[Thiện Nữ + Đấu La] 818 Những Ngày Ở Đấu La Đại Lục Cùng Nhân Vật Chính
Chương 14

[Thiện Nữ + Đấu La] 818 Những Ngày Ở Đấu La Đại Lục Cùng Nhân Vật Chính

Chương 14

"Ca, ngươi xem bên kia có cái thôn nhỏ." Tiểu Vũ khi được cõng chính là lúc miệng nàng ngọt nhất, nằm trên lưng Vũ Văn gọi ca gọi tới gọi lui.

Theo phương hướng ngón tay Tiểu Vũ, chỉ thấy phía trước, ước chừng ngoài một dặm, có một thôn nhỏ, quy mô so với Thánh hồn thôn thì nhỏ hơn một chút. Bên ngoài thôn được vây bọc bởi hàng rào gỗ, tựa hồ dùng để phòng ngừa dã thú. Tại cổng thôn tựa hồ tụ tập không ít người, không biết xảy ra chuyện gì.

Đường Tam mỉm cười nói:"Chúng ta đi qua đó hỏi, có lẽ người trong thôn sẽ biết Sử Lai Khắc học viện ở đâu. Hồn sư học viện hẳn là rất có danh mới đúng."

Tiểu Vũ chỉ ngón tay về phía trước, cười nói: "Ca, nhanh nào."

Đi tới gần, bốn người đều phát hiện có chút không đúng, cổng thôn quả thật tụ tập không ít người, đại đa số đều là thiếu niên cỡ tuổi bọn họ, trong đó đại bộ phận đều có cha mẹ đi theo.


Tại chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi, làm cho Đường Tam và Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản "Sử Lai Khắc học viện". Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.

Vũ Văn và Cảnh Duệ sớm đã lường trước cũng không thể không ngạc nhiên trước trình độ hư hao của Sử Lai Khắc.

Tiểu Vũ giật mình nhảy xuống khỏi lưng Vũ Văn, ngơ ngác nhìn tấm biển: "Không thể nào"


Sợ là ngay cả quy mô của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện so với nơi này còn lớn hơn, hơn nữa, đây rõ ràng là một cái thôn nhỏ bình thường, cổng vào chẳng những làm bằng gỗ, lại không lớn bằng một phần ba của Nặc Đinh học viện. Đây cũng có thể gọi là hồn sư học viện sao?

"Ca, đại sư có lầm hay không? Ta nhìn thế nào cũng không thấy đây giống như là một tòa học viện. Sẽ không phải gạt người chứ."

Đường Tam cười khổ nói: "Đều cũng đã tới rồi, xem đã rồi nói."

Lúc này, xếp hàng phía trước bọn họ ước chừng hơn một trăm người báo danh, trong đó không ít người cũng đều cau mày, hiển nhiên trong cũng nghĩ giống Tiểu Vũ.

Xếp hàng phía trước là một thiếu niên cùng cha mẹ. Chỉ nghe mẫu thân của thiếu niên nọ nói: "Có lầm hay không, đây mà được gọi là hồn sư học viện, chính là được xưng là học viện khi tốt nghiệp là có thể trở thành Tử Tước của đế quốc?"


Phụ thân của thiếu niên có chút không xác định nói: "Đây là người của Vũ hồn điện nói, chắc là không sai. Nhưng học viện này cũng thật sự rách nát một chút."

Thiếu niên nói: "Ba ba, con không muốn học ở đây, quá dọa người. Con muốn tới Tác Thác trung cấp hồn sư học viện. Dù sao, con cũng coi như là thiên tài tại sơ cấp học viện."

Phụ thân thiếu niên nhíu nhíu mày: "Nếu đã tới, vậy ráng đợi thêm lát nữa đi, nói không chừng đây là một loại khảo nghiệm. Học viện chánh thức không ở chỗ này."

Trong đám người tuyệt đối có không ít cùng loại đối thoại, trên mặt đại bộ phận thiếu niên cùng cha mẹ đều lộ vẻ thất vọng nặng nề.

Ánh mắt của Đường Tam và Cảnh Duệ cũng không có dừng lại trên những người báo danh quá dài, ánh mắt hắn nhìn về phía trước nhất, cũng chính là nơi báo danh, mơ hồ có thể nghe được đối thoại ở nơi đó.
Lão giả ngồi ở sau bàn phụ trách tiếp nhận báo danh nhìn qua có bộ dáng uể oải, quần áo trên người nói cho dễ nghe một chút là đơn giản, nhìn thế nào cũng như là một lão nhân ở thôn quê, thậm chí tinh thần nhìn qua còn không bằng như lão Kiệt Khắc ở Thánh Hồn thôn.

Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: "Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được."

Phụ thân người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hôn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành.

"Đưa tay ra"

Thiếu niên theo lời đưa tay đến trước mặt lão giả, lão giả niết niết hai cái trên tay hắn, hướng hắn lắc lắc đầu, nói: "Tuổi của ngươi không phù hợp, có thể đi."

Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cha của mình, đứa nhỏ hơn mười tuổi sớm thành thục như Đường Tam chính là không nhiều lắm.
Phụ thân thiếu niên nhanh chóng cười nói: "Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không?"

Lão giả có chút không nhịn được nói: "Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Hơn mười ba tuổi, nhất luật không thu. Các ngươi có thể đi."

Phụ thân của thiếu niên nói: "Vậy phí báo danh của chúng ta..."

Lão giả không chút khách khí nói: "Một khi đã báo danh, sẽ không hoàn."

Người đất sét còn có ba phần thổ tính, cha của thiếu niến nhịn không được cả giận nói: "Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến."
Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút."

Ở bên cạnh, một đạo nhân ảnh chợt đứng lên: "Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền."

Người này đúng là Đái Mộc Bạch, trước vì ngồi một bên, bị đám người ngăn trở, Đường Tam cũng không có thấy hắn. So với ngày đó Đường Tam và Tiểu Vũ thấy hắn có chút bất đồng chính là, bây giờ thần sắc trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ.

Đái Mộc Bạch cũng không nói nhảm, lập tức thúc giục hồn lực của mình, thả ra toàn bộ ba hồn hoàn, hai cái bách niên một cái thiên niên. Hồn lực mênh mông trong không khí sinh ra áp lực vô hình, lãnh quang trong tà mâu lóe ra, nhìn về phía phụ tử đối diện.

Vũ Văn đang nói chuyện với Tiểu Vũ chợt liếc sang một cái liền quay đầu lại nói với Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, lát nữa chúng ta sẽ gặp được người quen nha. Muội có tò mò là ai không?"
"Ca, ca lại bắt đầu thần thần bí bí rồi!" Tiểu Vũ trợn trắng mắt, khoanh tay xoay sang một bên ra vẻ giận dỗi "Hừ! Không đoán! Dù sao lát nữa cũng có thể gặp!"

"Đừng mà tiểu cô nương!" Vũ Văn biết nàng chỉ giả vờ, nhưng vẫn vội vàng dỗ dành "Ca nói được chưa! Là Đái Mộc Bạch đó!"

"Tên dâm hổ kia?!"

Hai người đằng sau loạn thành một đoàn, Cảnh Duệ cũng lười để ý, nhỏ giọng nói với Đường Tam vài câu gì đó rồi đứng nhắm mắt dưỡng thần.

"Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tại trong hồn thú cũng là tồn tại một cách cực kỳ cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta chính là quái vật học viện. Nói cách khác, chúng ta nơi này chỉ thu nhận quái vật, không thu người thường. Tuổi trên mười ba, hoặc là không có hồn lực ngoài hai mươi mốt cấp, vậy không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa."
Tâm tình của Đường Tam cùng Tiểu Vũ vốn giống nhau, đối với Sử Lai Khắc học viện có chút thất vọng, nhưng vừa nghe thấy lão giả nói, hứng thú trong lòng hắn lại nổi lên, học viện chỉ thu quái vật? Hàm nghĩa khác của hai chữ quái vật này chẳng phải chính là thiên tài sao?

Vừa nói, lão giả trên người đột nhiên phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, với thực lực của Đường Tam và Tiểu Vũ cũng nhịn không được toàn thân run sợ. Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, kinh khủng nhất chính là tổng cộng có sáu cái hồn hoàn từ hắn mọc lên, quang mang huyễn lệ nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Màu sắc của sáu cái hồn hoàn phân biệt là một trắng, một vàng, ba tím, một đen. Cũng chính là, một cái là thập niên hồn hoàn, một cái là bách niên hồn hoàn, ba cái thiên niên hồn hoàn cùng một cái là vạn niên hồn hoàn. Lão giả này thoạt nhìn như một lão nông hết sức bình thường, không ngờ lại là một Hồn đế ngoài sáu mươi cấp.
Sau mươi cấp, chính là sáu mươi cấp a, cho dù tại cả Ba Lạp Khắc vương quốc, Hồn sư có cấp bậc như vậy cũng tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trường côn trong tay lão giả dựng trên mặt đất, một âm thanh trầm đục hướng bốn phía tán ra, cơ hồ chân của mọi người đều lảo đảo một chút.

Hướng về phía trước một nhà ba miệng đang trợn mắt, há mồm, khoát khoát tay: "Kế tiếp."

Hàng ngũ vốn có hơn trăm người trong chớp mắt chỉ còn mười mấy người báo danh.

Cảnh Duệ bỗng mở bừng mắt ra, thân thể không khống chế được mà run rẩy. Cảm giác kinh nghiệm ào ào tăng lên như này là thế nào?!

Đồng dạng ngạc nhiên còn có Vũ Văn, cậu vốn lười tu luyện, nên hiện tại mới cấp 28, cách 29 còn 1/3 cây exp, đợt kinh nghiệm này trực tiếp đưa cậu lên cấp 29.
"Duệ Tử, Tiểu Tam, Tiểu Vũ, ta vừa thăng cấp!" Vũ Văn vui mừng hô lớn hấp dẫn ánh mắt nhiều người xung quanh.

Bởi vì đã tiến gần về phía trước, bọn họ tự nhiên cũng có thể thấy Đái Mộc Bạch ngồi ở phía sau lão giả, Đái Mộc Bạch chẳng những là phụ trách giữ trật tự, đồng thời cũng phụ trách mang những đệ tử đã qua vòng kiểm đi vào trong học viện.

Đái Mộc Bạch lúc này cũng trông thấy được bốn người Cảnh Duệ, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra một tia mỉm cười, hướng bọn họ gật đầu, mở ra hai tay, làm ra một cái vẻ mặt bất đắc dĩ. Hiển nhiên là đang nói cho bọn họ, báo danh này phải dựa vào cố gắng của bản thân, ta không có biện pháp hỗ trợ.

Nhưng vừa làm động tác đó xong lại nghe thấy câu nói của Vũ Văn, khóe miệng Đái Mộc Bạch lại kiềm chế không được giật giật, ánh mắt quăng cho Vũ Văn một cụm từ: Quái vật!
===================

Hôm nay chúng ta tổng kết một chút cấp bậc của nhóm nhân vật chính đi!

Cảnh Duệ, cấp 31, hồn hoàn 2 vàng 1 tím

Vũ Văn, cấp 29, hồn hoàn 2 vàng

Tiểu Vũ, cấp 29, hồn hoàn 2 vàng

Đường Tam, cấp 29, hồn hoàn 2 vàng

Đái Mộc Bạch, cấp 37, hồn hoàn 2 vàng 1 tím

Tác giả : Louis
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại