Thiên Sư Không Xem Bói
Chương 279: Đau Xót
Ở một nơi nào đó trên thế giới này, hẻo lánh ngu dốt vô tri tàn nhẫn.
Tiêu Thiên theo Tống Triết đi tới cái thôn nhỏ lạc hậu, bần cùng, thiếu tri thức này.
Dương Lâm Tây đi theo phía sau Tống Triết, nhíu mày, lúc Tống Triết nói với anh ba chiếc bình hoa kia được làm từ tro cốt, anh thật sự đã nổi đầy da gà. Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, anh đương nhiên biết trên đời này có rất nhiều gia đình trọng nam khinh nữ.
Con gái chính là hàng cho đi, con trai mới là người nói dõi tông đường. Vì vậy trong một đoạn thời gian trước kia có rất nhiều phụ nữ vì siêu âm thai nhi là con gái liền phá bỏ, xác nhận là con trai mới giữ lại. Dẫn tới tỉ lệ cân bằng nam nữ mất cân đối nghiêm trọng.
Nói khó nghe thì mấy chục năm sau cho dù nhà có sinh ra con trai thì sao, cho dù có ngôi vị hoàng đế để kế thừa thì sao? Không có con gái kết hôn với con trai nhà mấy người thì không phải cũng đoạn tử tuyệt tôn à?
Dương Lâm Tây không rõ vì sao tư tưởng của đám người đó lại ngu muội, cổ lỗ đến vậy, làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc Tống Triết nói cho anh biết chuyện này, cũng nhờ anh giúp đỡ, Dương Lâm Tây lập tức đáp ứng, kẻ gây ra vụ này chính là một tên hung thủ giết người, là một tên súc sinh, không thể nào để chúng thoát tội. Nếu không bắt giữ thì thật sự quá có lỗi với bộ cảnh phục trên người.
Trong những thôn làng lạc hậu, chuyện thế này có rất nhiều. Chỉ là không ai quản, ở trong cùng một thôn nên tam quan của mọi người cũng không khác bao nhiêu, cho dù có vài người tam quan bình thường muốn quản thì đó cũng là chuyện riêng nhà người khác, bọn họ quản thế nào? Báo cảnh sát? Ở cùng một thôn, nếu như không muốn bị xem là dị nhân thì cứ việc đi báo. Mà quan trọng hơn là, phải xem xem cảnh sát địa phương có quản hay không!
Thấy quá nhiều nên cảnh sát cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Trọng điểm là tất cả mọi người đều làm như vậy, cho dù nghe rợn người thế nào thì cũng không bị truyền đi.
Nhóm ba người Tống Triết được sự hướng dẫn của trưởng thôn đi tới nhà ba chị em Chiêu Đễ, về phần vì sao trưởng thôn chịu phối hợp như vậy thì đương nhiên là nhờ có Tiêu Thiên, hết thảy đều được anh an bài thỏa đáng.
Nhà của Chiêu Đễ cũng không cũ nát, một đường đi tới ở trong làng đều là nhà gạch thô, mà nhà của Chiêu Đễ chính là nhà ngói, có thể coi là nhà có tiền trong làng.
Thế nhưng nhà như vậy, ngay cả ba đứa bé gái cũng không chịu nuôi nấng.
Trưởng thôn giới thiệu: "Đây là nhà Dũng Quân, vợ hắn vừa mới sinh một nhóc mập mạp, cả nhà vui lắm."
Tống Triết cười ha hả: "Vậy ba chị em Chiêu Đễ đâu? Không phải còn có ba cô con gái à?"
Trưởng thôn sửng sốt, ông không biết mấy vị khách quý này ngay cả chuyện này cũng biết. Ông dùng khăn lau mồ hôi nói: "Mùa đông năm ngoái bị bệnh mất rồi, con nít còn nhỏ tuổi, đứa này bệnh là lây cho đứa kia, kết quả cả ba đứa đều nhiễm bệnh."
Tống Triết liếc nhìn trưởng thôn, ánh mắt âm u tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, trưởng thôn theo bản năng đảo tầm mắt, thầm nghĩ, vị khách này sao lại hỏi chuyện ba chị em kia? Lẽ nào bọn họ nghe thấy tin đồn gì?
Trưởng thôn đương nhiên biết ba chị em Chiêu Đễ không phải bệnh chết, bé gái trong thôn đều là vậy, từ nhỏ đã bị đánh bị mắng, phải làm việc nhà, nếu không hài lòng cầm gậy đập chết cũng là chuyện bình thường.
Mọi người đã quen rồi.
Thôn bọn họ trọng nam khinh nữ, nhà Dũng Quân lại càng coi trọng chuyện này hơn. Nhà đó trước giờ vẫn luôn đơn truyền, bà mẹ ngày ngày đều nghĩ tới chuyện ôm cháu, đáng tiếc vợ Dũng Quân thật sự không cố gắng chút nào, liên tiếp ba đứa đều là con gái. Mẹ Dũng Quân tự nhiên là ngày ngày mắng chửi, chưa từng đút cơm đút cháo cho ba đứa bé gái, nhìn thấy là phiền lòng, đánh chửi là chuyện thường xuyên như cơm bữa.
Có đôi khi, trưởng thôn thật sự nhìn không nổi nữa nên nói vài câu, bởi vì thân phận của ông nên mẹ Dũng Quân có thu liễm một chút những khi ở trước mặt ông, thế nhưng về tới nhà, đóng cửa lại thì lại là chuyện khác.
Ông làm trưởng thôn, nói một lần thì còn được, hai lần ba lần thì chẳng thèm nghe nữa.
Ông thật sự khuyên không được. Hiện giờ vợ của Dũng Quân rốt cuộc cũng sinh được một thằng ku mập mạp, trong nhà rốt cuộc cũng an tĩnh.
Về phần ba đứa bé gái, trưởng thôn thở dài, rất có thể đã bị mẹ Dũng Quân bán đi rồi. Chuyện như vậy rất thường thấy trong thôn, phần lớn những bé gái sinh ra đều được bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé.
"Dũng Quân à, có nhà không? Có khách quý tới này!" Trưởng thôn đi tới nhà bọn họ, lớn tiếng gọi.
Vương Dũng Quân đang ôm con trai mình cười toe toét, nhiều năm như vậy rồi hắn rốt cuộc cũng có được một thằng ku, có thể không cao hứng sao? Ôm con trai miết không chịu buông tay.
Nghe thấy có người ở bên ngoài gọi mình, Vương Dũng Quân cũng không thèm liếc nhìn, hắn gọi người phụ nữ trên giường: "Ra mở cửa đi, xem xem có phải là trưởng thôn tới không?"
Người phụ nữ nhút nhát gật đầu, cô gầy trơ cả xương, hoàn toàn không có dáng dấp mập mạp sau khi sinh đứa nhỏ. Liên tục mấy năm không ngừng sinh con đã làm thân thể cô suy yếu, mỗi lần sinh xong, còn chưa qua tháng đã bị mẹ chồng bắt đi giặt đồ nấu cơm dọn dẹp, tích lũy một thời gian dài, ốm đau ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô ôm bụng chậm rãi đi tới cửa, Vương Dũng Quân thấy vậy thì mất kiên nhẫn nói: "Đi mau một chút thì chết à, đã lâu như vậy rồi mà cứ cà rề cà rà, tôi nói cho cô biết, nhà tôi không có tiền đi khám bệnh cho cô đâu."
Người phụ nữ hoảng sợ gật đầu: "Dạ dạ dạ!" Cô cố đi nhanh hơn, biểu tình lộ rõ hoảng sợ.
Nhóm trưởng thôn đứng bên ngoài chờ một hồi, không bao lâu sau thì cửa mở ra, xuất hiện ở trước mắt là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ cam chịu chịu đủ đau khổ dằn vặt.
Sắc mặt của cô vàng như nến, gương mặt lộ ra nét tang thương không hợp với tuổi tác.
Người phụ nữ nhìn thấy bọn họ thì sững sốt, tựa hồ chưa từng nhìn thấy người nào sang quý như vậy, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu: "Trưởng... trưởng thôn, mời vào!"
Trưởng thôn vừa đi vào vừa mới nhóm Tống Triết, đồng thời giới thiệu: "Người này chính là vợ Dũng Quân, vợ Dũng Quân, đây là các vị khách quý tới từ thành phố lớn, nói là muốn đầu tư lò gốm trong thôn, nhà Dũng Quân không phải làm cái này sao? Nên tôi mới dẫn bọn họ tới xem. Đúng rồi, Dũng Quân đâu rồi?"
Nghe vậy, biểu tình người phụ nữ có chút kích động, lập tức nói: "Dũng Quân ở trong nhà ôm đứa nhỏ, tôi lập tức gọi anh ấy ra."
Trưởng thôn xua tay: "Không cần, không cần đâu, bọn tôi vào trong được rồi. Đứa bé còn nhỏ, không thể để bị trúng gió."
"Vâng vâng vâng!" Người phụ nữ kích động có chút vui sướng khoa tay mua chân, gương mặt vàng xạm lộ rõ ý vui mừng, có chút co quắp dẫn bọn họ vào nhà.
Vừa vào, người phụ nữ liền hô: "Dũng Quân, trưởng thôn dẫn khách tới.
Đứa nhỏ vừa mới buồn ngủ thì bị tiếng gọi của người phụ nữ đánh thức, oa oa khóc. Vương Dũng Quân thấy vậy liền tức giận, ôm đứa bé đi ra ngoài, vẻ mặt hung ác: "Con kia, lớn tiếng như vậy làm gì? Ầm ĩ làm đứa nhỏ không ngủ được đây này!"
Người phụ nữ lập tức nhút nhát xin lỗi, tùy ý Vương Dũng Quân đánh chửi.
Tống Triết khó chịu nhíu mày nhìn hai vợ chồng trước mặt, còn có đứa nhỏ khóc mệt đã ngủ, có cảm giác hoang đường rồi lại quả nhiên là vậy.
"Dũng Quân, có khách ở đây, mau để vợ ôm con đi đi." Trưởng thôn thấy sắc mặt Tống Triết trở nên khó coi liền biết người thành phố lớn rất chú trọng phép lịch sự, không giống như thôn bọn họ.
Lúc này Vương Dũng Quân mới phát hiện phía sau lưng trưởng thôn còn có ba người nam nhân thoạt nhìn rất sang trọng, hắn lập tức ném đứa nhỏ cho người phụ nữ, để cô bế vào phòng trong, chính mình thì lấy ra gói thuốc, muốn mời nhóm trưởng thôn.
Người phụ nữ ôm đứa bé vì động tác thô lỗ của Vương Dũng Quân đánh thức mà oa oa gào khóc, cúi đầu rời đi.
Dương Lâm Tây nhìn tới ngơ ngác, bọn họ xem phụ nữ là gì vậy? Là gia súc à? Gọi cái này bảo cái kia, tùy ý đánh chửi, không coi là người. Anh đã quay trở về mấy chục năm trước rồi sao?
Tiêu Thiên mím mím môi, tuy anh không tiếp xúc nhiều với nữ giới, thế nhưng thân phận cùng địa vị của anh chỉ gặp phụ nữ giỏi giang khôn khéo như đối tượng hợp tác, không thì cũng ôn nhu đáng yêu như Liễu Nguyệt Nguyệt, không thì mạnh mẽ hệt như chị gái anh.
Thế nhưng anh chưa từng gặp dạng phụ nữ nhút nhát bị người ta bức ép tới mức như vậy.
Thuốc đưa tới mời đều bị cả ba người từ chối, Vương Dũng Quân cũng không cảm thấy xấu hổ, vừa nãy nghe trưởng thôn nói bọn họ muốn tới xem lò nung nhà hắn, đều là khách quý tới từ đế đô!
Loại thuốc mà bọn họ hút, khẳng định không giống loại thuốc mười đồng mà hắn hút.
"Tới tới, mời ngồi!" Vương Dũng Quân ân cần mời bọn họ ngồi xuống, không nói được mấy câu Tống Triết đã nói mình muốn ra ngoài hít thở không khí, còn dẫn Dương Lâm Tây theo.
Tiêu Thiên tới đây chính là để ứng phó Dương Lâm Tây.
Trước đó đã nói rõ, Tống Triết cùng Dương Lâm Tây tới tìm chứng cứ, mà Tiêu Thiên thì phụ trách giữ chân bọn họ.
Khí thế của Tiêu Thiên quá mạnh, ánh mắt lại lạnh lùng, tùy tiện làm ra động tác gì cũng làm Vương Dũng Quân run lên. Người trong thành phố lớn chính là không giống, chỉ ngồi thôi cũng làm người ta cảm thấy hoảng loạn.
Vì muốn bầu không khí không quá lúng túng, trưởng thôn vẫn luôn ở đó nói chuyện.
Mà bên Tống Triết, dựa vào hình ảnh nhìn thấy ở mi tâm ba chị em Chiêu Đễ, Tống Triết tìm được căn bếp, còn cả chuồng heo.
Ba chị em bị ngược đãi đánh đập trong bếp, sau đó bị ném ra chuồng heo.
Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, có một số vết tích đã biến mất, thế nhưng cây kim dính máu bị ném ở phòng bếp vẫn còn, cũng chưa bị rửa sạch. Vết máu dính trên đó sậm lại thành màu nâu sậm, trông như bị rỉ sét.
Tống Triết còn phát hiện sợi dây đã cột ba chị em khi đó, bên trên loang lổ vết máu, tất cả đều đã khô lại. Chỉ là nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy khổ sở.
Cậu lập tức ngưng tụ linh khí vào mắt rồi nhìn sang. Hình ảnh xuất hiện ở trước mắt cậu, cậu nhìn thấy người phụ nữ đã có tuổi dùng kim châm, dùng sắt nóng ủi, dùng dây quất, dáng vẻ tuyệt vọng sợ hãi của bọn nhỏ làm tim Tống Triết nhức nối.
Cậu vội vàng nhắm mắt lại, cậu sợ nếu còn nhìn nữa thì sẽ không nhịn được xông ra đánh chết hai kẻ súc sinh kia.
"Các người là ai? Sao lại ở nhà tôi?" Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một giọng nói vang dội.
Tống Triết cùng Dương Lâm Tây quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ thấp bé diện mạo cay nghiệt, hung ác nhìn bọn họ.
Chẳng phải chính là bà nội độc ác trong hình ảnh sao?
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người thật!
Tống Triết lạnh lùng nhếch môi, báo cho Dương Lâm Tây biết.
[end 279]
Tiêu Thiên theo Tống Triết đi tới cái thôn nhỏ lạc hậu, bần cùng, thiếu tri thức này.
Dương Lâm Tây đi theo phía sau Tống Triết, nhíu mày, lúc Tống Triết nói với anh ba chiếc bình hoa kia được làm từ tro cốt, anh thật sự đã nổi đầy da gà. Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, anh đương nhiên biết trên đời này có rất nhiều gia đình trọng nam khinh nữ.
Con gái chính là hàng cho đi, con trai mới là người nói dõi tông đường. Vì vậy trong một đoạn thời gian trước kia có rất nhiều phụ nữ vì siêu âm thai nhi là con gái liền phá bỏ, xác nhận là con trai mới giữ lại. Dẫn tới tỉ lệ cân bằng nam nữ mất cân đối nghiêm trọng.
Nói khó nghe thì mấy chục năm sau cho dù nhà có sinh ra con trai thì sao, cho dù có ngôi vị hoàng đế để kế thừa thì sao? Không có con gái kết hôn với con trai nhà mấy người thì không phải cũng đoạn tử tuyệt tôn à?
Dương Lâm Tây không rõ vì sao tư tưởng của đám người đó lại ngu muội, cổ lỗ đến vậy, làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lúc Tống Triết nói cho anh biết chuyện này, cũng nhờ anh giúp đỡ, Dương Lâm Tây lập tức đáp ứng, kẻ gây ra vụ này chính là một tên hung thủ giết người, là một tên súc sinh, không thể nào để chúng thoát tội. Nếu không bắt giữ thì thật sự quá có lỗi với bộ cảnh phục trên người.
Trong những thôn làng lạc hậu, chuyện thế này có rất nhiều. Chỉ là không ai quản, ở trong cùng một thôn nên tam quan của mọi người cũng không khác bao nhiêu, cho dù có vài người tam quan bình thường muốn quản thì đó cũng là chuyện riêng nhà người khác, bọn họ quản thế nào? Báo cảnh sát? Ở cùng một thôn, nếu như không muốn bị xem là dị nhân thì cứ việc đi báo. Mà quan trọng hơn là, phải xem xem cảnh sát địa phương có quản hay không!
Thấy quá nhiều nên cảnh sát cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Trọng điểm là tất cả mọi người đều làm như vậy, cho dù nghe rợn người thế nào thì cũng không bị truyền đi.
Nhóm ba người Tống Triết được sự hướng dẫn của trưởng thôn đi tới nhà ba chị em Chiêu Đễ, về phần vì sao trưởng thôn chịu phối hợp như vậy thì đương nhiên là nhờ có Tiêu Thiên, hết thảy đều được anh an bài thỏa đáng.
Nhà của Chiêu Đễ cũng không cũ nát, một đường đi tới ở trong làng đều là nhà gạch thô, mà nhà của Chiêu Đễ chính là nhà ngói, có thể coi là nhà có tiền trong làng.
Thế nhưng nhà như vậy, ngay cả ba đứa bé gái cũng không chịu nuôi nấng.
Trưởng thôn giới thiệu: "Đây là nhà Dũng Quân, vợ hắn vừa mới sinh một nhóc mập mạp, cả nhà vui lắm."
Tống Triết cười ha hả: "Vậy ba chị em Chiêu Đễ đâu? Không phải còn có ba cô con gái à?"
Trưởng thôn sửng sốt, ông không biết mấy vị khách quý này ngay cả chuyện này cũng biết. Ông dùng khăn lau mồ hôi nói: "Mùa đông năm ngoái bị bệnh mất rồi, con nít còn nhỏ tuổi, đứa này bệnh là lây cho đứa kia, kết quả cả ba đứa đều nhiễm bệnh."
Tống Triết liếc nhìn trưởng thôn, ánh mắt âm u tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, trưởng thôn theo bản năng đảo tầm mắt, thầm nghĩ, vị khách này sao lại hỏi chuyện ba chị em kia? Lẽ nào bọn họ nghe thấy tin đồn gì?
Trưởng thôn đương nhiên biết ba chị em Chiêu Đễ không phải bệnh chết, bé gái trong thôn đều là vậy, từ nhỏ đã bị đánh bị mắng, phải làm việc nhà, nếu không hài lòng cầm gậy đập chết cũng là chuyện bình thường.
Mọi người đã quen rồi.
Thôn bọn họ trọng nam khinh nữ, nhà Dũng Quân lại càng coi trọng chuyện này hơn. Nhà đó trước giờ vẫn luôn đơn truyền, bà mẹ ngày ngày đều nghĩ tới chuyện ôm cháu, đáng tiếc vợ Dũng Quân thật sự không cố gắng chút nào, liên tiếp ba đứa đều là con gái. Mẹ Dũng Quân tự nhiên là ngày ngày mắng chửi, chưa từng đút cơm đút cháo cho ba đứa bé gái, nhìn thấy là phiền lòng, đánh chửi là chuyện thường xuyên như cơm bữa.
Có đôi khi, trưởng thôn thật sự nhìn không nổi nữa nên nói vài câu, bởi vì thân phận của ông nên mẹ Dũng Quân có thu liễm một chút những khi ở trước mặt ông, thế nhưng về tới nhà, đóng cửa lại thì lại là chuyện khác.
Ông làm trưởng thôn, nói một lần thì còn được, hai lần ba lần thì chẳng thèm nghe nữa.
Ông thật sự khuyên không được. Hiện giờ vợ của Dũng Quân rốt cuộc cũng sinh được một thằng ku mập mạp, trong nhà rốt cuộc cũng an tĩnh.
Về phần ba đứa bé gái, trưởng thôn thở dài, rất có thể đã bị mẹ Dũng Quân bán đi rồi. Chuyện như vậy rất thường thấy trong thôn, phần lớn những bé gái sinh ra đều được bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé.
"Dũng Quân à, có nhà không? Có khách quý tới này!" Trưởng thôn đi tới nhà bọn họ, lớn tiếng gọi.
Vương Dũng Quân đang ôm con trai mình cười toe toét, nhiều năm như vậy rồi hắn rốt cuộc cũng có được một thằng ku, có thể không cao hứng sao? Ôm con trai miết không chịu buông tay.
Nghe thấy có người ở bên ngoài gọi mình, Vương Dũng Quân cũng không thèm liếc nhìn, hắn gọi người phụ nữ trên giường: "Ra mở cửa đi, xem xem có phải là trưởng thôn tới không?"
Người phụ nữ nhút nhát gật đầu, cô gầy trơ cả xương, hoàn toàn không có dáng dấp mập mạp sau khi sinh đứa nhỏ. Liên tục mấy năm không ngừng sinh con đã làm thân thể cô suy yếu, mỗi lần sinh xong, còn chưa qua tháng đã bị mẹ chồng bắt đi giặt đồ nấu cơm dọn dẹp, tích lũy một thời gian dài, ốm đau ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô ôm bụng chậm rãi đi tới cửa, Vương Dũng Quân thấy vậy thì mất kiên nhẫn nói: "Đi mau một chút thì chết à, đã lâu như vậy rồi mà cứ cà rề cà rà, tôi nói cho cô biết, nhà tôi không có tiền đi khám bệnh cho cô đâu."
Người phụ nữ hoảng sợ gật đầu: "Dạ dạ dạ!" Cô cố đi nhanh hơn, biểu tình lộ rõ hoảng sợ.
Nhóm trưởng thôn đứng bên ngoài chờ một hồi, không bao lâu sau thì cửa mở ra, xuất hiện ở trước mắt là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ cam chịu chịu đủ đau khổ dằn vặt.
Sắc mặt của cô vàng như nến, gương mặt lộ ra nét tang thương không hợp với tuổi tác.
Người phụ nữ nhìn thấy bọn họ thì sững sốt, tựa hồ chưa từng nhìn thấy người nào sang quý như vậy, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu: "Trưởng... trưởng thôn, mời vào!"
Trưởng thôn vừa đi vào vừa mới nhóm Tống Triết, đồng thời giới thiệu: "Người này chính là vợ Dũng Quân, vợ Dũng Quân, đây là các vị khách quý tới từ thành phố lớn, nói là muốn đầu tư lò gốm trong thôn, nhà Dũng Quân không phải làm cái này sao? Nên tôi mới dẫn bọn họ tới xem. Đúng rồi, Dũng Quân đâu rồi?"
Nghe vậy, biểu tình người phụ nữ có chút kích động, lập tức nói: "Dũng Quân ở trong nhà ôm đứa nhỏ, tôi lập tức gọi anh ấy ra."
Trưởng thôn xua tay: "Không cần, không cần đâu, bọn tôi vào trong được rồi. Đứa bé còn nhỏ, không thể để bị trúng gió."
"Vâng vâng vâng!" Người phụ nữ kích động có chút vui sướng khoa tay mua chân, gương mặt vàng xạm lộ rõ ý vui mừng, có chút co quắp dẫn bọn họ vào nhà.
Vừa vào, người phụ nữ liền hô: "Dũng Quân, trưởng thôn dẫn khách tới.
Đứa nhỏ vừa mới buồn ngủ thì bị tiếng gọi của người phụ nữ đánh thức, oa oa khóc. Vương Dũng Quân thấy vậy liền tức giận, ôm đứa bé đi ra ngoài, vẻ mặt hung ác: "Con kia, lớn tiếng như vậy làm gì? Ầm ĩ làm đứa nhỏ không ngủ được đây này!"
Người phụ nữ lập tức nhút nhát xin lỗi, tùy ý Vương Dũng Quân đánh chửi.
Tống Triết khó chịu nhíu mày nhìn hai vợ chồng trước mặt, còn có đứa nhỏ khóc mệt đã ngủ, có cảm giác hoang đường rồi lại quả nhiên là vậy.
"Dũng Quân, có khách ở đây, mau để vợ ôm con đi đi." Trưởng thôn thấy sắc mặt Tống Triết trở nên khó coi liền biết người thành phố lớn rất chú trọng phép lịch sự, không giống như thôn bọn họ.
Lúc này Vương Dũng Quân mới phát hiện phía sau lưng trưởng thôn còn có ba người nam nhân thoạt nhìn rất sang trọng, hắn lập tức ném đứa nhỏ cho người phụ nữ, để cô bế vào phòng trong, chính mình thì lấy ra gói thuốc, muốn mời nhóm trưởng thôn.
Người phụ nữ ôm đứa bé vì động tác thô lỗ của Vương Dũng Quân đánh thức mà oa oa gào khóc, cúi đầu rời đi.
Dương Lâm Tây nhìn tới ngơ ngác, bọn họ xem phụ nữ là gì vậy? Là gia súc à? Gọi cái này bảo cái kia, tùy ý đánh chửi, không coi là người. Anh đã quay trở về mấy chục năm trước rồi sao?
Tiêu Thiên mím mím môi, tuy anh không tiếp xúc nhiều với nữ giới, thế nhưng thân phận cùng địa vị của anh chỉ gặp phụ nữ giỏi giang khôn khéo như đối tượng hợp tác, không thì cũng ôn nhu đáng yêu như Liễu Nguyệt Nguyệt, không thì mạnh mẽ hệt như chị gái anh.
Thế nhưng anh chưa từng gặp dạng phụ nữ nhút nhát bị người ta bức ép tới mức như vậy.
Thuốc đưa tới mời đều bị cả ba người từ chối, Vương Dũng Quân cũng không cảm thấy xấu hổ, vừa nãy nghe trưởng thôn nói bọn họ muốn tới xem lò nung nhà hắn, đều là khách quý tới từ đế đô!
Loại thuốc mà bọn họ hút, khẳng định không giống loại thuốc mười đồng mà hắn hút.
"Tới tới, mời ngồi!" Vương Dũng Quân ân cần mời bọn họ ngồi xuống, không nói được mấy câu Tống Triết đã nói mình muốn ra ngoài hít thở không khí, còn dẫn Dương Lâm Tây theo.
Tiêu Thiên tới đây chính là để ứng phó Dương Lâm Tây.
Trước đó đã nói rõ, Tống Triết cùng Dương Lâm Tây tới tìm chứng cứ, mà Tiêu Thiên thì phụ trách giữ chân bọn họ.
Khí thế của Tiêu Thiên quá mạnh, ánh mắt lại lạnh lùng, tùy tiện làm ra động tác gì cũng làm Vương Dũng Quân run lên. Người trong thành phố lớn chính là không giống, chỉ ngồi thôi cũng làm người ta cảm thấy hoảng loạn.
Vì muốn bầu không khí không quá lúng túng, trưởng thôn vẫn luôn ở đó nói chuyện.
Mà bên Tống Triết, dựa vào hình ảnh nhìn thấy ở mi tâm ba chị em Chiêu Đễ, Tống Triết tìm được căn bếp, còn cả chuồng heo.
Ba chị em bị ngược đãi đánh đập trong bếp, sau đó bị ném ra chuồng heo.
Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, có một số vết tích đã biến mất, thế nhưng cây kim dính máu bị ném ở phòng bếp vẫn còn, cũng chưa bị rửa sạch. Vết máu dính trên đó sậm lại thành màu nâu sậm, trông như bị rỉ sét.
Tống Triết còn phát hiện sợi dây đã cột ba chị em khi đó, bên trên loang lổ vết máu, tất cả đều đã khô lại. Chỉ là nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy khổ sở.
Cậu lập tức ngưng tụ linh khí vào mắt rồi nhìn sang. Hình ảnh xuất hiện ở trước mắt cậu, cậu nhìn thấy người phụ nữ đã có tuổi dùng kim châm, dùng sắt nóng ủi, dùng dây quất, dáng vẻ tuyệt vọng sợ hãi của bọn nhỏ làm tim Tống Triết nhức nối.
Cậu vội vàng nhắm mắt lại, cậu sợ nếu còn nhìn nữa thì sẽ không nhịn được xông ra đánh chết hai kẻ súc sinh kia.
"Các người là ai? Sao lại ở nhà tôi?" Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một giọng nói vang dội.
Tống Triết cùng Dương Lâm Tây quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ thấp bé diện mạo cay nghiệt, hung ác nhìn bọn họ.
Chẳng phải chính là bà nội độc ác trong hình ảnh sao?
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người thật!
Tống Triết lạnh lùng nhếch môi, báo cho Dương Lâm Tây biết.
[end 279]
Tác giả :
Mộc Hề Nương