Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 2 - Chương 43: Hồng y thiếu niên
Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai và Thiên Nguyệt Thiên Hâm đứng sau lưng Thiên Nguyệt Thần, lần đầu tiên lĩnh giáo sự bất hảo của Thiên Nguyệt Triệt, quả nhiên bọn họ đã xem thường hài tử này.
“Có thể khiến tiểu điện hạ chú ý như vậy, là vinh hạnh của bổn cung." Cách Lực Tân lại khôi phục nét mặt ôn hòa như trước, nhưng người cẩn thận sẽ thấy, ánh mắt ôn hòa đã trở nên lạnh lùng.
“Đâu có phải." Thiên Nguyệt Triệt lại vô cùng ngây thơ: “Năm trước, phụ hoàng mang theo Triệt nhi đi xem hí, Triệt nhi cảm thấy người diễn hí đó rất giống thái tử."
Nửa thật nửa giả, lại giả giả thật thật, làm cho người ta không phân biệt rõ rốt cuộc cái nào mới là thật sự, nhưng bất kể là cái nào, sự xinh đẹp của hắn đều khiến người ta không dời được tầm mắt.
“Tiểu điện hạ thích xem hí?" Cách Lực Tân theo chủ đề của Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
“Ân… Không thích." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Quá giả, Triệt nhi cũng không có hứng thú, mà ngươi cũng rất giả."
Sắc mặt Cách Lực Tân chưa kịp biến hóa, Thiên Nguyệt Thần đã trầm giọng nói: “Triệt nhi tuổi nhỏ, thỉnh thái tử không để bụng."
“Bệ hạ khách khí, tiểu điện hạ ngây thơ, thật là khả ái, dõi mắt thiên hạ, một hài đồng ngây thơ như tiểu điện hạ rất hiếm có." Cách Lực Tân bình thản nói, hai đầu lông mày không che dấu được hứng thú đối với Thiên Nguyệt Triệt: “Tiểu điện hạ mới nói tháng trước cứu hai người, một người có tên tương tự bổn cung, không biết người này xưng hô thế nào?"
Nếu tương tự vậy thì không chỉ là xấp xỉ mà thôi, Cách Lực Tân cẩn thận hỏi, trong thiên hạ tuy có nhiều tên tương tự nhau, nhưng hắn tin không có sự trùng hợp đến vậy.
“Ân." Thiên Nguyệt Triệt nâng đầu suy tư trong chốc lát: “Không quá nhớ kỹ." Chuyển mục mâu khả ái, khiến mọi người chỉ xem vừa rồi là Thiên Nguyệt Triệt nói đùa với Cách Lực Tân.
Tầm mắt nhạy cảm của Cách Lực Tân dừng trên người Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, cuối cùng thu hồi.
Ngày thứ hai tranh tài, hiển nhiên có nhiều người hơn ngày đầu tiên, bởi vì, ngày thứ hai đều là cao thủ, hơn nữa thực lực đối thủ tương đương nhau.
Tranh tài đến cuối cùng chính là Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, mà không nghi ngờ chút nào, có hắn đại diện, Mạn La chắc chắn thắng lợi.
Người chủ trì chuẩn bị tuyên bố vô địch lần này, một bóng dáng hồng sắc phóng qua đỉnh đầu mọi người lên võ đài.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt, cái trán khẽ đổ mồ hôi, xem bộ dáng là người đi đường xa tới, ngay cả như vậy cũng khó che đi gương mặt vô cùng tinh xảo của thiếu niên.
“Người này là?" Thiên Nguyệt Triệt nắm tay Thiên Nguyệt Thần, buồn bực nói, không phải là thiếu niên đêm đó sao?
Nhưng không giống, khí chất không giống, cảm giác không giống, thần sắc không giống.
“Chỉ là bộ dáng giống nhau như đúc mà thôi." Thiên Nguyệt Thần nhàn nhạt mở miệng.
“Da La Phất Lạp, ngươi náo đủ rồi." Thiếu niên đi tới đấu trường cũng không thèm để ý mọi người, mà hướng phía hoàng đế Anh Túc đế quốc, tức giận hô.
Trong khoảng thời gian ngắn, tranh cãi nổi lên bốn phía, rất nhiều người buồn bực cái người không hiểu quy củ dám hét thẳng tên hoàng đế Anh Túc đế quốc là ai? Cũng có rất nhiều người buồn bực, thiếu niên này rõ ràng chính là thiếu niên đêm đó, nhưng lại hướng phía vị trí hoàng đế Anh Túc đế quốc nhìn lại, thiếu niên đêm đó đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Chỉ là hai người giống nhau như đúc?
“Rốt cục ngươi cũng xuất hiện, Khánh Trúc." Khuôn mặt tuấn dật của Da La Phất Lạp xẹt qua mừng rỡ, hai mắt hữu thần nhìn thiếu niên tên gọi Khánh Trúc, ánh mắt dịu dàng như vậy, phảng phất như thiếu niên kia là người hắn yêu sâu đậm.
“Đây là chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan tới người ngoài, ngươi thả hắn." Trong mắt Khánh Trúc hiện lên thống khổ, nhìn người giống mình như đúc kia, có điều suy nghĩ.
“Thả?" Da La Phất Lạp khiêu mi: “Khánh Trúc, có lẽ ngươi nghĩ sai rồi, trẫm chưa bao giờ giam giữ hắn, hắn có chân hắn tự đi, cần gì trẫm thả."
Vừa nói vừa đẩy thiếu niên đang dựa vào hắn ra, trong mắt là sự khinh thường.
Thiếu niên không kịp định thần bị đẩy té trên mặt đất, bi thương hiện lên trong mắt thiếu niên, sau đó tràn đầy hận ý: “Tại sao ngươi trở lại, không phải ngươi đã đáp ứng ta sẽ không trở lại sao?" Thiếu niên cũng chính là ca ca sinh đôi của Khánh Trúc, đứng lên từ mặt đất, bả vai run run cho thấy lúc này hắn đang tức giận.
Ánh mặt lạnh lùng vô tình của Khánh Trúc xẹt qua Khánh Thạch: “Ta, cho tới bây giờ không phải là quân tử, cần gì tuân thủ cái ước định rắm chó kia, mà những thứ ngươi đoạt đi của ta còn chưa đủ sao? Ngươi cho là Da La Phất Lạp sẽ yêu ngươi sao? Hắn lợi dụng ngươi, lợi dụng ngươi nắm trong tay Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, nắm trong tay Hỏa Linh Châu."
Khánh Trúc nói thế, cả sảnh đường huyên náo không dứt, Kỳ Lạp Mạnh là gia tộc nắm trong tay Hỏa Linh Châu, chuyện này toàn bộ đại lục không ai không biết, nhưng nghe đồn Kỳ Lạp Mạnh gia tộc không quan hệ với hoàng tộc Anh Túc, vì sao thiếu niên này?
Mọi người càng ngày càng hiếu kỳ với thiếu niên này.
“Đây là chuyện của ta, không liên quan ngươi, giờ phút này ta niệm tình huynh đệ mà cho ngươi một con đường sống, nếu không ngươi đừng trách ta tàn nhẫn, ở Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, ngươi vốn là dư thừa ." Khánh Thạch cười nhạo.
Mà Da La Phất Lạp lại càng bàng quan xem khôi hài, rõ ràng là do hắn mà ra, lúc này hắn lại lộ vẻ là người ngoài cuộc, nhưng, cho dù là người ngoài cuộc, quân cờ này hắn vẫn tùy ý nắm trong tay.
Nhìn đủ rồi, hắn mỉm cười nói: “Khánh Trúc, nếu tới không ngại tranh tài, phải biết rằng lúc này ngươi đang đứng trên lôi đài, một khi lên cũng không dễ dàng xuống, nếu như cuộc tranh tài này thua, Hỏa Linh Châu phải chắp tay dâng tặng người khác."
Cái nhẹ cái nặng, mang theo ba phần thành thực bảy phần uy hiếp, không ai biết lý do hắn làm như vậy, mà ngay cả Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt cũng chỉ đang nhìn tuồng vui này.
“Hừ." Khánh Trúc hừ lạnh: “Ngươi cho là vinh dự của Anh Túc đế quốc, ta sẽ quan tâm? Ngươi cho là một viên Hỏa Linh Châu không quan trọng, ta sẽ quan tâm? Ở trong mắt của Da La Phất Lạp ngươi, ta là hạng người như vậy sao?"
“Đương nhiên không phải, đương nhiên Khánh Trúc của ta không phải là người như thế." Da La Phất Lạp cố ý nhấn mạnh hai chữ “Của ta", khiến bầu không khí lại náo nhiệt, hắn nhu tình nhìn thiếu niên: “Nếu như Khánh Trúc quan tâm danh dự cùng địa vị, năm đó lúc trẫm phong ngươi làm hậu, ngươi cũng sẽ không đào hôn, đúng không?"
Hai chữ đào hôn Da La Phất Lạp nói nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhu tình như cũ, nhưng chỉ có người quen thuộc với hắn mới biết được trong đó bao hàm bao nhiêu tức giận.
Cái gì?
Mọi người kinh ngạc với lời nói mình nghe được, hồng y thiếu niên này cư nhiên là hoàng hậu đào hôn của Anh Túc đế quốc, nam hoàng hậu, càng nhiều người không thể tin được, chưa từng nghe tin hoàng đế Anh Túc đế quốc hoàng đế đại hôn, mọi người càng nhao nhao lên.
“Ha ha… ." Khánh Trúc phá lên cười: “Bởi vì không có ta, ngươi không thống nhất được thiên hạ, bất quá cái này cũng không quan trọng, không quan trọng." Nước mắt thiếu niên chảy ra, một giọt hai giọt, khiến người nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Trong mắt Da La Phất Lạp hiện lên sự không nỡ, sau đó nhanh chóng che đi, năm đó, người ruồng bỏ hắn là thiếu niên này, hắn không nên đau lòng nữa, hắn không nên để ý nữa, nhưng vì sao, khi nhìn thấy nước mắt của thiếu niên, sự đau đớn thấu xương vẫn rõ ràng như vậy, ngay cả lúc biết tin thiếu niên đào hôn, hắn cũng không khó chịu đến mức này.
Mà lời nói tiếp theo của Khánh Trúc, càng khiến sắt mặt Da La Phất Lạp xanh mét: “Da La Phất Lạp, ngươi đang hối hận sao? Ngươi nhìn sắc mặt ta lúc này nên hối hận sao? Ngươi hối hận vì để ta biết rõ chân tướng, hay hối hận vì lừa gạt ta, nhưng ngươi là người sau nên không quan trọng, dù sao ta lợi dụng ngươi, ta lợi dụng ngươi tìm kiếm tin tức của hắn."
Phanh…
Chén trà trên bàn bị Da La Phất Lạp hất văng xuống mặt đất, khuôn mặt cương nghị chuyển trắng chuyển xanh, rồi biến thành đen, hai tay nắm thật chặt, phảng phất như muốn đem người trước mắt xé nát, sau đó hắn phá lên cười: “Lợi dụng ta, lợi dụng ta nên dâng lên thân thể của mình sao? Lợi dụng ta nên giống như nam kỹ bị ta đặt dưới thân sao? Nếu là lợi dụng, như vậy lòng tự trọng của ngươi quá thấp? Bất quá, hưởng qua mùi vị của ngươi, thật ra khiến ta khó quên vô cùng, thân thể mềm mại như vậy, chặt chẽ hấp thu ta, còn có tiếng rên rỉ của ngươi… ."
Da La Phất Lạp chưa nói xong, Khánh Trúc phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, hỏa diễm hồng sắc tạo thành hình bát quái công kích Da La Phất Lạp.
Da La Phất Lạp là hoàng đế Anh Túc đế quốc, đương nhiên không phải là nam nhân vô năng, nhanh chóng sử dụng hỏa cầu tương tự công kích Khánh Trúc, lúc hai hỏa cầu chạm vào nhau, phát ra ngọn lửa, bay về phía đám người.
Đột nhiên, thủy linh cầu từ bốn phương tám hướng phóng tới bao trùm ngọn lửa, khiến nó biến mất.
Mặc dù không thấy người phát ra thủy linh cầu, nhưng mọi người quen thuộc với quy tắc nơi này đều biết, là ma pháp sư của hiệp hội ma pháp ẩn trong đám người ra tay.
“Khánh Trúc, ngươi thân là nhị thiếu gia của Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, làm trò trước mặt người trong thiên hạ tập kích trẫm, tội danh cũng không nhỏ, đương nhiên ngươi về bên cạnh trẫm, vậy thì không tính."
Da La Phất Lạp cười tà, cố ý đem thân phận Khánh Trúc tuyên cáo với thiên hạ, đồng thời nói cho mọi người rõ, thiếu niên này là người của hắn.
Là Kỳ Lạp Mạnh gia tộc nắm trong tay Hỏa Linh Châu sao?
Cho dù có người muốn hỏi, cũng không ngây ngốc hỏi ra, dù sao vừa rồi ma pháp hệ hỏa của Khánh Trúc vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ngươi… ."
“Hư, tranh tài sắp đến lúc kết thúc, mà lúc này, bảo bối, ngươi nên tranh tài, nếu thắng, chuyện ngươi đào hôn, trẫm một mực không truy cứu bất cứ người nào của Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, nếu thua… Người nhà ngươi đang ở trong thiên lao sẽ chờ chôn cùng ngày dâng người khác Hỏa Linh Châu."
“Có thể khiến tiểu điện hạ chú ý như vậy, là vinh hạnh của bổn cung." Cách Lực Tân lại khôi phục nét mặt ôn hòa như trước, nhưng người cẩn thận sẽ thấy, ánh mắt ôn hòa đã trở nên lạnh lùng.
“Đâu có phải." Thiên Nguyệt Triệt lại vô cùng ngây thơ: “Năm trước, phụ hoàng mang theo Triệt nhi đi xem hí, Triệt nhi cảm thấy người diễn hí đó rất giống thái tử."
Nửa thật nửa giả, lại giả giả thật thật, làm cho người ta không phân biệt rõ rốt cuộc cái nào mới là thật sự, nhưng bất kể là cái nào, sự xinh đẹp của hắn đều khiến người ta không dời được tầm mắt.
“Tiểu điện hạ thích xem hí?" Cách Lực Tân theo chủ đề của Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
“Ân… Không thích." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Quá giả, Triệt nhi cũng không có hứng thú, mà ngươi cũng rất giả."
Sắc mặt Cách Lực Tân chưa kịp biến hóa, Thiên Nguyệt Thần đã trầm giọng nói: “Triệt nhi tuổi nhỏ, thỉnh thái tử không để bụng."
“Bệ hạ khách khí, tiểu điện hạ ngây thơ, thật là khả ái, dõi mắt thiên hạ, một hài đồng ngây thơ như tiểu điện hạ rất hiếm có." Cách Lực Tân bình thản nói, hai đầu lông mày không che dấu được hứng thú đối với Thiên Nguyệt Triệt: “Tiểu điện hạ mới nói tháng trước cứu hai người, một người có tên tương tự bổn cung, không biết người này xưng hô thế nào?"
Nếu tương tự vậy thì không chỉ là xấp xỉ mà thôi, Cách Lực Tân cẩn thận hỏi, trong thiên hạ tuy có nhiều tên tương tự nhau, nhưng hắn tin không có sự trùng hợp đến vậy.
“Ân." Thiên Nguyệt Triệt nâng đầu suy tư trong chốc lát: “Không quá nhớ kỹ." Chuyển mục mâu khả ái, khiến mọi người chỉ xem vừa rồi là Thiên Nguyệt Triệt nói đùa với Cách Lực Tân.
Tầm mắt nhạy cảm của Cách Lực Tân dừng trên người Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, cuối cùng thu hồi.
Ngày thứ hai tranh tài, hiển nhiên có nhiều người hơn ngày đầu tiên, bởi vì, ngày thứ hai đều là cao thủ, hơn nữa thực lực đối thủ tương đương nhau.
Tranh tài đến cuối cùng chính là Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, mà không nghi ngờ chút nào, có hắn đại diện, Mạn La chắc chắn thắng lợi.
Người chủ trì chuẩn bị tuyên bố vô địch lần này, một bóng dáng hồng sắc phóng qua đỉnh đầu mọi người lên võ đài.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt, cái trán khẽ đổ mồ hôi, xem bộ dáng là người đi đường xa tới, ngay cả như vậy cũng khó che đi gương mặt vô cùng tinh xảo của thiếu niên.
“Người này là?" Thiên Nguyệt Triệt nắm tay Thiên Nguyệt Thần, buồn bực nói, không phải là thiếu niên đêm đó sao?
Nhưng không giống, khí chất không giống, cảm giác không giống, thần sắc không giống.
“Chỉ là bộ dáng giống nhau như đúc mà thôi." Thiên Nguyệt Thần nhàn nhạt mở miệng.
“Da La Phất Lạp, ngươi náo đủ rồi." Thiếu niên đi tới đấu trường cũng không thèm để ý mọi người, mà hướng phía hoàng đế Anh Túc đế quốc, tức giận hô.
Trong khoảng thời gian ngắn, tranh cãi nổi lên bốn phía, rất nhiều người buồn bực cái người không hiểu quy củ dám hét thẳng tên hoàng đế Anh Túc đế quốc là ai? Cũng có rất nhiều người buồn bực, thiếu niên này rõ ràng chính là thiếu niên đêm đó, nhưng lại hướng phía vị trí hoàng đế Anh Túc đế quốc nhìn lại, thiếu niên đêm đó đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Chỉ là hai người giống nhau như đúc?
“Rốt cục ngươi cũng xuất hiện, Khánh Trúc." Khuôn mặt tuấn dật của Da La Phất Lạp xẹt qua mừng rỡ, hai mắt hữu thần nhìn thiếu niên tên gọi Khánh Trúc, ánh mắt dịu dàng như vậy, phảng phất như thiếu niên kia là người hắn yêu sâu đậm.
“Đây là chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan tới người ngoài, ngươi thả hắn." Trong mắt Khánh Trúc hiện lên thống khổ, nhìn người giống mình như đúc kia, có điều suy nghĩ.
“Thả?" Da La Phất Lạp khiêu mi: “Khánh Trúc, có lẽ ngươi nghĩ sai rồi, trẫm chưa bao giờ giam giữ hắn, hắn có chân hắn tự đi, cần gì trẫm thả."
Vừa nói vừa đẩy thiếu niên đang dựa vào hắn ra, trong mắt là sự khinh thường.
Thiếu niên không kịp định thần bị đẩy té trên mặt đất, bi thương hiện lên trong mắt thiếu niên, sau đó tràn đầy hận ý: “Tại sao ngươi trở lại, không phải ngươi đã đáp ứng ta sẽ không trở lại sao?" Thiếu niên cũng chính là ca ca sinh đôi của Khánh Trúc, đứng lên từ mặt đất, bả vai run run cho thấy lúc này hắn đang tức giận.
Ánh mặt lạnh lùng vô tình của Khánh Trúc xẹt qua Khánh Thạch: “Ta, cho tới bây giờ không phải là quân tử, cần gì tuân thủ cái ước định rắm chó kia, mà những thứ ngươi đoạt đi của ta còn chưa đủ sao? Ngươi cho là Da La Phất Lạp sẽ yêu ngươi sao? Hắn lợi dụng ngươi, lợi dụng ngươi nắm trong tay Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, nắm trong tay Hỏa Linh Châu."
Khánh Trúc nói thế, cả sảnh đường huyên náo không dứt, Kỳ Lạp Mạnh là gia tộc nắm trong tay Hỏa Linh Châu, chuyện này toàn bộ đại lục không ai không biết, nhưng nghe đồn Kỳ Lạp Mạnh gia tộc không quan hệ với hoàng tộc Anh Túc, vì sao thiếu niên này?
Mọi người càng ngày càng hiếu kỳ với thiếu niên này.
“Đây là chuyện của ta, không liên quan ngươi, giờ phút này ta niệm tình huynh đệ mà cho ngươi một con đường sống, nếu không ngươi đừng trách ta tàn nhẫn, ở Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, ngươi vốn là dư thừa ." Khánh Thạch cười nhạo.
Mà Da La Phất Lạp lại càng bàng quan xem khôi hài, rõ ràng là do hắn mà ra, lúc này hắn lại lộ vẻ là người ngoài cuộc, nhưng, cho dù là người ngoài cuộc, quân cờ này hắn vẫn tùy ý nắm trong tay.
Nhìn đủ rồi, hắn mỉm cười nói: “Khánh Trúc, nếu tới không ngại tranh tài, phải biết rằng lúc này ngươi đang đứng trên lôi đài, một khi lên cũng không dễ dàng xuống, nếu như cuộc tranh tài này thua, Hỏa Linh Châu phải chắp tay dâng tặng người khác."
Cái nhẹ cái nặng, mang theo ba phần thành thực bảy phần uy hiếp, không ai biết lý do hắn làm như vậy, mà ngay cả Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt cũng chỉ đang nhìn tuồng vui này.
“Hừ." Khánh Trúc hừ lạnh: “Ngươi cho là vinh dự của Anh Túc đế quốc, ta sẽ quan tâm? Ngươi cho là một viên Hỏa Linh Châu không quan trọng, ta sẽ quan tâm? Ở trong mắt của Da La Phất Lạp ngươi, ta là hạng người như vậy sao?"
“Đương nhiên không phải, đương nhiên Khánh Trúc của ta không phải là người như thế." Da La Phất Lạp cố ý nhấn mạnh hai chữ “Của ta", khiến bầu không khí lại náo nhiệt, hắn nhu tình nhìn thiếu niên: “Nếu như Khánh Trúc quan tâm danh dự cùng địa vị, năm đó lúc trẫm phong ngươi làm hậu, ngươi cũng sẽ không đào hôn, đúng không?"
Hai chữ đào hôn Da La Phất Lạp nói nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhu tình như cũ, nhưng chỉ có người quen thuộc với hắn mới biết được trong đó bao hàm bao nhiêu tức giận.
Cái gì?
Mọi người kinh ngạc với lời nói mình nghe được, hồng y thiếu niên này cư nhiên là hoàng hậu đào hôn của Anh Túc đế quốc, nam hoàng hậu, càng nhiều người không thể tin được, chưa từng nghe tin hoàng đế Anh Túc đế quốc hoàng đế đại hôn, mọi người càng nhao nhao lên.
“Ha ha… ." Khánh Trúc phá lên cười: “Bởi vì không có ta, ngươi không thống nhất được thiên hạ, bất quá cái này cũng không quan trọng, không quan trọng." Nước mắt thiếu niên chảy ra, một giọt hai giọt, khiến người nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Trong mắt Da La Phất Lạp hiện lên sự không nỡ, sau đó nhanh chóng che đi, năm đó, người ruồng bỏ hắn là thiếu niên này, hắn không nên đau lòng nữa, hắn không nên để ý nữa, nhưng vì sao, khi nhìn thấy nước mắt của thiếu niên, sự đau đớn thấu xương vẫn rõ ràng như vậy, ngay cả lúc biết tin thiếu niên đào hôn, hắn cũng không khó chịu đến mức này.
Mà lời nói tiếp theo của Khánh Trúc, càng khiến sắt mặt Da La Phất Lạp xanh mét: “Da La Phất Lạp, ngươi đang hối hận sao? Ngươi nhìn sắc mặt ta lúc này nên hối hận sao? Ngươi hối hận vì để ta biết rõ chân tướng, hay hối hận vì lừa gạt ta, nhưng ngươi là người sau nên không quan trọng, dù sao ta lợi dụng ngươi, ta lợi dụng ngươi tìm kiếm tin tức của hắn."
Phanh…
Chén trà trên bàn bị Da La Phất Lạp hất văng xuống mặt đất, khuôn mặt cương nghị chuyển trắng chuyển xanh, rồi biến thành đen, hai tay nắm thật chặt, phảng phất như muốn đem người trước mắt xé nát, sau đó hắn phá lên cười: “Lợi dụng ta, lợi dụng ta nên dâng lên thân thể của mình sao? Lợi dụng ta nên giống như nam kỹ bị ta đặt dưới thân sao? Nếu là lợi dụng, như vậy lòng tự trọng của ngươi quá thấp? Bất quá, hưởng qua mùi vị của ngươi, thật ra khiến ta khó quên vô cùng, thân thể mềm mại như vậy, chặt chẽ hấp thu ta, còn có tiếng rên rỉ của ngươi… ."
Da La Phất Lạp chưa nói xong, Khánh Trúc phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, hỏa diễm hồng sắc tạo thành hình bát quái công kích Da La Phất Lạp.
Da La Phất Lạp là hoàng đế Anh Túc đế quốc, đương nhiên không phải là nam nhân vô năng, nhanh chóng sử dụng hỏa cầu tương tự công kích Khánh Trúc, lúc hai hỏa cầu chạm vào nhau, phát ra ngọn lửa, bay về phía đám người.
Đột nhiên, thủy linh cầu từ bốn phương tám hướng phóng tới bao trùm ngọn lửa, khiến nó biến mất.
Mặc dù không thấy người phát ra thủy linh cầu, nhưng mọi người quen thuộc với quy tắc nơi này đều biết, là ma pháp sư của hiệp hội ma pháp ẩn trong đám người ra tay.
“Khánh Trúc, ngươi thân là nhị thiếu gia của Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, làm trò trước mặt người trong thiên hạ tập kích trẫm, tội danh cũng không nhỏ, đương nhiên ngươi về bên cạnh trẫm, vậy thì không tính."
Da La Phất Lạp cười tà, cố ý đem thân phận Khánh Trúc tuyên cáo với thiên hạ, đồng thời nói cho mọi người rõ, thiếu niên này là người của hắn.
Là Kỳ Lạp Mạnh gia tộc nắm trong tay Hỏa Linh Châu sao?
Cho dù có người muốn hỏi, cũng không ngây ngốc hỏi ra, dù sao vừa rồi ma pháp hệ hỏa của Khánh Trúc vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ngươi… ."
“Hư, tranh tài sắp đến lúc kết thúc, mà lúc này, bảo bối, ngươi nên tranh tài, nếu thắng, chuyện ngươi đào hôn, trẫm một mực không truy cứu bất cứ người nào của Kỳ Lạp Mạnh gia tộc, nếu thua… Người nhà ngươi đang ở trong thiên lao sẽ chờ chôn cùng ngày dâng người khác Hỏa Linh Châu."
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc