Thiên Hữu
Chương 62: Đã định
Việc Thái tử bị trục xuất về kinh đã đủ làm cho Dận Hữu kinh ngạc, Cửu a ca cũng bị tống về khiến cho Dận Hữu nghĩ mãi không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Y cùng với Dận Chân đến thư phòng, người tiến truyền tin đã chờ sẵn ở thư phòng, nhìn thấy hai người đi vào liền hành lễ rồi đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại.
Thì ra trên đường nam tuần lần này, Thái tử luôn tỏ ra ngạo mạn đối với các quan viên đi theo, sau khi đến Hàng Châu, lại ở trên đường phố mà phóng ngựa, làm bị thương một Hán phụ, Khang Hi tức giận không cho phép hắn ra ngoài nữa. Thái tử bắt đầu phát cáu ra mặt.
Đêm hôm đó, Thái tử ở trong viện mình, nhìn thấy Lão Cửu đi ngang qua liền kêu hắn mang rượu tới cho mình. Rượu này đưa đến, liền có vấn đề. Ngày hôm sau, Khang Hi đến viện của Thái tử ở, nhìn thấy Thái tử cùng một tiểu thái giám ngổn ngang ôm nhau, nhất thời tức giận đến thay đổi cả sắc mặt.
Từ ngày đó trở đi, Thái tử vẫn bị giam lỏng, việc làm cho Khang Hi thật sự bùng nổ là Thái tử lại vụng trộm ra khỏi viện của mình, đến chỗ ở của hắn tìm hiểu tin tức, khi Khang Hi biết được việc này liền trách cứ Thái tử một phen, đuổi Thái tử về kinh thành ngay trong đêm. Mà Khang Hi vốn là người đa nghi, Thái tử làm ra việc này, trong đó cũng có phần liên quan tới Cửu a ca, cho nên hắn nhất thời chán ghét việc Cửu a ca tính kế huynh trưởng, lại trách cứ Cửu a ca một phen, cho hắn theo Thái tử cùng trở về kinh thành.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Dận Hữu chỉ có hai kết luận, một là Thái tử thật hồ đồ, hai là, thủ đoạn lần này của lão Đại cũng đủ bỉ ổi.
Những năm gần đây, Thái tử càng ngày làm việc càng ngày nóng nảy, cũng đều do các huynh đệ bên cạnh ngày càng xuất sắc, một người nếu bị áp lực quá nặng, sẽ mắc chứng lo nghĩ, có khuynh hướng muốn tự sát, Thái tử là thuộc triệu chứng nóng nảy đa nghi.
Mặc kệ lão Cửu sắm vai nào trong vở tuồng đó, việc Khang Hi chán ghét hắn là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù Khang Hi rất thất vọng về Thái tử, nhưng nhi tử này chung quy vẫn là do tự hắn nuôi lớn, không tốt cũng thế, mà tốt cũng vậy, hắn không cho phép người khác tính kế đứa con này. Cho nên mới nói, Khang Hi đối với Thái tử là thất vọng, còn đối với Cửu a ca chính là giận chó đánh mèo.
Tuy hiện tại đang cùng lão Đại ở chung, nhưng lão Thập lại bất hòa với lão Cửu, tuy vẫn là người lỗ mãng, nhưng chuyện tình của lão Bát thì hắn cũng rất ít xen vào.
“Bên lão Đại có động tĩnh gì chưa?" Dận Chân nghe xong câu chuyện đã xảy ra sau, trên mặt xuất hiện một tia dao động, rất nhanh lại che dấu.
“Đại a ca hướng Hoàng thượng tố giác Thái tử tham ô, nhận hối lộ, thường ngày còn có hành vi tàn bạo, kết quả liền bị hoàng thượng trách cứ. Hiện tại, Đại a ca lại truyền ra tin tức bảo cao nhân Trương Minh Đức từng nói Bát a ca ngày sau sẽ quý không thể tả." Nghĩ nghĩ, người này lại nói tiếp: “Bát a ca dọc theo đường đi có phong thái rất đúng mực, gặp người bần hàn còn tiếp tế cho họ, rất nhiều dân chúng ở Giang Nam khen ngợi Bát a ca thiện tâm, ngay cả quan viên đi cùng đều nói tính tình Bát a ca ôn hòa, quả thật là người nhân nghĩa."
“Hảo cho một cái thiện tâm của Bát đệ." Dận Chân đã thông suốt mấy chuyện mà các huynh đệ kia làm trên đường đi, đối người truyền tin nói: “Ngươi đi xuống đi." Hai năm gần đây, kể từ khi lão Bát chưởng quản phủ Nội Vụ, không biết đã tham ô bao nhiêu thứ đi, rồi lôi kéo cả quan viên tiền triều, nay Thái tử mất thế, hắn sẽ khẩn cấp tiến lên, cho dù hy sinh một lão Cửu cũng không đau lòng.
Dận Hữu biết việc này là quân cờ do Dận Tự đi nhầm, trong lịch sử có ghi lại thanh danh lão Bát trong đám quan viên có thể tốt như vậy, một phần công lao là do tài lực của lão Cửu mà duy trì, nay lão Cửu lại bị hắn đưa ra làm kẻ hy sinh, không thể quay đầu lại, về sau lấy cái gì tranh với Dận Chân? Hay bọn họ thật sự nghĩ Dận Chân chỉ là một vị luôn hành sự theo lời Thái tử?
Thấy Dận Hữu vẫn không nói gì, Dận Chân quay đầu nhìn y, “Thất đệ, việc này ngươi thấy sao?"
“Không có gì." Dận Hữu nhíu mày, nhìn một bình sứ trắng tinh có tơ tằm cuộn quanh bên cạnh, “Chúng ta ở kinh thành, cái gì cũng không biết, thì có thể thấy cái gì chứ?"
Dận Chân nghe vậy liền ngẩn ra, rồi lập tức nói: “Thất đệ nói đúng, à phải rồi, hôm kia ta thấy trong trà quán kia có một thuyết thư tiên sinh rất thú vị, hay là ta cho người đem hắn về quý phủ, không phải ngươi cũng thích nghe một ít chuyện xưa sao?"
“Thuyết thư?" Dận Hữu ngẩn người, đối với chức nghiệp truyền bá văn hóa ở cổ đại này vẫn có chút tò mò, y nghĩ nghĩ rồi nói: “Không bằng hiện tại chúng ta cùng đi xem đi, mời đến quý phủ không còn thú vị nữa."
Dận Chân đã dần dần phát hiện được, vị Thất đệ này của hắn luôn mang theo chút thói quen gần gũi bình dân, thí dụ như y rất yêu thích mấy món đồ chơi dân gian, còn có ở công bộ làm ra một ít đồ vật dân chúng cần, điều này làm cho hắn biết thêm một mặt khác nữa của thất đệ, thậm chí Dận Chân còn tin tưởng, nếu có một đế vương hoàn toàn tín nhiệm Dận Hữu, y sẽ làm ra những thành tích so với hiện tại còn tốt hơn nữa.
Chính là, tình huống hiện tại không cho phép Thất đệ làm được nhiều như thế, Thất đệ hiểu được điều đó, mà trong lòng hắn cũng rất rõ ràng.
Hai huynh đệ đổi y phục, rồi mang theo vài hộ vệ, cùng nhau ra cửa. Ngoài Ung Quận Vương phủ rất im lặng, không có gian hàng không có mắt nào dám bày trước cửa Ung Vương Phủ, có nghĩa là không có người nào dám ở trước cửa chính của phủ bán thịt nướng xâu cả, nghĩ đến trên phim truyền hình của đời sau, ngoài cửa phủ Vương gia hay Thừa tướng gì đó có một đống người đi qua đi lại tên đường, lại có người bày hàng buôn bán, hoặc một ít nhân vật dụng tâm kín đáo vờ làm con buôn lượn lờ xung quanh, Dận Hữu chỉ có thể cảm thán, phim truyền hình quả nhiên chỉ là hư cấu a.
Đến nơi mới phát hiện ra đây chỉ là một trà lâu rất bình thường, dưới lầu bày biện bàn ghế rất chỉnh tề, hầu hết bàn đều có người ngồi, Dận Hữu cũng không chọn, trực tiếp tìm một bàn trống ngồi xuống, Dận Chân thấy thế cũng đi theo, cùng y ngồi xuống.
Vài hộ vệ đi theo cũng đã quen thuộc với hành động của Dận Hữu, đối với tác phong hành sự của vị này cũng hiểu rõ ít nhiều, thấy chủ tử nhà mình cũng ngồi theo, bọn họ liền ngồi xuống ở bàn bên cạnh, nhìn như đang nhàn nhã uống trà, kì thực, tất cả lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người hai vị kia.
“Nơi này ồn quá." Dận Chân liếc nhìn bốn phía, việc ngồi bên cạnh nhiều người thường như vậy, không khỏi làm cho hắn nhíu mày.
Dận Hữu tự động rót một chén trà cho Dận Chân, cười nói: “Ngồi trên lầu thì có gì vui, ngồi chỗ này nghe một chút chuyện, như vậy không phải càng gần với đời thường sao?’
Dận Chân nghe vậy cũng không lên tiếng phản bác, chú ý quan sát một chút những người xung quanh, Dận Chân nâng chung trà lên uống một ngụm, hương vị không tính là tốt, nhưng hắn cũng không soi mói nhiều, mà nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân trên đài đang kể chuyện.
Nghe xong Bình thư (*), còn có người tới biểu diễn khẩu kỹ, thật sự đặc sắc y như sách văn kiếp trước đã miêu tả, y nhịn không được mà gọi một hộ vệ bên cạnh cầm bạc tới thưởng cho nghệ nhân dân gian này, vào đời sau, mấy thứ này đều suy tàn, y thấy một ít ca sĩ nhỏ có thể bắt chước động vật nào đó liền đắc chí, lấy đó làm văn vẻ. So với nghệ nhân chân chính này, thật sự là kém quá xa.
* Bình thư làmột hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài thì dùng quạt, khăn làm đạo cụ.
Đời sống quá mức phát triển, luôn làm cho thế giới tinh thần người ta trở nên vô cùng thiếu thốn cùng vặn vẹo. Dận Hữu đột nhiên nghĩ đến việc mình muốn làm mấy thứ kia, nếu quả thật làm ra được, Đại Thanh triều có thể hay không xuất hiện một cuộc cách mạng công nghiệp đầu tiên như Anh quốc?
Quả nhiên cần phải có vương bát khí đủ lớn a, không thì không được. Dận Hữu còn chưa cảm thán xong, bên cạnh đã truyền tới một âm thanh, “Bần đạo kiến quá hai vị quý nhân."
Bần đạo? Bạn đang
Y cùng với Dận Chân đến thư phòng, người tiến truyền tin đã chờ sẵn ở thư phòng, nhìn thấy hai người đi vào liền hành lễ rồi đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại.
Thì ra trên đường nam tuần lần này, Thái tử luôn tỏ ra ngạo mạn đối với các quan viên đi theo, sau khi đến Hàng Châu, lại ở trên đường phố mà phóng ngựa, làm bị thương một Hán phụ, Khang Hi tức giận không cho phép hắn ra ngoài nữa. Thái tử bắt đầu phát cáu ra mặt.
Đêm hôm đó, Thái tử ở trong viện mình, nhìn thấy Lão Cửu đi ngang qua liền kêu hắn mang rượu tới cho mình. Rượu này đưa đến, liền có vấn đề. Ngày hôm sau, Khang Hi đến viện của Thái tử ở, nhìn thấy Thái tử cùng một tiểu thái giám ngổn ngang ôm nhau, nhất thời tức giận đến thay đổi cả sắc mặt.
Từ ngày đó trở đi, Thái tử vẫn bị giam lỏng, việc làm cho Khang Hi thật sự bùng nổ là Thái tử lại vụng trộm ra khỏi viện của mình, đến chỗ ở của hắn tìm hiểu tin tức, khi Khang Hi biết được việc này liền trách cứ Thái tử một phen, đuổi Thái tử về kinh thành ngay trong đêm. Mà Khang Hi vốn là người đa nghi, Thái tử làm ra việc này, trong đó cũng có phần liên quan tới Cửu a ca, cho nên hắn nhất thời chán ghét việc Cửu a ca tính kế huynh trưởng, lại trách cứ Cửu a ca một phen, cho hắn theo Thái tử cùng trở về kinh thành.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Dận Hữu chỉ có hai kết luận, một là Thái tử thật hồ đồ, hai là, thủ đoạn lần này của lão Đại cũng đủ bỉ ổi.
Những năm gần đây, Thái tử càng ngày làm việc càng ngày nóng nảy, cũng đều do các huynh đệ bên cạnh ngày càng xuất sắc, một người nếu bị áp lực quá nặng, sẽ mắc chứng lo nghĩ, có khuynh hướng muốn tự sát, Thái tử là thuộc triệu chứng nóng nảy đa nghi.
Mặc kệ lão Cửu sắm vai nào trong vở tuồng đó, việc Khang Hi chán ghét hắn là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù Khang Hi rất thất vọng về Thái tử, nhưng nhi tử này chung quy vẫn là do tự hắn nuôi lớn, không tốt cũng thế, mà tốt cũng vậy, hắn không cho phép người khác tính kế đứa con này. Cho nên mới nói, Khang Hi đối với Thái tử là thất vọng, còn đối với Cửu a ca chính là giận chó đánh mèo.
Tuy hiện tại đang cùng lão Đại ở chung, nhưng lão Thập lại bất hòa với lão Cửu, tuy vẫn là người lỗ mãng, nhưng chuyện tình của lão Bát thì hắn cũng rất ít xen vào.
“Bên lão Đại có động tĩnh gì chưa?" Dận Chân nghe xong câu chuyện đã xảy ra sau, trên mặt xuất hiện một tia dao động, rất nhanh lại che dấu.
“Đại a ca hướng Hoàng thượng tố giác Thái tử tham ô, nhận hối lộ, thường ngày còn có hành vi tàn bạo, kết quả liền bị hoàng thượng trách cứ. Hiện tại, Đại a ca lại truyền ra tin tức bảo cao nhân Trương Minh Đức từng nói Bát a ca ngày sau sẽ quý không thể tả." Nghĩ nghĩ, người này lại nói tiếp: “Bát a ca dọc theo đường đi có phong thái rất đúng mực, gặp người bần hàn còn tiếp tế cho họ, rất nhiều dân chúng ở Giang Nam khen ngợi Bát a ca thiện tâm, ngay cả quan viên đi cùng đều nói tính tình Bát a ca ôn hòa, quả thật là người nhân nghĩa."
“Hảo cho một cái thiện tâm của Bát đệ." Dận Chân đã thông suốt mấy chuyện mà các huynh đệ kia làm trên đường đi, đối người truyền tin nói: “Ngươi đi xuống đi." Hai năm gần đây, kể từ khi lão Bát chưởng quản phủ Nội Vụ, không biết đã tham ô bao nhiêu thứ đi, rồi lôi kéo cả quan viên tiền triều, nay Thái tử mất thế, hắn sẽ khẩn cấp tiến lên, cho dù hy sinh một lão Cửu cũng không đau lòng.
Dận Hữu biết việc này là quân cờ do Dận Tự đi nhầm, trong lịch sử có ghi lại thanh danh lão Bát trong đám quan viên có thể tốt như vậy, một phần công lao là do tài lực của lão Cửu mà duy trì, nay lão Cửu lại bị hắn đưa ra làm kẻ hy sinh, không thể quay đầu lại, về sau lấy cái gì tranh với Dận Chân? Hay bọn họ thật sự nghĩ Dận Chân chỉ là một vị luôn hành sự theo lời Thái tử?
Thấy Dận Hữu vẫn không nói gì, Dận Chân quay đầu nhìn y, “Thất đệ, việc này ngươi thấy sao?"
“Không có gì." Dận Hữu nhíu mày, nhìn một bình sứ trắng tinh có tơ tằm cuộn quanh bên cạnh, “Chúng ta ở kinh thành, cái gì cũng không biết, thì có thể thấy cái gì chứ?"
Dận Chân nghe vậy liền ngẩn ra, rồi lập tức nói: “Thất đệ nói đúng, à phải rồi, hôm kia ta thấy trong trà quán kia có một thuyết thư tiên sinh rất thú vị, hay là ta cho người đem hắn về quý phủ, không phải ngươi cũng thích nghe một ít chuyện xưa sao?"
“Thuyết thư?" Dận Hữu ngẩn người, đối với chức nghiệp truyền bá văn hóa ở cổ đại này vẫn có chút tò mò, y nghĩ nghĩ rồi nói: “Không bằng hiện tại chúng ta cùng đi xem đi, mời đến quý phủ không còn thú vị nữa."
Dận Chân đã dần dần phát hiện được, vị Thất đệ này của hắn luôn mang theo chút thói quen gần gũi bình dân, thí dụ như y rất yêu thích mấy món đồ chơi dân gian, còn có ở công bộ làm ra một ít đồ vật dân chúng cần, điều này làm cho hắn biết thêm một mặt khác nữa của thất đệ, thậm chí Dận Chân còn tin tưởng, nếu có một đế vương hoàn toàn tín nhiệm Dận Hữu, y sẽ làm ra những thành tích so với hiện tại còn tốt hơn nữa.
Chính là, tình huống hiện tại không cho phép Thất đệ làm được nhiều như thế, Thất đệ hiểu được điều đó, mà trong lòng hắn cũng rất rõ ràng.
Hai huynh đệ đổi y phục, rồi mang theo vài hộ vệ, cùng nhau ra cửa. Ngoài Ung Quận Vương phủ rất im lặng, không có gian hàng không có mắt nào dám bày trước cửa Ung Vương Phủ, có nghĩa là không có người nào dám ở trước cửa chính của phủ bán thịt nướng xâu cả, nghĩ đến trên phim truyền hình của đời sau, ngoài cửa phủ Vương gia hay Thừa tướng gì đó có một đống người đi qua đi lại tên đường, lại có người bày hàng buôn bán, hoặc một ít nhân vật dụng tâm kín đáo vờ làm con buôn lượn lờ xung quanh, Dận Hữu chỉ có thể cảm thán, phim truyền hình quả nhiên chỉ là hư cấu a.
Đến nơi mới phát hiện ra đây chỉ là một trà lâu rất bình thường, dưới lầu bày biện bàn ghế rất chỉnh tề, hầu hết bàn đều có người ngồi, Dận Hữu cũng không chọn, trực tiếp tìm một bàn trống ngồi xuống, Dận Chân thấy thế cũng đi theo, cùng y ngồi xuống.
Vài hộ vệ đi theo cũng đã quen thuộc với hành động của Dận Hữu, đối với tác phong hành sự của vị này cũng hiểu rõ ít nhiều, thấy chủ tử nhà mình cũng ngồi theo, bọn họ liền ngồi xuống ở bàn bên cạnh, nhìn như đang nhàn nhã uống trà, kì thực, tất cả lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người hai vị kia.
“Nơi này ồn quá." Dận Chân liếc nhìn bốn phía, việc ngồi bên cạnh nhiều người thường như vậy, không khỏi làm cho hắn nhíu mày.
Dận Hữu tự động rót một chén trà cho Dận Chân, cười nói: “Ngồi trên lầu thì có gì vui, ngồi chỗ này nghe một chút chuyện, như vậy không phải càng gần với đời thường sao?’
Dận Chân nghe vậy cũng không lên tiếng phản bác, chú ý quan sát một chút những người xung quanh, Dận Chân nâng chung trà lên uống một ngụm, hương vị không tính là tốt, nhưng hắn cũng không soi mói nhiều, mà nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân trên đài đang kể chuyện.
Nghe xong Bình thư (*), còn có người tới biểu diễn khẩu kỹ, thật sự đặc sắc y như sách văn kiếp trước đã miêu tả, y nhịn không được mà gọi một hộ vệ bên cạnh cầm bạc tới thưởng cho nghệ nhân dân gian này, vào đời sau, mấy thứ này đều suy tàn, y thấy một ít ca sĩ nhỏ có thể bắt chước động vật nào đó liền đắc chí, lấy đó làm văn vẻ. So với nghệ nhân chân chính này, thật sự là kém quá xa.
* Bình thư làmột hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài thì dùng quạt, khăn làm đạo cụ.
Đời sống quá mức phát triển, luôn làm cho thế giới tinh thần người ta trở nên vô cùng thiếu thốn cùng vặn vẹo. Dận Hữu đột nhiên nghĩ đến việc mình muốn làm mấy thứ kia, nếu quả thật làm ra được, Đại Thanh triều có thể hay không xuất hiện một cuộc cách mạng công nghiệp đầu tiên như Anh quốc?
Quả nhiên cần phải có vương bát khí đủ lớn a, không thì không được. Dận Hữu còn chưa cảm thán xong, bên cạnh đã truyền tới một âm thanh, “Bần đạo kiến quá hai vị quý nhân."
Bần đạo? Bạn đang
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh