Thiên La Địa Võng
Chương 35
Sau một tuần lễ gặp lại Đàm Lăng Việt, Tần Lam Gia từ trên đường trường học về nhà ngoài ý muốn đụng phải y.
Đàm Lăng Việt vuốt vuốt chóp mũi hồng hồng vì đông lạnh, nhếch môi cười cười nói: “Thật là trùng hợp a, tớ vừa lúc ở gần đây làm ít chuyện…"
“Nha. " Tần Lam Gia mỉm cười gật đầu, không hỏi y ở chỗ này làm cái gì. Cẩn thận tính ra thì giữa hai người cũng không có phát sinh chuyện gì, chỉ là chẳng biết tại sao lại giống như có một tầng chân không vô hình ngăn cách lặng lẽ nảy sinh, không cách nào như bình thường không có cố kỵ thân mật.
“Tớ phải về nhà. " Thấy Đàm Lăng Việt không nói lời nào, không khí trầm mặc có chút câu nệ và lúng túng, Tần Lam Gia chỉ có thể tiếp tục nói.
“Hôm nay tan học sớm hơn trước kia a, thí nghiệm không vội sao. " Đàm Lăng Việt cũng không tìm chuyện trả lời, cũng không có muốn đi, chắn ở trước người Tần Lam Gia không muốn cho Tần Lam Gia đi.
Tần Lam Gia nghĩ có thể y có chuyện muốn tìm mình, không biết tại sao không trực tiếp mở miệng, này thật sự không giống tác phong Đàm Lăng Việt.
“Lăng Việt, cậu có phải có việc gì không, nói thẳng là được, muốn tớ hỗ trợ không cần khách khí."
Đàm Lăng Việt có chút phiền não gãi gãi đầu: “Tớ không sao a, tớ đâu có giống người có chuyện mới tìm cậu. Chào hỏi cậu cũng không được sao."
Tần Lam Gia thở dài một hơi, cậu làm sao cũng giống loại người như vậy.
Hỏi không ra mục đích của Đàm Lăng Việt, y lại rõ ràng không phải là bộ dạng tùy tiện đến chào hỏi. Tần Lam Gia chỉ có thể tiếp tục tán gẫu với y.
“Cậu sắp đi Mĩ, mua vé máy bay chưa?"
“Không có mua."
Tần Lam Gia có chút kinh ngạc, Đàm Lăng Việt từ trong nhà chuyển ra ngoài đã rất lâu rồi, đến bây giờ vẫn còn ở bên này rãnh rỗi, thật sự nghĩ mãi mà không rõ dụng ý của y.
Đàm Lăng Việt cắn cắn môi, lông mày nhíu lại, hiển nhiên không vui: “Cậu muốn tớ đi sớm như vậy sao?!"
“Tớ không phải có ý này… " Tần Lam Gia thở dài nói. Người vội vã chuyển ra là y, hắn hiện tại lại khó chịu gì chứ.
“Cậu bây giờ không có chuyện gì làm đi, thời gian hiện tại vừa lúc, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi. " Đàm Lăng Việt vừa nói, kéo cổ tay Tần Lam Gia, khí thế bá đạo không cho cự tuyệt.
Tần Lam Gia bị y kéo đi vài bước mới miễn cưỡng dừng bước, bất đắc dĩ nói: “Lăng Việt, không có chuyện gì nói hay là không cần…"
“Ăn một bữa cơm cũng không được sao?" Đàm Lăng Việt quay đầu lại nhìn hắn.
Tần Lam Gia giơ giơ tay cầm túi đồ mới mua: “Đồ Quang ngày hôm qua lúc tắm không cẩn thận đem vết thương làm rách, tớ sợ y bị nhiễm trùng, tớ trở về chiếu cố y…"
Lời còn chưa nói hết lại bị Đàm Lăng Việt tức giận cắt lời: “Tại sao lại là Đồ Quang?"
Tần Lam Gia chưa từng thấy Đàm Lăng Việt tức tối như vậy, không khỏi co rúm lại, có chút kinh ngạc lại có chút nghi ngờ.
Đàm Lăng Việt hít sâu một hơi bình tĩnh lại, nhíu mày nói: “Anh ta ăn muối so với cậu còn nhiều hơn, làm sao có thể có chuyện được? Trước kia cũng chẳng phải là chưa từng bị thương, anh ta hiện tại thật ra đang giả vờ yếu ớt. Cậu không nên bị lừa gạt. Gia Gia, đi ăn cơm với tớ!"
“Lăng Việt, cậu có chuyện thì nói thẳng đi, ăn cơm gì gì đó không cần thiết, tớ hôm nay thật sự phải về sớm một chút. " lại bị lôi thêm vài bước, Tần Lam Gia không khỏi giằng co.
Đàm Lăng Việt càng nắm hắn thêm chặc, khóe môi mang theo vẻ lạnh lẽo và quật cường: “Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, sẽ không quá muộn. Muộn thì tớ đưa cậu về a."
Tần Lam Gia thấy thật sự không còn cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra nhấn số, vừa nói: “Vậy để tớ gọi điện thoại cho Đồ Quang, nói cho anh ấy biết một tiếng…"
“Lại là Đồ Quang! " Đàm Lăng Việt đột nhiên đoạt lấy cái điện thoại của Tần Lam Gia hung hăng đè xuống nút thoát, cắn răng nói: “Cậu bây giờ là gì của y? Anh ta là gì của cậu a?"
Tần Lam Gia vẻ mặt mờ mịt đối diện Đàm Lăng Việt đột nhiên phát lửa giận, không biết chuyện tại sao phải biến thành như vậy.
Những ngày qua y không có liên lạc với mình, mình cũng tận lực không quấy rầy y, ngay cả dưới tình huống điện thoại trao đổi cũng không, Tần Lam Gia hoàn toàn nghĩ không ra bất kỳ lý do gì khiến y tức giận.
Đàm Lăng Việt vuốt vuốt chóp mũi hồng hồng vì đông lạnh, nhếch môi cười cười nói: “Thật là trùng hợp a, tớ vừa lúc ở gần đây làm ít chuyện…"
“Nha. " Tần Lam Gia mỉm cười gật đầu, không hỏi y ở chỗ này làm cái gì. Cẩn thận tính ra thì giữa hai người cũng không có phát sinh chuyện gì, chỉ là chẳng biết tại sao lại giống như có một tầng chân không vô hình ngăn cách lặng lẽ nảy sinh, không cách nào như bình thường không có cố kỵ thân mật.
“Tớ phải về nhà. " Thấy Đàm Lăng Việt không nói lời nào, không khí trầm mặc có chút câu nệ và lúng túng, Tần Lam Gia chỉ có thể tiếp tục nói.
“Hôm nay tan học sớm hơn trước kia a, thí nghiệm không vội sao. " Đàm Lăng Việt cũng không tìm chuyện trả lời, cũng không có muốn đi, chắn ở trước người Tần Lam Gia không muốn cho Tần Lam Gia đi.
Tần Lam Gia nghĩ có thể y có chuyện muốn tìm mình, không biết tại sao không trực tiếp mở miệng, này thật sự không giống tác phong Đàm Lăng Việt.
“Lăng Việt, cậu có phải có việc gì không, nói thẳng là được, muốn tớ hỗ trợ không cần khách khí."
Đàm Lăng Việt có chút phiền não gãi gãi đầu: “Tớ không sao a, tớ đâu có giống người có chuyện mới tìm cậu. Chào hỏi cậu cũng không được sao."
Tần Lam Gia thở dài một hơi, cậu làm sao cũng giống loại người như vậy.
Hỏi không ra mục đích của Đàm Lăng Việt, y lại rõ ràng không phải là bộ dạng tùy tiện đến chào hỏi. Tần Lam Gia chỉ có thể tiếp tục tán gẫu với y.
“Cậu sắp đi Mĩ, mua vé máy bay chưa?"
“Không có mua."
Tần Lam Gia có chút kinh ngạc, Đàm Lăng Việt từ trong nhà chuyển ra ngoài đã rất lâu rồi, đến bây giờ vẫn còn ở bên này rãnh rỗi, thật sự nghĩ mãi mà không rõ dụng ý của y.
Đàm Lăng Việt cắn cắn môi, lông mày nhíu lại, hiển nhiên không vui: “Cậu muốn tớ đi sớm như vậy sao?!"
“Tớ không phải có ý này… " Tần Lam Gia thở dài nói. Người vội vã chuyển ra là y, hắn hiện tại lại khó chịu gì chứ.
“Cậu bây giờ không có chuyện gì làm đi, thời gian hiện tại vừa lúc, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi. " Đàm Lăng Việt vừa nói, kéo cổ tay Tần Lam Gia, khí thế bá đạo không cho cự tuyệt.
Tần Lam Gia bị y kéo đi vài bước mới miễn cưỡng dừng bước, bất đắc dĩ nói: “Lăng Việt, không có chuyện gì nói hay là không cần…"
“Ăn một bữa cơm cũng không được sao?" Đàm Lăng Việt quay đầu lại nhìn hắn.
Tần Lam Gia giơ giơ tay cầm túi đồ mới mua: “Đồ Quang ngày hôm qua lúc tắm không cẩn thận đem vết thương làm rách, tớ sợ y bị nhiễm trùng, tớ trở về chiếu cố y…"
Lời còn chưa nói hết lại bị Đàm Lăng Việt tức giận cắt lời: “Tại sao lại là Đồ Quang?"
Tần Lam Gia chưa từng thấy Đàm Lăng Việt tức tối như vậy, không khỏi co rúm lại, có chút kinh ngạc lại có chút nghi ngờ.
Đàm Lăng Việt hít sâu một hơi bình tĩnh lại, nhíu mày nói: “Anh ta ăn muối so với cậu còn nhiều hơn, làm sao có thể có chuyện được? Trước kia cũng chẳng phải là chưa từng bị thương, anh ta hiện tại thật ra đang giả vờ yếu ớt. Cậu không nên bị lừa gạt. Gia Gia, đi ăn cơm với tớ!"
“Lăng Việt, cậu có chuyện thì nói thẳng đi, ăn cơm gì gì đó không cần thiết, tớ hôm nay thật sự phải về sớm một chút. " lại bị lôi thêm vài bước, Tần Lam Gia không khỏi giằng co.
Đàm Lăng Việt càng nắm hắn thêm chặc, khóe môi mang theo vẻ lạnh lẽo và quật cường: “Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, sẽ không quá muộn. Muộn thì tớ đưa cậu về a."
Tần Lam Gia thấy thật sự không còn cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra nhấn số, vừa nói: “Vậy để tớ gọi điện thoại cho Đồ Quang, nói cho anh ấy biết một tiếng…"
“Lại là Đồ Quang! " Đàm Lăng Việt đột nhiên đoạt lấy cái điện thoại của Tần Lam Gia hung hăng đè xuống nút thoát, cắn răng nói: “Cậu bây giờ là gì của y? Anh ta là gì của cậu a?"
Tần Lam Gia vẻ mặt mờ mịt đối diện Đàm Lăng Việt đột nhiên phát lửa giận, không biết chuyện tại sao phải biến thành như vậy.
Những ngày qua y không có liên lạc với mình, mình cũng tận lực không quấy rầy y, ngay cả dưới tình huống điện thoại trao đổi cũng không, Tần Lam Gia hoàn toàn nghĩ không ra bất kỳ lý do gì khiến y tức giận.
Tác giả :
Nam Phong Ca