Thiên Kim Trở Về
Chương 37: Duyên phận của bọn trẻ
Giữ thể diện cho Khưu Uyển Di? Đương nhiên Cố Trường Khanh không muốn. Cô bĩu môi tỏ ý không vui:
– Con không thích đi, mấy trò này con không thích.
Khổng Khánh Tường dùng sức đập đũa xuống bàn:
– Trường Khanh, giờ lời cha nói con cũng không nghe?
Ông trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh, sẵng giọng.
Cố Trường Khanh rùng mình, giờ công khai chống đối ông ta cũng không có lợi, mọi chuyện không thể theo ý mình được.
Cô nhìn Khưu Uyển Di đối diện một cái, đi coi bà ta mất mặt thế nào cũng không sai…
– Được ạ!
Cô như thể không chịu nổi sự trách mắng của cha nên mới đồng ý.
Lúc này sắc mặt Khổng Khánh Tường mới hòa hoãn lại, lại dặn dò:
– Có một số việc dì không hiểu rõ, con nhắc nhở dì, đừng để dì làm mất mặt nhà họ Khổng chúng ta.
Mặt mũi họ Khổng thì liên quan gì đến tôi? Lòng Cố Trường Khanh thầm oán nhưng vẻ mặt lại kính cẩn:
– Con biết rồi.
Khưu Uyển Di tức giận, dù lòng không thoải mái nhưng cũng không dám lên tiếng.
Bữa cơm này kết thúc trong sự khó chịu của mọi người.
Buổi tối, nhân lúc Khổng Khánh Tường ở trong thư phòng, Cố Trường Khanh gõ cửa đi vào.
Khổng Khánh Tường đang ngồi sau bàn nhìn biểu đồ thị trường chứng khoán trên máy tính. Ông ngẩng đầu nhìn liếc qua Cố Trường Khanh, hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Cố Trường Khanh đi tới, đứng bên Khổng Khánh Tường nói:
– Cha, con muốn hỏi một chút, giờ dì mang thai, có cần con gọi điện cho bác sĩ Giang đến xem không. Con nghe nói điều trị theo đông y rất có lợi cho phụ nữ mang thai.
Khổng Khánh Tường vốn không để ý lắm, nghe Cố Trường Khanh nói lời này thì bất ngờ quay đầu lại, nhìn cô, trong mắt đầy sự nghi hoặc.
Bác sĩ Giang từng là viện trưởng viện Đông y, lão Cố rất tin tưởng ông, từng là bác sĩ riêng cho Cố gia. Nhưng từ sau khi Cố Kiến Quốc qua đời thì sẽ không dến nữa. Y thuật của ông tiếng lành đồn xa, có thể nói là Thái Sơn, Bắc Đẩu trong giới Đông y, giờ đã về nghỉ ở nhà, người có thể mời ông ra mặt, ít nhất Khổng Khánh Tường là không có thể diện này.
Nhưng Giang lão gia vì Trường Khanh là cháu gái duy nhất của Cố Kiến Quốc nên rất thích Trường Khanh. Nếu Trường Khanh chịu mời, nhất định ông sẽ ra mặt.
Nói thế nào, Khưu Uyển Di cũng là sản phụ lớn tuổi, có thể mời ông đến điều trị, đương nhiên là không gì có thể tốt hơn.
Chỉ là…
– Không phải con không thích gì sao? Sao lại có lòng này.
Cố Trường Khanh dựa vào bàn học, thành tâm thành ý nhìn Khổng Khánh Tường nói:
– Cha, con đúng là không thích dì, bởi vì đó không phải mẹ con, con cũng không thích Khổng Ngọc Phân vì đó không phải chị con, hơn nữa chị ấy còn cứ dính vào Triệu Nghị, rất đáng ghét!
Nói tới đây, vẻ mặt cô như cô bé con tranh giành người yêu…
– Nhưng trong bụng dì là em trai con, nói thế nào cũng khác biệt, đương nhiên con hi vọng nó tốt! Cố Trường Khanh ngây thơ nói.
Khổng Khánh Tường không tha cho bất kì vẻ mặt nào của cô, chậm rãi hỏi:
– Con thực sự hi vọng có em trai?
Có em trai có nghĩa là sau này tiền của cô sẽ bị phân chia, thực sự cô không biết?
Cố Trường Khanh vỗ tay cười nói: – Đương nhiên! Ông ngoại từng nói, chỉ có con trai mới có thể làm đại sự, con gái dù có năng lực cỡ nào thì cũng kém hơn, chẳng thà ở nhà giúp chồng dạy con, cũng đã là thành tựu lớn rồi. Sau này em trai ra sức vì Cố thị, con ở nhà chờ chia hoa hồng, chẳng phải là tốt rồi sao?
Không sai, đây quả đúng là suy nghĩ của Cố Kiến Quốc… Khổng Khánh Tường thả lòng. Mấy ngày nay ông ta còn đang lo lắng Cố Trường Khanh sẽ vì Khưu Uyển Di mang thai mà có suy nghĩ gì, xem ra mình đã coi trọng Cố Trường Khanh rồi. Con gái nhà họ Cố, vĩnh viễn đều không có tiền đồ như vậy!
– Được rồi, con đã có lòng như thế, cha thay mặt dì cảm ơn con. Khổng Khánh Tường cười nói.
– Nhưng cha không được nhắc với dì chuyện này ngay đâu.
– Vì sao? Khổng Khánh Tường ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Cha biết đó, ông Giang rất khó mời, nếu con không mời được, chẳng phải khiến dì thất vọng, hơn nữa… Cô chu miệng khẽ nói: – Con cũng không mong mất mặt trước dì ấy.
Khổng Khánh Tường đứng lên cười nói:
– Được, đều nghe lời con, giờ cha sẽ không nói cho dì.
Cố Trường Khanh đi tới, kéo tay ông cười thân thiết:
– Cha, nếu con làm tốt chuyện này, cha thưởng gì cho con?
– Con muốn thế nào?
– Con muốn đổi xe mới, xe này để Khổng Ngọc Phân đi đi, con không thích đi với chị ấy.
– Thì ra đây mới là mục đích của con. Khổng Khánh Tường cười véo má cô.
Ra khỏi thư phòng, tim Cố Trường Khanh mới lơi lỏng. Vừa rồi đối mặt với Khổng Khánh Tường, thực ra cô rất lo sợ, chỉ là phải cố khắc chế bản thân mới có thể diễn xong vở kịch.
Cô sờ sờ mặt mình, cười khổ một tiếng, thì ra ai cũng có tố chất làm diễn viên, trong từng hoàn cảnh đều có thể phát huy thật nhuần nhuyễn. Cô chỉ cần dụng tâm thì cũng có thể làm được…
Chỉ là… thật mệt mỏi… Lúc nào cũng phải đeo mặt nạ, quả thực khiến người ta khó thở.
Nhưng có cách gì?
Nhìn vẻ hưng phấn của Khưu Uyển Di kia, trước tiệc từ thiện, bà ta tuyệt đối sẽ không để xẩy thai, một khi tiệc tối chấm dứt thì sẽ xuống tay! Mình cũng nên chuẩn bị cho cẩn thận.
Bên kia, Khổng Khánh Tường quay về phòng, Khưu Uyển Di vội giúp ông cởi áo sơ mi, dịu dàng nói:
– Em đã chuẩn bị nước cho anh rồi, đi tắm trước đi.
Nói xong lẳng lơ liếc nhìn ông:
– Tắm xong em lấy dầu oliu mát xa cho anh, vất vả cả ngày rồi, phải để anh thư giãn một chút.
Đối mặt với thần tài như Khổng Khánh Tường, Khưu Uyển Di luôn dịu dàng như nước, chăm sóc chu đáo khiến cho Khổng Khánh Tường thoải mái tới tận xương, đây cũng là nguyên nhân bà ta có thể ở bên ông lâu như vậy.
– Giờ em có thai, mấy chuyện mệt mỏi này không cần làm. Khổng Khánh Tường nói.
– Không mệt, không sao đâu. Khưu Uyển Di cười nói.
Khổng Khánh Tường nhớ lại lời Cố Trường Khanh vừa nói, hỏi:
– Nghe Trường Khanh nói, Ngọc Phân giành bạn trai với nó, có chuyện đó không? Em đi hỏi Ngọc Phân, nếu thực sự có chuyện đó thì bảo Ngọc Phân thu liễm lại đi. Hai mẹ con vừa vào cửa, cần Trường Khanh giúp đỡ rất nhiều, đừng vì chút việc nhỏ mà mâu thuẫn với con bé, nếu không người chịu thiệt là mẹ con em thôi.
Khưu Uyển Di nghe vậy thì nhăn mày:
– Nhưng đó là công tử của xí nghiệp Hằng Thực.
Khổng Khánh Tường nhìn bà:
– Điều kiện đối phương tuy tốt nhưng bọn chúng còn nhỏ, sao biết được sau này có gặp được người tốt hơn hay không? Đừng vì lợi ích trước mắt mà làm tổn hại đến lợi ích dài lâu.
Lòng Khưu Uyển Di lại không nghĩ vậy, bọn trẻ tuy còn nhỏ nhưng Ngọc Phân và Trường Khanh không giống nhau. Trường Khanh có nhiều cơ hội gả vào gia đình quyền quý nhưng Ngọc Phân dù sao cũng là con riêng của mình, về sau chắc gì đã có cơ hội này? Nếu Triệu Nghị kia thích nó thì vì sao phải lấy lòng Cố Trường Khanh mà bỏ qua? Có thể gả cho người như vậy thì rất tốt!
Nhưng bà ta không dám phản đối Khổng Khánh Tường, đảo mắt rồi cười nói:
– Khánh Tường, anh thực sự cảm thấy Trường Khanh kết hợp với những người có thực lực, gia thế như vậy là tốt?
Khổng Khánh Tường ngẩn người, Trường Khanh có 25% cổ phần công ty, nếu được xí nghiệp Hẳng Thực ủng hộ…
– Bọn trẻ tự có duyên phận của chúng, chúng ta đừng nhúng tay vào thì hơn. Khưu Uyển Di dịu dàng nói.
Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn bà cười cười, véo má bà:
– Em nói đúng, chuyện bọn trẻ không cần chúng ta quản!
– Con không thích đi, mấy trò này con không thích.
Khổng Khánh Tường dùng sức đập đũa xuống bàn:
– Trường Khanh, giờ lời cha nói con cũng không nghe?
Ông trừng mắt nhìn Cố Trường Khanh, sẵng giọng.
Cố Trường Khanh rùng mình, giờ công khai chống đối ông ta cũng không có lợi, mọi chuyện không thể theo ý mình được.
Cô nhìn Khưu Uyển Di đối diện một cái, đi coi bà ta mất mặt thế nào cũng không sai…
– Được ạ!
Cô như thể không chịu nổi sự trách mắng của cha nên mới đồng ý.
Lúc này sắc mặt Khổng Khánh Tường mới hòa hoãn lại, lại dặn dò:
– Có một số việc dì không hiểu rõ, con nhắc nhở dì, đừng để dì làm mất mặt nhà họ Khổng chúng ta.
Mặt mũi họ Khổng thì liên quan gì đến tôi? Lòng Cố Trường Khanh thầm oán nhưng vẻ mặt lại kính cẩn:
– Con biết rồi.
Khưu Uyển Di tức giận, dù lòng không thoải mái nhưng cũng không dám lên tiếng.
Bữa cơm này kết thúc trong sự khó chịu của mọi người.
Buổi tối, nhân lúc Khổng Khánh Tường ở trong thư phòng, Cố Trường Khanh gõ cửa đi vào.
Khổng Khánh Tường đang ngồi sau bàn nhìn biểu đồ thị trường chứng khoán trên máy tính. Ông ngẩng đầu nhìn liếc qua Cố Trường Khanh, hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Cố Trường Khanh đi tới, đứng bên Khổng Khánh Tường nói:
– Cha, con muốn hỏi một chút, giờ dì mang thai, có cần con gọi điện cho bác sĩ Giang đến xem không. Con nghe nói điều trị theo đông y rất có lợi cho phụ nữ mang thai.
Khổng Khánh Tường vốn không để ý lắm, nghe Cố Trường Khanh nói lời này thì bất ngờ quay đầu lại, nhìn cô, trong mắt đầy sự nghi hoặc.
Bác sĩ Giang từng là viện trưởng viện Đông y, lão Cố rất tin tưởng ông, từng là bác sĩ riêng cho Cố gia. Nhưng từ sau khi Cố Kiến Quốc qua đời thì sẽ không dến nữa. Y thuật của ông tiếng lành đồn xa, có thể nói là Thái Sơn, Bắc Đẩu trong giới Đông y, giờ đã về nghỉ ở nhà, người có thể mời ông ra mặt, ít nhất Khổng Khánh Tường là không có thể diện này.
Nhưng Giang lão gia vì Trường Khanh là cháu gái duy nhất của Cố Kiến Quốc nên rất thích Trường Khanh. Nếu Trường Khanh chịu mời, nhất định ông sẽ ra mặt.
Nói thế nào, Khưu Uyển Di cũng là sản phụ lớn tuổi, có thể mời ông đến điều trị, đương nhiên là không gì có thể tốt hơn.
Chỉ là…
– Không phải con không thích gì sao? Sao lại có lòng này.
Cố Trường Khanh dựa vào bàn học, thành tâm thành ý nhìn Khổng Khánh Tường nói:
– Cha, con đúng là không thích dì, bởi vì đó không phải mẹ con, con cũng không thích Khổng Ngọc Phân vì đó không phải chị con, hơn nữa chị ấy còn cứ dính vào Triệu Nghị, rất đáng ghét!
Nói tới đây, vẻ mặt cô như cô bé con tranh giành người yêu…
– Nhưng trong bụng dì là em trai con, nói thế nào cũng khác biệt, đương nhiên con hi vọng nó tốt! Cố Trường Khanh ngây thơ nói.
Khổng Khánh Tường không tha cho bất kì vẻ mặt nào của cô, chậm rãi hỏi:
– Con thực sự hi vọng có em trai?
Có em trai có nghĩa là sau này tiền của cô sẽ bị phân chia, thực sự cô không biết?
Cố Trường Khanh vỗ tay cười nói: – Đương nhiên! Ông ngoại từng nói, chỉ có con trai mới có thể làm đại sự, con gái dù có năng lực cỡ nào thì cũng kém hơn, chẳng thà ở nhà giúp chồng dạy con, cũng đã là thành tựu lớn rồi. Sau này em trai ra sức vì Cố thị, con ở nhà chờ chia hoa hồng, chẳng phải là tốt rồi sao?
Không sai, đây quả đúng là suy nghĩ của Cố Kiến Quốc… Khổng Khánh Tường thả lòng. Mấy ngày nay ông ta còn đang lo lắng Cố Trường Khanh sẽ vì Khưu Uyển Di mang thai mà có suy nghĩ gì, xem ra mình đã coi trọng Cố Trường Khanh rồi. Con gái nhà họ Cố, vĩnh viễn đều không có tiền đồ như vậy!
– Được rồi, con đã có lòng như thế, cha thay mặt dì cảm ơn con. Khổng Khánh Tường cười nói.
– Nhưng cha không được nhắc với dì chuyện này ngay đâu.
– Vì sao? Khổng Khánh Tường ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Trường Khanh cười nói:
– Cha biết đó, ông Giang rất khó mời, nếu con không mời được, chẳng phải khiến dì thất vọng, hơn nữa… Cô chu miệng khẽ nói: – Con cũng không mong mất mặt trước dì ấy.
Khổng Khánh Tường đứng lên cười nói:
– Được, đều nghe lời con, giờ cha sẽ không nói cho dì.
Cố Trường Khanh đi tới, kéo tay ông cười thân thiết:
– Cha, nếu con làm tốt chuyện này, cha thưởng gì cho con?
– Con muốn thế nào?
– Con muốn đổi xe mới, xe này để Khổng Ngọc Phân đi đi, con không thích đi với chị ấy.
– Thì ra đây mới là mục đích của con. Khổng Khánh Tường cười véo má cô.
Ra khỏi thư phòng, tim Cố Trường Khanh mới lơi lỏng. Vừa rồi đối mặt với Khổng Khánh Tường, thực ra cô rất lo sợ, chỉ là phải cố khắc chế bản thân mới có thể diễn xong vở kịch.
Cô sờ sờ mặt mình, cười khổ một tiếng, thì ra ai cũng có tố chất làm diễn viên, trong từng hoàn cảnh đều có thể phát huy thật nhuần nhuyễn. Cô chỉ cần dụng tâm thì cũng có thể làm được…
Chỉ là… thật mệt mỏi… Lúc nào cũng phải đeo mặt nạ, quả thực khiến người ta khó thở.
Nhưng có cách gì?
Nhìn vẻ hưng phấn của Khưu Uyển Di kia, trước tiệc từ thiện, bà ta tuyệt đối sẽ không để xẩy thai, một khi tiệc tối chấm dứt thì sẽ xuống tay! Mình cũng nên chuẩn bị cho cẩn thận.
Bên kia, Khổng Khánh Tường quay về phòng, Khưu Uyển Di vội giúp ông cởi áo sơ mi, dịu dàng nói:
– Em đã chuẩn bị nước cho anh rồi, đi tắm trước đi.
Nói xong lẳng lơ liếc nhìn ông:
– Tắm xong em lấy dầu oliu mát xa cho anh, vất vả cả ngày rồi, phải để anh thư giãn một chút.
Đối mặt với thần tài như Khổng Khánh Tường, Khưu Uyển Di luôn dịu dàng như nước, chăm sóc chu đáo khiến cho Khổng Khánh Tường thoải mái tới tận xương, đây cũng là nguyên nhân bà ta có thể ở bên ông lâu như vậy.
– Giờ em có thai, mấy chuyện mệt mỏi này không cần làm. Khổng Khánh Tường nói.
– Không mệt, không sao đâu. Khưu Uyển Di cười nói.
Khổng Khánh Tường nhớ lại lời Cố Trường Khanh vừa nói, hỏi:
– Nghe Trường Khanh nói, Ngọc Phân giành bạn trai với nó, có chuyện đó không? Em đi hỏi Ngọc Phân, nếu thực sự có chuyện đó thì bảo Ngọc Phân thu liễm lại đi. Hai mẹ con vừa vào cửa, cần Trường Khanh giúp đỡ rất nhiều, đừng vì chút việc nhỏ mà mâu thuẫn với con bé, nếu không người chịu thiệt là mẹ con em thôi.
Khưu Uyển Di nghe vậy thì nhăn mày:
– Nhưng đó là công tử của xí nghiệp Hằng Thực.
Khổng Khánh Tường nhìn bà:
– Điều kiện đối phương tuy tốt nhưng bọn chúng còn nhỏ, sao biết được sau này có gặp được người tốt hơn hay không? Đừng vì lợi ích trước mắt mà làm tổn hại đến lợi ích dài lâu.
Lòng Khưu Uyển Di lại không nghĩ vậy, bọn trẻ tuy còn nhỏ nhưng Ngọc Phân và Trường Khanh không giống nhau. Trường Khanh có nhiều cơ hội gả vào gia đình quyền quý nhưng Ngọc Phân dù sao cũng là con riêng của mình, về sau chắc gì đã có cơ hội này? Nếu Triệu Nghị kia thích nó thì vì sao phải lấy lòng Cố Trường Khanh mà bỏ qua? Có thể gả cho người như vậy thì rất tốt!
Nhưng bà ta không dám phản đối Khổng Khánh Tường, đảo mắt rồi cười nói:
– Khánh Tường, anh thực sự cảm thấy Trường Khanh kết hợp với những người có thực lực, gia thế như vậy là tốt?
Khổng Khánh Tường ngẩn người, Trường Khanh có 25% cổ phần công ty, nếu được xí nghiệp Hẳng Thực ủng hộ…
– Bọn trẻ tự có duyên phận của chúng, chúng ta đừng nhúng tay vào thì hơn. Khưu Uyển Di dịu dàng nói.
Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn bà cười cười, véo má bà:
– Em nói đúng, chuyện bọn trẻ không cần chúng ta quản!
Tác giả :
Thập Tam Xuân