Thiên Kim Trở Về
Chương 46: Võ phòng thân
Ra khỏi nhà Văn Kì Sơn, Cố Trường Khanh ngồi xe về nhà, ông Vương ngồi đằng trước chăm chú lái xe.
Cố Trường Khanh nhìn ông qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên hỏi:
– Ông Vương, cháu nhớ ông đã làm ở nhà cháu được 18 năm rồi đúng không?
Ông Vương chăm chú nhìn phía trước, miệng mỉm cười:
– Thì ra tiểu thư còn nhớ rõ như vậy, không sai, tôi đã làm ở Cố gia được 18 năm. Trước kia tôi lái xe cho lão gia, sau khi lão gia qua đời thì lái xe cho phu nhân, nay lại được phục vụ tiểu thư, đó là vinh hạnh của tôi.
Đây là lời nói thật, Cố gia đối xử với người làm rất tốt, tiền lương nhiều, bảo hiểm đầy đủ. Cũng nhờ công việc này mới khiến cuộc sống gia đình ông được dư dả hơn. Chủ yếu là Cố gia vẫn không coi bọn họ như người hầu mà vẫn rất tôn trọng bọn họ.
– Như vậy, ông Vương, cháu có thể tin tưởng ông đúng không?
Ông Vương nghe ra được sự nghiêm túc trong giọng nói của tiểu thư, ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, rất nghiêm túc.
Ông Vương là người từng trải, nhìn như vậy thì đã hiểu chuyện, ông ngừng cười, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.
– Tiểu thư có gì dặn dò?
Cố Trường Khanh mỉm cười:
– Ông Vương, giờ xã hội rối loạn, tuy rằng ông bản lĩnh cao cường, đủ để bảo vệ cháu nhưng ông dù sao cũng là đàn ông, không thể lúc nào cũng đi theo được, cho nên cháu cảm thấy nên học chút võ phòng thân, để phòng vạn nhất. Ông Vương quen biết nhiều, cháu muốn nhờ ông thu xếp giúp cháu. Nhưng cháu không muốn để cha biết…
Ông Vương vừa nghe đã hiểu:
– Con gái muốn học võ phòng thân thì học Vịnh Xuân là thích hợp nhất, tôi có một người bạn là cao thủ Vịnh Xuân quyền, có thể thu xếp cho tiểu thư.
– Cháu cũng không muốn bất kì ai biết. Cố Trường Khanh nói.
– Tôi hiểu, tiểu thư yên tâm.
Cố Trường Khanh nhìn ông cười cười:
– Cảm ơn ông Vương.
– Tiểu thư, tôi chịu ơn của lão gia, cả đời ăn cơm nhà họ Cố, tôi rất hiểu vị trí của mình.
Ông Vương chậm rãi nói.
Chủ của ông họ Cố chứ không phải họ Khổng, ông vẫn hiểu rõ điều này.
Cố Trường Khanh cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm gì.
Nếu không phải như thế, nếu không hiểu rõ cách sống của ông Vương thì cô đã không dám nói ra những lời này.
Suy nghĩ học võ phòng thân không phải mới có ngày một ngày hai. Bất kể chuyện gì, cuối cùng dựa vào chính mình thì vẫn hơn, cả sự an toàn của bản thân cũng vậy. Nhưng chuyện này cần có người giúp mình che giấu, nghĩ tới nghĩ lui, ông Vương là người thích hợp nhất.
Thực ra cô cũng không dám chắc chắn cho nên mới nói kiểu thế nào cũng được, vạn nhất ông Vương nói lại chuyện này cho Khổng Khánh Tường, mình có thể nói là ham chơi cho qua chuyện. Nhưng xem ra, cô đã không nhìn nhầm người.
Cô không muốn để Khổng Khánh Tường biết, không phải sợ ông ta phản đối, tin chắc ông cũng sẽ không phản đối. Học chút võ nghệ cũng chẳng khiến ông ta đề phòng. Chỉ là thực lực của mình càng ít người biết càng có lợi, vạn nhất ngày nào đó có người muốn đối phó với mình, sẽ vì không hiểu rõ mình nên có những phán đoán sai lầm, như vậy rất có lợi cho mình.
Về đến nhà, chỉ thấy Khưu Uyển Di đang vội vã đi đi lại lại trong đại sảnh, vừa thấy Cố Trường Khanh thì vội bước lên, hổn hển nói:
– Sao giờ cháu mới về, có rất nhiều chuyện dì muốn hỏi cháu.
Cố Trường Khanh khẽ cười:
– Vội cái gì, vẫn còn sớm.
Nói xong đi lên đầu.
Sao Khưu Uyển Di có thể không vội, đây là lần đầu tiên bà lấy thân phận phu nhân chủ tịch tập đoàn Cố thị đi dự tiệc long trọng. Bà vừa hưng phấn, kích động lại vừa hoảng sợ.
Bà đuổi theo Cố Trường Khanh:
– Nhà thiết kế đã mang quần áo, trang sức đến rồi, nhưng dì cảm thấy hơi đơn giản, chờ chút dì mặc, cháu góp ý cho dì.
Cố Trường Khanh dừng bước, quay đầu cười lạnh với bà:
– Dì thực sự cần cháu góp ý?
Khưu Uyển Di cười rất dịu dàng:
– Trường Khanh, dì biết nhất thời cháu không thể chấp nhận dì nhưng nói thế nào thì giờ dì cũng là vợ của cha cháu, là mẹ kế của cháu. Cháu cũng không mong dì làm mất mặt cháu trước mặt mọi người chứ.
Đương nhiên là cần ý kiến của cô, ở trong nhà này, có ai có tư cách bằng Cố Trường Khanh? Cô từng cùng Cố Linh Lung tham dự rất nhiều buổi tiệc lớn, kiến thức phong phú, đương nhiên phải hỏi ý kiến cô.
Mục đích đêm nay không phải chỉ là để lộ mặt mà bà còn hi vọng có thể tỏa sáng như viên minh châu, áp đảo hết mọi người.
Bà ta chịu đủ nhục nhã, hao hết tâm sức mới đi tới được vị trí hôm nay, không cố sức nổi bật thì chẳng phải là tự có lỗi với chính mình?
– Nói đúng lắm, thực sự cháu cũng không muốn dì làm mất mặt cháu! Cố Trường Khanh cười.
Sắc mặt Khưu Uyển Di cứng đờ, hung hăng lườm theo bóng cô, sau đó quay đầu dặn người hầu:
– Mời đại tiểu thư đến phòng tôi đi.
Lại quát tháo:
– Một đám người các ngươi, đừng có vô công rồi nghề quá. Chỉ biết lấy tiền mà không biết làm việc, không biết sao Cố gia lại nuôi đám người như các ngươi…
Vừa lầm bầm vừa bực tức đi lên lầu.
A Nhan bị bà ta sai bảo nhìn theo hướng bà rời đi, khẽ xì một tiếng, khinh miệt:
– Chẳng qua chỉ là đứa con riêng mà cũng dám đặt trên Cố tiểu thư, cái gì mà đại tiểu thư chứ?
Bên cạnh, một người là A Quyên vội đẩy cô, nhìn quanh rồi hạ giọng nói:
– Đừng nói mấy chuyện này, lão gia sẽ không vui. Em quên A Lan và A Hoa bị đuổi đi thế nào rồi sao?
A Nhan nén giận:
– Nếu không phải vì lương cao thì đúng là em muốn đánh người rồi. Chị nhìn cái con mụ kia kìa, ngày nào cũng quát tháo chúng ta, chúng ta làm công chứ không phải nô tỳ của con mụ đó! So với phu nhân, kém xa cả dãy phố! Đúng là chả hiểu sao lão gia lại đi cưới người như thế về nhà!
A Quyên thở dài không đáp. Lúc sau mới nói:
– Nhưng chị nghe nói, A Lan, A Hoa ở nhà không lâu rồi cũng đến xí nghiệp may mặc của Phương thị làm công, hình như đãi ngộ cũng không tệ.
– Thật sao? Thế là tốt rồi, các chị ấy cũng không còn trẻ, ra ngoài cũng khó tìm được việc làm. Bọn trẻ đi học cần rất nhiều tiền, lúc trước em gọi điện cho A Hoa, chị ấy còn khóc qua điện thoại khiến em cũng buồn lây. Nhưng nghe tin các chị ấy tìm được việc rồi thì cũng thấy vui thay.
– Đúng thế, đúng là Bồ tát phù hộ.
Cố Trường Khanh quay về phòng thay quần áo rồi mới đi đến phòng Khưu Uyển Di.
Dưới sự giúp đỡ của người hầu, Khưu Uyển Di đã thay xong lễ phục.
Cho dù Cố Trường Khanh chán ghét bà ta cỡ nào, thống hận bà ta cỡ nào thì khi nhìn thấy cũng không thể không thầm khen một tiếng.
Váy dạ hội đen tuyền trễ ngực của Givenchy, đường cắt may khéo léo và chất vải sang trọng khiến đường cong tuyệt vời của bà hiện rõ, càng khiến làn da trắng như tuyết. Tóc xoăn dài búi cao, vài lọn tóc kéo xuống bên cổ, bên vai khiến bà càng thêm mềm mại, xinh đẹp.
Ngũ quan xinh xắn được trang điểm cẩn thận, nhất là đôi mắt kia hoàn toàn có thể câu hồn, đoạt phách.
Trang sức kim cương Khổng Khánh Tường đưa càng có tác dụng như vẽ mắt cho rồng.
Chiếc vòng cổ kim cương trị giá năm trăm vạn kia đủ để hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Không thể không thừa nhận, về mặt dung mạo, mẹ mình so với Khưu Uyển Di đâu chỉ là kém một chút…
Cố Trường Khanh nhìn ông qua gương chiếu hậu, bỗng nhiên hỏi:
– Ông Vương, cháu nhớ ông đã làm ở nhà cháu được 18 năm rồi đúng không?
Ông Vương chăm chú nhìn phía trước, miệng mỉm cười:
– Thì ra tiểu thư còn nhớ rõ như vậy, không sai, tôi đã làm ở Cố gia được 18 năm. Trước kia tôi lái xe cho lão gia, sau khi lão gia qua đời thì lái xe cho phu nhân, nay lại được phục vụ tiểu thư, đó là vinh hạnh của tôi.
Đây là lời nói thật, Cố gia đối xử với người làm rất tốt, tiền lương nhiều, bảo hiểm đầy đủ. Cũng nhờ công việc này mới khiến cuộc sống gia đình ông được dư dả hơn. Chủ yếu là Cố gia vẫn không coi bọn họ như người hầu mà vẫn rất tôn trọng bọn họ.
– Như vậy, ông Vương, cháu có thể tin tưởng ông đúng không?
Ông Vương nghe ra được sự nghiêm túc trong giọng nói của tiểu thư, ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, rất nghiêm túc.
Ông Vương là người từng trải, nhìn như vậy thì đã hiểu chuyện, ông ngừng cười, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.
– Tiểu thư có gì dặn dò?
Cố Trường Khanh mỉm cười:
– Ông Vương, giờ xã hội rối loạn, tuy rằng ông bản lĩnh cao cường, đủ để bảo vệ cháu nhưng ông dù sao cũng là đàn ông, không thể lúc nào cũng đi theo được, cho nên cháu cảm thấy nên học chút võ phòng thân, để phòng vạn nhất. Ông Vương quen biết nhiều, cháu muốn nhờ ông thu xếp giúp cháu. Nhưng cháu không muốn để cha biết…
Ông Vương vừa nghe đã hiểu:
– Con gái muốn học võ phòng thân thì học Vịnh Xuân là thích hợp nhất, tôi có một người bạn là cao thủ Vịnh Xuân quyền, có thể thu xếp cho tiểu thư.
– Cháu cũng không muốn bất kì ai biết. Cố Trường Khanh nói.
– Tôi hiểu, tiểu thư yên tâm.
Cố Trường Khanh nhìn ông cười cười:
– Cảm ơn ông Vương.
– Tiểu thư, tôi chịu ơn của lão gia, cả đời ăn cơm nhà họ Cố, tôi rất hiểu vị trí của mình.
Ông Vương chậm rãi nói.
Chủ của ông họ Cố chứ không phải họ Khổng, ông vẫn hiểu rõ điều này.
Cố Trường Khanh cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm gì.
Nếu không phải như thế, nếu không hiểu rõ cách sống của ông Vương thì cô đã không dám nói ra những lời này.
Suy nghĩ học võ phòng thân không phải mới có ngày một ngày hai. Bất kể chuyện gì, cuối cùng dựa vào chính mình thì vẫn hơn, cả sự an toàn của bản thân cũng vậy. Nhưng chuyện này cần có người giúp mình che giấu, nghĩ tới nghĩ lui, ông Vương là người thích hợp nhất.
Thực ra cô cũng không dám chắc chắn cho nên mới nói kiểu thế nào cũng được, vạn nhất ông Vương nói lại chuyện này cho Khổng Khánh Tường, mình có thể nói là ham chơi cho qua chuyện. Nhưng xem ra, cô đã không nhìn nhầm người.
Cô không muốn để Khổng Khánh Tường biết, không phải sợ ông ta phản đối, tin chắc ông cũng sẽ không phản đối. Học chút võ nghệ cũng chẳng khiến ông ta đề phòng. Chỉ là thực lực của mình càng ít người biết càng có lợi, vạn nhất ngày nào đó có người muốn đối phó với mình, sẽ vì không hiểu rõ mình nên có những phán đoán sai lầm, như vậy rất có lợi cho mình.
Về đến nhà, chỉ thấy Khưu Uyển Di đang vội vã đi đi lại lại trong đại sảnh, vừa thấy Cố Trường Khanh thì vội bước lên, hổn hển nói:
– Sao giờ cháu mới về, có rất nhiều chuyện dì muốn hỏi cháu.
Cố Trường Khanh khẽ cười:
– Vội cái gì, vẫn còn sớm.
Nói xong đi lên đầu.
Sao Khưu Uyển Di có thể không vội, đây là lần đầu tiên bà lấy thân phận phu nhân chủ tịch tập đoàn Cố thị đi dự tiệc long trọng. Bà vừa hưng phấn, kích động lại vừa hoảng sợ.
Bà đuổi theo Cố Trường Khanh:
– Nhà thiết kế đã mang quần áo, trang sức đến rồi, nhưng dì cảm thấy hơi đơn giản, chờ chút dì mặc, cháu góp ý cho dì.
Cố Trường Khanh dừng bước, quay đầu cười lạnh với bà:
– Dì thực sự cần cháu góp ý?
Khưu Uyển Di cười rất dịu dàng:
– Trường Khanh, dì biết nhất thời cháu không thể chấp nhận dì nhưng nói thế nào thì giờ dì cũng là vợ của cha cháu, là mẹ kế của cháu. Cháu cũng không mong dì làm mất mặt cháu trước mặt mọi người chứ.
Đương nhiên là cần ý kiến của cô, ở trong nhà này, có ai có tư cách bằng Cố Trường Khanh? Cô từng cùng Cố Linh Lung tham dự rất nhiều buổi tiệc lớn, kiến thức phong phú, đương nhiên phải hỏi ý kiến cô.
Mục đích đêm nay không phải chỉ là để lộ mặt mà bà còn hi vọng có thể tỏa sáng như viên minh châu, áp đảo hết mọi người.
Bà ta chịu đủ nhục nhã, hao hết tâm sức mới đi tới được vị trí hôm nay, không cố sức nổi bật thì chẳng phải là tự có lỗi với chính mình?
– Nói đúng lắm, thực sự cháu cũng không muốn dì làm mất mặt cháu! Cố Trường Khanh cười.
Sắc mặt Khưu Uyển Di cứng đờ, hung hăng lườm theo bóng cô, sau đó quay đầu dặn người hầu:
– Mời đại tiểu thư đến phòng tôi đi.
Lại quát tháo:
– Một đám người các ngươi, đừng có vô công rồi nghề quá. Chỉ biết lấy tiền mà không biết làm việc, không biết sao Cố gia lại nuôi đám người như các ngươi…
Vừa lầm bầm vừa bực tức đi lên lầu.
A Nhan bị bà ta sai bảo nhìn theo hướng bà rời đi, khẽ xì một tiếng, khinh miệt:
– Chẳng qua chỉ là đứa con riêng mà cũng dám đặt trên Cố tiểu thư, cái gì mà đại tiểu thư chứ?
Bên cạnh, một người là A Quyên vội đẩy cô, nhìn quanh rồi hạ giọng nói:
– Đừng nói mấy chuyện này, lão gia sẽ không vui. Em quên A Lan và A Hoa bị đuổi đi thế nào rồi sao?
A Nhan nén giận:
– Nếu không phải vì lương cao thì đúng là em muốn đánh người rồi. Chị nhìn cái con mụ kia kìa, ngày nào cũng quát tháo chúng ta, chúng ta làm công chứ không phải nô tỳ của con mụ đó! So với phu nhân, kém xa cả dãy phố! Đúng là chả hiểu sao lão gia lại đi cưới người như thế về nhà!
A Quyên thở dài không đáp. Lúc sau mới nói:
– Nhưng chị nghe nói, A Lan, A Hoa ở nhà không lâu rồi cũng đến xí nghiệp may mặc của Phương thị làm công, hình như đãi ngộ cũng không tệ.
– Thật sao? Thế là tốt rồi, các chị ấy cũng không còn trẻ, ra ngoài cũng khó tìm được việc làm. Bọn trẻ đi học cần rất nhiều tiền, lúc trước em gọi điện cho A Hoa, chị ấy còn khóc qua điện thoại khiến em cũng buồn lây. Nhưng nghe tin các chị ấy tìm được việc rồi thì cũng thấy vui thay.
– Đúng thế, đúng là Bồ tát phù hộ.
Cố Trường Khanh quay về phòng thay quần áo rồi mới đi đến phòng Khưu Uyển Di.
Dưới sự giúp đỡ của người hầu, Khưu Uyển Di đã thay xong lễ phục.
Cho dù Cố Trường Khanh chán ghét bà ta cỡ nào, thống hận bà ta cỡ nào thì khi nhìn thấy cũng không thể không thầm khen một tiếng.
Váy dạ hội đen tuyền trễ ngực của Givenchy, đường cắt may khéo léo và chất vải sang trọng khiến đường cong tuyệt vời của bà hiện rõ, càng khiến làn da trắng như tuyết. Tóc xoăn dài búi cao, vài lọn tóc kéo xuống bên cổ, bên vai khiến bà càng thêm mềm mại, xinh đẹp.
Ngũ quan xinh xắn được trang điểm cẩn thận, nhất là đôi mắt kia hoàn toàn có thể câu hồn, đoạt phách.
Trang sức kim cương Khổng Khánh Tường đưa càng có tác dụng như vẽ mắt cho rồng.
Chiếc vòng cổ kim cương trị giá năm trăm vạn kia đủ để hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Không thể không thừa nhận, về mặt dung mạo, mẹ mình so với Khưu Uyển Di đâu chỉ là kém một chút…
Tác giả :
Thập Tam Xuân