không?" Một người hầu phùng mang trợ mắt, lời nói cay nghiệt hỏi.

“……….Ách, không cảm thấy thế nữa rồi,như xuất thân của cô ấ có thể gặp được thiếu chủ hẳn đã rất thỏa mản?" Một người hầu vô cùng thương xót thở dài.

“………Hừ, chúng ta đừng nói chuyện tào lao nữa,dù sao thì cũng không phải chuyện liên quan đến chúng ta! Xem một chút nào nhiệt là dược rồi! Thiếu chủ điện hạ đã nói rồi,chuyện cử hành hôn lễ tối nay bất luận thế nào cũng không được truyền tới tai Diệp tiểu thư!"

“A, không sao…….yên tâm,lúc này cô ấy đang ở trong phòng đọc sách………."

Tiếng bàn tán của bọn người hầu rốt cuộc cũng càng lúc càng xa, Diệp Vị Ương vẫn đứng nguyên tư thỗ cũ, toàn thân thoát ra một loại yếu đuối giống như câu khô, gò má hồng hào trước đó giờ đã tái nhợt!

Tối nay……………Kết hôn sao? Đây………..có phải thật không?
Tác giả : Hồng Nhận
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại