Thiên Sơn Khán Tà Dương
Quyển 1 - Chương 79: Phỏng vấn: Phỏng vấn về Thiên sơn khán tà dương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Độc giả thích “Thiên sơn khán tà dương" rất nhiều, Amy cũng là một người trong số đó, Amy luôn muốn được phỏng vấn tác giả Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết. Rốt cục sau Tết âm lịch năm 2006 gặp được cô ở trên mạng, và đã được cô đồng ý, chấp nhận phỏng vấn online.
Amy: Vì sao Thắng Tuyết nghĩ đến việc viết “Thiên sơn khán tà dương"?
Thắng Tuyết: Kỳ thực Tuyết luôn luôn viết truyện đô thị hiện đại, cho dù là BL hay BG thì vẫn chưa lần nào chạm đến đề tài cổ đại. Sau đó lại xem rất nhiều truyện đam mỹ, thấy nhiều tiểu thụ nhỏ nhắn nhu nhược đến mức khiến người ta chịu không nổi, cho dù đem giới tính của họ chuyển thành nữ thì vẫn cảm thấy yếu đến mức khó tiêu, bởi vậy nảy sinh ra một ý tưởng, muốn viết về cường thụ. Tuy rằng tiểu thụ nhưng phải là một người đàn ông manly 100%. Sau này lại xem được vài bộ truyện xuyên không, những người xuyên không trở về quá khứ nghề nghiệp của họ ở hiện đại đều rất bình thường, hơn nữa đều cực kỳ trẻ tuổi, nhưng xuyên không liền trở thành trên biết thiên văn, dưới tường địa lý, phàm là tinh luyện kim loại, nông nghiệp, thuỷ lợi, quân sự, chính trị, kinh tế,…. đều biết tuốt, còn có thể mở miệng ngâm thơ, nâng bút viết chữ, chú ý, viết chữ cổ phồn thể đó nhé, khiến Tuyết không sao hiểu nổi, lẽ nào giáo dục hiện tại nước ta đã siêu đến mức này? Thế nên, Tuyết tự nghĩ ra một câu chuyện xuyên không mà mình thấy ‘tương đối sát thực tế’.
Amy: Vì sao ngay khúc đầu đã ngược?
Thắng Tuyết: Đây là bởi vì trong một bộ truyện về tương lai của do Tuyết viết có nói về bộ đội đặc chủng, thế nên tra rất nhiều tư liệu của bộ đội đặc chủng, bao quát huấn luyện, tác chiến, vũ khí, …, trong đó còn có một hạng mục là huấn luyện đối kháng thẩm vấn. Trong hạng mục này còn có ngược đãi tình dục, ngay cả những người chịu đựng những cuộc huấn luyện thể năng như ma quỷ và những anh chàng huấn luyện quân sự ngoan cường đều có thể không chịu nỗi mà tan vỡ. Nên từ đó trở đi, Tuyết có ý tưởng đó trong đầu, để Tiểu Phi vừa xuyên qua liền bị ngược, sau đó hắn sẽ chống lại được, vượt qua, nhấn mạnh ý chí phi phàm của hắn, đồng thời để thân thể hắn vì vậy mà tạo thành ẩn bệnh không thể trị khỏi, rồi trở thành một tình tiết cần cho sau này.
Amy: Có độc giả cho rằng mấy chương đầu ngược quá nhiều, Tuyết thấy sao?
Thắng Tuyết: Bản thân Tuyết thì lại rất thích đoạn này, nếu có thể trong đoạn ngược đãi khốc liệt như thế chịu đựng được, chống lại được, hơn nữa, thành công chạy trốn thì đó mới là bản lĩnh đàn ông khiến kẻ khác phải bội phục. Hơn nữa, cho dù gặp phải ngăn trở khó khăn gì thì với hắn cũng là chuyện nhỏ. Đây cũng là một trong những nhân tố thành công của hắn. Song song đó, đối với chuyện hắn bị ngược đãi, những người ở Nam Sở dùng những thái độ khác nhau để đối xử với hắn, điều đó cũng là một điều ảnh hưởng trực tiếp đến hướng phát triển của câu chuyện.
Amy: Vì sao Tuyến lại cho Tiểu Phi làm quan chỉ huy bộ đội đặc chủng?
Thắng Tuyết: Bởi vì nghiên cứu bộ đội đặc chủng, nên mới đặt ra như thế, lúc đó cũng có chút hiếu kỳ, nếu kinh nghiệm tác chiến đặc chủng hiện đại xuyên không đến cổ đại thì phải dùng ra sao. Kỳ thực bởi vì trước đây có viết chiến tranh tương lai nên tôi cũng nghiên cứu đạn đạo, máy bay tiêm kích kiểu mới, tàu ngầm kiểu mới, xe tăng thuỷ bộ … nhưng mấy cái này mà đem tới cổ đại hình như đều không có tác dụng gì nhiều.
Amy: Hình như cốt truyện lúc đầu không phải là cốt truyện bây giờ.
Thắng Tuyết: Đúng vậy, haha, lúc đầu vốn định cho Tiểu Phi ở lại Nam Sở, không phải bởi vì quân thần Nam Sở giữ lại mà là bởi vì bách tính hy vọng hắn ở lại. Ở hiện đại hắn đã được giáo dục như vậy, phải bảo vệ cuộc sống hạnh phúc an bình cho nhân dân, thế nên hắn quyết định lưu lại. Cái này tất nhiên liên lụy tới đấu tranh chính trị phức tạp, cùng với chiến tranh giữa Tây Vũ và Bắc Kế. Lúc đó, Tuyết còn phải tham chiếu thời kỳ Tây Hán, Bắc Kế là Hung Nô thời đó, Tây Vũ thì lấy hình mẫu của Tây Vực.
Amy: Vậy vì sao lại thay đổi?
Thắng Tuyết: Áp lực quá lớn, Tuyết không nghĩ tới sẽ độc giả phản cảm Nam Sở cường liệt như vậy, kiên quyết yêu cầu Tiểu Phi phải rời khỏi Nam Sở. Thế nên, hết cách, không thể làm gì khác hơn là để Tiểu Phi đi. Ha ha, lần đầu tiên cảm thấy áp lực của độc giả đó nha, chịu không nổi. Sau đó thấy mọi người càng lúc càng thêm thương Tiểu Phi, bản thân Tuyết cũng rất vui mừng.
Amy: Bây giờ thời không này tham chiếu từ thời đại nào?
Thắng Tuyết: Trên cơ bản là triều đại Nam Tống, có chút đặc thù cuối thời nhà Minh, đây đều là những thời kỳ hắc ám nhất trong lịch sử Trung Hoa Trung Quốc. Nhất là khi có một hai danh tướng chân chính có thể chống lại kẻ thù bên ngoài thì lại bị hãm hại tàn khốc, hai thời kỳ đó rất giống nhau.
Amy: Vậy Bắc Kế chính là Mông Cổ?
Thắng Tuyết: Là tổng hợp của nước Kim (1) và Mông Cổ.
Amy: Còn Tây Vũ?
Thắng Tuyết: Có chút bóng dáng của Tây Hạ (2). Độc Cô Cập có chút giống Nguyên Hạo (3), ngoài ra còn tổng hợp Tây Vực thời Hán Đường. Đó là thời kỳ Tuyết rất thích. Về Tây Vũ, vai trò của Tây Vũ trong truyện này cũng khá mờ nhạt, trong bộ tiếp theo thì có thể miêu tả rõ hơn.
Amy: Không biết “Thiên Sơn" đã xem là kết thúc chưa?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, đã kết thúc. Đối với một đoạn lịch sử mà nói, “Thiên Sơn" đã miêu tả hoàn chỉnh một thời kỳ, còn đối với tình yêu mà nói, phần cuối cũng là dấu chấm hết. Kết cục trên cơ bản là kết cục mở, tương lai tất cả đều có thể xảy ra. Ha ha, Tuyết ưa kiểu kết thúc thế này.
Amy: Trong “Thiên Sơn", mỗi người tiếp cận Tiểu Phi dường như đều có mục đích, làm cho người ta cảm thấy thất vọng đau khổ. Vì sao Tuyết lại muốn viết như vậy?
Thắng Tuyết: Kỳ thực cá nhân Tuyết cho rằng, có người lợi dụng cũng không phải chuyện xấu, vậy là chứng tỏ mình có giá trị. Nếu mình không hề có giá trị lợi dụng thì người khác vì sao muốn qua lại với mình chứ? Dù là cái gì cũng không có, chỉ có mỗi sự xinh đẹp thì cũng làm cho người khác cảnh đẹp ý vui mà, cũng là một loại giá trị vậy. Đó là chưa nói đến Tiểu Phi trí dũng song toàn trong quân sự, hơn nữa lòng dạ phóng khoáng, còn trải đời, biết rất nhiều loại người, hiểu rất nhiều loại chuyện, tự nhiên trở thành bảo vật của mọi người, ai cũng muốn thu nạp cả.
Amy: Trong các nhân vật phụ của Thiên sơn, Tuyết thích ai nhất?
Thắng Tuyết: Nhân vật nào dưới ngòi bút Tuyết, Tuyết đều thích hết. Thí dụ như Thuần Vu Càn, y là nhân vật như Tào Tháo vậy, nếu không có Tiểu Phi xuyên không đến, y nhất định chấn hưng Nam Sở. Lại còn Độc Cô Cập, hắn không chỉ dũng mãnh thiện chiến, mà còn có vẻ hào phóng nhưng thực ra cũng rất mưu mô, hắn không chỉ có năng lực san bằng Nam Sở, dù cho có đơn đả độc đấu với Bắc Kế thì thế lực cũng ngang nhau. Mà đối với Đạm Thai Mục, trên cơ bản Tuyết xem hắn như tổng hợp của Hán vũ đế và Khang Hi, hắn có dũng có mưu, liệu sự chu toàn chặt chẽ, thủ đoạn mời chào, sử dụng nhân tài cũng rất hoàn hảo, mà đã quyết tâm thì tuyệt đối không nương tay, quả là thủ lĩnh tốt.
Amy: Ừ, đó là hoàng đế ba nước, còn tướng quân ba nước thì sao?
Thắng Tuyết: Kinh Vô Song, Du Hổ, Đạm Thai Đức Thấm, Đại Đàn Minh, đều là danh tướng một đời, mỗi người mang mỗi tính cách khác nhau, bởi vì phò tá hoàng đế khác nhau nên thái độ với Tiểu Phi cũng khác. Dù thế, đứng trên lập trường của họ mà nghĩ thì điều này cũng không sai. Điều này cũng là cách suy nghĩ trong nội tâm Tiểu Phi, thế nên hắn rất bình tĩnh.
Amy: Như vậy, nói một chút về Vân Thâm đi, y là nhân vật Amy thích nhất.
Thắng Tuyết: Ừ, y cũng là một nhân vật mà Tuyết vô cùng thích. Từ giây phút đầu tiên y xuất hiện trước mắt Tiểu Phi, tất cả lời nói, hành động của y đều thân thiết, hòa ái, chẳng biết từ lúc nào đã bắt được trái tim của Tiểu Phi, chẳng qua, y từ Kế đô phi ngựa đến đây kỳ thực còn là vì mời chào Tiểu Phi, tuyệt thế nhân tài trong thời này. Sau đó y động tình, đó hoàn toàn không phải trong tính toán của y. Thế nên, tình yêu chính là thứ con người không thể khống chế được, hơn nữa, sức mạnh của tình yêu cũng quá lớn, nó thay đổi tất cả.
Amy: Được rồi, hồi nãy, Tuyết có nói ý định ban đầu là viết về một cường thụ, nhưng hiện giờ Tiểu Phi hình như là cường công?
Thắng Tuyết: Cái đó … có người nói hắn không phải cường công, mà là mỹ nhân công, hay là yêu nghiệt công… ha ha, Tuyết cũng không biết công còn có nhiều loại như thế. Thực ra, vấn đề công thụ, làm Tuyết vô cùng đau đầu, bởi vì lúc trước muốn Tiểu Phi làm thụ, thế nên cho hắn một ngoại hình thiếu niên xinh đẹp, kết quả, tính tình hắn như vậy, mạnh mẽ như vậy, Tuyết hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh hắn làm thụ, thế nên đành phải làm công thôi. Tuyết cũng do dự rất lâu đó nhé. Nhưng mà, giờ hắn với Vân Thâm thực ra là hỗ công, cũng được lắm mà.
Amy: Thắng Tuyết rất thích lịch sử sao? Hay thích chiến tranh?
Thắng Tuyết: Tuyết thích lịch sử, thiên vị phần lịch sử văn hóa, lịch sử chiến tranh, lịch sử nghệ thuật các loại.
Amy: Trong truyện này, Tuyết còn viết về những mặt khác của chính trị, mô tả rất nhiều hắc ám trong nhân tính con người, Tuyết có nghiên cứu vấn đề này không?
Thắng Tuyết: Chưa nói tới nghiên cứu, bởi vì xem sách lịch sử, không thể không thấy những việc chính trị. Cho dù là phương tây hay phương đông, chính trị đều như nhau cả. Nói tóm lại, làm chính trị đều là văn thần, mà võ tướng thì thường thường đều là người bị hại. Mỗi lần thấy như vậy, thật khiến người ta bóp cổ tay thở dài.
Amy: Amy cảm thấy Tuyết có rất nhiều thứ muốn nói trong “Thiên Sơn", ví dụ như đoạn đối đáp của Tiểu Phi với cao tăng ở Nam Sở, còn có đoạn nói chuyện với Lạt Ma trên thảo nguyên nữa, đúng không?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, bởi vì luôn nghĩ đến những vấn đề này, nên vì thế mới viết ra. Cái này xem như có chút thần học, đương nhiên chưa chắc đã chính xác, này cũng là một loại tự hỏi mà thôi, viết nên suy nghĩ của riêng Tuyết về những vấn đề này.
Amy: Thích nghiên cứu tôn giáo?
Thắng Tuyết: Sở thích cá nhân thôi, kỳ thực rất nhiều kinh điển tôn giáo cũng không phải thuyết giáo máy móc, mà là những tác phẩm văn học vô cùng duyên dáng hoặc là lý luận triết học logic, rất đáng giá nghiên cứu.
Amy: Tôn giáo của Tuyết là gì?
Thắng Tuyết: Hiện nay chưa có, Tuyết rất tò mò muốn biết nhiều thứ, trong đó cũng bao quát tôn giáo.
Amy: Trong “Thiên Sơn", Tuyết mô tả thảo nguyên rất đẹp, mang cho người ta cảm giác lạc vào một thế giới khác, xem ra Tuyết rất thích cách sống ở đó, đúng không?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, mùa hè năm ngoái Tuyết có đi du lịch trên thảo nguyên, còn ngẫu nhiên vào đúng lễ đua ngựa nữa. Thảo nguyên đó quả là lớn, lái xe mấy giờ mới thấy vài điểm tụ cư rất nhỏ, rải rác trong núi, mà còn không gặp được mấy người nữa. Sau đó, khi đi ngang qua một hàng rào, bỗng nhiên gặp một đoàn ngựa thồ treo cờ phiên, tiên y nộ mã, trang phục lộng lẫy đi qua. Lúc ấy, Tuyết kêu người bạn dừng xe lại, nhưng lúc đó đang đứng trước một đường núi, chỉ thấy một đội Tạng dân cưỡi ngựa xuất hiện, xuống ngựa băng qua thảo nguyên. Cái cảm giác này, quả thực chỉ có trong phim mới có thể thấy được. Tuyết cũng xuống xe, đi qua hỏi bọn họ, đây là nghi lễ gì? Nhưng mà bọn họ không hiểu tiếng Hán, chỉ cười cười với Tuyết thôi. Nhìn đoàn ngựa đi qua, bọn mình quay đầu chạy trở lại, thẳng đến khi thấy một hồng y Lạt Ma tay cầm DV, phỏng chừng ông biết tiếng Hán nên Tuyết chạy qua hỏi ông, ông nói đây là lễ đua ngựa. Lúc đó, Tuyết hưng phấn quá trời.
Amy: Ha ha, nghe thôi mà Amy cũng đã thấy hưng phấn rồi đó nha, nói vậy Tuyết đã thấy Đại Lạt Ma?
Thắng Tuyết: Đúng vậy. Sau đó đi đến tiệm cơm ven đường ăn, chủ quán là người Hán, nên hai bên có trò chuyện, chủ quan nghe tụi Tuyết không hề biết về lễ hội, không phải vì muốn xem lễ mà đến vào lúc này, không khỏi may mắn thay cho tụi Tuyết, ông nói, phong tục trên thảo nguyên, nếu không biết mà có duyên nghênh tiếp được Đại Lạt Ma thì đó chính là rất may mắn. Vì vậy, ông chủ khiến Tuyết hưng phấn quá chừng, kích động đến mức chạy đi xem lễ ngay. Chủ yếu là múa Khương Mẫu (4), là múa mặt nạ vùng Tạng khu.
Amy: Tuyết hình như rất thích tới thăm vùng các dân tộc thiểu số?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, Tuyết thích cảnh tự nhiên, những cảnh đẹp tự nhiên luôn khiến cho người ta thoải mái, mà dân phong thuần phác ở đây lại khiến con người thư giãn, không cần đề phòng gì, rất thoải mái.
Amy: Phải, nhìn “Thiên Sơn" là có thể cảm nhận được. Nhưng mà, chính trị vẫn có phải không?
Thắng Tuyết: Ha ha, những người quyền cao chức trọng thì có chứ bình dân thì không, đặc biệt là dân du mục, căn bản rời xa xã hội văn minh, chính trị với họ xa xôi lắm.
Amy: Tuyết nói “Thiên Sơn" của Tuyết là bộ truyện cổ đại đầu tiên, nhưng viết rất tốt, viết rất tự nhiên. Làm thế nào Tuyết viết được như thế?
Thắng Tuyết: Thực ra thì chỉ là hòa hợp với bầu không khí trong đó. Tuyết chưa bao giờ viết truyện với góc độ bàng quan, luôn hòa hợp vào thời đại đó, như là người của thời đại đó nên cũng mang theo hơi thở của thời đại lúc bấy giờ.
Amy: Tuyết nói mình là mẹ kế, hình như Tuyết thích viết ngược?
Thắng Tuyết: Tuyết không viết những truyện happy từ đầu đến cuối bao giờ. Những tháng ngày hạnh phúc lúc nào cũng giống nhau thôi, đơn giản như buổi tối đếm sao, ban ngày nhìn mặt trời mọc, chậm rãi bước đi trong mua, ăn tối dưới ánh nến, thực ra viết như vậy mãi sẽ thấy đơn điệu. Mà bất hạnh thì có đến ngàn vạn kiểu, thế nên Tuyết thích. Ngoài ra, cuộc đời con người luôn luôn có thăng có trầm, không có khả năng lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Có độc giả cảm thấy cuộc đời đã đủ bất hạnh rồi, cho nên muốn nhìn thấy hạnh phúc trong truyện, còn Tuyết lại cảm thấy khi xem truyện mà nhìn thấy những đau đớn, bi kịch của nhân vật chính thì sẽ khiến mình cảm thấy may mắn vì mình đã được sống hạnh phúc như bây giờ. Từ đó mà không còn oán hận gì nữa, chỉ có quý trọng cuộc sống hiện tại mà thôi.
Amy: Vậy kết cục “Thiên Sơn" là thế nào?
Thắng Tuyết: Yên tâm, là Happy Ending. Bởi vì truyện này, Tuyết định viết cho thật hào hùng, không phải lại tình cảm sướt mướt ai oán, thế nên kết cục cũng sẽ như vậy.
Amy: Phù, vậy Amy yên tâm rồi, Amy nghĩ rất nhiều độc giả cũng sẽ cảm thấy yên tâm. Không ít người hy vọng cuối cùng Tiểu Phi và Tiểu Vân có thể ở bên nhau đâu đó.
Thắng Tuyết: Ha ha, Tuyết nghĩ, mọi người sẽ không quên tinh thần Vân Thâm mạnh mẽ đến thế nào đâu, tuy bề ngoài y văn nhược nhưng ý chí lại như sắt thép. Chuyện này, trong văn Tuyết cũng đã miêu tả rồi, cho nên, dù Tiểu Phi muốn chia tay, Tiểu Vân chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Tuyết cũng đã nói, sức mạnh của tình yêu là rất lớn, ý chí của một người dễ gì đã lây chuyển được.
Amy: Trong lúc sáng tác “Thiên Sơn", Tuyết có tham khảo tiểu thuyết của người khác không?
Thắng Tuyết: Trên cơ bản không tham khảo tiểu thuyết, có xem sách lịch sử, chủ yếu là sử quân sự.
Amy: Không gian trong văn này rất rộng lớn, kết cấu cũng rất hoàn chỉnh, Tuyết có nói trong lúc viết có thay đổi dàn ý?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, thường thì trước khi sáng tác, Tuyết có viết dàn ý chính, sau đó viết những mẩu chuyện nhỏ về những nhân vật chủ yếu, vẽ lại địa hình của cả ba quốc gia, phác thảo vũ khí mấy người tướng lĩnh chủ yếu sử dụng, cho nên khi viết cũng hình dung rõ ràng hơn. Về phần thay đổi tình tiết, thường thường khi viết đến giữa truyện, các nhân vật sẽ theo tính cách của mình mà sống, không còn bị Tuyết khống chế nữa, họ sẽ tự khống chế số phận của mình, viết nên kết cục cho mình. Đôi khi Tuyết vừa viết vừa hiếu kỳ, rốt cuộc sau này họ sẽ ra sao? Viết đến trình độ này, làm tác giả cũng rất hưởng thụ, thú vị lắm.
Amy: Ha ha, Tuyết làm Amy mong chờ quá nha. Được rồi, Tuyết nói “Thiên Sơn" còn có tiếp? Thời gian là ngay sau khi “Thiên Sơn" kết thúc sao?
Thắng Tuyết: Không phải, có liên quan đến “Thiên Sơn", rất nhiều nhân vật đều có trong truyện, nhưng là một câu chuyện khác.
Amy: Diễn viên chính là Tiểu Phi?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, chính là Ninh Giác Phi. Nhân vật trong “Thiên Sơn" cơ bản đều xuất hiện.
Amy: Lúc nào Tuyết bắt đầu viết?
Thắng Tuyết: Giờ đang nghiên cứu dàn ý, sau đó sưu tập tư liệu liên quan để nghiên cứu, muốn nói đến bắt đầu viết, phỏng chừng là cuối năm nay.
Amy: Trời ơi, mong chờ quá.
Thắng Tuyết: Ha ha, Tuyết cũng rất mong chờ đó, không biết bọn Tiểu Phi sẽ xảy ra chuyện gì.
Amy: Bộ tiếp theo sẽ có chiến tranh chứ?
Thắng Tuyết: Có, chiến tranh vốn là đề tài vĩnh hằng.
Amy: Ha ha, đương nhiên còn có tình yêu nữa?
Thắng Tuyết: Đó là khẳng định, phần cuối của Thiên sơn cũng có ám chỉ đó, có thể sẽ có một chút gút mắt, bên Tây Vũ cũng sẽ xuất hiện một số người độc đáo. Ha ha, chiến tranh đan xen với tình yêu luôn là những đề tài khiến người ta phải khóc.
Amy: Văn phong của Tuyết không theo hướng hoa mỹ, mà luôn dùng những từ ngữ rất sinh động, làm cho người xem xúc động, tựa như một bộ phim trên Tây Vũ vậy.
Thắng Tuyết: Phải, có người bạn làm biên kịch cũng nói thế. Bản thân Tuyết cũng thấy thế, có lẽ trước đây từng làm viết biểu ngữ quảng cáo nên mới thế. Bởi vì khi viết quảng cáo hay viết lời mở đầu cho một chuyên đề thường phải nhìn thấy hình ảnh mà viết nên tạo thành thói quen, lúc viết truyện cũng sẽ tưởng tượng ra hình ảnh, kết quả thành ra viết tiểu thuyết như vậy luôn. Kỳ thực, bản thân Tuyết cũng thích những nhận xét như vậy, rất thoải mái, cũng rất thú vị.
Amy: Ha ha, tụi mình cũng thấy thích như thế.
Thắng Tuyết: Cảm ơn sự cổ vũ của mọi người. Thực ra Tuyết cũng viết văn online mới đây thôi, trong “Thiên Sơn", việc trao đổi giữa tác giả với độc giả cũng là một thú vui. Nếu không có nó, một thiên trường văn thế này viết rất cực.
Amy: Có rất nhiều tác giả không thích viết truyện dài, nhưng truyện của Tuyết phần nhiều đều là truyện dài, đó là sở thích của Tuyết luôn sao?
Thắng Tuyết: Không phải. Thành thật mà nói, lúc bắt đầu viết “Thiên Sơn", Tuyết cũng chỉ viết 100.000 chữ là kết thúc, kết quả đến khi viết được 100.000 chữ thì vẫn còn ở phần mở đầu, chưa vào truyện chính nữa, ha ha, shock quá chừng. Sau này, phải bỏ rất nhiều tình tiết nếu không chắc viết đến 400.000 chữ quá. Nhưng những tình tiết bị cắt bỏ sẽ có trong phần tiếp theo, thế nên cũng không có gì tiếc nuối. Đương nhiên, nếu như muốn đem một câu chuyện hoàn chỉnh mà viết ra thì quả thực rất rất dài, bằng không không viết được khí thế như vậy.
Amy: Ha ha, hiểu rồi. Cảm ơn Thắng Tuyết đã đồng ý phỏng vấn, mọi người đều chờ mong phần truyện tiếp theo đấy nhé.
Thắng Tuyết: Cảm ơn Amy, cũng cảm ơn toàn bộ độc giả của “Thiên Sơn".
END
(1) Nhà Kim tồn tại từ 1115 đến 1234, là vương triều của người Nữ Chân, được họ Hoàn Nhan (Wányán) sáng lập, đây cũng là tổ tiên của những người Mãn Châu đã sáng lập ra triều đại nhà Thanh – ban đầu xưng là Hậu Kim – khoảng 500 năm sau. Từ ngàn xưa, các bộ tộc Mãn Châu thường sống du mục theo đôi bờ Hắc Long Giang, có khi vượt qua phía Tây đến biên giới Mông Cổ. Đây là vùng đất gần như băng giá quanh năm. Người Nữ Chân là một dân tộc thiểu số rất lâu đời ở trong nội địa nước Trung Quốc.
(2) Tây Hạ (1038-1227) là một triều đại do người Đảng Hạng kiến lập trong lịch sử Trung Quốc. Dân tộc chủ thể của Tây Hạ là người Đảng Hạng, ngoài ra còn có người Hán, người Hồi Cốt, người Thổ Phồn. Do triều đại này nằm ở tây bắc bộ của khu vực Trung Quốc nên được sử sách chữ Hán gọi là “Tây Hạ".
(3) Tây Hạ Cảnh Tông (sống: 1003-1048, trị vì: 1032 – 1048), tên thật là Thác Bạt Nguyên Hạo hay Lý Nguyên Hạo, là vị Hoàng đế sáng lập ra triều đại Tây Hạ.
(4) Múa Khương Mẫu:
Mai_kari: Thích nhất câu trả lời này của chị Tuyết
“Kỳ thực cá nhân Tuyết cho rằng, có người lợi dụng cũng không phải chuyện xấu, vậy là chứng tỏ mình có giá trị. Nếu mình không hề có giá trị lợi dụng thì người khác vì sao muốn qua lại với mình chứ? Dù là cái gì cũng không có, chỉ có mỗi sự xinh đẹp thì cũng làm cho người khác cảnh đẹp ý vui mà, cũng là một loại giá trị vậy."
“Thế nên, tình yêu chính là thứ con người không thể khống chế được, hơn nữa, sức mạnh của tình yêu cũng quá lớn, nó thay đổi tất cả."
“Những tháng ngày hạnh phúc lúc nào cũng giống nhau thôi, đơn giản như buổi tối đếm sao, ban ngày nhìn mặt trời mọc, chậm rãi bước đi trong mua, ăn tối dưới ánh nến, thực ra viết như vậy mãi sẽ thấy đơn điệu. Mà bất hạnh thì có đến ngàn vạn kiểu, thế nên Tuyết thích. Ngoài ra, cuộc đời con người luôn luôn có thăng có trầm, không có khả năng lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc."
Độc giả thích “Thiên sơn khán tà dương" rất nhiều, Amy cũng là một người trong số đó, Amy luôn muốn được phỏng vấn tác giả Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết. Rốt cục sau Tết âm lịch năm 2006 gặp được cô ở trên mạng, và đã được cô đồng ý, chấp nhận phỏng vấn online.
Amy: Vì sao Thắng Tuyết nghĩ đến việc viết “Thiên sơn khán tà dương"?
Thắng Tuyết: Kỳ thực Tuyết luôn luôn viết truyện đô thị hiện đại, cho dù là BL hay BG thì vẫn chưa lần nào chạm đến đề tài cổ đại. Sau đó lại xem rất nhiều truyện đam mỹ, thấy nhiều tiểu thụ nhỏ nhắn nhu nhược đến mức khiến người ta chịu không nổi, cho dù đem giới tính của họ chuyển thành nữ thì vẫn cảm thấy yếu đến mức khó tiêu, bởi vậy nảy sinh ra một ý tưởng, muốn viết về cường thụ. Tuy rằng tiểu thụ nhưng phải là một người đàn ông manly 100%. Sau này lại xem được vài bộ truyện xuyên không, những người xuyên không trở về quá khứ nghề nghiệp của họ ở hiện đại đều rất bình thường, hơn nữa đều cực kỳ trẻ tuổi, nhưng xuyên không liền trở thành trên biết thiên văn, dưới tường địa lý, phàm là tinh luyện kim loại, nông nghiệp, thuỷ lợi, quân sự, chính trị, kinh tế,…. đều biết tuốt, còn có thể mở miệng ngâm thơ, nâng bút viết chữ, chú ý, viết chữ cổ phồn thể đó nhé, khiến Tuyết không sao hiểu nổi, lẽ nào giáo dục hiện tại nước ta đã siêu đến mức này? Thế nên, Tuyết tự nghĩ ra một câu chuyện xuyên không mà mình thấy ‘tương đối sát thực tế’.
Amy: Vì sao ngay khúc đầu đã ngược?
Thắng Tuyết: Đây là bởi vì trong một bộ truyện về tương lai của do Tuyết viết có nói về bộ đội đặc chủng, thế nên tra rất nhiều tư liệu của bộ đội đặc chủng, bao quát huấn luyện, tác chiến, vũ khí, …, trong đó còn có một hạng mục là huấn luyện đối kháng thẩm vấn. Trong hạng mục này còn có ngược đãi tình dục, ngay cả những người chịu đựng những cuộc huấn luyện thể năng như ma quỷ và những anh chàng huấn luyện quân sự ngoan cường đều có thể không chịu nỗi mà tan vỡ. Nên từ đó trở đi, Tuyết có ý tưởng đó trong đầu, để Tiểu Phi vừa xuyên qua liền bị ngược, sau đó hắn sẽ chống lại được, vượt qua, nhấn mạnh ý chí phi phàm của hắn, đồng thời để thân thể hắn vì vậy mà tạo thành ẩn bệnh không thể trị khỏi, rồi trở thành một tình tiết cần cho sau này.
Amy: Có độc giả cho rằng mấy chương đầu ngược quá nhiều, Tuyết thấy sao?
Thắng Tuyết: Bản thân Tuyết thì lại rất thích đoạn này, nếu có thể trong đoạn ngược đãi khốc liệt như thế chịu đựng được, chống lại được, hơn nữa, thành công chạy trốn thì đó mới là bản lĩnh đàn ông khiến kẻ khác phải bội phục. Hơn nữa, cho dù gặp phải ngăn trở khó khăn gì thì với hắn cũng là chuyện nhỏ. Đây cũng là một trong những nhân tố thành công của hắn. Song song đó, đối với chuyện hắn bị ngược đãi, những người ở Nam Sở dùng những thái độ khác nhau để đối xử với hắn, điều đó cũng là một điều ảnh hưởng trực tiếp đến hướng phát triển của câu chuyện.
Amy: Vì sao Tuyến lại cho Tiểu Phi làm quan chỉ huy bộ đội đặc chủng?
Thắng Tuyết: Bởi vì nghiên cứu bộ đội đặc chủng, nên mới đặt ra như thế, lúc đó cũng có chút hiếu kỳ, nếu kinh nghiệm tác chiến đặc chủng hiện đại xuyên không đến cổ đại thì phải dùng ra sao. Kỳ thực bởi vì trước đây có viết chiến tranh tương lai nên tôi cũng nghiên cứu đạn đạo, máy bay tiêm kích kiểu mới, tàu ngầm kiểu mới, xe tăng thuỷ bộ … nhưng mấy cái này mà đem tới cổ đại hình như đều không có tác dụng gì nhiều.
Amy: Hình như cốt truyện lúc đầu không phải là cốt truyện bây giờ.
Thắng Tuyết: Đúng vậy, haha, lúc đầu vốn định cho Tiểu Phi ở lại Nam Sở, không phải bởi vì quân thần Nam Sở giữ lại mà là bởi vì bách tính hy vọng hắn ở lại. Ở hiện đại hắn đã được giáo dục như vậy, phải bảo vệ cuộc sống hạnh phúc an bình cho nhân dân, thế nên hắn quyết định lưu lại. Cái này tất nhiên liên lụy tới đấu tranh chính trị phức tạp, cùng với chiến tranh giữa Tây Vũ và Bắc Kế. Lúc đó, Tuyết còn phải tham chiếu thời kỳ Tây Hán, Bắc Kế là Hung Nô thời đó, Tây Vũ thì lấy hình mẫu của Tây Vực.
Amy: Vậy vì sao lại thay đổi?
Thắng Tuyết: Áp lực quá lớn, Tuyết không nghĩ tới sẽ độc giả phản cảm Nam Sở cường liệt như vậy, kiên quyết yêu cầu Tiểu Phi phải rời khỏi Nam Sở. Thế nên, hết cách, không thể làm gì khác hơn là để Tiểu Phi đi. Ha ha, lần đầu tiên cảm thấy áp lực của độc giả đó nha, chịu không nổi. Sau đó thấy mọi người càng lúc càng thêm thương Tiểu Phi, bản thân Tuyết cũng rất vui mừng.
Amy: Bây giờ thời không này tham chiếu từ thời đại nào?
Thắng Tuyết: Trên cơ bản là triều đại Nam Tống, có chút đặc thù cuối thời nhà Minh, đây đều là những thời kỳ hắc ám nhất trong lịch sử Trung Hoa Trung Quốc. Nhất là khi có một hai danh tướng chân chính có thể chống lại kẻ thù bên ngoài thì lại bị hãm hại tàn khốc, hai thời kỳ đó rất giống nhau.
Amy: Vậy Bắc Kế chính là Mông Cổ?
Thắng Tuyết: Là tổng hợp của nước Kim (1) và Mông Cổ.
Amy: Còn Tây Vũ?
Thắng Tuyết: Có chút bóng dáng của Tây Hạ (2). Độc Cô Cập có chút giống Nguyên Hạo (3), ngoài ra còn tổng hợp Tây Vực thời Hán Đường. Đó là thời kỳ Tuyết rất thích. Về Tây Vũ, vai trò của Tây Vũ trong truyện này cũng khá mờ nhạt, trong bộ tiếp theo thì có thể miêu tả rõ hơn.
Amy: Không biết “Thiên Sơn" đã xem là kết thúc chưa?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, đã kết thúc. Đối với một đoạn lịch sử mà nói, “Thiên Sơn" đã miêu tả hoàn chỉnh một thời kỳ, còn đối với tình yêu mà nói, phần cuối cũng là dấu chấm hết. Kết cục trên cơ bản là kết cục mở, tương lai tất cả đều có thể xảy ra. Ha ha, Tuyết ưa kiểu kết thúc thế này.
Amy: Trong “Thiên Sơn", mỗi người tiếp cận Tiểu Phi dường như đều có mục đích, làm cho người ta cảm thấy thất vọng đau khổ. Vì sao Tuyết lại muốn viết như vậy?
Thắng Tuyết: Kỳ thực cá nhân Tuyết cho rằng, có người lợi dụng cũng không phải chuyện xấu, vậy là chứng tỏ mình có giá trị. Nếu mình không hề có giá trị lợi dụng thì người khác vì sao muốn qua lại với mình chứ? Dù là cái gì cũng không có, chỉ có mỗi sự xinh đẹp thì cũng làm cho người khác cảnh đẹp ý vui mà, cũng là một loại giá trị vậy. Đó là chưa nói đến Tiểu Phi trí dũng song toàn trong quân sự, hơn nữa lòng dạ phóng khoáng, còn trải đời, biết rất nhiều loại người, hiểu rất nhiều loại chuyện, tự nhiên trở thành bảo vật của mọi người, ai cũng muốn thu nạp cả.
Amy: Trong các nhân vật phụ của Thiên sơn, Tuyết thích ai nhất?
Thắng Tuyết: Nhân vật nào dưới ngòi bút Tuyết, Tuyết đều thích hết. Thí dụ như Thuần Vu Càn, y là nhân vật như Tào Tháo vậy, nếu không có Tiểu Phi xuyên không đến, y nhất định chấn hưng Nam Sở. Lại còn Độc Cô Cập, hắn không chỉ dũng mãnh thiện chiến, mà còn có vẻ hào phóng nhưng thực ra cũng rất mưu mô, hắn không chỉ có năng lực san bằng Nam Sở, dù cho có đơn đả độc đấu với Bắc Kế thì thế lực cũng ngang nhau. Mà đối với Đạm Thai Mục, trên cơ bản Tuyết xem hắn như tổng hợp của Hán vũ đế và Khang Hi, hắn có dũng có mưu, liệu sự chu toàn chặt chẽ, thủ đoạn mời chào, sử dụng nhân tài cũng rất hoàn hảo, mà đã quyết tâm thì tuyệt đối không nương tay, quả là thủ lĩnh tốt.
Amy: Ừ, đó là hoàng đế ba nước, còn tướng quân ba nước thì sao?
Thắng Tuyết: Kinh Vô Song, Du Hổ, Đạm Thai Đức Thấm, Đại Đàn Minh, đều là danh tướng một đời, mỗi người mang mỗi tính cách khác nhau, bởi vì phò tá hoàng đế khác nhau nên thái độ với Tiểu Phi cũng khác. Dù thế, đứng trên lập trường của họ mà nghĩ thì điều này cũng không sai. Điều này cũng là cách suy nghĩ trong nội tâm Tiểu Phi, thế nên hắn rất bình tĩnh.
Amy: Như vậy, nói một chút về Vân Thâm đi, y là nhân vật Amy thích nhất.
Thắng Tuyết: Ừ, y cũng là một nhân vật mà Tuyết vô cùng thích. Từ giây phút đầu tiên y xuất hiện trước mắt Tiểu Phi, tất cả lời nói, hành động của y đều thân thiết, hòa ái, chẳng biết từ lúc nào đã bắt được trái tim của Tiểu Phi, chẳng qua, y từ Kế đô phi ngựa đến đây kỳ thực còn là vì mời chào Tiểu Phi, tuyệt thế nhân tài trong thời này. Sau đó y động tình, đó hoàn toàn không phải trong tính toán của y. Thế nên, tình yêu chính là thứ con người không thể khống chế được, hơn nữa, sức mạnh của tình yêu cũng quá lớn, nó thay đổi tất cả.
Amy: Được rồi, hồi nãy, Tuyết có nói ý định ban đầu là viết về một cường thụ, nhưng hiện giờ Tiểu Phi hình như là cường công?
Thắng Tuyết: Cái đó … có người nói hắn không phải cường công, mà là mỹ nhân công, hay là yêu nghiệt công… ha ha, Tuyết cũng không biết công còn có nhiều loại như thế. Thực ra, vấn đề công thụ, làm Tuyết vô cùng đau đầu, bởi vì lúc trước muốn Tiểu Phi làm thụ, thế nên cho hắn một ngoại hình thiếu niên xinh đẹp, kết quả, tính tình hắn như vậy, mạnh mẽ như vậy, Tuyết hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh hắn làm thụ, thế nên đành phải làm công thôi. Tuyết cũng do dự rất lâu đó nhé. Nhưng mà, giờ hắn với Vân Thâm thực ra là hỗ công, cũng được lắm mà.
Amy: Thắng Tuyết rất thích lịch sử sao? Hay thích chiến tranh?
Thắng Tuyết: Tuyết thích lịch sử, thiên vị phần lịch sử văn hóa, lịch sử chiến tranh, lịch sử nghệ thuật các loại.
Amy: Trong truyện này, Tuyết còn viết về những mặt khác của chính trị, mô tả rất nhiều hắc ám trong nhân tính con người, Tuyết có nghiên cứu vấn đề này không?
Thắng Tuyết: Chưa nói tới nghiên cứu, bởi vì xem sách lịch sử, không thể không thấy những việc chính trị. Cho dù là phương tây hay phương đông, chính trị đều như nhau cả. Nói tóm lại, làm chính trị đều là văn thần, mà võ tướng thì thường thường đều là người bị hại. Mỗi lần thấy như vậy, thật khiến người ta bóp cổ tay thở dài.
Amy: Amy cảm thấy Tuyết có rất nhiều thứ muốn nói trong “Thiên Sơn", ví dụ như đoạn đối đáp của Tiểu Phi với cao tăng ở Nam Sở, còn có đoạn nói chuyện với Lạt Ma trên thảo nguyên nữa, đúng không?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, bởi vì luôn nghĩ đến những vấn đề này, nên vì thế mới viết ra. Cái này xem như có chút thần học, đương nhiên chưa chắc đã chính xác, này cũng là một loại tự hỏi mà thôi, viết nên suy nghĩ của riêng Tuyết về những vấn đề này.
Amy: Thích nghiên cứu tôn giáo?
Thắng Tuyết: Sở thích cá nhân thôi, kỳ thực rất nhiều kinh điển tôn giáo cũng không phải thuyết giáo máy móc, mà là những tác phẩm văn học vô cùng duyên dáng hoặc là lý luận triết học logic, rất đáng giá nghiên cứu.
Amy: Tôn giáo của Tuyết là gì?
Thắng Tuyết: Hiện nay chưa có, Tuyết rất tò mò muốn biết nhiều thứ, trong đó cũng bao quát tôn giáo.
Amy: Trong “Thiên Sơn", Tuyết mô tả thảo nguyên rất đẹp, mang cho người ta cảm giác lạc vào một thế giới khác, xem ra Tuyết rất thích cách sống ở đó, đúng không?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, mùa hè năm ngoái Tuyết có đi du lịch trên thảo nguyên, còn ngẫu nhiên vào đúng lễ đua ngựa nữa. Thảo nguyên đó quả là lớn, lái xe mấy giờ mới thấy vài điểm tụ cư rất nhỏ, rải rác trong núi, mà còn không gặp được mấy người nữa. Sau đó, khi đi ngang qua một hàng rào, bỗng nhiên gặp một đoàn ngựa thồ treo cờ phiên, tiên y nộ mã, trang phục lộng lẫy đi qua. Lúc ấy, Tuyết kêu người bạn dừng xe lại, nhưng lúc đó đang đứng trước một đường núi, chỉ thấy một đội Tạng dân cưỡi ngựa xuất hiện, xuống ngựa băng qua thảo nguyên. Cái cảm giác này, quả thực chỉ có trong phim mới có thể thấy được. Tuyết cũng xuống xe, đi qua hỏi bọn họ, đây là nghi lễ gì? Nhưng mà bọn họ không hiểu tiếng Hán, chỉ cười cười với Tuyết thôi. Nhìn đoàn ngựa đi qua, bọn mình quay đầu chạy trở lại, thẳng đến khi thấy một hồng y Lạt Ma tay cầm DV, phỏng chừng ông biết tiếng Hán nên Tuyết chạy qua hỏi ông, ông nói đây là lễ đua ngựa. Lúc đó, Tuyết hưng phấn quá trời.
Amy: Ha ha, nghe thôi mà Amy cũng đã thấy hưng phấn rồi đó nha, nói vậy Tuyết đã thấy Đại Lạt Ma?
Thắng Tuyết: Đúng vậy. Sau đó đi đến tiệm cơm ven đường ăn, chủ quán là người Hán, nên hai bên có trò chuyện, chủ quan nghe tụi Tuyết không hề biết về lễ hội, không phải vì muốn xem lễ mà đến vào lúc này, không khỏi may mắn thay cho tụi Tuyết, ông nói, phong tục trên thảo nguyên, nếu không biết mà có duyên nghênh tiếp được Đại Lạt Ma thì đó chính là rất may mắn. Vì vậy, ông chủ khiến Tuyết hưng phấn quá chừng, kích động đến mức chạy đi xem lễ ngay. Chủ yếu là múa Khương Mẫu (4), là múa mặt nạ vùng Tạng khu.
Amy: Tuyết hình như rất thích tới thăm vùng các dân tộc thiểu số?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, Tuyết thích cảnh tự nhiên, những cảnh đẹp tự nhiên luôn khiến cho người ta thoải mái, mà dân phong thuần phác ở đây lại khiến con người thư giãn, không cần đề phòng gì, rất thoải mái.
Amy: Phải, nhìn “Thiên Sơn" là có thể cảm nhận được. Nhưng mà, chính trị vẫn có phải không?
Thắng Tuyết: Ha ha, những người quyền cao chức trọng thì có chứ bình dân thì không, đặc biệt là dân du mục, căn bản rời xa xã hội văn minh, chính trị với họ xa xôi lắm.
Amy: Tuyết nói “Thiên Sơn" của Tuyết là bộ truyện cổ đại đầu tiên, nhưng viết rất tốt, viết rất tự nhiên. Làm thế nào Tuyết viết được như thế?
Thắng Tuyết: Thực ra thì chỉ là hòa hợp với bầu không khí trong đó. Tuyết chưa bao giờ viết truyện với góc độ bàng quan, luôn hòa hợp vào thời đại đó, như là người của thời đại đó nên cũng mang theo hơi thở của thời đại lúc bấy giờ.
Amy: Tuyết nói mình là mẹ kế, hình như Tuyết thích viết ngược?
Thắng Tuyết: Tuyết không viết những truyện happy từ đầu đến cuối bao giờ. Những tháng ngày hạnh phúc lúc nào cũng giống nhau thôi, đơn giản như buổi tối đếm sao, ban ngày nhìn mặt trời mọc, chậm rãi bước đi trong mua, ăn tối dưới ánh nến, thực ra viết như vậy mãi sẽ thấy đơn điệu. Mà bất hạnh thì có đến ngàn vạn kiểu, thế nên Tuyết thích. Ngoài ra, cuộc đời con người luôn luôn có thăng có trầm, không có khả năng lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Có độc giả cảm thấy cuộc đời đã đủ bất hạnh rồi, cho nên muốn nhìn thấy hạnh phúc trong truyện, còn Tuyết lại cảm thấy khi xem truyện mà nhìn thấy những đau đớn, bi kịch của nhân vật chính thì sẽ khiến mình cảm thấy may mắn vì mình đã được sống hạnh phúc như bây giờ. Từ đó mà không còn oán hận gì nữa, chỉ có quý trọng cuộc sống hiện tại mà thôi.
Amy: Vậy kết cục “Thiên Sơn" là thế nào?
Thắng Tuyết: Yên tâm, là Happy Ending. Bởi vì truyện này, Tuyết định viết cho thật hào hùng, không phải lại tình cảm sướt mướt ai oán, thế nên kết cục cũng sẽ như vậy.
Amy: Phù, vậy Amy yên tâm rồi, Amy nghĩ rất nhiều độc giả cũng sẽ cảm thấy yên tâm. Không ít người hy vọng cuối cùng Tiểu Phi và Tiểu Vân có thể ở bên nhau đâu đó.
Thắng Tuyết: Ha ha, Tuyết nghĩ, mọi người sẽ không quên tinh thần Vân Thâm mạnh mẽ đến thế nào đâu, tuy bề ngoài y văn nhược nhưng ý chí lại như sắt thép. Chuyện này, trong văn Tuyết cũng đã miêu tả rồi, cho nên, dù Tiểu Phi muốn chia tay, Tiểu Vân chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Tuyết cũng đã nói, sức mạnh của tình yêu là rất lớn, ý chí của một người dễ gì đã lây chuyển được.
Amy: Trong lúc sáng tác “Thiên Sơn", Tuyết có tham khảo tiểu thuyết của người khác không?
Thắng Tuyết: Trên cơ bản không tham khảo tiểu thuyết, có xem sách lịch sử, chủ yếu là sử quân sự.
Amy: Không gian trong văn này rất rộng lớn, kết cấu cũng rất hoàn chỉnh, Tuyết có nói trong lúc viết có thay đổi dàn ý?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, thường thì trước khi sáng tác, Tuyết có viết dàn ý chính, sau đó viết những mẩu chuyện nhỏ về những nhân vật chủ yếu, vẽ lại địa hình của cả ba quốc gia, phác thảo vũ khí mấy người tướng lĩnh chủ yếu sử dụng, cho nên khi viết cũng hình dung rõ ràng hơn. Về phần thay đổi tình tiết, thường thường khi viết đến giữa truyện, các nhân vật sẽ theo tính cách của mình mà sống, không còn bị Tuyết khống chế nữa, họ sẽ tự khống chế số phận của mình, viết nên kết cục cho mình. Đôi khi Tuyết vừa viết vừa hiếu kỳ, rốt cuộc sau này họ sẽ ra sao? Viết đến trình độ này, làm tác giả cũng rất hưởng thụ, thú vị lắm.
Amy: Ha ha, Tuyết làm Amy mong chờ quá nha. Được rồi, Tuyết nói “Thiên Sơn" còn có tiếp? Thời gian là ngay sau khi “Thiên Sơn" kết thúc sao?
Thắng Tuyết: Không phải, có liên quan đến “Thiên Sơn", rất nhiều nhân vật đều có trong truyện, nhưng là một câu chuyện khác.
Amy: Diễn viên chính là Tiểu Phi?
Thắng Tuyết: Đúng vậy, chính là Ninh Giác Phi. Nhân vật trong “Thiên Sơn" cơ bản đều xuất hiện.
Amy: Lúc nào Tuyết bắt đầu viết?
Thắng Tuyết: Giờ đang nghiên cứu dàn ý, sau đó sưu tập tư liệu liên quan để nghiên cứu, muốn nói đến bắt đầu viết, phỏng chừng là cuối năm nay.
Amy: Trời ơi, mong chờ quá.
Thắng Tuyết: Ha ha, Tuyết cũng rất mong chờ đó, không biết bọn Tiểu Phi sẽ xảy ra chuyện gì.
Amy: Bộ tiếp theo sẽ có chiến tranh chứ?
Thắng Tuyết: Có, chiến tranh vốn là đề tài vĩnh hằng.
Amy: Ha ha, đương nhiên còn có tình yêu nữa?
Thắng Tuyết: Đó là khẳng định, phần cuối của Thiên sơn cũng có ám chỉ đó, có thể sẽ có một chút gút mắt, bên Tây Vũ cũng sẽ xuất hiện một số người độc đáo. Ha ha, chiến tranh đan xen với tình yêu luôn là những đề tài khiến người ta phải khóc.
Amy: Văn phong của Tuyết không theo hướng hoa mỹ, mà luôn dùng những từ ngữ rất sinh động, làm cho người xem xúc động, tựa như một bộ phim trên Tây Vũ vậy.
Thắng Tuyết: Phải, có người bạn làm biên kịch cũng nói thế. Bản thân Tuyết cũng thấy thế, có lẽ trước đây từng làm viết biểu ngữ quảng cáo nên mới thế. Bởi vì khi viết quảng cáo hay viết lời mở đầu cho một chuyên đề thường phải nhìn thấy hình ảnh mà viết nên tạo thành thói quen, lúc viết truyện cũng sẽ tưởng tượng ra hình ảnh, kết quả thành ra viết tiểu thuyết như vậy luôn. Kỳ thực, bản thân Tuyết cũng thích những nhận xét như vậy, rất thoải mái, cũng rất thú vị.
Amy: Ha ha, tụi mình cũng thấy thích như thế.
Thắng Tuyết: Cảm ơn sự cổ vũ của mọi người. Thực ra Tuyết cũng viết văn online mới đây thôi, trong “Thiên Sơn", việc trao đổi giữa tác giả với độc giả cũng là một thú vui. Nếu không có nó, một thiên trường văn thế này viết rất cực.
Amy: Có rất nhiều tác giả không thích viết truyện dài, nhưng truyện của Tuyết phần nhiều đều là truyện dài, đó là sở thích của Tuyết luôn sao?
Thắng Tuyết: Không phải. Thành thật mà nói, lúc bắt đầu viết “Thiên Sơn", Tuyết cũng chỉ viết 100.000 chữ là kết thúc, kết quả đến khi viết được 100.000 chữ thì vẫn còn ở phần mở đầu, chưa vào truyện chính nữa, ha ha, shock quá chừng. Sau này, phải bỏ rất nhiều tình tiết nếu không chắc viết đến 400.000 chữ quá. Nhưng những tình tiết bị cắt bỏ sẽ có trong phần tiếp theo, thế nên cũng không có gì tiếc nuối. Đương nhiên, nếu như muốn đem một câu chuyện hoàn chỉnh mà viết ra thì quả thực rất rất dài, bằng không không viết được khí thế như vậy.
Amy: Ha ha, hiểu rồi. Cảm ơn Thắng Tuyết đã đồng ý phỏng vấn, mọi người đều chờ mong phần truyện tiếp theo đấy nhé.
Thắng Tuyết: Cảm ơn Amy, cũng cảm ơn toàn bộ độc giả của “Thiên Sơn".
END
(1) Nhà Kim tồn tại từ 1115 đến 1234, là vương triều của người Nữ Chân, được họ Hoàn Nhan (Wányán) sáng lập, đây cũng là tổ tiên của những người Mãn Châu đã sáng lập ra triều đại nhà Thanh – ban đầu xưng là Hậu Kim – khoảng 500 năm sau. Từ ngàn xưa, các bộ tộc Mãn Châu thường sống du mục theo đôi bờ Hắc Long Giang, có khi vượt qua phía Tây đến biên giới Mông Cổ. Đây là vùng đất gần như băng giá quanh năm. Người Nữ Chân là một dân tộc thiểu số rất lâu đời ở trong nội địa nước Trung Quốc.
(2) Tây Hạ (1038-1227) là một triều đại do người Đảng Hạng kiến lập trong lịch sử Trung Quốc. Dân tộc chủ thể của Tây Hạ là người Đảng Hạng, ngoài ra còn có người Hán, người Hồi Cốt, người Thổ Phồn. Do triều đại này nằm ở tây bắc bộ của khu vực Trung Quốc nên được sử sách chữ Hán gọi là “Tây Hạ".
(3) Tây Hạ Cảnh Tông (sống: 1003-1048, trị vì: 1032 – 1048), tên thật là Thác Bạt Nguyên Hạo hay Lý Nguyên Hạo, là vị Hoàng đế sáng lập ra triều đại Tây Hạ.
(4) Múa Khương Mẫu:
Mai_kari: Thích nhất câu trả lời này của chị Tuyết
“Kỳ thực cá nhân Tuyết cho rằng, có người lợi dụng cũng không phải chuyện xấu, vậy là chứng tỏ mình có giá trị. Nếu mình không hề có giá trị lợi dụng thì người khác vì sao muốn qua lại với mình chứ? Dù là cái gì cũng không có, chỉ có mỗi sự xinh đẹp thì cũng làm cho người khác cảnh đẹp ý vui mà, cũng là một loại giá trị vậy."
“Thế nên, tình yêu chính là thứ con người không thể khống chế được, hơn nữa, sức mạnh của tình yêu cũng quá lớn, nó thay đổi tất cả."
“Những tháng ngày hạnh phúc lúc nào cũng giống nhau thôi, đơn giản như buổi tối đếm sao, ban ngày nhìn mặt trời mọc, chậm rãi bước đi trong mua, ăn tối dưới ánh nến, thực ra viết như vậy mãi sẽ thấy đơn điệu. Mà bất hạnh thì có đến ngàn vạn kiểu, thế nên Tuyết thích. Ngoài ra, cuộc đời con người luôn luôn có thăng có trầm, không có khả năng lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc."
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quang Thắng Tuyết