Thiên Nga Đen
Chương 23
Lý Học Chu dẫn Lâm Yến Vũ vào một căn phòng, chỉ khung cảnh bên ngoài cửa sổ: "Ở chỗ này có thể nhìn thấy khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Tiểu Thang Sơn, phong cảnh cũng không tệ."
Lâm Yến Vũ theo tầm mắt của ông nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một kiến trúc xinh đẹp cách đó không xa, còn có núi Tiểu Thang ở xa xôi, đáng tiếc chính là độ cao ngọn đồi nơi này so với mặt biển rất thấp, không nhìn ra khí thế nguy nga, kiến trúc cũng không có gì đặc sắc, với với cảnh trí ở Hương Sơn, vẫn còn kém xa.
"Bác Tần thường tới nơi này sao? Không phải bác ấy làm việc ở Trung Nam Hải sao?" Lâm Yến Vũ tò mò hỏi. Lý Học Chu khẽ mỉm cười: "Hoàn cảnh nơi này thanh u, thủ trưởng thường đến đây. Trung Nam Hải là cơ quan trung ương để ngài ấy làm việc và thường trú, nhưng không phải quanh năm họ đều sống ở nơi đó, có một số người ở tại Tây Sơn cùng Ngọc Tuyền Sơn, có người ở tại Hương Sơn, còn có người ở tại khu Tứ Hợp viện*, không có quy định đặc biệt nào bắt buộc phải ở cố định nơi đó."
(*): những căn nhà kiểu Trung Hoa có một khoảng sân ở giữa, khu phố cổ.
"Xem ra bác Tần có tình cảm đặc biệt đối với biệt thự Hoài Sơn, mới thường xuyên đến đây, cháu có đến nhà bác ấy ở Hương Sơn, phong cảnh ở đó so với nơi này đẹp hơn nhiều." Lâm Yến Vũ giả vờ không để ý khi nhắc tới việc này. Lý Học Chu nghe xong chỉ nói: "Phu nhân của ngài ấy sức khỏe không tốt, cần tịnh dưỡng."
Hừ! Lâm Yến Vũ nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng. Lý Học Chu chú ý tới biểu hiện nhất thời đó của cô, nhưng không chút nào thể hiện ra mặt.
Sắp xếp tài xế đưa Lâm Yến Vũ về nhà, Lý Học Chu đi vào phòng làm việc của Tần Hạc An, nói chuyện của Lâm Yến Vũ với ông. "Lần trước ngài bảo tôi điều tra thân thế của cô Lâm, tôi đã kiểm tra qua, giống với những gì Tiểu Tuyển nói, cô sinh ra ở Mỹ, cha là một phú thương, kinh doanh đang lúc phát đạt, không có chỗ nào khả nghi."
Tần Hạc An lắc đầu: "Những thứ đó đều là mặt ngoài, sau khi tiếp xúc, ta cảm thấy con bé này có gì đó bất thường, nhưng không biết phải diễn tả thế nào…" Hình như đang xem xét lời nói, Tần Hạc An không tiếp tục nói nữa.
Lý Học Chu thay ông tiếp lời: "Tâm tư có chút thâm sâu." Tần Hạc An gật đầu: "Anh cũng đã nhìn ra?" Lý Học Chu nói: "Vừa rồi tôi dẫn cô ấy đi tham quan xung quanh, cô ấy như rất quen thuộc đối với biệt thự này." "A, thật sao? Khả năng này không lớn, với thân phận của con bé mà nói, không thể nào đã tới nơi này." Tần Hạc An nghi ngờ nói.
"Cũng có thể cô ấy nghe người khác nhắc qua." Lý Học Chu thấy thủ trưởng cau mày, tức thời khuyên một câu. Tâm trạng của Tần Hạc An thoải mái một chút: "Thật ra cũng không phải là không có thể."
"Ngài xem, ngài có muốn ngăn cản cô ấy tiếp tục qua lại với Tiểu Tuyển không?" Lý Học Chu thử hỏi. Tần Hạc An nói: "Không cần, để cho chúng nó tiếp tục lui tới đi, tính khí đứa con Tiểu Tuyển này bướng bỉnh y chang mẹ nó, càng phản đối thì nó càng phản kháng mạnh hơn."
Vì vậy trong lòng Lý Học Chu hiểu rõ, thủ trưởng không muốn vì một đứa con gái mà hai cha con xảy ra xung đột chính diện, mặc dù Tần Tuyển xem trọng Lâm Yến Vũ, nhưng chưa tới mức độ tiến tới hôn nhân, nếu chỉ nói chuyện yêu đương, bậc trưởng bối không cần thiết quản quá nhiều. Vốn là thời gian ở chung với con trai không nhiều, nếu gây ra mâu thuẫn, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hai cha con.
"Những bức thư này, anh đã hỏi qua nhân viên cần vụ chưa, là ai đưa tới?" Tần Hạc An chỉ vào một mấy phong thư màu lam nhạt, hỏi Lý Học Chu.
Lý Học Chu gật đầu: "Đều đã hỏi hết tất cả nhân viên có cầm qua, băng ghi hình trong biệt thự tôi cũng xem kỹ, thư này là do người đưa thư đem tới, tôi cũng tìm người đưa thư để hỏi, đối phương gửi thư từ nhiều bưu điện khác nhau, chỉ là hòm thư ven đường, nhưng viết địa chỉ vô cùng cặn kẽ, tên người nhận là nhân viên cần vụ tại biệt thự này, nhân viên cần vụ đó sau khi nhận phong thư thì mở ra xem, mới thấy bên trong còn có một phong thư, là cho ngài."
Người gửi thư suy nghĩ rất cẩn thận, hơn nữa hiểu rất rõ việc ở biệt thự Hoài Sơn này có bao nhiêu nhân viên công tác, đây không phải là người bình thường, người bình thường không thể nào biết nhiều chuyện cơ mật như vậy, sau lưng ắt có cao nhân chỉ dẫn.
"Học Chu, hãy nghĩ biện pháp tìm vài tấm hình của cha Lâm Yến Vũ đến đây." Tần Hạc An vẫn cảm thấy Lâm Yến Vũ có chút khả nghi, muốn bắt tay từ gia đình của cô để điều tra chuyện này.
Lý Học Chu nói: "Tôi có phái người đi tìm, nhưng rất tiếc, Lâm Lệ Sinh rất ít giao du với bên ngoài, ngay cả nhân viên công ty gặp được ông ta cũng không nhiều, chuyện của công ty cũng bàn giao cho giám đốc chuyên môn đi vận hành, tất cả các hội nghị điều hành đều thông qua video và âm tần, phân phối công việc cho nhân viên cấp dưới."
Tần Hạc An nghĩ ngợi một chút: "Làm ăn ngay thẳng, tại sao lại sợ gặp gỡ mọi người? Loại bỏ các nhân tố tính cách cá nhân, có phải đang trốn tránh điều gì không?" Lý Học Chu gật đầu: "Rất có khả năng, xem tài liệu của ông ta là xuất ngoại từ trong nước." "Điều tra rõ ràng." Nội tâm Tần Hạc An luôn cảm thấy bất an.
Về đến nhà, Lâm Yến Vũ lấy ra quyển nhật ký của Diệp Hinh Nhiên xem đi xem lại nhiều lần, về biệt thự Hoài Sơn, trong nhật ký miêu tả, từ cuối những năm 1970, nơi đó không còn là địa điểm xử lý công vụ của Ủy Ban Quân Sự Trung Ương nữa, mà là đổi thành biệt thự dùng để nghỉ phép, tiếp đãi các quan chức cao cấp đến suối nước nóng ở núi Tiểu Thang điều dưỡng, quyền quản lý biệt thự đã được bàn giao cho bộ phận trực thuộc Văn Phòng Nội Các Chính Phủ (hay còn gọi là Quốc Vụ Viện).
Một khoảng thời gian giữa thập niên 80, sức khỏe mẹ của Diệp Hinh Nhiên không tốt, nên đã điều dưỡng ở biệt thự Hoài Sơn một thời gian, khoảng hai năm, trong lúc ở đó, Diệp Hinh Nhiên luôn ở biệt thự Hoài Sơn làm bạn với mẹ đang dưỡng bệnh, nhưng nhật ký viết tới đó thì ngưng.
Có khi nào quyển nhật ký bị mất đang ở trong biệt thự Hoài Sơn hay không? Rất có thể trong lúc đó Diệp Hinh Nhiên biết được người đàn ông kia đã làm bà mang thai, hơn nữa ở trong nhật ký có ghi lại quá trình sống chung cùng với ông ta. Trong đầu Lâm Yến Vũ vừa suy nghĩ vừa nhớ lại mọi biểu hiện của Tần Hạc An.
Ông ta ít nhiều có chút khủng hoảng, nếu không sẽ không lệnh cho Lý Học Chu đi dò xét cô. Loại chuyện cỏn con như dẫn cô đi tham quan biệt thự, mà phải cần tới đích thân thư ký trưởng đi làm, nhân viên cần vụ bình thường cũng có thể làm được, hoặc giả để giảng giải tốt hơn, Lý Học Chu tự thân xuất mã, chính là để quan sát cô.
Lâm Yến Vũ đặt quyển nhật ký qua một bên, nằm ngủ trên ghế sô pha, lại bị cảnh tượng đáng sợ trong giấc mộng đánh thức, không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy khi tỉnh dậy thì trong phòng tối om. Bật đèn lên xem, đã hơn 8 giờ.
Xoa nhẹ nơi trái tim, bật đèn bàn lên, trước cảnh tượng vô cùng thê thảm trong giấc mộng đó giống y như thật làm cho cô khi nghĩ lại vẫn còn thấy phát sợ, quyển nhật ký của Diệp Hinh Nhiên đã bị tụt xuống sàn.
Cô nhặt lên, thẻ làm dấu rơi xuống , Lâm Yến Vũ lại nhặt lên và nhìn, có vẻ như là một bản sao chép lời của một ca khúc, Diệp Hinh Nhiên là fan hâm mộ của Đặng Lệ Quân, có lẽ là ca khúc của Đặng Lệ Quân.
“Những đám mây tía, đang bay về đâu?
Em nguyện cưỡi gió mãi mãi theo anh
Nhờ kì duyên mà ta được gặp mặt
Dẫu có phải chết em không hối hận
Nhu tình của em thâm sâu tựa biển
Si mê của anh có thể hỏi trời
Thề mãi bên nhau, luôn luôn quyến luyến
(Dù) năm này rồi năm khác (trôi qua)
Em sao có thể xa anh?
Em sao có thể bỏ anh?
Anh luôn trong trái tim em
Xin đừng nghi ngờ điều đó
Uớc sao tình ta luôn bên nhau
Tại một nơi vĩnh viễn gắn bó
Ngoài anh, ai cùng em thành đôi?" (*)
Nhìn kỹ ca từ, Lâm Yến Vũ kinh ngạc, nước mắt từng giọt rơi xuống trang nhật ký, sợ làm nhòa chữ viết trên đó, cô vội vàng lấy khăn giấy thấm khô đi nước mắt.
“Nhờ kì duyên mà ta được gặp mặt, dẫu có phải chết em không hối hận…" Có thể gặp nhau dĩ nhiên là duyên phận, hôm nay trái tim của cô như bị bóng tối không ngừng cắn nuốt, mới vừa giãy giụa thoát ra khỏi đó, lại rơi vào. Không người nào có thể cứu vớt cô, ngoại trừ chính bản thân cô.
Chỉ có khi nhớ đến anh, cô mới có được một chút sự yên tĩnh, hắc tinh thể mà anh tặng cô vẫn mang theo bên người, thỉnh thoảng lấy ra xem một chút.
Càng đến gần chân tướng, cô lại càng thấy được, Bắc Kinh và Tần gia này như một hồ nước thâm sâu, chưa tính đến việc cô bị mắc kẹt bên trong đó, dù sao cô cũng là người từng chết đi sống lại, sinh mạng đối với cô mà nói, là một món quà của ông trời, sống một ngày là qua được một ngày, cô chỉ sống để tra ra sự thật của vụ nổ đó, nhưng là cô biết, không thể để Tiêu Lỗi bị cuốn vào trong mối quan hệ phức tạp như thế. Anh tham dự vào, thật quá nguy hiểm.
Em không thể để cho anh bị tổn thương nữa, tránh xa em ra, anh sẽ sống tốt hơn, Lâm Yến Vũ cầm hắc tinh thể lầm bầm hướng về phía ánh đèn soi tới soi lui, hắc tinh thể giống như mang theo vô số bí mật, đổi góc độ sẽ thấy ánh sáng khúc xạ khác nhau, tầng tầng lớp lớp, như thể bên trong chứa một thế giới khác.
Khi Tiêu Lỗi gọi điện thoại đến thì Lâm Yến Vũ đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi, tiện tay nhận điện thoại, từ loa truyền đến giọng nói của anh.
"Anh làm xong việc qua đón em, họ nói em đi Xương Bình, tại sao lại không gọi điện thoại báo cho anh biết?" Lúc này Tiêu Lỗi cũng đang tựa người trên giường trong phòng của mình, vừa xem tivi vừa gọi điện thoại. "Cha của Tần Tuyển muốn gặp em, nên đã phái xe đến đón em đi núi Tiểu Thang." Lâm Yến Vũ không giấu giếm anh.
"Không phải Tần Tuyển đã đi nước ngoài rồi sao, thế nào tự dưng cha của anh ta muốn gặp em? Ông ta có nói gì với em không?" Tiêu Lỗi ngồi dậy, cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Tuy là cha của Tần Tuyển nhưng lại là một trong những nhân vật cấp cao, trừ phi vô cùng coi trọng Lâm Yến Vũ, nếu không căn bản sẽ không tồn tại việc chủ động hẹn gặp mặt bạn gái của con trai như vậy.
"Em cũng không biết, bác ấy không nói gì với em hết, chỉ nói cho em biết, cuộc phẫu thật của mẹ Tần Tuyển sẽ bị chậm trễ, có thể sẽ trở về nước muộn một chút, và thăm hỏi một ít về hoàn cảnh gia đình em." Lâm Yến Vũ không tính kể hết tất cả mọi chuyện.
Nhưng Tiêu Lỗi lại không nén được tức giận: "Anh nói... Em có thể chia tay với anh ta sớm một chút không, như bây giờ, không phải là biện pháp, em phải nói chuyện rõ ràng với anh ta."
"Chuyện của em em sẽ tự xử lý." Lâm Yến Vũ vẫn từ chối thay đổi ý định. Tiêu Lỗi rất tức giận: "Rốt cuộc em muốn như thế nào? Lưỡng lự ở giữa anh và Tần Tuyển khiến em rất đắc ý?"
"Em biết anh đã chờ đợi em suốt 4 năm, nhưng trong 4 năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, em đã sớm không phải là em của 4 năm trước đây, anh không thể cho em thêm một chút thời gian, để em..." Lâm Yến Vũ không biết giải thích với anh thế nào, cô không thể nói ra chuyện của Tần gia được.
"Đừng nói những điều vô nghĩa đó với anh, trực tiếp nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn như thế nào?" Tiêu Lỗi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nổi giận với cô.
Lâm Yến Vũ bị anh la một trận, biết chuyện này tiếp tục kéo dài cũng vô ích, đành phải chịu đựng đau đớn mà bỏ đi những thứ mình yêu thích: "Em đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chúng ta không cách nào tái hợp với nhau nữa, em không…" Cô cắn răng, nhưng vẫn không thể nói ra là không còn yêu anh nữa, đành phải đổi cách nói khác: "Em ở chung một chỗ với Tần Tuyển tương đối thích hợp hơn, cha anh ấy cũng rất tán đồng việc em và anh ấy lui tới với nhau." Nói xong, cô ra sức ngăn lại những giọt nước mắt đang chực trào ra.
"Em chết chắc rồi!" Tiêu Lỗi nói xong lời này, cúp điện thoại cái đùng. Lâm Yến Vũ đóng băng tại chỗ, nửa ngày mới hết thẫn thờ. Anh nói cô chết chắc, đây là ý gì? Cô mơ hồ có chút bất an.
Tiêu Lỗi không gọi lại. Lúc nửa đêm, Lâm Yến Vũ đang ngủ, thì bị một tràng tiếng gõ cửa thức tỉnh, trực giác nói cho cô biết, nhất định là Tiêu Lỗi đến, trằn trọc trở mình, âm thanh kia vẫn không chịu dừng lại, cô chỉ đành nhắm mắt ra mở cửa, quả nhiên thấy anh đang đứng ở cửa với bộ mặt đầy tức giận.
"Hơn nửa đêm rồi, tại sao anh lại đến đây, đừng làm ồn có được không?" Lâm Yến Vũ đau khổ nhìn anh, do đang còn buồn ngủ, cô cảm thấy choáng váng. Tiêu Lỗi không lên tiếng, đẩy cô ra, trực tiếp bước vào nhà, nặng nề đóng cửa lại.
"Thu dọn quần áo và tài liệu của em xong, cùng anh rời khỏi đây!" Tiêu Lỗi ra lệnh, mặt nhiêm túc như sương giá. Cái gì! Lâm Yến Vũ tưởng mình nghe nhầm.
"Anh bảo em đi thay quần áo và thu dọn đồ đạc, không nghe thấy sao, không nghe lời thì em mặc bộ áo ngủ này cũng được." Vẻ mặt Tiêu lỗi trông rất đáng sợ, như thể đêm trước trận bão táp, làm người ta cảm giác được một loại sức mạnh hủy diệt. Nếu không phải hai người đã quen biết nhau nhiều năm, Lâm Yến Vũ đơn giản sẽ bị bộ dáng này của anh làm cho hoảng sợ.
"Em không muốn ở cùng một chỗ với anh, anh đi đi, không muốn anh tới tìm em nữa, em không muốn ở chung một chỗ với anh." Lâm Yến Vũ cố nén thương tâm, quyết định lúc này nên nói rõ ràng với anh, sau đó kết thúc.
Tiêu Lỗi thấy cô ngồi bất động, tự mình đi vào phòng ngủ, thay cô thu dọn vài bộ quần áo, lấy vali ra, bỏ tất cả vào trong. Lâm Yến Vũ thấy thế, nhào đến: "Anh làm gì thế, muốn bắt cóc em à, anh không thể làm như vậy được!"
"Có thể hay không thể, chính anh là người quyết định." Tiêu Lỗi không để ý tới cô, đẩy cô sang một bên, không để cô can thiệp vào, nhanh chóng giúp cô thu dọn xong một vali quần áo để thay, đem vali đặt ở phòng khách.
Lúc này Lâm Yến Vũ mới chú ý tới trên trán anh có vết sưng đỏ, đưa tay lên vuốt ve theo bản năng, nhưng Tiêu Lỗi lại hất tay cô ra. Những lời nói trước đó của cô làm anh rất tức giận, trong lòng lo lắng, lúc bước xuống xe không chú ý nên va vào cửa xe, cái trán chưa kịp đau đớn, nỗi đau trong lòng khiến anh sầu não không thôi.
Hành động này được xem là gì, mới vừa rồi còn nói không muốn ở chung một chỗ với anh, chỉ chớp mắt thì khẩu thị tâm phi (nói 1 đằng làm 1 nẻo), cô gái này từ lúc nào trở nên thay đổi thất thường như vậy?
Anh dùng một lực rất lớn, Lâm Yến Vũ bị ngã ngồi ở trên giường, anh cũng không thèm nhìn cô. Cô ôm lấy chiếc eo bị đụng đến đau nhức, thật vất vả mới đứng lên được, nước mắt ứa ra vòng quanh hốc mắt, cô nhịn không để rơi xuống.
"Giấy tờ tùy thân để ở đâu?" Tiêu Lỗi hỏi Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ vô lực chỉ vào ngăn tủ ở đầu giường. Tiêu Lỗi kéo ngăn tủ đầu giường ra, quả nhiên thẻ căn cước và hộ chiếu của cô đặt ở bên trong, lấy ra và bỏ vào túi.
Thấy cô còn mặc bộ đồ ngủ ngồi bất động tại đó, anh bước lên phía trước, lôi cô đến tủ quần áo bên cạnh, tháo dây lưng, kéo áo ngủ trên người cô xuống, thuần thục cởi bỏ hết quần áo của cô.
"Em sẽ tự làm... Em sẽ tự làm." Lâm Yến Vũ quá hiểu tính khí của Tiêu Lỗi, biết lúc anh tức giận thì không được chống lại anh, nếu không chuyện gì anh cũng làm ra được.
Thấy anh không có ý định rời khỏi phòng, cô đành phải lách người qua, tìm một bộ quần áo mặc vào. "Mặc nhiều một chút, bên ngoài rất lạnh." Nhìn nàng mặc xong áo len, Tiêu Lỗi đi tới tủ quần áo lấy ra một áo khoát nhung lông dài, mặc vào cho cô.
Không đến 10 phút, cô đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở phòng khách, Tiêu Lỗi tỉ mỉ tắt hết cầu dao điện nước, chỉ vào hồ cá: "Đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho cá chưa?" "Không cần, ăn nhiều quá cá sẽ chết, mùa đông không cần cho ăn." Lâm Yến Vũ nghĩ, xem ra người này chuẩn bị bắt cóc mình trong một thời gian không ngắn.
Tiêu Lỗi đi tới bên cạnh hồ cá xem xét, trong lúc vô tình nhìn thấy danh thiếp vàng ròng của Tần Tuyển bị ném vào trong đó, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao em làm vậy? Em rất ghét anh ta à?" "Không phải vậy, em cũng không biết vật kia tại sao lại bị ném vào hồ cá, cũng có thể do chính anh ấy ném vào." Lâm Yến Vũ nói dối.
Tiêu Lỗi đưa mắt nhìn cô: "Chừng nào thì em mới có thể nói thật?" Lâm Yến Vũ cúi đầu, giấu cằm bên trong khăn quàng cổ, không nói gì. Tiêu Lỗi không hỏi tới nữa, một tay kéo vali, một tay kéo Lâm Yến Vũ đi, dẫn cô rời khỏi nhà.
"Khoan khoan, có một thứ em quên lấy." Lâm Yến Vũ chạy lại mở cửa. Tiêu Lỗi đứng đợi cô ở cửa, lại thấy cô ôm con gấu bông Tiểu Hùng cũ rách đến không chịu nổi đi ra.
"Cái đồ chơi gì đây, dơ bẩn như vậy." Tiêu Lỗi cau mày. Lâm Yến Vũ không trả lời, ôm thật chặt Tiểu Hùng, theo anh vào thang máy. Trong những năm qua, đêm nào đi ngủ cô cũng ôm con Tiểu Hùng này, nếu không cô không thể ngủ được.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Lỗi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! ! !
(*) Ca khúc 我怎能离开你 ( Ngã chẩm năng li khai nhĩ) – Em sao thể xa anh? - Đặng Lệ Quân
问彩云,何处飞 – Vấn thái vân, hà xứ phi – Những đám mây tía, đang bay về đâu?
愿乘风永追随 – Nguyện thừa phong vĩnh truy tùy – Em nguyện cưỡi gió mãi mãi theo anh
有奇缘,能相聚 – Hữu kì duyên, năng tương tụ - Nhờ kì duyên mà ta được gặp mặt
死亦无悔 – Tử diệc vô hối – Dẫu có phải chết em ko hối hận
我柔情深似海 – Ngã nhu tình thâm tự hải – Nhu tình của em thâm sâu tựa biển
你痴心可问天 – Nhĩ si tâm khả vấn thiên – Si mê của anh có thể hỏi trời
誓相守,长缱绻 – Thệ tương thủ, trường khiển quyển – Thề mãi bên nhau, luôn luôn quyến luyến
岁岁年年 – Tuế tuế niên niên – Tuế tuế niên niên – (Dù) năm này rồi năm khác (trôi qua)
我怎能离开你 – Ngã chẩm năng li khai nhĩ - Em sao có thể xa anh?
我怎能将你弃 – Ngã chẩm năng tương nhĩ khí – Em sao có thể bỏ anh?
你常在我心底 – Nhĩ thường tại ngã tâm để - Anh luôn trong trái tim em
信我莫疑 – Tín ngã mạc nghi – Xin đừng nghi ngờ điều đó
愿两情常相守 – Nguyện lưỡng tình thường tương thủ - Uớc sao tình ta luôn bên nhau
除了你还有谁 – Tại nhất xứ vĩnh trù mâu – Tại một nơi vĩnh viễn gắn bó
除了你还有谁,和我为偶 – Trừ liễu nhĩ hoàn hữu thùy, hòa ngã vi ngẫu – Ngoài anh, ai cùng em thành đôi?
蓝色花一丛丛 – Lam sắc hoa nhất tùng tùng – Những chùm hoa màu xanh lam
名叫做勿忘侬 – Danh khiếu tố vật vong nông – Gọi là Foget-me-not
愿你手摘一枝,永佩心中 – Nguyện nhĩ thủ trích nhất chi, vĩnh bội tâm trung – Anh hãy ngắt một nhành, và mãi đặt trong tim
花虽好有时枯 – Hoa tuy hảo hữu thì khô – Hoa dù đẹp, cũng có lúc tàn
只有爱不能移 – Chỉ hữu ái bất năng di – Chỉ tình yêu là ko thay đổi
我和你共始终,信我莫疑 – Ngã hòa nhĩ cộng thủy chung, tín ngã mạc nghi – Em và anh mãi mãi bên nhau, anh không cần nghi ngờ điều đó
Lâm Yến Vũ theo tầm mắt của ông nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một kiến trúc xinh đẹp cách đó không xa, còn có núi Tiểu Thang ở xa xôi, đáng tiếc chính là độ cao ngọn đồi nơi này so với mặt biển rất thấp, không nhìn ra khí thế nguy nga, kiến trúc cũng không có gì đặc sắc, với với cảnh trí ở Hương Sơn, vẫn còn kém xa.
"Bác Tần thường tới nơi này sao? Không phải bác ấy làm việc ở Trung Nam Hải sao?" Lâm Yến Vũ tò mò hỏi. Lý Học Chu khẽ mỉm cười: "Hoàn cảnh nơi này thanh u, thủ trưởng thường đến đây. Trung Nam Hải là cơ quan trung ương để ngài ấy làm việc và thường trú, nhưng không phải quanh năm họ đều sống ở nơi đó, có một số người ở tại Tây Sơn cùng Ngọc Tuyền Sơn, có người ở tại Hương Sơn, còn có người ở tại khu Tứ Hợp viện*, không có quy định đặc biệt nào bắt buộc phải ở cố định nơi đó."
(*): những căn nhà kiểu Trung Hoa có một khoảng sân ở giữa, khu phố cổ.
"Xem ra bác Tần có tình cảm đặc biệt đối với biệt thự Hoài Sơn, mới thường xuyên đến đây, cháu có đến nhà bác ấy ở Hương Sơn, phong cảnh ở đó so với nơi này đẹp hơn nhiều." Lâm Yến Vũ giả vờ không để ý khi nhắc tới việc này. Lý Học Chu nghe xong chỉ nói: "Phu nhân của ngài ấy sức khỏe không tốt, cần tịnh dưỡng."
Hừ! Lâm Yến Vũ nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng. Lý Học Chu chú ý tới biểu hiện nhất thời đó của cô, nhưng không chút nào thể hiện ra mặt.
Sắp xếp tài xế đưa Lâm Yến Vũ về nhà, Lý Học Chu đi vào phòng làm việc của Tần Hạc An, nói chuyện của Lâm Yến Vũ với ông. "Lần trước ngài bảo tôi điều tra thân thế của cô Lâm, tôi đã kiểm tra qua, giống với những gì Tiểu Tuyển nói, cô sinh ra ở Mỹ, cha là một phú thương, kinh doanh đang lúc phát đạt, không có chỗ nào khả nghi."
Tần Hạc An lắc đầu: "Những thứ đó đều là mặt ngoài, sau khi tiếp xúc, ta cảm thấy con bé này có gì đó bất thường, nhưng không biết phải diễn tả thế nào…" Hình như đang xem xét lời nói, Tần Hạc An không tiếp tục nói nữa.
Lý Học Chu thay ông tiếp lời: "Tâm tư có chút thâm sâu." Tần Hạc An gật đầu: "Anh cũng đã nhìn ra?" Lý Học Chu nói: "Vừa rồi tôi dẫn cô ấy đi tham quan xung quanh, cô ấy như rất quen thuộc đối với biệt thự này." "A, thật sao? Khả năng này không lớn, với thân phận của con bé mà nói, không thể nào đã tới nơi này." Tần Hạc An nghi ngờ nói.
"Cũng có thể cô ấy nghe người khác nhắc qua." Lý Học Chu thấy thủ trưởng cau mày, tức thời khuyên một câu. Tâm trạng của Tần Hạc An thoải mái một chút: "Thật ra cũng không phải là không có thể."
"Ngài xem, ngài có muốn ngăn cản cô ấy tiếp tục qua lại với Tiểu Tuyển không?" Lý Học Chu thử hỏi. Tần Hạc An nói: "Không cần, để cho chúng nó tiếp tục lui tới đi, tính khí đứa con Tiểu Tuyển này bướng bỉnh y chang mẹ nó, càng phản đối thì nó càng phản kháng mạnh hơn."
Vì vậy trong lòng Lý Học Chu hiểu rõ, thủ trưởng không muốn vì một đứa con gái mà hai cha con xảy ra xung đột chính diện, mặc dù Tần Tuyển xem trọng Lâm Yến Vũ, nhưng chưa tới mức độ tiến tới hôn nhân, nếu chỉ nói chuyện yêu đương, bậc trưởng bối không cần thiết quản quá nhiều. Vốn là thời gian ở chung với con trai không nhiều, nếu gây ra mâu thuẫn, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hai cha con.
"Những bức thư này, anh đã hỏi qua nhân viên cần vụ chưa, là ai đưa tới?" Tần Hạc An chỉ vào một mấy phong thư màu lam nhạt, hỏi Lý Học Chu.
Lý Học Chu gật đầu: "Đều đã hỏi hết tất cả nhân viên có cầm qua, băng ghi hình trong biệt thự tôi cũng xem kỹ, thư này là do người đưa thư đem tới, tôi cũng tìm người đưa thư để hỏi, đối phương gửi thư từ nhiều bưu điện khác nhau, chỉ là hòm thư ven đường, nhưng viết địa chỉ vô cùng cặn kẽ, tên người nhận là nhân viên cần vụ tại biệt thự này, nhân viên cần vụ đó sau khi nhận phong thư thì mở ra xem, mới thấy bên trong còn có một phong thư, là cho ngài."
Người gửi thư suy nghĩ rất cẩn thận, hơn nữa hiểu rất rõ việc ở biệt thự Hoài Sơn này có bao nhiêu nhân viên công tác, đây không phải là người bình thường, người bình thường không thể nào biết nhiều chuyện cơ mật như vậy, sau lưng ắt có cao nhân chỉ dẫn.
"Học Chu, hãy nghĩ biện pháp tìm vài tấm hình của cha Lâm Yến Vũ đến đây." Tần Hạc An vẫn cảm thấy Lâm Yến Vũ có chút khả nghi, muốn bắt tay từ gia đình của cô để điều tra chuyện này.
Lý Học Chu nói: "Tôi có phái người đi tìm, nhưng rất tiếc, Lâm Lệ Sinh rất ít giao du với bên ngoài, ngay cả nhân viên công ty gặp được ông ta cũng không nhiều, chuyện của công ty cũng bàn giao cho giám đốc chuyên môn đi vận hành, tất cả các hội nghị điều hành đều thông qua video và âm tần, phân phối công việc cho nhân viên cấp dưới."
Tần Hạc An nghĩ ngợi một chút: "Làm ăn ngay thẳng, tại sao lại sợ gặp gỡ mọi người? Loại bỏ các nhân tố tính cách cá nhân, có phải đang trốn tránh điều gì không?" Lý Học Chu gật đầu: "Rất có khả năng, xem tài liệu của ông ta là xuất ngoại từ trong nước." "Điều tra rõ ràng." Nội tâm Tần Hạc An luôn cảm thấy bất an.
Về đến nhà, Lâm Yến Vũ lấy ra quyển nhật ký của Diệp Hinh Nhiên xem đi xem lại nhiều lần, về biệt thự Hoài Sơn, trong nhật ký miêu tả, từ cuối những năm 1970, nơi đó không còn là địa điểm xử lý công vụ của Ủy Ban Quân Sự Trung Ương nữa, mà là đổi thành biệt thự dùng để nghỉ phép, tiếp đãi các quan chức cao cấp đến suối nước nóng ở núi Tiểu Thang điều dưỡng, quyền quản lý biệt thự đã được bàn giao cho bộ phận trực thuộc Văn Phòng Nội Các Chính Phủ (hay còn gọi là Quốc Vụ Viện).
Một khoảng thời gian giữa thập niên 80, sức khỏe mẹ của Diệp Hinh Nhiên không tốt, nên đã điều dưỡng ở biệt thự Hoài Sơn một thời gian, khoảng hai năm, trong lúc ở đó, Diệp Hinh Nhiên luôn ở biệt thự Hoài Sơn làm bạn với mẹ đang dưỡng bệnh, nhưng nhật ký viết tới đó thì ngưng.
Có khi nào quyển nhật ký bị mất đang ở trong biệt thự Hoài Sơn hay không? Rất có thể trong lúc đó Diệp Hinh Nhiên biết được người đàn ông kia đã làm bà mang thai, hơn nữa ở trong nhật ký có ghi lại quá trình sống chung cùng với ông ta. Trong đầu Lâm Yến Vũ vừa suy nghĩ vừa nhớ lại mọi biểu hiện của Tần Hạc An.
Ông ta ít nhiều có chút khủng hoảng, nếu không sẽ không lệnh cho Lý Học Chu đi dò xét cô. Loại chuyện cỏn con như dẫn cô đi tham quan biệt thự, mà phải cần tới đích thân thư ký trưởng đi làm, nhân viên cần vụ bình thường cũng có thể làm được, hoặc giả để giảng giải tốt hơn, Lý Học Chu tự thân xuất mã, chính là để quan sát cô.
Lâm Yến Vũ đặt quyển nhật ký qua một bên, nằm ngủ trên ghế sô pha, lại bị cảnh tượng đáng sợ trong giấc mộng đánh thức, không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy khi tỉnh dậy thì trong phòng tối om. Bật đèn lên xem, đã hơn 8 giờ.
Xoa nhẹ nơi trái tim, bật đèn bàn lên, trước cảnh tượng vô cùng thê thảm trong giấc mộng đó giống y như thật làm cho cô khi nghĩ lại vẫn còn thấy phát sợ, quyển nhật ký của Diệp Hinh Nhiên đã bị tụt xuống sàn.
Cô nhặt lên, thẻ làm dấu rơi xuống , Lâm Yến Vũ lại nhặt lên và nhìn, có vẻ như là một bản sao chép lời của một ca khúc, Diệp Hinh Nhiên là fan hâm mộ của Đặng Lệ Quân, có lẽ là ca khúc của Đặng Lệ Quân.
“Những đám mây tía, đang bay về đâu?
Em nguyện cưỡi gió mãi mãi theo anh
Nhờ kì duyên mà ta được gặp mặt
Dẫu có phải chết em không hối hận
Nhu tình của em thâm sâu tựa biển
Si mê của anh có thể hỏi trời
Thề mãi bên nhau, luôn luôn quyến luyến
(Dù) năm này rồi năm khác (trôi qua)
Em sao có thể xa anh?
Em sao có thể bỏ anh?
Anh luôn trong trái tim em
Xin đừng nghi ngờ điều đó
Uớc sao tình ta luôn bên nhau
Tại một nơi vĩnh viễn gắn bó
Ngoài anh, ai cùng em thành đôi?" (*)
Nhìn kỹ ca từ, Lâm Yến Vũ kinh ngạc, nước mắt từng giọt rơi xuống trang nhật ký, sợ làm nhòa chữ viết trên đó, cô vội vàng lấy khăn giấy thấm khô đi nước mắt.
“Nhờ kì duyên mà ta được gặp mặt, dẫu có phải chết em không hối hận…" Có thể gặp nhau dĩ nhiên là duyên phận, hôm nay trái tim của cô như bị bóng tối không ngừng cắn nuốt, mới vừa giãy giụa thoát ra khỏi đó, lại rơi vào. Không người nào có thể cứu vớt cô, ngoại trừ chính bản thân cô.
Chỉ có khi nhớ đến anh, cô mới có được một chút sự yên tĩnh, hắc tinh thể mà anh tặng cô vẫn mang theo bên người, thỉnh thoảng lấy ra xem một chút.
Càng đến gần chân tướng, cô lại càng thấy được, Bắc Kinh và Tần gia này như một hồ nước thâm sâu, chưa tính đến việc cô bị mắc kẹt bên trong đó, dù sao cô cũng là người từng chết đi sống lại, sinh mạng đối với cô mà nói, là một món quà của ông trời, sống một ngày là qua được một ngày, cô chỉ sống để tra ra sự thật của vụ nổ đó, nhưng là cô biết, không thể để Tiêu Lỗi bị cuốn vào trong mối quan hệ phức tạp như thế. Anh tham dự vào, thật quá nguy hiểm.
Em không thể để cho anh bị tổn thương nữa, tránh xa em ra, anh sẽ sống tốt hơn, Lâm Yến Vũ cầm hắc tinh thể lầm bầm hướng về phía ánh đèn soi tới soi lui, hắc tinh thể giống như mang theo vô số bí mật, đổi góc độ sẽ thấy ánh sáng khúc xạ khác nhau, tầng tầng lớp lớp, như thể bên trong chứa một thế giới khác.
Khi Tiêu Lỗi gọi điện thoại đến thì Lâm Yến Vũ đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi, tiện tay nhận điện thoại, từ loa truyền đến giọng nói của anh.
"Anh làm xong việc qua đón em, họ nói em đi Xương Bình, tại sao lại không gọi điện thoại báo cho anh biết?" Lúc này Tiêu Lỗi cũng đang tựa người trên giường trong phòng của mình, vừa xem tivi vừa gọi điện thoại. "Cha của Tần Tuyển muốn gặp em, nên đã phái xe đến đón em đi núi Tiểu Thang." Lâm Yến Vũ không giấu giếm anh.
"Không phải Tần Tuyển đã đi nước ngoài rồi sao, thế nào tự dưng cha của anh ta muốn gặp em? Ông ta có nói gì với em không?" Tiêu Lỗi ngồi dậy, cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Tuy là cha của Tần Tuyển nhưng lại là một trong những nhân vật cấp cao, trừ phi vô cùng coi trọng Lâm Yến Vũ, nếu không căn bản sẽ không tồn tại việc chủ động hẹn gặp mặt bạn gái của con trai như vậy.
"Em cũng không biết, bác ấy không nói gì với em hết, chỉ nói cho em biết, cuộc phẫu thật của mẹ Tần Tuyển sẽ bị chậm trễ, có thể sẽ trở về nước muộn một chút, và thăm hỏi một ít về hoàn cảnh gia đình em." Lâm Yến Vũ không tính kể hết tất cả mọi chuyện.
Nhưng Tiêu Lỗi lại không nén được tức giận: "Anh nói... Em có thể chia tay với anh ta sớm một chút không, như bây giờ, không phải là biện pháp, em phải nói chuyện rõ ràng với anh ta."
"Chuyện của em em sẽ tự xử lý." Lâm Yến Vũ vẫn từ chối thay đổi ý định. Tiêu Lỗi rất tức giận: "Rốt cuộc em muốn như thế nào? Lưỡng lự ở giữa anh và Tần Tuyển khiến em rất đắc ý?"
"Em biết anh đã chờ đợi em suốt 4 năm, nhưng trong 4 năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, em đã sớm không phải là em của 4 năm trước đây, anh không thể cho em thêm một chút thời gian, để em..." Lâm Yến Vũ không biết giải thích với anh thế nào, cô không thể nói ra chuyện của Tần gia được.
"Đừng nói những điều vô nghĩa đó với anh, trực tiếp nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn như thế nào?" Tiêu Lỗi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nổi giận với cô.
Lâm Yến Vũ bị anh la một trận, biết chuyện này tiếp tục kéo dài cũng vô ích, đành phải chịu đựng đau đớn mà bỏ đi những thứ mình yêu thích: "Em đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chúng ta không cách nào tái hợp với nhau nữa, em không…" Cô cắn răng, nhưng vẫn không thể nói ra là không còn yêu anh nữa, đành phải đổi cách nói khác: "Em ở chung một chỗ với Tần Tuyển tương đối thích hợp hơn, cha anh ấy cũng rất tán đồng việc em và anh ấy lui tới với nhau." Nói xong, cô ra sức ngăn lại những giọt nước mắt đang chực trào ra.
"Em chết chắc rồi!" Tiêu Lỗi nói xong lời này, cúp điện thoại cái đùng. Lâm Yến Vũ đóng băng tại chỗ, nửa ngày mới hết thẫn thờ. Anh nói cô chết chắc, đây là ý gì? Cô mơ hồ có chút bất an.
Tiêu Lỗi không gọi lại. Lúc nửa đêm, Lâm Yến Vũ đang ngủ, thì bị một tràng tiếng gõ cửa thức tỉnh, trực giác nói cho cô biết, nhất định là Tiêu Lỗi đến, trằn trọc trở mình, âm thanh kia vẫn không chịu dừng lại, cô chỉ đành nhắm mắt ra mở cửa, quả nhiên thấy anh đang đứng ở cửa với bộ mặt đầy tức giận.
"Hơn nửa đêm rồi, tại sao anh lại đến đây, đừng làm ồn có được không?" Lâm Yến Vũ đau khổ nhìn anh, do đang còn buồn ngủ, cô cảm thấy choáng váng. Tiêu Lỗi không lên tiếng, đẩy cô ra, trực tiếp bước vào nhà, nặng nề đóng cửa lại.
"Thu dọn quần áo và tài liệu của em xong, cùng anh rời khỏi đây!" Tiêu Lỗi ra lệnh, mặt nhiêm túc như sương giá. Cái gì! Lâm Yến Vũ tưởng mình nghe nhầm.
"Anh bảo em đi thay quần áo và thu dọn đồ đạc, không nghe thấy sao, không nghe lời thì em mặc bộ áo ngủ này cũng được." Vẻ mặt Tiêu lỗi trông rất đáng sợ, như thể đêm trước trận bão táp, làm người ta cảm giác được một loại sức mạnh hủy diệt. Nếu không phải hai người đã quen biết nhau nhiều năm, Lâm Yến Vũ đơn giản sẽ bị bộ dáng này của anh làm cho hoảng sợ.
"Em không muốn ở cùng một chỗ với anh, anh đi đi, không muốn anh tới tìm em nữa, em không muốn ở chung một chỗ với anh." Lâm Yến Vũ cố nén thương tâm, quyết định lúc này nên nói rõ ràng với anh, sau đó kết thúc.
Tiêu Lỗi thấy cô ngồi bất động, tự mình đi vào phòng ngủ, thay cô thu dọn vài bộ quần áo, lấy vali ra, bỏ tất cả vào trong. Lâm Yến Vũ thấy thế, nhào đến: "Anh làm gì thế, muốn bắt cóc em à, anh không thể làm như vậy được!"
"Có thể hay không thể, chính anh là người quyết định." Tiêu Lỗi không để ý tới cô, đẩy cô sang một bên, không để cô can thiệp vào, nhanh chóng giúp cô thu dọn xong một vali quần áo để thay, đem vali đặt ở phòng khách.
Lúc này Lâm Yến Vũ mới chú ý tới trên trán anh có vết sưng đỏ, đưa tay lên vuốt ve theo bản năng, nhưng Tiêu Lỗi lại hất tay cô ra. Những lời nói trước đó của cô làm anh rất tức giận, trong lòng lo lắng, lúc bước xuống xe không chú ý nên va vào cửa xe, cái trán chưa kịp đau đớn, nỗi đau trong lòng khiến anh sầu não không thôi.
Hành động này được xem là gì, mới vừa rồi còn nói không muốn ở chung một chỗ với anh, chỉ chớp mắt thì khẩu thị tâm phi (nói 1 đằng làm 1 nẻo), cô gái này từ lúc nào trở nên thay đổi thất thường như vậy?
Anh dùng một lực rất lớn, Lâm Yến Vũ bị ngã ngồi ở trên giường, anh cũng không thèm nhìn cô. Cô ôm lấy chiếc eo bị đụng đến đau nhức, thật vất vả mới đứng lên được, nước mắt ứa ra vòng quanh hốc mắt, cô nhịn không để rơi xuống.
"Giấy tờ tùy thân để ở đâu?" Tiêu Lỗi hỏi Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ vô lực chỉ vào ngăn tủ ở đầu giường. Tiêu Lỗi kéo ngăn tủ đầu giường ra, quả nhiên thẻ căn cước và hộ chiếu của cô đặt ở bên trong, lấy ra và bỏ vào túi.
Thấy cô còn mặc bộ đồ ngủ ngồi bất động tại đó, anh bước lên phía trước, lôi cô đến tủ quần áo bên cạnh, tháo dây lưng, kéo áo ngủ trên người cô xuống, thuần thục cởi bỏ hết quần áo của cô.
"Em sẽ tự làm... Em sẽ tự làm." Lâm Yến Vũ quá hiểu tính khí của Tiêu Lỗi, biết lúc anh tức giận thì không được chống lại anh, nếu không chuyện gì anh cũng làm ra được.
Thấy anh không có ý định rời khỏi phòng, cô đành phải lách người qua, tìm một bộ quần áo mặc vào. "Mặc nhiều một chút, bên ngoài rất lạnh." Nhìn nàng mặc xong áo len, Tiêu Lỗi đi tới tủ quần áo lấy ra một áo khoát nhung lông dài, mặc vào cho cô.
Không đến 10 phút, cô đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở phòng khách, Tiêu Lỗi tỉ mỉ tắt hết cầu dao điện nước, chỉ vào hồ cá: "Đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho cá chưa?" "Không cần, ăn nhiều quá cá sẽ chết, mùa đông không cần cho ăn." Lâm Yến Vũ nghĩ, xem ra người này chuẩn bị bắt cóc mình trong một thời gian không ngắn.
Tiêu Lỗi đi tới bên cạnh hồ cá xem xét, trong lúc vô tình nhìn thấy danh thiếp vàng ròng của Tần Tuyển bị ném vào trong đó, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao em làm vậy? Em rất ghét anh ta à?" "Không phải vậy, em cũng không biết vật kia tại sao lại bị ném vào hồ cá, cũng có thể do chính anh ấy ném vào." Lâm Yến Vũ nói dối.
Tiêu Lỗi đưa mắt nhìn cô: "Chừng nào thì em mới có thể nói thật?" Lâm Yến Vũ cúi đầu, giấu cằm bên trong khăn quàng cổ, không nói gì. Tiêu Lỗi không hỏi tới nữa, một tay kéo vali, một tay kéo Lâm Yến Vũ đi, dẫn cô rời khỏi nhà.
"Khoan khoan, có một thứ em quên lấy." Lâm Yến Vũ chạy lại mở cửa. Tiêu Lỗi đứng đợi cô ở cửa, lại thấy cô ôm con gấu bông Tiểu Hùng cũ rách đến không chịu nổi đi ra.
"Cái đồ chơi gì đây, dơ bẩn như vậy." Tiêu Lỗi cau mày. Lâm Yến Vũ không trả lời, ôm thật chặt Tiểu Hùng, theo anh vào thang máy. Trong những năm qua, đêm nào đi ngủ cô cũng ôm con Tiểu Hùng này, nếu không cô không thể ngủ được.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Lỗi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! ! !
(*) Ca khúc 我怎能离开你 ( Ngã chẩm năng li khai nhĩ) – Em sao thể xa anh? - Đặng Lệ Quân
问彩云,何处飞 – Vấn thái vân, hà xứ phi – Những đám mây tía, đang bay về đâu?
愿乘风永追随 – Nguyện thừa phong vĩnh truy tùy – Em nguyện cưỡi gió mãi mãi theo anh
有奇缘,能相聚 – Hữu kì duyên, năng tương tụ - Nhờ kì duyên mà ta được gặp mặt
死亦无悔 – Tử diệc vô hối – Dẫu có phải chết em ko hối hận
我柔情深似海 – Ngã nhu tình thâm tự hải – Nhu tình của em thâm sâu tựa biển
你痴心可问天 – Nhĩ si tâm khả vấn thiên – Si mê của anh có thể hỏi trời
誓相守,长缱绻 – Thệ tương thủ, trường khiển quyển – Thề mãi bên nhau, luôn luôn quyến luyến
岁岁年年 – Tuế tuế niên niên – Tuế tuế niên niên – (Dù) năm này rồi năm khác (trôi qua)
我怎能离开你 – Ngã chẩm năng li khai nhĩ - Em sao có thể xa anh?
我怎能将你弃 – Ngã chẩm năng tương nhĩ khí – Em sao có thể bỏ anh?
你常在我心底 – Nhĩ thường tại ngã tâm để - Anh luôn trong trái tim em
信我莫疑 – Tín ngã mạc nghi – Xin đừng nghi ngờ điều đó
愿两情常相守 – Nguyện lưỡng tình thường tương thủ - Uớc sao tình ta luôn bên nhau
除了你还有谁 – Tại nhất xứ vĩnh trù mâu – Tại một nơi vĩnh viễn gắn bó
除了你还有谁,和我为偶 – Trừ liễu nhĩ hoàn hữu thùy, hòa ngã vi ngẫu – Ngoài anh, ai cùng em thành đôi?
蓝色花一丛丛 – Lam sắc hoa nhất tùng tùng – Những chùm hoa màu xanh lam
名叫做勿忘侬 – Danh khiếu tố vật vong nông – Gọi là Foget-me-not
愿你手摘一枝,永佩心中 – Nguyện nhĩ thủ trích nhất chi, vĩnh bội tâm trung – Anh hãy ngắt một nhành, và mãi đặt trong tim
花虽好有时枯 – Hoa tuy hảo hữu thì khô – Hoa dù đẹp, cũng có lúc tàn
只有爱不能移 – Chỉ hữu ái bất năng di – Chỉ tình yêu là ko thay đổi
我和你共始终,信我莫疑 – Ngã hòa nhĩ cộng thủy chung, tín ngã mạc nghi – Em và anh mãi mãi bên nhau, anh không cần nghi ngờ điều đó
Tác giả :
Nhan Nguyệt Khê