Thiên Sơn Khán Tà Dương
Quyển 2 - Chương 61
Na Nhật Tùng ngồi trong phòng, trong lòng ôm một thanh đao gỗ, nhìn ra cửa phòng xuất thần. Bên cạnh cậu là nha hoàn thường chăm sóc cậu, trên mặt cô cũng đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ninh Giác Phi đẩy cửa vào, ôn hòa cười: “Na Nhật Tùng, ta tới thăm ngươi."
Mắt Na Nhật Tùng sáng ngời, chủ động nhảy xuống ghế, đi tới trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn, trong ánh mắt sáng trong suốt tràn đầy vui mừng.
Ninh Giác Phi cúi người ôm lấy cậu, cười tủm tỉm: “Gần đây khỏe không?"
Na Nhật Tùng gật đầu. Trên mặt cậu đã hồng hào hơn, sáng bóng hơn, hiển nhiên thân thể khôi phục rất khá.
Ninh Giác Phi nhẹ nhàng xoa đầu Na Nhật Tùng, dịu dàng nói: “Sao vẫn còn chưa mở miệng nói? Nói với ta cái gì đi, được không?"
Na Nhật Tùng cúi đầu, nhìn thanh đao gỗ trong lòng, đột nhiên hỏi: “Nhật Tùng muốn, với ngài, học."
Ninh Giác Phi đại hỉ: “Ngươi muốn học cái gì?"
Na Nhật Tùng có chút ngại ngùng: “Muốn học, học võ."
Cậu đã rất lâu không nói chuyện, bây giờ nói lại có chút khó khăn, nhưng ý biểu đạt vẫn rất rõ ràng.
Kỳ Kỳ Cách đứng ở bên cạnh kinh hỉ, vội vã lấy tay che miệng lại, lệ rơi đầy mặt.
Vân Thâm cùng Giang Tòng Loan vừa nghe tin chạy đến cũng cảm thấy vui mừng, nhìn Ninh Giác Phi và cậu bé trong lòng hắn.
Ninh Giác Phi nghe Na Nhật Tùng nói thế, lập tức gật đầu: “Được, ta dạy cho ngươi."
Na Nhật Tùng ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức gật đầu: “Được."
“Sẽ rất khổ, ngươi có sợ không?" Ninh Giác Phi cười khẽ. “Một ngày bắt đầu luyện, ta yêu cầu cũng rất nghiêm ngặt, sẽ không lưu tình đâu."
“Không sợ." Gương mặt nhỏ nhắn của Na Nhật Tùng vô cùng kiên định.
“Cậu bé ngoan." Ninh Giác Phi thương yêu nhìn cậu. “Như vậy đi, từ ngày mai bắt đầu. Canh năm thức dậy, cho dù nắng gió thế nào, cũng không thể bỏ học. Có thể làm được không?"
“Được." Na Nhật Tùng gật đầu trịnh trọng.
“Được, vậy chúng ta hứa rồi đấy." Ninh Giác Phi tán dương vỗ lưng cậu. “Nếu đã bắt đầu luyện võ, bình thường ngươi phải ăn nhiều lên, phải làm thân thể khỏe mạnh hơn."
Na Nhật Tùng gật đầu một cái thật mạnh, nét mặt càng lúc càng vui vẻ.
Lúc này, bên ngoài có người bẩm báo: “Vương gia, Báo vương điện hạ và Đại Đàn đại nhân, Kinh đại nhân, Lý đại nhân tới."
“Được, ta ra ngay." Ninh Giác Phi nhìn Na Nhật Tùng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ. “Ta còn có việc, nhưng, ta nhất định sẽ tới thăm ngươi, được chứ?"
Na Nhật Tùng vui vẻ: “Được."
Lúc này Ninh Giác Phi mới thả cậu xuống, nói với Kỳ Kỳ Cách: “Từ ngày mai, để Na Nhật Tùng canh năm tới tìm ta."
Kỳ Kỳ Cách cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm tạ, cảm tạ đại ân đại đức của vương gia, cảm tạ." rồi quỳ xuống.
“Không cần đa lễ, mau đứng lên." Ninh Giác Phi khoát tay áo. Cô dù sao cũng là phụ nữ, không tiện nâng dậy, Ninh Giác Phi nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Vân Thâm sóng vai cùng hắn đi ra sảnh, mỉm cười nói: “Ngươi thật sự sẽ tự mình dạy võ cho Na Nhật Tùng? Kỳ thực nó chỉ là sơ học, tìm một người khác dạy cũng được, bằng không, để Vân Dương dạy cũng được, ngươi đâu có nhiều thời gian như vậy?"
“Na Nhật Tùng không giống với những đứa trẻ khác." Ninh Giác Phi nhẹ giọng giải thích. “Nếu như là đứa trẻ khác, ta đương nhiên sẽ không tự mình dành thời gian dạy bảo, như ngươi nói vậy, tìm một người trong quân dạy là được, ngay cả Vân Dương cũng không cần phải đích thân dạy. Thế nhưng Na Nhật Tùng bị thương quá sâu, cho tới bây giờ chưa từng mở miệng nói, cũng không muốn ở gần người khác, ngoại trừ ta dạy hắn ra, để người khác dạy ta không yên tâm. Nếu như để người khác nói ra lời gì không phải, vậy sẽ làm nó bị tổn thương nặng nề hơn, đến lúc đó, thằng bé này thật sự bị hủy. Dù sao mỗi ngày ta đều phải dậy sớm luyện võ, thuận tiện chỉ dạy cho nó một chút, cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
“Ừ, được rồi, ngươi đã suy nghĩ kỹ." Vân Thâm gật đầu, bỗng nhiên cười nói. “Ngươi đối với Na Nhật Tùng thật tốt, nếu không phải tuổi tác không giống, người khác chắc đã nghĩ rằng nó là con ngươi rồi."
“Ta cũng rất thích nó. Thằng bé này đơn thuần, đáng yêu, tuổi còn nhỏ mà gặp phải nhiều bất hạnh, thật khiến người ta đau lòng." Ninh Giác Phi mỉm cười. “Nếu không, ta thu nhận nó làm con, ngươi thấy sao?"
“Ngươi chỉ lớn hơn nó 10 tuổi, sao có thể nhận cha con chứ." Vân Thâm lắc đầu. “Giác Phi, có câu này ta vẫn để trong lòng, nói ra sợ ngươi không vui."
Ninh Giác Phi trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài: “Kỳ thực, ngươi không nói ta cũng hiểu. Tỷ đệ Kỳ Kỳ Cách tuy rằng do Độc Cô Yển tặng cho ta, lai lịch có vẻ rõ ràng, nhưng không có chứng cứ chứng thực, không thể dễ dàng tin tưởng. Thế nhưng, Na Nhật Tùng nhỏ như vậy, nếu có chuyện gì, nó cũng chỉ là vật ngụy trang mà thôi, ta tin nó. Huống hồ, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh tỷ đệ bọn họ có vấn đề gì. Nước ta cùng Tây Vũ không phải địch nhân, Độc Cô Yển không cần phải làm như thế. Ta thấy ban đầu cũng chỉ đơn thuần đem hai nô lệ cho ta mà thôi, không có khả năng để cả hai làm nằm vùng. Chúng ta trở về thời gian dài như vậy, Na Nhật Tùng thì khỏi nói, hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ không hiểu thế sự, Kỳ Kỳ Cách cũng an phận thủ thường, không làm ra chuyện gì đáng lưu ý. Thế nên, ta cảm thấy, với tình huống hiện tại, bọn họ không có gì khả nghi. Ngươi thấy có đúng không?"
“Ngươi nói đúng." Vân Thâm đồng ý. “Theo quan sát của chúng ta, tỷ đệ hai người quả thật rất đơn thuần, nếu thật có gì, phỏng chừng cũng chỉ là vật hi sinh làm ngụy trang mà thôi, hiện tại chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ họ có chuyện, thế nên ta cũng không bài xích. Bây giờ, hai tỷ đệ nhà này đều sống trong phủ ngươi, ta thấy không cần thu Na Nhật Tùng làm nghĩa tử. Nếu ngươi muốn thu dưỡng nghĩa tử, ta có thể tìm trong tộc, tìm những đứa trẻ thiên tư thông minh, biết rõ lai lịch vẫn tốt hơn."
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như là cô nhi, ta đương nhiên đồng ý thu dưỡng, ngươi cứ chọn là được. Nhưng nếu chọn đến những đứa trẻ còn cha mẹ, ta nếu muốn thu nhận nó, thì phải buộc nhà người ta cốt nhục chia lìa, loại chuyện này ta tuyệt không thể làm. Nếu như chỉ chọn trong số các cô nhi, khẳng định sẽ không có vừa đúng như thế, có thể tìm được đứa trẻ thiên tư thông minh, lại biết rõ lai lịch. Việc này không cần gấp, ta cũng không phải nhất định thu dưỡng nghĩa tử, chỉ là do tương đối thương yêu luyến tiếc Na Nhật Tùng mà thôi, nhất thời xung động, muốn thu dưỡng nó." Nói xong, hắn cười với Vân Thâm.
Giang Tòng Loan biết đêm nay trong phủ mời khách, liền chạy tới trù phòng xem xét chuẩn bị món ăn. Tôi tớ trong phủ đều hiểu tính họ, không theo sát hầu hạ. Hai người bởi vậy có thể yên tâm nói chuyện với nhau, không sợ bị người khác nghe trộm.
Vân Thâm nhìn nụ cười của hắn, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, lại nói: “Nếu ngươi thật muốn thu dưỡng nghĩa tử, cũng không phải chuyện không làm được, ta chỉ nói vậy thôi. Kỳ thực, người như chúng ta, vốn đã sống ở nơi đầu sóng ngọn gió, nuôi thêm một đứa trẻ có cái gì đáng sợ? Hơn nữa, Na Nhật Tùng quả thực như ngươi nói vậy, đơn thuần khả ái, với lại còn nhỏ tuổi, có thể giả vờ được gì, ta cũng rất thích nó. Như vậy đi, ta sẽ sắp xếp ngươi nhận nó làm nghĩa tử."
“Ừ, cũng không cần gấp. Mỗi ngày ngươi đều bận rộn quốc sự, sau đó còn phải chuẩn bị hôn sự của chúng ta, tạm thời chắc không có thời gian làm chuyện này đâu." Ninh Giác Phi cười nói vui vẻ. “Chờ chúng ta thành thân rồi hãy tính. Trong khoảng thời gian này, ta chỉ nó tập võ, để Tòng Loan chăm sóc thân thể cho nó, Na Nhật Tùng khôi phục khỏe mạnh là chuyện quan trọng nhất."
Vân Thâm hoàn toàn không có ý kiến gì với những chuyện hắn nói, lập tức gật đầu: “Được, theo lời ngươi vậy."
Đêm đó, mấy đương gia Bộ Binh đến phủ nguyên soái dùng bữa, rồi về thư phòng tiếp tục nghị sự. Vân Thâm không tham dự mà là tìm tổng quản Vân An trong phủ mình với Giang Tòng Loan, thương lượng chuyện thời gian tổ chức hôn lễ, rồi mấy chuyện phải làm trong hôn lễ, bàn bạc chi tiết vấn đề để tiến hành thực hiện.
Vân Thâm là tộc trưởng Vân tộc, có thảo nguyên rộng lớn, vài bãi cỏ ở phương bắc, lại thêm tài sản hoàng đế ban cho, tài lực hùng hậu. Ninh Giác Phi tuy rằng cơ sở bạc nhược, nhưng sau khi nam bắc thống nhất, Đạm Thai Mục ban cho hắn rất nhiều tài bảo, cũng ban cho hắn đồng cỏ và ấp phong ở phương bắc, tuy rằng lúc trước hắn không nhận, thế nhưng hiện tại đã vào triều làm quan, quân ban thưởng, sao có thể từ, Vân Thâm vẫn thay hắn để ý, phái người quản lý, thu nhập hàng năm cũng không thấp.
Theo lý thuyết, chỉ cần có quyền có tiền, tự nhiên trên đời không còn việc gì khó, bọn họ muốn làm hôn lễ như thế nào cũng được, phô trương xa hoa đều là đương nhiên, thế nhưng, hiện nay có một việc cực kỳ phiền phức, chính là người ở ngoại thành không được tùy tiện bước vào nội thành. Những tiệm may, tiệm trang sức, người làm trong tửu lâu, thương nhân cung ứng những hàng hóa cần trong hôn lễ đều không thể vào. Cái này cũng đồng nghĩa người trong phủ phải nhiều lần ra khỏi thành làm việc, Vân Thâm và Ninh Giác Phi cũng phải ra khỏi thành để quyết định những chuyện quan trọng, tỷ như chọn hỷ phục và phối sức, nhất định bọn họ phải tự mình đi đo, xem bản vẽ, xác nhận mới được, sau khi làm xong còn phải thử, nếu sai còn phải sửa lại. Cứ như vậy, những kế hoạch phòng bị nghiêm mật mà ban ngày Ninh Giác Phi định ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hôn sự của họ.
Giang Tòng Loan bình tĩnh nói: “Những thứ khác không có gì, phiền thì có phiền nhưng ta và Vân tổng quản chạy ra ngoài thành là được, nhưng tân phòng không giống vậy, chỉ có thể kêu công tượng đến phủ làm."
“Đúng vậy, chuyện này quả thực làm ta đau đầu." Vân An cũng gật đầu. “Chẳng qua, nếu công tượng là do Đạm công tử mướn đến, hẳn là tương đối đáng tin. Chúng ta chỉ cần theo quy củ, xin giấy phép vào thành của Bộ Binh, phái người trực tiếp đưa họ vào phủ, không cho phép đi loạn, hẳn vậy là được."
“Giấy xin thì có thể, tất cả cứ theo quy định là được." Vân Thâm mỉm cười, thái độ rất ôn hòa. “Ta và Giác Phi đều bận rộn, hôn sự chủ yếu do các ngươi lo liệu, khổ cực hai người rồi."
Vân An đột nhiên đứng lên, kinh sợ cúi người: “Vân đại nhân, ngài là tộc trưởng của tiểu nhân, cũng là chủ nhân của tiểu nhân, sao lại khách sáo với tiểu nhân như vậy?"
Giang Tòng Loan bình tĩnh đứng dậy, cười nói: “Đúng vậy, Vân đại nhân không cần khách sáo, có thể thay ngài và Giác Phi xử lý hôn sự, ta rất vui mừng, cũng rất vinh hạnh."
Vân Thâm vui vẻ gật đầu: “Tòng Loan, ngươi là bạn của ta và Giác Phi, ngươi hỗ trợ, chúng ta rất yên tâm. Vân An từ nhỏ đã lớn lên trong phủ, hầu hạ hai đời Vân gia chúng ta, ta đã sớm xem như người trong nhà. Đến khi ta và Giác Phi thành thân, hai bên phủ đệ còn cần các ngươi lo liệu. Một gia đình lớn như thế này, trong trong ngoài ngoài biết bao nhiêu việc, đều phải dựa vào các ngươi. Ta và Giác Phi rất cảm kích hai người. Chuyện này không phải khách sáo, các ngươi không cần khiêm tốn. Vân An, chuyện sau đó ngươi cứ thương lượng với Tòng Loan. Y ở Lâm Truy nhiều năm, rất hiểu tập tục ở đây, cũng rất có khả năng, ngươi nên nghe ý kiến của y."
“Tuân lệnh." Vân An lập tức xoay người chắp tay với Giang Tòng Loan. “Xin Giang tổng quản chỉ giáo nhiều hơn."
Giang Tòng Loan được Vân Thâm tôn trọng, trong lòng mừng rỡ vô cùng, vội vã ôm quyền trả lễ: “Vân tổng quản khách sáo rồi. Sau này chúng ta còn phải thương lượng nhiều, còn rất nhiều chuyện tại hạ cần Vân tổng quản chỉ giáo."
Vân Thâm cười khoát tay áo: “Được rồi, hai người không cần khách sáo nữa. Trời cũng tối rồi, cả hai đi nghỉ đi."
Lúc này đã canh đầu, Giang Tòng Loan và Vân An liền không cần phải nhiều lời nữa, xoay người lui ra ngoài.
Vân Thâm trở lại phòng ngủ, Ninh Giác Phi vẫn chưa về, dường như hội nghị trong thư phòng còn chưa dứt, y liền tắm rửa trước, lên giường nằm đọc sách.
Thẳng đến trống canh gõ hai tiếng, Ninh Giác Phi mới nhanh nhẹn đi qua con đường rải sỏi trải một tầng tuyết mỏng vào tiểu viện của mình.
Thấy cửa sổ giấy vẫn còn ánh nến, hắn không khỏi sửng sốt, đưa tay chậm rãi đẩy cửa phòng, xoay người gài cửa, sau đó yên lặng vào phòng.
Vân Thâm dựa vào đầu giường, đang ngủ, trong tay vẫn còn cầm hờ một quyển sách. Ánh nến chập chờn khiến gương mặt tuấn dật của y lúc mờ lúc tỏ, tạo nên một loại mỹ cảm kỳ dị.
Ninh Giác Phi mỉm cười, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, khẽ rút quyển sách trên tay y ra, đặt lên trên bàn, sau đó mới thay y phục.
Vân Thâm dường như có cảm giác, mở mắt, nhìn người trước mặt, sau đó mới trầm tĩnh lại, cười: “Bên ngoài có tuyết rơi?"
Ninh Giác Phi cởi trường y, vài mảnh hoa tuyết từ đầu vai nhẹ nhàng rơi xuống. Hắn nhìn một chút, gật đầu nói: “Đúng, bắt đầu tuyết rơi."
Vân Thâm vươn tay lấy áo treo trên đầu ghế, đưa cho hắn: “Mau lên đây, coi chừng cảm lạnh."
Ninh Giác Phi mặc trung y, thổi tắt ngọn nến, lên giường.
Hắn cho rằng Vân Thâm đã ngủ, không muốn làm ồn đến y, tắm rửa xong rồi vào phòng, hương lộ trên người đều có mùi giống như Vân Thâm. Trong bóng tối, hai người nằm bên nhau, chỉ cảm thấy mùi hương cỏ cây lan tràn trong không khí, dần dần tràn ngập toàn bộ gian phòng, không sao bỏ qua được.
Ninh Giác Phi đẩy cửa vào, ôn hòa cười: “Na Nhật Tùng, ta tới thăm ngươi."
Mắt Na Nhật Tùng sáng ngời, chủ động nhảy xuống ghế, đi tới trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn, trong ánh mắt sáng trong suốt tràn đầy vui mừng.
Ninh Giác Phi cúi người ôm lấy cậu, cười tủm tỉm: “Gần đây khỏe không?"
Na Nhật Tùng gật đầu. Trên mặt cậu đã hồng hào hơn, sáng bóng hơn, hiển nhiên thân thể khôi phục rất khá.
Ninh Giác Phi nhẹ nhàng xoa đầu Na Nhật Tùng, dịu dàng nói: “Sao vẫn còn chưa mở miệng nói? Nói với ta cái gì đi, được không?"
Na Nhật Tùng cúi đầu, nhìn thanh đao gỗ trong lòng, đột nhiên hỏi: “Nhật Tùng muốn, với ngài, học."
Ninh Giác Phi đại hỉ: “Ngươi muốn học cái gì?"
Na Nhật Tùng có chút ngại ngùng: “Muốn học, học võ."
Cậu đã rất lâu không nói chuyện, bây giờ nói lại có chút khó khăn, nhưng ý biểu đạt vẫn rất rõ ràng.
Kỳ Kỳ Cách đứng ở bên cạnh kinh hỉ, vội vã lấy tay che miệng lại, lệ rơi đầy mặt.
Vân Thâm cùng Giang Tòng Loan vừa nghe tin chạy đến cũng cảm thấy vui mừng, nhìn Ninh Giác Phi và cậu bé trong lòng hắn.
Ninh Giác Phi nghe Na Nhật Tùng nói thế, lập tức gật đầu: “Được, ta dạy cho ngươi."
Na Nhật Tùng ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức gật đầu: “Được."
“Sẽ rất khổ, ngươi có sợ không?" Ninh Giác Phi cười khẽ. “Một ngày bắt đầu luyện, ta yêu cầu cũng rất nghiêm ngặt, sẽ không lưu tình đâu."
“Không sợ." Gương mặt nhỏ nhắn của Na Nhật Tùng vô cùng kiên định.
“Cậu bé ngoan." Ninh Giác Phi thương yêu nhìn cậu. “Như vậy đi, từ ngày mai bắt đầu. Canh năm thức dậy, cho dù nắng gió thế nào, cũng không thể bỏ học. Có thể làm được không?"
“Được." Na Nhật Tùng gật đầu trịnh trọng.
“Được, vậy chúng ta hứa rồi đấy." Ninh Giác Phi tán dương vỗ lưng cậu. “Nếu đã bắt đầu luyện võ, bình thường ngươi phải ăn nhiều lên, phải làm thân thể khỏe mạnh hơn."
Na Nhật Tùng gật đầu một cái thật mạnh, nét mặt càng lúc càng vui vẻ.
Lúc này, bên ngoài có người bẩm báo: “Vương gia, Báo vương điện hạ và Đại Đàn đại nhân, Kinh đại nhân, Lý đại nhân tới."
“Được, ta ra ngay." Ninh Giác Phi nhìn Na Nhật Tùng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ. “Ta còn có việc, nhưng, ta nhất định sẽ tới thăm ngươi, được chứ?"
Na Nhật Tùng vui vẻ: “Được."
Lúc này Ninh Giác Phi mới thả cậu xuống, nói với Kỳ Kỳ Cách: “Từ ngày mai, để Na Nhật Tùng canh năm tới tìm ta."
Kỳ Kỳ Cách cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm tạ, cảm tạ đại ân đại đức của vương gia, cảm tạ." rồi quỳ xuống.
“Không cần đa lễ, mau đứng lên." Ninh Giác Phi khoát tay áo. Cô dù sao cũng là phụ nữ, không tiện nâng dậy, Ninh Giác Phi nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Vân Thâm sóng vai cùng hắn đi ra sảnh, mỉm cười nói: “Ngươi thật sự sẽ tự mình dạy võ cho Na Nhật Tùng? Kỳ thực nó chỉ là sơ học, tìm một người khác dạy cũng được, bằng không, để Vân Dương dạy cũng được, ngươi đâu có nhiều thời gian như vậy?"
“Na Nhật Tùng không giống với những đứa trẻ khác." Ninh Giác Phi nhẹ giọng giải thích. “Nếu như là đứa trẻ khác, ta đương nhiên sẽ không tự mình dành thời gian dạy bảo, như ngươi nói vậy, tìm một người trong quân dạy là được, ngay cả Vân Dương cũng không cần phải đích thân dạy. Thế nhưng Na Nhật Tùng bị thương quá sâu, cho tới bây giờ chưa từng mở miệng nói, cũng không muốn ở gần người khác, ngoại trừ ta dạy hắn ra, để người khác dạy ta không yên tâm. Nếu như để người khác nói ra lời gì không phải, vậy sẽ làm nó bị tổn thương nặng nề hơn, đến lúc đó, thằng bé này thật sự bị hủy. Dù sao mỗi ngày ta đều phải dậy sớm luyện võ, thuận tiện chỉ dạy cho nó một chút, cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
“Ừ, được rồi, ngươi đã suy nghĩ kỹ." Vân Thâm gật đầu, bỗng nhiên cười nói. “Ngươi đối với Na Nhật Tùng thật tốt, nếu không phải tuổi tác không giống, người khác chắc đã nghĩ rằng nó là con ngươi rồi."
“Ta cũng rất thích nó. Thằng bé này đơn thuần, đáng yêu, tuổi còn nhỏ mà gặp phải nhiều bất hạnh, thật khiến người ta đau lòng." Ninh Giác Phi mỉm cười. “Nếu không, ta thu nhận nó làm con, ngươi thấy sao?"
“Ngươi chỉ lớn hơn nó 10 tuổi, sao có thể nhận cha con chứ." Vân Thâm lắc đầu. “Giác Phi, có câu này ta vẫn để trong lòng, nói ra sợ ngươi không vui."
Ninh Giác Phi trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài: “Kỳ thực, ngươi không nói ta cũng hiểu. Tỷ đệ Kỳ Kỳ Cách tuy rằng do Độc Cô Yển tặng cho ta, lai lịch có vẻ rõ ràng, nhưng không có chứng cứ chứng thực, không thể dễ dàng tin tưởng. Thế nhưng, Na Nhật Tùng nhỏ như vậy, nếu có chuyện gì, nó cũng chỉ là vật ngụy trang mà thôi, ta tin nó. Huống hồ, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh tỷ đệ bọn họ có vấn đề gì. Nước ta cùng Tây Vũ không phải địch nhân, Độc Cô Yển không cần phải làm như thế. Ta thấy ban đầu cũng chỉ đơn thuần đem hai nô lệ cho ta mà thôi, không có khả năng để cả hai làm nằm vùng. Chúng ta trở về thời gian dài như vậy, Na Nhật Tùng thì khỏi nói, hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ không hiểu thế sự, Kỳ Kỳ Cách cũng an phận thủ thường, không làm ra chuyện gì đáng lưu ý. Thế nên, ta cảm thấy, với tình huống hiện tại, bọn họ không có gì khả nghi. Ngươi thấy có đúng không?"
“Ngươi nói đúng." Vân Thâm đồng ý. “Theo quan sát của chúng ta, tỷ đệ hai người quả thật rất đơn thuần, nếu thật có gì, phỏng chừng cũng chỉ là vật hi sinh làm ngụy trang mà thôi, hiện tại chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ họ có chuyện, thế nên ta cũng không bài xích. Bây giờ, hai tỷ đệ nhà này đều sống trong phủ ngươi, ta thấy không cần thu Na Nhật Tùng làm nghĩa tử. Nếu ngươi muốn thu dưỡng nghĩa tử, ta có thể tìm trong tộc, tìm những đứa trẻ thiên tư thông minh, biết rõ lai lịch vẫn tốt hơn."
Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như là cô nhi, ta đương nhiên đồng ý thu dưỡng, ngươi cứ chọn là được. Nhưng nếu chọn đến những đứa trẻ còn cha mẹ, ta nếu muốn thu nhận nó, thì phải buộc nhà người ta cốt nhục chia lìa, loại chuyện này ta tuyệt không thể làm. Nếu như chỉ chọn trong số các cô nhi, khẳng định sẽ không có vừa đúng như thế, có thể tìm được đứa trẻ thiên tư thông minh, lại biết rõ lai lịch. Việc này không cần gấp, ta cũng không phải nhất định thu dưỡng nghĩa tử, chỉ là do tương đối thương yêu luyến tiếc Na Nhật Tùng mà thôi, nhất thời xung động, muốn thu dưỡng nó." Nói xong, hắn cười với Vân Thâm.
Giang Tòng Loan biết đêm nay trong phủ mời khách, liền chạy tới trù phòng xem xét chuẩn bị món ăn. Tôi tớ trong phủ đều hiểu tính họ, không theo sát hầu hạ. Hai người bởi vậy có thể yên tâm nói chuyện với nhau, không sợ bị người khác nghe trộm.
Vân Thâm nhìn nụ cười của hắn, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, lại nói: “Nếu ngươi thật muốn thu dưỡng nghĩa tử, cũng không phải chuyện không làm được, ta chỉ nói vậy thôi. Kỳ thực, người như chúng ta, vốn đã sống ở nơi đầu sóng ngọn gió, nuôi thêm một đứa trẻ có cái gì đáng sợ? Hơn nữa, Na Nhật Tùng quả thực như ngươi nói vậy, đơn thuần khả ái, với lại còn nhỏ tuổi, có thể giả vờ được gì, ta cũng rất thích nó. Như vậy đi, ta sẽ sắp xếp ngươi nhận nó làm nghĩa tử."
“Ừ, cũng không cần gấp. Mỗi ngày ngươi đều bận rộn quốc sự, sau đó còn phải chuẩn bị hôn sự của chúng ta, tạm thời chắc không có thời gian làm chuyện này đâu." Ninh Giác Phi cười nói vui vẻ. “Chờ chúng ta thành thân rồi hãy tính. Trong khoảng thời gian này, ta chỉ nó tập võ, để Tòng Loan chăm sóc thân thể cho nó, Na Nhật Tùng khôi phục khỏe mạnh là chuyện quan trọng nhất."
Vân Thâm hoàn toàn không có ý kiến gì với những chuyện hắn nói, lập tức gật đầu: “Được, theo lời ngươi vậy."
Đêm đó, mấy đương gia Bộ Binh đến phủ nguyên soái dùng bữa, rồi về thư phòng tiếp tục nghị sự. Vân Thâm không tham dự mà là tìm tổng quản Vân An trong phủ mình với Giang Tòng Loan, thương lượng chuyện thời gian tổ chức hôn lễ, rồi mấy chuyện phải làm trong hôn lễ, bàn bạc chi tiết vấn đề để tiến hành thực hiện.
Vân Thâm là tộc trưởng Vân tộc, có thảo nguyên rộng lớn, vài bãi cỏ ở phương bắc, lại thêm tài sản hoàng đế ban cho, tài lực hùng hậu. Ninh Giác Phi tuy rằng cơ sở bạc nhược, nhưng sau khi nam bắc thống nhất, Đạm Thai Mục ban cho hắn rất nhiều tài bảo, cũng ban cho hắn đồng cỏ và ấp phong ở phương bắc, tuy rằng lúc trước hắn không nhận, thế nhưng hiện tại đã vào triều làm quan, quân ban thưởng, sao có thể từ, Vân Thâm vẫn thay hắn để ý, phái người quản lý, thu nhập hàng năm cũng không thấp.
Theo lý thuyết, chỉ cần có quyền có tiền, tự nhiên trên đời không còn việc gì khó, bọn họ muốn làm hôn lễ như thế nào cũng được, phô trương xa hoa đều là đương nhiên, thế nhưng, hiện nay có một việc cực kỳ phiền phức, chính là người ở ngoại thành không được tùy tiện bước vào nội thành. Những tiệm may, tiệm trang sức, người làm trong tửu lâu, thương nhân cung ứng những hàng hóa cần trong hôn lễ đều không thể vào. Cái này cũng đồng nghĩa người trong phủ phải nhiều lần ra khỏi thành làm việc, Vân Thâm và Ninh Giác Phi cũng phải ra khỏi thành để quyết định những chuyện quan trọng, tỷ như chọn hỷ phục và phối sức, nhất định bọn họ phải tự mình đi đo, xem bản vẽ, xác nhận mới được, sau khi làm xong còn phải thử, nếu sai còn phải sửa lại. Cứ như vậy, những kế hoạch phòng bị nghiêm mật mà ban ngày Ninh Giác Phi định ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hôn sự của họ.
Giang Tòng Loan bình tĩnh nói: “Những thứ khác không có gì, phiền thì có phiền nhưng ta và Vân tổng quản chạy ra ngoài thành là được, nhưng tân phòng không giống vậy, chỉ có thể kêu công tượng đến phủ làm."
“Đúng vậy, chuyện này quả thực làm ta đau đầu." Vân An cũng gật đầu. “Chẳng qua, nếu công tượng là do Đạm công tử mướn đến, hẳn là tương đối đáng tin. Chúng ta chỉ cần theo quy củ, xin giấy phép vào thành của Bộ Binh, phái người trực tiếp đưa họ vào phủ, không cho phép đi loạn, hẳn vậy là được."
“Giấy xin thì có thể, tất cả cứ theo quy định là được." Vân Thâm mỉm cười, thái độ rất ôn hòa. “Ta và Giác Phi đều bận rộn, hôn sự chủ yếu do các ngươi lo liệu, khổ cực hai người rồi."
Vân An đột nhiên đứng lên, kinh sợ cúi người: “Vân đại nhân, ngài là tộc trưởng của tiểu nhân, cũng là chủ nhân của tiểu nhân, sao lại khách sáo với tiểu nhân như vậy?"
Giang Tòng Loan bình tĩnh đứng dậy, cười nói: “Đúng vậy, Vân đại nhân không cần khách sáo, có thể thay ngài và Giác Phi xử lý hôn sự, ta rất vui mừng, cũng rất vinh hạnh."
Vân Thâm vui vẻ gật đầu: “Tòng Loan, ngươi là bạn của ta và Giác Phi, ngươi hỗ trợ, chúng ta rất yên tâm. Vân An từ nhỏ đã lớn lên trong phủ, hầu hạ hai đời Vân gia chúng ta, ta đã sớm xem như người trong nhà. Đến khi ta và Giác Phi thành thân, hai bên phủ đệ còn cần các ngươi lo liệu. Một gia đình lớn như thế này, trong trong ngoài ngoài biết bao nhiêu việc, đều phải dựa vào các ngươi. Ta và Giác Phi rất cảm kích hai người. Chuyện này không phải khách sáo, các ngươi không cần khiêm tốn. Vân An, chuyện sau đó ngươi cứ thương lượng với Tòng Loan. Y ở Lâm Truy nhiều năm, rất hiểu tập tục ở đây, cũng rất có khả năng, ngươi nên nghe ý kiến của y."
“Tuân lệnh." Vân An lập tức xoay người chắp tay với Giang Tòng Loan. “Xin Giang tổng quản chỉ giáo nhiều hơn."
Giang Tòng Loan được Vân Thâm tôn trọng, trong lòng mừng rỡ vô cùng, vội vã ôm quyền trả lễ: “Vân tổng quản khách sáo rồi. Sau này chúng ta còn phải thương lượng nhiều, còn rất nhiều chuyện tại hạ cần Vân tổng quản chỉ giáo."
Vân Thâm cười khoát tay áo: “Được rồi, hai người không cần khách sáo nữa. Trời cũng tối rồi, cả hai đi nghỉ đi."
Lúc này đã canh đầu, Giang Tòng Loan và Vân An liền không cần phải nhiều lời nữa, xoay người lui ra ngoài.
Vân Thâm trở lại phòng ngủ, Ninh Giác Phi vẫn chưa về, dường như hội nghị trong thư phòng còn chưa dứt, y liền tắm rửa trước, lên giường nằm đọc sách.
Thẳng đến trống canh gõ hai tiếng, Ninh Giác Phi mới nhanh nhẹn đi qua con đường rải sỏi trải một tầng tuyết mỏng vào tiểu viện của mình.
Thấy cửa sổ giấy vẫn còn ánh nến, hắn không khỏi sửng sốt, đưa tay chậm rãi đẩy cửa phòng, xoay người gài cửa, sau đó yên lặng vào phòng.
Vân Thâm dựa vào đầu giường, đang ngủ, trong tay vẫn còn cầm hờ một quyển sách. Ánh nến chập chờn khiến gương mặt tuấn dật của y lúc mờ lúc tỏ, tạo nên một loại mỹ cảm kỳ dị.
Ninh Giác Phi mỉm cười, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, khẽ rút quyển sách trên tay y ra, đặt lên trên bàn, sau đó mới thay y phục.
Vân Thâm dường như có cảm giác, mở mắt, nhìn người trước mặt, sau đó mới trầm tĩnh lại, cười: “Bên ngoài có tuyết rơi?"
Ninh Giác Phi cởi trường y, vài mảnh hoa tuyết từ đầu vai nhẹ nhàng rơi xuống. Hắn nhìn một chút, gật đầu nói: “Đúng, bắt đầu tuyết rơi."
Vân Thâm vươn tay lấy áo treo trên đầu ghế, đưa cho hắn: “Mau lên đây, coi chừng cảm lạnh."
Ninh Giác Phi mặc trung y, thổi tắt ngọn nến, lên giường.
Hắn cho rằng Vân Thâm đã ngủ, không muốn làm ồn đến y, tắm rửa xong rồi vào phòng, hương lộ trên người đều có mùi giống như Vân Thâm. Trong bóng tối, hai người nằm bên nhau, chỉ cảm thấy mùi hương cỏ cây lan tràn trong không khí, dần dần tràn ngập toàn bộ gian phòng, không sao bỏ qua được.
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quang Thắng Tuyết