Thiên La Địa Võng
Chương 5: Chiếm hữu
Sau sự việc kia, Tần Gia lại một lần nữa không cùng Đàm Lăng Việt chung đụng. Hắn nhìn Đàm Lăng Việt mỗi ngày vào lớp, có lên cũng chỉ gục đầu ngủ, thỉnh thoảng trên mặt vết xanh vết tím, lại luôn có nữ sinh mặc đồng phục không đúng cách khêu gợi đến tìm y.
Tần Lam Gia trong lòng gấp gáp, Đàm Lăng Việt luôn mang cho người khác cảm giác rèn sắt không thành thép. Mặc dù bởi vì y học không tốt, mình mới có thể cùng y học chung một lớp, nhưng nếu như Đàm Lăng Việt cứ như vậy náo loạn, không lẽ đến khi hắn tốt nghiệp rồi, y chẳng phải vẫn còn học lớp mười một? Chẳng lẽ y muốn cả đời học lớp mười một?! Mà còn chưa tính tới chuyện y luôn cùng đám xấu ngoài trường gây sự, bị trường học đuổi học có khi là chuyện một sớm một chiều.
Cũng chẳng lâu sau, lo lắng của Tần Lam Gia liền xảy ra. Không biết y lại làm gì, cư nhiên bị cảnh sát từ trong lớp mời ra ngoài, ngày thứ hai tất cả mọi người đều nói hiệu trưởng cả đêm ở đồn cảnh sát đưa y ra ngoài.
Lúc Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt được thầy hiệu trưởng mang vào lớp, đứng trên bục giảng hướng cả lớp đọc kiểm điểm, thấy y vẻ mặt hờ hững không quan tâm đọc tờ kiểm điểm “Tôi là con sâu làm rầu nồi canh, mọi người phải lấy tôi làm gương mà không được phạm sai lầm “, thấy Đàm Lăng Việt dán băng cá nhân trên, lại thấy hiệu trưởng với các bạn bên dưới đối với việc xấu hắn làm ánh mắt hiện vẻ thù địch. Tần Lam Gia cảm thấy mình tâm đau như đao cắt, đau đến hắn không nhịn được muốn rơi lệ.
Hắn lúc này rất muốn xông tới trước mặt, hướng mọi người giải thích, Đàm Lăng Việt không phải là loại người thấp kém như vậy, trong lòng của hắn Đàm Lăng Việt so với tất cả mọi người là người thành thật nhất, vĩ đại nhất! Song những lời lão hiệu trưởng nói không phải là giả dối, Đàm Lăng Việt đúng là một học sinh không tốt, y luôn là cùng người ngoài đường đánh nhau, y thích đánh đấm, gây ra nhiều tai họa.
Tần Lam Gia nhìn người trên bục đang nhận lấy mấy chục đạo tầm mắt muốn lăng trì y, dưới bàn học tay càng nắm càng chặt thành quả đấm. Mặc dù hắn sớm biết rõ khuyết điểm của Đàm Lăng Việt, cái tên mà hắn thầm thích hai năm kia chẳng phải người hoàn hảo, hắn biết rõ Đàm Lăng Việt chỉ là một người bình thường thậm chí tính cách còn không trưởng thành, nhưng hắn thủy chung không thể tỉnh ngộ, mà cũng không muốn tỉnh ngộ.
Ngày đó thiếu niên kia giống như từ trên trời giáng xuống, cuồng vọng tự xưng là y là thần, đưa hắn từ trong nỗi sợ hãi cứu ra, dùng ấm áp và bao bọc hắn. Từ đó về sau thân ảnh kia liền khắc sâu trong lòng hắn, không có cách nào xóa đi.
Tuổi đã hơn 60 lão hiệu trưởng sắc mặt khó coi lại tiều tụy, ở trên bục giảng quở trách Đàm Lăng Việt sau lại có vẻ lực bất tòng tâm mệt mỏi, một bên chủ nhiệm lớp vội vàng gọi mấy nam sinh đưa hiệu trưởng vào phòng y tế. Đàm Lăng Việt ngừng một chút, trầm mặc đi theo.
Tần Lam Gia yên lặng đem mặt chôn trên cánh tay, hắn cảm thấy tâm run rẩy, cảm giác chân thật kia tựa hồ đưa tay mò đến trước ngực là nghe thấy trái tim đập cực nhanh.
Hắn không bao giờ … hoài nghi tình yêu của mình, không bao giờ … xem thấp tình yêu của mình. Hắn chỉ là đơn thuần ái mộ thiếu niên đã cứu hắn, hắn chẳng qua là sùng bái, ngưỡng mộ, mặc dù tên kia là chuyên gia quậy phá, vậy mà vẫn không cải biến được tình cảm của hắn. Đối mặt Đàm Lăng Việt, hắn chỉ cảm thấy đau lòng, cảm giác đau lòng kia xuất phát từ tâm. Hắn tại sao còn sợ ánh mắt của người khác mà ngăn cản bản thân tới gần y, tại sao muốn tự tay phá vỡ sự quan tâm của mình?
Tần Lam Gia cắn môi thật chặt. Hắn không muốn trơ mắt nhìn Đàm Lăng Việt tiếp tục như vậy, cuối cùng bỏ học, cuối cùng trở thành tên không ra gì ở huyện nhỏ này, tùy tiện cưới một nữ nhân, là chuyện cả đời.
Tần Lam Gia đối với tương lai của mình chẳng bao giờ bị mê mang, hắn biết mình phải có cố gắng học cao. Hắn cho tới bây giờ cũng không tình nguyện làm người bình thường, hắn muốn rời nơi huyện nhỏ an bình này, đi đến thành phố rộng lớn kia khám phá rèn luyện. Mặc kệ tương lai kết quả như thế nào, ít nhất cho đến lúc già có thể tự nhủ sống cuộc đời này không uổng.
Còn có Đàm Lăng Việt… Đàm Lăng Việt hắn cũng muốn. Tần Lam Gia cắn ngón tay, trong đầu không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt đỏ bừng lên.
Cho dù Đàm Lăng Việt không cố gắng, hắn cũng phải cứng rắn mà kéo y theo! Hắn muốn ước mơ tương lai của hắn phải có hai người.
Nghiêm chỉnh suy nghĩ, Tần Lam Gia ở trên bàn nằm suốt hai tiết không ngẩng đầu, làm chủ nhiệm lớp cho là hắn ngã bệnh. Ở trên bục giảng muốn đi xuống xem hắn, lại thấy Tần Lam Gia đột nhiên bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt sáng tinh, thở phào thở ra một hơi, động tác cực kỳ nhanh mở sách bắt đầu học.
Chủ nhiệm lớp bị bộ dạng thần thanh khí sảng của hắn dọa sợ hết hồn, quan tâm nói: “Tần Lam Gia, em có phải không khỏe hay không? Không thoải mái liền về sớm nghỉ ngơi, thầy chấp nhận đơn nghỉ học của em."
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng…, làm những bạn học xung quanh nghe được toàn thân nổi da gà.
Tần Lam Gia lắc đầu. Hắn lúc này chẳng qua là bỗng nhiên nghĩ thông suốt cái vấn đề luôn làm cho hắn buồn bực, giống như võ lâm nhân sĩ được đả thông kinh mạch, chưa từng thấy thần thanh khí sảng như lúc này bao giờ, cảm thấy trời đất thật rộng lớn.
Ngày thứ hai Tần Lam Gia xin phép chủ nhiệm cho hắn đổi chổ ngồi, muốn cùng Đàm Lăng Việt ngồi một chỗ. Nhân lúc trong giờ học đem yêu cầu này nói, không chỉ chủ nhiệm hết sức kinh ngạc, ngay cả bạn học đều há to miệng, không hiểu nhìn hắn.
“Tần Lam Gia, em muốn cùng Đàm Lăng Việt ngồi cùng một chỗ thì…, là em phải đến hàng cuối cùng. Đàm Lăng Việt quá cao, ngồi phía trước sẽ chặn tầm mắt học sinh khác. Em nghĩ kỹ chưa? " chủ nhiệm lớp bọn họ mặc dù cái miệng tổn thương người khác, nhưng chỗ ngồi cũng xếp từ thấp đến cao. Tuy nhiên, sau ba hàng căn bản là toàn học sinh học không tốt, Tần Lam Gia giỏi như vậy thật không đành lòng đưa hắn vào chỗ kia.
Tần Lam Gia gật đầu, hết sức chính trực trả lời: “Lớp chúng ta nổi danh nhờ sở cảnh sát, xảy ra chuyện lớn như vậy, em là lớp trưởng phải làm cho tốt, làm đôi bạn cùng tiến."
Cái người bạn “cùng tiến" đang nằm ngủ lúc này tỉnh lại, tầm mắt “lửa cháy phừng phực " trừng hắn.
Tần Lam Gia quay đầu lại hướng y cười một cái, không đợi chủ nhiệm lớp mở miệng, bắt đầu dọn sách vở, đem một đống đến bàn Đàm Lăng Việt.
Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, chủ nhiệm lớp cũng không ngăn, chắp tay sau lưng lên bục giảng lật sổ bài giảng, chuẩn bị nội dung dạy tiếp theo.
Các nữ sinh lại cùng nhau cười châm chọc. Tần Lam Gia ôm sách đi qua nghe được các nàng nói vài ba câu về Đàm Lăng Việt, tựa hồ nguyên nhân y bị cảnh sát thúc thúc mời đi uống trà, bởi vì đụng phải cái bọn đang hoành hành trong địa phương. Mà bọn người kia thanh danh cực kém, ở trong lớp từ trước đến giờ toàn im im lộ vẻ lạnh lung là người chính trực. Tần Lam Gia thấy mấy đạo ánh mắt của nữ sinh thỉnh thoảng ném đến hắn, hai gò má không khỏi đỏ lên.
Từ hôm nay trở đi, Đàm Lăng Việt là của ta! Từ 14 tuổi thiếu niên lấy hết dũng khí ngồi bên cạnh người mình thích đã lâu, trong lòng không them quan tâm đến những lời chọc tức.
Từ lúc Tần lớp trưởng đem đồ đến không hề lên tiếng, Đàm Lăng Việt lúc này bỗng nhiên dùng sức hướng cả bàn nằm dài ra, hai tay một tay chiếm hơn nửa cái bàn, lỗ mũi hừ một tiếng: “Đi đi, nơi này không hoan nghênh cậu."
Tần Lam Gia cảm thấy trán nhỏ một giọt mồ hôi lạnh. Này ——hành động trẻ con a.
“Cậu… Cậu cho chừa cho tôi chút chỗ a. " Tần Lam Gia hoàn toàn không nghe lời y nói, nghẹn đỏ mặt nhỏ giọng nói, ủy ủy khuất khuất nghiêng thân thể, đem đồ để lên một góc còn sót lại trên bàn học.
“Cậu nghe không hiểu sao, cậu đi chỗ khác, ngồi cạnh tôi, cẩn thận tôi đánh cậu. " Đàm Lăng Việt dí sát vào, cơ hồ mặt dán mặt, vẻ mặt hung ác đe dọa mặt trắng nhỏ lớp trưởng, lại phát hiện hắn chẳng những không sợ, ngược lại cùng chính mình trừng nhau, mặt lại càng ngày càng hồng.
“Đàm Lăng Việt, em ngồi đàng hoàng cho tôi! " chuông vào học vừa vang, chủ nhiệm lớp liền tức giận quát một tiếng.
Đàm Lăng Việt bực mình ngồi thẳng lại.
Cảm thấy hơi thở kia đã cách xa, Tần Lam Gia mới len lén thở ra một hơi, lấy sách giáo khoa, dấu đi lòng ngực đập loạn.
Không đợi hắn phục hồi tinh thần, khuỷu tay trên bàn bị đụng đụng, vừa quay đầu liền thấy Đàm Lăng Việt chau mày khó chịu nhìn hắn: “Tiểu lớp trưởng, tôi không biết cậu muốn làm gì, bày đặt đòi xuống hàng cuối cùng ngồi. Dù sao cậu không đụng tôi, tôi không đụng cậu, không cho phép cậu vượt qua ranh tuyến này, nếu không tôi đánh cậu." lại không có chút nào uy hiếp, Tần Lam Gia cúi đầu im lặng nhìn “Đường ranh giới", không biết y từ lúc nào xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ lên bàn.
Tần Lam Gia ngẩng đầu nhìn y, trừng mắt nhìn, Đàm Lăng Việt không khách khí trừng lại.
“Đàm Lăng Việt, cậu quên đem sách giáo khoa đúng không, xem của tôi đi. " Tần Lam Gia quyết định không cùng y so đo việc trẻ con, tránh cho mình trở thành đứa trẻ học tiểu học, mặt cười cười đem sách giáo khoa ở giữa bàn mở ra.
“Cậu bớt lo chuyện bao đồng! " Đàm Lăng Việt la lên. Tần Lam Gia vừa định nhắc nhở y nói nhỏ thôi, khóe mắt lại thấy một vật thể màu trắng bay tới, trúng ngay giữa trán Đàm Lăng Việt.
“Đàm Lăng Việt, em câm miệng cho tôi hảo hảo giảng bài!"
Tần Lam Gia trong lòng gấp gáp, Đàm Lăng Việt luôn mang cho người khác cảm giác rèn sắt không thành thép. Mặc dù bởi vì y học không tốt, mình mới có thể cùng y học chung một lớp, nhưng nếu như Đàm Lăng Việt cứ như vậy náo loạn, không lẽ đến khi hắn tốt nghiệp rồi, y chẳng phải vẫn còn học lớp mười một? Chẳng lẽ y muốn cả đời học lớp mười một?! Mà còn chưa tính tới chuyện y luôn cùng đám xấu ngoài trường gây sự, bị trường học đuổi học có khi là chuyện một sớm một chiều.
Cũng chẳng lâu sau, lo lắng của Tần Lam Gia liền xảy ra. Không biết y lại làm gì, cư nhiên bị cảnh sát từ trong lớp mời ra ngoài, ngày thứ hai tất cả mọi người đều nói hiệu trưởng cả đêm ở đồn cảnh sát đưa y ra ngoài.
Lúc Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt được thầy hiệu trưởng mang vào lớp, đứng trên bục giảng hướng cả lớp đọc kiểm điểm, thấy y vẻ mặt hờ hững không quan tâm đọc tờ kiểm điểm “Tôi là con sâu làm rầu nồi canh, mọi người phải lấy tôi làm gương mà không được phạm sai lầm “, thấy Đàm Lăng Việt dán băng cá nhân trên, lại thấy hiệu trưởng với các bạn bên dưới đối với việc xấu hắn làm ánh mắt hiện vẻ thù địch. Tần Lam Gia cảm thấy mình tâm đau như đao cắt, đau đến hắn không nhịn được muốn rơi lệ.
Hắn lúc này rất muốn xông tới trước mặt, hướng mọi người giải thích, Đàm Lăng Việt không phải là loại người thấp kém như vậy, trong lòng của hắn Đàm Lăng Việt so với tất cả mọi người là người thành thật nhất, vĩ đại nhất! Song những lời lão hiệu trưởng nói không phải là giả dối, Đàm Lăng Việt đúng là một học sinh không tốt, y luôn là cùng người ngoài đường đánh nhau, y thích đánh đấm, gây ra nhiều tai họa.
Tần Lam Gia nhìn người trên bục đang nhận lấy mấy chục đạo tầm mắt muốn lăng trì y, dưới bàn học tay càng nắm càng chặt thành quả đấm. Mặc dù hắn sớm biết rõ khuyết điểm của Đàm Lăng Việt, cái tên mà hắn thầm thích hai năm kia chẳng phải người hoàn hảo, hắn biết rõ Đàm Lăng Việt chỉ là một người bình thường thậm chí tính cách còn không trưởng thành, nhưng hắn thủy chung không thể tỉnh ngộ, mà cũng không muốn tỉnh ngộ.
Ngày đó thiếu niên kia giống như từ trên trời giáng xuống, cuồng vọng tự xưng là y là thần, đưa hắn từ trong nỗi sợ hãi cứu ra, dùng ấm áp và bao bọc hắn. Từ đó về sau thân ảnh kia liền khắc sâu trong lòng hắn, không có cách nào xóa đi.
Tuổi đã hơn 60 lão hiệu trưởng sắc mặt khó coi lại tiều tụy, ở trên bục giảng quở trách Đàm Lăng Việt sau lại có vẻ lực bất tòng tâm mệt mỏi, một bên chủ nhiệm lớp vội vàng gọi mấy nam sinh đưa hiệu trưởng vào phòng y tế. Đàm Lăng Việt ngừng một chút, trầm mặc đi theo.
Tần Lam Gia yên lặng đem mặt chôn trên cánh tay, hắn cảm thấy tâm run rẩy, cảm giác chân thật kia tựa hồ đưa tay mò đến trước ngực là nghe thấy trái tim đập cực nhanh.
Hắn không bao giờ … hoài nghi tình yêu của mình, không bao giờ … xem thấp tình yêu của mình. Hắn chỉ là đơn thuần ái mộ thiếu niên đã cứu hắn, hắn chẳng qua là sùng bái, ngưỡng mộ, mặc dù tên kia là chuyên gia quậy phá, vậy mà vẫn không cải biến được tình cảm của hắn. Đối mặt Đàm Lăng Việt, hắn chỉ cảm thấy đau lòng, cảm giác đau lòng kia xuất phát từ tâm. Hắn tại sao còn sợ ánh mắt của người khác mà ngăn cản bản thân tới gần y, tại sao muốn tự tay phá vỡ sự quan tâm của mình?
Tần Lam Gia cắn môi thật chặt. Hắn không muốn trơ mắt nhìn Đàm Lăng Việt tiếp tục như vậy, cuối cùng bỏ học, cuối cùng trở thành tên không ra gì ở huyện nhỏ này, tùy tiện cưới một nữ nhân, là chuyện cả đời.
Tần Lam Gia đối với tương lai của mình chẳng bao giờ bị mê mang, hắn biết mình phải có cố gắng học cao. Hắn cho tới bây giờ cũng không tình nguyện làm người bình thường, hắn muốn rời nơi huyện nhỏ an bình này, đi đến thành phố rộng lớn kia khám phá rèn luyện. Mặc kệ tương lai kết quả như thế nào, ít nhất cho đến lúc già có thể tự nhủ sống cuộc đời này không uổng.
Còn có Đàm Lăng Việt… Đàm Lăng Việt hắn cũng muốn. Tần Lam Gia cắn ngón tay, trong đầu không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt đỏ bừng lên.
Cho dù Đàm Lăng Việt không cố gắng, hắn cũng phải cứng rắn mà kéo y theo! Hắn muốn ước mơ tương lai của hắn phải có hai người.
Nghiêm chỉnh suy nghĩ, Tần Lam Gia ở trên bàn nằm suốt hai tiết không ngẩng đầu, làm chủ nhiệm lớp cho là hắn ngã bệnh. Ở trên bục giảng muốn đi xuống xem hắn, lại thấy Tần Lam Gia đột nhiên bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt sáng tinh, thở phào thở ra một hơi, động tác cực kỳ nhanh mở sách bắt đầu học.
Chủ nhiệm lớp bị bộ dạng thần thanh khí sảng của hắn dọa sợ hết hồn, quan tâm nói: “Tần Lam Gia, em có phải không khỏe hay không? Không thoải mái liền về sớm nghỉ ngơi, thầy chấp nhận đơn nghỉ học của em."
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng…, làm những bạn học xung quanh nghe được toàn thân nổi da gà.
Tần Lam Gia lắc đầu. Hắn lúc này chẳng qua là bỗng nhiên nghĩ thông suốt cái vấn đề luôn làm cho hắn buồn bực, giống như võ lâm nhân sĩ được đả thông kinh mạch, chưa từng thấy thần thanh khí sảng như lúc này bao giờ, cảm thấy trời đất thật rộng lớn.
Ngày thứ hai Tần Lam Gia xin phép chủ nhiệm cho hắn đổi chổ ngồi, muốn cùng Đàm Lăng Việt ngồi một chỗ. Nhân lúc trong giờ học đem yêu cầu này nói, không chỉ chủ nhiệm hết sức kinh ngạc, ngay cả bạn học đều há to miệng, không hiểu nhìn hắn.
“Tần Lam Gia, em muốn cùng Đàm Lăng Việt ngồi cùng một chỗ thì…, là em phải đến hàng cuối cùng. Đàm Lăng Việt quá cao, ngồi phía trước sẽ chặn tầm mắt học sinh khác. Em nghĩ kỹ chưa? " chủ nhiệm lớp bọn họ mặc dù cái miệng tổn thương người khác, nhưng chỗ ngồi cũng xếp từ thấp đến cao. Tuy nhiên, sau ba hàng căn bản là toàn học sinh học không tốt, Tần Lam Gia giỏi như vậy thật không đành lòng đưa hắn vào chỗ kia.
Tần Lam Gia gật đầu, hết sức chính trực trả lời: “Lớp chúng ta nổi danh nhờ sở cảnh sát, xảy ra chuyện lớn như vậy, em là lớp trưởng phải làm cho tốt, làm đôi bạn cùng tiến."
Cái người bạn “cùng tiến" đang nằm ngủ lúc này tỉnh lại, tầm mắt “lửa cháy phừng phực " trừng hắn.
Tần Lam Gia quay đầu lại hướng y cười một cái, không đợi chủ nhiệm lớp mở miệng, bắt đầu dọn sách vở, đem một đống đến bàn Đàm Lăng Việt.
Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, chủ nhiệm lớp cũng không ngăn, chắp tay sau lưng lên bục giảng lật sổ bài giảng, chuẩn bị nội dung dạy tiếp theo.
Các nữ sinh lại cùng nhau cười châm chọc. Tần Lam Gia ôm sách đi qua nghe được các nàng nói vài ba câu về Đàm Lăng Việt, tựa hồ nguyên nhân y bị cảnh sát thúc thúc mời đi uống trà, bởi vì đụng phải cái bọn đang hoành hành trong địa phương. Mà bọn người kia thanh danh cực kém, ở trong lớp từ trước đến giờ toàn im im lộ vẻ lạnh lung là người chính trực. Tần Lam Gia thấy mấy đạo ánh mắt của nữ sinh thỉnh thoảng ném đến hắn, hai gò má không khỏi đỏ lên.
Từ hôm nay trở đi, Đàm Lăng Việt là của ta! Từ 14 tuổi thiếu niên lấy hết dũng khí ngồi bên cạnh người mình thích đã lâu, trong lòng không them quan tâm đến những lời chọc tức.
Từ lúc Tần lớp trưởng đem đồ đến không hề lên tiếng, Đàm Lăng Việt lúc này bỗng nhiên dùng sức hướng cả bàn nằm dài ra, hai tay một tay chiếm hơn nửa cái bàn, lỗ mũi hừ một tiếng: “Đi đi, nơi này không hoan nghênh cậu."
Tần Lam Gia cảm thấy trán nhỏ một giọt mồ hôi lạnh. Này ——hành động trẻ con a.
“Cậu… Cậu cho chừa cho tôi chút chỗ a. " Tần Lam Gia hoàn toàn không nghe lời y nói, nghẹn đỏ mặt nhỏ giọng nói, ủy ủy khuất khuất nghiêng thân thể, đem đồ để lên một góc còn sót lại trên bàn học.
“Cậu nghe không hiểu sao, cậu đi chỗ khác, ngồi cạnh tôi, cẩn thận tôi đánh cậu. " Đàm Lăng Việt dí sát vào, cơ hồ mặt dán mặt, vẻ mặt hung ác đe dọa mặt trắng nhỏ lớp trưởng, lại phát hiện hắn chẳng những không sợ, ngược lại cùng chính mình trừng nhau, mặt lại càng ngày càng hồng.
“Đàm Lăng Việt, em ngồi đàng hoàng cho tôi! " chuông vào học vừa vang, chủ nhiệm lớp liền tức giận quát một tiếng.
Đàm Lăng Việt bực mình ngồi thẳng lại.
Cảm thấy hơi thở kia đã cách xa, Tần Lam Gia mới len lén thở ra một hơi, lấy sách giáo khoa, dấu đi lòng ngực đập loạn.
Không đợi hắn phục hồi tinh thần, khuỷu tay trên bàn bị đụng đụng, vừa quay đầu liền thấy Đàm Lăng Việt chau mày khó chịu nhìn hắn: “Tiểu lớp trưởng, tôi không biết cậu muốn làm gì, bày đặt đòi xuống hàng cuối cùng ngồi. Dù sao cậu không đụng tôi, tôi không đụng cậu, không cho phép cậu vượt qua ranh tuyến này, nếu không tôi đánh cậu." lại không có chút nào uy hiếp, Tần Lam Gia cúi đầu im lặng nhìn “Đường ranh giới", không biết y từ lúc nào xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ lên bàn.
Tần Lam Gia ngẩng đầu nhìn y, trừng mắt nhìn, Đàm Lăng Việt không khách khí trừng lại.
“Đàm Lăng Việt, cậu quên đem sách giáo khoa đúng không, xem của tôi đi. " Tần Lam Gia quyết định không cùng y so đo việc trẻ con, tránh cho mình trở thành đứa trẻ học tiểu học, mặt cười cười đem sách giáo khoa ở giữa bàn mở ra.
“Cậu bớt lo chuyện bao đồng! " Đàm Lăng Việt la lên. Tần Lam Gia vừa định nhắc nhở y nói nhỏ thôi, khóe mắt lại thấy một vật thể màu trắng bay tới, trúng ngay giữa trán Đàm Lăng Việt.
“Đàm Lăng Việt, em câm miệng cho tôi hảo hảo giảng bài!"
Tác giả :
Nam Phong Ca