Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 2 - Chương 37: Kích thích
Cách Lực Tân lục lọi trong ngực thật lâu, tay kia cầm ly rượu bên cạnh nhấm nháp, nét mặt lộ ra mấy phần si mê, đặc biệt mê người.
“Nhìn ta này." Tay trong ngực nâng cằm thiếu niên lên, mỗi một động tác đều có vẻ thịnh hành đến cực điểm: “Bảo bối của ta là muốn bắt cũng không bắt được, chi bằng buổi tối ngươi tới phòng ta nhận thức."
Cách Lực Tân mỉm cười tới gần môi thiếu niên, nhưng khi môi chuẩn bị dán sát đối phương hắn liền nấc. Ngay cả như vậy, mỗi một cái động tác của hắn đều khiến mọi người cố kìm nén, bởi vì thân phận của hắn, mọi người không dám có nửa điểm phản ứng.
Da La Phất Lạp nheo lại mắt, tầm mắt dừng ở trên người Cách Lực Tân thật lâu.
Trong tay thiếu niên đã nâng rất nhiều bảo bối, đối diện vị trí Cách Lực Tân chính là Thiên Nguyệt Thần, cho nên sau khi thiếu niên rời đi vị trí của Cách Lực Tân, tự nhiên đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần.
Mục mâu kim sắc lộ vẻ không vui, chẳng qua là nhanh đến mức làm cho người ta nhìn không rõ, mà Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt trong ngực đương nhiên âm thầm kêu khổ, nghĩ dời tầm mắt, nhưng lại không phù hợp quy củ.
Cũng là Thiên Nguyệt Triệt chớp mắt một cái, đôi tay nhỏ bé không ngừng sờ cánh tay thiếu niên.
“Da của ca ca so với nữ nhân trong hậu cung của phụ hoàng còn trơn hơn." Thảnh thơi nhả ra một câu như vậy, khiến Thiên Nguyệt Thần thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tay nhỏ bé theo cánh tay thiếu niên đi tới lồng ngực thiếu niên, cái miệng nhỏ nhắn lại lẩm bẩm tự nói: “Thật kỳ quái, tại sao nơi này của ca ca biến ngạnh, hơn nữa màu sắc cũng không giống với Triệt nhi."
Thiên Nguyệt Triệt để tay ở hai điểm hồng anh của thiếu niên , có chút dâm mỹ ngắt mấy cái, theo sau lại cúi đầu kéo cổ áo mình ra, nhìn bộ ngực của mình một chút.
Ân… Động tác đơn thuần khiến thiếu niên kìm lòng không được tràn ra tiếng rên rỉ, thân thể thiếu niên cũng run lên.
Mọi người cũng theo động tác của Thiên Nguyệt Triệt mà hít một hơi, bởi vì Thiên Nguyệt Triệt nói, trong đầu không khỏi ảo tưởng tới bộ dáng xích lõa của thân thể nhỏ nhắn xinh xắn kia.
Trán Thiên Nguyệt Thần nhảy ra gân xanh, tiểu đông tây muốn đùa gì với hắn đây?
Tay nhỏ bé rời đi y phục của mình, thân thể thoát khỏi cái ôm của Thiên Nguyệt Thần đi tới trước mặt thiếu niên, tinh tế nhìn thân thể thiếu niên, còn bất chợt phát ra thanh âm phi phi.
Sau đó giống như phát hiện ra cái gì mới, nhìn chằm chằm giữa hai chân thiếu niên.
“Thật kỳ quái nha." Thiên Nguyệt Triệt phát ra tiếng thở dài thanh thúy.
“Nga? Nơi nào kỳ quái?" Lòng hiếu kỳ của Da La Phất Lạp cũng bị khơi gợi, hắn cũng muốn biết tiểu hài tử này muốn làm gì?
“Ngươi nhìn." Ngón tay ngọc chỉ vào giữa háng thiếu niên, tầm mắt của mọi người cũng nhìn theo ngón tay Thiên Nguyệt Triệt mà dừng tại phân thân thiếu niên, nước miếng lại chảy ra một lần nữa.
Da La Phất Lạp khiêu mi, nét mặt hài hước đang đợi Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp.
“Tại sao cái kia của ngươi nhếch lên, Triệt nhi lại không?" Tay nhỏ bé nâng cằm lên: “Triệt nhi lại không." Vẫn không quên cúi đầu nhìn giữa hai chân của mình.
Ân…
Hắn không biết lời hắn nói ra, có người nhịn không được bắn xuất.
Ha ha…
Da La Phất Lạp phá lên cười, hài tử này đang giả ngu sao? Hay là…
Đang lúc mọi người có một chút bối rối, tay Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu đưa về phía phân thân thiếu niên làm hắn cảm thấy tò mò.
“Đủ rồi." Thân thể bay lên không, rơi vào cái ôm quen thuộc, thanh âm trầm thấp có chút bị đè nén, Thiên Nguyệt Triệt biết điểm giới hạn của nam nhân này đã bị giẫm vào.
“Hài tử nghịch ngợm." Thiên Nguyệt Thần nói nhỏ bên tai Thiên Nguyệt Triệt, hơi thở nam nhân thành thục mang theo điểm dồn dập.
Thiên Nguyệt Triệt giương cái đầu, ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần tìm một vị trí thoải mái, tay vẫn vòng trên cổ Thiên Nguyệt Thần, cái miệng nhỏ nhắn tiến tới bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có Thiên Nguyệt Thần nghe được mở miệng: “Phụ hoàng, tay Triệt nhi đụng thân thể của hắn, có phải phụ hoàng ảo tưởng hay không, nói cho Triệt nhi phụ hoàng ảo tưởng cái gì?"
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, tà mị nhìn tiểu đông tây của hắn: “Triệt nhi muốn bây giờ nhấm nháp mùi vị của phụ hoàng hay là muốn đợi đến mười năm sau, phụ hoàng mong đợi như thế, nhưng phụ hoàng sợ cái kia của Triệt nhi sẽ chịu không nổi."
Môi mỏng nhẹ nhàng thổi khí bên tai Thiên Nguyệt Triệt, cũng dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được mở miệng.
Nghe vậy, tâm Thiên Nguyệt Triệt vừa nhảy, một cỗ nhiệt lưu không biết từ đâu tới lưu động trên người, nói thật hắn thật đúng là có chút mong đợi, chẳng qua là….
Hừ, Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo hất cằm, ai bảo vừa rồi ánh mắt của y ngừng ở trên người thiếu niên, hắn không có động thủ giết thiếu niên kia đã là rất khách khí.
Trong đại sảnh có thể chú ý hơi thở mập mờ giữa hai người bọn họ cũng chỉ có kẻ tỉnh táo như Da La Phất Lạp .
Thiên Nguyệt Thần cũng không để ý ánh mắt thăm dò của hắn, ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt ly khai yến hội, trực tiếp hướng phía hành cung.
Vừa đến hành cung, Thiên Nguyệt Thần ném thân thể Thiên Nguyệt Triệt xuống giường, Thiên Nguyệt Triệt không kịp xoay người, thân thể cao lớn đã đè lên.
“Đứng lên, ngươi rất nặng." Hai tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt chống đỡ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, mục mâu thâm thúy khiến Thiên Nguyệt Triệt nhìn không thấy đáy, rồi lại không tự chủ say mê.
“Ngươi cũng biết, vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm?" Thanh âm giảm thấp xuống, tầm mắt nóng rực dừng trên khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt.
“Biết." Thiên Nguyệt Triệt đương nhiên biết, là dã tâm của Da La Phất Lạp, hắn đương nhiên biết bất kỳ cử động nào của bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Đã biết rồi còn chơi?" Thanh âm Thiên Nguyệt Thần cơ hồ nghĩ muốn quát lên.
“Nhưng ánh mắt ngươi nhìn người nọ làm ta rất không thoải mái, phụ hoàng, ngươi đại khái là không nhìn thấy, mắt của ngươi như muốn rớt xuống, hơn nữa… ." Chân không khách khí đá giữa hai chân Thiên Nguyệt Thần một cái: “Ngươi nhìn, ngươi có phản ứng ."
“Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Thần gọi thẳng tên, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường khiến hắn không đành lòng.
Ai… Bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Ngươi cũng biết, có nhiều thứ không có cách nào điều khiển, hơn nữa toàn bộ chuyện trong đại sảnh cũng không thể lường trước, ta không thể nào không có cảm giác, lúc đó ta đang ôm chặt ngươi."
“Ta không có cảm giác." Thiên Nguyệt Triệt nâng mặt, bộ dáng hùng hồn.
Ha hả…
Nghe hắn nói, Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười trầm thấp: “Bảo bối, ngươi có cảm giác kia mới gọi là kì quái."
“Ngươi xem thường ta." Nghe vậy, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, bắt đầu ý thức nhìn đồ đạc của mình, hình như thật sự là không có cảm giác, nhưng là… Nhưng là…
Gương mặt phấn hồng kia trong mắt Thiên Nguyệt Thần, quyến rũ trắng trợn cỡ nào, hô hấp theo đó mà dồn dập: “Triệt nhi." Thanh âm bao hàm tình ý của nam nhân luôn đặc biệt động lòng người, Thiên Nguyệt Triệt nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, ngây ngốc quên phản ứng.
Hôn không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi môi nho nhỏ bị môi Thiên Nguyệt Thần dán lên, ngoại y thiển hoàng sắc (vàng nhạt) cũng bị giải khai, bàn tay to phủ lên hai điểm hồng anh.
Tiếng rên rỉ nhè nhẹ không ngừng phát ra trong miệng Thiên Nguyệt Triệt.
“Triệt nhi, nơi này cũng không phải là sẽ không cương." Thóa dịch màu bạc từ chỗ hai người tiếp xúc chảy ra, mỗi một câu của Thiên Nguyệt Thần làm tâm Thiên Nguyệt Triệt nhộn nhạo.
Mà thứ dưới khố hạ càng lúc càng lớn khiến lý trí của hắn bị phá hủy từng chút từng chút một, hắn thật sự nghĩ muốn hài tử dưới thân này, rất rất muốn.
Thiên Nguyệt Thần tự nhận cũng không phải là kẻ có nhiều dục vọng, nhưng một khi đụng phải Thiên Nguyệt Triệt, hết thảy tựa như không tồn tại, trong mắt của hắn cũng không còn những người khác.
“Phụ hoàng… ." Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt vốn rõ ràng nay đã dần dần mơ hồ, nơi giữa chân nam nhân kia ngày càng lớn.
“Làm sao bây giờ Triệt nhi, ta nghĩ ta không cách nào dừng lại." Trong thanh âm có chút say mê cũng có một thống khổ, lửa nóng kia khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Phụ hoàng, ta… Ta tới giúp ngươi." Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt mở miệng, ngồi trên người Thiên Nguyệt Thần, tay có chút run rẩy giải khai khố tử (quần) Thiên Nguyệt Thần, phân thân kia đột nhiên hiện ra làm lý trí Thiên Nguyệt Triệt bị kéo về.
“Quá… Quá lớn… ." Dục vọng màu đỏ sậm, lớn vượt quá sức tưởng tượng của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng, tâm vẫn bị hấp dẫn, bởi vì đây là phụ hoàng .
Tay vươn nhẹ, cẩn cẩn dực dực đụng vào.
“Ân… ." Tiếng rên rỉ tinh tế tràn ra từ môi Thiên Nguyệt Thần: “Triệt nhi… ."
Thanh âm nhẹ nhàng thỏa mãn lòng tự ái cao ngạo của Thiên Nguyệt Triệt, tay nhỏ bé căn bản không cách nào bao trùm, cho nên Thiên Nguyệt Triệt dùng cả hai tay, động tác mang đến cho Thiên Nguyệt Thần cảm giác chưa bao giờ có.
Cho đến khi dung dịch trắng trắng xuất trong tay Thiên Nguyệt Triệt, kích thích mãnh liệt vẫn bao quanh hắn.
Khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ nhìn dịch thể trong tay, nhìn lại hướng nam nhân, mục mâu sâu thẳm đang nhìn hắn, chậm rãi cúi đầu.
Thiên Nguyệt Thần đưa tay ôm Thiên Nguyệt Triệt vào trong ngực: “Cám ơn ngươi."
Cám ơn ngươi trở thành ái nhân của ta.
“Nhìn ta này." Tay trong ngực nâng cằm thiếu niên lên, mỗi một động tác đều có vẻ thịnh hành đến cực điểm: “Bảo bối của ta là muốn bắt cũng không bắt được, chi bằng buổi tối ngươi tới phòng ta nhận thức."
Cách Lực Tân mỉm cười tới gần môi thiếu niên, nhưng khi môi chuẩn bị dán sát đối phương hắn liền nấc. Ngay cả như vậy, mỗi một cái động tác của hắn đều khiến mọi người cố kìm nén, bởi vì thân phận của hắn, mọi người không dám có nửa điểm phản ứng.
Da La Phất Lạp nheo lại mắt, tầm mắt dừng ở trên người Cách Lực Tân thật lâu.
Trong tay thiếu niên đã nâng rất nhiều bảo bối, đối diện vị trí Cách Lực Tân chính là Thiên Nguyệt Thần, cho nên sau khi thiếu niên rời đi vị trí của Cách Lực Tân, tự nhiên đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần.
Mục mâu kim sắc lộ vẻ không vui, chẳng qua là nhanh đến mức làm cho người ta nhìn không rõ, mà Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt trong ngực đương nhiên âm thầm kêu khổ, nghĩ dời tầm mắt, nhưng lại không phù hợp quy củ.
Cũng là Thiên Nguyệt Triệt chớp mắt một cái, đôi tay nhỏ bé không ngừng sờ cánh tay thiếu niên.
“Da của ca ca so với nữ nhân trong hậu cung của phụ hoàng còn trơn hơn." Thảnh thơi nhả ra một câu như vậy, khiến Thiên Nguyệt Thần thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh tại chỗ, tay nhỏ bé theo cánh tay thiếu niên đi tới lồng ngực thiếu niên, cái miệng nhỏ nhắn lại lẩm bẩm tự nói: “Thật kỳ quái, tại sao nơi này của ca ca biến ngạnh, hơn nữa màu sắc cũng không giống với Triệt nhi."
Thiên Nguyệt Triệt để tay ở hai điểm hồng anh của thiếu niên , có chút dâm mỹ ngắt mấy cái, theo sau lại cúi đầu kéo cổ áo mình ra, nhìn bộ ngực của mình một chút.
Ân… Động tác đơn thuần khiến thiếu niên kìm lòng không được tràn ra tiếng rên rỉ, thân thể thiếu niên cũng run lên.
Mọi người cũng theo động tác của Thiên Nguyệt Triệt mà hít một hơi, bởi vì Thiên Nguyệt Triệt nói, trong đầu không khỏi ảo tưởng tới bộ dáng xích lõa của thân thể nhỏ nhắn xinh xắn kia.
Trán Thiên Nguyệt Thần nhảy ra gân xanh, tiểu đông tây muốn đùa gì với hắn đây?
Tay nhỏ bé rời đi y phục của mình, thân thể thoát khỏi cái ôm của Thiên Nguyệt Thần đi tới trước mặt thiếu niên, tinh tế nhìn thân thể thiếu niên, còn bất chợt phát ra thanh âm phi phi.
Sau đó giống như phát hiện ra cái gì mới, nhìn chằm chằm giữa hai chân thiếu niên.
“Thật kỳ quái nha." Thiên Nguyệt Triệt phát ra tiếng thở dài thanh thúy.
“Nga? Nơi nào kỳ quái?" Lòng hiếu kỳ của Da La Phất Lạp cũng bị khơi gợi, hắn cũng muốn biết tiểu hài tử này muốn làm gì?
“Ngươi nhìn." Ngón tay ngọc chỉ vào giữa háng thiếu niên, tầm mắt của mọi người cũng nhìn theo ngón tay Thiên Nguyệt Triệt mà dừng tại phân thân thiếu niên, nước miếng lại chảy ra một lần nữa.
Da La Phất Lạp khiêu mi, nét mặt hài hước đang đợi Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp.
“Tại sao cái kia của ngươi nhếch lên, Triệt nhi lại không?" Tay nhỏ bé nâng cằm lên: “Triệt nhi lại không." Vẫn không quên cúi đầu nhìn giữa hai chân của mình.
Ân…
Hắn không biết lời hắn nói ra, có người nhịn không được bắn xuất.
Ha ha…
Da La Phất Lạp phá lên cười, hài tử này đang giả ngu sao? Hay là…
Đang lúc mọi người có một chút bối rối, tay Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu đưa về phía phân thân thiếu niên làm hắn cảm thấy tò mò.
“Đủ rồi." Thân thể bay lên không, rơi vào cái ôm quen thuộc, thanh âm trầm thấp có chút bị đè nén, Thiên Nguyệt Triệt biết điểm giới hạn của nam nhân này đã bị giẫm vào.
“Hài tử nghịch ngợm." Thiên Nguyệt Thần nói nhỏ bên tai Thiên Nguyệt Triệt, hơi thở nam nhân thành thục mang theo điểm dồn dập.
Thiên Nguyệt Triệt giương cái đầu, ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần tìm một vị trí thoải mái, tay vẫn vòng trên cổ Thiên Nguyệt Thần, cái miệng nhỏ nhắn tiến tới bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có Thiên Nguyệt Thần nghe được mở miệng: “Phụ hoàng, tay Triệt nhi đụng thân thể của hắn, có phải phụ hoàng ảo tưởng hay không, nói cho Triệt nhi phụ hoàng ảo tưởng cái gì?"
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, tà mị nhìn tiểu đông tây của hắn: “Triệt nhi muốn bây giờ nhấm nháp mùi vị của phụ hoàng hay là muốn đợi đến mười năm sau, phụ hoàng mong đợi như thế, nhưng phụ hoàng sợ cái kia của Triệt nhi sẽ chịu không nổi."
Môi mỏng nhẹ nhàng thổi khí bên tai Thiên Nguyệt Triệt, cũng dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được mở miệng.
Nghe vậy, tâm Thiên Nguyệt Triệt vừa nhảy, một cỗ nhiệt lưu không biết từ đâu tới lưu động trên người, nói thật hắn thật đúng là có chút mong đợi, chẳng qua là….
Hừ, Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo hất cằm, ai bảo vừa rồi ánh mắt của y ngừng ở trên người thiếu niên, hắn không có động thủ giết thiếu niên kia đã là rất khách khí.
Trong đại sảnh có thể chú ý hơi thở mập mờ giữa hai người bọn họ cũng chỉ có kẻ tỉnh táo như Da La Phất Lạp .
Thiên Nguyệt Thần cũng không để ý ánh mắt thăm dò của hắn, ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt ly khai yến hội, trực tiếp hướng phía hành cung.
Vừa đến hành cung, Thiên Nguyệt Thần ném thân thể Thiên Nguyệt Triệt xuống giường, Thiên Nguyệt Triệt không kịp xoay người, thân thể cao lớn đã đè lên.
“Đứng lên, ngươi rất nặng." Hai tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt chống đỡ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, mục mâu thâm thúy khiến Thiên Nguyệt Triệt nhìn không thấy đáy, rồi lại không tự chủ say mê.
“Ngươi cũng biết, vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm?" Thanh âm giảm thấp xuống, tầm mắt nóng rực dừng trên khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt.
“Biết." Thiên Nguyệt Triệt đương nhiên biết, là dã tâm của Da La Phất Lạp, hắn đương nhiên biết bất kỳ cử động nào của bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Đã biết rồi còn chơi?" Thanh âm Thiên Nguyệt Thần cơ hồ nghĩ muốn quát lên.
“Nhưng ánh mắt ngươi nhìn người nọ làm ta rất không thoải mái, phụ hoàng, ngươi đại khái là không nhìn thấy, mắt của ngươi như muốn rớt xuống, hơn nữa… ." Chân không khách khí đá giữa hai chân Thiên Nguyệt Thần một cái: “Ngươi nhìn, ngươi có phản ứng ."
“Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Thần gọi thẳng tên, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường khiến hắn không đành lòng.
Ai… Bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Ngươi cũng biết, có nhiều thứ không có cách nào điều khiển, hơn nữa toàn bộ chuyện trong đại sảnh cũng không thể lường trước, ta không thể nào không có cảm giác, lúc đó ta đang ôm chặt ngươi."
“Ta không có cảm giác." Thiên Nguyệt Triệt nâng mặt, bộ dáng hùng hồn.
Ha hả…
Nghe hắn nói, Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười trầm thấp: “Bảo bối, ngươi có cảm giác kia mới gọi là kì quái."
“Ngươi xem thường ta." Nghe vậy, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, bắt đầu ý thức nhìn đồ đạc của mình, hình như thật sự là không có cảm giác, nhưng là… Nhưng là…
Gương mặt phấn hồng kia trong mắt Thiên Nguyệt Thần, quyến rũ trắng trợn cỡ nào, hô hấp theo đó mà dồn dập: “Triệt nhi." Thanh âm bao hàm tình ý của nam nhân luôn đặc biệt động lòng người, Thiên Nguyệt Triệt nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, ngây ngốc quên phản ứng.
Hôn không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi môi nho nhỏ bị môi Thiên Nguyệt Thần dán lên, ngoại y thiển hoàng sắc (vàng nhạt) cũng bị giải khai, bàn tay to phủ lên hai điểm hồng anh.
Tiếng rên rỉ nhè nhẹ không ngừng phát ra trong miệng Thiên Nguyệt Triệt.
“Triệt nhi, nơi này cũng không phải là sẽ không cương." Thóa dịch màu bạc từ chỗ hai người tiếp xúc chảy ra, mỗi một câu của Thiên Nguyệt Thần làm tâm Thiên Nguyệt Triệt nhộn nhạo.
Mà thứ dưới khố hạ càng lúc càng lớn khiến lý trí của hắn bị phá hủy từng chút từng chút một, hắn thật sự nghĩ muốn hài tử dưới thân này, rất rất muốn.
Thiên Nguyệt Thần tự nhận cũng không phải là kẻ có nhiều dục vọng, nhưng một khi đụng phải Thiên Nguyệt Triệt, hết thảy tựa như không tồn tại, trong mắt của hắn cũng không còn những người khác.
“Phụ hoàng… ." Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt vốn rõ ràng nay đã dần dần mơ hồ, nơi giữa chân nam nhân kia ngày càng lớn.
“Làm sao bây giờ Triệt nhi, ta nghĩ ta không cách nào dừng lại." Trong thanh âm có chút say mê cũng có một thống khổ, lửa nóng kia khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Phụ hoàng, ta… Ta tới giúp ngươi." Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt mở miệng, ngồi trên người Thiên Nguyệt Thần, tay có chút run rẩy giải khai khố tử (quần) Thiên Nguyệt Thần, phân thân kia đột nhiên hiện ra làm lý trí Thiên Nguyệt Triệt bị kéo về.
“Quá… Quá lớn… ." Dục vọng màu đỏ sậm, lớn vượt quá sức tưởng tượng của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng, tâm vẫn bị hấp dẫn, bởi vì đây là phụ hoàng .
Tay vươn nhẹ, cẩn cẩn dực dực đụng vào.
“Ân… ." Tiếng rên rỉ tinh tế tràn ra từ môi Thiên Nguyệt Thần: “Triệt nhi… ."
Thanh âm nhẹ nhàng thỏa mãn lòng tự ái cao ngạo của Thiên Nguyệt Triệt, tay nhỏ bé căn bản không cách nào bao trùm, cho nên Thiên Nguyệt Triệt dùng cả hai tay, động tác mang đến cho Thiên Nguyệt Thần cảm giác chưa bao giờ có.
Cho đến khi dung dịch trắng trắng xuất trong tay Thiên Nguyệt Triệt, kích thích mãnh liệt vẫn bao quanh hắn.
Khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ nhìn dịch thể trong tay, nhìn lại hướng nam nhân, mục mâu sâu thẳm đang nhìn hắn, chậm rãi cúi đầu.
Thiên Nguyệt Thần đưa tay ôm Thiên Nguyệt Triệt vào trong ngực: “Cám ơn ngươi."
Cám ơn ngươi trở thành ái nhân của ta.
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc