Thiên Mệnh Tân Nương
Quyển 1 - Chương 18: Bia mộ diệt môn!
Dưới bầu trời bao la, thế núi vẫn như hổ, chân trước đạp dưới đất, nhưng chẳng biết tại sao, vẻ uy phong lẫm lẫm lao xuống núi giờ đây lại biến thành ủ rũ như một con hổ chết. Miệng hổ vẫn há to nhưng lại bị một vật gì đó chặn lại, kẹt trong miệng hổ.
Trầm Thanh chỉ vào vật trong miệng con hổ nói: “Nhìn xem, miệng hổ đã bị chẹn ngang, còn có thể sống mà cắn người sao?"
Ôn Hải im lặng không nói gì.
Bạch Tiểu Bích vẫn lưu ý quan sát, nghe vậy liền hỏi: “Cũng là do vật kia sao? Là ai đặt vào?"
Trầm Thanh lắc đầu: “Còn có ai có thể đặt bia đá vào đó nữa." Nói rồi dẫn Bạch Tiểu Bích đến một góc thích hợp, giải thích cho nàng: “Ngươi nhìn kỹ một chút, đây là cái gì?"
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên ngôi mộ phía trong miệng hổ, chiếu lên cả tấm bia đá cực lớn kia.
Bạch Tiểu Bích kinh ngạc: “Lúc trước không phải không có bia mộ sao, bọn họ lập bia từ lúc nào?"
Trầm Thanh thở dài nói: “Ta vừa nghe thấy Phạm gia diệt môn, cũng có hỏi thăm qua, nghe nói từ lúc Phạm đại nhân được thăng lên làm Tể Tướng thì bên ngoài có lời đồn đãi, cười nhạo đường đường Tể tướng đương triều mà tổ tiên cũng không có lấy một tấm bia mộ, quá mức keo kiệt. Phạm đại lão gia giận quá nên đã sai người lập bia, chỉ là chúng ta không để ý tới mà thôi."
Ôn Hải lúc này mới lên tiếng: “Qủa nhiên là người có tâm."
Trầm Thanh lại nói: “Lúc ta lên đường có nghe thấy vài chuyện ở trong kinh thành, Tể tướng đại nhân bị giam cũng được mấy ngày rồi, chuyện này thật ra cũng không thể trách hắn được, thật sự là cùng đường mà thôi. Những năm viễn chinh bên ngoài, hắn từng lui tới với một tên sứ giả phiên bang, tên sứ giả kia mang theo mật hàm thương thuyết cùng Hoàng Thượng, hắn cũng chỉ thuận thế thuyết phục Thánh thượng lui binh mà thôi, nhưng ma xui quỉ ám thế nào mà mật hàm kia lại bị người khác lấy được nên khiến hắn gặp chuyện không may. Nhiều năm bị phái ra ngoài, mấy năm gần đây mới được Thánh thượng tin dùng, vừa hay tin thì mặt rồng giận dữ, khép hắn vào tội phản quốc, tư thông với địch, lập tức bắt nhốt vào đại lao. Phản quốc tư thông với địch là tội lớn cỡ nào, hắn không muốn làm phản cũng phải làm phản. Ngô Vương cùng Lý gia nghe vậy đều lập tức xuất binh, cả đám rất nhanh đã bị bắt."
Ôn Hải trầm ngâm không nói.
Trầm Thanh suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Hiện tại hắn đã cùng đường, Thánh thượng quyết tâm muốn xử hắn, lại thêm người ngoài quạt gió thổi lửa, bao nhiêu đại thần thay hắn cầu tình đều vô dụng, không những không thể lay chuyển Thánh thượng mà còn bị vạ lây theo. Thánh thượng đích thân xử lý, mấy tướng quân dưới trướng Tể tướng cũng không thoát khỏi. Thánh thượng làm vậy chẳng khác nào tự chặt một cánh tay của mình, khiến Ngô vương đắc ý? Đáng tiếc cho Mãnh hổ xuống núi, một bảo địa tốt như vậy lại bị Phạm gia phá hủy, gây ra họa lớn, cũng không biết người nào khích bọn họ lập bia, cũng thật quá cao minh, chỉ bằng mấy câu nói mà đã có thể lật đổ Tể tướng đương triều. Ta xem không phải bên phía Ngô vương mà chính là người của Lý gia bên cạnh Tứ vương!"
Ôn Hải thản nhiên nói: “Giàu sang phú quí cũng không được hưởng thụ, đó cũng là do khí số Phạm gia đã hết, chúng ta nên trở về thôi."
Người Phạm gia trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính bọn họ đã phá hỏng phong thủy nhà mình, dẫn đến họa diệt thân. Bạch Tiểu Bích không kìm nén được vui sướng, chẳng quản cái gì chuyện triều đình, ai làm thiên tử cũng chẳng liên quan tới nàng, làm quan mà ỷ thế hiếp người thì phải chịu báo ứng.
Trầm Thanh vì xem náo nhiệt mà lỡ hành trình, thở dài mấy tiếng rồi cũng cáo từ rời đi.
Tuy là ban đêm nhưng cửa thành lại mở rộng như ban ngày, vô số ngọn đuốc được đốt sáng, binh lính không ngừng tuần tra. Bởi vì Phạm gia gặp họa diệt tộc nên những người ra khỏi thanh bị tra xét rất nghiêm, Trầm Thanh phải đưa bạc cho tên lính canh mới có thể ra khỏi thành.
Ôn Hải mang theo Bạch Tiểu Bích đi đến trước cửa thành nói: “Ta không vào thành, ngươi về thu thập hành lý, hừng đông sẽ khởi hành."
Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, Bạch Tiểu Bích còn đang lo lắng trở về sẽ bị người ta nhìn thấy, nghe Ôn Hải nói vậy liền gật đầu đáp ứng, dù sao thì hàng xóm xung quanh cũng không biết hắn là sư phụ của nàng, tuy hai người sắp rời đi nhưng cũng không tiện để người ngoài nhìn thấy mà đặt điều tiếng bôi nhọ thanh danh phụ thân.
Ôn Hải đột ngột lên tiếng hỏi: “Trầm Thanh đã gặp ngươi?"
Bạch Tiểu Bích thấy không thể gạt được hắn, thành thật kể lại chuyện mình gặp Trầm Thanh buổi sáng, nàng dè dặt nói: “Ta không có nói cho hắn biết bát tự của mình."
Mày kiếm của Ôn Hải giãn ra: “Làm rất tốt, ngươi không nên tin tưởng hắn quá."
Bạch Tiểu Bích len lén liếc hắn một cái, cắn môi không nói gì. Trầm Thanh đương nhiên không đáng tin, nhưng là sau chuyện vừa rồi, nàng lại cảm thấy không thể nhìn thấu những người chung quanh mình, khó có thể tín nhiệm được.
Diệp Dạ Tâm nói sẽ có người thay nàng báo thù, Phạm gia hôm nay đã bị tru di cửu tộc như lời hắn nói. Hắn cũng hỏi nàng về văn tự bán mình, Phạm gia diệt tộc, những chuyện này xem chừng đã nằm trong dự liệu của hắn. Chẳng lẽ hắn là người khích bác Phạm gia lập bia mộ kia? Còn Ngô vương cùng Tứ vương gia kia, có phải hắn trợ giúp cho một trong hai người kia không?
Ngay cả Ôn Hải cũng vậy, ban đầu hắn cũng hỏi nàng văn tự bán mình, là cố tình hay là vô ý? Hắn muốn thông qua Phạm Bát Sĩ tranh công trong triều đình nên mới thỏa hiệp với Phạm gia, ra tay giúp bọn họ, nếu sớm biết có người sẽ động tay động chân thì nhất định sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ lập bia. Nhưng hắn đợi ở Phạm gia lâu như vậy, hôm nay mới quyết định rời khỏi, không phải cũng quá khéo đi…
Bạch Tiểu Bích còn đang suy tư, bên tai đã truyền tới tiếng Ôn Hải: “Ta vừa thu ngươi làm đồ đệ, sẽ không hại ngươi."
Bạch Tiểu Bích kinh hãi vì bị hắn nhìn thấu tâm tư.
Ôn Hải mỉm cười nói: “Còn không mau trở về thu thập hành lý, giờ Mẹo ngày mai, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Đại thù mặc dù đã được báo nhưng hiện tại lại mang danh khắc phu, ở lại huyện Môn Tỉnh căn bản không thể có tương lai, nếu trước mắt có đường, Bạch Tiểu Bích nguyện ý rời đi tìm một cuộc sống khác, nàng gấp mấy bộ xiêm y đơn giản, mang theo khế ước nhà đất cùng toàn bộ số bạc gom góp được bỏ vào tay nải rồi vội vàng rời đi.
Sắc trời ngày một sáng rõ, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi sương buổi bình minh, từng nhà lần lượt mở cửa, người đi lại trên đường ngày càng đông… Bạch Tiểu Bích từ nhỏ đều đã ở đây, cảnh tượng so với ngày thường không có gì khác biệt, song, chính những con người quen thuộc, cảnh vật thân thuộc này lại khiến nàng phiền muộn không thôi, hôm nay rời đi không biết ngày nào mới có cơ hội trở về.
Gần đây phát sinh nhiều chuyện, thật thật giả giả khiến cho nàng có cảm giác như đang ở trong mộng, không thể nhìn thấu, cũng không thể thấy rõ tương lai.
Bạch Tiểu Bích khoác tay nải trên vai, đứng nhìn Kim Hương lầu ở phía đối diện. Hôm qua vô duyên vô cớ nổi giận với hắn, hôm nay lại chuẩn bị rời đi, vốn nên đi nói lời xin lỗi với hắn mới đúng, nhưng nàng sao có thể chủ động đi vào một nơi như vậy được?
Bạch Tiểu Bích còn đang chần chừ không biết phải làm sao, đúng lúc có hai tiểu nha đầu từ trong Kim Hương lầu đi ra.
“Hương Hương cô nương vẫn còn nổi giận sao?"
“Hôm qua Diệp công tử cho người đem tới rất nhiều kim ngân châu báu, còn viết cả thư từ biệt, Hương Hương cô nương vừa nhận được liền nổi giận, tất cả quà đều bị nàng ném ra ngoài."
“Nàng thật coi trọng…"
“Diệp công tử thường ngày rất nghe lời nàng tự dưng trở nên vô tình, nói đi là đi, ngay cả cái bóng cũng không thấy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ta cũng không tin đâu."
Hắn cũng đi rồi? Bạch Tiểu Bích ngây người hồi lâu mới hoàn hồn lại được, yên lặng xoay người đi về phía cửa thành, nội tâm đột nhiên cảm thấy mất mát.
“Bạch tiểu thư đang định đi đâu?" Có người lên tiếng gọi nàng.
Thấy rõ người mới lên tiếng là thư đồng của Trương công tử, Bạch Tiểu Bích cười nói: “Ta đã không còn là tiểu thư nữa rồi."
Thư đồng kia đỏ mặt, kéo nàng đến gần rồi móc trong người ra hai thỏi bạc nói: “Công tử chúng ta nói đưa cô nương dùng, không có… nữa."
Hiếu kính phụ thân, tìm được một vị hôn phu tốt, kết quả cuối cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn đối với mình có tình nhưng lại từ hôn cưới người khác, thứ tình nghĩa này chỉ khiến người ta thêm sầu não mà thôi.
Bạch Tiểu Bích trầm mặc trong chốc lát, cũng không nhận bạc trong tay thư đồng kia: “Làm phiền tiểu ca trở về nói với Trương công tử, Bạch Tiểu Bích đã tạ hảo ý của công tử, hôm nay ta đã quyết định rời khỏi huyện Môn Tỉnh tới nương tựa nhà họ hàng, sau này xin Trương công tử không cần nhớ thương."
Thư đồng kinh ngạc, nhìn hành lý trên vai nàng: “Cô nương thật sự muốn đi? Bao giờ sẽ khởi hành?"
“Bây giờ sẽ đi luôn, không kịp nói lời từ biệt, nhờ tiểu ca nói với Trương công tử, xin người chớ trách." Bạch Tiểu Bích cúi người thi lễ rồi cũng không nhìn lại, trực tiếp rời đi.
Ngoài thành, Ôn Hải đã sớm ở chỗ cũ chờ nàng, bên cạnh còn có cả một cỗ xe ngựa.
“Lên xe!" Ôn Hải đưa tay về phía nàng nói.
Bạch Tiểu Bích nhìn bàn tay trước mắt, có chút bối rối.
Ôn Hải cười khẽ một tiếng, giơ tay về phía nàng: “Nhanh lên một chút."
Bạch Tiểu Bích đành phải nắm lấy tay hắn, mượn lực bước lên xe ngựa, nàng vừa ổn định chỗ ngồi xong thì phu xe bên ngoài lập tức quất roi vào mông ngựa, xe ngựa lập tức chạy đi.
Từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cửa thành huyện Môn Tỉnh ngày càng nhỏ dần rồi trở nên mơ hồ, bao nhiêu ước mộng của tuổi trẻ cũng dần xa… rốt cuộc biến mất không còn lại chút dấu vết.
Trầm Thanh chỉ vào vật trong miệng con hổ nói: “Nhìn xem, miệng hổ đã bị chẹn ngang, còn có thể sống mà cắn người sao?"
Ôn Hải im lặng không nói gì.
Bạch Tiểu Bích vẫn lưu ý quan sát, nghe vậy liền hỏi: “Cũng là do vật kia sao? Là ai đặt vào?"
Trầm Thanh lắc đầu: “Còn có ai có thể đặt bia đá vào đó nữa." Nói rồi dẫn Bạch Tiểu Bích đến một góc thích hợp, giải thích cho nàng: “Ngươi nhìn kỹ một chút, đây là cái gì?"
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên ngôi mộ phía trong miệng hổ, chiếu lên cả tấm bia đá cực lớn kia.
Bạch Tiểu Bích kinh ngạc: “Lúc trước không phải không có bia mộ sao, bọn họ lập bia từ lúc nào?"
Trầm Thanh thở dài nói: “Ta vừa nghe thấy Phạm gia diệt môn, cũng có hỏi thăm qua, nghe nói từ lúc Phạm đại nhân được thăng lên làm Tể Tướng thì bên ngoài có lời đồn đãi, cười nhạo đường đường Tể tướng đương triều mà tổ tiên cũng không có lấy một tấm bia mộ, quá mức keo kiệt. Phạm đại lão gia giận quá nên đã sai người lập bia, chỉ là chúng ta không để ý tới mà thôi."
Ôn Hải lúc này mới lên tiếng: “Qủa nhiên là người có tâm."
Trầm Thanh lại nói: “Lúc ta lên đường có nghe thấy vài chuyện ở trong kinh thành, Tể tướng đại nhân bị giam cũng được mấy ngày rồi, chuyện này thật ra cũng không thể trách hắn được, thật sự là cùng đường mà thôi. Những năm viễn chinh bên ngoài, hắn từng lui tới với một tên sứ giả phiên bang, tên sứ giả kia mang theo mật hàm thương thuyết cùng Hoàng Thượng, hắn cũng chỉ thuận thế thuyết phục Thánh thượng lui binh mà thôi, nhưng ma xui quỉ ám thế nào mà mật hàm kia lại bị người khác lấy được nên khiến hắn gặp chuyện không may. Nhiều năm bị phái ra ngoài, mấy năm gần đây mới được Thánh thượng tin dùng, vừa hay tin thì mặt rồng giận dữ, khép hắn vào tội phản quốc, tư thông với địch, lập tức bắt nhốt vào đại lao. Phản quốc tư thông với địch là tội lớn cỡ nào, hắn không muốn làm phản cũng phải làm phản. Ngô Vương cùng Lý gia nghe vậy đều lập tức xuất binh, cả đám rất nhanh đã bị bắt."
Ôn Hải trầm ngâm không nói.
Trầm Thanh suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Hiện tại hắn đã cùng đường, Thánh thượng quyết tâm muốn xử hắn, lại thêm người ngoài quạt gió thổi lửa, bao nhiêu đại thần thay hắn cầu tình đều vô dụng, không những không thể lay chuyển Thánh thượng mà còn bị vạ lây theo. Thánh thượng đích thân xử lý, mấy tướng quân dưới trướng Tể tướng cũng không thoát khỏi. Thánh thượng làm vậy chẳng khác nào tự chặt một cánh tay của mình, khiến Ngô vương đắc ý? Đáng tiếc cho Mãnh hổ xuống núi, một bảo địa tốt như vậy lại bị Phạm gia phá hủy, gây ra họa lớn, cũng không biết người nào khích bọn họ lập bia, cũng thật quá cao minh, chỉ bằng mấy câu nói mà đã có thể lật đổ Tể tướng đương triều. Ta xem không phải bên phía Ngô vương mà chính là người của Lý gia bên cạnh Tứ vương!"
Ôn Hải thản nhiên nói: “Giàu sang phú quí cũng không được hưởng thụ, đó cũng là do khí số Phạm gia đã hết, chúng ta nên trở về thôi."
Người Phạm gia trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính bọn họ đã phá hỏng phong thủy nhà mình, dẫn đến họa diệt thân. Bạch Tiểu Bích không kìm nén được vui sướng, chẳng quản cái gì chuyện triều đình, ai làm thiên tử cũng chẳng liên quan tới nàng, làm quan mà ỷ thế hiếp người thì phải chịu báo ứng.
Trầm Thanh vì xem náo nhiệt mà lỡ hành trình, thở dài mấy tiếng rồi cũng cáo từ rời đi.
Tuy là ban đêm nhưng cửa thành lại mở rộng như ban ngày, vô số ngọn đuốc được đốt sáng, binh lính không ngừng tuần tra. Bởi vì Phạm gia gặp họa diệt tộc nên những người ra khỏi thanh bị tra xét rất nghiêm, Trầm Thanh phải đưa bạc cho tên lính canh mới có thể ra khỏi thành.
Ôn Hải mang theo Bạch Tiểu Bích đi đến trước cửa thành nói: “Ta không vào thành, ngươi về thu thập hành lý, hừng đông sẽ khởi hành."
Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, Bạch Tiểu Bích còn đang lo lắng trở về sẽ bị người ta nhìn thấy, nghe Ôn Hải nói vậy liền gật đầu đáp ứng, dù sao thì hàng xóm xung quanh cũng không biết hắn là sư phụ của nàng, tuy hai người sắp rời đi nhưng cũng không tiện để người ngoài nhìn thấy mà đặt điều tiếng bôi nhọ thanh danh phụ thân.
Ôn Hải đột ngột lên tiếng hỏi: “Trầm Thanh đã gặp ngươi?"
Bạch Tiểu Bích thấy không thể gạt được hắn, thành thật kể lại chuyện mình gặp Trầm Thanh buổi sáng, nàng dè dặt nói: “Ta không có nói cho hắn biết bát tự của mình."
Mày kiếm của Ôn Hải giãn ra: “Làm rất tốt, ngươi không nên tin tưởng hắn quá."
Bạch Tiểu Bích len lén liếc hắn một cái, cắn môi không nói gì. Trầm Thanh đương nhiên không đáng tin, nhưng là sau chuyện vừa rồi, nàng lại cảm thấy không thể nhìn thấu những người chung quanh mình, khó có thể tín nhiệm được.
Diệp Dạ Tâm nói sẽ có người thay nàng báo thù, Phạm gia hôm nay đã bị tru di cửu tộc như lời hắn nói. Hắn cũng hỏi nàng về văn tự bán mình, Phạm gia diệt tộc, những chuyện này xem chừng đã nằm trong dự liệu của hắn. Chẳng lẽ hắn là người khích bác Phạm gia lập bia mộ kia? Còn Ngô vương cùng Tứ vương gia kia, có phải hắn trợ giúp cho một trong hai người kia không?
Ngay cả Ôn Hải cũng vậy, ban đầu hắn cũng hỏi nàng văn tự bán mình, là cố tình hay là vô ý? Hắn muốn thông qua Phạm Bát Sĩ tranh công trong triều đình nên mới thỏa hiệp với Phạm gia, ra tay giúp bọn họ, nếu sớm biết có người sẽ động tay động chân thì nhất định sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ lập bia. Nhưng hắn đợi ở Phạm gia lâu như vậy, hôm nay mới quyết định rời khỏi, không phải cũng quá khéo đi…
Bạch Tiểu Bích còn đang suy tư, bên tai đã truyền tới tiếng Ôn Hải: “Ta vừa thu ngươi làm đồ đệ, sẽ không hại ngươi."
Bạch Tiểu Bích kinh hãi vì bị hắn nhìn thấu tâm tư.
Ôn Hải mỉm cười nói: “Còn không mau trở về thu thập hành lý, giờ Mẹo ngày mai, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Đại thù mặc dù đã được báo nhưng hiện tại lại mang danh khắc phu, ở lại huyện Môn Tỉnh căn bản không thể có tương lai, nếu trước mắt có đường, Bạch Tiểu Bích nguyện ý rời đi tìm một cuộc sống khác, nàng gấp mấy bộ xiêm y đơn giản, mang theo khế ước nhà đất cùng toàn bộ số bạc gom góp được bỏ vào tay nải rồi vội vàng rời đi.
Sắc trời ngày một sáng rõ, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi sương buổi bình minh, từng nhà lần lượt mở cửa, người đi lại trên đường ngày càng đông… Bạch Tiểu Bích từ nhỏ đều đã ở đây, cảnh tượng so với ngày thường không có gì khác biệt, song, chính những con người quen thuộc, cảnh vật thân thuộc này lại khiến nàng phiền muộn không thôi, hôm nay rời đi không biết ngày nào mới có cơ hội trở về.
Gần đây phát sinh nhiều chuyện, thật thật giả giả khiến cho nàng có cảm giác như đang ở trong mộng, không thể nhìn thấu, cũng không thể thấy rõ tương lai.
Bạch Tiểu Bích khoác tay nải trên vai, đứng nhìn Kim Hương lầu ở phía đối diện. Hôm qua vô duyên vô cớ nổi giận với hắn, hôm nay lại chuẩn bị rời đi, vốn nên đi nói lời xin lỗi với hắn mới đúng, nhưng nàng sao có thể chủ động đi vào một nơi như vậy được?
Bạch Tiểu Bích còn đang chần chừ không biết phải làm sao, đúng lúc có hai tiểu nha đầu từ trong Kim Hương lầu đi ra.
“Hương Hương cô nương vẫn còn nổi giận sao?"
“Hôm qua Diệp công tử cho người đem tới rất nhiều kim ngân châu báu, còn viết cả thư từ biệt, Hương Hương cô nương vừa nhận được liền nổi giận, tất cả quà đều bị nàng ném ra ngoài."
“Nàng thật coi trọng…"
“Diệp công tử thường ngày rất nghe lời nàng tự dưng trở nên vô tình, nói đi là đi, ngay cả cái bóng cũng không thấy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ta cũng không tin đâu."
Hắn cũng đi rồi? Bạch Tiểu Bích ngây người hồi lâu mới hoàn hồn lại được, yên lặng xoay người đi về phía cửa thành, nội tâm đột nhiên cảm thấy mất mát.
“Bạch tiểu thư đang định đi đâu?" Có người lên tiếng gọi nàng.
Thấy rõ người mới lên tiếng là thư đồng của Trương công tử, Bạch Tiểu Bích cười nói: “Ta đã không còn là tiểu thư nữa rồi."
Thư đồng kia đỏ mặt, kéo nàng đến gần rồi móc trong người ra hai thỏi bạc nói: “Công tử chúng ta nói đưa cô nương dùng, không có… nữa."
Hiếu kính phụ thân, tìm được một vị hôn phu tốt, kết quả cuối cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn đối với mình có tình nhưng lại từ hôn cưới người khác, thứ tình nghĩa này chỉ khiến người ta thêm sầu não mà thôi.
Bạch Tiểu Bích trầm mặc trong chốc lát, cũng không nhận bạc trong tay thư đồng kia: “Làm phiền tiểu ca trở về nói với Trương công tử, Bạch Tiểu Bích đã tạ hảo ý của công tử, hôm nay ta đã quyết định rời khỏi huyện Môn Tỉnh tới nương tựa nhà họ hàng, sau này xin Trương công tử không cần nhớ thương."
Thư đồng kinh ngạc, nhìn hành lý trên vai nàng: “Cô nương thật sự muốn đi? Bao giờ sẽ khởi hành?"
“Bây giờ sẽ đi luôn, không kịp nói lời từ biệt, nhờ tiểu ca nói với Trương công tử, xin người chớ trách." Bạch Tiểu Bích cúi người thi lễ rồi cũng không nhìn lại, trực tiếp rời đi.
Ngoài thành, Ôn Hải đã sớm ở chỗ cũ chờ nàng, bên cạnh còn có cả một cỗ xe ngựa.
“Lên xe!" Ôn Hải đưa tay về phía nàng nói.
Bạch Tiểu Bích nhìn bàn tay trước mắt, có chút bối rối.
Ôn Hải cười khẽ một tiếng, giơ tay về phía nàng: “Nhanh lên một chút."
Bạch Tiểu Bích đành phải nắm lấy tay hắn, mượn lực bước lên xe ngựa, nàng vừa ổn định chỗ ngồi xong thì phu xe bên ngoài lập tức quất roi vào mông ngựa, xe ngựa lập tức chạy đi.
Từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cửa thành huyện Môn Tỉnh ngày càng nhỏ dần rồi trở nên mơ hồ, bao nhiêu ước mộng của tuổi trẻ cũng dần xa… rốt cuộc biến mất không còn lại chút dấu vết.
Tác giả :
Thục Khách