Thiên Kim Bạc Tỉ
Chương 14-2: Yêu thương vô hạn (II)
Cầm khai đựng sữa và một ít mứt mơ gừng của người Trung Quốc vào phòng, Đoàn Nam Phong tiến về phía giường nơi Tinh Vân đang ngồi đọc sách. Tinh Vân tận mắt thấy Đoàn Nam Phong tự tay bưng thức ăn vào cho nàng thì tròn mắt kinh ngạc, nàng vội buông cuốn sách xuống bên tủ đầu giương rồi bước xuống định đón lấy khai thức ăn trên tay Đoàn Nam Phong. Nhưng anh đã ngăn lại: “Em ở yên trên giường cho anh."
Trước mệnh lệnh của tổng tài kiêm chủ nhà, nàng đành ngoan ngoãn ngồi trở lại trên giường. Đoàn Nam Phong đặt khai thức ăn lên tủ cạnh đầu giường, nhẹ nhàng đút từng chút sữa, rồi lại từng chút mứt cho nàng. Trong mắt Đoàn Nam Phong là sự dịu dàng và yêu thương nàng vô hạn. Tinh Vân thấy Đoàn Nam Phong đối xử với mình đặc biệt lạ liền nũng nịu nói: “Em chỉ hơi mệt thôi, đâu đến mức không thể tự xuống giường chứ. Anh thật là chuyện bé xé ra to."
Đoàn Nam Phong trừng mắt nìn nàng, nghiêm giọng nói: “Em sắp làm mẹ rồi mà còn không biết nữa."
“Á…" Tinh Vân tròn mắt kinh ngạc: “Ý anh là em đã có thai sao? Không nhanh vậy chứ?"
Nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Tinh Vân, Đoàn Nam Phong không kiềm được lòng, ôm lấy nàng hạnh phúc mà nói: “Ngốc à, chúng ta đêm nào cũng ân ái mặn nồng, em mang thai con anh là điều tất nhiên rồi."
Tinh Vân mặc dù sợ hãi việc sinh con nhưng khi nghe Đoàn Nam Phong nói vậy thì liền cảm thấy rất hạnh phúc. Giữa cô và hắn đã có một sự ràng buộc không nhỏ. Cô đã mang huyết thống của hắn. Hắn lại rất hạnh phúc, rất vui mừng về đứa bé trong bụng cô. Không hề giống những tên sở khanh nhà giàu phủi bỏ trách nhiệm, bắt cô phá thai như trên phim. Giữa hắn và cô tuy không có sự thừa nhận pháp lý, nhưng có sự thừa nhận của hắn, cô đã không còn bất cứ lo ngại gì. Bởi vì cô tin tưởng hắn. Chỉ đơn giản là cảm giác tin tưởng một người, cảm giác có thể dựa vào, có thể phó thác cho người đó khiến nàng cảm thấy rất an tâm.
Những ngày sau đó, Đoàn Nam Phong vẫn chăm sóc nàng chu đáo, ngày nào cũng về sớm bên nàng,mỗi đêm đều ôm nàng đi ngủ sớm nhưng không dám chạm vào nàng vì sợ ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng nàng. Hắn chỉ có thể nhắm mắt ngủ sớm cho qua đêm. Tinh Vân nhìn những cố gắng của hắn thì càng thương hắn hơn. Nàng dùng một kiểu quan hệ khác để chiều chuộng hắn, khiến hắn vui. Khi thấy nàng mang thai nhưng vẫn cố thỏa mãn hắn thì hắn chỉ còn biết ôm lấy nàng yêu thương nói: “Cám ơn em, Tinh Vân."
“Không phải anh nói giữa chúng ta không cần nói những lời khách sáo sao?" Tinh Vân lém lỉnh nhắc lại lời hôm trước hắn nói.
Đoàn Nam Phong mỉm cười nhung vẻ mặt thương xót, ôm nàng vào lòng nói: “Anh không muốn em quá sức, em đang mang thai sẽ rất mệt. Nhu cầu của anh không nhỏ, em cứ quỳ lâu như vậy sẽ rất mệt. Đến đây, anh nhìn miệng của em nào."
Tinh Vân xấu hổ che miệng lại, chỉ hé ra một tí ở kẽ tay để nói chuyện: “Anh còn nói nữa, anh không biết “quái vật" của anh to đến cỡ nào đâu, làm em cứ phải mở rộng miệng hết mức, căng hết cơ miệng của em rồi."
Nhìn dáng vẻ buồn cười của nàng, Đoàn Nam Phong cũng bật cười lớn. Trên chiếc giường rộng, Đoàn Nam Phong ôm lấy nàng thương yêu nói tiếp: “Sau này không cần như vậy nữa. Anh chịu được. Em đã sắp qua ba tháng đầu nguy hiểm rồi, vài hôm nữa chúng ta lại quan hệ bình thường. Anh đã học được nhiều kiểu quan hệ an toàn cho bé cưng của mình."
Tinh Vân hạnh phúc nhìn người đàn ông điển trai bên cạnh mình rồi nói trong hạnh phúc: “Em chỉ muốn giữ lửa cho chuyện này thôi. Em có thai nhưng anh vẫn không sang phòng khác ngủ, em biết anh khó chịu. Em không muốn anh chịu đựng." Ngừng một chút nàng lại dè dặt nói: “ Càng không muốn anh ra ngoài tìm người đàn bà khác."
Đoàn Nam Phong nhíu mày, lấy tay cốc nhẹ vào trán nàng, khó chịu nói: “Em vừa nói gì đấy hả? Trong mắt em, anh là người không biết kiềm chế và khả năng kiểm soát kém như vậy sao?"
Biết mình lỡ lời, Tinh Vân vội xua tay: “Không, không, ý em không phải vậy. Em lên mạng đọc, thấy nhiều người phụ nữ tâm sự như vậy. Cho nên… em sợ."
“Từ giờ không cho em lên mạng nữa." Đoàn Nam Phong bá đạo tuyên bố. Khiến Tinh Vân phải năn nỉ cả buổi hắn mới chịu cho nàng nhượng bộ cho nàng lên mạng một giờ mỗi ngày dưới sự kiểm soát của hắn.
Trong phòng ngủ rộng lớn sang trọng, một nam một nữ nằm trên giường tranh cãi chuyện con cái,lúc có tiếng khó chịu, khi có tiếng năn nỉ, lúc lại yêu thương nhỏ nhẹ, khi lại nũng nịu chu tréo. Nhìn vào thấy họ rất giống một đôi vợ chồng mới cưới sống hạnh phúc.
Trước mệnh lệnh của tổng tài kiêm chủ nhà, nàng đành ngoan ngoãn ngồi trở lại trên giường. Đoàn Nam Phong đặt khai thức ăn lên tủ cạnh đầu giường, nhẹ nhàng đút từng chút sữa, rồi lại từng chút mứt cho nàng. Trong mắt Đoàn Nam Phong là sự dịu dàng và yêu thương nàng vô hạn. Tinh Vân thấy Đoàn Nam Phong đối xử với mình đặc biệt lạ liền nũng nịu nói: “Em chỉ hơi mệt thôi, đâu đến mức không thể tự xuống giường chứ. Anh thật là chuyện bé xé ra to."
Đoàn Nam Phong trừng mắt nìn nàng, nghiêm giọng nói: “Em sắp làm mẹ rồi mà còn không biết nữa."
“Á…" Tinh Vân tròn mắt kinh ngạc: “Ý anh là em đã có thai sao? Không nhanh vậy chứ?"
Nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Tinh Vân, Đoàn Nam Phong không kiềm được lòng, ôm lấy nàng hạnh phúc mà nói: “Ngốc à, chúng ta đêm nào cũng ân ái mặn nồng, em mang thai con anh là điều tất nhiên rồi."
Tinh Vân mặc dù sợ hãi việc sinh con nhưng khi nghe Đoàn Nam Phong nói vậy thì liền cảm thấy rất hạnh phúc. Giữa cô và hắn đã có một sự ràng buộc không nhỏ. Cô đã mang huyết thống của hắn. Hắn lại rất hạnh phúc, rất vui mừng về đứa bé trong bụng cô. Không hề giống những tên sở khanh nhà giàu phủi bỏ trách nhiệm, bắt cô phá thai như trên phim. Giữa hắn và cô tuy không có sự thừa nhận pháp lý, nhưng có sự thừa nhận của hắn, cô đã không còn bất cứ lo ngại gì. Bởi vì cô tin tưởng hắn. Chỉ đơn giản là cảm giác tin tưởng một người, cảm giác có thể dựa vào, có thể phó thác cho người đó khiến nàng cảm thấy rất an tâm.
Những ngày sau đó, Đoàn Nam Phong vẫn chăm sóc nàng chu đáo, ngày nào cũng về sớm bên nàng,mỗi đêm đều ôm nàng đi ngủ sớm nhưng không dám chạm vào nàng vì sợ ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng nàng. Hắn chỉ có thể nhắm mắt ngủ sớm cho qua đêm. Tinh Vân nhìn những cố gắng của hắn thì càng thương hắn hơn. Nàng dùng một kiểu quan hệ khác để chiều chuộng hắn, khiến hắn vui. Khi thấy nàng mang thai nhưng vẫn cố thỏa mãn hắn thì hắn chỉ còn biết ôm lấy nàng yêu thương nói: “Cám ơn em, Tinh Vân."
“Không phải anh nói giữa chúng ta không cần nói những lời khách sáo sao?" Tinh Vân lém lỉnh nhắc lại lời hôm trước hắn nói.
Đoàn Nam Phong mỉm cười nhung vẻ mặt thương xót, ôm nàng vào lòng nói: “Anh không muốn em quá sức, em đang mang thai sẽ rất mệt. Nhu cầu của anh không nhỏ, em cứ quỳ lâu như vậy sẽ rất mệt. Đến đây, anh nhìn miệng của em nào."
Tinh Vân xấu hổ che miệng lại, chỉ hé ra một tí ở kẽ tay để nói chuyện: “Anh còn nói nữa, anh không biết “quái vật" của anh to đến cỡ nào đâu, làm em cứ phải mở rộng miệng hết mức, căng hết cơ miệng của em rồi."
Nhìn dáng vẻ buồn cười của nàng, Đoàn Nam Phong cũng bật cười lớn. Trên chiếc giường rộng, Đoàn Nam Phong ôm lấy nàng thương yêu nói tiếp: “Sau này không cần như vậy nữa. Anh chịu được. Em đã sắp qua ba tháng đầu nguy hiểm rồi, vài hôm nữa chúng ta lại quan hệ bình thường. Anh đã học được nhiều kiểu quan hệ an toàn cho bé cưng của mình."
Tinh Vân hạnh phúc nhìn người đàn ông điển trai bên cạnh mình rồi nói trong hạnh phúc: “Em chỉ muốn giữ lửa cho chuyện này thôi. Em có thai nhưng anh vẫn không sang phòng khác ngủ, em biết anh khó chịu. Em không muốn anh chịu đựng." Ngừng một chút nàng lại dè dặt nói: “ Càng không muốn anh ra ngoài tìm người đàn bà khác."
Đoàn Nam Phong nhíu mày, lấy tay cốc nhẹ vào trán nàng, khó chịu nói: “Em vừa nói gì đấy hả? Trong mắt em, anh là người không biết kiềm chế và khả năng kiểm soát kém như vậy sao?"
Biết mình lỡ lời, Tinh Vân vội xua tay: “Không, không, ý em không phải vậy. Em lên mạng đọc, thấy nhiều người phụ nữ tâm sự như vậy. Cho nên… em sợ."
“Từ giờ không cho em lên mạng nữa." Đoàn Nam Phong bá đạo tuyên bố. Khiến Tinh Vân phải năn nỉ cả buổi hắn mới chịu cho nàng nhượng bộ cho nàng lên mạng một giờ mỗi ngày dưới sự kiểm soát của hắn.
Trong phòng ngủ rộng lớn sang trọng, một nam một nữ nằm trên giường tranh cãi chuyện con cái,lúc có tiếng khó chịu, khi có tiếng năn nỉ, lúc lại yêu thương nhỏ nhẹ, khi lại nũng nịu chu tréo. Nhìn vào thấy họ rất giống một đôi vợ chồng mới cưới sống hạnh phúc.
Tác giả :
Hacgiay181