Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y
Chương 56: Bị người ruồng bỏ rồi
“Không làm gì cả? Ơ! Ta nói này nha đầu, có Huyền Cơ Tử ta đây đi theo ngươi, lão đầu ta có thể bảo đảm, tuyệt đối không ai dám ức hiếp ngươi, nghe thấy tên Huyền Cơ Tử liền tự động cách xa 3 dặm, tuyệt đối bảo vệ nha đầu ngươi bình an." Huyền Cơ Tử mèo khen mèo dài đuôi, trong lòng cũng có chút không vui, lão cư nhiên bị người ruồng bỏ rồi.
Lam Mân Côi một bên hái đào một bên bình thản lên tiếng: “Cho dù không có lão đầu ngươi đi theo, Lam Mân Côi ta vẫn có thể tự do hành tẩu trên giang hồ, nghe đến tên Lam Mân Côi ta, mọi người đều tự động lùi bước." Độc thuật của Lam Mân Côi nàng không phải chỉ là hư danh, tuyệt đối chẳng ai dám gây sự với nàng, những tên dám gây sự với nàng chắc chắn không có mắt.
“Lam Mân Côi, tiểu nha đầu, thì ra ngươi tên Lam Mân Côi? Cũng phải, nếu như ngươi đã có được sự chân truyền của Tam Nương, vậy độc thuật cũng rất là lợi hại, nhưng mà, tiểu nha đầu, cho dù ngươi có lợi hại, lão đầu ta cũng quyết lăn lộn theo ngươi, hơ hơ, ngươi nhìn lão đầu ta xem, một mình đơn độc đáng thương làm sao!"Huyền Cơ Tử cười hì hì, có chút mặt dày, lão rất muốn ra ngoài chơi, nhưng chỉ một mình lão lại cảm thấy không đúng lắm, giờ lại gặp phải đồ đệ của Tam Nương, nói thế nào đi nữa, thì lão cũng xem như tìm được người bầu bạn rồi.
“Ơ! Ta nói này lão đầu, cho dù muốn lăn lộn theo ta, cũng phải có ngân lượng chứ! Lam Mân Côi ta không nuôi người an nhàn." Lam Môi Côi nhìn nhìn Huyền Cơ Tử, trong lòng quả thật khâm phục Thiên Cơ Tử, chỉ một thân một mình lại có thể sống ở đây mấy chục năm, không ai nói chuyện, phải cô độc thế nào! lúc trước ở Phong Diệp Lâm, khi bắt đầu cũng chỉ có nàng và sư phụ hai người, nàng cũng thấy buồn chán muốn chết, cảm giác sắp biến thành dã nhân rồi.
“Hắc hắc! Tiểu nha đầu, lão đầu ta ăn ít, dùng ít, ngủ cũng ít, không tốn nhiều ngân lượng lắm đâu." Huyền Cơ Tử tròn xoe mắt cười cười nói, ngân lượng tất nhiên lão không thiếu, lão chỉ muốn thử xem tiểu nha đầu rốt cuộc lương thiện hay không.
“Nhưng mà không tốn nhiều ngân lượng, cũng phải tốn ngân lượng thôi, kiếm ngân lượng mệt mỏi thế nào! lão cũng mấy chục tuổi rồi, không để dành được miếng ngân lượng nào sao?" Lam Tử Duyệt cười híp mắt nhìn Thiên Cơ Tử, thật ra lòng nàng đã có toan tính khác.
“Tiểu nha đầu, ngươi nhìn lão đầu ta luôn sống ở sơn giao dã ngoại này, đi đâu có thể kiếm ngân lượng chứ? ngươi cũng đồng ý, đem theo lão đầu ta luôn đi! a! Hơ hơ?" Huyền Cơ Tử vẫn bộ dạng cười hì hì.
Lam Tử Duyệt nhíu mày, nở nụ cười xấu xa nói: “Ồ! Không có ngân lượng à! Vậy lấy tin đổi lấy lương thực của lão đi!"
“Ừ! Tin, tin gì, lão đầu ta sống ở đây mấy chục năm rồi, đối với việc bên ngoài chẳng biết gì." Huyền Cơ Tử nhìn Lam Tử Duyệt với ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên, lão nhớ đến một chuyện, tiểu nha đầu đó nói có phải là …
“Ai da! Thứ ta cần không phải tin bên ngoài, nghe nói, trong Bán Nguyệt Sơn này có bảo bối …" Lam Mân Côi nói bên tai Huyền Cơ Tử, thì thầm, Hưu Linh Kim Đỉnh đó.
Đối với Lam Tử Duyệt mà nói, chính là một món đồ vật tốt, nếu như đã biết, thì nhất định phải tìm thử.
Ừm! Huyền Cơ Tử cuối đầu nhắm mắt, tiểu nha đầu này, đúng là như lão nghĩ, chẳng lẽ là Tam Nương bảo nha đầu nó đến tìm.
Liền ngẩng đầu nói: “Hơ hơ! Tiểu nha đầu, trong Bán Nguyệt Sơn này đúng là có bảo bối, chỉ là xem ngươi có bản lĩnh lấy được hay không."
Lam Tử Duyệt vừa nghe, trong lòng một trận kinh hỷ, lão đầu này quả nhiên biết nơi của Hưu Linh Kim Đỉnh. “Hơ hơ! Không thử một lần, làm sao lão biết ta có bản lĩnh hay không chứ?"
Lam Mân Côi một bên hái đào một bên bình thản lên tiếng: “Cho dù không có lão đầu ngươi đi theo, Lam Mân Côi ta vẫn có thể tự do hành tẩu trên giang hồ, nghe đến tên Lam Mân Côi ta, mọi người đều tự động lùi bước." Độc thuật của Lam Mân Côi nàng không phải chỉ là hư danh, tuyệt đối chẳng ai dám gây sự với nàng, những tên dám gây sự với nàng chắc chắn không có mắt.
“Lam Mân Côi, tiểu nha đầu, thì ra ngươi tên Lam Mân Côi? Cũng phải, nếu như ngươi đã có được sự chân truyền của Tam Nương, vậy độc thuật cũng rất là lợi hại, nhưng mà, tiểu nha đầu, cho dù ngươi có lợi hại, lão đầu ta cũng quyết lăn lộn theo ngươi, hơ hơ, ngươi nhìn lão đầu ta xem, một mình đơn độc đáng thương làm sao!"Huyền Cơ Tử cười hì hì, có chút mặt dày, lão rất muốn ra ngoài chơi, nhưng chỉ một mình lão lại cảm thấy không đúng lắm, giờ lại gặp phải đồ đệ của Tam Nương, nói thế nào đi nữa, thì lão cũng xem như tìm được người bầu bạn rồi.
“Ơ! Ta nói này lão đầu, cho dù muốn lăn lộn theo ta, cũng phải có ngân lượng chứ! Lam Mân Côi ta không nuôi người an nhàn." Lam Môi Côi nhìn nhìn Huyền Cơ Tử, trong lòng quả thật khâm phục Thiên Cơ Tử, chỉ một thân một mình lại có thể sống ở đây mấy chục năm, không ai nói chuyện, phải cô độc thế nào! lúc trước ở Phong Diệp Lâm, khi bắt đầu cũng chỉ có nàng và sư phụ hai người, nàng cũng thấy buồn chán muốn chết, cảm giác sắp biến thành dã nhân rồi.
“Hắc hắc! Tiểu nha đầu, lão đầu ta ăn ít, dùng ít, ngủ cũng ít, không tốn nhiều ngân lượng lắm đâu." Huyền Cơ Tử tròn xoe mắt cười cười nói, ngân lượng tất nhiên lão không thiếu, lão chỉ muốn thử xem tiểu nha đầu rốt cuộc lương thiện hay không.
“Nhưng mà không tốn nhiều ngân lượng, cũng phải tốn ngân lượng thôi, kiếm ngân lượng mệt mỏi thế nào! lão cũng mấy chục tuổi rồi, không để dành được miếng ngân lượng nào sao?" Lam Tử Duyệt cười híp mắt nhìn Thiên Cơ Tử, thật ra lòng nàng đã có toan tính khác.
“Tiểu nha đầu, ngươi nhìn lão đầu ta luôn sống ở sơn giao dã ngoại này, đi đâu có thể kiếm ngân lượng chứ? ngươi cũng đồng ý, đem theo lão đầu ta luôn đi! a! Hơ hơ?" Huyền Cơ Tử vẫn bộ dạng cười hì hì.
Lam Tử Duyệt nhíu mày, nở nụ cười xấu xa nói: “Ồ! Không có ngân lượng à! Vậy lấy tin đổi lấy lương thực của lão đi!"
“Ừ! Tin, tin gì, lão đầu ta sống ở đây mấy chục năm rồi, đối với việc bên ngoài chẳng biết gì." Huyền Cơ Tử nhìn Lam Tử Duyệt với ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên, lão nhớ đến một chuyện, tiểu nha đầu đó nói có phải là …
“Ai da! Thứ ta cần không phải tin bên ngoài, nghe nói, trong Bán Nguyệt Sơn này có bảo bối …" Lam Mân Côi nói bên tai Huyền Cơ Tử, thì thầm, Hưu Linh Kim Đỉnh đó.
Đối với Lam Tử Duyệt mà nói, chính là một món đồ vật tốt, nếu như đã biết, thì nhất định phải tìm thử.
Ừm! Huyền Cơ Tử cuối đầu nhắm mắt, tiểu nha đầu này, đúng là như lão nghĩ, chẳng lẽ là Tam Nương bảo nha đầu nó đến tìm.
Liền ngẩng đầu nói: “Hơ hơ! Tiểu nha đầu, trong Bán Nguyệt Sơn này đúng là có bảo bối, chỉ là xem ngươi có bản lĩnh lấy được hay không."
Lam Tử Duyệt vừa nghe, trong lòng một trận kinh hỷ, lão đầu này quả nhiên biết nơi của Hưu Linh Kim Đỉnh. “Hơ hơ! Không thử một lần, làm sao lão biết ta có bản lĩnh hay không chứ?"
Tác giả :
Đa Kỳ