Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 4 - Chương 10: Đã định trước
Qua chừng hai giờ, người nào đó nhàm chán cực độ, chân đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn đi đến Ngự thư phòng.
Thị vệ ở ngự thư phòng hiển nhiên không cản hắn.
Phanh...
Ở trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, dùng chân đá cửa tương đối dễ dàng, cho nên hắn liền làm.
Không cần phải nghĩ, phương thức thô lỗ như vậy nhất định là nhi tử bảo bối của y, hơn nữa tiếng thị vệ phía ngoài hành lễ cũng truyền vào tai y.
Viết xong chữ cuối cùng, Thiên Nguyệt Thần để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt đang ngồi im trên ghế, "Tới đây." Hướng phía Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, Thiên Nguyệt Triệt đi tới, ngồi vào lòng Thiên Nguyệt Thần.
"Sao vậy, nhàm chán?" Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn hứng khởi giờ lại trầm xuống, khiến Thiên Nguyệt Thần không quen, tay ôn nhu xoa đi dấu vết lưu lại lúc ăn điểm tâm của Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt dựa sát vào lòng Thiên Nguyệt Thần, lắc đầu, ánh mắt đổi tới đổi lui, sau đó thấy được thứ đồ xa lạ.
"Đây là cái gì?" Ngón tay chỉ vào cuộn giấy trong họa khuông (giỏ để trang), trước kia họa khuông này chỉ là vật trang trí, Thiên Nguyệt Thần không có hứng thú vẽ tranh, hôm nay có một bức họa.
"Đây là... ." Thiên Nguyệt Thần chưa kịp nói Thiên Nguyệt Triệt đã cầm lấy bức họa, họa mở ra, người bên trong xuất hiện trước mắt.
Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, bị người hoàn mỹ này hấp dẫn tầm mắt, nhưng, vì sao hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
"Phụ hoàng, bức họa này từ đâu tới?" Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt hỏi, đồng thời lại không khỏi tò mò nhìn thêm, nam tử không mang mặt nạ thật sự rất quen thuộc.
Thiên Nguyệt Thần không trực tiếp trả lời, chỉ ôm Thiên Nguyệt Triệt chặt hơn, tựa cằm lên vai Thiên Nguyệt Triệt, "Có ấn tượng sao, nam tử này?"
Ân?
Thiên Nguyệt Thần hỏi như vậy chứng tỏ Thiên Nguyệt Triệt đã gặp qua, nhưng nhắm mắt trái, nhìn chằm chằm, sau đó nhắm lại mắt phải, lại nhìn chằm chằm, kết quả, không có ấn tượng.
Thật sao? Thiên Nguyệt Thần cầm lấy bút một bên, ở trên trán nam tử họa đồ hình, "Bây giờ thì sao?"
"Oa." Thiên Nguyệt Triệt thất sắc kêu lên, "Phụ hoàng, hắn... Hắn... Là hắn." Lúc nàu Thiên Nguyệt Triệt mới nhớ tới, nam tử này là nam tử đánh nhau với hắn ngày đó, "Phụ hoàng, chính là hắn."
Thiên Nguyệt Triệt còn dùng lực ngón tay chà xát khuôn mặt nam tử trên bức họa, sau đó nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, tại sao có bức họa về hắn?"
"Hắn là phụ hoàng bảo Ám Diễm họa." Thiên Nguyệt Thần phân tích, "Phụ hoàng không bảo Ám Diễm họa hắn. Mà họa Tinh Linh hoàng, nhưng lại họa ra nam tử này."
"Ý của phụ hoàng là, ngày đó Triệt nhi giao thủ với Tinh Linh hoàng?" Dù Thiên Nguyệt Triệt hỏi, nhưng giọng điệu lộ ra một tia khẳng định.
"Tám chín phần." Thiên Nguyệt Thần nói.
"Vậy Tinh Linh hoàng không chết, dấu hiệu Tinh Linh hoàng trên trán Triệt nhi đại biểu cho cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt mơ hồ.
"Không có nghĩa gì, Triệt nhi chỉ là Triệt nhi của phụ hoàng." Thiên Nguyệt Thần muốn hài tử trong lòng vĩnh viễn vô ưu vô lự (không buồn không lo).
"Vậy hắn? Là ai?" Thiên Nguyệt Triệt chỉ tay vào nam tử mang diện cụ, tâm đột nhiên ‘thịch’ một cái, nam tử này... Nam tử này có loại quái dị nói không ra lời, hơn nữa, "Phụ hoàng, nếu như ta nói vừa nhìn thấy khiến ta có cảm giác quen thuộc không phải là Tinh Linh hoàng, mà là nam tử mang diện cụ này, phụ hoàng có tin hay không? Phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào?"
Không sai, trong nháy mắt nhìn thấy bức họa, hắn có cảm giác rất quen thuộc, là vì nam tử mang diện cụ này, nhưng cảm giác đó dời sang nam tử không mang diện cụ.
Mà khi phụ hoàn họa ấn kí hỏa diễm lên trán nam tử không mang diện cụ, đích thật là người hắn quen, cho nên thị giác bị mơ hồ, cho đến khi hắn nhìn lại nam tử mang diện cụ.
"Tin." Thiên Nguyệt Thần chỉ nói một chữ đơn giản, tầm mắt dừng lại trên mặt nam tử mang diện cụ, giống như y rất quen thuộc nam tử này.
Cho nên y tin cảm giác của Triệt nhi.
"Nhưng phụ hoàng, rõ ràng ta chưa từng nhìn thấy hắn, tại sao... Tại sao... ?" Loại quen thuộc vượt quá tưởng tượng của hắn, không chỉ cảm thấy quen thuộc, phảng phất rất hiểu rõ nam tử này, cẩn thận nói đến thì cái gì cũng không hiểu.
"Đi, theo ta tới một nơi." Thiên Nguyệt Thần nắm tay Thiên Nguyệt Triệt ra khỏi Ngự thư phòng.
"Tới nơi nào?" Thiên Nguyệt Triệt tùy ý Thiên Nguyệt Thần nắm.
"Một nơi, có liên quan tới lúc Triệt nhi mới ra đời, cũng là lúc Triệt nhi ra đời, nơi đó bị phụ hoàng cấm." Thiên Nguyệt Thần giải thích.
Bắt đầu từ hôm nay Mạn La đế quốc không cần tế ti.
Câu nói kia y nói cách đây mười ba năm lúc Triệt nhi mới ra đời, lời tiên đoán? Y chưa bao giờ tin tưởng, nhưng nó đã trở thành sự thật.
Nơi này vẫn an tĩnh như lúc đầu, mỗi lần đi vào, tâm trạng buồn bực cũng yên ổn lại.
"Phụ hoàng, đây là đâu?" Tò mò nhìn bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ biết hoàng cung còn có viện tử này, sao hắn không phát hiện.
"Nơi này căn cứ theo âm dương ngũ hành mà kiến tạo, Triệt nhi không hiểu kỳ môn chi thuật, không thấy nơi này là đúng, hơn nữa từ lúc Triệt nhi mới ra đời, nơi này đã bị liên phong ." Mà y cũng không ngờ có một ngày sẽ lại bước chân vào đây.
"Tại sao?" Thiên Nguyệt Triệt phát hiện, mấy ngày ở hoàng cung quá nhàm chán, hắn càng hồ đồ.
"Bởi vì... ." Thiên Nguyệt Thần nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt thâm thúy, "Nơi này có một bí mật, về ngươi và ta."
"Bí mật của phụ hoàng và của ta?"
"Uh, bí mật của Triệt nhi ngay từ đầu đã định trước, nhưng ta cam tâm tình nguyện trầm mê." Thiên Nguyệt Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
"Bây giờ nghĩ lại, từ lúc phát hiện ánh mắt ngươi chuyên chú nhìn ta, rồi phát hiện tình cảm của ta đối với ngươi khác thường, lại cam nguyện tiếp thu, có thể là vì ngay từ đầu, ta đã chuẩn bị tâm lý."
"Lời phụ hoàng, Triệt nhi một chữ cũng không hiểu, chẳng lẽ phụ hoàng từ đầu đã biết... Đã biết... ." Thiên Nguyệt Triệt nhãn tình nhất mị, nói ra thật sự có chút thẹn thùng, "Đã biết ta sẽ yêu ngươi sao?"
Bởi vì câu ‘ta sẽ yêu ngươi’, mặt Thiên Nguyệt Triệt đỏ lên, mặc dù tình cảm đã xác thực, mặc dù quan hệ của bọn họ đã vượt qua ba chữ ‘ta yêu ngươi’.
Nhưng, tâm luôn vì những lời này mà nhảy lên, có lẽ với tình nhân, thân mật, ấm áp hơn nữa, cũng kém những lời này.
Mặt Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt đỏ ửng, luôn khiến Thiên Nguyệt Thần mê luyến, vẻ này mang theo dụ dỗ hồn nhiên đều làm Thiên Nguyệt Thần khó kìm lòng nổi.
"Uh, biết, đã biết."
"Vậy phụ hoàng cũng biết mình sẽ yêu ta sao?" Hỏi ra những lời này, không cần nghĩ, mặt nhất định đỏ rực, như anh đào chín khiến người ta kìm lòng không đậu cắn lên một cái.
Mà Thiên Nguyệt Thần cũng làm như vậy, "Ta thích dùng hành động cho biết." Nói xong, Thiên Nguyệt Thần trực tiếp chắn lên môi Thiên Nguyệt Triệt, nhi tử bảo bối của y vĩnh viễn không biết, khi hắn dùng nét mặt ngây ngốc hỏi y, đối với y mà nói là dụ dỗ và thử thách đến thế nào.
Hai người yêu nhau khi hôn môi phải nhắm mắt lại, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cứ sững sờ trợn tròn mắt tùy ý đối phương hôn như vậy, cho đến khi cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn, mới bừng tỉnh.
"Ngô ngô... Ngô ngô... ." Đẩy lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, đừng dùng phương thức này để trốn tránh, Thiên Nguyệt Triệt phi thường lý trí nghĩ.
Hôn xong, Thiên Nguyệt Thần tiếc nuối rời đi đôi môi, thật ra y còn muốn tiếp tục bước tiếp theo.
"Mau trả lời a." Song, người nào đó chẳng hiểu tình thú, vẫn cố gắng hỏi.
"Chẳng lẽ ta biểu hiện chưa đủ rõ ràng?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, mỉm cười hỏi.
"Không đủ." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Ta muốn nghe phụ hoàng chính miệng nói cho ta biết." Người nào đó phi thường kiên trì, vấn đề này đương nhiên phải dùng miệng trả lời, sao có thể dùng miệng làm.
Cho nên bây giờ, Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt nhìn chằm chằm miệng Thiên Nguyệt Thần, trong lòng đang nói ‘Trả lời nhanh lên một chút’.
Bị động tác của tiểu đông tây chọc cười, Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ ôm vai hắn, "Nghe kỹ, chỉ nói một lần."
"Uh, ta dựng thẳng tai nghe." Hắn đương nhiên sẽ nghe thật kỹ, tỏ tình a, đây là phụ hoàng tỏ tình, nghe bao nhiêu lần cũng không chán.
"Ta không quan tâm lời tiên tri thế nào, hiện tại, tương lai, ta cũng sẽ yêu ngươi." Nếu như đời này không đủ, đời đời kiếp kiếp ta cũng tìm được ngươi.
Thị vệ ở ngự thư phòng hiển nhiên không cản hắn.
Phanh...
Ở trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, dùng chân đá cửa tương đối dễ dàng, cho nên hắn liền làm.
Không cần phải nghĩ, phương thức thô lỗ như vậy nhất định là nhi tử bảo bối của y, hơn nữa tiếng thị vệ phía ngoài hành lễ cũng truyền vào tai y.
Viết xong chữ cuối cùng, Thiên Nguyệt Thần để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt đang ngồi im trên ghế, "Tới đây." Hướng phía Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, Thiên Nguyệt Triệt đi tới, ngồi vào lòng Thiên Nguyệt Thần.
"Sao vậy, nhàm chán?" Khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn hứng khởi giờ lại trầm xuống, khiến Thiên Nguyệt Thần không quen, tay ôn nhu xoa đi dấu vết lưu lại lúc ăn điểm tâm của Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt dựa sát vào lòng Thiên Nguyệt Thần, lắc đầu, ánh mắt đổi tới đổi lui, sau đó thấy được thứ đồ xa lạ.
"Đây là cái gì?" Ngón tay chỉ vào cuộn giấy trong họa khuông (giỏ để trang), trước kia họa khuông này chỉ là vật trang trí, Thiên Nguyệt Thần không có hứng thú vẽ tranh, hôm nay có một bức họa.
"Đây là... ." Thiên Nguyệt Thần chưa kịp nói Thiên Nguyệt Triệt đã cầm lấy bức họa, họa mở ra, người bên trong xuất hiện trước mắt.
Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, bị người hoàn mỹ này hấp dẫn tầm mắt, nhưng, vì sao hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
"Phụ hoàng, bức họa này từ đâu tới?" Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt hỏi, đồng thời lại không khỏi tò mò nhìn thêm, nam tử không mang mặt nạ thật sự rất quen thuộc.
Thiên Nguyệt Thần không trực tiếp trả lời, chỉ ôm Thiên Nguyệt Triệt chặt hơn, tựa cằm lên vai Thiên Nguyệt Triệt, "Có ấn tượng sao, nam tử này?"
Ân?
Thiên Nguyệt Thần hỏi như vậy chứng tỏ Thiên Nguyệt Triệt đã gặp qua, nhưng nhắm mắt trái, nhìn chằm chằm, sau đó nhắm lại mắt phải, lại nhìn chằm chằm, kết quả, không có ấn tượng.
Thật sao? Thiên Nguyệt Thần cầm lấy bút một bên, ở trên trán nam tử họa đồ hình, "Bây giờ thì sao?"
"Oa." Thiên Nguyệt Triệt thất sắc kêu lên, "Phụ hoàng, hắn... Hắn... Là hắn." Lúc nàu Thiên Nguyệt Triệt mới nhớ tới, nam tử này là nam tử đánh nhau với hắn ngày đó, "Phụ hoàng, chính là hắn."
Thiên Nguyệt Triệt còn dùng lực ngón tay chà xát khuôn mặt nam tử trên bức họa, sau đó nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, tại sao có bức họa về hắn?"
"Hắn là phụ hoàng bảo Ám Diễm họa." Thiên Nguyệt Thần phân tích, "Phụ hoàng không bảo Ám Diễm họa hắn. Mà họa Tinh Linh hoàng, nhưng lại họa ra nam tử này."
"Ý của phụ hoàng là, ngày đó Triệt nhi giao thủ với Tinh Linh hoàng?" Dù Thiên Nguyệt Triệt hỏi, nhưng giọng điệu lộ ra một tia khẳng định.
"Tám chín phần." Thiên Nguyệt Thần nói.
"Vậy Tinh Linh hoàng không chết, dấu hiệu Tinh Linh hoàng trên trán Triệt nhi đại biểu cho cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt mơ hồ.
"Không có nghĩa gì, Triệt nhi chỉ là Triệt nhi của phụ hoàng." Thiên Nguyệt Thần muốn hài tử trong lòng vĩnh viễn vô ưu vô lự (không buồn không lo).
"Vậy hắn? Là ai?" Thiên Nguyệt Triệt chỉ tay vào nam tử mang diện cụ, tâm đột nhiên ‘thịch’ một cái, nam tử này... Nam tử này có loại quái dị nói không ra lời, hơn nữa, "Phụ hoàng, nếu như ta nói vừa nhìn thấy khiến ta có cảm giác quen thuộc không phải là Tinh Linh hoàng, mà là nam tử mang diện cụ này, phụ hoàng có tin hay không? Phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào?"
Không sai, trong nháy mắt nhìn thấy bức họa, hắn có cảm giác rất quen thuộc, là vì nam tử mang diện cụ này, nhưng cảm giác đó dời sang nam tử không mang diện cụ.
Mà khi phụ hoàn họa ấn kí hỏa diễm lên trán nam tử không mang diện cụ, đích thật là người hắn quen, cho nên thị giác bị mơ hồ, cho đến khi hắn nhìn lại nam tử mang diện cụ.
"Tin." Thiên Nguyệt Thần chỉ nói một chữ đơn giản, tầm mắt dừng lại trên mặt nam tử mang diện cụ, giống như y rất quen thuộc nam tử này.
Cho nên y tin cảm giác của Triệt nhi.
"Nhưng phụ hoàng, rõ ràng ta chưa từng nhìn thấy hắn, tại sao... Tại sao... ?" Loại quen thuộc vượt quá tưởng tượng của hắn, không chỉ cảm thấy quen thuộc, phảng phất rất hiểu rõ nam tử này, cẩn thận nói đến thì cái gì cũng không hiểu.
"Đi, theo ta tới một nơi." Thiên Nguyệt Thần nắm tay Thiên Nguyệt Triệt ra khỏi Ngự thư phòng.
"Tới nơi nào?" Thiên Nguyệt Triệt tùy ý Thiên Nguyệt Thần nắm.
"Một nơi, có liên quan tới lúc Triệt nhi mới ra đời, cũng là lúc Triệt nhi ra đời, nơi đó bị phụ hoàng cấm." Thiên Nguyệt Thần giải thích.
Bắt đầu từ hôm nay Mạn La đế quốc không cần tế ti.
Câu nói kia y nói cách đây mười ba năm lúc Triệt nhi mới ra đời, lời tiên đoán? Y chưa bao giờ tin tưởng, nhưng nó đã trở thành sự thật.
Nơi này vẫn an tĩnh như lúc đầu, mỗi lần đi vào, tâm trạng buồn bực cũng yên ổn lại.
"Phụ hoàng, đây là đâu?" Tò mò nhìn bốn phía, Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ biết hoàng cung còn có viện tử này, sao hắn không phát hiện.
"Nơi này căn cứ theo âm dương ngũ hành mà kiến tạo, Triệt nhi không hiểu kỳ môn chi thuật, không thấy nơi này là đúng, hơn nữa từ lúc Triệt nhi mới ra đời, nơi này đã bị liên phong ." Mà y cũng không ngờ có một ngày sẽ lại bước chân vào đây.
"Tại sao?" Thiên Nguyệt Triệt phát hiện, mấy ngày ở hoàng cung quá nhàm chán, hắn càng hồ đồ.
"Bởi vì... ." Thiên Nguyệt Thần nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt thâm thúy, "Nơi này có một bí mật, về ngươi và ta."
"Bí mật của phụ hoàng và của ta?"
"Uh, bí mật của Triệt nhi ngay từ đầu đã định trước, nhưng ta cam tâm tình nguyện trầm mê." Thiên Nguyệt Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
"Bây giờ nghĩ lại, từ lúc phát hiện ánh mắt ngươi chuyên chú nhìn ta, rồi phát hiện tình cảm của ta đối với ngươi khác thường, lại cam nguyện tiếp thu, có thể là vì ngay từ đầu, ta đã chuẩn bị tâm lý."
"Lời phụ hoàng, Triệt nhi một chữ cũng không hiểu, chẳng lẽ phụ hoàng từ đầu đã biết... Đã biết... ." Thiên Nguyệt Triệt nhãn tình nhất mị, nói ra thật sự có chút thẹn thùng, "Đã biết ta sẽ yêu ngươi sao?"
Bởi vì câu ‘ta sẽ yêu ngươi’, mặt Thiên Nguyệt Triệt đỏ lên, mặc dù tình cảm đã xác thực, mặc dù quan hệ của bọn họ đã vượt qua ba chữ ‘ta yêu ngươi’.
Nhưng, tâm luôn vì những lời này mà nhảy lên, có lẽ với tình nhân, thân mật, ấm áp hơn nữa, cũng kém những lời này.
Mặt Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt đỏ ửng, luôn khiến Thiên Nguyệt Thần mê luyến, vẻ này mang theo dụ dỗ hồn nhiên đều làm Thiên Nguyệt Thần khó kìm lòng nổi.
"Uh, biết, đã biết."
"Vậy phụ hoàng cũng biết mình sẽ yêu ta sao?" Hỏi ra những lời này, không cần nghĩ, mặt nhất định đỏ rực, như anh đào chín khiến người ta kìm lòng không đậu cắn lên một cái.
Mà Thiên Nguyệt Thần cũng làm như vậy, "Ta thích dùng hành động cho biết." Nói xong, Thiên Nguyệt Thần trực tiếp chắn lên môi Thiên Nguyệt Triệt, nhi tử bảo bối của y vĩnh viễn không biết, khi hắn dùng nét mặt ngây ngốc hỏi y, đối với y mà nói là dụ dỗ và thử thách đến thế nào.
Hai người yêu nhau khi hôn môi phải nhắm mắt lại, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cứ sững sờ trợn tròn mắt tùy ý đối phương hôn như vậy, cho đến khi cảm giác hô hấp của mình có chút khó khăn, mới bừng tỉnh.
"Ngô ngô... Ngô ngô... ." Đẩy lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, vẫn chưa trả lời vấn đề của hắn, đừng dùng phương thức này để trốn tránh, Thiên Nguyệt Triệt phi thường lý trí nghĩ.
Hôn xong, Thiên Nguyệt Thần tiếc nuối rời đi đôi môi, thật ra y còn muốn tiếp tục bước tiếp theo.
"Mau trả lời a." Song, người nào đó chẳng hiểu tình thú, vẫn cố gắng hỏi.
"Chẳng lẽ ta biểu hiện chưa đủ rõ ràng?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, mỉm cười hỏi.
"Không đủ." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Ta muốn nghe phụ hoàng chính miệng nói cho ta biết." Người nào đó phi thường kiên trì, vấn đề này đương nhiên phải dùng miệng trả lời, sao có thể dùng miệng làm.
Cho nên bây giờ, Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt nhìn chằm chằm miệng Thiên Nguyệt Thần, trong lòng đang nói ‘Trả lời nhanh lên một chút’.
Bị động tác của tiểu đông tây chọc cười, Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ ôm vai hắn, "Nghe kỹ, chỉ nói một lần."
"Uh, ta dựng thẳng tai nghe." Hắn đương nhiên sẽ nghe thật kỹ, tỏ tình a, đây là phụ hoàng tỏ tình, nghe bao nhiêu lần cũng không chán.
"Ta không quan tâm lời tiên tri thế nào, hiện tại, tương lai, ta cũng sẽ yêu ngươi." Nếu như đời này không đủ, đời đời kiếp kiếp ta cũng tìm được ngươi.
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc