Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu
Quyển 2 - Chương 70: Chương 17 – Hoàng hậu nửa đường
Một chiếc xe ngựa phi nhanh trên đường lớn, người bên đường đều không tự chủ nhường đường ra, xe ngựa kia khiêm tốn mà xa hoa, vừa nhìn đã biết không phải thứ người bình thường có thể có được!
Trong xe ngựa, Mộ Dung Cẩm ngồi dựa vào một bên, huyệt câm của nàng bị Sở Dạ dùng công pháp đặc biệt điểm vào, cơ thể cũng bị giữ chặt lại bộ phận duy nhất trên người có thể hoạt động chỉ có đôi mắt!
Sở Dạ đối diện nàng dựa nghiêng vào vách xe ngựa vờ ngủ say, hắn rõ ràng vẫn còn tỉnh, nhưng chính là không nhìn nàng! Mộ Dung Cẩm vừa nhìn cũng biết được thân thể của hắn rất suy nhược, chắc hẳn khi biết được ‘tin qua đời’ của nàng mấy tháng nay hắn cũng không có nghỉ ngơi rồi, gương mặt trắng bệch gầy gộc, còn có bờ môi bạc màu, còn có hơi rượu đầy người kia nữa, khiến cho nàng đau lòng vô cùng!
Thời gi¬an ngắn ngủn chưa đến một năm, nàng biết rõ người đàn ông tên Sở Dạ này đã đi vào thế giới của nàng, hơn nữa còn mọc rễ nảy mầm, muốn nhổ ra cũng không được; không giống với loại thân tình như Mộ Dung Chinh đối với nàng, cũng không giống với sự đau lòng vô danh của nàng đối với Lạc Anh Cách, càng không phải sự bất đắc dĩ mà nàng bỏ ra đối với Tần Phi Nguyệt, mà chỉ có nhớ nhung, chỉ có đau lòng, còn có —— yêu!
Mỉm cười với sự vô lại của hắn, nhíu mày với sự lạnh lùng của hắn, đau lòng với sự cô đơn của hắn, lúc không gặp hắn, nàng sẽ thấy nhớ, lúc gặp hắn rồi, nàng lại không muốn rời khỏi hắn nữa, nàng thích ánh mắt cưng chìu của hắn, thích nụ hôn của hắn, những thứ này, hẳn là yêu thích đi!
Nàng biết hắn đang tỉnh, nhưng hắn chính là không để ý đến nàng, không biết có phải vì hận nàng không, hay là vì không biết đối mặt như thế nào, thở dài trong lòng, nàng khép mắt lại, có lẽ như thế hai người đều sẽ dễ chịu một chút!
Sở Dạ chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn Mộ Dung Cẩm vừa nhắm mắt lại, trong mắt là sự nhớ nhung và dịu dàng không tan biến được, nhưng hắn lại nhẫn tâm không để ý nàng, nàng vì người khác có thể huy động binh lính với hắn, hắn không giận, nàng vì Mộ Dung Chinh làm nhiều chuyện như thế, hắn không giận, nhưng mà…… nàng vì Mộ Dung Chính mà chết, thậm chí không có một chút lưu luyến nào với hắn, hắn còn có thể không để ý sao?
Hắn hận nàng tuyệt tình, cũng hận chính mình, nếu như mình sớm bắt được lòng của nàng, có phải sẽ không mất đi nàng không? Nhận được tin nàng chưa chết, hắn vui đến phát cuồng, nhưng lòng cũng đau như cắt, bởi vì nàng không nói với hắn trước tiên, trong lòng nàng hắn có phải là có cũng được không có cũng chẳng sao ư?
Hắn không biết, cũng không muốn hỏi, nên hắn không muốn mình phải đối mặt với nàng, nhưng có trời mới biết hắn muốn ôm nàng vào lòng biết mấy, sau đó hung hăng mà siết lấy về sau không bao giờ buông ra nữa, nhưng hắn không làm như vậy, cũng không biết là đang trừng phạt nàng, hay là đang trừng phạt chính mình nữa!
Xe ngựa bị cản lại, Sở Dạ thu ánh mắt về, con ngươi lóe lên sự lạnh lùng ngoan tuyệt: “Tránh ra!"
“Tử Hàn đến đón thiếu cung chủ, kính mong Sở Hoàng giúp đỡ!" Ngoài xe ngựa, chiếc xe ngựa mang dấu hiệu hoa mai của Mai Tử Hàn vừa đúng ngăn trở ở phía trước, hiển nhiên là cố ý đợi ở đây. Giọng điệu của y tuy rằng khách sáo, nhưng cũng mang theo khí thế không cho từ chối, nếu như là người bình thường e rằng còn sợ hãi hai phần, nhưng Sở Dạ không nằm trong đội ngũ người bình thường.
Hắn vung tay một cái, nội lực hùng mạnh trực tiếp tập kích tới, Mai Tử Hàn không ngờ hắn sẽ trực tiếp ra tay, vội vàng phi thân tránh ra, nhưng xe ngựa quý giá của y lại bị thổi bay trong nháy mắt, trên đường trống trải, Dương Phong lập tức giục ngựa mà đi, Bạch Sơn không biết từ đâu ra, trực tiếp chặn lấy Mai Tử Hàn còn đang muốn xông lên!
Mai Tử Hàn tức giận, bàn tính vàng trong tay toàn bộ đều hóa thành từng chấm màu vàng công kích về phía Bạch Sơn, tất cả mọi người đều bàn luận về tài phú của y, nhưng so với tài phú, võ công của y cũng cực cao, tuy chưa ai thấy qua y động thủ, càng không có ai biết vũ khí của y chính là bàn tính vàng luôn không rời tay kia!
Thân hình Bạch Sơn cao lớn. nhưng thân thể linh hoạt, hơn nữa vô cùng quen thuộc đối với các loại binh khí, nên Mai Tử Hàn đương nhiên không chiếm được chỗ tốt, chỉ có thể nhìn xe ngựa đi càng ngày càng xa, bỗng chốc tức giận, y vội vội vàng vàng chạy đến, lại không ngờ Mộ Dung Cẩm bị cướp đi mất, không dễ dàng gì mới nhận được tin tức đuổi theo đến đây, sao có thể trơ mắt nhìn nàng bị mang đi chứ.
Mai Tử Hàn phi thân muốn tránh qua, nhưng khinh công của Bạch Sơn cũng không kém, gần như là y đi một bước hắn chặn một bước, sau mấy hiệp, xe ngựa của Sở Dạ cũng không thấy bóng dáng đâu nữa!
Có lẽ sợ có người sẽ xuất hiện cướp xe ngựa như Mai Tử Hàn, rất nhanh xe ngựa đã được đổi, ngay cả phu xe cũng bị đổi thành một người đàn ông biết võ công, Mộ Dung Cẩm yên lặng mặc cho Sở Dạ mặt không cảm xúc bế nàng vào trong xe ngựa, sau đó tiếp tục ngồi yên.
Một đường ra khỏi nghĩa trang Võ Nghĩa, sau đó một đường hướng nước Sở mà đi, trên đường không còn xuất hiện người ngăn cản nữa, Mộ Dung Cẩm không biết hắn làm như thế nào, nhưng đối với một quốc vương mà nói, e rằng chuyện này thật sự cũng chẳng khó khăn gì!
“Nguy rồi, tiểu thư bị người ta cướp đi rồi!" Đường Trúc vừa nhận được tin, sốt ruột thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sớm biết thế nàng nên chạy đến sớm một chút rồi, nếu như đến sớm một chút, có phải tiểu thư sẽ không bị người ta cướp mất hay không?
“Ngươi sao rồi?" Đông Phương Triệt đến lúc này vẫn mờ mịt ngập đầu, Đường Trúc nói Mộ Dung Cẩm vẫn còn sống, nhưng lại chưa từng nói cho hắn biết là ở đâu, bây giờ lại đột nhiên nói là bị cướp đi mất rồi, nhưng tin tức này ở đâu ra?
“Không có gì!" Đường Trúc lắc đầu, nàng đương nhiên sẽ không nói cho Đông Phương Triệt biết thân phận thật của tiểu thư, đến lúc đó chắc chắn sẽ có chuyện, chỉ là nếu đã biết tiểu thư vẫn còn sống thì nàng cũng yên tâm một nửa rồi, tiểu thư không thể nào để người khác dễ dàng cướp đi như vậy được, trừ khi tiểu thư biết người đó, gần như theo bản năng nàng nghĩ đến người nam nhân lạnh lùng nào đó ở nước Sở, trực giác nói cho nàng biết suy đoán này không sai!
Yên tâm rồi, Đường Trúc rốt cuộc cũng buông lỏng, thế mới nhớ chuyện mà Văn Tử Khiêm gi¬ao cho nàng khi rời đi, xem ra nàng phải đi làm những chuyện nàng cần làm rồi!
Đông Phương Triệt kì quái nhìn Đường Trúc một hồi thì sốt ruột, một hồi lại như nghĩ thông suốt rồi, một hồi lại giống như đã quyết định xong chuyện gì đó, cuối cùng cứ thế mà nhìn nàng ta đi mất, sau đó để lại cho hắn nỗi nghi hoặc như trước!
Mà bọn họ không chú ý đến, một chiếc xe ngựa bình thường chạy qua bên dưới lầu nơi bọn họ ngồi, mà lúc Đường Trúc đi ra, vừa đúng lúc lướt qua chiếc xe ngựa đó!
Một tháng sau, lần đầu tiên Mộ Dung Cẩm đến hoàng cung nước Sở, Sở Dạ đã từng muốn nàng đến vô số lần, nàng cũng nghĩ sẽ có một ngày đến xem thử, lại không ngờ cuối cùng lại đến bằng cách như thế này!
Cung điện to lớn, chỉ có một mình nàng, Sở Dạ không biết đã đi đâu rồi, mà bên ngoài được canh phòng lớp lớp, e rằng ngay cả một con ruồi cũng bay không lọt!
Dương Hạo canh chừng bên ngoài, nhìn Mộ Dung Cẩm yên yên tĩnh tĩnh, trong lòng nhịn không được thở dài, đây là con tin hợp tác nhất mà hắn từng gặp, chủ tử cứ thế trói nàng ấy đến, nàng ấy chỉ sửng sốt một chút rồi không cho thấy chút xíu cảm xúc nào cả, cứ thế một đường để chủ tử mang về, cho dù chủ tử đã giải huyệt cho nàng ấy thì nàng ấy cũng không có dấu hiệu chạy trốn hoặc phản kháng, yên tĩnh đến mức không giống người.
Chỉ là không biết sau khi nàng ấy biết chuyện chủ tử sẽ làm, có phải cũng có thể duy trì sự bình tĩnh như thế này không đây!
Lại qua thêm hai ngày, Mộ Dung Cẩm cứ trải qua trong cung điện lạnh băng này như vậy, trừ ám vệ đến dâng cơm, nàng không gặp ai cả, mãi cho đến gần tối, một bộ phụng bào màu đen vàng kim hoa lệ được đưa đến, nàng nhớ Sở Dạ từng nói qua muốn nàng làm Hoàng hậu của hắn, nhưng phải gấp gáp đến vậy sao?
Hai nữ tử thanh tú đi vào, hơi thở trên người cho thấy họ giống như những ám vệ kia vậy, bọn họ khom người hành lễ: “Nô tì phụng mệnh thay y phục cho nương nương!"
Mộ Dung Cẩm không nói gì, bởi vì hiện tại nàng hoàn toàn nói không nên lời, mặc cho hai nữ tử tắm gội cho nàng, sau đó mặc từng cái từng cái áo lên người nàng, chải cho nàng một kiểu tóc lộng lẫy, nhưng không ai động vào mạng che trên mặt nàng, sau khi xử lý xong xuôi, hai người yên lặng lui xuống!
Mộ Dung Cẩm ngồi trước gương, nhìn bộ đồ tinh xảo xa hoa, còn có nữ tử đẹp đến không giống người thật kia, có chút thất vọng nhắm mắt lại, Sở Dạ, rốt cuộc chàng muốn làm gì? Chàng đang sợ hãi gì chứ? Chàng đang không xác định gì chứ?
“Két!" Cửa điện bị đẩy ra, Sở Dạ một thân long bào màu đen đi vào, vóc người thon cao trác tuyệt, gương mặt tuyệt mỹ vẫn như đấng thần tiên khiến người khác không cách nào nhìn thẳng được, trong đôi mắt kia là sự quyết tuyệt và kiên định mà nàng thấy xa lạ, còn có một chút kinh diễm và dịu dàng đã lâu không gặp.
Sở Dạ bước đến bên cạnh Mộ Dung Cẩm, không nói một lời, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng đến mức như sợ sẽ làm vỡ nàng vậy, đặt nàng trên chiếc giường lớn hoa lệ, chính mình cũng nằm lên, không có động tác dư thừa nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó nàng nghe thấy tiếng gọi đầu tiên của hắn trong suốt một tháng nay: “Cẩm Nhi!"
Mộ Dung Cẩm thở dài, nhắm mắt ngủ, trong một tháng này, đây là lần đầu tiên hắn ôm nàng ngủ, cũng khiến cho nàng rốt cuộc phát hiện thì ra mình lại khát vọng vòng tay của hắn đến thế, quả nhiên là trúng độc quá sâu rồi!
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Mộ Dung Cẩm phát hiện toàn bộ huyệt đạo của mình đều được giải hết rồi, nàng có chút ngơ ngẩn ngồi bên mép giường, rất lâu sau mới hoàn hồn!
Tuy đã được tự do, nhưng nàng vẫn không ra ngoài như trước, mặc dù nàng đã từng rất muốn đi tham quan đất nước của Sở Dạ, nhưng bây giờ nàng không có tâm tình!
Lúc trời tối, Mộ Dung Cẩm dựa vào giường êm, tựa như đang nghỉ ngơi, lại tựa như đang chờ đợi điều gì đó, không bao lâu, tiếng bước chân chậm rãi thay thế cho đáp án của nàng!
Tiếng bước chân đó dừng ngay trước cửa, khoảng cách chỉ một bước, nhưng lại chần chừ! Bản thân Mộ Dung Cẩm cũng không phát hiện, trong khoảnh khắc bước chân kia đang chần chừ, thì lòng nàng cũng như bị treo lên cao!
Cuối cùng, tiếng bước chân kia lùi lại hai bước, dường như có ý định rời khỏi, rốt cuộc Mộ Dung Cẩm cũng bắt đầu nhịn không được nữa: “Sở Dạ!"
Tiếng bước chân khựng lại, một khắc sau, cửa điện bị mở ra, Sở Dạ đứng bên ngoài cửa lớn, cùng với Mộ Dung Cẩm xa xa nhìn nhau, sắc mặt hơi tiều tụy, lại có chút ảm đạm; Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại, ngay lúc trong lòng Sở Dạ dần lạnh xuống, nàng làm ra một động tác kinh ngươi, nàng từ chỗ của mình đứng lên, phụng bào trên người tản ra, lúc này nàng giống như một con phượng hoàng thực thụ vậy.
Một khắc sau, nàng bước xuống thềm đá, từng bước từng bước đi về phía Sở Dạ, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, không bị phân tán chút nào, cứ nhìn hắn chăm chú như thế, phảng phất như đây là hôn lễ của bọn họ, mà nàng chính là tân nương đối diện đi tới, đợi đến lúc gi¬ao cả cuộc đời của mình cho hắn!
Mộ Dung Cẩm đi đến trước mặt Sở Dạ khoảng cách còn một bước thì đứng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó nàng vươn tay vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng dâng lên nụ hôn của mình……
Toàn thân Sở Dạ run lên, có trời mới biết hắn mất bao nhiêu nghị lực mới có thể nhịn xuống không hôn nàng? Hành động lúc này của nàng không khác gì đang nhóm lên một ngọn lửa trong lòng hắn, cháy đến sôi sục như thế, làm sao hắn còn có thể khống chế được? Ôm chặt nàng, hung hăng hôn trả lại, tất cả sự lo lắng, đau lòng, sợ hãi và tuyệt vọng của chính mình đều truyền đạt hết cho nàng!
Mộ Dung Cẩm yên lặng cảm nhận nụ hôn của hắn, ôm lấy tay hắn từ từ siết chặt, toàn thân dựa cả vào người hắn, cảm nhận hắn, đau lòng vì hắn!
Phụng bào lộng lẫy không biết rơi xuống đất từ lúc nào, để lộ ra áo lót tơ tằm bên trong, cửa lớn đã đóng lại, Sở Dạ đè nàng trên giường, nụ hôn như mưa ào ạt kéo đến, Mộ Dung Cẩm chỉ có thể yên lặng đón nhận, phối hợp, mà cử động này của nàng chẳng khác nào đang cổ vũ cho Sở Dạ, y phục của hai người được cởi ra từng món từng món, lần đầu tiên chân thành đối mặt, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc với nhau, cả hai như chạm phải điện vậy.
Trên dung nhan tuyệt đẹp của Mộ Dung Cẩm nhuốm lên một màn sương đỏ, không biết là vì tình dục hay là vì ngượng ngùng.
Cứ thế hôn xuống, lưu lại từng chuỗi dâu mờ ám, ngón tay thô ráp của Sở Dạ trúc trắc trêu chọc Mộ Dung Cẩm, khiến cho thân thể nàng nhịn không được mà run rẩy, cuối cùng, khi đến một bước cuối cùng, Sở Dạ cứng rắn dừng lại, tuy dục vọng kia gần như giày vò hắn đến phát điên, từng giọt từng giọt mồ hôi nặng trĩu từ trên trán rơi xuống, có thể thấy hắn nhịn đến cực khổ biết mấy, kéo lấy chăn phủ lên hai người, hắn xoay người sang một bên khác, muốn đợi cho dục vọng của mình lắng xuống!
Mộ Dung Cẩm sao có thể không biết sự nhẫn nại của hắn chứ, nàng không phải nữ nhân bị dục vọng khống chế, nhưng……cánh tay trơn bóng vòng qua vòng eo cường tráng của Sở Dạ, thân thể mềm mại không thể ngờ cũng dán lên lưng của Sở Dạ, hành động này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa cho Sở Dạ, khiến hắn thiếu chút nữa thì mất khống chế.
“Cẩm Nhi, đừng……"
Giọng nói khản đặc ẩn chứa mùi tình dục nồng nặc, có thể thấy đã nhẫn nại đến cực điểm rồi, Mộ Dung Cẩm cười khẽ, lật người trực tiếp đè hắn dưới thân, lúc đó trong lòng nàng hơi kinh hãi, nhưng nàng vẫn không rời khỏi, nhìn đôi mắt vì nhuốm màu tình dục mà càng thêm mê người của Sở Dạ, sau đó cúi đầu hôn xuống: “Dạ, đừng nhịn nữa!"
Cuối cùng, Mộ Dung Cẩm thành công thiêu rụi sợi dây lí trí cuối cùng của Sở Dạ, Sở Dạ nhanh chóng trở người, đè Mộ Dung Cẩm dưới người, mạnh mẽ mà lại không mất đi sự dịu dàng……
Một đêm xuân sắc đến trời sáng, giấc mộng kiều diễm lấp đầy đêm dài!
Lúc Mộ Dung Cẩm tỉnh lại, toàn thân gần như đau xót ngay cả đầu ngón tay cũng nhúc nhích không nổi, Sở Dạ cũng tỉnh rồi, yêu thương hôn lên trán Mộ Dung Cẩm, sau đó nhấc tay nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng: “Cẩm Nhi, làm hoàng hậu của Cô Vương được không?"
Mộ Dung Cẩm siết chặt vòng ôm ấp áp của hắn: “Chàng cũng trói thiếp đến đây rồi, còn hỏi thiếp có đồng ý hay không à?"
Sở Dạ cười khẽ, lòng ngực khẽ rung động, lần nữa ôm chặt Mộ Dung Cẩm: “Nàng đây là đang trách Cô Vương sao?"
Trách ư? Sao nàng phải trách hắn? “Thật xin lỗi!"
Sở Dạ sửng sốt: “Sao lại xin lỗi Cô Vương?"
Mộ Dung Cẩm ôm lấy hông của hắn, dán người của mình lên, tai kề vào lồng ngực của hắn, nơi đó có nhịp tim mạnh mẽ của hắn: “Ngày đó, không phải thiếp muốn tự vẫn, chỉ là ma tính của ma liên trong người phát tác, thiếp không muốn giết Đông Phương Triệt, nên mới chọn nhảy xuống vực!"
Nghe vậy, nút thắt vẫn luôn nằm trong lòng Sở Dạ cuối cùng cũng được gỡ ra, thì ra nàng không phải cố ý rời bỏ hắn, nhưng: “Nàng bị thương rất nặng phải không? Biến mất hẳn bốn tháng ròng rã!" Vừa nói vừa muốn kiểm tra thân thể của Mộ Dung Cẩm ngay lập tức, chọc cho Mộ Dung Cẩm hết nói nổi, tối qua không phải hắn đã ‘kiểm tra’ mấy lần rồi à?
“Có Phệ Thiên ở đó, cho dù thiếp chết rồi thì ông ta cũng có thể cứu sống!" Đối với điểm này thì nàng không phủ nhận: “Bốn tháng đó thiếp đều ở trong Ma Vực, bởi vì không thể ra ngoài, nên không thể báo bình an cho chàng, thật xin lỗi!"
Sở Dạ khẽ hôn vành tai nàng: “Nàng không có lỗi với Cô Vương, nàng cũng biết, điều Cô Vương muốn nghe không phải câu này của nàng!"
Hơi thở mờ ám nóng bỏng thổi vào vành tai, bên tai ngứa ngáy, cứ thế ngứa đến trong lòng: “Thiếp đồng ý làm hoàng hậu của chàng!"
Sở Dạ nghe thế cười lên, như gió xuân làm tan tuyết lạnh, xấu xa cắn lên vành tai của Mộ Dung Cẩm, mờ ám có thừa: “Thế thì, Hoàng Hậu của Cô Vương, mong nàng sinh cho Cô Vương một tiểu thái tử được chứ?"
Mộ Dung Cẩm sửng sốt: “Cái gì?" Mà một khắc sau, Sở Dạ kéo nàng vào trong chăn, Mộ Dung Cẩm hết nói nổi, sao nàng lại gặp phải một con ‘sói đói’ cơ chứ?
Sau một hồi lăn qua lăn lại, Sở Dạ như một con vua sói ăn uống no đủ, mà Mộ Dung Cẩm chính là chú ‘thỏ’ đáng thương kia, chỉ có thể mơ mơ màng màng nằm trong chăn ngủ bù, lần đầu tiên biết còn có ‘việc dùng thể lực’ như thế này.
Sở Dạ cúi đầu, sự dịu dàng trong mắt gần như có thể nhỏ ra nước, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng mấy lượt, thế mới lưu luyến rời khỏi, Cẩm Nhi đồng ý rồi, hắn cần phải đi chuẩn bị thật tốt —— Đại điển phong Hậu của hắn!
Sở Hoàng muốn cưới hoàng hậu, tin tức này không biết từ lúc nào nhanh chóng lan đi, gần như truyền đến khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngay cả các quốc gia khác cũng nhận được tin tức, vội vàng chuẩn bị lễ vật đến chúc mừng, trong một chốc cả thiên hạ đều náo nhiệt hẳn lên!
Phải biết rằng Sở Hoàng nổi danh không gần nữ sắc, thậm chí có người nói hắn thích nam nhân, nhưng giờ bỗng nhiên muốn cưới hoàng hậu, hơn nữa còn không phải là bất cứ thiên kim tiểu thư nào của nước Sở, khiến người ta nhịn không được phải suy đoán, vị hoàng hậu nửa đường xuất hiện này, rốt cuộc có sức quyến rũ gì, lại có thể làm cho cây vạn tuế như Sở Dạ cũng phải nở hoa rồi, thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị đại điển nữa!
Tần Phi Nguyệt vẫn luôn tìm kiếm nghe được tin tức thì thiếu chút nữa cắn nát cả hàm răng, chết tiệt, thế mà lại dám lừa hắn!
Mà ở một phòng trà bên trong hoàng cung, một cung nữ diện mạo được cho là bình thường khi nghe được tin này, trực tiếp đẩy rớt hết tất cả dụng cụ pha trà, tại sao, ả đường đường là công chúa một nước mà không cưới ả, lại đi cưới một nữ nhân không rõ lai lịch? Lẽ nào ả kém hơn nữ nhân kia sao?
Ả dùng cái chết của mình mới có thể diệt trừ Mộ Dung Cẩm, ả tưởng rằng hắn sẽ không có bất kì nữ nhân nào nữa, nhưng tại sao lại truyền ra tin tức hắn muốn cưới Hoàng hậu chứ, lẽ nào những lời hắn nói đều là gạt ả?
Ả không cam lòng, ả hao tâm tổn trí bày bố, sao có thể để người khác làm hoàng hậu chứ, cho dù không phải ả, cũng tuyệt đối không thể để người khác ngồi lên vị trí đó!
“Chậc chậc! Ta đã nói rồi mà, ngươi nên ra tay sớm một chút, giờ thì tốt rồi, gà bay trứng vỡ!" Một cung nữ mặt mày bình thường thân hình đẫy đà đi tới, nhìn dáng vẻ ngoan tuyệt của cung nữ kia, líu lo nói.
Đông Phương Hiểu hung hăng trừng ả ta: “Mấy ngày nay hắn uống đến say bí tỉ, nhưng chỗ đó có đến hơn ngàn ngự lâm quân canh phòng, còn có vô số ám vệ, ta đi chẳng phải là tìm chết à?"
Đường Tố phất phất tay: “Thôi vậy, ta nói không được ngươi, vậy thì ngươi cứ nhìn hắn cưới hoàng hậu, sau đó cả đời ngươi làm một cung nữ nhỏ nhoi đi!"
Dứt lời, quả nhiên thấy trong mắt Đông Phương Hiểu toàn bộ đều là căm phẫn và không cam lòng, bỗng chốc cười càng thêm rạng rỡ, đồng thời cũng có cười nhạo và khinh bỉ, nữ nhân có thông minh ác độc đến đâu nữa, lúc ả bắt đầu điên cuồng vì một người nam nhân, thì ả đã trở thành một con ngốc rồi!
Trong xe ngựa, Mộ Dung Cẩm ngồi dựa vào một bên, huyệt câm của nàng bị Sở Dạ dùng công pháp đặc biệt điểm vào, cơ thể cũng bị giữ chặt lại bộ phận duy nhất trên người có thể hoạt động chỉ có đôi mắt!
Sở Dạ đối diện nàng dựa nghiêng vào vách xe ngựa vờ ngủ say, hắn rõ ràng vẫn còn tỉnh, nhưng chính là không nhìn nàng! Mộ Dung Cẩm vừa nhìn cũng biết được thân thể của hắn rất suy nhược, chắc hẳn khi biết được ‘tin qua đời’ của nàng mấy tháng nay hắn cũng không có nghỉ ngơi rồi, gương mặt trắng bệch gầy gộc, còn có bờ môi bạc màu, còn có hơi rượu đầy người kia nữa, khiến cho nàng đau lòng vô cùng!
Thời gi¬an ngắn ngủn chưa đến một năm, nàng biết rõ người đàn ông tên Sở Dạ này đã đi vào thế giới của nàng, hơn nữa còn mọc rễ nảy mầm, muốn nhổ ra cũng không được; không giống với loại thân tình như Mộ Dung Chinh đối với nàng, cũng không giống với sự đau lòng vô danh của nàng đối với Lạc Anh Cách, càng không phải sự bất đắc dĩ mà nàng bỏ ra đối với Tần Phi Nguyệt, mà chỉ có nhớ nhung, chỉ có đau lòng, còn có —— yêu!
Mỉm cười với sự vô lại của hắn, nhíu mày với sự lạnh lùng của hắn, đau lòng với sự cô đơn của hắn, lúc không gặp hắn, nàng sẽ thấy nhớ, lúc gặp hắn rồi, nàng lại không muốn rời khỏi hắn nữa, nàng thích ánh mắt cưng chìu của hắn, thích nụ hôn của hắn, những thứ này, hẳn là yêu thích đi!
Nàng biết hắn đang tỉnh, nhưng hắn chính là không để ý đến nàng, không biết có phải vì hận nàng không, hay là vì không biết đối mặt như thế nào, thở dài trong lòng, nàng khép mắt lại, có lẽ như thế hai người đều sẽ dễ chịu một chút!
Sở Dạ chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn Mộ Dung Cẩm vừa nhắm mắt lại, trong mắt là sự nhớ nhung và dịu dàng không tan biến được, nhưng hắn lại nhẫn tâm không để ý nàng, nàng vì người khác có thể huy động binh lính với hắn, hắn không giận, nàng vì Mộ Dung Chinh làm nhiều chuyện như thế, hắn không giận, nhưng mà…… nàng vì Mộ Dung Chính mà chết, thậm chí không có một chút lưu luyến nào với hắn, hắn còn có thể không để ý sao?
Hắn hận nàng tuyệt tình, cũng hận chính mình, nếu như mình sớm bắt được lòng của nàng, có phải sẽ không mất đi nàng không? Nhận được tin nàng chưa chết, hắn vui đến phát cuồng, nhưng lòng cũng đau như cắt, bởi vì nàng không nói với hắn trước tiên, trong lòng nàng hắn có phải là có cũng được không có cũng chẳng sao ư?
Hắn không biết, cũng không muốn hỏi, nên hắn không muốn mình phải đối mặt với nàng, nhưng có trời mới biết hắn muốn ôm nàng vào lòng biết mấy, sau đó hung hăng mà siết lấy về sau không bao giờ buông ra nữa, nhưng hắn không làm như vậy, cũng không biết là đang trừng phạt nàng, hay là đang trừng phạt chính mình nữa!
Xe ngựa bị cản lại, Sở Dạ thu ánh mắt về, con ngươi lóe lên sự lạnh lùng ngoan tuyệt: “Tránh ra!"
“Tử Hàn đến đón thiếu cung chủ, kính mong Sở Hoàng giúp đỡ!" Ngoài xe ngựa, chiếc xe ngựa mang dấu hiệu hoa mai của Mai Tử Hàn vừa đúng ngăn trở ở phía trước, hiển nhiên là cố ý đợi ở đây. Giọng điệu của y tuy rằng khách sáo, nhưng cũng mang theo khí thế không cho từ chối, nếu như là người bình thường e rằng còn sợ hãi hai phần, nhưng Sở Dạ không nằm trong đội ngũ người bình thường.
Hắn vung tay một cái, nội lực hùng mạnh trực tiếp tập kích tới, Mai Tử Hàn không ngờ hắn sẽ trực tiếp ra tay, vội vàng phi thân tránh ra, nhưng xe ngựa quý giá của y lại bị thổi bay trong nháy mắt, trên đường trống trải, Dương Phong lập tức giục ngựa mà đi, Bạch Sơn không biết từ đâu ra, trực tiếp chặn lấy Mai Tử Hàn còn đang muốn xông lên!
Mai Tử Hàn tức giận, bàn tính vàng trong tay toàn bộ đều hóa thành từng chấm màu vàng công kích về phía Bạch Sơn, tất cả mọi người đều bàn luận về tài phú của y, nhưng so với tài phú, võ công của y cũng cực cao, tuy chưa ai thấy qua y động thủ, càng không có ai biết vũ khí của y chính là bàn tính vàng luôn không rời tay kia!
Thân hình Bạch Sơn cao lớn. nhưng thân thể linh hoạt, hơn nữa vô cùng quen thuộc đối với các loại binh khí, nên Mai Tử Hàn đương nhiên không chiếm được chỗ tốt, chỉ có thể nhìn xe ngựa đi càng ngày càng xa, bỗng chốc tức giận, y vội vội vàng vàng chạy đến, lại không ngờ Mộ Dung Cẩm bị cướp đi mất, không dễ dàng gì mới nhận được tin tức đuổi theo đến đây, sao có thể trơ mắt nhìn nàng bị mang đi chứ.
Mai Tử Hàn phi thân muốn tránh qua, nhưng khinh công của Bạch Sơn cũng không kém, gần như là y đi một bước hắn chặn một bước, sau mấy hiệp, xe ngựa của Sở Dạ cũng không thấy bóng dáng đâu nữa!
Có lẽ sợ có người sẽ xuất hiện cướp xe ngựa như Mai Tử Hàn, rất nhanh xe ngựa đã được đổi, ngay cả phu xe cũng bị đổi thành một người đàn ông biết võ công, Mộ Dung Cẩm yên lặng mặc cho Sở Dạ mặt không cảm xúc bế nàng vào trong xe ngựa, sau đó tiếp tục ngồi yên.
Một đường ra khỏi nghĩa trang Võ Nghĩa, sau đó một đường hướng nước Sở mà đi, trên đường không còn xuất hiện người ngăn cản nữa, Mộ Dung Cẩm không biết hắn làm như thế nào, nhưng đối với một quốc vương mà nói, e rằng chuyện này thật sự cũng chẳng khó khăn gì!
“Nguy rồi, tiểu thư bị người ta cướp đi rồi!" Đường Trúc vừa nhận được tin, sốt ruột thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sớm biết thế nàng nên chạy đến sớm một chút rồi, nếu như đến sớm một chút, có phải tiểu thư sẽ không bị người ta cướp mất hay không?
“Ngươi sao rồi?" Đông Phương Triệt đến lúc này vẫn mờ mịt ngập đầu, Đường Trúc nói Mộ Dung Cẩm vẫn còn sống, nhưng lại chưa từng nói cho hắn biết là ở đâu, bây giờ lại đột nhiên nói là bị cướp đi mất rồi, nhưng tin tức này ở đâu ra?
“Không có gì!" Đường Trúc lắc đầu, nàng đương nhiên sẽ không nói cho Đông Phương Triệt biết thân phận thật của tiểu thư, đến lúc đó chắc chắn sẽ có chuyện, chỉ là nếu đã biết tiểu thư vẫn còn sống thì nàng cũng yên tâm một nửa rồi, tiểu thư không thể nào để người khác dễ dàng cướp đi như vậy được, trừ khi tiểu thư biết người đó, gần như theo bản năng nàng nghĩ đến người nam nhân lạnh lùng nào đó ở nước Sở, trực giác nói cho nàng biết suy đoán này không sai!
Yên tâm rồi, Đường Trúc rốt cuộc cũng buông lỏng, thế mới nhớ chuyện mà Văn Tử Khiêm gi¬ao cho nàng khi rời đi, xem ra nàng phải đi làm những chuyện nàng cần làm rồi!
Đông Phương Triệt kì quái nhìn Đường Trúc một hồi thì sốt ruột, một hồi lại như nghĩ thông suốt rồi, một hồi lại giống như đã quyết định xong chuyện gì đó, cuối cùng cứ thế mà nhìn nàng ta đi mất, sau đó để lại cho hắn nỗi nghi hoặc như trước!
Mà bọn họ không chú ý đến, một chiếc xe ngựa bình thường chạy qua bên dưới lầu nơi bọn họ ngồi, mà lúc Đường Trúc đi ra, vừa đúng lúc lướt qua chiếc xe ngựa đó!
Một tháng sau, lần đầu tiên Mộ Dung Cẩm đến hoàng cung nước Sở, Sở Dạ đã từng muốn nàng đến vô số lần, nàng cũng nghĩ sẽ có một ngày đến xem thử, lại không ngờ cuối cùng lại đến bằng cách như thế này!
Cung điện to lớn, chỉ có một mình nàng, Sở Dạ không biết đã đi đâu rồi, mà bên ngoài được canh phòng lớp lớp, e rằng ngay cả một con ruồi cũng bay không lọt!
Dương Hạo canh chừng bên ngoài, nhìn Mộ Dung Cẩm yên yên tĩnh tĩnh, trong lòng nhịn không được thở dài, đây là con tin hợp tác nhất mà hắn từng gặp, chủ tử cứ thế trói nàng ấy đến, nàng ấy chỉ sửng sốt một chút rồi không cho thấy chút xíu cảm xúc nào cả, cứ thế một đường để chủ tử mang về, cho dù chủ tử đã giải huyệt cho nàng ấy thì nàng ấy cũng không có dấu hiệu chạy trốn hoặc phản kháng, yên tĩnh đến mức không giống người.
Chỉ là không biết sau khi nàng ấy biết chuyện chủ tử sẽ làm, có phải cũng có thể duy trì sự bình tĩnh như thế này không đây!
Lại qua thêm hai ngày, Mộ Dung Cẩm cứ trải qua trong cung điện lạnh băng này như vậy, trừ ám vệ đến dâng cơm, nàng không gặp ai cả, mãi cho đến gần tối, một bộ phụng bào màu đen vàng kim hoa lệ được đưa đến, nàng nhớ Sở Dạ từng nói qua muốn nàng làm Hoàng hậu của hắn, nhưng phải gấp gáp đến vậy sao?
Hai nữ tử thanh tú đi vào, hơi thở trên người cho thấy họ giống như những ám vệ kia vậy, bọn họ khom người hành lễ: “Nô tì phụng mệnh thay y phục cho nương nương!"
Mộ Dung Cẩm không nói gì, bởi vì hiện tại nàng hoàn toàn nói không nên lời, mặc cho hai nữ tử tắm gội cho nàng, sau đó mặc từng cái từng cái áo lên người nàng, chải cho nàng một kiểu tóc lộng lẫy, nhưng không ai động vào mạng che trên mặt nàng, sau khi xử lý xong xuôi, hai người yên lặng lui xuống!
Mộ Dung Cẩm ngồi trước gương, nhìn bộ đồ tinh xảo xa hoa, còn có nữ tử đẹp đến không giống người thật kia, có chút thất vọng nhắm mắt lại, Sở Dạ, rốt cuộc chàng muốn làm gì? Chàng đang sợ hãi gì chứ? Chàng đang không xác định gì chứ?
“Két!" Cửa điện bị đẩy ra, Sở Dạ một thân long bào màu đen đi vào, vóc người thon cao trác tuyệt, gương mặt tuyệt mỹ vẫn như đấng thần tiên khiến người khác không cách nào nhìn thẳng được, trong đôi mắt kia là sự quyết tuyệt và kiên định mà nàng thấy xa lạ, còn có một chút kinh diễm và dịu dàng đã lâu không gặp.
Sở Dạ bước đến bên cạnh Mộ Dung Cẩm, không nói một lời, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng đến mức như sợ sẽ làm vỡ nàng vậy, đặt nàng trên chiếc giường lớn hoa lệ, chính mình cũng nằm lên, không có động tác dư thừa nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó nàng nghe thấy tiếng gọi đầu tiên của hắn trong suốt một tháng nay: “Cẩm Nhi!"
Mộ Dung Cẩm thở dài, nhắm mắt ngủ, trong một tháng này, đây là lần đầu tiên hắn ôm nàng ngủ, cũng khiến cho nàng rốt cuộc phát hiện thì ra mình lại khát vọng vòng tay của hắn đến thế, quả nhiên là trúng độc quá sâu rồi!
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Mộ Dung Cẩm phát hiện toàn bộ huyệt đạo của mình đều được giải hết rồi, nàng có chút ngơ ngẩn ngồi bên mép giường, rất lâu sau mới hoàn hồn!
Tuy đã được tự do, nhưng nàng vẫn không ra ngoài như trước, mặc dù nàng đã từng rất muốn đi tham quan đất nước của Sở Dạ, nhưng bây giờ nàng không có tâm tình!
Lúc trời tối, Mộ Dung Cẩm dựa vào giường êm, tựa như đang nghỉ ngơi, lại tựa như đang chờ đợi điều gì đó, không bao lâu, tiếng bước chân chậm rãi thay thế cho đáp án của nàng!
Tiếng bước chân đó dừng ngay trước cửa, khoảng cách chỉ một bước, nhưng lại chần chừ! Bản thân Mộ Dung Cẩm cũng không phát hiện, trong khoảnh khắc bước chân kia đang chần chừ, thì lòng nàng cũng như bị treo lên cao!
Cuối cùng, tiếng bước chân kia lùi lại hai bước, dường như có ý định rời khỏi, rốt cuộc Mộ Dung Cẩm cũng bắt đầu nhịn không được nữa: “Sở Dạ!"
Tiếng bước chân khựng lại, một khắc sau, cửa điện bị mở ra, Sở Dạ đứng bên ngoài cửa lớn, cùng với Mộ Dung Cẩm xa xa nhìn nhau, sắc mặt hơi tiều tụy, lại có chút ảm đạm; Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại, ngay lúc trong lòng Sở Dạ dần lạnh xuống, nàng làm ra một động tác kinh ngươi, nàng từ chỗ của mình đứng lên, phụng bào trên người tản ra, lúc này nàng giống như một con phượng hoàng thực thụ vậy.
Một khắc sau, nàng bước xuống thềm đá, từng bước từng bước đi về phía Sở Dạ, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, không bị phân tán chút nào, cứ nhìn hắn chăm chú như thế, phảng phất như đây là hôn lễ của bọn họ, mà nàng chính là tân nương đối diện đi tới, đợi đến lúc gi¬ao cả cuộc đời của mình cho hắn!
Mộ Dung Cẩm đi đến trước mặt Sở Dạ khoảng cách còn một bước thì đứng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó nàng vươn tay vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng dâng lên nụ hôn của mình……
Toàn thân Sở Dạ run lên, có trời mới biết hắn mất bao nhiêu nghị lực mới có thể nhịn xuống không hôn nàng? Hành động lúc này của nàng không khác gì đang nhóm lên một ngọn lửa trong lòng hắn, cháy đến sôi sục như thế, làm sao hắn còn có thể khống chế được? Ôm chặt nàng, hung hăng hôn trả lại, tất cả sự lo lắng, đau lòng, sợ hãi và tuyệt vọng của chính mình đều truyền đạt hết cho nàng!
Mộ Dung Cẩm yên lặng cảm nhận nụ hôn của hắn, ôm lấy tay hắn từ từ siết chặt, toàn thân dựa cả vào người hắn, cảm nhận hắn, đau lòng vì hắn!
Phụng bào lộng lẫy không biết rơi xuống đất từ lúc nào, để lộ ra áo lót tơ tằm bên trong, cửa lớn đã đóng lại, Sở Dạ đè nàng trên giường, nụ hôn như mưa ào ạt kéo đến, Mộ Dung Cẩm chỉ có thể yên lặng đón nhận, phối hợp, mà cử động này của nàng chẳng khác nào đang cổ vũ cho Sở Dạ, y phục của hai người được cởi ra từng món từng món, lần đầu tiên chân thành đối mặt, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc với nhau, cả hai như chạm phải điện vậy.
Trên dung nhan tuyệt đẹp của Mộ Dung Cẩm nhuốm lên một màn sương đỏ, không biết là vì tình dục hay là vì ngượng ngùng.
Cứ thế hôn xuống, lưu lại từng chuỗi dâu mờ ám, ngón tay thô ráp của Sở Dạ trúc trắc trêu chọc Mộ Dung Cẩm, khiến cho thân thể nàng nhịn không được mà run rẩy, cuối cùng, khi đến một bước cuối cùng, Sở Dạ cứng rắn dừng lại, tuy dục vọng kia gần như giày vò hắn đến phát điên, từng giọt từng giọt mồ hôi nặng trĩu từ trên trán rơi xuống, có thể thấy hắn nhịn đến cực khổ biết mấy, kéo lấy chăn phủ lên hai người, hắn xoay người sang một bên khác, muốn đợi cho dục vọng của mình lắng xuống!
Mộ Dung Cẩm sao có thể không biết sự nhẫn nại của hắn chứ, nàng không phải nữ nhân bị dục vọng khống chế, nhưng……cánh tay trơn bóng vòng qua vòng eo cường tráng của Sở Dạ, thân thể mềm mại không thể ngờ cũng dán lên lưng của Sở Dạ, hành động này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa cho Sở Dạ, khiến hắn thiếu chút nữa thì mất khống chế.
“Cẩm Nhi, đừng……"
Giọng nói khản đặc ẩn chứa mùi tình dục nồng nặc, có thể thấy đã nhẫn nại đến cực điểm rồi, Mộ Dung Cẩm cười khẽ, lật người trực tiếp đè hắn dưới thân, lúc đó trong lòng nàng hơi kinh hãi, nhưng nàng vẫn không rời khỏi, nhìn đôi mắt vì nhuốm màu tình dục mà càng thêm mê người của Sở Dạ, sau đó cúi đầu hôn xuống: “Dạ, đừng nhịn nữa!"
Cuối cùng, Mộ Dung Cẩm thành công thiêu rụi sợi dây lí trí cuối cùng của Sở Dạ, Sở Dạ nhanh chóng trở người, đè Mộ Dung Cẩm dưới người, mạnh mẽ mà lại không mất đi sự dịu dàng……
Một đêm xuân sắc đến trời sáng, giấc mộng kiều diễm lấp đầy đêm dài!
Lúc Mộ Dung Cẩm tỉnh lại, toàn thân gần như đau xót ngay cả đầu ngón tay cũng nhúc nhích không nổi, Sở Dạ cũng tỉnh rồi, yêu thương hôn lên trán Mộ Dung Cẩm, sau đó nhấc tay nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng: “Cẩm Nhi, làm hoàng hậu của Cô Vương được không?"
Mộ Dung Cẩm siết chặt vòng ôm ấp áp của hắn: “Chàng cũng trói thiếp đến đây rồi, còn hỏi thiếp có đồng ý hay không à?"
Sở Dạ cười khẽ, lòng ngực khẽ rung động, lần nữa ôm chặt Mộ Dung Cẩm: “Nàng đây là đang trách Cô Vương sao?"
Trách ư? Sao nàng phải trách hắn? “Thật xin lỗi!"
Sở Dạ sửng sốt: “Sao lại xin lỗi Cô Vương?"
Mộ Dung Cẩm ôm lấy hông của hắn, dán người của mình lên, tai kề vào lồng ngực của hắn, nơi đó có nhịp tim mạnh mẽ của hắn: “Ngày đó, không phải thiếp muốn tự vẫn, chỉ là ma tính của ma liên trong người phát tác, thiếp không muốn giết Đông Phương Triệt, nên mới chọn nhảy xuống vực!"
Nghe vậy, nút thắt vẫn luôn nằm trong lòng Sở Dạ cuối cùng cũng được gỡ ra, thì ra nàng không phải cố ý rời bỏ hắn, nhưng: “Nàng bị thương rất nặng phải không? Biến mất hẳn bốn tháng ròng rã!" Vừa nói vừa muốn kiểm tra thân thể của Mộ Dung Cẩm ngay lập tức, chọc cho Mộ Dung Cẩm hết nói nổi, tối qua không phải hắn đã ‘kiểm tra’ mấy lần rồi à?
“Có Phệ Thiên ở đó, cho dù thiếp chết rồi thì ông ta cũng có thể cứu sống!" Đối với điểm này thì nàng không phủ nhận: “Bốn tháng đó thiếp đều ở trong Ma Vực, bởi vì không thể ra ngoài, nên không thể báo bình an cho chàng, thật xin lỗi!"
Sở Dạ khẽ hôn vành tai nàng: “Nàng không có lỗi với Cô Vương, nàng cũng biết, điều Cô Vương muốn nghe không phải câu này của nàng!"
Hơi thở mờ ám nóng bỏng thổi vào vành tai, bên tai ngứa ngáy, cứ thế ngứa đến trong lòng: “Thiếp đồng ý làm hoàng hậu của chàng!"
Sở Dạ nghe thế cười lên, như gió xuân làm tan tuyết lạnh, xấu xa cắn lên vành tai của Mộ Dung Cẩm, mờ ám có thừa: “Thế thì, Hoàng Hậu của Cô Vương, mong nàng sinh cho Cô Vương một tiểu thái tử được chứ?"
Mộ Dung Cẩm sửng sốt: “Cái gì?" Mà một khắc sau, Sở Dạ kéo nàng vào trong chăn, Mộ Dung Cẩm hết nói nổi, sao nàng lại gặp phải một con ‘sói đói’ cơ chứ?
Sau một hồi lăn qua lăn lại, Sở Dạ như một con vua sói ăn uống no đủ, mà Mộ Dung Cẩm chính là chú ‘thỏ’ đáng thương kia, chỉ có thể mơ mơ màng màng nằm trong chăn ngủ bù, lần đầu tiên biết còn có ‘việc dùng thể lực’ như thế này.
Sở Dạ cúi đầu, sự dịu dàng trong mắt gần như có thể nhỏ ra nước, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng mấy lượt, thế mới lưu luyến rời khỏi, Cẩm Nhi đồng ý rồi, hắn cần phải đi chuẩn bị thật tốt —— Đại điển phong Hậu của hắn!
Sở Hoàng muốn cưới hoàng hậu, tin tức này không biết từ lúc nào nhanh chóng lan đi, gần như truyền đến khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngay cả các quốc gia khác cũng nhận được tin tức, vội vàng chuẩn bị lễ vật đến chúc mừng, trong một chốc cả thiên hạ đều náo nhiệt hẳn lên!
Phải biết rằng Sở Hoàng nổi danh không gần nữ sắc, thậm chí có người nói hắn thích nam nhân, nhưng giờ bỗng nhiên muốn cưới hoàng hậu, hơn nữa còn không phải là bất cứ thiên kim tiểu thư nào của nước Sở, khiến người ta nhịn không được phải suy đoán, vị hoàng hậu nửa đường xuất hiện này, rốt cuộc có sức quyến rũ gì, lại có thể làm cho cây vạn tuế như Sở Dạ cũng phải nở hoa rồi, thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị đại điển nữa!
Tần Phi Nguyệt vẫn luôn tìm kiếm nghe được tin tức thì thiếu chút nữa cắn nát cả hàm răng, chết tiệt, thế mà lại dám lừa hắn!
Mà ở một phòng trà bên trong hoàng cung, một cung nữ diện mạo được cho là bình thường khi nghe được tin này, trực tiếp đẩy rớt hết tất cả dụng cụ pha trà, tại sao, ả đường đường là công chúa một nước mà không cưới ả, lại đi cưới một nữ nhân không rõ lai lịch? Lẽ nào ả kém hơn nữ nhân kia sao?
Ả dùng cái chết của mình mới có thể diệt trừ Mộ Dung Cẩm, ả tưởng rằng hắn sẽ không có bất kì nữ nhân nào nữa, nhưng tại sao lại truyền ra tin tức hắn muốn cưới Hoàng hậu chứ, lẽ nào những lời hắn nói đều là gạt ả?
Ả không cam lòng, ả hao tâm tổn trí bày bố, sao có thể để người khác làm hoàng hậu chứ, cho dù không phải ả, cũng tuyệt đối không thể để người khác ngồi lên vị trí đó!
“Chậc chậc! Ta đã nói rồi mà, ngươi nên ra tay sớm một chút, giờ thì tốt rồi, gà bay trứng vỡ!" Một cung nữ mặt mày bình thường thân hình đẫy đà đi tới, nhìn dáng vẻ ngoan tuyệt của cung nữ kia, líu lo nói.
Đông Phương Hiểu hung hăng trừng ả ta: “Mấy ngày nay hắn uống đến say bí tỉ, nhưng chỗ đó có đến hơn ngàn ngự lâm quân canh phòng, còn có vô số ám vệ, ta đi chẳng phải là tìm chết à?"
Đường Tố phất phất tay: “Thôi vậy, ta nói không được ngươi, vậy thì ngươi cứ nhìn hắn cưới hoàng hậu, sau đó cả đời ngươi làm một cung nữ nhỏ nhoi đi!"
Dứt lời, quả nhiên thấy trong mắt Đông Phương Hiểu toàn bộ đều là căm phẫn và không cam lòng, bỗng chốc cười càng thêm rạng rỡ, đồng thời cũng có cười nhạo và khinh bỉ, nữ nhân có thông minh ác độc đến đâu nữa, lúc ả bắt đầu điên cuồng vì một người nam nhân, thì ả đã trở thành một con ngốc rồi!
Tác giả :
Thiên Mai