Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên
Chương 42: Buông bỏ hận thù
Cao tăng quét rác quả nhiên phi thường lợi hại, một chưởng đánh “chết" Tiêu Viễn Sơn, khiến cho cả nhà Huyền Từ ba người đều sợ tới thất kinh: lão hòa thượng lai lịch không rõ ràng này, thật sự coi hai đại cao thủ là con muỗi sao, đánh chết một con còn chưa đủ, nhất định phải đánh chết một cặp?
Mộ Dung Phục cũng dần dần từ nỗi đau mất cha tỉnh táo lại, chậm rãi cảm thấy mọi chuyện không ổn. Chỉ thấy cao tăng quét rác bay vòng quanh hai cỗ thi thể, không ngừng vươn tay đánh ra, có khi đập vào huyệt “Đại Chuy" của Tiêu Viễn Sơn, có khi lại đập vào huyệt “Ngọc Châm" của Mộ Dung Bác. Đập được một lúc như thế, chỉ thấy trên đầu hai cỗ thi thể bốc lên khói trắng, càng lúc càng dày đặc.
Cái này…nào có giống giết người, rõ ràng là giống…cứu người.
Thấy Mộ Dung Phục giảm bớt bị thương, trên mặt Vương Ngữ Yên cũng tràn ra ý cười, ghé sát vào tai hắn, thì thầm: “Vị hòa thượng quét rác kia là chính là cao thủ mà che giấu đấy, phụ thân khẳng định không có việc gì."
Mộ Dung Phục trong lòng nghi hoặc, nhưng xem thủ pháp của cao tăng kia, quả thật là đường lối để trị nội thương, cho nên cũng chậm rãi yên lòng.
Qua thời gian mấy chén trà nhỏ, thân thể của Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn hơi hơi rung động.
“Cha!" Mộ Dung Phục hô to vui mừng.
Thấy hắn cao hứng như vậy, Vương Ngữ Yên liền kéo tay hắn lại, nói: “Muội đã bảo là không có việc gì rồi mà."
Bởi vì vừa rồi, Mộ Dung Phục đã đem âm khí và dương khí của hai người Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn làm tiêu tan phân nửa, cho nên quá trình trị thương của vị cao tăng kia cũng ngắn hơn rất nhiều. Cao tăng để tay hai người kia chạm vào, sau đó dùng nội lực của mình để hỗ trợ hai luồng nội lực kia triệt tiêu. Không lâu sau, màu hồng và màu xanh trên mặt của hai người kia dần biến mất. Quá một hồi, hai người đồng thời mở mắt ra, trừng mắt nhìn đối thủ một sống một còn của mình, rồi phá lên cười, sau đó đứng dậy, nắm tay nhau quỳ xuống trước mặt cao tăng quét rác.
Xong rồi xong rồi, đầu tiên là ngươi chết ta sống, sau đó đã chết lại sống, hai người kia không phải vì thế mà phát điên chứ? Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Vương Ngữ Yên trong lòng âm thầm khinh bỉ: rõ ràng vừa rồi còn đòi sống đòi chết, thế nào mà trong nháy mắt lại thân thân thiết thiết như vậy! Cái quỳ này, thực sự rất giống lần đó ta và biểu ca quỳ lạy cao đường nha!
Mộ Dung Phục suy nghĩ đứng đắn hơn nàng nhiều, thấy phụ thân sống lại, mà Tiêu Viễn Sơn đã bỏ xuống thù hận, khiến hắn vui mừng vô cùng.
Mà lão tăng kia thản nhiên để bọn họ quỳ, nói: “Hai người các người từ sống đến chết, từ chết lại sống, trong lòng còn có cái gì không bỏ xuống được? Nếu như vừa rồi mà chết, thì làm gì còn ý niệm phải phục hưng Đại Yến, trả thù cho vợ nữa đây?"
Tiêu Viễn Sơn thành thành thật thật nói: “Ta đời này, giết người không ít, nếu như tất cả người thân của những kẻ đó cũng muốn giết ta, ta chết một trăm lần cũng không đủ."
“Thứ dân là bụi đất, đế vương cũng là bụi đất. Đại Yến đã là bụi đất, làm sao còn có thể phục quốc." Mộ Dung Bác thành kính nói.
Sau khi đi dạo qua Quỷ Môn Quan một hồi, sự cố chấp của bọn họ đều trở thành mây bay. Tư tưởng giác ngộ lập tức tăng lên vài cấp bậc, thực khiến nhóm quần chúng vây xem được mở mang tầm mắt.
Lúc này, hai người kia lại cùng kêu lên: “Xin sư phụ thu ta làm đệ tử, để chúng ta được người chỉ dạy."
Cao tăng quét rác lắc đầu, lại vung tay lên nâng bọn họ dậy: “Hai người các ngươi trần duyên chưa dứt, con của các ngươi vẫn còn, đừng vội xả thân theo Phật Tổ. Ta chỉ mong các ngươi sau này thấy chuyện oán thù thì coi như hư không, vậy là được rồi." Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn nhớ tới con mình, liền cúi đầu không nói gì nữa.
Cao tăng quét rác lại nhìn sang Huyền Từ, chắp tay nói: “Phương trượng, hai người này mặc dù học trộm tuyệt học của Thiếu Lâm chúng ta, về lý là phải khiển trách, nhưng bởi vì vừa rồi đã bị dung hợp nội công, nội lực không còn được bao nhiêu, cùng lắm là so với người bình thường thì khỏe mạnh hơn chút thôi, cho nên xin đừng phạt quá nặng."
Trải qua chuyện vừa rồi, Huyền Từ nào dám khinh bỉ vị lão tăng vô danh này, lập tức cung kính nói: “Đệ tử tự nhiên xin nghe theo. Huyền Từ đã phạm vào sắc giới, không dám giữ chức phương trượng nữa, ngày mai sẽ đi từ chức, cũng sẽ đi lĩnh phạt."
Cao tăng quét rác khẽ gật đầu, lại nói với hai người Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn: “Hai người các ngươi nếu muốn tìm ta đàm đạo kinh Phật, ta luôn luôn ở Tàng Kinh Các, chỉ cần báo cho đệ tử trông coi một tiếng cho hợp quy củ." Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn nghe xong đều đồng thanh vâng một tiếng.
Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, cao tăng quét rác vung tay áo lên, nhanh nhẹn rời đi. Mà Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn thì lập tức quỳ xuống theo phương hướng vị cao tăng kia bước ra, Huyền Từ cũng niệm “A di đà Phật", cũng quỳ xuống. Vì thế mà Vương Ngữ Yên cũng đỡ Mộ Dung Phục, Hư Trúc đỡ Diệp nhị nương, tất cả cùng quỳ.
Một lát sau, mọi người lại ào ào đứng lên. Mộ Dung Bác xoay người hỏi Tiêu Viễn Sơn: “Tiêu huynh, ngươi quả thực không trách ta nữa?"
Tiêu Viễn Sơn tỏ ra ghét bỏ nhìn hắn: “Ta chỉ cảm thấy bản thân cũng có tội nghiệt trong người, chứ không phải cảm thấy tội nghiệt của ngươi có thể tha thứ! Thối Mộ Dung lão nhân, ta không muốn mạng của ngươi, cũng không có nghĩa là ngươi không còn nợ ta."
Mộ Dung Bác bất đắc dĩ gật đầu nói: “Là do ta đã quá u mê, quả thực là nghiệp chướng nặng nề. Chỉ là bản thân Tiêu huynh hai tay cũng không sạch sẽ, cho nên mới không tính toán giết ta, mà chỉ muốn ta thiếu nợ mà thôi."
“Ta không đánh chết ngươi, nhưng mà lúc không vui đem ngươi ra đánh thì cũng tốt." Tiêu Viễn Sơn nhớ tới cái gì đó, đột nhiên cười ha hả, “Mới vừa rồi cùng ngươi trao đổi nội lực, phát hiện ngươi tham lam học nhiều hơn, cho nên nội thương nặng hơn ta. Hiện tại đều không có nội lực, ngươi nhất định sẽ đánh không lại ta a."
Vương Ngữ Yên lặng lẽ nói với Mộ Dung Phục: “Biểu ca, xem ra chuỗi ngày đau khổ của phụ thân vừa mới bắt đầu…" Mộ Dung Phục gật đầu, coi như ngầm chấp nhận.
Mộ Dung Bác thấy Tiêu Viễn Sơn cười như vậy, trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Sau đó hắn quay lại nhìn con trai: “Phục nhi, may mà vừa rồi ít nhiều có con đứng giữa, nếu không hiện tại ta nhất định sẽ không thể hoàn hảo đứng ở chỗ này. Ta thấy lúc vừa rồi con bị hộc máu, có sao không?"
Mộ Dung Phục cười nói: “Lúc đó con khó thở, máu huyết không được lưu thông, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."
Thấy Vương Ngữ Yên gật gật đầu, Mộ Dung Bác liền tin con trai không giấu diếm, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Huyền Từ tiến lại gần, chắp tay với bọn họ: “Tiêu lão thí chủ, Mộ Dung lão thí chủ, hai người các ngươi trốn trong chùa, học trộm Thiếu Lâm tuyệt kĩ của chúng ta gần ba mươi năm chiếu theo quy định của Thiếu Lâm, vốn là phải giam cầm ở đây cả đời. Nhưng vừa rồi vị cao tăng kia đã thay các ngươi biện hộ, bản thân lão nạp thân cũng mang tội, không có tư cách để xử phạt với các ngươi. Hiện thời ta an bài như thế này, các ngươi xem có được không. Ngoại trừ Uông Kiếm Thông đã mất, trên giang hồ những người tham gia vào đại chiến Nhạn Môn Quan năm đó mà còn sống, chính là Triệu Tiền Tôn và Trí Quang. Chúng ta mời hai người này đến, sau đó để mọi người ba mặt một lời, đem ân oán này hoàn toàn giải quyết, được không?"
Mộ Dung Bác gật đầu nói: “Được chứ."
Tiêu Viễn Sơn thấy ánh mắt của Huyền Từ chăm chú nhìn mình, liền tùy tiện nói: “Đại hòa thượng, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, Uông Kiếm Thông thực sự là bệnh chết, ta không có giết ông ấy. Ta chỉ là đứng đó canh hắn tắt thở, bởi vì sợ hắn trước khi chết hạ mệnh lệnh gì bất lợi cho con ta thôi."
Huyền Từ biết bây giờ Tiêu Viễn Sơn sẽ không nói dối, cho nên chỉ cười khổ: “Bây giờ, đành mời hai vị vào trong chùa, tất nhiên là phải trông giữ, sau đó xin theo ta đi nghỉ ngơi. Ngày mai, lão nạp cùng hai vị cùng đi lĩnh phạt."
Thấy Diệp nhị nương và Hư Trúc nhìn mình, Huyền Từ ngẫm nghĩ một lát, xoa đầu Hư Trúc nói: “Hư Trúc, ngươi có thích làm hòa thượng hay không? Nếu như ngươi không thích, vậy đi theo nương ngươi đi."
Hư Trúc vội vàng quỳ xuống, kéo áo ca sà của cha hắn, nói: “Phương trượng…Cha! Ta rất thích Thiếu Lâm Tự, không cần đi đâu nữa."
Trong nguyên tác, tuy bản thân Hư Trúc là một tên hòa thượng vừa ngốc vừa đơn thuần nhưng vận số của hắn lại vô cùng tốt, lên làm chủ nhân của Linh Thứu cung, cưới một mỹ nhân như hoa như ngọc. Nhưng lúc mọi người hâm mộ hắn, thì lại quên tất cả những thứ đó có được là do tâm hồn ngu ngốc của hắn. Hắn từ nhỏ lớn lên trong Thiếu Lâm Tự, một lòng hướng Phật, lại bị Thiên Sơn Đồng Mỗ buộc phá hết các cấm kị của nhà Phật. Mặc dù trong mắt người bình thường thì thấy là phúc, nhưng với hắn mà nói, bị phá hủy tín ngưỡng của mình, chưa chắc đã là thực sự vui vẻ.
Huyền Từ sợ hắn từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, nhưng trong lòng không có Phật, như vậy có muốn cưỡng cầu cũng không được, thì thà để hắn trở lại chốn hồng trần. Hiện giờ thấy ánh mắt kiên định của hắn, trong lòng tất nhiên vui mừng. Lại nhìn về phía Diệp nhị nương, liền thấy bà ôn hòa cười nói: “Ta sẽ ở ngoài chùa xây nhà để sống, chỉ cầu mong có thể thường xuyên thấy mặt con ta, vậy là đủ rồi."
“Biểu ca, tất cả vấn đề đều đã được giải quyết, chúng ta có phải nên đi đến tìm đại phu không?" Vương Ngữ Yên lau khóe môi rỉ máu của Mộ Dung Phục, đau lòng hỏi.
“Mộ Dung phu nhân, trong chùa cũng có vài vị sư huynh đệ tinh thông y học, không bằng ngày mai các người vào chùa, để bọn họ khám chữa cho." Huyền Từ dứt lời, lại lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, “Đây là kim sang dược của Thiếu Lâm, trước tiên cứ ăn vào ba viên đã."
Vương Ngữ Yên vội vàng nhận lấy, kim sang dược của Thiếu Lâm tuy rằng tên gọi rất giống kim sang dược phổ thông trên giang hồ, nhưng dược hiệu thì khác nhau một trời một vực. Sau đó nàng mở bình, đổ ra ba viên ép Mộ Dung Phục ăn. Lúc này nàng mới yên tâm cười, nói cảm tạ với Huyền Từ.
“Phục nhi, ngày mai ngươi nhất định phải vào chùa thăm ta a!" Đi theo Huyền Từ một đoạn, Mộ Dung Bác lưu luyến quay đầu dặn dò.
Mộ Dung Phục trong lòng ôm Vương Ngữ Yên, nghe cha nói như vậy, liền mỉm cười gật đầu.
Tiêu Viễn Sơn đứng bên cạnh Mộ Dung Bác, nhìn thấy cảnh đó liền chướng mắt, “Hừ" một tiếng: “Hắn là con ngươi hay ngươi là con hắn hả? Thật không có chút tiền đồ nào!"
Mộ Dung Bác nghe thấy, hơi lảo đảo một chút, tuy rằng không ngã sấp xuống, nhưng để lại một dấu chân rõ to trên vạt áo của Tiêu Viễn Sơn.
“Đây là quần áo của con ta mà ngươi cũng dám dẫm? Mộ Dung lão nhân, ngươi chết chắc rồi!"
Quyền đấm cước đá một lúc, thân ảnh của lão hòa thượng và hai người kia càng lúc càng xa.
Lần này Tàng Kinh Các trải qua phong ba lớn như vậy, cuối cùng lại lấy cảnh ngây thơ đánh lộn của Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác mà hạ màn.
“Biểu ca, huynh thực có thể để cha bị Tiêu tiền bối đánh?" Thay Mộ Dung Phục cởi áo ngoài ra, Vương Ngữ Yên nhúng khăn mặt vào nước nóng, cẩn thận lau mặt cho hắn.
Mộ Dung Phục bất đắc dĩ cười: “Lần này thù hận sâu như biển, kể cả Tiêu tiền bối có giết cha ta, ta cũng không còn lời nào để nói. Hiện giờ như vậy đã là rất tốt rồi, hai vị lão nhân kia cũng không còn bao nhiêu nội lực, đánh nhau cũng coi như để rèn luyện sức khỏe đi."
Vương Ngữ Yên đang thay hắn bôi thuốc, nghe xong liền chằm chằm nhìn hắn một lúc lâu, sau đó hôn một cái lên môi hắn, “Biểu ca, cũng may là có huynh! Nếu không phải là huynh mạo hiểm lớn như vậy để ngăn cản bọn họ, chỉ sợ tối nay nhất định Tàng Kinh Các sẽ mất hai mạng người. Huynh thực sự rất giỏi."
Mộ Dung Phục nhìn nàng mỉm cười. Vương Ngữ Yên cảm thấy trên mặt hắn tuy vô cùng mệt mỏi, nhưng ánh mắt, cái mũi, còn có đôi môi đều rất đẹp mắt, là trân bảo suýt nữa nàng đã mất đi.
Nàng dứt khoát buông khăn mặt xuống, cả người chui vào trong lòng hắn, giọng nói không khỏi nghẹn ngào: “Huynh có biết lúc huynh tiếp chưởng của hai người họ, ta nhìn thấy huynh hộc máu, bị dọa đến thế nào không? Ta thật sự là lo lắng gần chết…"
Mộ Dung Bác là ý niệm phục quốc, Tiêu Viễn Sơn là ý niệm báo thù, cả hai đều khiến nàng mấy năm nay mỗi lần nghĩ đến là run sợ hoảng hốt. Trong tên của Mộ Dung Phục, không phải cũng có một chữ “Phục" (thu phục) sao? Nhân quả luân hồi, cơ duyên xảo hợp, làm cho người ta phải cảm thán thiên cơ thật huyền diệu.
Hết thảy chuyện xưa, đều là do ân oán của Nhạn Môn Quan năm đó mà tạo thành. Bọn họ lúc trước rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cũng không phải là không sợ, chính là trong nguyên tác lại miêu tả một đoạn thời gian đen tối như vậy, thù quốc thù nhà, chém chém giết giết, đến tận lúc vạch trần mới có thể hạ xuống, vẫn khiến cho nàng khắc sâu sợ hãi nhất.
Nàng không ngừng rơi lệ: “Bọn họ đừng nên…phục quốc, báo thù gì nữa, ta chỉ muốn mọi người đều sống tốt thôi."
Mộ Dung Phục trong lòng áy náy, hôn nhẹ lên trán nàng, bàn tay chậm rãi vuốt ve từ vai nàng xuống. Nào ngờ, vừa sờ tới cánh tay nàng, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, cầm tay nàng lên, trầm giọng nói: “Tại sao lại thế này?"
Vương Ngữ Yên định đem tay áo kéo xuống che dấu răng trên cánh tay, lại bị Mộ Dung Phục giữ chặt không buông, đành phải nhỏ giọng nói: “Lúc thấy huynh hộc máu, ta thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, chỉ sợ huynh nghe thấy sẽ bị phân tâm, cho nên đành phải dùng cái gì đó để chặn miệng mình."
Thấy Mộ Dung Phục sắc mặt rất khó coi, nàng vội vàng cam đoan: “Ta không phải cố ý, là lúc ấy ta không tìm thấy cái gì khác để cắn. Mà bên cạnh ta chính là Hư Trúc, quần áo của tiểu hòa thượng ấy lại rất bẩn. Hơn nữa, nếu cắn một tên ngốc như vậy, nhỡ ta cũng bị lây bệnh ngốc…"
Những lời sau đó của nàng bị Mộ Dung Phục ăn tươi nuốt sống hết. Cái hôn của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, tràn ngập ý tứ muốn trấn an. Mà nàng thì chỉ cảm thấy, nụ hôn này không đủ mạnh, không đủ sâu, không đủ để bù lại những lo lắng của nàng đêm nay. Cho nên, dần dần, nàng hóa bị động thành chủ đông, giống như một con thú nhỏ hung hăng táo bạo, tựa như mang theo hận thù mà cắn hắn.
Mộ Dung Phục để mặc nàng xả giận, mãi đến khi nàng thở phì phò lui lại, mới nhè nhẹ vỗ về đôi môi đỏ mọng ướt nước của nàng, mỉm cười nói: “Cái này cũng có thể chặn nha?"
Nàng “hừ" một tiếng, quay đi không thèm nhìn hắn.
Hắn cầm lấy khăn mặt vừa rồi nàng buông vào trong chậu nước ấm, vò qua một lát, rồi cẩn thận lau dấu máu trên cánh tay. Miệng vết thương gặp nước, trở nên đau đớn vô cùng, khiến nàng muốn rụt tay lại, nhưng lại vội vàng nhịn xuống. Mộ Dung Phục nhìn thấy, không khỏi lại đau lòng.
Lau xong, hắn hôn lên dấu răng kia một cái, rồi lại lấy thuốc mỡ ra giúp nàng bôi: “Yên nhi, răng của ngươi rất đều nha, vết cắn nhìn rất đẹp mắt."
“Hừ, có muốn muội cũng cắn cho huynh một cái không hả?" Vương Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ Dung Phục lại hiên ngang lẫm liệt giang rộng hai tay, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đến đây đi, tùy tiện cắn!"
Lấy hiểu biết của hắn đối với biểu muội mà nói, chỉ cần hắn chủ động thừa nhận sai lầm, nói là để nàng tùy tiện xử lý, thì nàng sẽ không thật sự.
Cách một lớp áo trong mỏng manh, điểm mẫn cảm trước ngực truyền tới cảm giác đau đớn, lại tê ngứa, giống như bị điện giật, khiến hô hấp của hắn không tự chủ được mà dồn dập hơn: “Yên nhi…Ngươi thực sự cắn sao?"
Vương Ngữ Yên chu miệng thổi phù một cái, lại đùa dai vươn đầu ngón tay chọc chọc lên đầu ti của hắn, sau đó mới ngẩng đầu nghịch ngợm cười.
Thấy nàng tươi cười xinh đẹp, đầu mày cuối mắt đều ẩn chứa sự quyến rũ, khiến hắn cảm thấy nóng bừng cả người, liền nhào qua ôm nàng, dính sát vào môi nàng mơ mơ hồ hồ nói: “Yên nhi, chúng ta…"
“Chúng ta cái gì cũng không làm, mau tắm rửa rồi đi ngủ đi." Vương Ngữ Yên rất nghiêm trang đẩy đầu hắn ra, “Biểu ca, đừng quên huynh còn đang bị thương."
“Một chút thương nhỏ, không cần lo cho nó…" Hắn lại gí sát đầu lại.
“Ngày mai nếu hòa thượng Thiếu Lâm cũng nói không sao thì hẵng kết luận. Tối hôm nay không cho huynh lộn xộn! Nếu không sau này muội không thèm để ý tới huynh nữa." Vương Ngữ Yên nghiêm túc nói, “Nếu huynh không chú ý thân thể, ta liền…Ta liền cũng không chú ý thân thể của ta! Dù sao sức khỏe của ta cũng kém hơn huynh!"
Mộ Dung Phục không cam lòng, còn muốn hôn thêm một cái. Vương Ngữ Yên lùi lại, rồi tự mình ra sau bình phong chuẩn bị nước tắm rửa cho hắn, còn ném lại một câu cảnh cáo: “Trước khi vết thương khỏi không được xằng bậy, ta nói lời là sẽ giữ lời a, biểu ca."
Mộ Dung Phục cũng dần dần từ nỗi đau mất cha tỉnh táo lại, chậm rãi cảm thấy mọi chuyện không ổn. Chỉ thấy cao tăng quét rác bay vòng quanh hai cỗ thi thể, không ngừng vươn tay đánh ra, có khi đập vào huyệt “Đại Chuy" của Tiêu Viễn Sơn, có khi lại đập vào huyệt “Ngọc Châm" của Mộ Dung Bác. Đập được một lúc như thế, chỉ thấy trên đầu hai cỗ thi thể bốc lên khói trắng, càng lúc càng dày đặc.
Cái này…nào có giống giết người, rõ ràng là giống…cứu người.
Thấy Mộ Dung Phục giảm bớt bị thương, trên mặt Vương Ngữ Yên cũng tràn ra ý cười, ghé sát vào tai hắn, thì thầm: “Vị hòa thượng quét rác kia là chính là cao thủ mà che giấu đấy, phụ thân khẳng định không có việc gì."
Mộ Dung Phục trong lòng nghi hoặc, nhưng xem thủ pháp của cao tăng kia, quả thật là đường lối để trị nội thương, cho nên cũng chậm rãi yên lòng.
Qua thời gian mấy chén trà nhỏ, thân thể của Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn hơi hơi rung động.
“Cha!" Mộ Dung Phục hô to vui mừng.
Thấy hắn cao hứng như vậy, Vương Ngữ Yên liền kéo tay hắn lại, nói: “Muội đã bảo là không có việc gì rồi mà."
Bởi vì vừa rồi, Mộ Dung Phục đã đem âm khí và dương khí của hai người Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn làm tiêu tan phân nửa, cho nên quá trình trị thương của vị cao tăng kia cũng ngắn hơn rất nhiều. Cao tăng để tay hai người kia chạm vào, sau đó dùng nội lực của mình để hỗ trợ hai luồng nội lực kia triệt tiêu. Không lâu sau, màu hồng và màu xanh trên mặt của hai người kia dần biến mất. Quá một hồi, hai người đồng thời mở mắt ra, trừng mắt nhìn đối thủ một sống một còn của mình, rồi phá lên cười, sau đó đứng dậy, nắm tay nhau quỳ xuống trước mặt cao tăng quét rác.
Xong rồi xong rồi, đầu tiên là ngươi chết ta sống, sau đó đã chết lại sống, hai người kia không phải vì thế mà phát điên chứ? Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Vương Ngữ Yên trong lòng âm thầm khinh bỉ: rõ ràng vừa rồi còn đòi sống đòi chết, thế nào mà trong nháy mắt lại thân thân thiết thiết như vậy! Cái quỳ này, thực sự rất giống lần đó ta và biểu ca quỳ lạy cao đường nha!
Mộ Dung Phục suy nghĩ đứng đắn hơn nàng nhiều, thấy phụ thân sống lại, mà Tiêu Viễn Sơn đã bỏ xuống thù hận, khiến hắn vui mừng vô cùng.
Mà lão tăng kia thản nhiên để bọn họ quỳ, nói: “Hai người các người từ sống đến chết, từ chết lại sống, trong lòng còn có cái gì không bỏ xuống được? Nếu như vừa rồi mà chết, thì làm gì còn ý niệm phải phục hưng Đại Yến, trả thù cho vợ nữa đây?"
Tiêu Viễn Sơn thành thành thật thật nói: “Ta đời này, giết người không ít, nếu như tất cả người thân của những kẻ đó cũng muốn giết ta, ta chết một trăm lần cũng không đủ."
“Thứ dân là bụi đất, đế vương cũng là bụi đất. Đại Yến đã là bụi đất, làm sao còn có thể phục quốc." Mộ Dung Bác thành kính nói.
Sau khi đi dạo qua Quỷ Môn Quan một hồi, sự cố chấp của bọn họ đều trở thành mây bay. Tư tưởng giác ngộ lập tức tăng lên vài cấp bậc, thực khiến nhóm quần chúng vây xem được mở mang tầm mắt.
Lúc này, hai người kia lại cùng kêu lên: “Xin sư phụ thu ta làm đệ tử, để chúng ta được người chỉ dạy."
Cao tăng quét rác lắc đầu, lại vung tay lên nâng bọn họ dậy: “Hai người các ngươi trần duyên chưa dứt, con của các ngươi vẫn còn, đừng vội xả thân theo Phật Tổ. Ta chỉ mong các ngươi sau này thấy chuyện oán thù thì coi như hư không, vậy là được rồi." Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn nhớ tới con mình, liền cúi đầu không nói gì nữa.
Cao tăng quét rác lại nhìn sang Huyền Từ, chắp tay nói: “Phương trượng, hai người này mặc dù học trộm tuyệt học của Thiếu Lâm chúng ta, về lý là phải khiển trách, nhưng bởi vì vừa rồi đã bị dung hợp nội công, nội lực không còn được bao nhiêu, cùng lắm là so với người bình thường thì khỏe mạnh hơn chút thôi, cho nên xin đừng phạt quá nặng."
Trải qua chuyện vừa rồi, Huyền Từ nào dám khinh bỉ vị lão tăng vô danh này, lập tức cung kính nói: “Đệ tử tự nhiên xin nghe theo. Huyền Từ đã phạm vào sắc giới, không dám giữ chức phương trượng nữa, ngày mai sẽ đi từ chức, cũng sẽ đi lĩnh phạt."
Cao tăng quét rác khẽ gật đầu, lại nói với hai người Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn: “Hai người các ngươi nếu muốn tìm ta đàm đạo kinh Phật, ta luôn luôn ở Tàng Kinh Các, chỉ cần báo cho đệ tử trông coi một tiếng cho hợp quy củ." Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn nghe xong đều đồng thanh vâng một tiếng.
Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, cao tăng quét rác vung tay áo lên, nhanh nhẹn rời đi. Mà Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn thì lập tức quỳ xuống theo phương hướng vị cao tăng kia bước ra, Huyền Từ cũng niệm “A di đà Phật", cũng quỳ xuống. Vì thế mà Vương Ngữ Yên cũng đỡ Mộ Dung Phục, Hư Trúc đỡ Diệp nhị nương, tất cả cùng quỳ.
Một lát sau, mọi người lại ào ào đứng lên. Mộ Dung Bác xoay người hỏi Tiêu Viễn Sơn: “Tiêu huynh, ngươi quả thực không trách ta nữa?"
Tiêu Viễn Sơn tỏ ra ghét bỏ nhìn hắn: “Ta chỉ cảm thấy bản thân cũng có tội nghiệt trong người, chứ không phải cảm thấy tội nghiệt của ngươi có thể tha thứ! Thối Mộ Dung lão nhân, ta không muốn mạng của ngươi, cũng không có nghĩa là ngươi không còn nợ ta."
Mộ Dung Bác bất đắc dĩ gật đầu nói: “Là do ta đã quá u mê, quả thực là nghiệp chướng nặng nề. Chỉ là bản thân Tiêu huynh hai tay cũng không sạch sẽ, cho nên mới không tính toán giết ta, mà chỉ muốn ta thiếu nợ mà thôi."
“Ta không đánh chết ngươi, nhưng mà lúc không vui đem ngươi ra đánh thì cũng tốt." Tiêu Viễn Sơn nhớ tới cái gì đó, đột nhiên cười ha hả, “Mới vừa rồi cùng ngươi trao đổi nội lực, phát hiện ngươi tham lam học nhiều hơn, cho nên nội thương nặng hơn ta. Hiện tại đều không có nội lực, ngươi nhất định sẽ đánh không lại ta a."
Vương Ngữ Yên lặng lẽ nói với Mộ Dung Phục: “Biểu ca, xem ra chuỗi ngày đau khổ của phụ thân vừa mới bắt đầu…" Mộ Dung Phục gật đầu, coi như ngầm chấp nhận.
Mộ Dung Bác thấy Tiêu Viễn Sơn cười như vậy, trán chảy đầy mồ hôi lạnh. Sau đó hắn quay lại nhìn con trai: “Phục nhi, may mà vừa rồi ít nhiều có con đứng giữa, nếu không hiện tại ta nhất định sẽ không thể hoàn hảo đứng ở chỗ này. Ta thấy lúc vừa rồi con bị hộc máu, có sao không?"
Mộ Dung Phục cười nói: “Lúc đó con khó thở, máu huyết không được lưu thông, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."
Thấy Vương Ngữ Yên gật gật đầu, Mộ Dung Bác liền tin con trai không giấu diếm, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Huyền Từ tiến lại gần, chắp tay với bọn họ: “Tiêu lão thí chủ, Mộ Dung lão thí chủ, hai người các ngươi trốn trong chùa, học trộm Thiếu Lâm tuyệt kĩ của chúng ta gần ba mươi năm chiếu theo quy định của Thiếu Lâm, vốn là phải giam cầm ở đây cả đời. Nhưng vừa rồi vị cao tăng kia đã thay các ngươi biện hộ, bản thân lão nạp thân cũng mang tội, không có tư cách để xử phạt với các ngươi. Hiện thời ta an bài như thế này, các ngươi xem có được không. Ngoại trừ Uông Kiếm Thông đã mất, trên giang hồ những người tham gia vào đại chiến Nhạn Môn Quan năm đó mà còn sống, chính là Triệu Tiền Tôn và Trí Quang. Chúng ta mời hai người này đến, sau đó để mọi người ba mặt một lời, đem ân oán này hoàn toàn giải quyết, được không?"
Mộ Dung Bác gật đầu nói: “Được chứ."
Tiêu Viễn Sơn thấy ánh mắt của Huyền Từ chăm chú nhìn mình, liền tùy tiện nói: “Đại hòa thượng, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, Uông Kiếm Thông thực sự là bệnh chết, ta không có giết ông ấy. Ta chỉ là đứng đó canh hắn tắt thở, bởi vì sợ hắn trước khi chết hạ mệnh lệnh gì bất lợi cho con ta thôi."
Huyền Từ biết bây giờ Tiêu Viễn Sơn sẽ không nói dối, cho nên chỉ cười khổ: “Bây giờ, đành mời hai vị vào trong chùa, tất nhiên là phải trông giữ, sau đó xin theo ta đi nghỉ ngơi. Ngày mai, lão nạp cùng hai vị cùng đi lĩnh phạt."
Thấy Diệp nhị nương và Hư Trúc nhìn mình, Huyền Từ ngẫm nghĩ một lát, xoa đầu Hư Trúc nói: “Hư Trúc, ngươi có thích làm hòa thượng hay không? Nếu như ngươi không thích, vậy đi theo nương ngươi đi."
Hư Trúc vội vàng quỳ xuống, kéo áo ca sà của cha hắn, nói: “Phương trượng…Cha! Ta rất thích Thiếu Lâm Tự, không cần đi đâu nữa."
Trong nguyên tác, tuy bản thân Hư Trúc là một tên hòa thượng vừa ngốc vừa đơn thuần nhưng vận số của hắn lại vô cùng tốt, lên làm chủ nhân của Linh Thứu cung, cưới một mỹ nhân như hoa như ngọc. Nhưng lúc mọi người hâm mộ hắn, thì lại quên tất cả những thứ đó có được là do tâm hồn ngu ngốc của hắn. Hắn từ nhỏ lớn lên trong Thiếu Lâm Tự, một lòng hướng Phật, lại bị Thiên Sơn Đồng Mỗ buộc phá hết các cấm kị của nhà Phật. Mặc dù trong mắt người bình thường thì thấy là phúc, nhưng với hắn mà nói, bị phá hủy tín ngưỡng của mình, chưa chắc đã là thực sự vui vẻ.
Huyền Từ sợ hắn từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, nhưng trong lòng không có Phật, như vậy có muốn cưỡng cầu cũng không được, thì thà để hắn trở lại chốn hồng trần. Hiện giờ thấy ánh mắt kiên định của hắn, trong lòng tất nhiên vui mừng. Lại nhìn về phía Diệp nhị nương, liền thấy bà ôn hòa cười nói: “Ta sẽ ở ngoài chùa xây nhà để sống, chỉ cầu mong có thể thường xuyên thấy mặt con ta, vậy là đủ rồi."
“Biểu ca, tất cả vấn đề đều đã được giải quyết, chúng ta có phải nên đi đến tìm đại phu không?" Vương Ngữ Yên lau khóe môi rỉ máu của Mộ Dung Phục, đau lòng hỏi.
“Mộ Dung phu nhân, trong chùa cũng có vài vị sư huynh đệ tinh thông y học, không bằng ngày mai các người vào chùa, để bọn họ khám chữa cho." Huyền Từ dứt lời, lại lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, “Đây là kim sang dược của Thiếu Lâm, trước tiên cứ ăn vào ba viên đã."
Vương Ngữ Yên vội vàng nhận lấy, kim sang dược của Thiếu Lâm tuy rằng tên gọi rất giống kim sang dược phổ thông trên giang hồ, nhưng dược hiệu thì khác nhau một trời một vực. Sau đó nàng mở bình, đổ ra ba viên ép Mộ Dung Phục ăn. Lúc này nàng mới yên tâm cười, nói cảm tạ với Huyền Từ.
“Phục nhi, ngày mai ngươi nhất định phải vào chùa thăm ta a!" Đi theo Huyền Từ một đoạn, Mộ Dung Bác lưu luyến quay đầu dặn dò.
Mộ Dung Phục trong lòng ôm Vương Ngữ Yên, nghe cha nói như vậy, liền mỉm cười gật đầu.
Tiêu Viễn Sơn đứng bên cạnh Mộ Dung Bác, nhìn thấy cảnh đó liền chướng mắt, “Hừ" một tiếng: “Hắn là con ngươi hay ngươi là con hắn hả? Thật không có chút tiền đồ nào!"
Mộ Dung Bác nghe thấy, hơi lảo đảo một chút, tuy rằng không ngã sấp xuống, nhưng để lại một dấu chân rõ to trên vạt áo của Tiêu Viễn Sơn.
“Đây là quần áo của con ta mà ngươi cũng dám dẫm? Mộ Dung lão nhân, ngươi chết chắc rồi!"
Quyền đấm cước đá một lúc, thân ảnh của lão hòa thượng và hai người kia càng lúc càng xa.
Lần này Tàng Kinh Các trải qua phong ba lớn như vậy, cuối cùng lại lấy cảnh ngây thơ đánh lộn của Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác mà hạ màn.
“Biểu ca, huynh thực có thể để cha bị Tiêu tiền bối đánh?" Thay Mộ Dung Phục cởi áo ngoài ra, Vương Ngữ Yên nhúng khăn mặt vào nước nóng, cẩn thận lau mặt cho hắn.
Mộ Dung Phục bất đắc dĩ cười: “Lần này thù hận sâu như biển, kể cả Tiêu tiền bối có giết cha ta, ta cũng không còn lời nào để nói. Hiện giờ như vậy đã là rất tốt rồi, hai vị lão nhân kia cũng không còn bao nhiêu nội lực, đánh nhau cũng coi như để rèn luyện sức khỏe đi."
Vương Ngữ Yên đang thay hắn bôi thuốc, nghe xong liền chằm chằm nhìn hắn một lúc lâu, sau đó hôn một cái lên môi hắn, “Biểu ca, cũng may là có huynh! Nếu không phải là huynh mạo hiểm lớn như vậy để ngăn cản bọn họ, chỉ sợ tối nay nhất định Tàng Kinh Các sẽ mất hai mạng người. Huynh thực sự rất giỏi."
Mộ Dung Phục nhìn nàng mỉm cười. Vương Ngữ Yên cảm thấy trên mặt hắn tuy vô cùng mệt mỏi, nhưng ánh mắt, cái mũi, còn có đôi môi đều rất đẹp mắt, là trân bảo suýt nữa nàng đã mất đi.
Nàng dứt khoát buông khăn mặt xuống, cả người chui vào trong lòng hắn, giọng nói không khỏi nghẹn ngào: “Huynh có biết lúc huynh tiếp chưởng của hai người họ, ta nhìn thấy huynh hộc máu, bị dọa đến thế nào không? Ta thật sự là lo lắng gần chết…"
Mộ Dung Bác là ý niệm phục quốc, Tiêu Viễn Sơn là ý niệm báo thù, cả hai đều khiến nàng mấy năm nay mỗi lần nghĩ đến là run sợ hoảng hốt. Trong tên của Mộ Dung Phục, không phải cũng có một chữ “Phục" (thu phục) sao? Nhân quả luân hồi, cơ duyên xảo hợp, làm cho người ta phải cảm thán thiên cơ thật huyền diệu.
Hết thảy chuyện xưa, đều là do ân oán của Nhạn Môn Quan năm đó mà tạo thành. Bọn họ lúc trước rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cũng không phải là không sợ, chính là trong nguyên tác lại miêu tả một đoạn thời gian đen tối như vậy, thù quốc thù nhà, chém chém giết giết, đến tận lúc vạch trần mới có thể hạ xuống, vẫn khiến cho nàng khắc sâu sợ hãi nhất.
Nàng không ngừng rơi lệ: “Bọn họ đừng nên…phục quốc, báo thù gì nữa, ta chỉ muốn mọi người đều sống tốt thôi."
Mộ Dung Phục trong lòng áy náy, hôn nhẹ lên trán nàng, bàn tay chậm rãi vuốt ve từ vai nàng xuống. Nào ngờ, vừa sờ tới cánh tay nàng, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, cầm tay nàng lên, trầm giọng nói: “Tại sao lại thế này?"
Vương Ngữ Yên định đem tay áo kéo xuống che dấu răng trên cánh tay, lại bị Mộ Dung Phục giữ chặt không buông, đành phải nhỏ giọng nói: “Lúc thấy huynh hộc máu, ta thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng, chỉ sợ huynh nghe thấy sẽ bị phân tâm, cho nên đành phải dùng cái gì đó để chặn miệng mình."
Thấy Mộ Dung Phục sắc mặt rất khó coi, nàng vội vàng cam đoan: “Ta không phải cố ý, là lúc ấy ta không tìm thấy cái gì khác để cắn. Mà bên cạnh ta chính là Hư Trúc, quần áo của tiểu hòa thượng ấy lại rất bẩn. Hơn nữa, nếu cắn một tên ngốc như vậy, nhỡ ta cũng bị lây bệnh ngốc…"
Những lời sau đó của nàng bị Mộ Dung Phục ăn tươi nuốt sống hết. Cái hôn của hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, tràn ngập ý tứ muốn trấn an. Mà nàng thì chỉ cảm thấy, nụ hôn này không đủ mạnh, không đủ sâu, không đủ để bù lại những lo lắng của nàng đêm nay. Cho nên, dần dần, nàng hóa bị động thành chủ đông, giống như một con thú nhỏ hung hăng táo bạo, tựa như mang theo hận thù mà cắn hắn.
Mộ Dung Phục để mặc nàng xả giận, mãi đến khi nàng thở phì phò lui lại, mới nhè nhẹ vỗ về đôi môi đỏ mọng ướt nước của nàng, mỉm cười nói: “Cái này cũng có thể chặn nha?"
Nàng “hừ" một tiếng, quay đi không thèm nhìn hắn.
Hắn cầm lấy khăn mặt vừa rồi nàng buông vào trong chậu nước ấm, vò qua một lát, rồi cẩn thận lau dấu máu trên cánh tay. Miệng vết thương gặp nước, trở nên đau đớn vô cùng, khiến nàng muốn rụt tay lại, nhưng lại vội vàng nhịn xuống. Mộ Dung Phục nhìn thấy, không khỏi lại đau lòng.
Lau xong, hắn hôn lên dấu răng kia một cái, rồi lại lấy thuốc mỡ ra giúp nàng bôi: “Yên nhi, răng của ngươi rất đều nha, vết cắn nhìn rất đẹp mắt."
“Hừ, có muốn muội cũng cắn cho huynh một cái không hả?" Vương Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ Dung Phục lại hiên ngang lẫm liệt giang rộng hai tay, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đến đây đi, tùy tiện cắn!"
Lấy hiểu biết của hắn đối với biểu muội mà nói, chỉ cần hắn chủ động thừa nhận sai lầm, nói là để nàng tùy tiện xử lý, thì nàng sẽ không thật sự.
Cách một lớp áo trong mỏng manh, điểm mẫn cảm trước ngực truyền tới cảm giác đau đớn, lại tê ngứa, giống như bị điện giật, khiến hô hấp của hắn không tự chủ được mà dồn dập hơn: “Yên nhi…Ngươi thực sự cắn sao?"
Vương Ngữ Yên chu miệng thổi phù một cái, lại đùa dai vươn đầu ngón tay chọc chọc lên đầu ti của hắn, sau đó mới ngẩng đầu nghịch ngợm cười.
Thấy nàng tươi cười xinh đẹp, đầu mày cuối mắt đều ẩn chứa sự quyến rũ, khiến hắn cảm thấy nóng bừng cả người, liền nhào qua ôm nàng, dính sát vào môi nàng mơ mơ hồ hồ nói: “Yên nhi, chúng ta…"
“Chúng ta cái gì cũng không làm, mau tắm rửa rồi đi ngủ đi." Vương Ngữ Yên rất nghiêm trang đẩy đầu hắn ra, “Biểu ca, đừng quên huynh còn đang bị thương."
“Một chút thương nhỏ, không cần lo cho nó…" Hắn lại gí sát đầu lại.
“Ngày mai nếu hòa thượng Thiếu Lâm cũng nói không sao thì hẵng kết luận. Tối hôm nay không cho huynh lộn xộn! Nếu không sau này muội không thèm để ý tới huynh nữa." Vương Ngữ Yên nghiêm túc nói, “Nếu huynh không chú ý thân thể, ta liền…Ta liền cũng không chú ý thân thể của ta! Dù sao sức khỏe của ta cũng kém hơn huynh!"
Mộ Dung Phục không cam lòng, còn muốn hôn thêm một cái. Vương Ngữ Yên lùi lại, rồi tự mình ra sau bình phong chuẩn bị nước tắm rửa cho hắn, còn ném lại một câu cảnh cáo: “Trước khi vết thương khỏi không được xằng bậy, ta nói lời là sẽ giữ lời a, biểu ca."
Tác giả :
Ô Phổ Tát Lạp