Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 14: Bóng tối
Là tiếng ai gọi nghe vô cùng quỷ dị,âm vang như thể nơi địa ngục vọng tới.Tôi rùng mình ngó quanh,vẫn là một mình thôi trong bóng tối đen đặc.Mờ hồ xung quanh có ngàn vạn luồng âm khí vần vũ.
Lại bước đi trong vô vọng,như thể tôi đã từng mò mẫm như thế này cả mấy thiên niên kỷ,không phương hướng,không mụch đích,giống như một linh hồn bị giam cầm trong biển Vô Cực.Xung quanh có những tiếng động kỳ lạ đeo bám chẳng rời,giống như tiếng cười,lại tựa như tiếng khóc,có tiếng con nít trong veo hỏi tôi,lại có tiếng lão già bực bội chất vấn.
Nhưng thực chất tôi nghe không hiểu gì hết,hoặc là,đó không phải tiếng người.
Có tiếng gió lạnh lùng lao tới,giống như một trận kiếm khí hút gần hết toàn bộ không khí xung quanh khiến tôi như cọng cỏ mềm ,ngã vật xuống.Rồi bất ngờ có thứ gì đó nhũn nhũn bám lấy cổ chân,trong khi tôi còn chưa hiểu rõ sự tình thì đám nhũn nhũn không rõ hình thù đó trườn tới ngày một đông đúc,giống như đám sâu bọ nhung nhúc,uốn éo vặn vẹo trên cơ thể khiến tôi chỉ muốn hét lớn.
Cổ họng lại như bị chúng bóp chặt,phát không ra âm thanh.Sự bất lực và nỗi tuyệt vọng xâm chiếm cả linh hồn lẫn thể xác,cảm giác hoàn hoàn không còn cơ hội chống trả khiến tôi muốn buông xuôi.Trong giây phút cận kề sinh tử,cơ thể bị chôn vùi trong đống bầy nhầy,tôi lại nhìn thấy một cái thứ hình thù giống dáng người đứng lù lù ngay trước mặt,nếu muốn nó hoàn toàn có thể vươn tay tùy thời kéo tôi ra.
Nhưng nó cứ đứng đó,im lìm không nhúc nhích.Hay vốn dĩ đó chỉ là ảo giác do tôi tự tưởng tượng,tạo ra một thứ để mang lại hi vọng cho bản thân.
Tôi chậm chãi mở mắt,không khí đã trở lại nhưng xung quanh vẫn tối om om,từ từ đưa bàn tay lên,may mà còn nhìn thấy.Phía ngoài cửa sổ,bầu trời âm âm u u,mây xám trĩu nặng như sắp sụp đổ,từng cơn cuồng phong điên cuồng chạy vào phòng kéo theo nhiệt độ suy giảm,cảm giác như chỉ chốc lát nữa sẽ có trận mưa tuyết đổ bộ.
Đột nhiên sự ớn lạnh ở đâu lan tới,tôi thận trọng quay đầu sang bên,trìm trong không gian ánh sáng thiếu thốn,một cái bóng u tối đứng lẳng lặng nơi góc phòng.Tôi giật thót tim chẳng lẽ ác mộng trở thành sự thật?hay là vẫn trong mơ?hay là bị quáng gà rồi?
Tôi lập tức vươn tay bật đèn ngủ ngay kế bên,đồng thời,cánh cửa thông với phòng làm việc mở toang,ánh sáng lọt thêm vào.
Tiếng của tên gương mặt nghiêm nghị rám nắng cất lên,cánh tay của cô gái mặc đồ lính cai ngục chạm vào công tắc đèn phòng.
-anh Báo,đến giờ rồi.
Mọi thứ trở lên sáng sủa,tôi nhìn cái thứ mình cho là từ trong ác mộng theo ra,thật muốn chửi lớn,con mẹ nó tên Âu Tử Dạ kia,bị tự kỷ sao?làm ông đây suýt ngất.
-Mặc Minh,cậu có định vượt ngục không đấy?
Cô nàng tomboy lạnh lùng hỏi thăm,tôi lập tức hất chăn lao xuống đất,khỏe khoắn nói.
-kế hoạch của mấy người thế nào,dù sao cũng phải nói cho người mới tham gia là tôi đây biết để còn dễ bề hợp tác .
-cậu có bản lĩnh?chỉ cần bám sát được người đó,coi như cậu đã hợp tác thành công.
Vừa nói một cách không xem trọng với tôi,cô ta hất đầu về phía Âu Tử Dạ,ngụ ý là tôi sẽ trở thành cái đuôi của tên đó.
Bấy giờ tôi mới để ý,hắn ta đã thay vào bộ đồ lính cai ngục,tướng tá mặc cũng không tệ.
Tên da rám nắng đưa tôi cây dùi cui điện,còn cô nàng lạnh lùng lại chu đáo đưa cho đôi găng tay.Cái này là một bộ của nó chứ không phải vì lo cho an nguy hay là sợ tôi bị lạnh,bọn họ đã xem tôi ra gì đâu,tên còn chưa cho biết cơ mà,nhưng theo phép lịch sự thì vẫn nói câu cảm ơn.
Chúng tôi đi vào phòng làm việc để ra ngoài,lão Tống Trung vẫn bị cột chặt trên ghế nhưng gương mặt dường như bầm dập sưng vù hơn,xanh xanh tím tím đỏ đỏ khắp mặt cơ hồ đã chẳng còn rõ dung mạo lúc đầu.
Liếc nhìn lão,đột nhiên cảm thấy phải chăng vì bị đánh vào đầu nhiều quá nên ngu đi thật,sao lúc đó tôi hỏi gì lão cũng đáp,còn cảm thấy nói rất thực lòng.Hay là cho lão ta uống thuốc gì đó để dễ bề moi tin tức,dựa theo biểu hiện của cô nàng lạnh lùng thì dám cho uống thuốc linh tính lắm.
Nhưng mà cái đám này cũng thật bản lĩnh,bằng cách nào đó lại khống chế được lão đầu đàn này,mấy ngày qua lão quan chức cấp cao này hẳn đã nếm trải không ít đắng cay đi.Nhưng như thế thì đã nhằm nhò gì so với cái tội tày trời lão làm ra,so với những uất ức căm phẫn của người dân học Pháp Luân Công bị xem như tội danh phản chính phủ,nhận lấy cái kết cục trở thành nguồn cung cấp nội tạng sống.
Tôi dừng lại nhìn lão giờ chẳng khác tên phế vật,nằm quằn quại trong đau đớn,mồm miệng đầy máu lảm nhảm những câu rời rạc vô nghĩa.Không phải lão bị điên thật đấy chứ?hay chỉ là nhất thời hoảng loạn?
-này,lão ta thật sự bị 2 người tra khảo thành ra điên dại luôn à?
-như vậy không phải quá tốt cho lão rồi sao?bọn này thật ra định chặt lão làm 5 khúc sau đó vất ra sông cá sấu cho chúng ăn cơ.
Tên nghiêm nghị nói,giọng điệu nghe đầy tiếc hận.
Hắn bước vào thang máy,bên trong cô nàng lạnh lùng đang chiếu cái nhìn lạnh lùng tới khiến tôi thức thời bước nhanh vào.Tên Âu Tử Dạ cũng đang nhìn tôi nhưng lại tạo cảm giác cổ quái, lòng tự hỏi chẳng biết có thật đang nhìn không hay là nhìn xuyên qua tôi để tới một thứ khác
Lại bước đi trong vô vọng,như thể tôi đã từng mò mẫm như thế này cả mấy thiên niên kỷ,không phương hướng,không mụch đích,giống như một linh hồn bị giam cầm trong biển Vô Cực.Xung quanh có những tiếng động kỳ lạ đeo bám chẳng rời,giống như tiếng cười,lại tựa như tiếng khóc,có tiếng con nít trong veo hỏi tôi,lại có tiếng lão già bực bội chất vấn.
Nhưng thực chất tôi nghe không hiểu gì hết,hoặc là,đó không phải tiếng người.
Có tiếng gió lạnh lùng lao tới,giống như một trận kiếm khí hút gần hết toàn bộ không khí xung quanh khiến tôi như cọng cỏ mềm ,ngã vật xuống.Rồi bất ngờ có thứ gì đó nhũn nhũn bám lấy cổ chân,trong khi tôi còn chưa hiểu rõ sự tình thì đám nhũn nhũn không rõ hình thù đó trườn tới ngày một đông đúc,giống như đám sâu bọ nhung nhúc,uốn éo vặn vẹo trên cơ thể khiến tôi chỉ muốn hét lớn.
Cổ họng lại như bị chúng bóp chặt,phát không ra âm thanh.Sự bất lực và nỗi tuyệt vọng xâm chiếm cả linh hồn lẫn thể xác,cảm giác hoàn hoàn không còn cơ hội chống trả khiến tôi muốn buông xuôi.Trong giây phút cận kề sinh tử,cơ thể bị chôn vùi trong đống bầy nhầy,tôi lại nhìn thấy một cái thứ hình thù giống dáng người đứng lù lù ngay trước mặt,nếu muốn nó hoàn toàn có thể vươn tay tùy thời kéo tôi ra.
Nhưng nó cứ đứng đó,im lìm không nhúc nhích.Hay vốn dĩ đó chỉ là ảo giác do tôi tự tưởng tượng,tạo ra một thứ để mang lại hi vọng cho bản thân.
Tôi chậm chãi mở mắt,không khí đã trở lại nhưng xung quanh vẫn tối om om,từ từ đưa bàn tay lên,may mà còn nhìn thấy.Phía ngoài cửa sổ,bầu trời âm âm u u,mây xám trĩu nặng như sắp sụp đổ,từng cơn cuồng phong điên cuồng chạy vào phòng kéo theo nhiệt độ suy giảm,cảm giác như chỉ chốc lát nữa sẽ có trận mưa tuyết đổ bộ.
Đột nhiên sự ớn lạnh ở đâu lan tới,tôi thận trọng quay đầu sang bên,trìm trong không gian ánh sáng thiếu thốn,một cái bóng u tối đứng lẳng lặng nơi góc phòng.Tôi giật thót tim chẳng lẽ ác mộng trở thành sự thật?hay là vẫn trong mơ?hay là bị quáng gà rồi?
Tôi lập tức vươn tay bật đèn ngủ ngay kế bên,đồng thời,cánh cửa thông với phòng làm việc mở toang,ánh sáng lọt thêm vào.
Tiếng của tên gương mặt nghiêm nghị rám nắng cất lên,cánh tay của cô gái mặc đồ lính cai ngục chạm vào công tắc đèn phòng.
-anh Báo,đến giờ rồi.
Mọi thứ trở lên sáng sủa,tôi nhìn cái thứ mình cho là từ trong ác mộng theo ra,thật muốn chửi lớn,con mẹ nó tên Âu Tử Dạ kia,bị tự kỷ sao?làm ông đây suýt ngất.
-Mặc Minh,cậu có định vượt ngục không đấy?
Cô nàng tomboy lạnh lùng hỏi thăm,tôi lập tức hất chăn lao xuống đất,khỏe khoắn nói.
-kế hoạch của mấy người thế nào,dù sao cũng phải nói cho người mới tham gia là tôi đây biết để còn dễ bề hợp tác .
-cậu có bản lĩnh?chỉ cần bám sát được người đó,coi như cậu đã hợp tác thành công.
Vừa nói một cách không xem trọng với tôi,cô ta hất đầu về phía Âu Tử Dạ,ngụ ý là tôi sẽ trở thành cái đuôi của tên đó.
Bấy giờ tôi mới để ý,hắn ta đã thay vào bộ đồ lính cai ngục,tướng tá mặc cũng không tệ.
Tên da rám nắng đưa tôi cây dùi cui điện,còn cô nàng lạnh lùng lại chu đáo đưa cho đôi găng tay.Cái này là một bộ của nó chứ không phải vì lo cho an nguy hay là sợ tôi bị lạnh,bọn họ đã xem tôi ra gì đâu,tên còn chưa cho biết cơ mà,nhưng theo phép lịch sự thì vẫn nói câu cảm ơn.
Chúng tôi đi vào phòng làm việc để ra ngoài,lão Tống Trung vẫn bị cột chặt trên ghế nhưng gương mặt dường như bầm dập sưng vù hơn,xanh xanh tím tím đỏ đỏ khắp mặt cơ hồ đã chẳng còn rõ dung mạo lúc đầu.
Liếc nhìn lão,đột nhiên cảm thấy phải chăng vì bị đánh vào đầu nhiều quá nên ngu đi thật,sao lúc đó tôi hỏi gì lão cũng đáp,còn cảm thấy nói rất thực lòng.Hay là cho lão ta uống thuốc gì đó để dễ bề moi tin tức,dựa theo biểu hiện của cô nàng lạnh lùng thì dám cho uống thuốc linh tính lắm.
Nhưng mà cái đám này cũng thật bản lĩnh,bằng cách nào đó lại khống chế được lão đầu đàn này,mấy ngày qua lão quan chức cấp cao này hẳn đã nếm trải không ít đắng cay đi.Nhưng như thế thì đã nhằm nhò gì so với cái tội tày trời lão làm ra,so với những uất ức căm phẫn của người dân học Pháp Luân Công bị xem như tội danh phản chính phủ,nhận lấy cái kết cục trở thành nguồn cung cấp nội tạng sống.
Tôi dừng lại nhìn lão giờ chẳng khác tên phế vật,nằm quằn quại trong đau đớn,mồm miệng đầy máu lảm nhảm những câu rời rạc vô nghĩa.Không phải lão bị điên thật đấy chứ?hay chỉ là nhất thời hoảng loạn?
-này,lão ta thật sự bị 2 người tra khảo thành ra điên dại luôn à?
-như vậy không phải quá tốt cho lão rồi sao?bọn này thật ra định chặt lão làm 5 khúc sau đó vất ra sông cá sấu cho chúng ăn cơ.
Tên nghiêm nghị nói,giọng điệu nghe đầy tiếc hận.
Hắn bước vào thang máy,bên trong cô nàng lạnh lùng đang chiếu cái nhìn lạnh lùng tới khiến tôi thức thời bước nhanh vào.Tên Âu Tử Dạ cũng đang nhìn tôi nhưng lại tạo cảm giác cổ quái, lòng tự hỏi chẳng biết có thật đang nhìn không hay là nhìn xuyên qua tôi để tới một thứ khác
Tác giả :
Cổ Cổ