Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y
Chương 40: Người không có nằm mơ
“Mẫu thân, người không có nằm mơ, sư phụ thật sự đã ghé qua." Lam Thành Thành mỉm cười nói, nó không dám nói với mẫu thân, việc sư phụ mắng mẫu thân ác độc, nếu không lần sau mẫu thân gặp sư phụ, sư phụ còn không xui tận mạng sao.
“A! Nhi Tử, sao con lại không đánh thức mẫu thân, ta cũng phải cùng sư phụ con đàm đạo tí chứ! Sư phụ này của con cũng không biết làm sao mà trở thành sư phụ của hai con được nữa, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy, làm thế nào dạy hai con Ngự lực tâm pháp đây? Thật chẳng có trách nhiệm, chẳng tốt bằng Niên thúc thúc của các con?
Đang cưỡi trên Ngự thú phi hành của chính mình, Bạch Thiên Mị đột nhiên hắt hơi vài lần lần, tự nói với bản thân: “Ừ, thời tiết nóng thế này,không thể nào bị phong hàn được? nhất định là ma nữ đó đang mắng hắn đây."
“Mẫu thân, sư phụ trước giờ hành tung bất định, nhưng chưa từng xem nhẹ việc tu luyện Ngự lực tâm pháp của Thành Nhi và đệ đệ, Ngự lực tâm pháp của Thành Nhi và đệ đệ đều luyện rất tốt!" Lam Thành Thành vội vàng giải thích thay sư phụ mình, thật ra nó cũng biết mẫu thân vô ý lầm bầm thôi, chỉ là tính tình của mẫu thân trước giờ đều như vậy.
“ Ừ! Thành Nhi, con có phải do ta sinh ra không đấy, sao lại toàn bênh người ngoài thế này? A, con phải nói là, đúng đấy? mẫu thân, sư phụ chính là vô trách nhiệm, đều bỏ rơi đồ đệ không quản, mẫu thân mà gặp được sư phụ, nhất định phải nhắc nhở người, thế nào gọi là đã là sư phụ, thì đừng để hai đồ đệ lãng phí 2 tiếng danh xưng sư phụ này?" Lam Tử Duyệt có chút bất mãn, duỗi tay vuốt nhẹ lên mái tóc Lam Thành Thành, trên gương mặt đeo mặt nạ không nhìn rõ nét mặt, thật ra chỉ cần để ý một chút, Lam Tử Duyệt chỉ đang trêu nhi tử của mình mà thôi.
Lam Thành Thành cười vô thanh, hiểu rõ mẫu thân vô ý, chỉ là chọc nó thôi, mẫu thân nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng thật ra rất tinh tế, đối với hai huynh đệ nó đều dốc lòng yêu thương, hai huynh đệ ăn no, mặc ấm, bình an, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của mẫu thân.
“Mẫu thân, sư phụ sẽ đến cuộc thi luyện đan."
“Đến cuộc thi luyện đan? Hắn đến đó làm gì? Sư phụ thần thần bí bí đó của con không phải trước giờ đều chẳng quan tâm chuyện thiên hạ sao? sao lại đột nhiên nghĩ đến tham gia cuộc thi luyện đan, xem ra người này? cuộc sống vô vị ngày thường quá lâu rồi, nên muốn tìm chút kích thích đây mà."Lam Tử Duyệt nhấc chân lên, vẻ mặt suy tư, dáng người ẻo lả thần bí này thì không bàn, ngay cả người cũng thần thần bí bí, rốt cuộc đến từ thần thánh phương nào? Cũng năm năm rồi, vậy mà chẳng moi được tin nào từ tên ẻo lả đó.
“Mẫu thân, mẫu thân" Bên trong xe ngựa, Lam Dịch Dịch vừa tỉnh lại, là vội vàng tìm mẫu thân của mình.
“A! Nhi tử, Mẫu thân ở đây? Đừng lo lắng, mẫu thân vào ngay." Lam Tử Duyệt nhanh chóng chui vào trong xe ngựa.
“Hu…." Thịnh Đông dừng hẳn xe ngựa.
Nhưng việc này không hề ảnh hưởng việc tu luyện của Long Thiên Tuyệt, hắn vẫn tiếp tục bình thản tu luyện.
Long Thiên Ngâm cảm thấy kỳ lạ, ngước nhìn đại ca ngay cả mắt vẫn không nhấc lên, trong lòng một trận buồn bực, liền hỏi: “Thịnh Đông, xe ngựa sao lại dừng lại rồi?"
“Bẩm Nhị công tử, phía trước có mấy chiếc xe ngựa dừng lại không đi, thuộc hạ đi dò xem chuyện gì đang xảy ra."
“Được! được! ngươi đi nhanh về nhanh." Long Thiên Ngâm nhàm chán đến cực độ, mấy ngày sau phải sống ở núi cao này không nói, vậy mà ngồi xe ngựa cũng phải chịu cảnh kẹt cứng thế này, nếu mà cưỡi Ngự thú của đại ca. một ngày là có thể đến được kinh thành Tước Xích Quốc, làm gì mà phải đến nổi ngồi trên chiếc xe ngựa tồi tàn lắc mãi thế này? nhưng đại ca chính là muốn hành sự đơn giản, hắn phải đi theo chịu khổ không nói, nhất, quan trọng nhất vẫn là, rõ ràng tìm thấy cháu ruột của mình, vậy mà không thể nhận nhau, điều này càng làm hắn thêm buồn bực.
“A! Nhi Tử, sao con lại không đánh thức mẫu thân, ta cũng phải cùng sư phụ con đàm đạo tí chứ! Sư phụ này của con cũng không biết làm sao mà trở thành sư phụ của hai con được nữa, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy, làm thế nào dạy hai con Ngự lực tâm pháp đây? Thật chẳng có trách nhiệm, chẳng tốt bằng Niên thúc thúc của các con?
Đang cưỡi trên Ngự thú phi hành của chính mình, Bạch Thiên Mị đột nhiên hắt hơi vài lần lần, tự nói với bản thân: “Ừ, thời tiết nóng thế này,không thể nào bị phong hàn được? nhất định là ma nữ đó đang mắng hắn đây."
“Mẫu thân, sư phụ trước giờ hành tung bất định, nhưng chưa từng xem nhẹ việc tu luyện Ngự lực tâm pháp của Thành Nhi và đệ đệ, Ngự lực tâm pháp của Thành Nhi và đệ đệ đều luyện rất tốt!" Lam Thành Thành vội vàng giải thích thay sư phụ mình, thật ra nó cũng biết mẫu thân vô ý lầm bầm thôi, chỉ là tính tình của mẫu thân trước giờ đều như vậy.
“ Ừ! Thành Nhi, con có phải do ta sinh ra không đấy, sao lại toàn bênh người ngoài thế này? A, con phải nói là, đúng đấy? mẫu thân, sư phụ chính là vô trách nhiệm, đều bỏ rơi đồ đệ không quản, mẫu thân mà gặp được sư phụ, nhất định phải nhắc nhở người, thế nào gọi là đã là sư phụ, thì đừng để hai đồ đệ lãng phí 2 tiếng danh xưng sư phụ này?" Lam Tử Duyệt có chút bất mãn, duỗi tay vuốt nhẹ lên mái tóc Lam Thành Thành, trên gương mặt đeo mặt nạ không nhìn rõ nét mặt, thật ra chỉ cần để ý một chút, Lam Tử Duyệt chỉ đang trêu nhi tử của mình mà thôi.
Lam Thành Thành cười vô thanh, hiểu rõ mẫu thân vô ý, chỉ là chọc nó thôi, mẫu thân nhìn thì có vẻ tùy tiện, nhưng thật ra rất tinh tế, đối với hai huynh đệ nó đều dốc lòng yêu thương, hai huynh đệ ăn no, mặc ấm, bình an, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của mẫu thân.
“Mẫu thân, sư phụ sẽ đến cuộc thi luyện đan."
“Đến cuộc thi luyện đan? Hắn đến đó làm gì? Sư phụ thần thần bí bí đó của con không phải trước giờ đều chẳng quan tâm chuyện thiên hạ sao? sao lại đột nhiên nghĩ đến tham gia cuộc thi luyện đan, xem ra người này? cuộc sống vô vị ngày thường quá lâu rồi, nên muốn tìm chút kích thích đây mà."Lam Tử Duyệt nhấc chân lên, vẻ mặt suy tư, dáng người ẻo lả thần bí này thì không bàn, ngay cả người cũng thần thần bí bí, rốt cuộc đến từ thần thánh phương nào? Cũng năm năm rồi, vậy mà chẳng moi được tin nào từ tên ẻo lả đó.
“Mẫu thân, mẫu thân" Bên trong xe ngựa, Lam Dịch Dịch vừa tỉnh lại, là vội vàng tìm mẫu thân của mình.
“A! Nhi tử, Mẫu thân ở đây? Đừng lo lắng, mẫu thân vào ngay." Lam Tử Duyệt nhanh chóng chui vào trong xe ngựa.
“Hu…." Thịnh Đông dừng hẳn xe ngựa.
Nhưng việc này không hề ảnh hưởng việc tu luyện của Long Thiên Tuyệt, hắn vẫn tiếp tục bình thản tu luyện.
Long Thiên Ngâm cảm thấy kỳ lạ, ngước nhìn đại ca ngay cả mắt vẫn không nhấc lên, trong lòng một trận buồn bực, liền hỏi: “Thịnh Đông, xe ngựa sao lại dừng lại rồi?"
“Bẩm Nhị công tử, phía trước có mấy chiếc xe ngựa dừng lại không đi, thuộc hạ đi dò xem chuyện gì đang xảy ra."
“Được! được! ngươi đi nhanh về nhanh." Long Thiên Ngâm nhàm chán đến cực độ, mấy ngày sau phải sống ở núi cao này không nói, vậy mà ngồi xe ngựa cũng phải chịu cảnh kẹt cứng thế này, nếu mà cưỡi Ngự thú của đại ca. một ngày là có thể đến được kinh thành Tước Xích Quốc, làm gì mà phải đến nổi ngồi trên chiếc xe ngựa tồi tàn lắc mãi thế này? nhưng đại ca chính là muốn hành sự đơn giản, hắn phải đi theo chịu khổ không nói, nhất, quan trọng nhất vẫn là, rõ ràng tìm thấy cháu ruột của mình, vậy mà không thể nhận nhau, điều này càng làm hắn thêm buồn bực.
Tác giả :
Đa Kỳ