Thiên Kim Trở Về
Chương 45: Phá gia chi nữ
Ngày hôm sau chính là chủ nhật, buổi tối Cố Trường Khanh phải cùng Khưu Uyển Di đi dự tiệc từ thiện. Khưu Uyển Di đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để cho con gái được nở mày nở mặt, cố đòi cho Khổng Ngọc Phân đi cùng.
Sáng sớm, Khưu Uyển Di đi làm đầu, muốn gọi con gái đi cùng nhưng vì chuyện hôm qua nên Khổng Ngọc Phân không có tâm tình.
Mới 15 tuổi cũng không phải là nhỏ, cũng biết mình đã mất đi cái gì đó rất quý, trong lòng có chút thẹn nên Khổng Ngọc Phân nhốt mình trong phòng cả một buổi sáng.
Còn Cố Trường Khanh thì đến nhà chú Văn.
Sáng Chủ nhật nào Cố Trường Khanh cũng đến nhà chú Văn ở rất lâu, giải thích với Khổng Khánh Tường là đến đó để nhớ chú Văn. Lúc đầu Khổng Khánh Tường không tin, mời thám tử tư điều tra xem cô làm gì ở nhà Văn Kì Sơn. Thám tử chụp được một đống ảnh cho thấy cô hoặc xem TV hoặc lên mạng hoặc chơi ghép hình. Không gặp bất kì ai cũng chẳng làm gì đặc biệt thì Khổng Khánh Tường mới tin lời Cố Trường Khanh.
Thực ra chủ yếu Cố Trường Khanh đến nhà chú Văn là để ôn tập bài vở. Ở nhà cô không dám quá chăm chỉ, cho dù đóng chặt cửa phòng cũng sợ Khổng Khánh Tường nghi ngờ. Cô không bao giờ nhắc lại chuyện thuê gia sư nữa, cho dù có đôi khi Khổng Ngọc Phân giả vờ giả vịt định dạy thêm cho cô cô cũng giả vờ như chẳng kiên nhẫn, không có lòng ham học.
Bài kiểm tra không dám thi quá 70 điểm, cho dù cô có thể được 80 điểm thì cũng cố tình làm sai hoặc bỏ qua không làm một số câu. Chỉ lấy thành tích vừa đủ hoặc kém để trình lên. Tuy lần nào Khổng Khánh Tường cũng trách cứ, bắt cô chăm học, học theo Khổng Ngọc Phân nhưng lòng lại càng yên tâm hơn.
Khổng Khánh Tường không mong muốn nhất là nhìn thấy Cố Trường Khanh có tiền đồ.
Cố Trường Khanh chính là hiểu ý ông ta nên mới làm thế.
Tuy cô không thể nằm gai nếm mật được như Câu Tiễn nhưng cô có thể học theo người xưa, dần dần che mắt đối thủ, che đi lí trí của ông ta, để cho ông ta xem nhẹ mình, không đề phòng mình thì cô mới có thể an toàn, cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Giờ mỗi tháng cô đến chỗ luật sư nhận 5 vạn, trước kia Khổng Khánh Tường cho cô 2 vạn tiêu vặt mỗi tháng nhưng sau khi Khưu Uyển Di đến đây, hàng tháng còn cho thêm 3 vạn, cứ vậy, một tháng cô có 10 vạn để tiêu.
Cô lén giữ lại hai vạn còn tám vạn kia thì tiêu xài phung phí trước mặt bọn họ. Quần áo hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiền, chơi bời bạn bè rất hào phóng, rất có hình tượng của phá gia chi nữ.
Khổng Ngọc Phân thấy tháng này cô mua hai chiếc túi LV, 5 đôi giày TOD’S thì ghen tỵ đến xám mặt, chạy vào phòng tìm mẹ nói chuyện.
– Mẹ, vì sao nó có 5 vạn tiêu vặt mỗi tháng mà con chỉ có năm ngàn, quá bất công, rốt cuộc nó là con mẹ hay con mới là con mẹ?
Khưu Uyển Di nhìn cô, giận dữ nói:
– Con nghĩ mẹ đang hại con à? Mẹ là vì tốt cho con! Con muốn giống nó ngày ngày chỉ biết sống lãng phí, phóng túng? Ngọc Phân, xuất thân của chúng ta không thể so với nó nhưng những thứ còn lại con nhất định phải hơn nó. Nó càng phóng túng thì con càng phải hiểu chuyện, nó càng vô dụng thì con càng phải có năng lực! Mẹ không cho con nhiều tiền là vì không muốn thấy con giống nó. Mẹ cũng không muốn con giống mẹ, mẹ không có khả năng nhưng con còn nhỏ, còn rất nhiều cơ hội. Mẹ muốn con học được bản lĩnh thực sự, sau này có thể lăn lộn trong Cố thị, sau này dù có dựa vào chính sức mình cũng sẽ không thua kém Cố Trường Khanh, gả vào nhà giàu có.
– Cho nên mẹ như thế là cố ý làm nó lạc lối? Mẹ muốn thanh danh nó càng ngày càng tệ? Như vậy mới làm nổi bật điểm tốt của con? Nhưng mà… cha mà biết chẳng phải là sẽ trách mẹ?
Khưu Uyển Di cười lạnh:
– Nếu không có cha con đồng ý thì mẹ lấy đâu ra lắm tiền để cho nó như thế? Cố Trường Khanh không có tiền đồ thì ai là người lợi nhất? Không phải mẹ mà cũng chẳng phải con!
Lúc ấy, Cố Trường Khanh vừa vặn nấp ở ngoài cửa nghe lén hai người nói chuyện. Cô vẫn tưởng Khưu Uyển Di vì con nên mới cố ý chiều chuộng mình nhưng giờ mới biết Khưu Uyển Di chẳng qua chỉ là đồng lõa, Khổng Khánh Tường mới là chủ mưu!
Nếu bọn họ ngay cả nằm mơ cũng mong cô không có tiền đồ thì tốt lắm, cô thỏa mãn bọn họ.
Làm vậy tuy là sẽ phá hoại thanh danh của mình nhưng có mấy thiên kim tiểu thư có chí tiến thủ? Đại bộ phận đều sống phóng túng, mọi người nhìn nhưng ai dám trách, cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Về sau dựa vào sự cố gắng của mình có thể thay đổi mọi thứ. Nhưng nếu không làm thế thì mình sẽ bị Khổng Khánh Tường đề phòng, rất phiền phức.
Cứ như vậy, cô vẫn làm Cố Trường Khanh không chí tiến thủ, sống mơ mơ màng màng như trước. Chỉ có mỗi Chủ nhật mới có thể cố gắng học tập ở nhà chú Văn, đọc các loại báo chí, xem tin tức trên mạng, cố gắng đuổi kịp bước tiến của thời đại.
Lúc này, chị Xảo bưng một ly sữa và điểm tâm đi vào, đặt bên bàn học:
– Tiểu thư, ăn gì đó rồi nghỉ ngơi đi, tiểu thư đã học suốt ba tiếng rồi, không tốt cho mắt.
Cố Trường Khanh đẩy sách vở trước mặt ra, vươn vai rồi cười nói:
– Cảm ơn chị Xảo, vừa lúc em đói bụng! Chị đến thật đúng lúc!
Sau khi chú Văn qua đời, Cố Trường Khanh vẫn giữ lại chị Xảo và hai người hầu trong biệt thự, vẫn duy trì không khí như trước. Tiền công với vài người giúp việc với cô cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn.
Cố Trường Khanh bưng ly sữa nhìn ra ngoài cửa sổ, thả lỏng đôi mắt. Uống sữa xong, cô quay lại bàn học, lấy trong ngăn bàn ra bộ xếp hình, một mình chậm rãi xếp hình.
Bốn góc đã ghép xong, Cố Trường Khanh đang cố gắng để ghép ở giữa, cũng không phải chuyện đơn giản, thường xuyên bị sai, có đôi khi phiền chán muốn vứt.
Nhưng mỗi lần như vậy, trong đầu lại vang lên lời dặn của chú Văn: “Trường Khanh, phải nhẫn nại một chút, cẩn thận một chút, thử đi thử lại, không ngừng cố gắng. Chỉ cần cháu có thể làm được những điều này thì không có chuyện gì có thể làm khó cháu".
– Chú Văn, theo lời chú nói, những gì có thể làm được trước thì cháu sẽ làm, cháu sẽ cố gắng nhẫn nại, cẩn thận…
Cô nhìn ra phía trước, cách đó không xa, bóng dáng Văn Kì Sơn hiện ra, quần áo gọn gàng đang mỉm cười hiền lành với cô.
Mọi thứ dần trở nên mơ hồ, giọng cô có chút nghẹn ngào:
– Chú Văn, chỉ cần cháu làm như vậy, cố gắng thử đi thử lại, thật sự cố gắng thì cháu nhất định sẽ thành công, đúng không?
– Đúng thế, Trường Khanh, cháu làm tốt lắm.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Cố Trường Khanh dường như có thể nhìn thấy nụ cười vui mừng của chú Văn.
Sáng sớm, Khưu Uyển Di đi làm đầu, muốn gọi con gái đi cùng nhưng vì chuyện hôm qua nên Khổng Ngọc Phân không có tâm tình.
Mới 15 tuổi cũng không phải là nhỏ, cũng biết mình đã mất đi cái gì đó rất quý, trong lòng có chút thẹn nên Khổng Ngọc Phân nhốt mình trong phòng cả một buổi sáng.
Còn Cố Trường Khanh thì đến nhà chú Văn.
Sáng Chủ nhật nào Cố Trường Khanh cũng đến nhà chú Văn ở rất lâu, giải thích với Khổng Khánh Tường là đến đó để nhớ chú Văn. Lúc đầu Khổng Khánh Tường không tin, mời thám tử tư điều tra xem cô làm gì ở nhà Văn Kì Sơn. Thám tử chụp được một đống ảnh cho thấy cô hoặc xem TV hoặc lên mạng hoặc chơi ghép hình. Không gặp bất kì ai cũng chẳng làm gì đặc biệt thì Khổng Khánh Tường mới tin lời Cố Trường Khanh.
Thực ra chủ yếu Cố Trường Khanh đến nhà chú Văn là để ôn tập bài vở. Ở nhà cô không dám quá chăm chỉ, cho dù đóng chặt cửa phòng cũng sợ Khổng Khánh Tường nghi ngờ. Cô không bao giờ nhắc lại chuyện thuê gia sư nữa, cho dù có đôi khi Khổng Ngọc Phân giả vờ giả vịt định dạy thêm cho cô cô cũng giả vờ như chẳng kiên nhẫn, không có lòng ham học.
Bài kiểm tra không dám thi quá 70 điểm, cho dù cô có thể được 80 điểm thì cũng cố tình làm sai hoặc bỏ qua không làm một số câu. Chỉ lấy thành tích vừa đủ hoặc kém để trình lên. Tuy lần nào Khổng Khánh Tường cũng trách cứ, bắt cô chăm học, học theo Khổng Ngọc Phân nhưng lòng lại càng yên tâm hơn.
Khổng Khánh Tường không mong muốn nhất là nhìn thấy Cố Trường Khanh có tiền đồ.
Cố Trường Khanh chính là hiểu ý ông ta nên mới làm thế.
Tuy cô không thể nằm gai nếm mật được như Câu Tiễn nhưng cô có thể học theo người xưa, dần dần che mắt đối thủ, che đi lí trí của ông ta, để cho ông ta xem nhẹ mình, không đề phòng mình thì cô mới có thể an toàn, cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Giờ mỗi tháng cô đến chỗ luật sư nhận 5 vạn, trước kia Khổng Khánh Tường cho cô 2 vạn tiêu vặt mỗi tháng nhưng sau khi Khưu Uyển Di đến đây, hàng tháng còn cho thêm 3 vạn, cứ vậy, một tháng cô có 10 vạn để tiêu.
Cô lén giữ lại hai vạn còn tám vạn kia thì tiêu xài phung phí trước mặt bọn họ. Quần áo hàng hiệu, mỹ phẩm đắt tiền, chơi bời bạn bè rất hào phóng, rất có hình tượng của phá gia chi nữ.
Khổng Ngọc Phân thấy tháng này cô mua hai chiếc túi LV, 5 đôi giày TOD’S thì ghen tỵ đến xám mặt, chạy vào phòng tìm mẹ nói chuyện.
– Mẹ, vì sao nó có 5 vạn tiêu vặt mỗi tháng mà con chỉ có năm ngàn, quá bất công, rốt cuộc nó là con mẹ hay con mới là con mẹ?
Khưu Uyển Di nhìn cô, giận dữ nói:
– Con nghĩ mẹ đang hại con à? Mẹ là vì tốt cho con! Con muốn giống nó ngày ngày chỉ biết sống lãng phí, phóng túng? Ngọc Phân, xuất thân của chúng ta không thể so với nó nhưng những thứ còn lại con nhất định phải hơn nó. Nó càng phóng túng thì con càng phải hiểu chuyện, nó càng vô dụng thì con càng phải có năng lực! Mẹ không cho con nhiều tiền là vì không muốn thấy con giống nó. Mẹ cũng không muốn con giống mẹ, mẹ không có khả năng nhưng con còn nhỏ, còn rất nhiều cơ hội. Mẹ muốn con học được bản lĩnh thực sự, sau này có thể lăn lộn trong Cố thị, sau này dù có dựa vào chính sức mình cũng sẽ không thua kém Cố Trường Khanh, gả vào nhà giàu có.
– Cho nên mẹ như thế là cố ý làm nó lạc lối? Mẹ muốn thanh danh nó càng ngày càng tệ? Như vậy mới làm nổi bật điểm tốt của con? Nhưng mà… cha mà biết chẳng phải là sẽ trách mẹ?
Khưu Uyển Di cười lạnh:
– Nếu không có cha con đồng ý thì mẹ lấy đâu ra lắm tiền để cho nó như thế? Cố Trường Khanh không có tiền đồ thì ai là người lợi nhất? Không phải mẹ mà cũng chẳng phải con!
Lúc ấy, Cố Trường Khanh vừa vặn nấp ở ngoài cửa nghe lén hai người nói chuyện. Cô vẫn tưởng Khưu Uyển Di vì con nên mới cố ý chiều chuộng mình nhưng giờ mới biết Khưu Uyển Di chẳng qua chỉ là đồng lõa, Khổng Khánh Tường mới là chủ mưu!
Nếu bọn họ ngay cả nằm mơ cũng mong cô không có tiền đồ thì tốt lắm, cô thỏa mãn bọn họ.
Làm vậy tuy là sẽ phá hoại thanh danh của mình nhưng có mấy thiên kim tiểu thư có chí tiến thủ? Đại bộ phận đều sống phóng túng, mọi người nhìn nhưng ai dám trách, cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Về sau dựa vào sự cố gắng của mình có thể thay đổi mọi thứ. Nhưng nếu không làm thế thì mình sẽ bị Khổng Khánh Tường đề phòng, rất phiền phức.
Cứ như vậy, cô vẫn làm Cố Trường Khanh không chí tiến thủ, sống mơ mơ màng màng như trước. Chỉ có mỗi Chủ nhật mới có thể cố gắng học tập ở nhà chú Văn, đọc các loại báo chí, xem tin tức trên mạng, cố gắng đuổi kịp bước tiến của thời đại.
Lúc này, chị Xảo bưng một ly sữa và điểm tâm đi vào, đặt bên bàn học:
– Tiểu thư, ăn gì đó rồi nghỉ ngơi đi, tiểu thư đã học suốt ba tiếng rồi, không tốt cho mắt.
Cố Trường Khanh đẩy sách vở trước mặt ra, vươn vai rồi cười nói:
– Cảm ơn chị Xảo, vừa lúc em đói bụng! Chị đến thật đúng lúc!
Sau khi chú Văn qua đời, Cố Trường Khanh vẫn giữ lại chị Xảo và hai người hầu trong biệt thự, vẫn duy trì không khí như trước. Tiền công với vài người giúp việc với cô cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn.
Cố Trường Khanh bưng ly sữa nhìn ra ngoài cửa sổ, thả lỏng đôi mắt. Uống sữa xong, cô quay lại bàn học, lấy trong ngăn bàn ra bộ xếp hình, một mình chậm rãi xếp hình.
Bốn góc đã ghép xong, Cố Trường Khanh đang cố gắng để ghép ở giữa, cũng không phải chuyện đơn giản, thường xuyên bị sai, có đôi khi phiền chán muốn vứt.
Nhưng mỗi lần như vậy, trong đầu lại vang lên lời dặn của chú Văn: “Trường Khanh, phải nhẫn nại một chút, cẩn thận một chút, thử đi thử lại, không ngừng cố gắng. Chỉ cần cháu có thể làm được những điều này thì không có chuyện gì có thể làm khó cháu".
– Chú Văn, theo lời chú nói, những gì có thể làm được trước thì cháu sẽ làm, cháu sẽ cố gắng nhẫn nại, cẩn thận…
Cô nhìn ra phía trước, cách đó không xa, bóng dáng Văn Kì Sơn hiện ra, quần áo gọn gàng đang mỉm cười hiền lành với cô.
Mọi thứ dần trở nên mơ hồ, giọng cô có chút nghẹn ngào:
– Chú Văn, chỉ cần cháu làm như vậy, cố gắng thử đi thử lại, thật sự cố gắng thì cháu nhất định sẽ thành công, đúng không?
– Đúng thế, Trường Khanh, cháu làm tốt lắm.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Cố Trường Khanh dường như có thể nhìn thấy nụ cười vui mừng của chú Văn.
Tác giả :
Thập Tam Xuân