Thiên Mệnh Khả Biến
Chương 407: Bất tử đại nhân
Bất Tử Đại Nhân?
- Cậu không biết à? Cái đứa to béo như con voi ấy, Phùng Huyết Cường ấy!
Vân ở lớp cũng có một vài cô bạn. Lan là một trong số đó. Lan thích buôn chuyện, từ xấu tới tốt, từ sự thật tới đồn đại, từ trên trời tới dưới ngõ, không gì là nó không thể buôn.
Tích cách như vậy, rất hợp để làm một nguồn thông tin đối với Vân. Cô chọn bạn cũng đều có chủ đích cả.
Vân chuyển mắt qua kẻ mà Lan vừa chỉ.Hôm nay mấy lớp 10 học Thể dục chung với nhau. Cao trung ở Đại Nam yêu cầu học sinh đăng kí ít nhất 6 môn học. Vân chọn 5 môn Tự nhiên, và môn Thể dục.
Thường thì môn Thể dục cũng không quá khắt khe chuyện sĩ số, nên Vân thường trốn nếu có thể, mà thật ra là trốn gần hết. Cô còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho những kế hoạch sắp tới.
Nhưng hôm nay là Kiểm tra lấy điểm. Vân đành phải tới lớp.
Bộ đồng phục thể dục của trường, cũng hơi… bó quá đi.
- Bọn con trai cứ nhòm sang đây hoài, ghét ghê!!
Lan càu nhàu. Đám con trai chủ yếu là nhìn vào Vân. Đến Lan nhìn vào Vân còn phải ghen tị. Chẳng biết số đo 3 vòng của con bé là bao nhiêu? Lan tự hỏi. Vòng 1 ít nhất là phải 90…
- Kệ bọn nó đi, có sao đâu.
Vân thản nhiên. Đang lúc khởi động, cô đưa tay ép ngang, lại càng làm vòng 1 bị chèn lên. Bọn con trai nhìn muốn lòi cả con mắt, đến cả Lan cũng nuốt nước bọt ực một cái.
Vân chả quan tâm tới mấy thứ đó. Chỉ là bị người khác nhìn ngó mà thôi, có gì phải khó chịu? Cô để tâm hơn tới tên to béo mà Lan chỉ.
Bất Tử Đại Nhân, cái tên nghe thật là kêu. Và nhìn ngoại hình tên đó cũng thật là đáng sợ. To béo như một con voi, cao ít nhất là 1m9, gương mặt bặm trợn. Đám học sinh lớp 10 đều phải né ra một quãng xa, ai ai cũng ngại dây vào.
- Tại sao lại gọi cậu ta là Bất Tử Đại Nhân thế?
Vân tò mò.
- Chẳng biết nữa. Nhưng chắc chắn là thằng đó phải khủng khiếp lắm. Cậu nhìn thể hình nó thế kia cơ mà!
Lan trả lời, thỉnh thoảng vẫn không kiềm nổi liếc trộm xuống vòng 1 của Vân.
Cuộc đời thật sự bất công.
Không chỉ Lan nghĩ vậy, mà tất cả nữ sinh ở trên sân cũng đều nghĩ vậy.
- Lần này kiểm tra chạy 100m sao?
- Đúng thế. Cậu nhìn thấy cái bảng đằng kia chứ?
- Có.
- Chốc qua đó đọc thử xem. Có cả danh sách các kỉ lục của nhà trường ấy. Ai phá được kỉ lục ấy sẽ được thưởng thì phải.
- Có, mình nhìn thấy rồi.
- Cậu thấy được???
Lan kinh ngạc. Cô cố nheo mắt nhìn cái bảng xa xa. Từ đó tới đây ít nhất là 20m. Đứng từ nơi này chỉ nhìn thấy những mảnh giấy trắng lóa.
- Mắt cậu tốt vậy sao?
- Hi hi… - Vân cười. Chợt nụ cười của cô tắt ngấm - Kỉ lục cao nhất hiện tại, là của… Vương Thành Văn???
Xếp đầu tiên, đúng là cái tên Vương Thành Văn. Kỉ lục chạy 100m, 9.8s.
9,8s/100m. Tốc độ này ở cấp độ Học sinh, đã là cái gì đó quá khủng khiếp.
Đồng hạng 1, là Bạch Thế Thắng, cũng 9,8s/100m.
Trần Thiên Anh, cũng 9,8s/100m, nhưng cái tên này đã bị gạch đi.
- 9,8s/100m đã là một cái mốc thần thánh đối với Kình Ngư rồi. Cái mốc 12s chỉ là để chấm điểm đạt hay không đạt thôi, còn những kẻ tham vọng thì đều nhắm tới 9,8s. Lần này hi vọng sẽ có người vượt qua được mốc đó.
- Có những ai?
- Cậu nhìn thấy thằng tóc nhuộm hoe hoe kia chứ? Thế Vũ, mới lớp 10 mà đã được nhận vào dưới trướng của Bạch Thế Thắng. Nghe nói từ hồi cấp 2 nó đã chạy siêu nhanh rồi. Cũng là số ít học sinh Sơ trung luyện được Bộ pháp.
Lan ghé vào tai Vân nói nhỏ.
- Cẩn thận với nó chút. Nghe đồn nó là Sát thủ của Bạch Thế Thắng đấy.
- Hì hì. - Vân phì cười. - Còn ai nữa?
- Hoàng Linh, - Lan chỉ vào một tên để tóc bờm chờm - Nói là kiểm tra thể chất, nhưng cũng chẳng ai ngăn được thủ đoạn. Bọn luyện Khí công đều sẽ dùng mấy mánh khóe bẩn thỉu, kiểu như tăng tốc cho bản thân chẳng hạn.
Vân nhìn kẻ Lan vừa chỉ. Nhìn sao cũng không nghĩ ra tên đó là một Khí công sư.
- Thế Dũng, - Lan lại chỉ một đứa nữa - Cậu nhìn nó đi đứng nặng nề vậy thôi, thực ra có người kể nó luyện thể từ nhỏ, lúc nào cũng đeo mấy cái tạ trên người, ở hai chân cũng có tạ. Nếu bỏ tạ ra, có khi lại bứt tốc nhanh hơn bất kì ai. Dù sao thì cũng mới chỉ là tin đồn thôi…
Lan còn chỉ vào nhiều người nữa và thuyết minh, nhưng Vân lại chuyển sự chú ý sang một kẻ khá nhỏ con, đeo một cái khẩu trang, đứng lẩn khuất một góc, đôi mắt lạnh lùng thỉnh thoảng lại liếc sang cô.
“Vulture"
Vân nghĩ. Cô không nghĩ đám Vulture lại để ý tới mình đến mức cài người vào Kình Ngư.
Có lẽ họ muốn khai thác ông bu của mình.
Vân nhoẻn miệng cười thật tươi đáp lại kẻ đó. Có thể thấy rõ hắn bối rối gãi đầu quay đi chỗ khác.
- Vậy không có bạn nữ nào à? - Vân đột nhiên hỏi.
- Hở?
- Trong danh sách cậu vừa kể, không có bạn nữ nào có khả năng vượt qua mốc 9,8s đó à?
- Hở? Nữ? Nữ thì có bảng kỉ lục của nữ chứ? Cũng không ai lấy mốc 9,8s đó ra gán cho nữ cả.
- Vậy là bao nhiêu? Mình còn không thấy bảng kỉ lục của bên nữ ở đâu.
- Vì đâu có ai quan tâm đâu. Nghe nói là tầm 11-12s gì đó là cao nhất rồi…
Vân nhíu mày.
- Chỉ vậy thôi sao? Tại sao nữ lại kém cỏi như vậy?
Lan nhún vai.
- Chịu thôi. Bọn mình là nữ mà. Chạy chậm hơn bọn con trai là điều bình thường…
- Chẳng bình thường tí nào!
Vân gắt.- Thế Vũ, 9,9s!!!
Tiếng giáo viên thể dục hô to.
- Ôi, tiếc quá!!
Nhiều người cũng thở dài. 9,9s là quá suýt soát đi.
- Hoàng Linh!!! Mày chơi bẩn!!!
Bất chợt Thế Vũ hét lên, lao thẳng tới Hoàng Linh. Còn chả ai rõ vì sao, đã thấy hai thằng đánh lẫn nhau.
Tuýt!! Tuýt!!
- Hai em, bị đình chỉ thi, lên phòng giáo viên cho tôi!!
Nghe bàn tán một hồi, thấy bảo Hoàng Linh lén dùng Khí công cản tốc độ chạy của Thế Vũ.
- Lũ trẻ con! - Lan bĩu môi - Bộ chúng nó tưởng Vương Thành Văn với Bạch Thế Thắng chạy mà không bị những đứa khác cản trở đó sao? Nghe nói không chỉ là mấy mánh khóe Khí công thôi đâu, mà gió thổi vù vù ngược hướng chạy luôn á!
- Cậu từng chứng kiến Vương Thành Văn thi chạy à?
- Hồi Sơ trung. Cậu ta học cấp tốc mà, nên đến lúc thi cũng phải tới thi. Lúc đó cậu ta bị cả trường xa lánh lắm, chẳng ai đứng gần cậu ta cả. Mà lại thi chung với bọn lớp 12. Có đến chục thằng tham gia phá hoại. Ấy vậy mà cậu ta vẫn đạt 9,8s đó. À mà cậu biết không, hồi đó cậu ta chạy chân đất đó!
- Kì lạ ghê.
Càng nghe kể, Vân lại càng tò mò hơn về Văn. Tên này có tất cả bao nhiêu giai thoại ở trường Kình Ngư vậy?
- Bạch Thế Thắng cũng vậy thôi. Hồi đó Lý Thanh Long là một kẻ rất thích ganh đua. Đàn em của anh ta cũng xúm vào chơi xấu Bạch Thế Thắng.
- Vậy rồi sao? Có đánh nhau chứ? - Vân hỏi. Cô không nghĩ chuyện 2 Tứ Đại Thiên Vương gây sự nhau mà lại có thể kết thúc yên bình.
- Không. Bạch Thế Thắng không phải kiểu người như vậy. Anh ta… nói sao nhỉ? Rất khó giải thích. Anh ta rất tàn ác, ai cũng sẽ nói anh ta cực kì tàn ác, nhưng anh ta không thù ghét bất kì ai. Anh ta không phải kiểu đi đánh nhau để giành lấy quyền lực, mà là người ta cứ sẵn sàng theo anh ta vậy á. Mình cũng không biết rõ lắm, nhưng cậu biết chuyện về anh ta 4 năm trước chứ? Cái lý do anh ta bị đình chỉ học ấy.
- Không.
Lan lại ghé vào tai Vân nói nhỏ.
- Anh ta giết người. Là tự vệ chính đáng, nhưng anh ta giết hơn 100 người… của một băng đảng. Nhưng đoạn kinh khủng hơn, là anh ta dùng tay không xé đứt đầu từng tên một. Tất cả 100 tên, 100 cái đầu…
Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!!
Câu chuyện đang tới đoạn rùng rợn, chợt bị đứt quãng vì những tiếng rung chuyển như động đất.
Hóa ra Bất Tử Đại Nhân Phùng Huyết Cường vừa bắt đầu những bước chạy của mình. Mặt đất như rung rinh cả lên, cùng rung rinh là những lớp mỡ trên người hắn.
Nhìn rất buồn cười, nhưng không ai dám cười.
- Cậu không biết à? Cái đứa to béo như con voi ấy, Phùng Huyết Cường ấy!
Vân ở lớp cũng có một vài cô bạn. Lan là một trong số đó. Lan thích buôn chuyện, từ xấu tới tốt, từ sự thật tới đồn đại, từ trên trời tới dưới ngõ, không gì là nó không thể buôn.
Tích cách như vậy, rất hợp để làm một nguồn thông tin đối với Vân. Cô chọn bạn cũng đều có chủ đích cả.
Vân chuyển mắt qua kẻ mà Lan vừa chỉ.Hôm nay mấy lớp 10 học Thể dục chung với nhau. Cao trung ở Đại Nam yêu cầu học sinh đăng kí ít nhất 6 môn học. Vân chọn 5 môn Tự nhiên, và môn Thể dục.
Thường thì môn Thể dục cũng không quá khắt khe chuyện sĩ số, nên Vân thường trốn nếu có thể, mà thật ra là trốn gần hết. Cô còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho những kế hoạch sắp tới.
Nhưng hôm nay là Kiểm tra lấy điểm. Vân đành phải tới lớp.
Bộ đồng phục thể dục của trường, cũng hơi… bó quá đi.
- Bọn con trai cứ nhòm sang đây hoài, ghét ghê!!
Lan càu nhàu. Đám con trai chủ yếu là nhìn vào Vân. Đến Lan nhìn vào Vân còn phải ghen tị. Chẳng biết số đo 3 vòng của con bé là bao nhiêu? Lan tự hỏi. Vòng 1 ít nhất là phải 90…
- Kệ bọn nó đi, có sao đâu.
Vân thản nhiên. Đang lúc khởi động, cô đưa tay ép ngang, lại càng làm vòng 1 bị chèn lên. Bọn con trai nhìn muốn lòi cả con mắt, đến cả Lan cũng nuốt nước bọt ực một cái.
Vân chả quan tâm tới mấy thứ đó. Chỉ là bị người khác nhìn ngó mà thôi, có gì phải khó chịu? Cô để tâm hơn tới tên to béo mà Lan chỉ.
Bất Tử Đại Nhân, cái tên nghe thật là kêu. Và nhìn ngoại hình tên đó cũng thật là đáng sợ. To béo như một con voi, cao ít nhất là 1m9, gương mặt bặm trợn. Đám học sinh lớp 10 đều phải né ra một quãng xa, ai ai cũng ngại dây vào.
- Tại sao lại gọi cậu ta là Bất Tử Đại Nhân thế?
Vân tò mò.
- Chẳng biết nữa. Nhưng chắc chắn là thằng đó phải khủng khiếp lắm. Cậu nhìn thể hình nó thế kia cơ mà!
Lan trả lời, thỉnh thoảng vẫn không kiềm nổi liếc trộm xuống vòng 1 của Vân.
Cuộc đời thật sự bất công.
Không chỉ Lan nghĩ vậy, mà tất cả nữ sinh ở trên sân cũng đều nghĩ vậy.
- Lần này kiểm tra chạy 100m sao?
- Đúng thế. Cậu nhìn thấy cái bảng đằng kia chứ?
- Có.
- Chốc qua đó đọc thử xem. Có cả danh sách các kỉ lục của nhà trường ấy. Ai phá được kỉ lục ấy sẽ được thưởng thì phải.
- Có, mình nhìn thấy rồi.
- Cậu thấy được???
Lan kinh ngạc. Cô cố nheo mắt nhìn cái bảng xa xa. Từ đó tới đây ít nhất là 20m. Đứng từ nơi này chỉ nhìn thấy những mảnh giấy trắng lóa.
- Mắt cậu tốt vậy sao?
- Hi hi… - Vân cười. Chợt nụ cười của cô tắt ngấm - Kỉ lục cao nhất hiện tại, là của… Vương Thành Văn???
Xếp đầu tiên, đúng là cái tên Vương Thành Văn. Kỉ lục chạy 100m, 9.8s.
9,8s/100m. Tốc độ này ở cấp độ Học sinh, đã là cái gì đó quá khủng khiếp.
Đồng hạng 1, là Bạch Thế Thắng, cũng 9,8s/100m.
Trần Thiên Anh, cũng 9,8s/100m, nhưng cái tên này đã bị gạch đi.
- 9,8s/100m đã là một cái mốc thần thánh đối với Kình Ngư rồi. Cái mốc 12s chỉ là để chấm điểm đạt hay không đạt thôi, còn những kẻ tham vọng thì đều nhắm tới 9,8s. Lần này hi vọng sẽ có người vượt qua được mốc đó.
- Có những ai?
- Cậu nhìn thấy thằng tóc nhuộm hoe hoe kia chứ? Thế Vũ, mới lớp 10 mà đã được nhận vào dưới trướng của Bạch Thế Thắng. Nghe nói từ hồi cấp 2 nó đã chạy siêu nhanh rồi. Cũng là số ít học sinh Sơ trung luyện được Bộ pháp.
Lan ghé vào tai Vân nói nhỏ.
- Cẩn thận với nó chút. Nghe đồn nó là Sát thủ của Bạch Thế Thắng đấy.
- Hì hì. - Vân phì cười. - Còn ai nữa?
- Hoàng Linh, - Lan chỉ vào một tên để tóc bờm chờm - Nói là kiểm tra thể chất, nhưng cũng chẳng ai ngăn được thủ đoạn. Bọn luyện Khí công đều sẽ dùng mấy mánh khóe bẩn thỉu, kiểu như tăng tốc cho bản thân chẳng hạn.
Vân nhìn kẻ Lan vừa chỉ. Nhìn sao cũng không nghĩ ra tên đó là một Khí công sư.
- Thế Dũng, - Lan lại chỉ một đứa nữa - Cậu nhìn nó đi đứng nặng nề vậy thôi, thực ra có người kể nó luyện thể từ nhỏ, lúc nào cũng đeo mấy cái tạ trên người, ở hai chân cũng có tạ. Nếu bỏ tạ ra, có khi lại bứt tốc nhanh hơn bất kì ai. Dù sao thì cũng mới chỉ là tin đồn thôi…
Lan còn chỉ vào nhiều người nữa và thuyết minh, nhưng Vân lại chuyển sự chú ý sang một kẻ khá nhỏ con, đeo một cái khẩu trang, đứng lẩn khuất một góc, đôi mắt lạnh lùng thỉnh thoảng lại liếc sang cô.
“Vulture"
Vân nghĩ. Cô không nghĩ đám Vulture lại để ý tới mình đến mức cài người vào Kình Ngư.
Có lẽ họ muốn khai thác ông bu của mình.
Vân nhoẻn miệng cười thật tươi đáp lại kẻ đó. Có thể thấy rõ hắn bối rối gãi đầu quay đi chỗ khác.
- Vậy không có bạn nữ nào à? - Vân đột nhiên hỏi.
- Hở?
- Trong danh sách cậu vừa kể, không có bạn nữ nào có khả năng vượt qua mốc 9,8s đó à?
- Hở? Nữ? Nữ thì có bảng kỉ lục của nữ chứ? Cũng không ai lấy mốc 9,8s đó ra gán cho nữ cả.
- Vậy là bao nhiêu? Mình còn không thấy bảng kỉ lục của bên nữ ở đâu.
- Vì đâu có ai quan tâm đâu. Nghe nói là tầm 11-12s gì đó là cao nhất rồi…
Vân nhíu mày.
- Chỉ vậy thôi sao? Tại sao nữ lại kém cỏi như vậy?
Lan nhún vai.
- Chịu thôi. Bọn mình là nữ mà. Chạy chậm hơn bọn con trai là điều bình thường…
- Chẳng bình thường tí nào!
Vân gắt.- Thế Vũ, 9,9s!!!
Tiếng giáo viên thể dục hô to.
- Ôi, tiếc quá!!
Nhiều người cũng thở dài. 9,9s là quá suýt soát đi.
- Hoàng Linh!!! Mày chơi bẩn!!!
Bất chợt Thế Vũ hét lên, lao thẳng tới Hoàng Linh. Còn chả ai rõ vì sao, đã thấy hai thằng đánh lẫn nhau.
Tuýt!! Tuýt!!
- Hai em, bị đình chỉ thi, lên phòng giáo viên cho tôi!!
Nghe bàn tán một hồi, thấy bảo Hoàng Linh lén dùng Khí công cản tốc độ chạy của Thế Vũ.
- Lũ trẻ con! - Lan bĩu môi - Bộ chúng nó tưởng Vương Thành Văn với Bạch Thế Thắng chạy mà không bị những đứa khác cản trở đó sao? Nghe nói không chỉ là mấy mánh khóe Khí công thôi đâu, mà gió thổi vù vù ngược hướng chạy luôn á!
- Cậu từng chứng kiến Vương Thành Văn thi chạy à?
- Hồi Sơ trung. Cậu ta học cấp tốc mà, nên đến lúc thi cũng phải tới thi. Lúc đó cậu ta bị cả trường xa lánh lắm, chẳng ai đứng gần cậu ta cả. Mà lại thi chung với bọn lớp 12. Có đến chục thằng tham gia phá hoại. Ấy vậy mà cậu ta vẫn đạt 9,8s đó. À mà cậu biết không, hồi đó cậu ta chạy chân đất đó!
- Kì lạ ghê.
Càng nghe kể, Vân lại càng tò mò hơn về Văn. Tên này có tất cả bao nhiêu giai thoại ở trường Kình Ngư vậy?
- Bạch Thế Thắng cũng vậy thôi. Hồi đó Lý Thanh Long là một kẻ rất thích ganh đua. Đàn em của anh ta cũng xúm vào chơi xấu Bạch Thế Thắng.
- Vậy rồi sao? Có đánh nhau chứ? - Vân hỏi. Cô không nghĩ chuyện 2 Tứ Đại Thiên Vương gây sự nhau mà lại có thể kết thúc yên bình.
- Không. Bạch Thế Thắng không phải kiểu người như vậy. Anh ta… nói sao nhỉ? Rất khó giải thích. Anh ta rất tàn ác, ai cũng sẽ nói anh ta cực kì tàn ác, nhưng anh ta không thù ghét bất kì ai. Anh ta không phải kiểu đi đánh nhau để giành lấy quyền lực, mà là người ta cứ sẵn sàng theo anh ta vậy á. Mình cũng không biết rõ lắm, nhưng cậu biết chuyện về anh ta 4 năm trước chứ? Cái lý do anh ta bị đình chỉ học ấy.
- Không.
Lan lại ghé vào tai Vân nói nhỏ.
- Anh ta giết người. Là tự vệ chính đáng, nhưng anh ta giết hơn 100 người… của một băng đảng. Nhưng đoạn kinh khủng hơn, là anh ta dùng tay không xé đứt đầu từng tên một. Tất cả 100 tên, 100 cái đầu…
Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!!
Câu chuyện đang tới đoạn rùng rợn, chợt bị đứt quãng vì những tiếng rung chuyển như động đất.
Hóa ra Bất Tử Đại Nhân Phùng Huyết Cường vừa bắt đầu những bước chạy của mình. Mặt đất như rung rinh cả lên, cùng rung rinh là những lớp mỡ trên người hắn.
Nhìn rất buồn cười, nhưng không ai dám cười.
Tác giả :
Hắc Long