Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Chương 130: A a a! Hắn không mặc quần áo! Xấu hổ………………

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 130: A a a! Hắn không mặc quần áo! Xấu hổ………………

Edit: Dực

Beta : Tieumanulk

Là ai nói thế giới này rất rộng càng muốn thoải mái thì lại càng phải dũng cảm tiến lên nhưng hiện tại tôi chỉ có thể len lén gào thét trong lòng,không dám to gan bở vì tôi sợ bị thương lần nữa.

Tôi muốn thử yêu anh nhưng tôi không thể nói với anh,giống như hoa lê nở đầy trên cây vĩnh viễn không xám cầu xin kết trái với cây táo.

Tôi muốn thử yêu anh nhưng không thể nói với anh,giống như cầu vồng treo ở chân trời xa xôi, đưa tay tưởng như chạm tới nhưng thực ra lại hư ảo xa xôi không thể chạm nổi.

Tôi muốn thử yêu anh nhưng không thể nói với anh, giống như quỹ đạo của xe lửa,ca – nô vĩnh viễn không thể chạy qua,thời điểm hai người cùng xuất hiện dường như rất ít.

Tôi muốn thử yêu anh nhưng không thể nói với anh,chỉ sợ………..khi nói rồi,vừa mất mát lại vừa bị giày vò.

Tôi với anh là hai người của hai thế giới,tôi nợ anh mấy cái mạng, tôi muốn thử yêu anh, tôi muốn dùng cách thức của tôi để thử yêu anh, tôi sẽ cố gắng rất cố gắng,tôi sẽ thận trọng tình yêu này.Nếu có một ngày anh hiểu được,tôi sẽ lớn tiếng nói ra,cầm tay của anh và không bao giờ buông ra nữa.

——————Diệp Vị Ương.

“Em,cái đứa ngốc này, vì những người không quen mà lại có thể dũng cảm quên mình làm con tin,hại tôi mạo hiểm cứu em một lần. Em nói, em có thể đối tốt với tất cả mọi người như vậy không,căn bản không có gì đặc biệt,căn bản không biết phân biệt mà!" Đêm khuya yên tĩnh, Thanh Phong Tuấn ôm lấy cô khàn khàn hỏi.

Vừa nghĩ tới cô đi cùng tiểu Ngân làm việc nghĩa không hề chùn bước,hắn sợ cứ có cảm giác cô gái trong lồng ngực không dễ nắm bắt,cô là một người đơn tuần thiện lương,tâm tư nhiều lúc lại rất tự do tự chủ,không chịu sự chi phối của bất kỳ ai.

“Yên tâm đi,nếu một ngày nào có anh thực sự cần tôi,cho dù có phải mất đi tánh mạng tôi cũng không do dự." Diệp Vị Ương không hề suy nghĩ nói ra một câu.Dĩ nhiên,nếu một ngày cô biết rằng cô trở thành gánh nặng của người khác,cô cũng tự khắc rời khỏi họ.Cô không cho Thanh Phong Tuấn bất cứ lời hứa hẹn nào,không nói rằng hắn đối với cô rất đặc biệt nhưng mà cô sẽ nói,vì hắn mà không mang đến tên tuổi.

Thật ra thì đây chỉ là một lời nói đơn giản lại khiến Thanh Phong Tuấn rung động,đem cô gái trong ngực ôm chặt hơn một chút.

Giống như có chút không tin,hắn thích thú hỏi “Chẳng lẽ em không sợ chết?"

Hắn nhớ ngày đó khi tới mật thật cô nằm trên mặt đất thoi thóp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, bộ dạng dọa người đó cứ quấn lấy trái tim hắn. Hắn cũng không dám ôm cô đi.

“Sợ? Có lúc tôi cũng không biết mình đang làm cái gì, àm có đúng hay không,chỉ là trong tiềm thức của tôi muốn làm liền làm mà thôi. Nếu như có thể cứu anh, tôi không hối hận!" Đúng vậy, cô đi theo tiểu Ngân ngay lập tức,chính là cảm giác như vậy, có lẽ cho tới bây giờ có lẽ cô cũng không quá mức cao thượng, thế nhưng cô luôn luôn rất thành thực,cô vẫn nghĩ rằng trên thế giới này không có ai yêu cô, quan tâm cô, như vậy cô chết cũng không có ai quá đau lòng.Nếu có thể cứu người vậy thì cô cũng không quá tiếc mạng sống của mình. Chỉ là, hiện tại đã khác,cô có thể cảm thấy Thanh Phong Tuấn căng thẳng,cô nghĩ về sau cô sẽ cố gắng ngoan ngoãn nghe lời hắn,không trở thành gánh nặng của hắn.

“Còn tinh thần nói đề tài tiếp theo nửa không?" Thanh Phong Tuấn nhíu mày một chút nhìn vẻ mặt vô cùng mệt mỏi của cô.

Cô ở trong ngực hắn khẽ gật đầu “Ừ! Anh nói đi, tôi đang nghe!" Tuy là vậy nhưng dường như vất cứ lúc nào cô cũng có thể ngủ thật……..Mệt quá!

“Tốt lắm, Vị Ương, giờ em nghe cho rõ, cho dù có bằng lòng hay không thì cô cũng phải đi theo tôi?" Hắn hỏi rất thẳng, ánh mắt cũng rất thâm trầm như biển rộng vô biên.

Vấn đề của hắn khiến cô hoàn toàn tỉnh táo lại.

Xuyên qua ánh đen yếu ớt ở đầu giường, cô nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, nhìn đôi mắt thâm thúy cũng chăm chú nhìn mình, sau đó…….Dùng sức gật đầu một cái! Ừ, cô nguyện ý!

Nếu trước đã nghĩ xong, cũng không để ý đến thái độ cao ngạo bá đạo hiện giờ của hắn.

Đúng vậy, cao ngạo lại có phần bá đạo, hiện tại hắn cho cô cảm giác như vậy.Mặc dù cô không rõ lắm từ"Cô" từ đâu mà đến.

“Được rồi…..Ngủ đi,nhớ những lời em nói hôm nay đấy,hi vọng em vĩnh viễn không hối hận." Hắn giơ tay che đi đôi mắt to trong veo như nhìn thấu tâm can hắn. Hiện tại thứ hắn lấy được còn không phải là lời hứa của cô,cùng lắm chỉ là thái độ nguyện ý cùng đi theo nếm trải, nhưng hắn không vội,hắn có thể từ từ đi từng bước từng bước một,bây giờ hắn đã cảm thấy tốt lắm rồi.

Diệp Vị Ương thản nhiên cười “Thanh Phong Tuấn thiếu chủ, tuân lệnh! Tiểu nữ sẽ không hối hận!"

Vị Ương! Đừng quên tôi vừa trừng phạt em!" Bởi vì cô gọi xưng hô xa lạ,hắn lại cau mày.

“Đúng vậy………..Tuấn!" Một chữ sau cùng cô nói ra nhẹ vô cùng cũng..thoải mái vô cùng.

Nếu như Thanh phong Tuấn là người cực kỳ kiên nhẫn khôn khéo thì Diệp Vị Ương là người dám leo lên đỉnh núi Everest khiêu chiến, cô nghĩ cứ thử mở khúc mắc,từng chút từng chút tiến vào lòng hắn.

Vì vậy khi Thanh Phong Tuấn nói một câu “Chúng ta chơi một trò chơi, thế nào? Đánh cuộc do em quyết định, tôi phối hợp vô điều kiện, nhưng nếu tôi thắng, tôi muốn…….trái tim……..của em!"

Chậc chậc rõ ràng là một câu nói rất bất cần đời,rất bá đạo nhưng Diệp Vị Ương nghe vào lại giống như một kiểu tình nhân nỉ non ám hiệu, hắn muốn trái tim của cô,cô đoán không sai, hiện tại không phải một mình cô thử bước từng bước. Giống như là……….

Giống như chỉ dựa vào một câu nói sinh mạng bọn họ sẽ gắn kết với nhau.

Loại cảm giác này, ……………cũng không khiến người ta ghét,ngược lại khiến cho cô mơ hồ mong đợi.

Diệp Vị Ương vẫn không trả lời,khóe môi khiêu gợi đẹp mắt của Thanh Phong Tuấn đã có dấu hiệu nhếch lên., nghiêng người, dùng cánh tay trái chống thẳng thân thể to lớn lên, lộ ra lồng ngực trơn bóng mê người, lại không để ý dùng tay phải nâng cằm cô từ trong ngực lên, ngón tay cái và ngón tay trỏ tinh tế cọ xát, sau đó………….

Sau đó cúi đầu ấn xuống, nhẹ nhàng hôn!

Cuối cùng,nụ cười trên khóe miệng Thanh Phong Tuấn không ngừng mở rộng,hắn nhìn vì hắn nhanh chóng đến gần mà cô gái phía dưới đã đỏ mặt,thích thú nói “Diệp Vị Ương,về sau……Tôi gọi em là tiểu ngốc,nhớ, tên này chỉ một mình tôi có thể gọi. Bởi vì em thật sự rất ngốc, bất kể là phí tổn hay đền ơn,để tôi không muốn độc chiếm em cũng không được."

Yêu nghiệt! Nếu hắn cậy mạnh điên cuồng một chút cô còn có thể phản công vài câunhưng hắn lại dịu dàng hôn lại biểu thị công khai như vậy khiến cho cô không còn chút miễn dịch nào!

Người đàn ông này giống như cố tình vậy,hôn liền hôn còn không chịu rút người ra nữa,hơi thở nóng rực theo những lời nói mị hoặc phả ra cùng với vẻ mặt lướt nhẹ qua mặt cô,có chút tê tê ngứa ngứa! Cô phải cố gắng hết sức mới có thể không vươn tay bắt lại tay hắn.

Đang lo lắng phải nói gì để phá tan cái bầu không khí mập mờ này thì hắn lại chủ động vén lên lọn tóc dính trên má cô,giọng nói thập phần côn đồ “Hẳn mệt muốn chết rồi!Cho phép em ngủ thêm một chút,sau khi tỉnh dậy chúng ta sẽ tiếp tục!"

Nói xong cũng không chờ cô phản ứng,hắn lại trực tiếp trần trụi xuống giường mặc quần áo,hắn còn có chuyện quan trọng muốn tìm tiểu Ngân bàn bạc cũng không quên phải nhanh chóng tìm vị bác sĩ thần bí của nước Z.

A a a! Cái đồ điên đồ không biết xấu hổ dù sao thì cũng phải nói trước cho cô một tiếng để cô còn chú ý một chút chứ! Tự nhiên lại không mặc quần áo xuống giường ngay trước mặt cô,bộ dáng lại còn trông rất tự nhiên! Xấu hổ! Xấu hổ quá đi…………….

Tức giận! Diệp Vị Ương nhanh chóng kéo được lấy chăn mỏng,đem đầu mình vùi trong đống chăn,mặt đoán chừng cũng biến thành trái cà chua mất rồi!

Bên ngoài chăn loáng thoáng truyền đến tiếng cười trầm thấp của hắn,người phụ nữ của hắn thật sự rất hay xấu hổ!
Tác giả : Hồng Nhận
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại