Thiên Kim Trở Về
Chương 247: Con xứng đáng với những điều tốt nhất!
Chuyện tình của Khưu Uyển Di ầm ĩ như vậy, đương nhiên nhà Phùng Tước cũng biết.
Tối hôm đó, lúc Trần Di và chồng xem tin tức, vừa khéo thấy tin về Khưu Uyển Di, trong Tivi, Khưu Uyển Di làm trò hề còn Khổng Khánh Tường cũng chẳng khá hơn là mấy.
Nhìn thấy hai người này, Trần Di phiền chán nhíu nhíu mày, cầm điều khiển chuyển kênh nhưng không ngờ kênh khác cũng đang phát tin này. Lòng Trần Di phiền chán, nói với chồng:
– May mà Phùng Tước đã chia tay với Cố Trường Khanh, bằng không lúc này chúng ta có mặt mũi nhìn ai nữa không? Không chỉ liên lụy chúng ta bị người khác bàn tán, cả ngày bị dính với những cái tên này, hình tượng của chúng ta có còn nữa không? Thông gia nhà ai mà có nhiều chuyện thối nát, mờ ám như thế chứ?
Vừa khéo Phùng Tước bước ra khỏi phòng, nghe được lời mẹ nói.
Nhưng Trần Di lại không biết Phùng Tước đang ở ngay bên cạnh, tiếp tục nói với chồng:
– Mà nói lại, em cảm thấy chuyện này chính là do Cố Trường Khanh phanh phui ra! Anh bảo, một đứa con gái hơn 20 tuổi, cả ngày chỉ nghĩ làm sao trả thù làm sao để tính kế, tâm tư cũng quá đáng sợ rồi. Nếu nó thực sự làm con dâu em, em chỉ nghĩ đến tâm tư thâm trầm của nó thôi là lòng đã sợ hãi rồi! Con gái vẫn nên đơn thuần một chút thì hơn. Mấy ngày nữa em sẽ mời Văn Tĩnh đến nhà chơi, Văn Tĩnh là đứa em nhìn nó trưởng thành nên rất hiểu. Con bé đơn giản, phóng khoáng, em nhìn thôi đã thích rồi.
Phùng Tước nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn được, tiến lên, ngồi đối diện với mẹ rồi nói:
– Mẹ, Trường Khanh không phải là loại người như mẹ nghĩ, xin mẹ đừng nói cô ấy như thế! Còn nữa, con thích ai, không thích ai, lòng con đều rõ, việc này con mong mẹ đừng can thiệp quá nhiều! Chuyện này, con cũng không làm theo ý mẹ được đâu.
Nói xong, Phùng Tước xoay người đi vào phòng.
Trần Di hoảng sợ, bà đứng lên nhìn theo hướng Phùng Tước bước đi, mặt lúc đỏ lúc trắng, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Phùng Tước nói chuyện với bà bằng ngữ khí này.
Phùng Quốc Quân ngẩng đầu nhìn bà nói:
– Em cũng thật là, nếu chúng nó đã chia tay rồi thì em còn nói nhiều như thế làm gì?
– Em nói sai sao? Chỉ nhìn nó có thể biến con em thành ra cái dạng này là đủ biết nó có thủ đoạn cao siêu rồi.
Trần Di rất khó chịu. Sau đó lại lắc đầu nói:
– Không đúng, ngữ khí của Phùng Tước căn bản là không giống như đã chia tay với con bé kia, chẳng lẽ là nó cố ý gạt em?
Phùng Quốc Quân đứng lên, vỗ vỗ vai vợ, nói:
– Chuyện này em cũng đừng nhúng tay vào làm gì, Phùng Tước là người thế nào anh rất rõ, nó sẽ không làm gì quá đáng cả! Có một số việc, em càng cố nắm bắt thì càng dễ mất khống chế!
Nói xong, xoay người đi vào phòng.
Trần Di đi theo chồng, nói:
– Phùng Tước làm sao không biết, gia đình chúng ta thế này sao có thể lấy một nàng dâu như thế về, người ta muốn tránh phiền toái còn không kịp, nó còn cứ cố rước phiền phức về nhà! Thông gia thế kia như quả bom hẹn giờ, một khi gặp chút chuyện gì đó thì chẳng phải là tạo cơ hội cho những kẻ có lòng làm khó chúng ta sao? Chỉ chút vô ý thôi, ảnh hưởng sẽ rất lớn! Mặc kệ thế nào, em không thể để Phùng Tước làm ra những lựa chọn không sáng suốt này được!
Phùng Quốc Quân tuy không lên tiếng nhưng rất rõ ràng là có cùng quan điểm với vợ. Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phòng.
Bên này, Phùng Tước ngồi ở trong phòng, tâm tình rất nặng nề. Chẳng lẽ giữa Trường Khanh và gia đình thực sự chỉ có thể chọn một thôi sao?
Nếu thực sự là vậy thì phải chọn sao? Nhưng lập tức lại nhớ ra, Trường Khanh đã lựa chọn thay anh rồi.
“Xem đi, tất cả đều là trách nhiệm của cô ấy, anh bị cô ấy buông tay, quá oan ức?…"
Phùng Tước nhớ lại lời Hoàng Thao nói, không nhịn được khẽ thở dài.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bà nội Phùng Tước đẩy cửa tiến vào.
– Bà, bà còn chưa ngủ?
Phùng Tước ngồi dậy.
Bà nội Phùng Tước đi tới, ngồi xuống bên giường, cười nói:
– Đã lâu không nói chuyện với cháu trai của bà rồi.
Nhìn gương mặt hiền lành của bà nội, lòng Phùng Tước nóng lên, hận không thể nói hết buồn khổ trong lòng ra. Nhưng lời đến bên miệng lại chẳng biết nên nói thế nào.
– Cháu thích Cố tiểu thư như vậy sao?
Phùng Tước ngồi xuống bên cạnh bà nội, thấp giọng nói:
– Môn đăng hộ đối thực sự quan trọng đến thế sao? Mẹ có nhiều lí do như vậy, cuối cùng cũng chẳng qua là 4 chữ này mà thôi.
– Tập tục mấy ngàn năm của Trung Quốc, đương nhiên là có đạo lý của nói. Môn đăng hộ đối, mọi người sống cuộc sống tương tự nhau, lợi ích tương đương mới có thể bớt mâu thuẫn, nếu không, chính là nguyên nhân của mọi mâu thuẫn sau này.
Bà nội Phùng Tước nhẹ giọng nói.
– Không có ngoại lệ sao.
– Đương nhiên có, chuyện trên đời nào có cái gì là tuyệt đối đâu con. Nhưng cho dù là thế, bà nội vẫn không muốn con và Cố tiểu thư ở bên nhau.
Phùng Tước kinh ngạc, quay đầu nhìn bà nội:
– Vì sao? Chẳng phải bà nội và ông vẫn luôn ủng hộ chúng con sao?
Bà nội Phùng Tước cầm tay anh, chậm rãi nói:
– Ông bà chỉ mong con tìm được một người coi trọng con, đặt con ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, lúc trước ông bà thấy Cố tiểu thư vì cứu con mà chẳng quản nguy hiểm, tính mạng cũng không cần thì chỉ nghĩ, dù không phù hợp nhưng chỉ cần các con coi trọng nhau là đủ rồi. Nhưng sau này quá nhiều chuyện xảy ra, bà càng ngày càng cảm thấy, Cố tiểu thư không đặt con ở vị trí quan trọng nhất. Cô ấy vì báo thù mà bỏ qua tất cả, đương nhiên, bà không có tư cách gì để chỉ trích cô ấy, bà cũng rất hiểu tâm tình của cô ấy. Nhưng bà không mong cháu của bà cũng bị cô ấy bỏ qua chỉ vì báo thù.
– Bà nội, điều này đâu thể trách cô ấy, ngay từ đầu con đã biết cô ấy sẽ không bỏ qua việc báo thù.
Phùng Tước giải thích cho Trường Khanh.
– Con à, con có thể tha thứ nhưng chúng ta thì không. Từ khi cô ấy không để ý đến tình cảnh của con, của gia đình con, kiên quyết làm rõ mọi chuyện để đạt được mục đích báo thù, chúng ta đã không thể chấp nhận cô ấy! Cô ấy rất đáng thương nhưng trong lòng chúng ta, con mới là quan trọng nhất. Thật tình vì một người, hẳn là phải hiểu được nhân nhượng, bà và ông có thể bỏ qua thân phận thương nhân của cô ấy và sự phức tạp trong gia đình cô ấy nhưng cô ấy làm chuyện gì cũng phải bận tâm đến suy nghĩ của chúng ta mới được. Nhưng cô ấy không có. Chứng tỏ rằng, trong lòng cô ấy, con còn không quan trọng đến mức độ đó.
Bà nội Phùng Tước nắm chặt tay anh, hiền hậu nhìn anh nói:
– Trong lòng chúng ta, con xứng đáng với cô gái tốt nhất trên đời!
Lại nói:
– Hơn nữa, suy nghĩ của cha mẹ con cũng không phải là không có đạo lí. Con sinh ra trong gia đình như vậy, rốt cuộc cũng phải có ý thức trách nhiệm, rất nhiều chuyện không thể chỉ nghĩ đến bản thân được. Chẳng lẽ con thực sự muốn vì một người con gái mà khiến cho cha mẹ con phải thất vọng, đau lòng?
Phùng Tước cúi đầu, khó chịu nói không nên lời, bởi vì lời bà nội nói cũng đã vạch trần một sự thực, trong lòng Trường Khanh, quả thực anh không phải là quan trọng nhất.
Tuy rằng anh có thể hiểu nhưng lòng sao có thể thực sự không để ý? Bất kì đôi nam nữ nào yêu nhau mà chẳng mong mình chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng đối phương. Nhưng lần nào anh cũng là thứ bị gạt bỏ.
– Nhưng Cố tiểu thư có thể quyết đoán chia tay với con, coi như là đã làm chuyện tốt, nếu không chẳng biết hai đứa còn phải giằng co đến khi nào. Nếu con bé vẫn vừa không muốn buông tay con vừa không muốn ngừng việc báo thù thì đến bà cũng sẽ chán ghét con bé. Con xem, gần đây xảy ra chuyện thế này, đừng nói cái này không quan trọng, ngay cả bà đi ra đường cũng ngượng, thấy người quen cũng chỉ muốn tránh đi, huống chi cha mẹ con và con phải đối mặt với bao người như vậy? Có lẽ con không cần nhưng cha mẹ con thì sao?
Phùng Tước nghe bà nội nói xong, mặt cứng đờ, người run lên.
Bà nội Phùng Tước nhìn sắc mặt anh, khẽ thở dài, sau đó vỗ vỗ lưng anh:
– Con vẫn nên suy nghĩ cẩn thận hơn nữa, đương nhiên, nếu cuối cùng con vẫn quyết định ở bên Cố tiểu thư, nếu con thích cô ấy như vậy, bà nội vẫn sẽ ủng hộ con. Nhưng mà, bà nội thực sự cảm thấy cháu của bà xứng đáng với cô gái tốt nhất trên đời.
Nói xong, bà nội Phùng Tước đứng dậy:
– Không còn sớm nữa, bà về phòng trước, con cũng ngủ sớm đi thôi!
– Bà nội ngủ ngon.
Phùng Tước chào bà.
Chờ bà nội đi rồi, Phùng Tước nằm trên giường, lòng dâng lên đủ những suy nghĩ.
“… Trong lòng em, báo thù là điều quan trọng nhất, nếu anh và kế hoạch của em có xung đột, em chỉ có thể bỏ qua anh…"
“… Là đàn ông, hoặc là thuyết phục người nhà anh, hoặc là buông tay Trường Khanh đi…"
“…. Cả ngày bị dính với những cái tên này, hình tượng của chúng ta có còn nữa không?…"
“… Phùng Tước, con khư khư cố chấp ở bên nó cũng không phải là không được, nhưng mẹ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho con…"
“…Chứng tỏ rằng, trong lòng cô ấy, con còn không quan trọng đến mức độ đó…"
Đủ các giọng nói xen lẫn hòa trộn khiến anh không thể bình tĩnh, anh lăn qua lộn lại, suy nghĩ đủ chuyện, mãi đến khi gần sáng mới nặng nề thiếp đi.
Mà trong lúc này, Cố Trường Khanh đang làm gì?
Cô đang học nhảy Tango.
Cô muốn trong vòng 1 tuần học được điệu Tango, sau đó đến Anh gặp Tai Weire, tham gia dạ tiệc kỉ niệm ngày kết hôn của ông.
“Tiên sinh Wilson Tai Weire là vợ là bà Julia quen nhau trong một buổi dạ hội, hai người cùng nhảy điệu Tango. Một bản nhạc mà đính ước. Hai người đều rất yêu thích khiêu vũ, nhưng sau này bà Julia bị tai nạn xe, chân dưới bị tê liệt, cuối cùng không thể đứng thẳng nữa, cho nên từ đó về sau, tiên sinh Tai Weire cũng không còn khiêu vũ nữa. Không thể không nói, đây là sự tiếc nuối của cả hai người!"
Đây là tư liệu Lý Giai điều tra được, đồng thời còn cả ảnh chụp do chính tiên sinh Tai Weire tham gia phỏng vấn công bố, kể lại kỉ niệm lần đầu hai người gặp gỡ.
Trong bức ảnh, hai người đang tuổi thanh xuân, ôm nhau khiêu vũ, vẻ mặt hạnh phúc và ngọt ngào.
Cố Trường Khanh cảm thấy, lần này nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, dựa vào thực lực của Cố thị, nếu muốn để lại ấn tượng trong lòng Tai Weire là rất khó, chưa biết chừng sẽ chỉ là phông nền mà thôi. Nếu muốn giành được nhiều cơ hội thì đầu tiên phải để lại ấn tượng mạnh trong lòng tiên sinh Tai Weire, như vậy mới có thể tranh thủ được cơ hội trao đổi riêng với ông ấy.
Chỉ là, phương diện bọn họ có thực lực lại chẳng hơn gì người khác, điều có thể khiến cho Tai Weire chú ý chắc chỉ có thể đi đường khác, dùng cách khác để khiến ông ấy chú ý.
Mà cô học điệu Tango chính là vì mục đích này. Trên thương trường có đủ loại thủ đoạn, ai cũng vắt óc tìm mưu nghĩ kế, chẳng qua cũng chỉ vì một mục đích, đem lại lợi ích cho chính mình. Chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lí, làm trái pháp luật, có tác dụng thì chính là đúng đắn.
Tối hôm đó, lúc Trần Di và chồng xem tin tức, vừa khéo thấy tin về Khưu Uyển Di, trong Tivi, Khưu Uyển Di làm trò hề còn Khổng Khánh Tường cũng chẳng khá hơn là mấy.
Nhìn thấy hai người này, Trần Di phiền chán nhíu nhíu mày, cầm điều khiển chuyển kênh nhưng không ngờ kênh khác cũng đang phát tin này. Lòng Trần Di phiền chán, nói với chồng:
– May mà Phùng Tước đã chia tay với Cố Trường Khanh, bằng không lúc này chúng ta có mặt mũi nhìn ai nữa không? Không chỉ liên lụy chúng ta bị người khác bàn tán, cả ngày bị dính với những cái tên này, hình tượng của chúng ta có còn nữa không? Thông gia nhà ai mà có nhiều chuyện thối nát, mờ ám như thế chứ?
Vừa khéo Phùng Tước bước ra khỏi phòng, nghe được lời mẹ nói.
Nhưng Trần Di lại không biết Phùng Tước đang ở ngay bên cạnh, tiếp tục nói với chồng:
– Mà nói lại, em cảm thấy chuyện này chính là do Cố Trường Khanh phanh phui ra! Anh bảo, một đứa con gái hơn 20 tuổi, cả ngày chỉ nghĩ làm sao trả thù làm sao để tính kế, tâm tư cũng quá đáng sợ rồi. Nếu nó thực sự làm con dâu em, em chỉ nghĩ đến tâm tư thâm trầm của nó thôi là lòng đã sợ hãi rồi! Con gái vẫn nên đơn thuần một chút thì hơn. Mấy ngày nữa em sẽ mời Văn Tĩnh đến nhà chơi, Văn Tĩnh là đứa em nhìn nó trưởng thành nên rất hiểu. Con bé đơn giản, phóng khoáng, em nhìn thôi đã thích rồi.
Phùng Tước nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn được, tiến lên, ngồi đối diện với mẹ rồi nói:
– Mẹ, Trường Khanh không phải là loại người như mẹ nghĩ, xin mẹ đừng nói cô ấy như thế! Còn nữa, con thích ai, không thích ai, lòng con đều rõ, việc này con mong mẹ đừng can thiệp quá nhiều! Chuyện này, con cũng không làm theo ý mẹ được đâu.
Nói xong, Phùng Tước xoay người đi vào phòng.
Trần Di hoảng sợ, bà đứng lên nhìn theo hướng Phùng Tước bước đi, mặt lúc đỏ lúc trắng, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Phùng Tước nói chuyện với bà bằng ngữ khí này.
Phùng Quốc Quân ngẩng đầu nhìn bà nói:
– Em cũng thật là, nếu chúng nó đã chia tay rồi thì em còn nói nhiều như thế làm gì?
– Em nói sai sao? Chỉ nhìn nó có thể biến con em thành ra cái dạng này là đủ biết nó có thủ đoạn cao siêu rồi.
Trần Di rất khó chịu. Sau đó lại lắc đầu nói:
– Không đúng, ngữ khí của Phùng Tước căn bản là không giống như đã chia tay với con bé kia, chẳng lẽ là nó cố ý gạt em?
Phùng Quốc Quân đứng lên, vỗ vỗ vai vợ, nói:
– Chuyện này em cũng đừng nhúng tay vào làm gì, Phùng Tước là người thế nào anh rất rõ, nó sẽ không làm gì quá đáng cả! Có một số việc, em càng cố nắm bắt thì càng dễ mất khống chế!
Nói xong, xoay người đi vào phòng.
Trần Di đi theo chồng, nói:
– Phùng Tước làm sao không biết, gia đình chúng ta thế này sao có thể lấy một nàng dâu như thế về, người ta muốn tránh phiền toái còn không kịp, nó còn cứ cố rước phiền phức về nhà! Thông gia thế kia như quả bom hẹn giờ, một khi gặp chút chuyện gì đó thì chẳng phải là tạo cơ hội cho những kẻ có lòng làm khó chúng ta sao? Chỉ chút vô ý thôi, ảnh hưởng sẽ rất lớn! Mặc kệ thế nào, em không thể để Phùng Tước làm ra những lựa chọn không sáng suốt này được!
Phùng Quốc Quân tuy không lên tiếng nhưng rất rõ ràng là có cùng quan điểm với vợ. Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phòng.
Bên này, Phùng Tước ngồi ở trong phòng, tâm tình rất nặng nề. Chẳng lẽ giữa Trường Khanh và gia đình thực sự chỉ có thể chọn một thôi sao?
Nếu thực sự là vậy thì phải chọn sao? Nhưng lập tức lại nhớ ra, Trường Khanh đã lựa chọn thay anh rồi.
“Xem đi, tất cả đều là trách nhiệm của cô ấy, anh bị cô ấy buông tay, quá oan ức?…"
Phùng Tước nhớ lại lời Hoàng Thao nói, không nhịn được khẽ thở dài.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bà nội Phùng Tước đẩy cửa tiến vào.
– Bà, bà còn chưa ngủ?
Phùng Tước ngồi dậy.
Bà nội Phùng Tước đi tới, ngồi xuống bên giường, cười nói:
– Đã lâu không nói chuyện với cháu trai của bà rồi.
Nhìn gương mặt hiền lành của bà nội, lòng Phùng Tước nóng lên, hận không thể nói hết buồn khổ trong lòng ra. Nhưng lời đến bên miệng lại chẳng biết nên nói thế nào.
– Cháu thích Cố tiểu thư như vậy sao?
Phùng Tước ngồi xuống bên cạnh bà nội, thấp giọng nói:
– Môn đăng hộ đối thực sự quan trọng đến thế sao? Mẹ có nhiều lí do như vậy, cuối cùng cũng chẳng qua là 4 chữ này mà thôi.
– Tập tục mấy ngàn năm của Trung Quốc, đương nhiên là có đạo lý của nói. Môn đăng hộ đối, mọi người sống cuộc sống tương tự nhau, lợi ích tương đương mới có thể bớt mâu thuẫn, nếu không, chính là nguyên nhân của mọi mâu thuẫn sau này.
Bà nội Phùng Tước nhẹ giọng nói.
– Không có ngoại lệ sao.
– Đương nhiên có, chuyện trên đời nào có cái gì là tuyệt đối đâu con. Nhưng cho dù là thế, bà nội vẫn không muốn con và Cố tiểu thư ở bên nhau.
Phùng Tước kinh ngạc, quay đầu nhìn bà nội:
– Vì sao? Chẳng phải bà nội và ông vẫn luôn ủng hộ chúng con sao?
Bà nội Phùng Tước cầm tay anh, chậm rãi nói:
– Ông bà chỉ mong con tìm được một người coi trọng con, đặt con ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, lúc trước ông bà thấy Cố tiểu thư vì cứu con mà chẳng quản nguy hiểm, tính mạng cũng không cần thì chỉ nghĩ, dù không phù hợp nhưng chỉ cần các con coi trọng nhau là đủ rồi. Nhưng sau này quá nhiều chuyện xảy ra, bà càng ngày càng cảm thấy, Cố tiểu thư không đặt con ở vị trí quan trọng nhất. Cô ấy vì báo thù mà bỏ qua tất cả, đương nhiên, bà không có tư cách gì để chỉ trích cô ấy, bà cũng rất hiểu tâm tình của cô ấy. Nhưng bà không mong cháu của bà cũng bị cô ấy bỏ qua chỉ vì báo thù.
– Bà nội, điều này đâu thể trách cô ấy, ngay từ đầu con đã biết cô ấy sẽ không bỏ qua việc báo thù.
Phùng Tước giải thích cho Trường Khanh.
– Con à, con có thể tha thứ nhưng chúng ta thì không. Từ khi cô ấy không để ý đến tình cảnh của con, của gia đình con, kiên quyết làm rõ mọi chuyện để đạt được mục đích báo thù, chúng ta đã không thể chấp nhận cô ấy! Cô ấy rất đáng thương nhưng trong lòng chúng ta, con mới là quan trọng nhất. Thật tình vì một người, hẳn là phải hiểu được nhân nhượng, bà và ông có thể bỏ qua thân phận thương nhân của cô ấy và sự phức tạp trong gia đình cô ấy nhưng cô ấy làm chuyện gì cũng phải bận tâm đến suy nghĩ của chúng ta mới được. Nhưng cô ấy không có. Chứng tỏ rằng, trong lòng cô ấy, con còn không quan trọng đến mức độ đó.
Bà nội Phùng Tước nắm chặt tay anh, hiền hậu nhìn anh nói:
– Trong lòng chúng ta, con xứng đáng với cô gái tốt nhất trên đời!
Lại nói:
– Hơn nữa, suy nghĩ của cha mẹ con cũng không phải là không có đạo lí. Con sinh ra trong gia đình như vậy, rốt cuộc cũng phải có ý thức trách nhiệm, rất nhiều chuyện không thể chỉ nghĩ đến bản thân được. Chẳng lẽ con thực sự muốn vì một người con gái mà khiến cho cha mẹ con phải thất vọng, đau lòng?
Phùng Tước cúi đầu, khó chịu nói không nên lời, bởi vì lời bà nội nói cũng đã vạch trần một sự thực, trong lòng Trường Khanh, quả thực anh không phải là quan trọng nhất.
Tuy rằng anh có thể hiểu nhưng lòng sao có thể thực sự không để ý? Bất kì đôi nam nữ nào yêu nhau mà chẳng mong mình chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng đối phương. Nhưng lần nào anh cũng là thứ bị gạt bỏ.
– Nhưng Cố tiểu thư có thể quyết đoán chia tay với con, coi như là đã làm chuyện tốt, nếu không chẳng biết hai đứa còn phải giằng co đến khi nào. Nếu con bé vẫn vừa không muốn buông tay con vừa không muốn ngừng việc báo thù thì đến bà cũng sẽ chán ghét con bé. Con xem, gần đây xảy ra chuyện thế này, đừng nói cái này không quan trọng, ngay cả bà đi ra đường cũng ngượng, thấy người quen cũng chỉ muốn tránh đi, huống chi cha mẹ con và con phải đối mặt với bao người như vậy? Có lẽ con không cần nhưng cha mẹ con thì sao?
Phùng Tước nghe bà nội nói xong, mặt cứng đờ, người run lên.
Bà nội Phùng Tước nhìn sắc mặt anh, khẽ thở dài, sau đó vỗ vỗ lưng anh:
– Con vẫn nên suy nghĩ cẩn thận hơn nữa, đương nhiên, nếu cuối cùng con vẫn quyết định ở bên Cố tiểu thư, nếu con thích cô ấy như vậy, bà nội vẫn sẽ ủng hộ con. Nhưng mà, bà nội thực sự cảm thấy cháu của bà xứng đáng với cô gái tốt nhất trên đời.
Nói xong, bà nội Phùng Tước đứng dậy:
– Không còn sớm nữa, bà về phòng trước, con cũng ngủ sớm đi thôi!
– Bà nội ngủ ngon.
Phùng Tước chào bà.
Chờ bà nội đi rồi, Phùng Tước nằm trên giường, lòng dâng lên đủ những suy nghĩ.
“… Trong lòng em, báo thù là điều quan trọng nhất, nếu anh và kế hoạch của em có xung đột, em chỉ có thể bỏ qua anh…"
“… Là đàn ông, hoặc là thuyết phục người nhà anh, hoặc là buông tay Trường Khanh đi…"
“…. Cả ngày bị dính với những cái tên này, hình tượng của chúng ta có còn nữa không?…"
“… Phùng Tước, con khư khư cố chấp ở bên nó cũng không phải là không được, nhưng mẹ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho con…"
“…Chứng tỏ rằng, trong lòng cô ấy, con còn không quan trọng đến mức độ đó…"
Đủ các giọng nói xen lẫn hòa trộn khiến anh không thể bình tĩnh, anh lăn qua lộn lại, suy nghĩ đủ chuyện, mãi đến khi gần sáng mới nặng nề thiếp đi.
Mà trong lúc này, Cố Trường Khanh đang làm gì?
Cô đang học nhảy Tango.
Cô muốn trong vòng 1 tuần học được điệu Tango, sau đó đến Anh gặp Tai Weire, tham gia dạ tiệc kỉ niệm ngày kết hôn của ông.
“Tiên sinh Wilson Tai Weire là vợ là bà Julia quen nhau trong một buổi dạ hội, hai người cùng nhảy điệu Tango. Một bản nhạc mà đính ước. Hai người đều rất yêu thích khiêu vũ, nhưng sau này bà Julia bị tai nạn xe, chân dưới bị tê liệt, cuối cùng không thể đứng thẳng nữa, cho nên từ đó về sau, tiên sinh Tai Weire cũng không còn khiêu vũ nữa. Không thể không nói, đây là sự tiếc nuối của cả hai người!"
Đây là tư liệu Lý Giai điều tra được, đồng thời còn cả ảnh chụp do chính tiên sinh Tai Weire tham gia phỏng vấn công bố, kể lại kỉ niệm lần đầu hai người gặp gỡ.
Trong bức ảnh, hai người đang tuổi thanh xuân, ôm nhau khiêu vũ, vẻ mặt hạnh phúc và ngọt ngào.
Cố Trường Khanh cảm thấy, lần này nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, dựa vào thực lực của Cố thị, nếu muốn để lại ấn tượng trong lòng Tai Weire là rất khó, chưa biết chừng sẽ chỉ là phông nền mà thôi. Nếu muốn giành được nhiều cơ hội thì đầu tiên phải để lại ấn tượng mạnh trong lòng tiên sinh Tai Weire, như vậy mới có thể tranh thủ được cơ hội trao đổi riêng với ông ấy.
Chỉ là, phương diện bọn họ có thực lực lại chẳng hơn gì người khác, điều có thể khiến cho Tai Weire chú ý chắc chỉ có thể đi đường khác, dùng cách khác để khiến ông ấy chú ý.
Mà cô học điệu Tango chính là vì mục đích này. Trên thương trường có đủ loại thủ đoạn, ai cũng vắt óc tìm mưu nghĩ kế, chẳng qua cũng chỉ vì một mục đích, đem lại lợi ích cho chính mình. Chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lí, làm trái pháp luật, có tác dụng thì chính là đúng đắn.
Tác giả :
Thập Tam Xuân