Thiên Kim Trở Về
Chương 2: Chân tướng 1
Khổng Ngọc Phân đi vào căn phòng Vip xa hoa với vợ chồng họ Khổng, nhẹ nhàng gõ cửa, nhân viên phục vụ trên trong mở cửa, Khổng Ngọc Phân nói nhỏ với anh ta đôi câu, nhân viên đó xoay người đi vào, một lúc sau, Khưu Uyển Di đi ra.
Không bao lâu, Khưu Uyển Di đi vào phòng, nói thầm vào tai Khổng Khánh Tường mấy câu, Khổng Khánh Tường biến sắc. Hoàng phu nhân ngồi đối diện nhìn ra được nên cười hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Khổng Khánh Tường có chút xấu hổ, Khưu Uyển Di thấy chuyện không tiện giấu diếm, áy náy nói:
– Ngại quá, Trường Khanh nhất thời có việc gấp nên đi trước, bảo con gái tôi là Ngọc Phân đến xin lỗi với mọi người.
Chủ tịch Hoàng hơi nhăn mày không nói, vẻ mặt Hoàng phu nhân cũng có chút không vui.
Là vì con mình đến muộn nên bất mãn?
Nhưng đều là những người lăn lộn trên thương trường bao năm qua, dù có bất mãn thì cũng sẽ không để việc nhỏ này ảnh hưởng đến không khí.
Hoàng phu nhân cười nói với Khưu Uyển Di:
– Không sao đâu, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.
Lại nói:
– Con gái bà đến đây sao? Sao không gọi vào cho tôi gặp?
Khưu Uyển Di cười cười, xoay người nói với nhân viên phục vụ bên cạnh, người đó ra mở cửa, Khổng Ngọc Phân chậm rãi đi vào.
Hai tay cô đặt trước bụng, cười rất dịu dàng, lịch sự:
– Cháu chào hai bác!
Vợ chồng họ Hoàng thoáng sửng sốt, sau đó Hoàng phu nhân cười nói:
– Đúng là một cô bé ngoan!
Khổng Khánh Tường đứng dậy giới thiệu:
– Đây là con gái lớn nhà tôi – Khổng Ngọc Phân. Tốt nghiệp đại học Colombia, giờ đang là giám đốc thị trường của Cố thị.
…
Đến khi Cố Trường Khanh ý thức lại thì mới phát hiện mình đang ở trong phòng Vip của bệnh viện, bên cạnh có rất nhiều bác sĩ y tá đi tới đi lui, bên tai nghe được tiếng tút tút của các dụng cụ, máy móc. Quay đầu nhìn lại đã thấy mấy bác sĩ đang vây quanh giường bệnh bên cạnh, có vẻ đang cấp cứu.
Cố Trường Khanh cảm thấy mơ hồ, sao mình lại ở đây? Hình như cô đột nhiên bị phát bệnh, đau như muốn chết, đến bệnh viện cũng không lạ. Nhưng không phải cô nên nằm trên giường bệnh sao? Vì sao lại đứng ở đây, hơn nữa không ai để ý tới mình?
Lúc này, tiếng tút tút của máy móc bỗng nhiên kéo dài, các bác sĩ cũng tản ra, lắc lắc đầu tiếc nuối, cho dù không phải là bác sĩ, Cố Trường Khanh cũng biết, người bệnh trên giường kia đã chết. Cô tò mò đi qua, muốn xem người nằm đó là ai.
Nhưng vừa đi được hai bước, một bác sĩ đi thẳng về phía cô, Cố Trường Khanh không tránh kịp, vừa định hét to một tiếng nhưng đúng lúc này, một chuyện quái dị đã xảy ra, bác sĩ kia lại có thể đi xuyên qua người cô, như thể cô là người trong suốt, không tồn tại vậy!
Cố Trường Khanh ngơ ngác nhìn theo, cả kinh há hốc miệng. Sau đó ngẩng đầu nhìn qua giường bệnh.
Trên giường bệnh, một cô gái đang nằm, gương mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú, y tá đang gỡ dụng cụ khỏi người cô…
Cố Trường Khanh nhìn bệnh nhân trên giường bệnh, hoảng sợ mở to mắt, chân lảo đảo, đầu óc trống rỗng.
Người đó… người đó… không phải là cô sao?
Y tá mang dụng cụ đi xuyên qua người cô, sau đó lại có một y tá đi xuyên qua người cô, đi đến bên giường bệnh, phủ vài trắng lên người cô.
Cố Trường Khanh ôm đầu hét lớn, cứ thế la hét nhưng không ai nghe thấy, cũng không có ai nhìn thấy, trong mắt mọi người hoàn toàn không có sự tồn tại của cô…
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Cố Trường Khanh quay đầu lại, thấy là Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đi đến. Một bác sĩ đi về phía hai người.
Cố Trường Khanh như gặp được cứu tinh, vội chạy tới trước mặt Khưu Uyển Di, kéo tay bà nhưng lại kéo vào khoảng không, Khưu Uyển Di hoàn toàn không có cảm giác.
– Dì! Dì! Con ở đây, con ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Trường Khanh không chịu nổi sự kích thích này, bật khóc thành tiếng.
Nhưng không ai biết, cũng không ai cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cố Trường Khanh nghe được bác sĩ nói với Khưu Uyển Di:
– Người bệnh vốn đã rất yếu, lại tiếp xúc với thứ đồ vốn bị dị ứng rồi không được cứu chữa kịp thời nên bị shock mà chết. Ngại quá, chúng tôi đã cố hết sức.
Đây là nói gì thế? Ai đã chết? Cố Trường Khanh quả thực không thể tin vào tai mình nữa.
Bác sĩ nói xong thì cùng các y tá đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân và Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi tên hai người nhưng cả Khổng Ngọc Phân và Khưu Uyển Di đều không hề có cảm giác.
Sắc mặt hai người đều rất tệ, Khổng Ngọc Phân run rẩy, nói năng lộn xộn:
– Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con giết người, con giết người! Con… con không ngồi tù chứ…
Khưu Uyển Di khẽ quát cô một tiếng: “Câm mồm!" Sau đó xoay người đi ra cửa phòng bệnh, mở cửa ra nhìn quanh, xác định không có ai ở ngoài thì mới yên tâm đóng cửa lại.
Bà đi đến bên Khổng Ngọc Phân, lạnh lùng nói:
– Con bé mồm thôi. Để người ta nghe được thì mẹ cũng không cứu được con!
Khổng Ngọc Phân bưng mặt khóc.
Cố Trường Khanh trợn tròn mắt nhìn hai người, dần bình tĩnh lại.
Khổng Ngọc Phân nói vậy là có ý gì?
Khưu Uyển Di chỉ vào thi thể trên giường bệnh, hỏi Khổng Ngọc Phân:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Khổng Ngọc Phân nhìn giường bệnh, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất:
– Con cho thêm lòng trắng trứng vào rượu của nó, con biết nó dị ứng với lòng trắng trứng, con chỉ muốn nó không thể xem mặt Hoàng thái tử, con không nghĩ nó lại chết!
Lúc này Cố Trường Khanh đã dần hiểu ra mọi thứ, cô đã chết, bị dị ứng mà chết, giờ có lẽ chỉ còn là một linh hồn nên không ai cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cô nghe xong lời Khổng Ngọc Phân nói thì giận không thể kiềm chế, xông về phía Khổng Ngọc Phân định liều mạng với cô ta nhưng lại đi xuyên qua Khổng Ngọc Phân, ngã nhào xuống. Cố Trường Khanh khóc lớn: “Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi luôn coi chị là chị gái, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với chị? Vì sao chị đối xử với tôi như vậy? Tôi mới 24 tuổi thôi, vất vả lắm mới thoát khỏi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới…"
Nhưng bất kể cô khóc đến cỡ nào thì cũng chẳng có ai biết.
Bên kia, Khưu Uyển Di khẽ dúi đầu Khổng Ngọc Phân, cả giận nói:
– Con cũng không nghĩ xem, nó vừa cai nghiện, vẫn còn yếu, sao có thể chịu được cú shock đó! Giờ thì hay rồi, xảy ra tai nạn chết người, phải xử lý sao đây!
Khổng Ngọc Phân nghe mẹ nói vậy thì sợ tới mức khóc òa, nước mắt rơi đầy, khuôn mặt trang điểm nhem nhuốc, nhìn qua trông khá khủng bố. Cô quỳ gối trước mặt Khưu Uyển Di, ôm chân bà, khóc lóc:
– Mẹ, mẹ phải cứu con! Con chỉ là quá giận thôi, con có gì không bằng nó, luận tướng mạo, luận bằng cấp, luận tài cán, mọi thứ con đều hơn nó! Nhưng đơn giản chỉ vì nó họ Cố, con họ Khổng, chuyện tốt gì cũng chẳng đến lượt con! Điều kiện của Hoàng Thao tốt như vậy vì sao chỉ có thể cho nó! Con không cam lòng, con không cam lòng! Mẹ, con cũng là con của cha, cũng chung dòng máu với nó, vì sao con kém nó nhiều như thế?
Cố Trường Khanh hoảng hốt đến quên cả khóc, cô đứng lên nhìn Khổng Ngọc Phân đang khóc:
– Cô có ý gì? Cái gì gọi là con của cha? Cái gì mà quan hệ huyết thống! Cô rõ ràng là con riêng của dì!
Không bao lâu, Khưu Uyển Di đi vào phòng, nói thầm vào tai Khổng Khánh Tường mấy câu, Khổng Khánh Tường biến sắc. Hoàng phu nhân ngồi đối diện nhìn ra được nên cười hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Khổng Khánh Tường có chút xấu hổ, Khưu Uyển Di thấy chuyện không tiện giấu diếm, áy náy nói:
– Ngại quá, Trường Khanh nhất thời có việc gấp nên đi trước, bảo con gái tôi là Ngọc Phân đến xin lỗi với mọi người.
Chủ tịch Hoàng hơi nhăn mày không nói, vẻ mặt Hoàng phu nhân cũng có chút không vui.
Là vì con mình đến muộn nên bất mãn?
Nhưng đều là những người lăn lộn trên thương trường bao năm qua, dù có bất mãn thì cũng sẽ không để việc nhỏ này ảnh hưởng đến không khí.
Hoàng phu nhân cười nói với Khưu Uyển Di:
– Không sao đâu, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.
Lại nói:
– Con gái bà đến đây sao? Sao không gọi vào cho tôi gặp?
Khưu Uyển Di cười cười, xoay người nói với nhân viên phục vụ bên cạnh, người đó ra mở cửa, Khổng Ngọc Phân chậm rãi đi vào.
Hai tay cô đặt trước bụng, cười rất dịu dàng, lịch sự:
– Cháu chào hai bác!
Vợ chồng họ Hoàng thoáng sửng sốt, sau đó Hoàng phu nhân cười nói:
– Đúng là một cô bé ngoan!
Khổng Khánh Tường đứng dậy giới thiệu:
– Đây là con gái lớn nhà tôi – Khổng Ngọc Phân. Tốt nghiệp đại học Colombia, giờ đang là giám đốc thị trường của Cố thị.
…
Đến khi Cố Trường Khanh ý thức lại thì mới phát hiện mình đang ở trong phòng Vip của bệnh viện, bên cạnh có rất nhiều bác sĩ y tá đi tới đi lui, bên tai nghe được tiếng tút tút của các dụng cụ, máy móc. Quay đầu nhìn lại đã thấy mấy bác sĩ đang vây quanh giường bệnh bên cạnh, có vẻ đang cấp cứu.
Cố Trường Khanh cảm thấy mơ hồ, sao mình lại ở đây? Hình như cô đột nhiên bị phát bệnh, đau như muốn chết, đến bệnh viện cũng không lạ. Nhưng không phải cô nên nằm trên giường bệnh sao? Vì sao lại đứng ở đây, hơn nữa không ai để ý tới mình?
Lúc này, tiếng tút tút của máy móc bỗng nhiên kéo dài, các bác sĩ cũng tản ra, lắc lắc đầu tiếc nuối, cho dù không phải là bác sĩ, Cố Trường Khanh cũng biết, người bệnh trên giường kia đã chết. Cô tò mò đi qua, muốn xem người nằm đó là ai.
Nhưng vừa đi được hai bước, một bác sĩ đi thẳng về phía cô, Cố Trường Khanh không tránh kịp, vừa định hét to một tiếng nhưng đúng lúc này, một chuyện quái dị đã xảy ra, bác sĩ kia lại có thể đi xuyên qua người cô, như thể cô là người trong suốt, không tồn tại vậy!
Cố Trường Khanh ngơ ngác nhìn theo, cả kinh há hốc miệng. Sau đó ngẩng đầu nhìn qua giường bệnh.
Trên giường bệnh, một cô gái đang nằm, gương mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú, y tá đang gỡ dụng cụ khỏi người cô…
Cố Trường Khanh nhìn bệnh nhân trên giường bệnh, hoảng sợ mở to mắt, chân lảo đảo, đầu óc trống rỗng.
Người đó… người đó… không phải là cô sao?
Y tá mang dụng cụ đi xuyên qua người cô, sau đó lại có một y tá đi xuyên qua người cô, đi đến bên giường bệnh, phủ vài trắng lên người cô.
Cố Trường Khanh ôm đầu hét lớn, cứ thế la hét nhưng không ai nghe thấy, cũng không có ai nhìn thấy, trong mắt mọi người hoàn toàn không có sự tồn tại của cô…
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Cố Trường Khanh quay đầu lại, thấy là Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Phân đi đến. Một bác sĩ đi về phía hai người.
Cố Trường Khanh như gặp được cứu tinh, vội chạy tới trước mặt Khưu Uyển Di, kéo tay bà nhưng lại kéo vào khoảng không, Khưu Uyển Di hoàn toàn không có cảm giác.
– Dì! Dì! Con ở đây, con ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Trường Khanh không chịu nổi sự kích thích này, bật khóc thành tiếng.
Nhưng không ai biết, cũng không ai cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cố Trường Khanh nghe được bác sĩ nói với Khưu Uyển Di:
– Người bệnh vốn đã rất yếu, lại tiếp xúc với thứ đồ vốn bị dị ứng rồi không được cứu chữa kịp thời nên bị shock mà chết. Ngại quá, chúng tôi đã cố hết sức.
Đây là nói gì thế? Ai đã chết? Cố Trường Khanh quả thực không thể tin vào tai mình nữa.
Bác sĩ nói xong thì cùng các y tá đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khưu Uyển Di, Khổng Ngọc Phân và Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi tên hai người nhưng cả Khổng Ngọc Phân và Khưu Uyển Di đều không hề có cảm giác.
Sắc mặt hai người đều rất tệ, Khổng Ngọc Phân run rẩy, nói năng lộn xộn:
– Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con giết người, con giết người! Con… con không ngồi tù chứ…
Khưu Uyển Di khẽ quát cô một tiếng: “Câm mồm!" Sau đó xoay người đi ra cửa phòng bệnh, mở cửa ra nhìn quanh, xác định không có ai ở ngoài thì mới yên tâm đóng cửa lại.
Bà đi đến bên Khổng Ngọc Phân, lạnh lùng nói:
– Con bé mồm thôi. Để người ta nghe được thì mẹ cũng không cứu được con!
Khổng Ngọc Phân bưng mặt khóc.
Cố Trường Khanh trợn tròn mắt nhìn hai người, dần bình tĩnh lại.
Khổng Ngọc Phân nói vậy là có ý gì?
Khưu Uyển Di chỉ vào thi thể trên giường bệnh, hỏi Khổng Ngọc Phân:
– Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Khổng Ngọc Phân nhìn giường bệnh, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất:
– Con cho thêm lòng trắng trứng vào rượu của nó, con biết nó dị ứng với lòng trắng trứng, con chỉ muốn nó không thể xem mặt Hoàng thái tử, con không nghĩ nó lại chết!
Lúc này Cố Trường Khanh đã dần hiểu ra mọi thứ, cô đã chết, bị dị ứng mà chết, giờ có lẽ chỉ còn là một linh hồn nên không ai cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Cô nghe xong lời Khổng Ngọc Phân nói thì giận không thể kiềm chế, xông về phía Khổng Ngọc Phân định liều mạng với cô ta nhưng lại đi xuyên qua Khổng Ngọc Phân, ngã nhào xuống. Cố Trường Khanh khóc lớn: “Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi luôn coi chị là chị gái, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với chị? Vì sao chị đối xử với tôi như vậy? Tôi mới 24 tuổi thôi, vất vả lắm mới thoát khỏi quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới…"
Nhưng bất kể cô khóc đến cỡ nào thì cũng chẳng có ai biết.
Bên kia, Khưu Uyển Di khẽ dúi đầu Khổng Ngọc Phân, cả giận nói:
– Con cũng không nghĩ xem, nó vừa cai nghiện, vẫn còn yếu, sao có thể chịu được cú shock đó! Giờ thì hay rồi, xảy ra tai nạn chết người, phải xử lý sao đây!
Khổng Ngọc Phân nghe mẹ nói vậy thì sợ tới mức khóc òa, nước mắt rơi đầy, khuôn mặt trang điểm nhem nhuốc, nhìn qua trông khá khủng bố. Cô quỳ gối trước mặt Khưu Uyển Di, ôm chân bà, khóc lóc:
– Mẹ, mẹ phải cứu con! Con chỉ là quá giận thôi, con có gì không bằng nó, luận tướng mạo, luận bằng cấp, luận tài cán, mọi thứ con đều hơn nó! Nhưng đơn giản chỉ vì nó họ Cố, con họ Khổng, chuyện tốt gì cũng chẳng đến lượt con! Điều kiện của Hoàng Thao tốt như vậy vì sao chỉ có thể cho nó! Con không cam lòng, con không cam lòng! Mẹ, con cũng là con của cha, cũng chung dòng máu với nó, vì sao con kém nó nhiều như thế?
Cố Trường Khanh hoảng hốt đến quên cả khóc, cô đứng lên nhìn Khổng Ngọc Phân đang khóc:
– Cô có ý gì? Cái gì gọi là con của cha? Cái gì mà quan hệ huyết thống! Cô rõ ràng là con riêng của dì!
Tác giả :
Thập Tam Xuân