Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu
Quyển 2 - Chương 57: Chương 11 - Âm mưu của Đông Phương Khải
Một bữa tiệc đón tiếp, uống đến mức âm khí nặng nề, tất cả là vì oán khí dày đặc không hề che giấu của Tôn Cường, không khí vốn náo nhiệt cũng không vui vẻ lên được.
Mộ Dung Cẩm cũng không thèm để ý, bưng bình rượu lên tự rót tự uống, gã Tôn Cường này tâm cao khí ngạo, trong để ai vào mắt, hơn nữa rất rõ ràng là hắn không muốn chung sống hòa bình với nàng, thế thì hà cớ gì nàng phải làm hắn vui lòng chứ? Vậy không phải là tự làm mình mất mặt sao?
Đông Phương Triệt nắm lấy bình rượu của Mộ Dung Cẩm, có chút lo lắng: “Ngươi là nữ tử, đừng uống nhiều quá!"
Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Lẽ nào ngươi không phát hiện loại rượu này có khác biệt sao?"
Đông Phương Triệt cũng đã phát hiện điều này, loại rượu này uống vào không những không khiến ngươi ta say, ngược lại còn có một luồng khí không rõ là gì tản mát trong cơ thể, vô cùng thoải mái: “Đây là rượu gì vậy?"
Mộ Dung Cẩm lắc lắc dung dịch có màu vàng kim trong tay: “Mỗi vò rượu ở đây lúc đưa tới đều mở nắp ra rồi bỏ vào một bao thuốc nhỏ sau đó mới niêm phong lại lần nữa, loại thuốc đó được đặc biệt điều chế, có thể không làm thay đổi mùi vị của rượu, nhưng lại có thể khiến cho người uống không bị khó chịu, hơn nữa còn có tác dụng làm cho thân thể khỏe mạnh, nên ta mới để cho bọn nhóc đó uống tùy ý, nếu không dựa theo tửu lượng của bọn hắn, cả đám uống say như chết cũng không chừng!"
Nghe vậy, Đông Phương Triệt buông tay nàng ra: “Thì ra là như vậy, chắn hẳn cũng là biện pháp ngươi nghĩ ra cho bọn họ rồi!" Trong lời nói đều là khẳng định, mấy ngày nay mọi người trong quân Mộ Dung đã tiếp nhận hắn vị Vương gia này rồi, cũng cho hắn biết không ít chuyện, ví dụ như Mộ Dung Cẩm biết y thuật, hơn nữa còn rất lợi hại!
Mộ Dung Cẩm cười nhạt không nói, lại uống một ly, nhìn Đông Phương Triệt, nửa đùa cợt nói: “Nếu có một ngày quân Mộ Dung bị buộc phải phân tán, thì để ngươi đến thống lĩnh, được không?!"
Đông Phương Triệt sửng sốt, cũng trịnh trọng gật đầu: “Được!"
Mộ Dung Cẩm dựa nửa người lên trên bàn, nhìn lên trời: “Ta biết các ngươi đều muốn vị trí tối cao trong cung đình kia, ta cũng không biết ai mới là người thắng tốt nhất, nhưng ta biết ngươi sẽ là một tướng lĩnh tốt, cũng giống như ta tin tưởng Đông Phương Trạch sẽ là một Thái tử tốt vậy!"
Nàng bảo vệ được Mộ Dung Chinh, nhưng lại không thể nào bảo vệ đội quân này cả đời, chỉ cần có chiến tranh, chuyện sống chết vẫn thường xảy ra, nàng không thể dẫn dắt bọn họ mãi, nhưng nàng có thể cho bọn họ một tướng quân tốt!
Đông Phương Triệt nghe thế đỡ Mộ Dung Cẩm dậy: “Ngươi say rồi! Ta dìu ngươi về!"
Mộ Dung Cẩm cũng không từ chối, quả thực hiện tại nàng không muốn uống nữa!
Hai ngươi vai kề vai dìu nhau rời đi, một màn này lọt vào mắt của Tôn Cường, một nụ cười âm hiểm nhếch lên: Mộ Dung Cẩm, đây là ngươi tự chuốc lấy!
Về đến doanh trướng, trước hết Tôn Cường lập tức viết tấu chương, tất cả đều nói rằng Mộ Dung Cẩm trị quân kỷ luật phân tán, hơn nữa mờ ám không rõ với Khánh Vương, Khánh Vương bị nàng mê hoặc, không lo quốc sự, ngày ngày uống rượu mua vui, không đặt mệnh lệnh của Hoàng thượng vào mắt! Hài lòng nhìn tấu chương của chính mình, lúc này mới lặng lẽ kêu người đưa tấu chương đi.
Ngay trong lúc Tôn Cường âm thầm cười trộm, tấu chương đó lại trở về trước mặt Mộ Dung Cẩm, xem xong nàng ném vào trong lò than bên cạnh đốt mất: “Mới đến có một ngày đã không chịu sống yên rồi!"
Mộ Dung Cẩm cũng không thèm để ý, bưng bình rượu lên tự rót tự uống, gã Tôn Cường này tâm cao khí ngạo, trong để ai vào mắt, hơn nữa rất rõ ràng là hắn không muốn chung sống hòa bình với nàng, thế thì hà cớ gì nàng phải làm hắn vui lòng chứ? Vậy không phải là tự làm mình mất mặt sao?
Đông Phương Triệt nắm lấy bình rượu của Mộ Dung Cẩm, có chút lo lắng: “Ngươi là nữ tử, đừng uống nhiều quá!"
Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Lẽ nào ngươi không phát hiện loại rượu này có khác biệt sao?"
Đông Phương Triệt cũng đã phát hiện điều này, loại rượu này uống vào không những không khiến ngươi ta say, ngược lại còn có một luồng khí không rõ là gì tản mát trong cơ thể, vô cùng thoải mái: “Đây là rượu gì vậy?"
Mộ Dung Cẩm lắc lắc dung dịch có màu vàng kim trong tay: “Mỗi vò rượu ở đây lúc đưa tới đều mở nắp ra rồi bỏ vào một bao thuốc nhỏ sau đó mới niêm phong lại lần nữa, loại thuốc đó được đặc biệt điều chế, có thể không làm thay đổi mùi vị của rượu, nhưng lại có thể khiến cho người uống không bị khó chịu, hơn nữa còn có tác dụng làm cho thân thể khỏe mạnh, nên ta mới để cho bọn nhóc đó uống tùy ý, nếu không dựa theo tửu lượng của bọn hắn, cả đám uống say như chết cũng không chừng!"
Nghe vậy, Đông Phương Triệt buông tay nàng ra: “Thì ra là như vậy, chắn hẳn cũng là biện pháp ngươi nghĩ ra cho bọn họ rồi!" Trong lời nói đều là khẳng định, mấy ngày nay mọi người trong quân Mộ Dung đã tiếp nhận hắn vị Vương gia này rồi, cũng cho hắn biết không ít chuyện, ví dụ như Mộ Dung Cẩm biết y thuật, hơn nữa còn rất lợi hại!
Mộ Dung Cẩm cười nhạt không nói, lại uống một ly, nhìn Đông Phương Triệt, nửa đùa cợt nói: “Nếu có một ngày quân Mộ Dung bị buộc phải phân tán, thì để ngươi đến thống lĩnh, được không?!"
Đông Phương Triệt sửng sốt, cũng trịnh trọng gật đầu: “Được!"
Mộ Dung Cẩm dựa nửa người lên trên bàn, nhìn lên trời: “Ta biết các ngươi đều muốn vị trí tối cao trong cung đình kia, ta cũng không biết ai mới là người thắng tốt nhất, nhưng ta biết ngươi sẽ là một tướng lĩnh tốt, cũng giống như ta tin tưởng Đông Phương Trạch sẽ là một Thái tử tốt vậy!"
Nàng bảo vệ được Mộ Dung Chinh, nhưng lại không thể nào bảo vệ đội quân này cả đời, chỉ cần có chiến tranh, chuyện sống chết vẫn thường xảy ra, nàng không thể dẫn dắt bọn họ mãi, nhưng nàng có thể cho bọn họ một tướng quân tốt!
Đông Phương Triệt nghe thế đỡ Mộ Dung Cẩm dậy: “Ngươi say rồi! Ta dìu ngươi về!"
Mộ Dung Cẩm cũng không từ chối, quả thực hiện tại nàng không muốn uống nữa!
Hai ngươi vai kề vai dìu nhau rời đi, một màn này lọt vào mắt của Tôn Cường, một nụ cười âm hiểm nhếch lên: Mộ Dung Cẩm, đây là ngươi tự chuốc lấy!
Về đến doanh trướng, trước hết Tôn Cường lập tức viết tấu chương, tất cả đều nói rằng Mộ Dung Cẩm trị quân kỷ luật phân tán, hơn nữa mờ ám không rõ với Khánh Vương, Khánh Vương bị nàng mê hoặc, không lo quốc sự, ngày ngày uống rượu mua vui, không đặt mệnh lệnh của Hoàng thượng vào mắt! Hài lòng nhìn tấu chương của chính mình, lúc này mới lặng lẽ kêu người đưa tấu chương đi.
Ngay trong lúc Tôn Cường âm thầm cười trộm, tấu chương đó lại trở về trước mặt Mộ Dung Cẩm, xem xong nàng ném vào trong lò than bên cạnh đốt mất: “Mới đến có một ngày đã không chịu sống yên rồi!"
Tác giả :
Thiên Mai