Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 141: Mê cung
Cả đám ban đầu là thừ người một chút nhìn hai hướng trái phải, sau đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Tôi có chút sốt ruột, thật lo lắng “tình đôi ta thôi từ đây" mở miệng trước tiên.
-Có thể nhìn ra dấu vết gì của Âu Tử Dạ? Chẳng hạn như dấu giầy của anh ta đi hướng nào?
Cả đám lại mờ mịt hết nhìn vách đất lại nhìn dưới chân, cuối cùng Thiên Hương không kiên nhẫn khoát tay. Căn bản như cái hang do chuột chũi đào khoét, vách đất xung quanh rất nham nhở lộn xộn, dưới mặt đất không giống một nơi hiếm người lai vãng. Dường như ở cả hai bên đều để lại một ít dấu vết cho thấy có “thứ" đi qua, rõ ràng là như thế lại mơ hồ không biết rốt cuộc bên nào mới lưu lại dấu vết của Âu Tử Dạ?
-Thôi bỏ đi, từ trước tới giờ lần theo vết tích của Báo ca không dễ. Ở đây có hai lối, vừa hay chúng ta có hai nhóm, chia ra là xong.
-Không được Thiên Hương, chúng ta đông người còn hỗ trợ lẫn nhau, tách ra rồi nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì làm sao biết đường mà ứng cứu? Nơi này cũng không phải trung tâm thương mại dạo mấy vòng là thấy Âu Tử Dạ, tôi nói phải không Phong Linh?
Cái mặt đẹp của Thiên Hương vẫn lạnh tanh, cho nên phải lôi kéo Phong Linh vào hiệp trợ. Nhưng Phong Linh dường như không dễ tính như mọi khi, có chút trầm ngâm suy tính. Minh Đăng không thiện cảm nhìn tôi, cất chất giọng trầm khàn nghiêm nghị.
-Cậu định đi theo phe nào?
Câu hỏi đột ngột của gã khiến tôi không biết xử lý sao. Nói thật đi theo bên nào cũng được, miễn sao lối đó có thể dẫn tôi tới chỗ Âu Tử Dạ. Bây giờ lại chơi trò đi đại một lối khiến tôi bất an có chút nóng nảy, đúng lúc đó Mạnh Chương can thiệp.
-Tôi biết Âu Tử Dạ đi phía nào!
Woa, nói đúng trọng tâm nha. Một câu nói bình thản vừa khiến mọi người sửng sốt vừa như trút được gánh nặng. Tôi thở phảo nhẹ nhõm, mỉm cười. Nhưng sau đó từ trong cơ thể gã meo một tiếng nho nhỏ, một vật nhảy xuống đất, nhẹ nhàng êm ru khiến nụ cười mới hé nở bị cứng lại.
Một con thú bé tí tẹo cọ cái đầu vào chân Mạnh Chương, meo meo như làm nũng. Gã ngồi xuống, xoa xoa đầu nó. Là một con vật họ nhà mèo, lông hai màu trắng bông như mây trời xen vàng nhạt mà rực kim như nắng trưa, mắt màu tím đậm mà trong veo như đá tử anh, đặc biệt là cặp tai to tròn, ửng hồng, cực kỳ giống tai chuột.
- Tiểu Hoàng Mao!
Tư Đồ cảm thán, cũng vui vẻ cúi xuống định sờ, chỉ là con thú ngoảnh mặt có chút kiêu kỳ bỏ đi chỗ khác, dùng cái mũi phấn hồng hít hít ngửi ngửi hai bên thông đạo, sau đó chọn một bên, meo một tiếng thông báo. Con vật xinh đẹp lanh lợi thế này khiến tôi nghĩ tới tiểu bạch thử. Phát hiện vật nhỏ cựa quậy trong túi áo khoác, chít một tiếng ngây ngô thò đầu ra. Sau đó chít thêm tiếng nữa chạy xoạt xoạt leo lên đầu vai ngồi chồm hỗm nhòm xuống, mắt mở to thao láo, đám râu mép rung rinh, đuôi ve vảy lên xuống.
-Có thể tin tưởng được không đó? Cũng không phải là chó? Sao mà đánh hơi được?
Minh Đăng lên tiếng nghi ngờ. Mạnh Chương ngồi xuống vuối ve thú cưng, thong dong đáp.
-Nó cũng không phải mèo bình thường, mắt và mũi có khả năng tìm và nhìn ra khí của “thứ" đi qua địa phương trong phạm vi ba ngày. Vì Âu Tử Dạ mới hôm qua tiến vào nên việc xác nhận phương hướng của anh ta rất dễ dàng.
Nói xong gã ta đứng lên, con mèo dẫn đầu, mọi người dĩ nhiên lối đuôi theo. Thiên Hương nhìn mèo con có chút yêu thích, con gái vốn bản tính trời sinh bị vật nhỏ khải ái thu hút, không nhịn được, đi song song Mạnh Chương dò hỏi.
-Thần kỳ như vậy sao? Dùng để truy tìm ai đó rất được việc nha!
Mạnh Chương gật nhẹ, thong thả giải thích thêm.
-Phải, tiếc là nó chỉ hữu dụng ở mỗi trường kín gió như nơi này. Quá nhiều loại khí trộn lẫn nó cũng bó tay. Chỉ là địa phương này chật hẹp, dùng nó là thích hợp nhất.
Nhưng đi chẳng được khoảng 10 mét, lại xuất hiện hai ngã rẽ. Dưới đất vẫn có dấu vết kỳ dị qua lại tựa như chân người nhưng kích cỡ khá to lại có chút giống móng chó hoặc gấu, tóm lại chẳng mường tựa được là do vật gì tạo ra. Mùi vị lan tỏa cũng chẳng còn dễ ngửi như lúc ban đầu, bắt đầu toát ra cái mùi mồ hôi như mấy tháng không tắm rửa cùng mùi tanh tưởi thoang thoảng như cá chết khiến người ta nhíu mày khó chịu. Nhưng xung quanh vẫn rất sạch sẽ gọn gàng, không hề có bất cứ thứ gì không đúng hay vật gì không thích hợp.
Tiểu Hoàng Mao sau một chút lưỡng lự cũng chọn được lối đi, nhờ thế cảm giác bất an do bóng tối kín như bưng bủa vây cùng không gian lòng đất chật trội như lỗ giun hang chuột mang lại được giảm thiểu phần nào. Đường lối trong này lắt léo phức tạp, cũng may chẳng thấy có cái bẫy cơ quan nào kích hoạt, chỉ là cứ đi cỡ chục m lại tới một điểm giao nhau giữa 3, 4 ngả khiến người ta phân vẫn hoang mang.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít khẽ vang một cái, tôi giật mình thất kinh ngó quanh. Nghiêng đầu cố gắng tập trung lắng nghe thêm nhưng tuyệt nhiên không còn nữa. Nhìn biểu tình đám người bên cạnh không có vẻ khác thường, có lẽ lại do tôi tự tưởng tượng ra tự hồ nghi lấy.
Để không thần hồn nát thần tính, tôi dùng khí tạo ra một kết giới có bán kính 5m bao quát tình hình, mơ hồ cảm giác dường như nơi âm u này không giống do con người đào xới. Dấu vết đào bới không phải dùng xẻng khai mở,nhưng đất sỏi xung quanh được nén chặt lại khá chắc chắn, đây vốn là điều hiếm hoi trong tự nhiên, hoặc là không thể, loại đất này vốn rất dễ thấm hút nước, song bên trong cực khô ráo vì thế kết cấu của nó mới không bị sụp đổ, tồn tại tới giờ. Trần và hai bên vách hang nham nhở lồi lõm những đường rãnh như bồ cào, mặt đất phía dưới chân đi lại bằng phẳng hơn cũng ít đường rãnh.
Tôi chạm vào, vuốt nhẹ, đất cát dính ra tay hầu như rất ít, cảm giác như bức tường thành được gắn kết vững chắc. Dí sát hơn ngửi một cái, một mùi tanh tưởi liền xộc vào khoang mũi khiến tôi xây xẩm mặt mày, tí nữa là hói hết bữa tối vốn ít ỏi.
Chúng tôi dừng chân ở ngã rẽ, lại có tiếng nức nở khẽ vang, nghe rõ ràng hơn chút xíu, nhưng thoáng một cái xong lại biến mất như chưa hề tồn tại, khiến người ta càng hoang mang bất an không hiểu vụ việc.
Mạnh Chương cúi xuống lại xoa xoa đầu vật nhỏ, không biết là lần thứ bao nhiêu, nó meo một tiếng có chút ỉu xìu tiếc nuối. Mạnh Chương cất tiểu hoàng mao vào túi áo, đứng dậy, bình tĩnh thông báo cho đám người kiên nhẫn cuốc bộ cả tiếng đồng hồ không than vãn nhưng vẫn chỉ loanh quanh trong những cái lỗ đen hôi tanh như hang dế lỗ trùn.
-Không ổn rồi, Tiểu Hoàng Mao vô dụng, đâu đâu cũng phảng phất khí của Âu Tử Dạ.
Mạnh Chương vừa nói xong, tiếng khóc lần thứ 3 vang lên, gần hơn nữa nhưng vẫn chưa xâm phạm phạm vi đến khí giới giăng. Khẳng định không phải mơ hồ, tôi trừng trừng nhìn vào thông đạo tối tăm mù mịt.
-Mấy người nghe thấy không, dường như là âm thanh trẻ con?
Mạnh Chương và Tư Đồ gật một cái đồng tình, đám còn lại lắc đầu chối bỏ. Minh Đăng nhíu nhíu cặp mày sắc nhìn ba đứa chúng tôi, không tin tưởng.
-Tiểu Mặc Tử, ở trong hoàn cảnh như lạc lối vào hang kiến tổ mối thế này, đề nghị không phát biểu mấy thứ khiến lòng người lung lay thêm.
Tiếng khóc nho nhỏ vang lên khiến tôi giật mình thon thót. Tư Đồ nhìn lại ba người kia trầm tĩnh phán xét.
-Nơi này tuyệt đối không thể có tiếng con nít. Mà nếu thực tồn tại đi chằng nữa cũng là thứ gì đó không bình thường.
Phong Linh đẩy gọng kính, đăm chiêu phát biểu.
-Được rồi, ở cái nơi kinh khủng thế này, có mấy thứ không được thực tế lắm xem chừng cũng không quá vô lý. Có điều, dù là gì đi nữa, cứ phải nhìn thấy bằng mắt thì mới xử lý được. Bây giờ đến ngay tiếng động nó tạo ra mà chúng tôi cũng không thể xác định được thì đánh đấm bằng niềm tin à?
Thiên Hương cũng nhìn trước ngó sau, quay trái quay phải giữa hai cái thông đạo mà ánh sáng chỉ chiếu tỏ được mấy mét, có ý nghĩ muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
-Không, cái đó để sau đi, trước mắt chúng ta cần chọn lối thoát mới tính toán tiếp được. Chứ cứ đứng ì ra đây thì có mà trở thành mồi thơm cho thứ vô hình tới thanh toán.
Tôi xoay đầu nhìn nơi phát ra tiếng khóc ngày một chậm chãi, đứt quãng tiến gần. Dường như chỉ của một thứ. Âm thanh non nớt yếu đuối khiến người ta nảy sinh lòng trắc ẩn, muốn truy tìm tới địa phương phát sinh ra sự tình mà cứu vớt. Thế nhưng liên hệ với cái hạ tầng kết cấu mê cung vòng vo ngang dọc như mạng nhện tơ giăng, như lạc vào trận địa mê trận hang kiến, chỉ có điều không có các hốc các phòng lưu trú cất chứa. Thật không biết là do thứ gì cất công bỏ sức làm ra để vây hãm kẻ lạ mặt xâm nhập lãnh thổ, khiến người ta bế tắc xoay sở.
-Nhưng dường như Âu Tử Dạ cũng bị nơi này vây cho khốn đốn nên khí của anh ta mới lưu lại ở khắp các lối đi...Cũng không biết hiện giờ anh ta thế nào rồi?
-Tới rồi!
Đột nhiên Mạnh Chương kêu một tiếng, tiểu bạch thử trên vai cũng nhỏm dậy xù lông chít chít hoảng hốt hai tiếng rồi chui tọt vào túi áo ngực bên trong. Tôi cũng căng lại thần kinh, một thứ gì đó ẩn mình trong bóng tối, phía thông đạo trước mắt đã lọt vào phạm vi khí giới.
-Đi thôi!
Mạnh Chương lại nói, nhanh nhẹn dẫn đầu rẽ vào hướng khác. Trước nếu tránh được thì cứ tránh đi vẫn hơn.
-Rốt cuộc là thứ gì?
Thiên Hương và Minh Đăng đồng thanh, một kẻ bất an một tên buồn bực hỏi. Tôi lắc nhẹ, mới chỉ cảm ứng được mấy cái móng mũm mĩm thò vào kết giới là xoay thân tháo chạy.
-Chẳng rõ nữa, nhưng không nên đối đầu trực diện vẫn hơn. Hình như Âu Tử Dạ cũng chọn phương pháp như thế nên anh ta mới chẳng để lại mảy may dấu vết gì.
Đường lối trong này không thẳng tắp, tất cả đều hơi uốn lượn, không có lối cụt, tất cả đều được ăn thông với nhau, chẳng khác gì rơi vào mê hồn trận do thiên nhiên tự bày bố. Chỉ có thể đi thận trọng tính toán từng bước một chứ không có một phương pháp nào xác định được quy tắc lối đi. Lại còn có thứ gì đó nữa phát ra âm thanh như trẻ con oe oe đói khóc, khiến người nghe toàn thân rởn hết cả gai ốc. Nhưng ngay khi tôi nghĩ tới vấn đề đó thì một tiếng cười khanh khách nho nhỏ mà cao vút, trong trẻo mà thanh tao thốt ra.
Bất chợt Mạnh Chương ngừng bước, khí giới của gã ta giăng ra phạm vi vượt trội, hiển nhiên phát hiện sự việc nhanh hơn một bậc.
Gã ta xoay thân đi ngược trở lại rẽ sang lối khác, cả đám thức thời bám theo sát nút. Tôi còn ngoái đầu lại nhìn sau lưng, phía thông đạo tối tắm sâu hun hút, một trấn động dưới chân khẽ rung lên lan truyền tới. Một thứ gì đó chậm chãi nặng nề đang thong thả di chuyển.
-Có thể nhìn ra dấu vết gì của Âu Tử Dạ? Chẳng hạn như dấu giầy của anh ta đi hướng nào?
Cả đám lại mờ mịt hết nhìn vách đất lại nhìn dưới chân, cuối cùng Thiên Hương không kiên nhẫn khoát tay. Căn bản như cái hang do chuột chũi đào khoét, vách đất xung quanh rất nham nhở lộn xộn, dưới mặt đất không giống một nơi hiếm người lai vãng. Dường như ở cả hai bên đều để lại một ít dấu vết cho thấy có “thứ" đi qua, rõ ràng là như thế lại mơ hồ không biết rốt cuộc bên nào mới lưu lại dấu vết của Âu Tử Dạ?
-Thôi bỏ đi, từ trước tới giờ lần theo vết tích của Báo ca không dễ. Ở đây có hai lối, vừa hay chúng ta có hai nhóm, chia ra là xong.
-Không được Thiên Hương, chúng ta đông người còn hỗ trợ lẫn nhau, tách ra rồi nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì làm sao biết đường mà ứng cứu? Nơi này cũng không phải trung tâm thương mại dạo mấy vòng là thấy Âu Tử Dạ, tôi nói phải không Phong Linh?
Cái mặt đẹp của Thiên Hương vẫn lạnh tanh, cho nên phải lôi kéo Phong Linh vào hiệp trợ. Nhưng Phong Linh dường như không dễ tính như mọi khi, có chút trầm ngâm suy tính. Minh Đăng không thiện cảm nhìn tôi, cất chất giọng trầm khàn nghiêm nghị.
-Cậu định đi theo phe nào?
Câu hỏi đột ngột của gã khiến tôi không biết xử lý sao. Nói thật đi theo bên nào cũng được, miễn sao lối đó có thể dẫn tôi tới chỗ Âu Tử Dạ. Bây giờ lại chơi trò đi đại một lối khiến tôi bất an có chút nóng nảy, đúng lúc đó Mạnh Chương can thiệp.
-Tôi biết Âu Tử Dạ đi phía nào!
Woa, nói đúng trọng tâm nha. Một câu nói bình thản vừa khiến mọi người sửng sốt vừa như trút được gánh nặng. Tôi thở phảo nhẹ nhõm, mỉm cười. Nhưng sau đó từ trong cơ thể gã meo một tiếng nho nhỏ, một vật nhảy xuống đất, nhẹ nhàng êm ru khiến nụ cười mới hé nở bị cứng lại.
Một con thú bé tí tẹo cọ cái đầu vào chân Mạnh Chương, meo meo như làm nũng. Gã ngồi xuống, xoa xoa đầu nó. Là một con vật họ nhà mèo, lông hai màu trắng bông như mây trời xen vàng nhạt mà rực kim như nắng trưa, mắt màu tím đậm mà trong veo như đá tử anh, đặc biệt là cặp tai to tròn, ửng hồng, cực kỳ giống tai chuột.
- Tiểu Hoàng Mao!
Tư Đồ cảm thán, cũng vui vẻ cúi xuống định sờ, chỉ là con thú ngoảnh mặt có chút kiêu kỳ bỏ đi chỗ khác, dùng cái mũi phấn hồng hít hít ngửi ngửi hai bên thông đạo, sau đó chọn một bên, meo một tiếng thông báo. Con vật xinh đẹp lanh lợi thế này khiến tôi nghĩ tới tiểu bạch thử. Phát hiện vật nhỏ cựa quậy trong túi áo khoác, chít một tiếng ngây ngô thò đầu ra. Sau đó chít thêm tiếng nữa chạy xoạt xoạt leo lên đầu vai ngồi chồm hỗm nhòm xuống, mắt mở to thao láo, đám râu mép rung rinh, đuôi ve vảy lên xuống.
-Có thể tin tưởng được không đó? Cũng không phải là chó? Sao mà đánh hơi được?
Minh Đăng lên tiếng nghi ngờ. Mạnh Chương ngồi xuống vuối ve thú cưng, thong dong đáp.
-Nó cũng không phải mèo bình thường, mắt và mũi có khả năng tìm và nhìn ra khí của “thứ" đi qua địa phương trong phạm vi ba ngày. Vì Âu Tử Dạ mới hôm qua tiến vào nên việc xác nhận phương hướng của anh ta rất dễ dàng.
Nói xong gã ta đứng lên, con mèo dẫn đầu, mọi người dĩ nhiên lối đuôi theo. Thiên Hương nhìn mèo con có chút yêu thích, con gái vốn bản tính trời sinh bị vật nhỏ khải ái thu hút, không nhịn được, đi song song Mạnh Chương dò hỏi.
-Thần kỳ như vậy sao? Dùng để truy tìm ai đó rất được việc nha!
Mạnh Chương gật nhẹ, thong thả giải thích thêm.
-Phải, tiếc là nó chỉ hữu dụng ở mỗi trường kín gió như nơi này. Quá nhiều loại khí trộn lẫn nó cũng bó tay. Chỉ là địa phương này chật hẹp, dùng nó là thích hợp nhất.
Nhưng đi chẳng được khoảng 10 mét, lại xuất hiện hai ngã rẽ. Dưới đất vẫn có dấu vết kỳ dị qua lại tựa như chân người nhưng kích cỡ khá to lại có chút giống móng chó hoặc gấu, tóm lại chẳng mường tựa được là do vật gì tạo ra. Mùi vị lan tỏa cũng chẳng còn dễ ngửi như lúc ban đầu, bắt đầu toát ra cái mùi mồ hôi như mấy tháng không tắm rửa cùng mùi tanh tưởi thoang thoảng như cá chết khiến người ta nhíu mày khó chịu. Nhưng xung quanh vẫn rất sạch sẽ gọn gàng, không hề có bất cứ thứ gì không đúng hay vật gì không thích hợp.
Tiểu Hoàng Mao sau một chút lưỡng lự cũng chọn được lối đi, nhờ thế cảm giác bất an do bóng tối kín như bưng bủa vây cùng không gian lòng đất chật trội như lỗ giun hang chuột mang lại được giảm thiểu phần nào. Đường lối trong này lắt léo phức tạp, cũng may chẳng thấy có cái bẫy cơ quan nào kích hoạt, chỉ là cứ đi cỡ chục m lại tới một điểm giao nhau giữa 3, 4 ngả khiến người ta phân vẫn hoang mang.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít khẽ vang một cái, tôi giật mình thất kinh ngó quanh. Nghiêng đầu cố gắng tập trung lắng nghe thêm nhưng tuyệt nhiên không còn nữa. Nhìn biểu tình đám người bên cạnh không có vẻ khác thường, có lẽ lại do tôi tự tưởng tượng ra tự hồ nghi lấy.
Để không thần hồn nát thần tính, tôi dùng khí tạo ra một kết giới có bán kính 5m bao quát tình hình, mơ hồ cảm giác dường như nơi âm u này không giống do con người đào xới. Dấu vết đào bới không phải dùng xẻng khai mở,nhưng đất sỏi xung quanh được nén chặt lại khá chắc chắn, đây vốn là điều hiếm hoi trong tự nhiên, hoặc là không thể, loại đất này vốn rất dễ thấm hút nước, song bên trong cực khô ráo vì thế kết cấu của nó mới không bị sụp đổ, tồn tại tới giờ. Trần và hai bên vách hang nham nhở lồi lõm những đường rãnh như bồ cào, mặt đất phía dưới chân đi lại bằng phẳng hơn cũng ít đường rãnh.
Tôi chạm vào, vuốt nhẹ, đất cát dính ra tay hầu như rất ít, cảm giác như bức tường thành được gắn kết vững chắc. Dí sát hơn ngửi một cái, một mùi tanh tưởi liền xộc vào khoang mũi khiến tôi xây xẩm mặt mày, tí nữa là hói hết bữa tối vốn ít ỏi.
Chúng tôi dừng chân ở ngã rẽ, lại có tiếng nức nở khẽ vang, nghe rõ ràng hơn chút xíu, nhưng thoáng một cái xong lại biến mất như chưa hề tồn tại, khiến người ta càng hoang mang bất an không hiểu vụ việc.
Mạnh Chương cúi xuống lại xoa xoa đầu vật nhỏ, không biết là lần thứ bao nhiêu, nó meo một tiếng có chút ỉu xìu tiếc nuối. Mạnh Chương cất tiểu hoàng mao vào túi áo, đứng dậy, bình tĩnh thông báo cho đám người kiên nhẫn cuốc bộ cả tiếng đồng hồ không than vãn nhưng vẫn chỉ loanh quanh trong những cái lỗ đen hôi tanh như hang dế lỗ trùn.
-Không ổn rồi, Tiểu Hoàng Mao vô dụng, đâu đâu cũng phảng phất khí của Âu Tử Dạ.
Mạnh Chương vừa nói xong, tiếng khóc lần thứ 3 vang lên, gần hơn nữa nhưng vẫn chưa xâm phạm phạm vi đến khí giới giăng. Khẳng định không phải mơ hồ, tôi trừng trừng nhìn vào thông đạo tối tăm mù mịt.
-Mấy người nghe thấy không, dường như là âm thanh trẻ con?
Mạnh Chương và Tư Đồ gật một cái đồng tình, đám còn lại lắc đầu chối bỏ. Minh Đăng nhíu nhíu cặp mày sắc nhìn ba đứa chúng tôi, không tin tưởng.
-Tiểu Mặc Tử, ở trong hoàn cảnh như lạc lối vào hang kiến tổ mối thế này, đề nghị không phát biểu mấy thứ khiến lòng người lung lay thêm.
Tiếng khóc nho nhỏ vang lên khiến tôi giật mình thon thót. Tư Đồ nhìn lại ba người kia trầm tĩnh phán xét.
-Nơi này tuyệt đối không thể có tiếng con nít. Mà nếu thực tồn tại đi chằng nữa cũng là thứ gì đó không bình thường.
Phong Linh đẩy gọng kính, đăm chiêu phát biểu.
-Được rồi, ở cái nơi kinh khủng thế này, có mấy thứ không được thực tế lắm xem chừng cũng không quá vô lý. Có điều, dù là gì đi nữa, cứ phải nhìn thấy bằng mắt thì mới xử lý được. Bây giờ đến ngay tiếng động nó tạo ra mà chúng tôi cũng không thể xác định được thì đánh đấm bằng niềm tin à?
Thiên Hương cũng nhìn trước ngó sau, quay trái quay phải giữa hai cái thông đạo mà ánh sáng chỉ chiếu tỏ được mấy mét, có ý nghĩ muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
-Không, cái đó để sau đi, trước mắt chúng ta cần chọn lối thoát mới tính toán tiếp được. Chứ cứ đứng ì ra đây thì có mà trở thành mồi thơm cho thứ vô hình tới thanh toán.
Tôi xoay đầu nhìn nơi phát ra tiếng khóc ngày một chậm chãi, đứt quãng tiến gần. Dường như chỉ của một thứ. Âm thanh non nớt yếu đuối khiến người ta nảy sinh lòng trắc ẩn, muốn truy tìm tới địa phương phát sinh ra sự tình mà cứu vớt. Thế nhưng liên hệ với cái hạ tầng kết cấu mê cung vòng vo ngang dọc như mạng nhện tơ giăng, như lạc vào trận địa mê trận hang kiến, chỉ có điều không có các hốc các phòng lưu trú cất chứa. Thật không biết là do thứ gì cất công bỏ sức làm ra để vây hãm kẻ lạ mặt xâm nhập lãnh thổ, khiến người ta bế tắc xoay sở.
-Nhưng dường như Âu Tử Dạ cũng bị nơi này vây cho khốn đốn nên khí của anh ta mới lưu lại ở khắp các lối đi...Cũng không biết hiện giờ anh ta thế nào rồi?
-Tới rồi!
Đột nhiên Mạnh Chương kêu một tiếng, tiểu bạch thử trên vai cũng nhỏm dậy xù lông chít chít hoảng hốt hai tiếng rồi chui tọt vào túi áo ngực bên trong. Tôi cũng căng lại thần kinh, một thứ gì đó ẩn mình trong bóng tối, phía thông đạo trước mắt đã lọt vào phạm vi khí giới.
-Đi thôi!
Mạnh Chương lại nói, nhanh nhẹn dẫn đầu rẽ vào hướng khác. Trước nếu tránh được thì cứ tránh đi vẫn hơn.
-Rốt cuộc là thứ gì?
Thiên Hương và Minh Đăng đồng thanh, một kẻ bất an một tên buồn bực hỏi. Tôi lắc nhẹ, mới chỉ cảm ứng được mấy cái móng mũm mĩm thò vào kết giới là xoay thân tháo chạy.
-Chẳng rõ nữa, nhưng không nên đối đầu trực diện vẫn hơn. Hình như Âu Tử Dạ cũng chọn phương pháp như thế nên anh ta mới chẳng để lại mảy may dấu vết gì.
Đường lối trong này không thẳng tắp, tất cả đều hơi uốn lượn, không có lối cụt, tất cả đều được ăn thông với nhau, chẳng khác gì rơi vào mê hồn trận do thiên nhiên tự bày bố. Chỉ có thể đi thận trọng tính toán từng bước một chứ không có một phương pháp nào xác định được quy tắc lối đi. Lại còn có thứ gì đó nữa phát ra âm thanh như trẻ con oe oe đói khóc, khiến người nghe toàn thân rởn hết cả gai ốc. Nhưng ngay khi tôi nghĩ tới vấn đề đó thì một tiếng cười khanh khách nho nhỏ mà cao vút, trong trẻo mà thanh tao thốt ra.
Bất chợt Mạnh Chương ngừng bước, khí giới của gã ta giăng ra phạm vi vượt trội, hiển nhiên phát hiện sự việc nhanh hơn một bậc.
Gã ta xoay thân đi ngược trở lại rẽ sang lối khác, cả đám thức thời bám theo sát nút. Tôi còn ngoái đầu lại nhìn sau lưng, phía thông đạo tối tắm sâu hun hút, một trấn động dưới chân khẽ rung lên lan truyền tới. Một thứ gì đó chậm chãi nặng nề đang thong thả di chuyển.
Tác giả :
Cổ Cổ