Thiên Kim Bạc Tỉ
Chương 12-2: Sự dịu dàng của anh(II)
“Đoàn Nam Phong, anh ấy vừa nói sợ mất mình sao?" Tinh Vân nghĩ thầm, nhất thời bất động, cảm giác này khiến nàng thấy thật hài lòng. Thì ra cũng không phải một mình nàng sợ mất hắn. Đây có phải là cảm giác đôi tim đồng điệu mà người ta vẫn nói hay không? Có phải là cảm giác hai người ở bên nhau sẽ cảm nhận được suy nghĩ của nhau?
Ngoan ngoãn quay lại giường, Tinh Vân thoải mái ngủ một mạch đến trưa. Sau khi từ phòng tắm bước ra, nàng phát hiện trong phòng không có quần áo, nàng đành mặc lại chiếc áo ngủ màu rượu đỏ tối qua. Dự định sẽ nhanh chóng rời khỏi phòng của Đoàn Nam Phong để đến căn phòng của nàng ngày hôm qua tìm quần áo. Nhưng khi nàng vừa mở cửa ra đã thấy rất nhiều người hầu đứng phía trước cửa cúi chào nàng. Có vẻ họ đang đợi nàng.
Một phụ nữ trung niên người da màu tiến lên, cất giọng cung kính nói: “Hoàng tiểu thư, cô đã thức rồi. Thiếu gia dặn dò chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư. Mời tiểu thư dùng bữa."
Nói xong, bà nhanh chóng lấy từ tay một người hầu khác áo choàng rồi tiến tới choàng lên người Tinh Vân. Tinh Vân ngẩng người, khi nghe bà ấy gọi nàng là Hoàng lady?"( lady, tiếng Việt là tiểu thư, quý cô, cách gọi tôn trọng và lịch sự)
Một lúc sau mới nhớ thì ra bà ấy gọi họ của nàng. Ở Việt Nam, mọi người thường không gọi họ của nàng nên nhất thời nàng không thích nghi được. Tinh Vân mỉm cười nhìn người phụ nữ trung niên da màu nói: “Bác cứ gọi cháu là Tinh Vân. Hoặc là Vân. Ở nước của cháu, người ta không gọi họ nên cháu không quen lắm." Lo bà áy ngại, Tinh Vân giải thích thêm. Người phụ nữ trung niên da màu có vẻ hiểu nên thoải mái lập lại tên nàng: “Tinh Vân". Rồi lẩm bẩm học lại vài lần, lập đi lập lại đến khi gọi thật chuẩn mới bật ra nụ cười hài lòng. Tinh Vân nhìn bảng tên của bà trên áo liền gọi: “Bác Maya"
Sau khi dùng bữa xong, Tinh Vân vừa định bước lên lầu thì bà Maya bước vào nói là có người xin gặp nàng. Nàng lấy làm lạ nhưng vẫn để họ vào. Một lúc sau một cô gái xinh đẹp bước vào, lễ phép cúi chào nàng rồi nói: “ Hoàng tiểu thư, tôi là Tracy, giám đốc bộ phận bán hàng của công ty thời trang B-B thuộc tập đoàn Đoàn Thị, theo lệnh Tổng tài chúng tôi mang đến những mẫu thời trang mới nhất cho tiểu thư. Toàn bộ trang phục này là dựa vào số đo của tiểu thư mà mang đến bao gồm trang phục, giày dép và phụ kiện đi kèm. Xin người xem qua bộ nào không ưng ý, chúng tôi sẽ đổi lại. Chưa để Tinh Vân kịp phản ứng, từng dòng người kéo những giá đỡ quần áo đi vào và dừng trước mặt Tinh Vân. Trang phục được phân chia theo từng loại từ trang phục dạo phố, dạ tiệc đến quần áo chơi thể thao, thậm chí cả nội y, váy ngủ, bít tất cho đến khăn choàng, găng tay, áo khoát, túi xách, ví tiền... Tất cả đều đầy đủ và phong cách.
Đang hoa mắt bởi nhiều thứ trước mắt như vậy thì Tracy bước đến đưa cho Tinh Vân một bảng thống kê hàng hóa và nói: “Đây là tên các sản phẩm được mang đến, xinh Hoàng tiểu thư xem qua và ký tên bên dưới."
Tinh Vân nhìn người phụ nữ sắc sảo và quyến rũ trước mặt, nhìn lại tập giấy cô ta vừa đưa, lướt qua một lượt, Tinh Vân há hốc mồm bởi giá tiền ở trang cuối. Hơn hai triệu đô la Mĩ sao?! Tay Tinh Vân rung rung không dám cầm bút ký. Tracy nhìn biểu hiện của Tinh Vân, khẽ nhếch môi kéo lên một nụ cười bí hiểm mang tia ác cảm. Vẫn giữ vọng điềm tĩnh nói: “Bình thường Tổng tài rất hào phóng với phụ nữ."
Tinh Vân nghe ra được giọng điệu không mấy thiện cảm trong lời nói của Tracy nhưng nàng không trả lời cũng không biểu hiện gì thêm nữa. Nhẹ nhàng ký tên vào tậ giấy rồi chuyền lại cho Tracy, mỉm cười và nói: “Có lẽ, cô đã quen với việc giúp Tổng tài đi lấy lòng phụ nữ. Công việc của cô thật không dễ dàng."
Tinh Vân quay lại ghế sofa, cầm tách trà hoa thơm lừng điềm tĩnh uống. Ngay lúc đó, Maya bước vào, theo sau lại là một quý cô xinh đẹp nữa. Cô ấy bước đến gần Tinh Vân, dùng thái độ lịch sự và lễ độ nói: “Hoàng tiểu thư, tôi là Anna, quản lý bộ phận bán hàng của công ty trang sức W&S của tập đoàn Hoàng Thiên. Theo lệnh của chủ tịch tập đoàn Đoàn Thị, chúng tôi mang những mẫu trang sức mới nhất đến cho cô. Trên tay cô là hình ảnh của bộ sưu tập trang sức mới nhất." Nói rồi Anna đưa cho cô một quyển catalogue hình ảnh. Sau đó ra hiệu cho những nhân viên khác mang những bộ trang sức đến trước mặt Tinh Vân. Rồi nhẹ giọng nói: “Hoàng tiểu thư, xin cô xem qua sản phẩm của công ty chúng tôi. Nếu có điểm nào không hài lòng chúng tôi sẽ mang về điều chỉnh lại."
Tinh Vân nhìn lướt qua hơn năm mươi bộ trang sức sang trọng và đẹp đẽ bày trên bàn và cả tay của những nhân viên. “Hôm nay là ngày gì vậy? Tự nhiên có được cả đống đồ mà không bỏ tiền ra mua, cảm giác không giống những thứ này là của mình.Giống như được trả công vậy.Cảm giác như sau khi được hoàng đế ân sủng thì địa vị ở hậu cung cũng được nâng lên. Bất giác nàng nhớ đến bộ phim: “ Hoàn Châu cách cách", có đoạn Càn Long vì lấy lòng Hàm Hương cũng ban cho một đống đồ như vậy. Nàng khẽ thở dài, Đoàn Nam Phong thực sự quá giàu có rồi. Nghĩ đến việc hắn luôn hào phóng với những phụ nữ qua đêm với hắn như vậy, Tinh Vân tự dưng lại thấy mất mát. Nhìn một lượt những thứ đẹp đẽ trước mặt, liệu mình có giống như bọn chúng, được Đoàn Nam Phong yêu thương một lần rồi lãng quên hay không?
Ngoan ngoãn quay lại giường, Tinh Vân thoải mái ngủ một mạch đến trưa. Sau khi từ phòng tắm bước ra, nàng phát hiện trong phòng không có quần áo, nàng đành mặc lại chiếc áo ngủ màu rượu đỏ tối qua. Dự định sẽ nhanh chóng rời khỏi phòng của Đoàn Nam Phong để đến căn phòng của nàng ngày hôm qua tìm quần áo. Nhưng khi nàng vừa mở cửa ra đã thấy rất nhiều người hầu đứng phía trước cửa cúi chào nàng. Có vẻ họ đang đợi nàng.
Một phụ nữ trung niên người da màu tiến lên, cất giọng cung kính nói: “Hoàng tiểu thư, cô đã thức rồi. Thiếu gia dặn dò chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư. Mời tiểu thư dùng bữa."
Nói xong, bà nhanh chóng lấy từ tay một người hầu khác áo choàng rồi tiến tới choàng lên người Tinh Vân. Tinh Vân ngẩng người, khi nghe bà ấy gọi nàng là Hoàng lady?"( lady, tiếng Việt là tiểu thư, quý cô, cách gọi tôn trọng và lịch sự)
Một lúc sau mới nhớ thì ra bà ấy gọi họ của nàng. Ở Việt Nam, mọi người thường không gọi họ của nàng nên nhất thời nàng không thích nghi được. Tinh Vân mỉm cười nhìn người phụ nữ trung niên da màu nói: “Bác cứ gọi cháu là Tinh Vân. Hoặc là Vân. Ở nước của cháu, người ta không gọi họ nên cháu không quen lắm." Lo bà áy ngại, Tinh Vân giải thích thêm. Người phụ nữ trung niên da màu có vẻ hiểu nên thoải mái lập lại tên nàng: “Tinh Vân". Rồi lẩm bẩm học lại vài lần, lập đi lập lại đến khi gọi thật chuẩn mới bật ra nụ cười hài lòng. Tinh Vân nhìn bảng tên của bà trên áo liền gọi: “Bác Maya"
Sau khi dùng bữa xong, Tinh Vân vừa định bước lên lầu thì bà Maya bước vào nói là có người xin gặp nàng. Nàng lấy làm lạ nhưng vẫn để họ vào. Một lúc sau một cô gái xinh đẹp bước vào, lễ phép cúi chào nàng rồi nói: “ Hoàng tiểu thư, tôi là Tracy, giám đốc bộ phận bán hàng của công ty thời trang B-B thuộc tập đoàn Đoàn Thị, theo lệnh Tổng tài chúng tôi mang đến những mẫu thời trang mới nhất cho tiểu thư. Toàn bộ trang phục này là dựa vào số đo của tiểu thư mà mang đến bao gồm trang phục, giày dép và phụ kiện đi kèm. Xin người xem qua bộ nào không ưng ý, chúng tôi sẽ đổi lại. Chưa để Tinh Vân kịp phản ứng, từng dòng người kéo những giá đỡ quần áo đi vào và dừng trước mặt Tinh Vân. Trang phục được phân chia theo từng loại từ trang phục dạo phố, dạ tiệc đến quần áo chơi thể thao, thậm chí cả nội y, váy ngủ, bít tất cho đến khăn choàng, găng tay, áo khoát, túi xách, ví tiền... Tất cả đều đầy đủ và phong cách.
Đang hoa mắt bởi nhiều thứ trước mắt như vậy thì Tracy bước đến đưa cho Tinh Vân một bảng thống kê hàng hóa và nói: “Đây là tên các sản phẩm được mang đến, xinh Hoàng tiểu thư xem qua và ký tên bên dưới."
Tinh Vân nhìn người phụ nữ sắc sảo và quyến rũ trước mặt, nhìn lại tập giấy cô ta vừa đưa, lướt qua một lượt, Tinh Vân há hốc mồm bởi giá tiền ở trang cuối. Hơn hai triệu đô la Mĩ sao?! Tay Tinh Vân rung rung không dám cầm bút ký. Tracy nhìn biểu hiện của Tinh Vân, khẽ nhếch môi kéo lên một nụ cười bí hiểm mang tia ác cảm. Vẫn giữ vọng điềm tĩnh nói: “Bình thường Tổng tài rất hào phóng với phụ nữ."
Tinh Vân nghe ra được giọng điệu không mấy thiện cảm trong lời nói của Tracy nhưng nàng không trả lời cũng không biểu hiện gì thêm nữa. Nhẹ nhàng ký tên vào tậ giấy rồi chuyền lại cho Tracy, mỉm cười và nói: “Có lẽ, cô đã quen với việc giúp Tổng tài đi lấy lòng phụ nữ. Công việc của cô thật không dễ dàng."
Tinh Vân quay lại ghế sofa, cầm tách trà hoa thơm lừng điềm tĩnh uống. Ngay lúc đó, Maya bước vào, theo sau lại là một quý cô xinh đẹp nữa. Cô ấy bước đến gần Tinh Vân, dùng thái độ lịch sự và lễ độ nói: “Hoàng tiểu thư, tôi là Anna, quản lý bộ phận bán hàng của công ty trang sức W&S của tập đoàn Hoàng Thiên. Theo lệnh của chủ tịch tập đoàn Đoàn Thị, chúng tôi mang những mẫu trang sức mới nhất đến cho cô. Trên tay cô là hình ảnh của bộ sưu tập trang sức mới nhất." Nói rồi Anna đưa cho cô một quyển catalogue hình ảnh. Sau đó ra hiệu cho những nhân viên khác mang những bộ trang sức đến trước mặt Tinh Vân. Rồi nhẹ giọng nói: “Hoàng tiểu thư, xin cô xem qua sản phẩm của công ty chúng tôi. Nếu có điểm nào không hài lòng chúng tôi sẽ mang về điều chỉnh lại."
Tinh Vân nhìn lướt qua hơn năm mươi bộ trang sức sang trọng và đẹp đẽ bày trên bàn và cả tay của những nhân viên. “Hôm nay là ngày gì vậy? Tự nhiên có được cả đống đồ mà không bỏ tiền ra mua, cảm giác không giống những thứ này là của mình.Giống như được trả công vậy.Cảm giác như sau khi được hoàng đế ân sủng thì địa vị ở hậu cung cũng được nâng lên. Bất giác nàng nhớ đến bộ phim: “ Hoàn Châu cách cách", có đoạn Càn Long vì lấy lòng Hàm Hương cũng ban cho một đống đồ như vậy. Nàng khẽ thở dài, Đoàn Nam Phong thực sự quá giàu có rồi. Nghĩ đến việc hắn luôn hào phóng với những phụ nữ qua đêm với hắn như vậy, Tinh Vân tự dưng lại thấy mất mát. Nhìn một lượt những thứ đẹp đẽ trước mặt, liệu mình có giống như bọn chúng, được Đoàn Nam Phong yêu thương một lần rồi lãng quên hay không?
Tác giả :
Hacgiay181